Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-138
CHƯƠNG 138: HÀ NHẬT DƯƠNG GẶP CHA LÂM KHÊ
Phương Mạn Luân vừa mới về nước, mối quan hệ xã hội trong nước của hắn ta tạm thời trống rỗng, hoặc trong cục diện khá trống vắng.
Còn Hà Nhật Dương thì khác
Mối quan hệ xã hội của hắn ta rất rông rãi.
Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly ba người họ bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra đầy đủ số vốn để ứng phó.
Nếu trong tay họ không đủ tiền, thì sẽ từ trong nhà rút ra. Nhà vẫn không đủ thì từ nhà khác mà rút!
Do đó Hà Nhật Dương đúng điển hình cho hảo hán tam bang.
Còn Phương Mạn Luân luôn đơn đả độc đấu, một thân một mình gánh vác mọi thứ.
Xe đậu trước cửa một thôn nghĩ dưỡng vừa vắng vẻ lại yên tĩnh. Nhân viên thôn nghỉ dưỡng dưới sự dẫn dắt của ông chủ từ sớm đã đứng chờ trước cửa.
Hà Nhật Dương Vừa mới xuống xe, ông chủ thôn nghỉ dưỡng liền tươi cười chào đón: “Tổng giám đốc Hà đại giá quang lâm, đúng là khiến thôn chúng tôi tràn ngập sức sống. Người mà ông muốn gặp, đã chờ ở trong.”
Hà Nhật Dương chỉ gật đầu.
Lý Xuân tiến lên trước, ghé bên tai ông chủ khẽ nói vài câu.
Ông chủ thôn nghỉ dưỡng nhận lệnh đi tiến hành.
Đừng nghĩ đều gọi là thôn nghỉ dưỡng, nhưng thật ra đẳng cấp ở đây so với thôn nghỉ dưỡng nam sơn chênh lệch không chỉ một đẳng cấp.
Thôn nghỉ dưỡng này, cùng lắm chỉ được gọi là khu nông trường cỡ lớn.
Hà Nhật Dương chọn gặp mặt ở đây, ắt có dụng ý của hắn ta.
Nơi này cách thị trấn không phải một đoạn đường ngắn!
Hơn nữa ở đây, còn có thiết bị chặn sóng...
Hắn ta phải tìm cách dụ cho Phương Mạn Luân qua đây!
Điệu hổ ly sơn, dương đông kích tây!
Hà Nhật Dương dẫn theo đoàn người đi vào trong thôn nghỉ dưỡng, Tiểu Hà lập tức đem người tản ra, đem những thiết bị mang theo đều chôn vào nơi định sẵn.
Lâm Khê xúc động muốn điên cho được.
Cô ấy sắp thành công rồi!
Chỉ cần gặp mặt phụ huynh, có phải cô ấy có thể công khai thân phận của mình?
Lâm Khê sốt ruột cứ đi qua đi lại trong phòng, đứng ngồi không yên.
Đồng thời cũng đứng ngồi không yên đó là người đàn ông trung niên giả dạng cha của cô.
Người đàn ông trung niên được đặc biệt mời đến để mạo danh cha cô.
Ông ấy lúc này, còn căng thẳng hơn hẳn cả cô!
Phải biết là Hà Nhật Dương là chủ tịch của công ty tập đoàn tài chính Hà thị!
Nếu hắn ta dễ dụ thế kia, thì không phải sớm bị dụ tới mức không còn quần mà mặc sao?
Ngoài kia vang lên tiếng bước chân, có người tới thông báo với Lâm Khê: “Tổng giám đốc Hà đến rồi, các người cẩn thận vào! Không được có chút sơ sót!”
Lâm Khê căng thẳng gật đầu!
Hà Nhật Dương cứ nhu vị thần vậy, nhẹ nhàng bước vào.
Khoảng khắc khi nhìn thấy Hà Nhật Dương, Lâm Khê tự nhiên khẽ rung người.
Cô ấy cứ cảm thấy, hình như có chuyện gì đó, đã nằm ngoài kế hoạch và dự tính của cô.
Lúc Hà Nhật Dương bước vào cánh cửa, Lâm Khê và người mạo danh cha Lâm Khê, tự nhiên cảm thấy bầu không khí mà họ cố gắng tạo ra, trong chốc lát, đều tan biến mất.
“Bác trai, chào bác”. Hà Nhật Dương khẽ cười, khí chất cao quý, khiến cho người mạo danh kia không dám nhìn thẳng, chỉ hàm hồ nói: “Tổng giám đốc Hà nghe danh đã lâu!”
Lâm Khê thấy cha mình tỏ ra vẻ sợ sệt, liền dùng tay chạm nhẹ người ông ấy, ông ấy liền phản ứng lại, nói: “Tổng giám đốc Hà hẹn tôi tới đây không biết có chuyện gì? Nếu là chuyện của Tiểu Khê, thì Tổng giám đốc Hà cũng phải có chút thành ý chứ?”
Đây là lời thoại mà mọi người thỏa thuận trước, chỉ cần Hà Nhật Dương cắn câu...
Đáng tiếc, Hà Nhật Dương không như kịch bản, mà trực tiếp đi đến trước bàn ăn, Lý Xuân lập tức kéo ghế, động tác nhanh gọn dứt khoát.
“Ai nói là tôi muốn gặp ông là muốn bàn về chuyện của Lâm Khê?” Miệng Hà Nhật Dương nở một nụ cười mê hoặc: “Tôi đến là để bàn vụ làm ăn với ông.”
Cha của Lâm Khê ngây ra: “Bàn làm ăn?”
Hà Nhật Dương nhìn về phía Lý Xuân, Lý Xuân liền nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, chủ tịch có chuẩn bị món quà cho cô, mời cô tự mở lấy.’
Hà Nhật Dương tặng quà cho cô ấy?
Cả người Lâm Khê đều ngây ra đó, sau đó liền vui mừng!
Hà Nhật Dương đây là muốn hỏi cha mình cần bao nhiêu tiền mới chịu gả con gái cho anh ta sao?
A a a... mấy phim thần tượng và truyện ngôn tình đều viết thế cả!
Bây giờ còn chuẩn bị quà cho mình?
Đây là không muốn mình khó xử hay sao?
Trời ơi, hạnh phúc đến thật bất ngờ!
Có phải là mình ở ngoài xé xong quà, thì mình chính thức trở thành chủ tịch phu nhân tập đoàn tài chính Hà thị?
Sau khi Lâm Khê suy nghĩ viễn vong xong, lập tức nở nụ cười như hoa với Lý Xuân nói: “Được, làm phiền dẫn đường.’
Miệng Lý Xuân nở nụ cười lạnh nhạt như có như không, dẫn Lâm Khê rời khỏi.
Lâm Khê vừa đi, Hà Nhật Dương trực tiếp nói với cha Lâm Khê: “Lần làm ăn này, đối với ông mà nói, là vô cùng hợp lý.”
Cha Lâm Khê cứ ngỡ rằng Hà Nhật Dương cũng như mấy công tử thiếu gia khác khi gặp được người mình thích thì sẽ cứ vung tiền!
Cho nên, ông ấy cũng nở ra một nụ cười cho là đúng rồi, chờ Hà Nhật Dương nói tiếp.
Chỉ cần Hà Nhật Dương chịu vung tiền, thì ông ta có thể trả giá.
Chỉ cần kết quả cuối cùng phù hợp với yếu cẩu kia, thì quá trình không còn là vấn đề.
Cũng có thể lừa gạt được thêm một khoản tiền, đây đều thuộc về ông ấy!
Hà Nhật Dương nhìn thấy nụ cười trên mặt ông ta, biết ngay đối phương đang nghĩ gì.
Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương khẽ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Không biết, ông Lâm đây thích sống vui sống khỏe hay sống trong nổi đau khổ?”
“Tổng giám đốc Hà thật biết nói đùa...”lời cha Lâm Khê chưa nói hết, dao găm trong tay Tiểu Hà đã đặt lên cổ của ông.
Cảm giác mát lạnh làm cho ông lạnh cả người, những lời tiếp theo làm sao cũng không nói ra được.
“Thông báo với Phương Mạn Luân một tiếng, kêu hắn ta qua đây một chuyến.” Hà Nhật Dương hầu như không nhìn về phía cha Lâm Khê, trong khi ông ta đã cuộn tròn thành một đống, chậm rãi nói: “cho ông 3 phút”.
Tiểu Thu liền bấm nút tính giờ.
Cha Lâm Khê mồ hôi liền chảy ròng: “Tổng giám đốc Hà, tôi không biết ông đang nói gì! Tôi căn bản không biết ai là Phương Mạn Luân!”
“Còn 2 phút 40 giây.” Tiểu Thu rất có trách nhiệm báo cáo thời gian.
“Tổng giám đốc Hà, tôi thật sự không biết ông đang nói gì!” Cha Lâm Khê hoảng loạn mà giải thích: “Ông không phải nói là muốn bàn với tôi chuyện của Lâm Khê sao? Ông không phải bấy lâu nay vẫn muốn tìm Lâm Khê sao? Tôi đồng ý, tôi hoàn toàn đồng ý còn không được sao?”
“2 phút 20 giây”.
“Tổng giám đốc Hà, tôi thật sự không biết ông đang nói gì!” cha Lâm Khê không kịp lâu mồ hôi trên mũi ông, tiếp tục chống cự: “Tôi thật sự không quen biết Phương Mạn Luân, tôi làm sao mà thông báo? Tôi cái gì cũng không biết!”
“1 phút 50 giây”
“Tổng giám đốc Hà,...” lời của cha Lâm Khê, đột nhiên bị Hà Nhật Dương cắt ngang: “3 phút quá lâu, tính nhẫn nại tôi không tốt.”
“Còn 45 giây”. Tiểu Thu rất hí hửng mà tính giờ.
Dao găm trên tay Tiểu Hà tiến về phía trước một chút.
Cổ của cha Lâm Khê liền xuất hiện vết máu, máu chảy đầm đìa.
Cha Lâm khê không dám hành động đậy gì thêm nữa.
“30 giây”
“Thời gian vẫn cứ chạy ngược”
“Tổng giám đốc Hà...” Lâm phụ thấy sự băng lạnh dưới ánh mắt của Hà Nhật Dương, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi.
Hà Nhật Dương không phải nói đùa với ông ta!
“20 giây”
Cha Lâm Khê vùng vẫy: “Nếu tôi chết ở đây, Lâm Khê nhất định sẽ nói ra.”
“10 giây”
“Hà Nhật Dương, cho dù cậu có quyền uy tới mức nào, cho dù cậu có hai quốc tịch, nhưng trong nước giết người, thì cậu cũng phải trả giá đó thôi!” Cha Lâm Khê cuối cùng không nhịn được nữa, la hét inh ỏi.
“5 giây đếm ngược bắt đấu. 5...”Tiểu Thu vẫn vui vẻ tiến hành đếm ngược thời gian.
Hà Nhật Dương móc ra điện thoại, đưa cho Tiểu Đông: “Dùng điện thoại của Thanh Thanh, gửi tin nhắn cho Phương Mạn Luân, hẹn hắn ta ra đây gặp mặt”.
Mắt cha Lâm Khe lần nữa co rút!
“Giết hắn, đổ tội cho Phương Mạn Luân.” Hà Nhật Dương lạnh băng nói xong câu này, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi!
Cha Lâm Khê lúc này mồ hôi đổ như mưa!
Ông ấy đột nhiên hiểu rõ dự tính của Hà Nhật Dương!
Hà Nhật Dương hoàn toàn không quan tâm ông ấy có quen với Phương Mạn Luân hay không!
Hôm nay Hà Nhật Dương đến đây chủ yếu là giết ông ta giá họa cho Phương Mạn Luân!
Không cần biết Phương Mạn Luân dùng thủ đoạn gì để thoát tội, thì Phương Mạn Luân cũng sẽ bị ảnh hưởng và bắt giam mất đi cơ hội cạnh tranh này!
Hà Nhật Dương, xem như cậu giỏi!
“Khoan đã, tôi hợp tác!” Trong giây phút Tiểu Hà áp cây dao sát vào cổ, cha Lâm Khê cố hết sức la lớn: “Tôi nói, tôi nói tất cả!”
Dao găm trong tay Tiểu Hà hầu như không động đậy nữa.
Tiểu Hà chỉ cần đưa dao thêm chút nữa, thì khí quản của ông sẽ bị cắt đứt ngay.
Hà Nhật Dương nhoẻn miệng cười: “Nếu ông Lâm đồng ý hợp tác, vậy thì hãy thảo thuận với trợ lý của tôi.”
Để lại câu nói đó, Hà Nhật Dương bước nhanh rời khỏi phòng.
Tiểu Đông vẫn cứ gửi tin nhắn tiếp, mô phỏng cách nói chuyện của Thanh Thanh gửi tin nhắn cho Phương Mạn Luân: “Cậu Phương, tôi đây phát hiện cuốn sổ ghi chép của đại sư Chu Quang Tiềm, anh có thể qua giúp tôi kiểm định không?”
Sau khi tin nhắn gửi đi không lâu, Phương Mạn Luân liền trả lời: “Ở đâu?”
Ngón tay Tiểu Đông nhanh chóng gõ ra một dòng địa chỉ, thuận tiện gửi kèm hình ảnh bản đồ sớm đã chuẩn bị sẵn.
Khi thấy địa chỉ này, cả người Phương Mạn Luân căng thẳng cả người!
Tống Thanh sao lại ở đó?
Nơi đó rõ ràng là nơi Hà Nhật Dương hẹn gặp Lâm Khê và cha cô ấy mà!
Cô ấy bây giờ gửi tin nhắn cho mình, là chưa phát hiện hành tung của Hà Nhật Dương?
Hắn ta đúng là chuẩn bị tạo một hiểu lầm lớn hơn, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ!
Nếu như bây giờ họ gặp nhau, chỉ sợ sắp lộ tẩy!
Phương Mạn Luân đổi điện thoại gọi cho Lâm Khê và cha cô ấy.
Nhưng điện thoại của hai người, làm sao cũng không gọi được.
Phương Mạn Luân nhất thời như ngồi trên lửa vây, tóc mai chảy xuống những làn mồ hôi.
Nếu như Tống Thanh bắt gặp, thì mọi chuyện xem như không giấu nổi nữa...
Không được, hắn ta phải đi qua xem thử!
Bên kia rốt cuộc xảy ra sơ hở gì!
Phương Mạn Luân liền trả lời tin nhắn Tống Thanh: “Được, anh tới liền. Em đâu cũng không được đi, đứng đó đợi anh”.
Nhận được tin nhắn của Phương Mạn Luân, Tiểu Đông cưới toe toét.
Cá đã cắn câu!
Nơi khác, Lâm khê dưới sự hướng dẫn của Lý Xuân, đến một căn phòng vô cùng lãng mạn vô cùng tinh tế và rất là trẻ trung.
Giữa phòng đặt một thùng giấy to đùng.
Lâm Khê vừa vào cửa, liền bị món quà lớn này kinh ngạc đến mức thiếu chút là hét to lên.
Món quà lãng mạn thế này sẽ là cái gì?
Có khi nào là Hà Nhật Dương trốn trong thùng giấy, chuẩn bị đem bản thân làm quà tặng cho mình?
Phương Mạn Luân vừa mới về nước, mối quan hệ xã hội trong nước của hắn ta tạm thời trống rỗng, hoặc trong cục diện khá trống vắng.
Còn Hà Nhật Dương thì khác
Mối quan hệ xã hội của hắn ta rất rông rãi.
Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly ba người họ bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra đầy đủ số vốn để ứng phó.
Nếu trong tay họ không đủ tiền, thì sẽ từ trong nhà rút ra. Nhà vẫn không đủ thì từ nhà khác mà rút!
Do đó Hà Nhật Dương đúng điển hình cho hảo hán tam bang.
Còn Phương Mạn Luân luôn đơn đả độc đấu, một thân một mình gánh vác mọi thứ.
Xe đậu trước cửa một thôn nghĩ dưỡng vừa vắng vẻ lại yên tĩnh. Nhân viên thôn nghỉ dưỡng dưới sự dẫn dắt của ông chủ từ sớm đã đứng chờ trước cửa.
Hà Nhật Dương Vừa mới xuống xe, ông chủ thôn nghỉ dưỡng liền tươi cười chào đón: “Tổng giám đốc Hà đại giá quang lâm, đúng là khiến thôn chúng tôi tràn ngập sức sống. Người mà ông muốn gặp, đã chờ ở trong.”
Hà Nhật Dương chỉ gật đầu.
Lý Xuân tiến lên trước, ghé bên tai ông chủ khẽ nói vài câu.
Ông chủ thôn nghỉ dưỡng nhận lệnh đi tiến hành.
Đừng nghĩ đều gọi là thôn nghỉ dưỡng, nhưng thật ra đẳng cấp ở đây so với thôn nghỉ dưỡng nam sơn chênh lệch không chỉ một đẳng cấp.
Thôn nghỉ dưỡng này, cùng lắm chỉ được gọi là khu nông trường cỡ lớn.
Hà Nhật Dương chọn gặp mặt ở đây, ắt có dụng ý của hắn ta.
Nơi này cách thị trấn không phải một đoạn đường ngắn!
Hơn nữa ở đây, còn có thiết bị chặn sóng...
Hắn ta phải tìm cách dụ cho Phương Mạn Luân qua đây!
Điệu hổ ly sơn, dương đông kích tây!
Hà Nhật Dương dẫn theo đoàn người đi vào trong thôn nghỉ dưỡng, Tiểu Hà lập tức đem người tản ra, đem những thiết bị mang theo đều chôn vào nơi định sẵn.
Lâm Khê xúc động muốn điên cho được.
Cô ấy sắp thành công rồi!
Chỉ cần gặp mặt phụ huynh, có phải cô ấy có thể công khai thân phận của mình?
Lâm Khê sốt ruột cứ đi qua đi lại trong phòng, đứng ngồi không yên.
Đồng thời cũng đứng ngồi không yên đó là người đàn ông trung niên giả dạng cha của cô.
Người đàn ông trung niên được đặc biệt mời đến để mạo danh cha cô.
Ông ấy lúc này, còn căng thẳng hơn hẳn cả cô!
Phải biết là Hà Nhật Dương là chủ tịch của công ty tập đoàn tài chính Hà thị!
Nếu hắn ta dễ dụ thế kia, thì không phải sớm bị dụ tới mức không còn quần mà mặc sao?
Ngoài kia vang lên tiếng bước chân, có người tới thông báo với Lâm Khê: “Tổng giám đốc Hà đến rồi, các người cẩn thận vào! Không được có chút sơ sót!”
Lâm Khê căng thẳng gật đầu!
Hà Nhật Dương cứ nhu vị thần vậy, nhẹ nhàng bước vào.
Khoảng khắc khi nhìn thấy Hà Nhật Dương, Lâm Khê tự nhiên khẽ rung người.
Cô ấy cứ cảm thấy, hình như có chuyện gì đó, đã nằm ngoài kế hoạch và dự tính của cô.
Lúc Hà Nhật Dương bước vào cánh cửa, Lâm Khê và người mạo danh cha Lâm Khê, tự nhiên cảm thấy bầu không khí mà họ cố gắng tạo ra, trong chốc lát, đều tan biến mất.
“Bác trai, chào bác”. Hà Nhật Dương khẽ cười, khí chất cao quý, khiến cho người mạo danh kia không dám nhìn thẳng, chỉ hàm hồ nói: “Tổng giám đốc Hà nghe danh đã lâu!”
Lâm Khê thấy cha mình tỏ ra vẻ sợ sệt, liền dùng tay chạm nhẹ người ông ấy, ông ấy liền phản ứng lại, nói: “Tổng giám đốc Hà hẹn tôi tới đây không biết có chuyện gì? Nếu là chuyện của Tiểu Khê, thì Tổng giám đốc Hà cũng phải có chút thành ý chứ?”
Đây là lời thoại mà mọi người thỏa thuận trước, chỉ cần Hà Nhật Dương cắn câu...
Đáng tiếc, Hà Nhật Dương không như kịch bản, mà trực tiếp đi đến trước bàn ăn, Lý Xuân lập tức kéo ghế, động tác nhanh gọn dứt khoát.
“Ai nói là tôi muốn gặp ông là muốn bàn về chuyện của Lâm Khê?” Miệng Hà Nhật Dương nở một nụ cười mê hoặc: “Tôi đến là để bàn vụ làm ăn với ông.”
Cha của Lâm Khê ngây ra: “Bàn làm ăn?”
Hà Nhật Dương nhìn về phía Lý Xuân, Lý Xuân liền nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, chủ tịch có chuẩn bị món quà cho cô, mời cô tự mở lấy.’
Hà Nhật Dương tặng quà cho cô ấy?
Cả người Lâm Khê đều ngây ra đó, sau đó liền vui mừng!
Hà Nhật Dương đây là muốn hỏi cha mình cần bao nhiêu tiền mới chịu gả con gái cho anh ta sao?
A a a... mấy phim thần tượng và truyện ngôn tình đều viết thế cả!
Bây giờ còn chuẩn bị quà cho mình?
Đây là không muốn mình khó xử hay sao?
Trời ơi, hạnh phúc đến thật bất ngờ!
Có phải là mình ở ngoài xé xong quà, thì mình chính thức trở thành chủ tịch phu nhân tập đoàn tài chính Hà thị?
Sau khi Lâm Khê suy nghĩ viễn vong xong, lập tức nở nụ cười như hoa với Lý Xuân nói: “Được, làm phiền dẫn đường.’
Miệng Lý Xuân nở nụ cười lạnh nhạt như có như không, dẫn Lâm Khê rời khỏi.
Lâm Khê vừa đi, Hà Nhật Dương trực tiếp nói với cha Lâm Khê: “Lần làm ăn này, đối với ông mà nói, là vô cùng hợp lý.”
Cha Lâm Khê cứ ngỡ rằng Hà Nhật Dương cũng như mấy công tử thiếu gia khác khi gặp được người mình thích thì sẽ cứ vung tiền!
Cho nên, ông ấy cũng nở ra một nụ cười cho là đúng rồi, chờ Hà Nhật Dương nói tiếp.
Chỉ cần Hà Nhật Dương chịu vung tiền, thì ông ta có thể trả giá.
Chỉ cần kết quả cuối cùng phù hợp với yếu cẩu kia, thì quá trình không còn là vấn đề.
Cũng có thể lừa gạt được thêm một khoản tiền, đây đều thuộc về ông ấy!
Hà Nhật Dương nhìn thấy nụ cười trên mặt ông ta, biết ngay đối phương đang nghĩ gì.
Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương khẽ gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói: “Không biết, ông Lâm đây thích sống vui sống khỏe hay sống trong nổi đau khổ?”
“Tổng giám đốc Hà thật biết nói đùa...”lời cha Lâm Khê chưa nói hết, dao găm trong tay Tiểu Hà đã đặt lên cổ của ông.
Cảm giác mát lạnh làm cho ông lạnh cả người, những lời tiếp theo làm sao cũng không nói ra được.
“Thông báo với Phương Mạn Luân một tiếng, kêu hắn ta qua đây một chuyến.” Hà Nhật Dương hầu như không nhìn về phía cha Lâm Khê, trong khi ông ta đã cuộn tròn thành một đống, chậm rãi nói: “cho ông 3 phút”.
Tiểu Thu liền bấm nút tính giờ.
Cha Lâm Khê mồ hôi liền chảy ròng: “Tổng giám đốc Hà, tôi không biết ông đang nói gì! Tôi căn bản không biết ai là Phương Mạn Luân!”
“Còn 2 phút 40 giây.” Tiểu Thu rất có trách nhiệm báo cáo thời gian.
“Tổng giám đốc Hà, tôi thật sự không biết ông đang nói gì!” Cha Lâm Khê hoảng loạn mà giải thích: “Ông không phải nói là muốn bàn với tôi chuyện của Lâm Khê sao? Ông không phải bấy lâu nay vẫn muốn tìm Lâm Khê sao? Tôi đồng ý, tôi hoàn toàn đồng ý còn không được sao?”
“2 phút 20 giây”.
“Tổng giám đốc Hà, tôi thật sự không biết ông đang nói gì!” cha Lâm Khê không kịp lâu mồ hôi trên mũi ông, tiếp tục chống cự: “Tôi thật sự không quen biết Phương Mạn Luân, tôi làm sao mà thông báo? Tôi cái gì cũng không biết!”
“1 phút 50 giây”
“Tổng giám đốc Hà,...” lời của cha Lâm Khê, đột nhiên bị Hà Nhật Dương cắt ngang: “3 phút quá lâu, tính nhẫn nại tôi không tốt.”
“Còn 45 giây”. Tiểu Thu rất hí hửng mà tính giờ.
Dao găm trên tay Tiểu Hà tiến về phía trước một chút.
Cổ của cha Lâm Khê liền xuất hiện vết máu, máu chảy đầm đìa.
Cha Lâm khê không dám hành động đậy gì thêm nữa.
“30 giây”
“Thời gian vẫn cứ chạy ngược”
“Tổng giám đốc Hà...” Lâm phụ thấy sự băng lạnh dưới ánh mắt của Hà Nhật Dương, lần đầu tiên ông ta cảm thấy sợ hãi.
Hà Nhật Dương không phải nói đùa với ông ta!
“20 giây”
Cha Lâm Khê vùng vẫy: “Nếu tôi chết ở đây, Lâm Khê nhất định sẽ nói ra.”
“10 giây”
“Hà Nhật Dương, cho dù cậu có quyền uy tới mức nào, cho dù cậu có hai quốc tịch, nhưng trong nước giết người, thì cậu cũng phải trả giá đó thôi!” Cha Lâm Khê cuối cùng không nhịn được nữa, la hét inh ỏi.
“5 giây đếm ngược bắt đấu. 5...”Tiểu Thu vẫn vui vẻ tiến hành đếm ngược thời gian.
Hà Nhật Dương móc ra điện thoại, đưa cho Tiểu Đông: “Dùng điện thoại của Thanh Thanh, gửi tin nhắn cho Phương Mạn Luân, hẹn hắn ta ra đây gặp mặt”.
Mắt cha Lâm Khe lần nữa co rút!
“Giết hắn, đổ tội cho Phương Mạn Luân.” Hà Nhật Dương lạnh băng nói xong câu này, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi!
Cha Lâm Khê lúc này mồ hôi đổ như mưa!
Ông ấy đột nhiên hiểu rõ dự tính của Hà Nhật Dương!
Hà Nhật Dương hoàn toàn không quan tâm ông ấy có quen với Phương Mạn Luân hay không!
Hôm nay Hà Nhật Dương đến đây chủ yếu là giết ông ta giá họa cho Phương Mạn Luân!
Không cần biết Phương Mạn Luân dùng thủ đoạn gì để thoát tội, thì Phương Mạn Luân cũng sẽ bị ảnh hưởng và bắt giam mất đi cơ hội cạnh tranh này!
Hà Nhật Dương, xem như cậu giỏi!
“Khoan đã, tôi hợp tác!” Trong giây phút Tiểu Hà áp cây dao sát vào cổ, cha Lâm Khê cố hết sức la lớn: “Tôi nói, tôi nói tất cả!”
Dao găm trong tay Tiểu Hà hầu như không động đậy nữa.
Tiểu Hà chỉ cần đưa dao thêm chút nữa, thì khí quản của ông sẽ bị cắt đứt ngay.
Hà Nhật Dương nhoẻn miệng cười: “Nếu ông Lâm đồng ý hợp tác, vậy thì hãy thảo thuận với trợ lý của tôi.”
Để lại câu nói đó, Hà Nhật Dương bước nhanh rời khỏi phòng.
Tiểu Đông vẫn cứ gửi tin nhắn tiếp, mô phỏng cách nói chuyện của Thanh Thanh gửi tin nhắn cho Phương Mạn Luân: “Cậu Phương, tôi đây phát hiện cuốn sổ ghi chép của đại sư Chu Quang Tiềm, anh có thể qua giúp tôi kiểm định không?”
Sau khi tin nhắn gửi đi không lâu, Phương Mạn Luân liền trả lời: “Ở đâu?”
Ngón tay Tiểu Đông nhanh chóng gõ ra một dòng địa chỉ, thuận tiện gửi kèm hình ảnh bản đồ sớm đã chuẩn bị sẵn.
Khi thấy địa chỉ này, cả người Phương Mạn Luân căng thẳng cả người!
Tống Thanh sao lại ở đó?
Nơi đó rõ ràng là nơi Hà Nhật Dương hẹn gặp Lâm Khê và cha cô ấy mà!
Cô ấy bây giờ gửi tin nhắn cho mình, là chưa phát hiện hành tung của Hà Nhật Dương?
Hắn ta đúng là chuẩn bị tạo một hiểu lầm lớn hơn, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ!
Nếu như bây giờ họ gặp nhau, chỉ sợ sắp lộ tẩy!
Phương Mạn Luân đổi điện thoại gọi cho Lâm Khê và cha cô ấy.
Nhưng điện thoại của hai người, làm sao cũng không gọi được.
Phương Mạn Luân nhất thời như ngồi trên lửa vây, tóc mai chảy xuống những làn mồ hôi.
Nếu như Tống Thanh bắt gặp, thì mọi chuyện xem như không giấu nổi nữa...
Không được, hắn ta phải đi qua xem thử!
Bên kia rốt cuộc xảy ra sơ hở gì!
Phương Mạn Luân liền trả lời tin nhắn Tống Thanh: “Được, anh tới liền. Em đâu cũng không được đi, đứng đó đợi anh”.
Nhận được tin nhắn của Phương Mạn Luân, Tiểu Đông cưới toe toét.
Cá đã cắn câu!
Nơi khác, Lâm khê dưới sự hướng dẫn của Lý Xuân, đến một căn phòng vô cùng lãng mạn vô cùng tinh tế và rất là trẻ trung.
Giữa phòng đặt một thùng giấy to đùng.
Lâm Khê vừa vào cửa, liền bị món quà lớn này kinh ngạc đến mức thiếu chút là hét to lên.
Món quà lãng mạn thế này sẽ là cái gì?
Có khi nào là Hà Nhật Dương trốn trong thùng giấy, chuẩn bị đem bản thân làm quà tặng cho mình?
Bình luận facebook