Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1228
Chương 1228
Thẩm Hà cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng phía sau, chậm rãi xoay người lại nhìn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tư Nhiên, nụ cười máy móc trên khuôn mặt Thẩm Hà nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào đáng yêu hồi nhỏ, mặc dù cách một đám người, Thẩm Hà vẫn kêu lên giòn tan: "Anh Tiểu Nhiên!".
Một tiếng anh Tiểu Nhiên, làm toàn trường lập tức lặng im như tờ.
Mọi người tự giác lùi lại, nhường ra một con đường.
Thẩm Hà vui sướng chạy về phía Tư Nhiên, đến bên cạnh cậu, cô ngẩng đầu, vui vẻ hỏi: "Anh Tiểu Nhiên, sao anh cũng tới đây?".
Tư Nhiên không màng đến những người xung quanh, ôm chầm Thẩm Hà vào lòng.
Tư Nhiên hai mươi mốt tuổi, cao to khỏe mạnh, không thua gì những người đàn ông có mặt lúc này.
Lúc ôm Thẩm Hà, anh phải hơi khom người để vừa với chiều cao của cô.
Thẩm Hà mừng rỡ ôm lại Tư Nhiên.
Tiểu Cát đứng bên cạnh, mỉm cười gượng gạo.
Cô không biết mình còn có thể trưng ra bộ mặt gì, vì vậy cô chỉ có thể mỉm cười.
Thẩm Hà cũng nhìn thấy Tiểu Cát, sau khi ôm Tư Nhiên, liền chủ động quay sang ôm Tiểu Cát: "Chị Tiểu Cát cũng tới à! Ba năm không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra!".
Tiểu Cát ngượng ngùng đáp: "Làm sao sánh được với em. Ba năm trước em đã đẹp, nay thì ai ai cũng chú ý, hào quang rộng khắp rồi! Chị xem qua bộ phim em đóng, thực sự rất ngầu đó! Biết võ có khác!".
Thẩm Lúa cười ngất ngưởng: "Toàn là kỹ xảo hết á! Thực ra không lợi hại như chị thấy đâu".
"Dù là kỹ xảo đi nữa cũng vẫn ngầu". Tiểu Cát ngại ngùng nói: "Cho chị quay chị cũng không dám".
Vì thời gian của Tư Nhiên rất gấp, nên liền nói với Tiểu Cát: "Tiểu Cát, cô đi làm việc của mình đi, tôi tâm sự với Tiểu Hà một lát".
Ánh mắt Tiểu Cát buồn bã, lập tức đáp: "Vâng".
Dứt lời, Tiểu Cát liền xoay người rời đi.
Thẩm Hà nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tiểu Cát, nói với Tư Nhiên: "Anh Tiểu Nhiên, anh với chị Tiểu Cát sao rồi?".
Tư Nhiên cười khổ một tiếng, vuốt má Thẩm Hà nói: "Lại gán ghép linh tinh".
Thẩm Hà cười hì hì: "Đâu có đâu. Anh xem, hai người ở bên nhau hơn ba năm rồi, chẳng lẽ anh chẳng có ý tứ gì với chị ấy?".
Tư Nhiên cười bất lực lắc đầu: "Nếu anh có ý với cô ấy, em nghĩ còn chờ tới bây giờ sao?".
"Nhưng tại sao? Chị Tiểu Cát cũng là đại mỹ nữ mà?". Chỉ cần đối diện với Tư Nhiên, Thẩm Hà sẽ lại là Thẩm Hà trong quá khứ, luôn nhìn Tư Nhiên bằng đôi mắt long lanh hồn nhiên như vậy.
Vừa thấy ánh mắt này của Thẩm Hà, trái tim Tư Nhiên như bị hòa tan.
"Đẹp đến mấy thì cũng liên quan gì đến anh?". Tư Nhiên khẽ nói: "Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Tiểu Hà, em vẫn khỏe chứ?".
"Cực kì ổn". Thẩm Hà gật đầu, cùng Tư Nhiên đi tới một chỗ yên tĩnh, gọi hai ly rượu đỏ, sau đó ngồi xuống hàn huyên.
"Lần trước cụ mất, anh chỉ kịp về đưa tiễn cụ, không có cơ hội trò chuyện với em một lúc. Nếu em không tới đây, chắc anh cũng khó gặp được em". Tư Nhiên dịu dàng nói: "Nhìn em ngày một cao hơn, anh rất vui".
Thẩm Hà lập tức đứng dậy, khoa tay múa chân, chu miệng nói: "Anh còn nói! Dù em có cao mấy cũng không bằng các anh! Rõ ràng hồi nhỏ chúng ta xấp xỉ nhau, vậy mà anh với anh trai cứ như cái thân cây, cao mãi cao mãi, còn em mãi cũng chỉ thế này".
"Em là con gái, làm sao so được với bọn anh". Tư Nhiên cười đầy cưng chiều: "Ngốc ạ! Em lùn cũng không sao, các anh sẽ bảo vệ em! Anh Tiểu Nhiên hứa với em sẽ nhường nhịn, yêu thương, bảo vệ em cả đời. Không ai có thể bắt nạt em!".
"Ừm, em tin anh". Thẩm Hà lại ngồi xuống, tâm sự với Tư Nhiên những chuyện xảy ra trong ba năm nay.
Tư Nhiên thực sự có quá nhiều thứ để nói với Thẩm Hà, anh hận không thể kể hết chuyện trong ba năm nay ra cho Thẩm Hà nghe.
Một người nói hăng say, một người nghe chăm chú.
Một tiếng trôi qua rất nhanh.
Tiểu Cát qua nhắc: "Nhiên, đến giờ rồi".
Tư Nhiên nghe vậy, ánh mắt liền xìu xuống.
Vì sao thời gian lại trôi nhanh như vậy?
Thẩm Hà nhìn Tiểu Cát, rồi lại nhìn Tư Nhiên: "Sao anh chị vội vàng quá vậy?".
Tư Nhiên đứng lên, áy náy nói: "Xin lỗi, Thẩm Hà. Cuộc huấn luyện của bọn anh thực sự vô cùng khẩn cấp. Anh phải đi trước thôi. Em nhớ giữ gìn sức khỏe".
Thẩm Hà cũng đứng lên.
Thấy Tư Nhiên giang hai tay về phía mình, Thẩm Hà liền chủ động ôm hông anh: "Anh Tiểu Nhiên, anh sớm về nhé! Tất cả mọi người đều đang đợi anh vinh quang về nhà!".
"Được! Đợi anh hai năm nữa! Anh sẽ trở về". Tư Nhiên ôm siết Thẩm Hà, vỗ nhẹ một cái, sau đó dứt khoát buông cô ra, xoay người rời đi.
Anh không dám ngoảnh đầu.
Anh sợ bản thân sẽ ở lại.
Vì vậy giống như ba năm trước quyết định ra đi, bước chân rất kiên định và dứt khoát.
Tiểu Cát cũng ôm Thẩm Hà một cái, Thẩm Hà khẽ thì thầm với Tiểu Cát: "Chị Tiểu Cát, cố lên!".
Tiểu Cát cười khẽ, nói: "Cảm ơn. Tiểu Hà, gặp lại em sau!".
"Vâng! Chào chị!". Thẩm Hà vẫy tay về phía Tiểu Cát, nhìn bọn họ rời đi.
Tiễn họ đi rồi, bên cạnh có người tới chào hỏi Thẩm Hà: "Cô Hạ, cô quen họ à?".
Thẩm Hà mỉm cười: "Quen hơn cả cái bóng của chính mình nữa".
Người xung quanh nhìn theo bóng lưng Tư Nhiên và Tiểu Cát, không một ai dám coi thường.
Tư Nhiên và Tiểu Cát nhanh chóng lái xe trở về.
Tiểu Cát ngồi ghế phó lái, không nói lời nào.
Tư Nhiên nhìn cô: "Sao rồi?".
"Nghe thấy hết rồi". Tiểu Cát khẽ nói: "Địa điểm hẹn gặp bí mật của hắn và Quốc Tài Phiệt ở ngay tại đây, khả năng sẽ gặp nhau vào thứ tư tuần sau".
"Tốt, Tiểu Cát, cô vất vả rồi". Tư Nhiên nâng tay xoa đầu Tiểu Cát: "Đợi xong vụ này, cho cô nghỉ phép. Khoảng thời gian gần đây cô quá mệt mỏi rồi".
"Tôi không mệt". Tiểu Cát lắc đầu.
Một chút khổ cực ấy có là gì?
Cô chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Tư Nhiên và biết anh cần cô.
Như vậy cô sẽ cảm thấy mình vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cô đã hèn mọn đến mức độ ấy.
Không dám mơ tưởng Tư Nhiên sẽ yêu mình, chỉ cần Tư Nhiên cần cô, thì cô vẫn có lý do để ở bên cạnh anh.
Yêu một người, yêu đến hèn mọn như vậy, hẳn là rất đau khỏ.
Tiểu Cát nhìn xe cộ tấp nập ngoài đường, và mặt trời dần dần khuất bóng.
Màn đêm sắp sửa trùm xuống.
Tiểu Cát biết, bọn họ chuẩn bị tung một tấm lưới lớn.
Khoảnh khắc tấm lưới này rơi xuống, cũng là lúc kiểm nghiệm thành quả ba năm khổ cực của bọn họ ở chỗ này.
Còn lúc thu lưới, bắt được bao nhiêu cá thì phải xem bản lĩnh của bọn họ.
Nếu thành công, bọn họ sẽ không còn là chính mình trong quá khứ nữa.
Nếu thất bại, ba năm khổ cực cũng bằng không.
Nhưng Tiểu Cát biết, bọn họ sẽ không thất bại.
Thẩm Hà cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng phía sau, chậm rãi xoay người lại nhìn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tư Nhiên, nụ cười máy móc trên khuôn mặt Thẩm Hà nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào đáng yêu hồi nhỏ, mặc dù cách một đám người, Thẩm Hà vẫn kêu lên giòn tan: "Anh Tiểu Nhiên!".
Một tiếng anh Tiểu Nhiên, làm toàn trường lập tức lặng im như tờ.
Mọi người tự giác lùi lại, nhường ra một con đường.
Thẩm Hà vui sướng chạy về phía Tư Nhiên, đến bên cạnh cậu, cô ngẩng đầu, vui vẻ hỏi: "Anh Tiểu Nhiên, sao anh cũng tới đây?".
Tư Nhiên không màng đến những người xung quanh, ôm chầm Thẩm Hà vào lòng.
Tư Nhiên hai mươi mốt tuổi, cao to khỏe mạnh, không thua gì những người đàn ông có mặt lúc này.
Lúc ôm Thẩm Hà, anh phải hơi khom người để vừa với chiều cao của cô.
Thẩm Hà mừng rỡ ôm lại Tư Nhiên.
Tiểu Cát đứng bên cạnh, mỉm cười gượng gạo.
Cô không biết mình còn có thể trưng ra bộ mặt gì, vì vậy cô chỉ có thể mỉm cười.
Thẩm Hà cũng nhìn thấy Tiểu Cát, sau khi ôm Tư Nhiên, liền chủ động quay sang ôm Tiểu Cát: "Chị Tiểu Cát cũng tới à! Ba năm không gặp, chị càng ngày càng đẹp ra!".
Tiểu Cát ngượng ngùng đáp: "Làm sao sánh được với em. Ba năm trước em đã đẹp, nay thì ai ai cũng chú ý, hào quang rộng khắp rồi! Chị xem qua bộ phim em đóng, thực sự rất ngầu đó! Biết võ có khác!".
Thẩm Lúa cười ngất ngưởng: "Toàn là kỹ xảo hết á! Thực ra không lợi hại như chị thấy đâu".
"Dù là kỹ xảo đi nữa cũng vẫn ngầu". Tiểu Cát ngại ngùng nói: "Cho chị quay chị cũng không dám".
Vì thời gian của Tư Nhiên rất gấp, nên liền nói với Tiểu Cát: "Tiểu Cát, cô đi làm việc của mình đi, tôi tâm sự với Tiểu Hà một lát".
Ánh mắt Tiểu Cát buồn bã, lập tức đáp: "Vâng".
Dứt lời, Tiểu Cát liền xoay người rời đi.
Thẩm Hà nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tiểu Cát, nói với Tư Nhiên: "Anh Tiểu Nhiên, anh với chị Tiểu Cát sao rồi?".
Tư Nhiên cười khổ một tiếng, vuốt má Thẩm Hà nói: "Lại gán ghép linh tinh".
Thẩm Hà cười hì hì: "Đâu có đâu. Anh xem, hai người ở bên nhau hơn ba năm rồi, chẳng lẽ anh chẳng có ý tứ gì với chị ấy?".
Tư Nhiên cười bất lực lắc đầu: "Nếu anh có ý với cô ấy, em nghĩ còn chờ tới bây giờ sao?".
"Nhưng tại sao? Chị Tiểu Cát cũng là đại mỹ nữ mà?". Chỉ cần đối diện với Tư Nhiên, Thẩm Hà sẽ lại là Thẩm Hà trong quá khứ, luôn nhìn Tư Nhiên bằng đôi mắt long lanh hồn nhiên như vậy.
Vừa thấy ánh mắt này của Thẩm Hà, trái tim Tư Nhiên như bị hòa tan.
"Đẹp đến mấy thì cũng liên quan gì đến anh?". Tư Nhiên khẽ nói: "Thôi, đừng nói chuyện này nữa. Tiểu Hà, em vẫn khỏe chứ?".
"Cực kì ổn". Thẩm Hà gật đầu, cùng Tư Nhiên đi tới một chỗ yên tĩnh, gọi hai ly rượu đỏ, sau đó ngồi xuống hàn huyên.
"Lần trước cụ mất, anh chỉ kịp về đưa tiễn cụ, không có cơ hội trò chuyện với em một lúc. Nếu em không tới đây, chắc anh cũng khó gặp được em". Tư Nhiên dịu dàng nói: "Nhìn em ngày một cao hơn, anh rất vui".
Thẩm Hà lập tức đứng dậy, khoa tay múa chân, chu miệng nói: "Anh còn nói! Dù em có cao mấy cũng không bằng các anh! Rõ ràng hồi nhỏ chúng ta xấp xỉ nhau, vậy mà anh với anh trai cứ như cái thân cây, cao mãi cao mãi, còn em mãi cũng chỉ thế này".
"Em là con gái, làm sao so được với bọn anh". Tư Nhiên cười đầy cưng chiều: "Ngốc ạ! Em lùn cũng không sao, các anh sẽ bảo vệ em! Anh Tiểu Nhiên hứa với em sẽ nhường nhịn, yêu thương, bảo vệ em cả đời. Không ai có thể bắt nạt em!".
"Ừm, em tin anh". Thẩm Hà lại ngồi xuống, tâm sự với Tư Nhiên những chuyện xảy ra trong ba năm nay.
Tư Nhiên thực sự có quá nhiều thứ để nói với Thẩm Hà, anh hận không thể kể hết chuyện trong ba năm nay ra cho Thẩm Hà nghe.
Một người nói hăng say, một người nghe chăm chú.
Một tiếng trôi qua rất nhanh.
Tiểu Cát qua nhắc: "Nhiên, đến giờ rồi".
Tư Nhiên nghe vậy, ánh mắt liền xìu xuống.
Vì sao thời gian lại trôi nhanh như vậy?
Thẩm Hà nhìn Tiểu Cát, rồi lại nhìn Tư Nhiên: "Sao anh chị vội vàng quá vậy?".
Tư Nhiên đứng lên, áy náy nói: "Xin lỗi, Thẩm Hà. Cuộc huấn luyện của bọn anh thực sự vô cùng khẩn cấp. Anh phải đi trước thôi. Em nhớ giữ gìn sức khỏe".
Thẩm Hà cũng đứng lên.
Thấy Tư Nhiên giang hai tay về phía mình, Thẩm Hà liền chủ động ôm hông anh: "Anh Tiểu Nhiên, anh sớm về nhé! Tất cả mọi người đều đang đợi anh vinh quang về nhà!".
"Được! Đợi anh hai năm nữa! Anh sẽ trở về". Tư Nhiên ôm siết Thẩm Hà, vỗ nhẹ một cái, sau đó dứt khoát buông cô ra, xoay người rời đi.
Anh không dám ngoảnh đầu.
Anh sợ bản thân sẽ ở lại.
Vì vậy giống như ba năm trước quyết định ra đi, bước chân rất kiên định và dứt khoát.
Tiểu Cát cũng ôm Thẩm Hà một cái, Thẩm Hà khẽ thì thầm với Tiểu Cát: "Chị Tiểu Cát, cố lên!".
Tiểu Cát cười khẽ, nói: "Cảm ơn. Tiểu Hà, gặp lại em sau!".
"Vâng! Chào chị!". Thẩm Hà vẫy tay về phía Tiểu Cát, nhìn bọn họ rời đi.
Tiễn họ đi rồi, bên cạnh có người tới chào hỏi Thẩm Hà: "Cô Hạ, cô quen họ à?".
Thẩm Hà mỉm cười: "Quen hơn cả cái bóng của chính mình nữa".
Người xung quanh nhìn theo bóng lưng Tư Nhiên và Tiểu Cát, không một ai dám coi thường.
Tư Nhiên và Tiểu Cát nhanh chóng lái xe trở về.
Tiểu Cát ngồi ghế phó lái, không nói lời nào.
Tư Nhiên nhìn cô: "Sao rồi?".
"Nghe thấy hết rồi". Tiểu Cát khẽ nói: "Địa điểm hẹn gặp bí mật của hắn và Quốc Tài Phiệt ở ngay tại đây, khả năng sẽ gặp nhau vào thứ tư tuần sau".
"Tốt, Tiểu Cát, cô vất vả rồi". Tư Nhiên nâng tay xoa đầu Tiểu Cát: "Đợi xong vụ này, cho cô nghỉ phép. Khoảng thời gian gần đây cô quá mệt mỏi rồi".
"Tôi không mệt". Tiểu Cát lắc đầu.
Một chút khổ cực ấy có là gì?
Cô chỉ muốn nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Tư Nhiên và biết anh cần cô.
Như vậy cô sẽ cảm thấy mình vẫn còn giá trị lợi dụng.
Cô đã hèn mọn đến mức độ ấy.
Không dám mơ tưởng Tư Nhiên sẽ yêu mình, chỉ cần Tư Nhiên cần cô, thì cô vẫn có lý do để ở bên cạnh anh.
Yêu một người, yêu đến hèn mọn như vậy, hẳn là rất đau khỏ.
Tiểu Cát nhìn xe cộ tấp nập ngoài đường, và mặt trời dần dần khuất bóng.
Màn đêm sắp sửa trùm xuống.
Tiểu Cát biết, bọn họ chuẩn bị tung một tấm lưới lớn.
Khoảnh khắc tấm lưới này rơi xuống, cũng là lúc kiểm nghiệm thành quả ba năm khổ cực của bọn họ ở chỗ này.
Còn lúc thu lưới, bắt được bao nhiêu cá thì phải xem bản lĩnh của bọn họ.
Nếu thành công, bọn họ sẽ không còn là chính mình trong quá khứ nữa.
Nếu thất bại, ba năm khổ cực cũng bằng không.
Nhưng Tiểu Cát biết, bọn họ sẽ không thất bại.
Bình luận facebook