Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1389
Chương 1389
Sau khi nói chuyện một lúc lâu, mọi người đều quay về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Thẩm Mạch ở một mình trong căn phòng bé xíu, mặc dù nhỏ nhưng lại không cần nằm trên mặt đất.
Bởi vì đây là căn phòng duy nhất có một chiếc giường nhỏ. Chứ không phải nằm dưới đất như những phòng khác.
Những người khác đều đặt hai chiếc giường dựa theo cấu trúc của ký túc xá đại học, bên dưới là giá sách, bên trên là đệm.
Tất cả bọn họ chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường như vậy, nhưng cũng biết rằng các trường học bây giờ đều sắp xếp như thế. Vậy nên họ cũng sắp đặt theo cấu trúc của những trường học bình thường.
Mỗi phòng đều có một nhà vệ sinh nho nhỏ. Như vậy cũng là để tránh khỏi việc... Ừm, moị người tranh giành nhà vệ sinh!
Đêm nay, mọi người đều hăng hái, vậy nên cứ trằn trọc mãi.
Trừ người không hề có tâm sự gì mà ngủ khò khò là Thẩm Mạch ra, những phòng còn lại đều nói chuyện rất lâu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vy Vy đặt bữa sáng ở bên ngoài.
Bởi vì, muốn nấu bữa sáng cho nhiều người như vậy thì phải dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ mới được.
Tất cả mọi người đều là học sinh, hơn nữa số người biết nấu ăn rất ít, không thể chuyện gì cũng đổ lên vai Vy Vy được, vì thế nên bữa sáng sẽ đặt ở bên ngoài!
Lúc ăn cơm, mọi người đều tỏ ra rất ăn ý, họ cho tiền ăn sáng của mình vào phong bì rồi đưa cho Vy Vy.
Không ai để ý đến số tiền nhỏ này, nhưng họ không thể để Vy Vy phải chịu thiệt được.
Văn Gian Thanh đưa phong bì nhiều nhất, số tiền trong đó vượt quá tiền bữa sáng.
Vi Vị trả lại tiền thừa cho cậu.
Văn Gianh Thanh còn định nói gì đó nhưng thấy Vy Vy trừng mắt lên nên cậu đành im lặng nhận tiền lại.
Ăn sáng xong, mọi người cũng nhau dọn dẹp sạch sẽ, sau đó chuẩn bị ra ngoài mua đồ dùng học tập.
Trước đây, lúc còn học ở học viện quý tộc Duệ Hà, những thứ đồ dùng học tập này đều do nhà trường phát đồng bộ.
Nếu không thì sao lại gọi là học viện quý tộc chứ?
Bởi vì, trang thiết bị trong học viện thực sự quá đầy đủ!
Cho dù là một chiếc bút chì cũng được phân chia thành nhiều loại khác nhau theo các tiểu chuẩn như độ cứng hoặc kích thước.
Chưa kể là, trên bàn học của mỗi học sinh đều có một chiếc máy vi tính với thiết kế và hệ điều hành mới nhất.
Còn ở các trường trung học bình thường khác thì những thứ này học sinh phải tự chuẩn bị.
Vì vậy, mọi người vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của Vy Vy, Vy Vy bảo mua cái gì thì mọi người sẽ mua cái đó.
Đây là lần đầu tiên mọi người đến một cửa hàng văn phòng phẩm lớn như vậy để mua đồ dùng học tập nên ai ai cũng cảm thấy rất mới lạ. Bọn họ nhìn khắp nơi, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ.
Các chủng loại đồ dùng học tập ở đây rất nhiều. Mặc dù không nổi tiếng và tinh xảo như ở học viện quý tộc Duệ Hà, nhưng chủng loại thì chắc chắn là phong phú hơn nhiều.
Vì vậy, nếu như không có Vy Vy hướng dẫn cần mua cái gì và không cần mua cái gì thì chắc bọn họ sẽ mua hết tất cả mất.
Vy Vy phát cho mỗi người một tờ giấy rồi bảo họ hãy mua những thứ được ghi trên đó.
Vậy nên, mọi người đều chia nhau ra hành động xem thử ai là người mua nhanh và chính xác nhất.
Người thua cuộc sẽ phải mời bữa trưa hôm nay.
Trò chơi này đúng là rất thú vị đối với các cô cậu chủ này.
Sau khi Vy Vy hô một tiếng, tất cả mọi người đều ồn ào tản ra.
Mọi người đều cầm tờ giấy trong tay rồi nhanh chân đi tìm mua những vật phẩm chính xác.
Nhìn thấy bọn họ vội vã đi mua đồ với vẻ mặt rất căng thẳng, mấy người chủ cửa hàng không nhịn được mà bước đến hỏi: “Các cô, các cậu đang quay chương trình giải trí thực tế à? Sao trên người không có bảng tên thế? Lát nữa xé bảng tên kiểu gì?”
Nghe thấy những lời này, bọn họ lập tức cười ầm lên!
Nhưng mà, dáng vẻ lúc này của họ rất giống các thí sinh tham gia chương trình thực tế!
Mọi người không có thời gian để giải thích, ai ai cũng vội vàng hỏi các chủ cửa hàng về những thứ cần mua.
Cũng may bấy giờ phương thức thanh toán rất tiện lợi, chỉ cần quét mã điện thoại là được rồi.
Vì vậy, chỉ một lúc sau, bọn họ đã mua được một đống dụng cụ học tập mang về.
Thấy sắp đến thời gian tập hợp nên bọn họ vội vàng giành giật từng giây, nhanh chân chạy về phía trước.
Sau khi mua xong thứ đồ cuối cùng, đang quay người chuẩn bị chạy về địa điểm tập hợp thì bỗng nhiên Hạ Thẩm Châu va phải một người.
“Xin lỗi, anh không sao chứ?” Hạ Thẩm Châu vội vàng đỡ đối phương dậy rồi lễ phép hỏi han.
“Không sao!” Đối phương đứng thẳng dậy rồi lập tức nắm lấy cổ tay Hạ Thẩm Châu: “Cậu chạy cái gì chứ? Có phải là có tật giật mình nên mới bỏ chạy không? Để tôi lục soát xem có phải cậu đang giấu thứ gì mờ ám trên người không.”
Nói xong, người này liền giơ tay định sờ vào người Hạ Thẩm Châu.
Hạ Thẩm Châu là ai chứ?
Là cậu hai của nhà họ Hạ đấy!
Cậu có thể tùy tiện để người khác động tay thế ư?
Muốn đùa trò đùa quốc dân gì thế?
Hạ Thẩm Châu lật tay, đẩy đối phương lùi về phía sau ba bước, sắc mặt cậu trầm xuống: “Tất cả những thứ trên người tôi đều được trả tiền rồi, trong điện thoại của tôi vẫn còn hóa đơn thanh toán. Anh dựa vào cái gì mà đòi lục soát người tôi? Anh là ai? Bảo vệ hay là quản lý cửa hàng?”
Lúc này, có người trong cửa hàng đi ra: “Ơ kìa, Tiểu Trịnh, người ta trả tiền rồi mà!”
Cái người tên là Tiểu Trịnh này không thèm nghe người của cửa hàng giải thích mà cứ mặt dày vu cáo hãm hại Hạ Thẩm Châu: “Cậu quan tâm tôi là ai làm gì? Tôi không vừa mắt với cậu, tôi cảm thấy cậu là một tên trộm! Tôi lục soát người cậu thì sao? Nếu cậu không chột dạ thì cậu cứ để tôi lục soát xem nào!”
Hạ Thẩm Hòa chớp mắt, cậu đã biết rõ rằng người này cố ý gây phiền phức cho mình.
Thật thú vị.
Ngày đầu tiên thử nghiệm cuộc sống bình dân mà đã gặp được chuyện thú vị thế này rồi.
Xem ra, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó cắn?
Nực cười!
Sao có thể bị một con chó điên thế này bắt nạt chứ?
Hạ Thẩm Châu hỏi thẳng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Không thế nào cả! Lục soát người! Kiểm tra!” Tiểu Trịnh mặt dày trả lời: “Nếu cậu không để tôi lục soát thì tôi sẽ có lý do để nghi ngờ cậu là một tên trộm.”
“Được thôi, vậy anh báo cảnh sát đi!” Hạ Thẩm Châu khoanh tay lại, cậu nói một cách thẳng thừng: “Gọi cảnh sát đến xử lý đi.”
“Gọi cảnh sát gì chứ? Tôi tự ra tay là được!” Tiểu Trịnh vừa nói vừa nhìn, chờ khi Hạ Thẩm Châu không chú ý thì sẽ giơ tay lục soát người cậu bé.
Trải qua nhiều năm huấn luyện, Hạ Thẩm Châu đã hình thành nên bản năng phản xạ từ lâu.
Lúc tên Tiểu Trịnh này lao tới, cậu khéo léo nghiêng mình rồi trở tay nắm lấy cổ tay đối phương, sau đó đẩy một cái, Tiểu Trịnh lập tức văng ra, ngã sấp mặt xuống đất!
Mọi người xung quanh lập tức cười ồ lên.
Tiểu Trịnh không hề ngờ tới việc mình đánh lén không thành công mà lại còn bị...
Vì vậy, hắn ta thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng vào Hạ Thẩm Châu mà nói: “Cậu dám đánh tôi? Cậu có biết tôi là ai không?”
Hạ Thẩm Châu nhướng mày thách thức: “Tôi không cần biết. Anh chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ mà thôi.”
Lúc này, các chủ cửa hàng xung quanh đi đến khuyên Hạ Thẩm Châu: “Cậu nhóc à, cậu đừng quá phô trương thanh thế. Tiểu Trịnh là con trai của phó giám đốc trung tâm thương mại này. Gia đình cũng có máu mặt, cậu đừng đắc tội với cậu ấy, đừng để cậu ấy mang hận!”
Hạ Thẩm Châu nhìn Tiểu Trịnh bằng ánh mắt thâm thúy: “Hử? Mang hận ư?”
Thứ mà cậu không sợ nhất chính là mang hận! Đúng lúc đó, một cô gái đứng gần đấy lên tiếng: “Trịnh Khắc Kỳ? Sao anh lại nằm trên mặt đất thế?”
Sau khi nói chuyện một lúc lâu, mọi người đều quay về phòng của mình để nghỉ ngơi.
Thẩm Mạch ở một mình trong căn phòng bé xíu, mặc dù nhỏ nhưng lại không cần nằm trên mặt đất.
Bởi vì đây là căn phòng duy nhất có một chiếc giường nhỏ. Chứ không phải nằm dưới đất như những phòng khác.
Những người khác đều đặt hai chiếc giường dựa theo cấu trúc của ký túc xá đại học, bên dưới là giá sách, bên trên là đệm.
Tất cả bọn họ chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường như vậy, nhưng cũng biết rằng các trường học bây giờ đều sắp xếp như thế. Vậy nên họ cũng sắp đặt theo cấu trúc của những trường học bình thường.
Mỗi phòng đều có một nhà vệ sinh nho nhỏ. Như vậy cũng là để tránh khỏi việc... Ừm, moị người tranh giành nhà vệ sinh!
Đêm nay, mọi người đều hăng hái, vậy nên cứ trằn trọc mãi.
Trừ người không hề có tâm sự gì mà ngủ khò khò là Thẩm Mạch ra, những phòng còn lại đều nói chuyện rất lâu rồi mới chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vy Vy đặt bữa sáng ở bên ngoài.
Bởi vì, muốn nấu bữa sáng cho nhiều người như vậy thì phải dậy sớm hơn một tiếng đồng hồ mới được.
Tất cả mọi người đều là học sinh, hơn nữa số người biết nấu ăn rất ít, không thể chuyện gì cũng đổ lên vai Vy Vy được, vì thế nên bữa sáng sẽ đặt ở bên ngoài!
Lúc ăn cơm, mọi người đều tỏ ra rất ăn ý, họ cho tiền ăn sáng của mình vào phong bì rồi đưa cho Vy Vy.
Không ai để ý đến số tiền nhỏ này, nhưng họ không thể để Vy Vy phải chịu thiệt được.
Văn Gian Thanh đưa phong bì nhiều nhất, số tiền trong đó vượt quá tiền bữa sáng.
Vi Vị trả lại tiền thừa cho cậu.
Văn Gianh Thanh còn định nói gì đó nhưng thấy Vy Vy trừng mắt lên nên cậu đành im lặng nhận tiền lại.
Ăn sáng xong, mọi người cũng nhau dọn dẹp sạch sẽ, sau đó chuẩn bị ra ngoài mua đồ dùng học tập.
Trước đây, lúc còn học ở học viện quý tộc Duệ Hà, những thứ đồ dùng học tập này đều do nhà trường phát đồng bộ.
Nếu không thì sao lại gọi là học viện quý tộc chứ?
Bởi vì, trang thiết bị trong học viện thực sự quá đầy đủ!
Cho dù là một chiếc bút chì cũng được phân chia thành nhiều loại khác nhau theo các tiểu chuẩn như độ cứng hoặc kích thước.
Chưa kể là, trên bàn học của mỗi học sinh đều có một chiếc máy vi tính với thiết kế và hệ điều hành mới nhất.
Còn ở các trường trung học bình thường khác thì những thứ này học sinh phải tự chuẩn bị.
Vì vậy, mọi người vẫn phải nghe theo sự sắp xếp của Vy Vy, Vy Vy bảo mua cái gì thì mọi người sẽ mua cái đó.
Đây là lần đầu tiên mọi người đến một cửa hàng văn phòng phẩm lớn như vậy để mua đồ dùng học tập nên ai ai cũng cảm thấy rất mới lạ. Bọn họ nhìn khắp nơi, càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ.
Các chủng loại đồ dùng học tập ở đây rất nhiều. Mặc dù không nổi tiếng và tinh xảo như ở học viện quý tộc Duệ Hà, nhưng chủng loại thì chắc chắn là phong phú hơn nhiều.
Vì vậy, nếu như không có Vy Vy hướng dẫn cần mua cái gì và không cần mua cái gì thì chắc bọn họ sẽ mua hết tất cả mất.
Vy Vy phát cho mỗi người một tờ giấy rồi bảo họ hãy mua những thứ được ghi trên đó.
Vậy nên, mọi người đều chia nhau ra hành động xem thử ai là người mua nhanh và chính xác nhất.
Người thua cuộc sẽ phải mời bữa trưa hôm nay.
Trò chơi này đúng là rất thú vị đối với các cô cậu chủ này.
Sau khi Vy Vy hô một tiếng, tất cả mọi người đều ồn ào tản ra.
Mọi người đều cầm tờ giấy trong tay rồi nhanh chân đi tìm mua những vật phẩm chính xác.
Nhìn thấy bọn họ vội vã đi mua đồ với vẻ mặt rất căng thẳng, mấy người chủ cửa hàng không nhịn được mà bước đến hỏi: “Các cô, các cậu đang quay chương trình giải trí thực tế à? Sao trên người không có bảng tên thế? Lát nữa xé bảng tên kiểu gì?”
Nghe thấy những lời này, bọn họ lập tức cười ầm lên!
Nhưng mà, dáng vẻ lúc này của họ rất giống các thí sinh tham gia chương trình thực tế!
Mọi người không có thời gian để giải thích, ai ai cũng vội vàng hỏi các chủ cửa hàng về những thứ cần mua.
Cũng may bấy giờ phương thức thanh toán rất tiện lợi, chỉ cần quét mã điện thoại là được rồi.
Vì vậy, chỉ một lúc sau, bọn họ đã mua được một đống dụng cụ học tập mang về.
Thấy sắp đến thời gian tập hợp nên bọn họ vội vàng giành giật từng giây, nhanh chân chạy về phía trước.
Sau khi mua xong thứ đồ cuối cùng, đang quay người chuẩn bị chạy về địa điểm tập hợp thì bỗng nhiên Hạ Thẩm Châu va phải một người.
“Xin lỗi, anh không sao chứ?” Hạ Thẩm Châu vội vàng đỡ đối phương dậy rồi lễ phép hỏi han.
“Không sao!” Đối phương đứng thẳng dậy rồi lập tức nắm lấy cổ tay Hạ Thẩm Châu: “Cậu chạy cái gì chứ? Có phải là có tật giật mình nên mới bỏ chạy không? Để tôi lục soát xem có phải cậu đang giấu thứ gì mờ ám trên người không.”
Nói xong, người này liền giơ tay định sờ vào người Hạ Thẩm Châu.
Hạ Thẩm Châu là ai chứ?
Là cậu hai của nhà họ Hạ đấy!
Cậu có thể tùy tiện để người khác động tay thế ư?
Muốn đùa trò đùa quốc dân gì thế?
Hạ Thẩm Châu lật tay, đẩy đối phương lùi về phía sau ba bước, sắc mặt cậu trầm xuống: “Tất cả những thứ trên người tôi đều được trả tiền rồi, trong điện thoại của tôi vẫn còn hóa đơn thanh toán. Anh dựa vào cái gì mà đòi lục soát người tôi? Anh là ai? Bảo vệ hay là quản lý cửa hàng?”
Lúc này, có người trong cửa hàng đi ra: “Ơ kìa, Tiểu Trịnh, người ta trả tiền rồi mà!”
Cái người tên là Tiểu Trịnh này không thèm nghe người của cửa hàng giải thích mà cứ mặt dày vu cáo hãm hại Hạ Thẩm Châu: “Cậu quan tâm tôi là ai làm gì? Tôi không vừa mắt với cậu, tôi cảm thấy cậu là một tên trộm! Tôi lục soát người cậu thì sao? Nếu cậu không chột dạ thì cậu cứ để tôi lục soát xem nào!”
Hạ Thẩm Hòa chớp mắt, cậu đã biết rõ rằng người này cố ý gây phiền phức cho mình.
Thật thú vị.
Ngày đầu tiên thử nghiệm cuộc sống bình dân mà đã gặp được chuyện thú vị thế này rồi.
Xem ra, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó cắn?
Nực cười!
Sao có thể bị một con chó điên thế này bắt nạt chứ?
Hạ Thẩm Châu hỏi thẳng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Không thế nào cả! Lục soát người! Kiểm tra!” Tiểu Trịnh mặt dày trả lời: “Nếu cậu không để tôi lục soát thì tôi sẽ có lý do để nghi ngờ cậu là một tên trộm.”
“Được thôi, vậy anh báo cảnh sát đi!” Hạ Thẩm Châu khoanh tay lại, cậu nói một cách thẳng thừng: “Gọi cảnh sát đến xử lý đi.”
“Gọi cảnh sát gì chứ? Tôi tự ra tay là được!” Tiểu Trịnh vừa nói vừa nhìn, chờ khi Hạ Thẩm Châu không chú ý thì sẽ giơ tay lục soát người cậu bé.
Trải qua nhiều năm huấn luyện, Hạ Thẩm Châu đã hình thành nên bản năng phản xạ từ lâu.
Lúc tên Tiểu Trịnh này lao tới, cậu khéo léo nghiêng mình rồi trở tay nắm lấy cổ tay đối phương, sau đó đẩy một cái, Tiểu Trịnh lập tức văng ra, ngã sấp mặt xuống đất!
Mọi người xung quanh lập tức cười ồ lên.
Tiểu Trịnh không hề ngờ tới việc mình đánh lén không thành công mà lại còn bị...
Vì vậy, hắn ta thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng vào Hạ Thẩm Châu mà nói: “Cậu dám đánh tôi? Cậu có biết tôi là ai không?”
Hạ Thẩm Châu nhướng mày thách thức: “Tôi không cần biết. Anh chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ mà thôi.”
Lúc này, các chủ cửa hàng xung quanh đi đến khuyên Hạ Thẩm Châu: “Cậu nhóc à, cậu đừng quá phô trương thanh thế. Tiểu Trịnh là con trai của phó giám đốc trung tâm thương mại này. Gia đình cũng có máu mặt, cậu đừng đắc tội với cậu ấy, đừng để cậu ấy mang hận!”
Hạ Thẩm Châu nhìn Tiểu Trịnh bằng ánh mắt thâm thúy: “Hử? Mang hận ư?”
Thứ mà cậu không sợ nhất chính là mang hận! Đúng lúc đó, một cô gái đứng gần đấy lên tiếng: “Trịnh Khắc Kỳ? Sao anh lại nằm trên mặt đất thế?”
Bình luận facebook