Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 14 TỎ RÕ LẬP TRƯỜNG
CHƯƠNG 14: TỎ RÕ LẬP TRƯỜNG
Cô ta đã đợi cuộc hẹn này quá lâu rồi!
Nếu như không dùng lí do nói chuyện công việc, chỉ e rằng không gặp nổi Hà Nhật Dương.
Tống Thanh cũng biết mình làm cái bóng đèn sáng cỡ nào, ngay từ lúc vào cửa, chào hỏi xong cô đã lặng lẽ đứng một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tiếc rằng, Hà Nhật Dương hoàn toàn không đi theo logic thông thường, nhìn thấy Tống Thanh vẫn còn đứng ở cửa làm diễn viên quần chúng, bỗng chốc nở nụ cười gian ác: “Sao vẫn không qua đây? Cô muốn để cô Phương đợi cô bao lâu nữa hả?”
“Tôi...” Tống Thanh nhìn Phương Khanh Hân với vẻ khó xử, muốn nói mà phải thôi.
Người ta rõ ràng không hoan nghênh mình, mình mà cứ xông tới...
Phương Khanh Hân là cô công chúa nổi tiếng của thành phố này đó!
Phải biết rằng bao nhiêu người trong tầng lớp thượng lưu xếp hàng để nịnh nọt cô ấy, lỡ như mình đắc tội cô ấy rồi, sau này còn ai tìm mình để tạo mẫu nữa?
Không còn ai thuê mình, làm sao mình có thể kiếm đủ tiền đóng phí điều trị cho anh trai?
Phương Khanh Hân nghe thấy Hà Nhật Dương nói vậy, bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh: “Mời cô Tống ngồi, đừng khách sáo.”
Rõ ràng cô ta cười rất rạng rỡ, nhưng Tống Thanh cũng nghe thấy đối phương nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Phương Khanh Hân đã nói như thế rồi, Tống Thanh chỉ có thể bất chấp, quy củ chọn một vị trí cách Hà Nhật Dương thật xa.
Không đợi cô ngồi xuống, Hà Nhật Dương đã đột ngột nhíu mày: “Làm sao mà ngồi xa thế? Qua đây, ngồi chỗ này.”
Tống Thanh kinh hãi, vô thức nhìn về phía Phương Khanh Hân.
Tổ tông của tôi ơi, cô đừng trút cơn giận lên đầu tôi nha! Tôi và anh ta không có quan hệ gì hết!
À không, tôi là chị dâu của anh ta, giữa hai chúng tôi sạch sẽ như chùi!
Sắc mặt Phương Khanh Hân bỗng chốc vô cùng khó coi, nhưng cuộc sống thục nữ suốt bao nhiêu năm khiến cho cô ta khống chế tâm trạng của bản thân rất tốt, dùng ánh mắt cứng ngắc nhìn Tống Thanh: “Đúng vậy, cô Tống, ngồi xa như thế làm gì? Lại gần đây một chút, chúng ta nói chuyện cũng tiện hơn.”
“À... vâng...” Nghe thấy câu này, Tống Thanh cảm thấy toàn thân mình sắp cứng đơ như đá rồi, máy móc ngồi xuống vị trí bên cạnh Hà Nhật Dương, để thể hiện rằng mình và anh ta hoàn toàn trong sạch, Tống Thanh cố tình chỉ ngồi phía bên ngoài, kiên quyết giữ khoảng cách nhất định với kẻ thù chung của thiên hạ như Hà Nhật Dương.
Nhìn thấy Tống Thanh không cố ý dính lấy Hà Nhật Dương như những người phụ nữ khác, sắc mặt Phương Khanh Hân bấy giờ mới hòa hoãn hơn một chút.
Món ăn nhanh chóng được mang lên.
Nhìn những món ăn tinh tế trước mắt, Tống Thanh ăn như nhai sáp nến, hoàn toàn không biết mình đang ăn gì.
Vất vả lắm mới đợi được đến lúc Hà Nhật Dương vào phòng vệ sinh, Tống Thanh vội vàng bỏ dao nĩa trong tay xuống, giải thích với Phương Khanh Hân: “Cô Phương, xin cô đừng hiểu lầm! Tôi với tổng giám đốc Hà không có quan hệ gì cả! À không, tôi chỉ là chuyên viên tạo mẫu của anh ấy mà thôi. Tổng giám đốc Hà ưu tú như thế, tuyệt đối không phải người bình thường như chúng tôi có thể mơ tưởng tới được. Huống hồ, tôi... tôi... tôi đã kết hôn rồi!”
Tống Thanh vừa nghĩ tới việc ngày hôm nay thực ra là ngày mình kết hôn mà bỗng chốc vô cùng đau lòng.
Nhưng để gạt hết băn khoăn và đắn đo của Phương Khanh Hân, dùng thân phận phụ nữ đã có chồng này sẽ có sức thuyết phục hơn.
Chỉ cần đừng hủy hoại sự nghiệp của mình, kết hôn thì kết hôn!
Phương Khanh Hân nghe thấy lời giải thích luống cuống của Tống Thanh, quả nhiên ánh mắt cô ta hòa hoãn hơn nhiều, nhất là khi nghe thấy câu sau cùng, Phương Khanh Hân cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.
“Được rồi, tôi cũng chưa nói gì mà.” Phương Khanh Hân liếc Tống Thanh một cái: “Yên tâm, tôi sẽ không chặn con đường tài lộc của cô đâu.”
Có được câu này của Phương Khanh Hân, Tống Thanh hoàn toàn yên tâm rồi!
Cô ta đã đợi cuộc hẹn này quá lâu rồi!
Nếu như không dùng lí do nói chuyện công việc, chỉ e rằng không gặp nổi Hà Nhật Dương.
Tống Thanh cũng biết mình làm cái bóng đèn sáng cỡ nào, ngay từ lúc vào cửa, chào hỏi xong cô đã lặng lẽ đứng một bên, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Tiếc rằng, Hà Nhật Dương hoàn toàn không đi theo logic thông thường, nhìn thấy Tống Thanh vẫn còn đứng ở cửa làm diễn viên quần chúng, bỗng chốc nở nụ cười gian ác: “Sao vẫn không qua đây? Cô muốn để cô Phương đợi cô bao lâu nữa hả?”
“Tôi...” Tống Thanh nhìn Phương Khanh Hân với vẻ khó xử, muốn nói mà phải thôi.
Người ta rõ ràng không hoan nghênh mình, mình mà cứ xông tới...
Phương Khanh Hân là cô công chúa nổi tiếng của thành phố này đó!
Phải biết rằng bao nhiêu người trong tầng lớp thượng lưu xếp hàng để nịnh nọt cô ấy, lỡ như mình đắc tội cô ấy rồi, sau này còn ai tìm mình để tạo mẫu nữa?
Không còn ai thuê mình, làm sao mình có thể kiếm đủ tiền đóng phí điều trị cho anh trai?
Phương Khanh Hân nghe thấy Hà Nhật Dương nói vậy, bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh: “Mời cô Tống ngồi, đừng khách sáo.”
Rõ ràng cô ta cười rất rạng rỡ, nhưng Tống Thanh cũng nghe thấy đối phương nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Phương Khanh Hân đã nói như thế rồi, Tống Thanh chỉ có thể bất chấp, quy củ chọn một vị trí cách Hà Nhật Dương thật xa.
Không đợi cô ngồi xuống, Hà Nhật Dương đã đột ngột nhíu mày: “Làm sao mà ngồi xa thế? Qua đây, ngồi chỗ này.”
Tống Thanh kinh hãi, vô thức nhìn về phía Phương Khanh Hân.
Tổ tông của tôi ơi, cô đừng trút cơn giận lên đầu tôi nha! Tôi và anh ta không có quan hệ gì hết!
À không, tôi là chị dâu của anh ta, giữa hai chúng tôi sạch sẽ như chùi!
Sắc mặt Phương Khanh Hân bỗng chốc vô cùng khó coi, nhưng cuộc sống thục nữ suốt bao nhiêu năm khiến cho cô ta khống chế tâm trạng của bản thân rất tốt, dùng ánh mắt cứng ngắc nhìn Tống Thanh: “Đúng vậy, cô Tống, ngồi xa như thế làm gì? Lại gần đây một chút, chúng ta nói chuyện cũng tiện hơn.”
“À... vâng...” Nghe thấy câu này, Tống Thanh cảm thấy toàn thân mình sắp cứng đơ như đá rồi, máy móc ngồi xuống vị trí bên cạnh Hà Nhật Dương, để thể hiện rằng mình và anh ta hoàn toàn trong sạch, Tống Thanh cố tình chỉ ngồi phía bên ngoài, kiên quyết giữ khoảng cách nhất định với kẻ thù chung của thiên hạ như Hà Nhật Dương.
Nhìn thấy Tống Thanh không cố ý dính lấy Hà Nhật Dương như những người phụ nữ khác, sắc mặt Phương Khanh Hân bấy giờ mới hòa hoãn hơn một chút.
Món ăn nhanh chóng được mang lên.
Nhìn những món ăn tinh tế trước mắt, Tống Thanh ăn như nhai sáp nến, hoàn toàn không biết mình đang ăn gì.
Vất vả lắm mới đợi được đến lúc Hà Nhật Dương vào phòng vệ sinh, Tống Thanh vội vàng bỏ dao nĩa trong tay xuống, giải thích với Phương Khanh Hân: “Cô Phương, xin cô đừng hiểu lầm! Tôi với tổng giám đốc Hà không có quan hệ gì cả! À không, tôi chỉ là chuyên viên tạo mẫu của anh ấy mà thôi. Tổng giám đốc Hà ưu tú như thế, tuyệt đối không phải người bình thường như chúng tôi có thể mơ tưởng tới được. Huống hồ, tôi... tôi... tôi đã kết hôn rồi!”
Tống Thanh vừa nghĩ tới việc ngày hôm nay thực ra là ngày mình kết hôn mà bỗng chốc vô cùng đau lòng.
Nhưng để gạt hết băn khoăn và đắn đo của Phương Khanh Hân, dùng thân phận phụ nữ đã có chồng này sẽ có sức thuyết phục hơn.
Chỉ cần đừng hủy hoại sự nghiệp của mình, kết hôn thì kết hôn!
Phương Khanh Hân nghe thấy lời giải thích luống cuống của Tống Thanh, quả nhiên ánh mắt cô ta hòa hoãn hơn nhiều, nhất là khi nghe thấy câu sau cùng, Phương Khanh Hân cuối cùng cũng nở nụ cười hài lòng.
“Được rồi, tôi cũng chưa nói gì mà.” Phương Khanh Hân liếc Tống Thanh một cái: “Yên tâm, tôi sẽ không chặn con đường tài lộc của cô đâu.”
Có được câu này của Phương Khanh Hân, Tống Thanh hoàn toàn yên tâm rồi!
Bình luận facebook