Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-132
CHƯƠNG 132: ĐƯA PHƯƠNG MẠN LUÊN VỀ NHÀ
Tống Thanh cũng không tự ý thức được rằng, vừa rồi, cô đã dạo qua một vòng quanh Quỷ Môn Quan.
Phương Mạn Luân đột nhiên mềm lòng.
Phương Mạn Luân ngồi dựa vào chiếc ghế lái phụ, hắn cũng không thể hiểu nổi chính mình.
Giam lỏng Tống Thanh là một trong những kế hoạch của hắn.
Chỉ cần khống chế được Tống Thanh thì Hà Nhật Dương sẽ lộ ra nhược điểm, lúc đó hắn ta muốn gây khó dễ thế nào thì làm.
Nhưng chỉ trong một khắc đó, hắn lại mềm lòng như gặp quỷ vậy.
Phương Mạn Luân hơi hơi liếc mắt, Tống Thanh đang chăm chú nhìn hướng dẫn lái xe, hoàn toàn không đề phòng Phương Mạn Luân.
Tống Thanh vừa lái xe vừa dỗ dành Phương Mạn Luân: “Anh đừng sốt ruột, một lát nữa là đến nhà rồi!”
Phương Mạn Luân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Thanh thì ánh mắt hắn ta đột nhiên trở nên là lạ, hắn ta hỏi: “Tống Thanh, em chưa bao giờ nghi ngờ người khác à?”
Gương mặt Tống Thanh mờ mịt: “Hả? Nghi ngờ cái gì?”
Phương Mạn Luân đột nhiên rất muốn cười lên!
Trên thế giới này mà vẫn còn kiểu phụ nữ ngốc nghếch đến đáng yêu như thế này cơ à!
Cô chưa bao giờ đề phòng người lạ ư?
Hay là, bởi vì hắn ta và cô đã tiếp xúc với nhau mấy lần nên cô mới tin tưởng hắn ta như vậy?
Người phụ nữ này, đúng là khiến cho người khác... tức giận mà!
Tức giận? Vì sao hắn ta lại phải tức giận chứ?
Cô không đề phòng hắn ta như thế chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Tại sao hắn ta lại phải tức giận vì sự ngốc nghếch của cô?
Phương Mạn Luân đột nhiên không lên tiếng.
Dường như hắn phát hiện ra một điều rất đáng sợ.
Hắn dường như không thể nhẫn tâm ra tay với Tống Thanh rồi!
Chết tiệt!
Cuối cùng thì Tống Thanh cũng đưa Phương Mạn Luân về đến nhà.
Phương Mạn Luân và Hà Nhật Dương rất giống nhau, bọn họ không ở trong nhà của gia đình mình mà ở bên ngoài.
Chỗ ở của Phương Mạn Luân nằm trong một khu biệt thự quý tộc.
Căn biệt thự của hắn là lớn và xa hoa nhất trong khu.
Tống Thanh nhanh chóng tìm được.
Vừa xuống xe, lập tức có người đến đỡ lấy Phương Mạn Luân.
Tống Thanh muốn tạm biệt nhưng Phương Mạn Luân đột nhiên nói: “Thanh Thanh, em vào nhà một chút đi, có thể bác sĩ sẽ hỏi em một số chuyện.”
Tống Thanh suy nghĩ, những lời này cũng có lý cho nên cố gật đầu cùng đi vào bên trong.
Bác sĩ đến rất nhanh.
Lúc kiểm tra cho Phương Mạn Luân, sắc mặt bác sĩ liền cứng đờ.
Phương Mạn Luân rất khỏe mạnh, không hề có vấn đề gì!
Nhưng mà Phương Mạn Luân đang giả vờ bị bệnh nên bác sĩ liền phải phối hợp.
Tống Thanh đứng ở một bên, cô vội vàng nhìn bác sĩ mà hỏi: “Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?”
Bác sĩ ung dung bỏ ống nghe xuống rồi nhìn Tống Thanh: “Lúc cậu ấy phát bệnh thì cậu ấy đang ở cùng cô à?”
Tống Thanh gật đầu.
“Vậy thì có biểu hiện đặc biệt nào không, cô nói với tôi trước rồi tôi mới có thể khẳng định được tình trạng bệnh.” Bác sĩ tỏ ra biết lắng nghe mà trả lời cô.
Phương Mạn Luân hơi nhếch khóe môi lên.
Vị bác sĩ này thật biết điều.
Tống Thanh cũng không rõ vì sao cho nên cô kể lại toàn bộ những thứ cô nghe thấy cho bác sĩ.
Bác sĩ trầm ngâm một lát rồi nói: “Theo như chẩn đoán sơ bộ thì chắc là lần phẫu thuật trước chưa thực hiện triệt để nên để lại di chứng. Nhưng mà, cũng không nghiêm trọng lắm đâu, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao. Được rồi, cô này, có thể nhờ cô chăm sóc bệnh nhân một chút được không?”
Tống Thanh sửng sốt: “Tôi ư?”
“Đúng thế, lần đầu tiên Cậu Phương phát bệnh cô cũng ở đó, lần này cũng là cô, vậy nên cô ở lại chăm sóc cậu ấy là thích hợp nhất rồi còn gì.” Bác sĩ lại nói tiếp: “Những người khác không hiểu rõ bệnh tình thì không thể giúp gì được.”
Tống Thanh rất muốn nói rằng cô cũng không hiểu rõ!
Cô chỉ trùng hợp mà gặp thôi!
Nhưng mà, Tống Thanh vừa lên tiếng thì nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự thất vọng của Phương Mạn Luân, câu nói này không thể nào nói ra nổi.
Phương Mạn Luân coi như là hiểu rồi.
Tống Thanh đúng là nhân hậu, không hề giả tạo chút nào.
Cho nên, yếu điểm của Tống Thanh chính là nhẹ dạ!
Chỉ cần nắm lấy yếu điểm của Tống Thanh thì cô hoàn toàn không thể từ chối được!
Tống Thanh khẽ cắn môi, cô chỉ có thể trả lời rằng: “Được rồi... Nhưng mà, bác sĩ có thể ở lại cùng tôi không? Tôi không hiểu gì về y học cả! Nếu như nửa đêm thực sự xảy ra chuyện gì...”
Bác sĩ lập tức nói: “Sẽ không đâu! Tôi để thuốc lại cho cô, cô chỉ cần để ý đến thời gian uống thuốc là được.”
Tống Thanh rất muốn nói rằng, nếu chỉ cần để ý đến việc uống thuốc thì bắt cô ở lại làm gì?
Ai cũng làm được mà!
Nhưng mà, cô đã đồng ý rồi, bây giờ mà đổi ý có phải là không hay lắm không?
Dù nói thể nào đi chăng nữa thì Phương Mạn Luân cũng phát bệnh trên đường đưa cô về nhà.
Nhưng mà điện thoại của cô hỏng rồi, làm sao nói với Hà Nhật Dương một tiếng được đây!
Phương Mạn Luân dường như nhìn thấy tâm sự của Tống Thanh, hắn ta đột nhiên lấy điện thoại của mình ra đưa cho Tống Thanh rồi nói: “Điện thoại của em hỏng rồi, dùng cái của anh mà gọi.”
Tống Thanh liền cảm kích nhìn thoáng qua Phương Mạn Luân, cô cảm ơn rồi nhận lấy điện thoại của hắn ta, sau đó quay người bấm số điện thoại của Hà Nhật Dương.
Điện thoại đổ chuông rất lâu thì mới có người nhận máy: “Cậu Phương, xin hỏi anh có chuyện gì thế?”
Là Lý Xuân nhận điện thoại.
Tống Thanh cắn môi một cái, cô nói: “Lý Xuân, tôi là Tống Thanh.”
Đầu bên kia điện thoại liền trầm mặc một lát, Lý Xuân liền nói: “Tôi sẽ đưa máy cho Tổng giám đốc ngay.”
Chỉ mấy giây sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Hà Nhật Dương: “Thanh Thanh, sao mà em lại ở cùng với Phương Mạn Luân? Sao điện thoại của em lại không gọi được chứ?”
“Một lời khó mà nói hết được. Bây giờ em không thể về được, Phương Mạn Luân... Tút tút tút.”
Tống Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, pin điện thoại không đủ nên đã sập nguồn rồi!
Tống Thanh vô cùng ảo não, sao điện thoại sớm không hết pin muộn không hết pin mà lại cứ nhằm vào lúc này...
Đáy mắt Phùng Mạn Thanh hiện lên ý cười như đạt được ý muốn, trên mặt lại hiện lên vẻ xin lỗi: “A, anh xin lỗi, hôm nay anh quên sạc điện thoại. Hôm nay ra ngoài anh chỉ mang mỗi chiếc điện thoại này, trong nhà cũng không còn cái nào nữa...”
Tống Thanh vừa nghe xong thì cả người không còn sức lực mà ngồi bệt xuống: “Không sao đâu ạ, lúc về em sẽ giải thích!”
Phương Mạn Luân nhíu mày nhìn Tống Thanh: “Hôm nay chỉ có thể nhờ em trông nom anh một đêm thôi.”
Tống Thanh gật đầu: “Được. Em sẽ ở lại.”
Người giúp việc mang chăn gối đến cho Tống Thanh, cô ôm chúng lên sô pha, đêm nay cô phải ngủ một đêm ở chỗ này.
Cũng may là phòng khách và phòng ngủ là hai phòng khác biệt, hai người không ở chung một phòng sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Nhưng mà cửa phòng mở ra nên Tống Thanh có thể nghe được tất cả động tĩnh ở trong phòng.
Phương Mạn Luân nằm trên giường nhìn Tống Thanh vẫn mặc nguyên quần áo nằm trên sô pha, ánh mắt hắn ta hơi lóe lên, hắn ta chủ động nói chuyện với Tống Thanh: “Thanh Thanh...”
“Ừm?” Tống Thanh đáp lại theo bản năng, cô hoàn toàn không hề phát hiện ra rằng Phương Mạn Luân đã thay đổi cách xưng hô với cô từ Tống Thanh thành Thanh Thanh rồi.
Thanh Thanh là tên mụ cũng như là tên thường ngày của cô.
Cũng là biệt danh của cô nữa.
Khóe miệng của Phương Mạn Luân cong lên, đúng là một cô gái chậm chạp.
“Cảm ơn em vì hôm nay nhé.” Phương Mạn Luân thấp giọng nói: “Em đã cứu anh hai lần rồi.”
Tống Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì đâu. Cho dù là người xa lạ thì tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Huống hồ anh lại là sư huynh của tôi.”
“Nếu như tôi không phải là sư huynh của em thì em có ở lại không?” Phương Mạn Luân không nhịn được mà hỏi.
Tống Thanh suy nghĩ một lát rồi nghiêng đầu trả lời: “Chắc là không!? Nếu như chỉ là một người xa lạ thì tôi sẽ chỉ đưa đến bệnh viện thôi.”
“Nói như vậy thì trong lòng em anh cũng đặc biệt à?” Phương Mạn Luân cũng không biết tại sao hắn ta lại hỏi một câu như vậy.
Lời nói này đối với hai người mà nói là rất đặc thù, rất đặc biệt.
Cũng rất ám muội.
Tống Thanh lại không hề do dự mà nhẹ nhàng trả lời: “Đúng thế, đương nhiên là có chút đặc biệt rồi. Dù sao thì anh cũng không phải là người xa lạ. Anh là học trò của thầy, cũng là sư huynh của tôi, hôm nay anh cũng giúp tôi thoát khỏi tình cảnh lúng túng như vậy rồi. Anh giúp tôi thì tôi cũng phải chiếu cố anh chứ.”
“Ra là như vậy.” Không nghe được đáp án mà mình muốn nên Phương Mạn Luân không khỏi có chút thất vọng.
Thực ra thì hắn ta cũng không biết đáp án mà hắn ta muốn là gì.
Chỉ là cứ hỏi theo bản năng thế thôi.
Tống Thanh nói: “Anh vừa mới uống thuốc nên anh đi ngủ sớm đi! Tôi ở ngoài này, khó chịu thì cứ gọi tôi nhé.”
“Được.” Ánh mắt của Phương Mạn Luân khẽ cười.
Chỉ sợ rằng Hà Nhật Dương tối nay sẽ không ngủ được!?
Hà Nhật Dương đúng là không buồn ngủ.
Hắn cầm lấy điện thoại rồi ngồi một chỗ rất lâu.
Cuộc gọi kia của Tống Thanh còn chưa nói xong đã bị ngắt.
Hà Nhật Dương gọi lại nhưng đối phương đã tắt máy.
Mặc dù hắn biết rõ Tống Thanh và Phương Mạn Luân sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng hắn vẫn mất ngủ một cách vô lý.
Chết tiệt, mất ngủ!
Hắn đã đoán được Phương Mạn Luân muốn làm gì!
Hắn biết rõ!
Nhưng mà hắn vẫn lo lắng!
Điểm yếu của hắn bây giờ đang nằm trong tay của Phương Mạn Luân, nhưng mà hắn không biết bây giờ họ đang ở đâu!
Phương Mạn Luân là người thừa kế của gia tộc số một ở thành phố H cho nên hắn ta có vô số ngôi nhà ở đây.
Nếu như hắn có tìm từng nhà đi nữa thì chắc là cả đêm cũng không tìm hết được.
Huống hồ, Phương Mạn Luân cũng không để cho hắn tìm được!
Thanh Thanh, Thanh Thanh...
Hà Nhật Dương ném mạnh chiếc điện thoại trong tay xuống sàn nhà, đôi mắt phượng hiện lên sự tức giận, từng luồng từng luồng sát ý!
“Phương Mạn Luân, là anh bắt tôi ra tay! Đừng có trách tôi không nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên! Anh dám ra tay với Thanh Thanh như thế, vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu lửa giận của tôi đi!” Hà Nhật Dương nghiến răng một lúc, đôi mắt hắn rất lạnh lẽo, hắn nhìn về phía của Lý Xuân: “Đẩy nhanh tốc độ lên! Tôi muốn bắt hắn hiện nguyên hình!”
“Vâng thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương rồi lui xuống.
Hà Nhật Dương đã không còn buồn ngủ nữa, cho nên hắn nhất quyết không ngủ.
Hắn lấy video lúc thẩm vấn Tống Cương ra, định xem lại thật kỹ một lần nữa.
Lúc Tống Cương buột miệng gọi Tống Thanh là Cô Lâm thì ngón tay của hắn bỗng nhiên dừng lại!
Chờ đã!
Thì ra Thanh Thanh họ Lâm?
Lúc thẩm vấn lúc đó, hắn chỉ lo Tống Thanh đau lòng cho nên hắn không nghe lọt tai một câu nào mà Tống Cương nói, hắn hoàn toàn bỏ qua tiếng gọi này của Tống Cương.
Hắn nhớ rõ rằng, tiểu thiên sứ cũng họ Lâm!
Lâm Thanh, Lâm Khê...
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương trợn to lên trong chớp mắt!
Hình như, hắn nắm bắt được cái gì đó...
Hà Nhật Dương không hề do dự mà lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Đông: “Giúp tôi điều tra mấy người này, Lâm Vũ Tường, Tống Tử Dao! Tôi muốn có được tất cả thông tin của bọn họ, toàn bộ!”
Từ trước đến giờ Tiểu Đông chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc vội vàng như vậy, dường như hắn mất đi vẻ bình tĩnh trong nháy mắt, cũng mất luôn cả khí phách phóng khoáng, mạnh mẽ chỉ điểm giang sơn trước mặt các đối thủ cạnh tranh khác!
Lúc này Tổng giám đốc lại hốt hoảng như một đứa trẻ vậy.
Cúp điện thoại xong, Hà Nhật Dương cảm thấy ngón tay của hắn đều đang run lên.
Thời điểm nhìn thấy Tống Thanh lần đầu tiên, hắn đã cảm thấy không đúng lắm rồi.
Hắn chưa bao giờ gần nữ sắc.
Nhưng mà lại phá lệ với Tống Thanh.
Hắn không khỏi cảm thấy rất gần gũi với Thanh Thanh, một kiểu gần gũi vô lý.
Nếu như chuyện cuả Lâm Khê là một âm mưu.
Vậy thì Thanh Thanh thì sao?
Thanh Thanh của hắn có phải là một sự trùng hợp rõ ràng không?
Hà Nhật Dương chưa bao giờ mong đợi một chuyện gì như thế.
Hắn không đợi được nữa, hắn muốn lập tức tìm Thanh Thanh để hỏi cô rằng, cô có nhớ rằng lúc nhỏ có một cậu bé đã ước định cùng cô không?
Tống Thanh cũng không tự ý thức được rằng, vừa rồi, cô đã dạo qua một vòng quanh Quỷ Môn Quan.
Phương Mạn Luân đột nhiên mềm lòng.
Phương Mạn Luân ngồi dựa vào chiếc ghế lái phụ, hắn cũng không thể hiểu nổi chính mình.
Giam lỏng Tống Thanh là một trong những kế hoạch của hắn.
Chỉ cần khống chế được Tống Thanh thì Hà Nhật Dương sẽ lộ ra nhược điểm, lúc đó hắn ta muốn gây khó dễ thế nào thì làm.
Nhưng chỉ trong một khắc đó, hắn lại mềm lòng như gặp quỷ vậy.
Phương Mạn Luân hơi hơi liếc mắt, Tống Thanh đang chăm chú nhìn hướng dẫn lái xe, hoàn toàn không đề phòng Phương Mạn Luân.
Tống Thanh vừa lái xe vừa dỗ dành Phương Mạn Luân: “Anh đừng sốt ruột, một lát nữa là đến nhà rồi!”
Phương Mạn Luân thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Thanh thì ánh mắt hắn ta đột nhiên trở nên là lạ, hắn ta hỏi: “Tống Thanh, em chưa bao giờ nghi ngờ người khác à?”
Gương mặt Tống Thanh mờ mịt: “Hả? Nghi ngờ cái gì?”
Phương Mạn Luân đột nhiên rất muốn cười lên!
Trên thế giới này mà vẫn còn kiểu phụ nữ ngốc nghếch đến đáng yêu như thế này cơ à!
Cô chưa bao giờ đề phòng người lạ ư?
Hay là, bởi vì hắn ta và cô đã tiếp xúc với nhau mấy lần nên cô mới tin tưởng hắn ta như vậy?
Người phụ nữ này, đúng là khiến cho người khác... tức giận mà!
Tức giận? Vì sao hắn ta lại phải tức giận chứ?
Cô không đề phòng hắn ta như thế chẳng phải là chuyện tốt hay sao?
Tại sao hắn ta lại phải tức giận vì sự ngốc nghếch của cô?
Phương Mạn Luân đột nhiên không lên tiếng.
Dường như hắn phát hiện ra một điều rất đáng sợ.
Hắn dường như không thể nhẫn tâm ra tay với Tống Thanh rồi!
Chết tiệt!
Cuối cùng thì Tống Thanh cũng đưa Phương Mạn Luân về đến nhà.
Phương Mạn Luân và Hà Nhật Dương rất giống nhau, bọn họ không ở trong nhà của gia đình mình mà ở bên ngoài.
Chỗ ở của Phương Mạn Luân nằm trong một khu biệt thự quý tộc.
Căn biệt thự của hắn là lớn và xa hoa nhất trong khu.
Tống Thanh nhanh chóng tìm được.
Vừa xuống xe, lập tức có người đến đỡ lấy Phương Mạn Luân.
Tống Thanh muốn tạm biệt nhưng Phương Mạn Luân đột nhiên nói: “Thanh Thanh, em vào nhà một chút đi, có thể bác sĩ sẽ hỏi em một số chuyện.”
Tống Thanh suy nghĩ, những lời này cũng có lý cho nên cố gật đầu cùng đi vào bên trong.
Bác sĩ đến rất nhanh.
Lúc kiểm tra cho Phương Mạn Luân, sắc mặt bác sĩ liền cứng đờ.
Phương Mạn Luân rất khỏe mạnh, không hề có vấn đề gì!
Nhưng mà Phương Mạn Luân đang giả vờ bị bệnh nên bác sĩ liền phải phối hợp.
Tống Thanh đứng ở một bên, cô vội vàng nhìn bác sĩ mà hỏi: “Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?”
Bác sĩ ung dung bỏ ống nghe xuống rồi nhìn Tống Thanh: “Lúc cậu ấy phát bệnh thì cậu ấy đang ở cùng cô à?”
Tống Thanh gật đầu.
“Vậy thì có biểu hiện đặc biệt nào không, cô nói với tôi trước rồi tôi mới có thể khẳng định được tình trạng bệnh.” Bác sĩ tỏ ra biết lắng nghe mà trả lời cô.
Phương Mạn Luân hơi nhếch khóe môi lên.
Vị bác sĩ này thật biết điều.
Tống Thanh cũng không rõ vì sao cho nên cô kể lại toàn bộ những thứ cô nghe thấy cho bác sĩ.
Bác sĩ trầm ngâm một lát rồi nói: “Theo như chẩn đoán sơ bộ thì chắc là lần phẫu thuật trước chưa thực hiện triệt để nên để lại di chứng. Nhưng mà, cũng không nghiêm trọng lắm đâu, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao. Được rồi, cô này, có thể nhờ cô chăm sóc bệnh nhân một chút được không?”
Tống Thanh sửng sốt: “Tôi ư?”
“Đúng thế, lần đầu tiên Cậu Phương phát bệnh cô cũng ở đó, lần này cũng là cô, vậy nên cô ở lại chăm sóc cậu ấy là thích hợp nhất rồi còn gì.” Bác sĩ lại nói tiếp: “Những người khác không hiểu rõ bệnh tình thì không thể giúp gì được.”
Tống Thanh rất muốn nói rằng cô cũng không hiểu rõ!
Cô chỉ trùng hợp mà gặp thôi!
Nhưng mà, Tống Thanh vừa lên tiếng thì nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự thất vọng của Phương Mạn Luân, câu nói này không thể nào nói ra nổi.
Phương Mạn Luân coi như là hiểu rồi.
Tống Thanh đúng là nhân hậu, không hề giả tạo chút nào.
Cho nên, yếu điểm của Tống Thanh chính là nhẹ dạ!
Chỉ cần nắm lấy yếu điểm của Tống Thanh thì cô hoàn toàn không thể từ chối được!
Tống Thanh khẽ cắn môi, cô chỉ có thể trả lời rằng: “Được rồi... Nhưng mà, bác sĩ có thể ở lại cùng tôi không? Tôi không hiểu gì về y học cả! Nếu như nửa đêm thực sự xảy ra chuyện gì...”
Bác sĩ lập tức nói: “Sẽ không đâu! Tôi để thuốc lại cho cô, cô chỉ cần để ý đến thời gian uống thuốc là được.”
Tống Thanh rất muốn nói rằng, nếu chỉ cần để ý đến việc uống thuốc thì bắt cô ở lại làm gì?
Ai cũng làm được mà!
Nhưng mà, cô đã đồng ý rồi, bây giờ mà đổi ý có phải là không hay lắm không?
Dù nói thể nào đi chăng nữa thì Phương Mạn Luân cũng phát bệnh trên đường đưa cô về nhà.
Nhưng mà điện thoại của cô hỏng rồi, làm sao nói với Hà Nhật Dương một tiếng được đây!
Phương Mạn Luân dường như nhìn thấy tâm sự của Tống Thanh, hắn ta đột nhiên lấy điện thoại của mình ra đưa cho Tống Thanh rồi nói: “Điện thoại của em hỏng rồi, dùng cái của anh mà gọi.”
Tống Thanh liền cảm kích nhìn thoáng qua Phương Mạn Luân, cô cảm ơn rồi nhận lấy điện thoại của hắn ta, sau đó quay người bấm số điện thoại của Hà Nhật Dương.
Điện thoại đổ chuông rất lâu thì mới có người nhận máy: “Cậu Phương, xin hỏi anh có chuyện gì thế?”
Là Lý Xuân nhận điện thoại.
Tống Thanh cắn môi một cái, cô nói: “Lý Xuân, tôi là Tống Thanh.”
Đầu bên kia điện thoại liền trầm mặc một lát, Lý Xuân liền nói: “Tôi sẽ đưa máy cho Tổng giám đốc ngay.”
Chỉ mấy giây sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Hà Nhật Dương: “Thanh Thanh, sao mà em lại ở cùng với Phương Mạn Luân? Sao điện thoại của em lại không gọi được chứ?”
“Một lời khó mà nói hết được. Bây giờ em không thể về được, Phương Mạn Luân... Tút tút tút.”
Tống Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, pin điện thoại không đủ nên đã sập nguồn rồi!
Tống Thanh vô cùng ảo não, sao điện thoại sớm không hết pin muộn không hết pin mà lại cứ nhằm vào lúc này...
Đáy mắt Phùng Mạn Thanh hiện lên ý cười như đạt được ý muốn, trên mặt lại hiện lên vẻ xin lỗi: “A, anh xin lỗi, hôm nay anh quên sạc điện thoại. Hôm nay ra ngoài anh chỉ mang mỗi chiếc điện thoại này, trong nhà cũng không còn cái nào nữa...”
Tống Thanh vừa nghe xong thì cả người không còn sức lực mà ngồi bệt xuống: “Không sao đâu ạ, lúc về em sẽ giải thích!”
Phương Mạn Luân nhíu mày nhìn Tống Thanh: “Hôm nay chỉ có thể nhờ em trông nom anh một đêm thôi.”
Tống Thanh gật đầu: “Được. Em sẽ ở lại.”
Người giúp việc mang chăn gối đến cho Tống Thanh, cô ôm chúng lên sô pha, đêm nay cô phải ngủ một đêm ở chỗ này.
Cũng may là phòng khách và phòng ngủ là hai phòng khác biệt, hai người không ở chung một phòng sẽ đỡ xấu hổ hơn.
Nhưng mà cửa phòng mở ra nên Tống Thanh có thể nghe được tất cả động tĩnh ở trong phòng.
Phương Mạn Luân nằm trên giường nhìn Tống Thanh vẫn mặc nguyên quần áo nằm trên sô pha, ánh mắt hắn ta hơi lóe lên, hắn ta chủ động nói chuyện với Tống Thanh: “Thanh Thanh...”
“Ừm?” Tống Thanh đáp lại theo bản năng, cô hoàn toàn không hề phát hiện ra rằng Phương Mạn Luân đã thay đổi cách xưng hô với cô từ Tống Thanh thành Thanh Thanh rồi.
Thanh Thanh là tên mụ cũng như là tên thường ngày của cô.
Cũng là biệt danh của cô nữa.
Khóe miệng của Phương Mạn Luân cong lên, đúng là một cô gái chậm chạp.
“Cảm ơn em vì hôm nay nhé.” Phương Mạn Luân thấp giọng nói: “Em đã cứu anh hai lần rồi.”
Tống Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì đâu. Cho dù là người xa lạ thì tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Huống hồ anh lại là sư huynh của tôi.”
“Nếu như tôi không phải là sư huynh của em thì em có ở lại không?” Phương Mạn Luân không nhịn được mà hỏi.
Tống Thanh suy nghĩ một lát rồi nghiêng đầu trả lời: “Chắc là không!? Nếu như chỉ là một người xa lạ thì tôi sẽ chỉ đưa đến bệnh viện thôi.”
“Nói như vậy thì trong lòng em anh cũng đặc biệt à?” Phương Mạn Luân cũng không biết tại sao hắn ta lại hỏi một câu như vậy.
Lời nói này đối với hai người mà nói là rất đặc thù, rất đặc biệt.
Cũng rất ám muội.
Tống Thanh lại không hề do dự mà nhẹ nhàng trả lời: “Đúng thế, đương nhiên là có chút đặc biệt rồi. Dù sao thì anh cũng không phải là người xa lạ. Anh là học trò của thầy, cũng là sư huynh của tôi, hôm nay anh cũng giúp tôi thoát khỏi tình cảnh lúng túng như vậy rồi. Anh giúp tôi thì tôi cũng phải chiếu cố anh chứ.”
“Ra là như vậy.” Không nghe được đáp án mà mình muốn nên Phương Mạn Luân không khỏi có chút thất vọng.
Thực ra thì hắn ta cũng không biết đáp án mà hắn ta muốn là gì.
Chỉ là cứ hỏi theo bản năng thế thôi.
Tống Thanh nói: “Anh vừa mới uống thuốc nên anh đi ngủ sớm đi! Tôi ở ngoài này, khó chịu thì cứ gọi tôi nhé.”
“Được.” Ánh mắt của Phương Mạn Luân khẽ cười.
Chỉ sợ rằng Hà Nhật Dương tối nay sẽ không ngủ được!?
Hà Nhật Dương đúng là không buồn ngủ.
Hắn cầm lấy điện thoại rồi ngồi một chỗ rất lâu.
Cuộc gọi kia của Tống Thanh còn chưa nói xong đã bị ngắt.
Hà Nhật Dương gọi lại nhưng đối phương đã tắt máy.
Mặc dù hắn biết rõ Tống Thanh và Phương Mạn Luân sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng hắn vẫn mất ngủ một cách vô lý.
Chết tiệt, mất ngủ!
Hắn đã đoán được Phương Mạn Luân muốn làm gì!
Hắn biết rõ!
Nhưng mà hắn vẫn lo lắng!
Điểm yếu của hắn bây giờ đang nằm trong tay của Phương Mạn Luân, nhưng mà hắn không biết bây giờ họ đang ở đâu!
Phương Mạn Luân là người thừa kế của gia tộc số một ở thành phố H cho nên hắn ta có vô số ngôi nhà ở đây.
Nếu như hắn có tìm từng nhà đi nữa thì chắc là cả đêm cũng không tìm hết được.
Huống hồ, Phương Mạn Luân cũng không để cho hắn tìm được!
Thanh Thanh, Thanh Thanh...
Hà Nhật Dương ném mạnh chiếc điện thoại trong tay xuống sàn nhà, đôi mắt phượng hiện lên sự tức giận, từng luồng từng luồng sát ý!
“Phương Mạn Luân, là anh bắt tôi ra tay! Đừng có trách tôi không nể tình chúng ta cùng nhau lớn lên! Anh dám ra tay với Thanh Thanh như thế, vậy thì hãy chuẩn bị sẵn sàng để gánh chịu lửa giận của tôi đi!” Hà Nhật Dương nghiến răng một lúc, đôi mắt hắn rất lạnh lẽo, hắn nhìn về phía của Lý Xuân: “Đẩy nhanh tốc độ lên! Tôi muốn bắt hắn hiện nguyên hình!”
“Vâng thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân nhìn thoáng qua Hà Nhật Dương rồi lui xuống.
Hà Nhật Dương đã không còn buồn ngủ nữa, cho nên hắn nhất quyết không ngủ.
Hắn lấy video lúc thẩm vấn Tống Cương ra, định xem lại thật kỹ một lần nữa.
Lúc Tống Cương buột miệng gọi Tống Thanh là Cô Lâm thì ngón tay của hắn bỗng nhiên dừng lại!
Chờ đã!
Thì ra Thanh Thanh họ Lâm?
Lúc thẩm vấn lúc đó, hắn chỉ lo Tống Thanh đau lòng cho nên hắn không nghe lọt tai một câu nào mà Tống Cương nói, hắn hoàn toàn bỏ qua tiếng gọi này của Tống Cương.
Hắn nhớ rõ rằng, tiểu thiên sứ cũng họ Lâm!
Lâm Thanh, Lâm Khê...
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương trợn to lên trong chớp mắt!
Hình như, hắn nắm bắt được cái gì đó...
Hà Nhật Dương không hề do dự mà lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Đông: “Giúp tôi điều tra mấy người này, Lâm Vũ Tường, Tống Tử Dao! Tôi muốn có được tất cả thông tin của bọn họ, toàn bộ!”
Từ trước đến giờ Tiểu Đông chưa bao giờ thấy Tổng giám đốc vội vàng như vậy, dường như hắn mất đi vẻ bình tĩnh trong nháy mắt, cũng mất luôn cả khí phách phóng khoáng, mạnh mẽ chỉ điểm giang sơn trước mặt các đối thủ cạnh tranh khác!
Lúc này Tổng giám đốc lại hốt hoảng như một đứa trẻ vậy.
Cúp điện thoại xong, Hà Nhật Dương cảm thấy ngón tay của hắn đều đang run lên.
Thời điểm nhìn thấy Tống Thanh lần đầu tiên, hắn đã cảm thấy không đúng lắm rồi.
Hắn chưa bao giờ gần nữ sắc.
Nhưng mà lại phá lệ với Tống Thanh.
Hắn không khỏi cảm thấy rất gần gũi với Thanh Thanh, một kiểu gần gũi vô lý.
Nếu như chuyện cuả Lâm Khê là một âm mưu.
Vậy thì Thanh Thanh thì sao?
Thanh Thanh của hắn có phải là một sự trùng hợp rõ ràng không?
Hà Nhật Dương chưa bao giờ mong đợi một chuyện gì như thế.
Hắn không đợi được nữa, hắn muốn lập tức tìm Thanh Thanh để hỏi cô rằng, cô có nhớ rằng lúc nhỏ có một cậu bé đã ước định cùng cô không?
Bình luận facebook