• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (103 Viewers)

  • Chap-145

CHƯƠNG 145: KHÁCH SAO CHỦ VẬY




Nhưng mà nếu như đã là khách.
Thì chủ muốn thế nào khách sẽ như thế đấy.
Mọi người ngồi thành một vòng tròn.
Các món ăn đều được bày ở phía bên trong.
Tống Thanh cúi đầu nhìn sang, quả thực đều là những nguyên liệu nấu ăn ở trong núi, ở bên ngoài đúng là rất hiếm khi thấy những loại rau củ dại và những loại nấm này.
“Mời các vị.” Trưởng thôn khoát tay, sau đó cô ta cầm đũa lên bắt đầu ăn: “Trên núi không có nhiều nhiều quy củ như thế nên mọi người cứ thoải mái.”
Tuy cô ta nói cứ thoải mái nhưng tất cả mọi người vẫn không dám gắp thức ăn.
Lúc này ai cũng cảm thấy trưởng thôn không bình thường.
Trưởng thôn cũng không để ý, cô ta lần lượt nến thử từng món một rồi sau đó mới cười như không cười nhìn Hà Nhật Dương.
Mặc dù Hà Nhật Dương vẫn giữ yên lặng từ đầu đến cuối, hắn không hề lên tiếng, nhưng mà khí chất vương giả và sự tôn quý, tao nhã trên người hắn lại không có gì sánh được, nó vẫn khiến cho trưởng thôn vừa nhìn một cái là biết hắn chính là thủ lĩnh của cả nhóm người.
Khóe miệng của Hà Nhật Dương hiện một nếp nhăn nhàn nhạt khi cười, hắn cầm đũa thử một miếng thức ăn trước mặt.
Nhìn thấy Hà Nhật Dương động đũa thì lúc này Trưởng thôn mới hài lòng nở nụ cười.
Sau khi Hà Nhật Dương động đũa thì những người khác mới ăn tới tấp.
“Nghe nói con đường này được các vị giữ gìn đúng không?” Tống Ngũ thân là trợ lý của bộ trưởng Bộ Công Thương nên kiến thức rất rộng, cũng là nhận vật quan trọng trong việc khuấy động không khí, cho nên hắn ta chủ động đưa ra vấn đề.
“Đúng thế.” Trưởng thôn gật đầu: “Ngọn núi này chỉ có mấy thôn làng chúng tôi thôi, chúng tôi không quản lý thì ai quản nữa?”
“Những chuyện này đáng lý ra là do bộ phận phụ trách chuyên nghiệp quản lý chứ?” Tống Ngũ tiếp tục hỏi.
“Trước kia thì có, nhưng mà bây giờ không còn nữa.” Trưởng thôn lại đốt một điếu xì gà, sau đó mạnh mẽ phun ra một luồng khói, cô ta nói: “Người ngoài muốn vào núi thì không phải chuyện dễ dàng. Huống hồ đường xá ở đây rất hay bị hỏng, thường xuyên phải sửa, những người đó cũng ngại phiền phức. Cho nên quyết định giao toàn bộ cho người người trong mấy thôn làng chúng tôi phụ trách, dù sao thì chúng tôi cũng phải ra ngoài đúng không? Cũng xem như là cho người dân trong thôn một chút quyền lợi.”
“Thì ra là thế. Trên đường đến đây sao chúng tôi không nhìn thấy người già và trẻ con thế?” Tống Ngũ tiếp tục giả vờ lơ đãng mà hỏi: “Đều đưa ra ngoài hết rồi à?”
Lời nói của Tống Ngũ vừa dứt thì mấy luồng ánh mắt ác ý quét qua.
Trưởng thôn động nhẹ vào điếu xì gà, thong thả nói: “Chẳng qua chúng tôi chỉ đến đây để kiếm sống, cho nên đương nhiên sẽ không mang người nhà theo.”
Trưởng thôn chỉ nói đến đây rồi không chịu nói nữa.
Tống Ngũ lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện: “Nghe giọng nói của Trưởng thôn, tôi có cảm giác hơi giống giọng nói của người vùng duyên hải Đông Nam vậy.”
Trưởng thôn nhìn thoáng qua Tống Ngũ rất nhanh: “Thính giác của anh Tống thật tốt. Quê tôi đúng là ở đó, không biết anh Tống định làm cái gì? Mưa to thế này mà còn lên núi, những người bình thường sẽ không chọn thời điểm này để đến đây!”
Tống Ngũ lập tức cười híp mắt, hắn ta nói: “Tôi ấy à, tôi đưa em gái và em rể đến đây để nghỉ dưỡng. Hai đứa nó vừa mới cưới nên muốn tìm một chỗ thanh tịnh để trải qua thế giới của hai người, tôi nghe nói phong cảnh ở đây rất được nên cũng đi theo. Em rể tôi là chủ của một cửa hàng bán lẻ nhỏ, tôi giúp cậu ấy một tay. Chúng tôi đều là người bình thường cả.”
Trưởng thôn nhìn thoáng qua những người khác với ánh mắt sâu xa khó lường: “Còn các cậu thì sao?”
Sắc mặt của mấy người vệ sĩ vẫn bình thường, họ bịa chuyện: “Công ty của chúng tôi đứng đầu về mức tiêu thụ hàng năm cho nên ông chủ đi du lịch nhân tiện mang chúng tôi đi cùng.”
Trợ lý Lý Xuân có gương mặt trắng nõn, hắn ta vẫn luôn bày ra dáng vẻ cười híp mắt, lời nói của hắn ta càng có sức thuyết phục: “Tôi là thư ký của ông chủ nên đương nhiên sẽ đi cùng rồi.
“Xin hỏi quý danh của vị này là?” Trưởng thôn nhìn về phía Hà Nhật Dương.
“Tôi họ Hà.” Đây là câu nói đầu tiên từ khi vào cửa của Hà Nhật Dương.
Hắn vừa mở miệng thì giọng nói đậm chất từ tính của hắn đã khiến cho anh mắt của trưởng thôn đột nhiên dao động.
Giọng nói của người đàn ông nãy đúng thật là quá dễ nghe.
“Nghe nói ở H có một Nhà họ Hà...” Trưởng thôn nhìn Hà Nhật Dương một cách thâm thúy.
“Chính là nhà chúng tôi.” Hà Nhật Dương cũng là một cao thủ nói dối, hắn không hề chớp mắt mà mở miệng nói: “Ông cố của tôi và ông cố chủ nhân của Nhà họ Hà bây giờ là anh em ruột.”
Hà Nhật Dương giải thích một cách hoàn mỹ vì sao mà hắn lại có khí chất nổi bật.
Cho dù chỉ là một nhánh của Nhà họ Hà thì cũng là sự tồn tại bức ép đối với bên ngoài rồi.
Dù người ta chỉ là con cháu trong nhánh nhỏ nhưng vẫn mang họ Hạ.
“Thì ra là anh Hạ, đúng là thất lễ.” Trưởng thôn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu rồi nói: “Đến buổi tối, ở trong thôn sẽ có chút động tĩnh. Nếu như mọi người không muốn ở trong những căn phòng mà tôi chuẩn bị thì đến đêm cho dù có nghe thấy âm thanh gì thì mong các vị cũng không tự ý chạy ra ngoài. Nếu không thì tôi cũng không có cách nào đảm bảo sự an toàn cho các vị.”
Đây là một sự cảnh cáo lộ liễu.
Tống Thanh không hề hé răng, Hà Nhật Dương và Tống Ngũ cùng gật đầu nói: “Nhập gia tùy tục, đây là chuyện đương nhiên.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Trưởng thôn nghe được câu trả lời của bọn họ thì mới thỏa mãn gật đầu.
Sau khi ăn xong bữa cơm, mọi người không nán lại lâu mà nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
Nhìn thấy dáng người của Hà Nhật Dương biến mất trong màn mưa, người phụ nữ trung niên vội vàng nói với trưởng thôn: “Điều kiện của người đàn ông này tốt như vậy, nếu như anh ta có thể ở lại thì sức mạnh của chúng ta...”
Trưởng thôn lập tức ngăn những lời phía sau của cô ta lại.
“Không thể nào.” Trưởng thôn kiên quyết phủ nhận đề nghị của cô ta: “Mặc dù tối hôm nay hắn chỉ nói đúng bốn chữ, nhưng tôi có thể nhận ra rằng người đàn ông này không hề dễ đối phó. Điều kiện của hắn đúng là rất tốt, có thể nó là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng mà, người đàn ông này khiến tôi cảm thấy rất đáng sợ. Mặc dù hắn đã thu bớt khí chất của mình lại nhưng mà vẫn vô ý toát ra sự cao quý, còn có thể chứng minh rằng địa vị của hắn ở Nhà họ Hà không thấp.”
“Nhưng mà trưởng thôn à, nếu như chúng ta không cung cấp nguồn hàng mới, vậy thì chúng ta sẽ không thể sánh kịp với những bộ phận khác!” Người phụ nữ trung niên vội vàng nói: “Mặt hàng này quá tuyệt! Chỉ cần chúng ta khống chế được hắn thì chúng ta chắc chắn sẽ đứng đầu.”
Trưởng thôn trầm ngâm một lát rồi nói: “Cứ chờ xem sao đã. Đoạn đường bên ngoài cũng cần phải sửa thật nhanh, nếu không thì khách hàng sẽ không vào được.”
“Tôi hiểu rồi.” Người phụ nữ trung niên gật đầu.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà của Trưởng thôn, Hà Nhật Dương và những người khác lập tức hiểu ý mà nhanh chóng quay về xe, điều đầu tiên là phải nôn ra hết toàn bộ thức ăn trong dạ dày.
Tống Thanh nghi hoặc nhìn bọn họ: “Mọi người làm gì đấy...”
Tống Thanh vừa dứt lời thì liền cảm thấy mọi thứ trước mắt đảo lộn lên!
“Thanh Thanh!” Hà Nhật Dương ôm lấy Tống Thanh, hắn nói với Lý Xuân: “Tiêm cho Thanh Thanh một mũi.”
Lý Xuân lập tức đi tìm hộp thuốc, hắn thuần lục lấy ra một chiếc ống tiêm, sao đó đâm thẳng vào cánh tay của Tống Thanh.
Một lúc lâu sau, Tống Thanh mới tỉnh táo lại.
Cô nghĩ lại mà thấy sợ!
Đây rốt cục là chuyện gì?
“Ả trưởng thôn kia đã cho vào trong thức ăn của chúng ta một một lượng thuốc gây ảo giác nhất định, em không thấy lúc bọn anh ăn đều chỉ ăn thịt mà không ăn rau sao?” Tống Ngũ giải thích.
Tống Thanh ngẩn ngơ: “Em không hề phát hiện ra...”
“Suốt bữa cơm, ả trưởng thôn kia đều chỉ ăn thịt mà không ăn rau.” Hà Nhật Dương giải thích: “Trong rau có vấn đề.”
Tống Thanh há to miệng, cứng miệng trong nháy mắt!
Sao bọn họ không nhắc nhở cô một chút chứ!
Cần gì phải nhìn cô mất mặt thế chứ!
Tống Ngũ cố nhịn cười mà nói: “Ai bảo em thật thà thế chứ? Người ta bảo em ăn cái gì em cũng ăn! Biết rõ cái thôn này có vấn đến rồi mà vẫn không kiêng kị.”
Tống Thanh lúng túng một lúc: “Loại nấm kia thực sư rất ngon.”
“Nấm là loại dễ hạ độc nhất đây.” Hà Nhật Dương chậm rãi nói: “Nhất là nhiều loại nấm mà chúng ta không biết thì càng không thể tùy tiện ăn được.”
Tống Thanh nghi ngờ hỏi: “Sao các anh có thể phát hiện ra loại nấm này có vấn đề ở chỗ nào?”
Hà Nhật Dương chỉ vào Lý Xuân mà nói: “Em vẫn chưa biết lai lịch của Lý Xuân à?”
Tống Thanh gật đầu.
Tiểu Hà đã từng là quán quân Tản Đả và là quán quân Bác Kích tự do, nhưng còn Lý Xuân thì cô không biết.
“Chuyên ngành đại học của Lý Xuân là Đông y, sau đó học lên Thạc sĩ MBA sau đó lại bổ túc thêm cả Tây y.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Gia tộc của Lý Xuân là Đông y thế gia. Là gia tộc học Đông y có tiếng, học MBA là vì để giúp anh, bổ túc Tây y là để ứng phó những tình huống bất ngờ.”
Tống Thanh lại há hốc mồm lần nữa.
Tại sao những người trợ lý bên cạnh Hà Nhật Dương lại ép người quá đáng như thế.
Bản thân còn lăn lộn cái gì chứ.
Chẳng trách cho dù đi đâu Hà Nhật Dương cũng mang Lý Xuân theo.
Rõ ràng là mang theo kho thuốc di động mà.
Sau khi mọi người nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra thì liền cảm thấy hơi đói.
Nhưng vì để ngụy trang tốt hơn nên mọi người không bật đèn lên ăn tập thể mà chỉ mỗi người cầm một chiếc bánh mỳ thơm phức lên ăn mà thôi.
Tống Thanh buồn cười, cô đột nhiên nghĩ đến lúc mình học đại học, đêm đến các bạn trong phòng cũng thường làm thế này.
Mỗi người cầm một cốc mỳ ăn liền ăn lấy ăn để.
Thực sự rất nhớ quãng thời gian đại học.
Ăn xong bánh mỳ, mọi người đều nhanh chóng quay về chỗ nghỉ ngơi.
Đến mười giờ đêm, trong thôn quả nhiên phát ra âm thanh rất kỳ lạ.
Tống Thanh nằm trong lòng Hà Nhật Dương vểnh tai lên nghe, cô cảm thấy sợ hãi liền thấp giọng nói: “Anh nghe thử xem bên ngoài có phải là tiếng người đang khóc không?”
Hà Nhật Dương bưng lỗ tai của Tống Thanh lại: “Ngủ đi.”
Tống Thanh kéo tay của Hà Nhật Dương xuống: “Có thể đúng là có người đang khóc.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương chợt trầm xuống: “Có lẽ thế.”
“Vậy thì chúng ta...” Tống Thanh vừa định nói chúng ta đến cứu bọn họ đi!
“Em biết ả trưởng thôn và những người dân trong thôn kia làm gì không?” Hà Nhật Dương ngắt lời Tống Thanh, hắn nhắc đến một vấn đề khác.
Tống Thanh ngẩn ra: “Không phải họ là dân trong thôn sao?”
“Những người dân em gặp hoàn toàn không trồng trọt, không săn bắt không làm những công việc lao động tay chân đúng không?” Hà Nhật Dương tiếp tục hỏi lại Tống Thanh: “Một cái thôn không có người già và trẻ con, hơn nữa ở đây cũng không có một đôi vợ chồng nào, em đã bao giờ thấy một cái làng nào như thế chưa?”
Tống Thanh sợ hãi nhìn Hà Nhật Dương, lông mao sau lưng dựng ngược cả lên: “Vậy ý của anh là gì? Bọn họ là ai? Họ không phải người dân trong làng à?”
“Đương nhiên là không phải.” Hà Nhật Dương hôn lên đỉnh đầu Tống Thanh: “Nói phải cũng không phải. Mặc dù ở trong thôn nhưng bọn họ lại không phải những người dân lao động chân tay. Ả trưởng thôn kia là thủ lĩnh của bọn họ, thôn này là một cứ điểm của bọn họ. Cho nên chúng ta không thể manh động. Em hiểu chưa?”
Tống Thanh sởn cả gai ốc: “Vậy thì rốt cuộc bọn họ làm gì?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom