Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-179
CHƯƠNG 179: TỐNG THANH, CÔ VÀO PHÒNG ĐÀN ÔNG
Hà Nhật Dương cười khổ một lúc: “Bà nội à, Lam Lam là em gái cháu mà!”
“Nhưng mà cô ta không phải họ Hạ!” Bà cụ Hà tiếp tục hừ lạnh: “Ta không có một đứa cháu gái như thế!”
Hà Nhật Dương bất đắc dĩ: “Bà nội à, có phải bà không yên lòng về lần thi đấu này của Thanh Thanh không? Tí nữa cháu gửi đề thi và bài làm của Thanh Thanh cho bà nhé?”
“Đừng có ngắt lời ta.” Bà cụ Hà cương quyết nói: “Cháu hiếu thảo với mẹ cháu thì ta không phản đối, có phải cháu không thèm để ý đến người làm bà như ta nữa đúng không?”
“Có trời đất chứng giám, cháu làm sao có gan như thế ạ?” Hà Nhật Dương không ngừng thở dài: “Bà nội, bà đừng làm khó cháu. Bây giờ cuộc thi đấu mới vừa bắt đầu, chúng ta cứ lặng lẽ theo dõi trước đã. Cháu cũng đã làm quen với ban tổ chức rồi, lần tranh tài này sẽ được xử lý công bằng, tuyệt đối không ai dám âm thầm làm rối loạn kỷ cương đâu ạ!”
“Hừ, thế thì còn tạm được.” Giọng nói của Bà cụ Hà hơi hòa hoãn lại một chút, bà nói: “Được rồi, ta cũng không còn chuyện gì nữa. Ta chỉ muốn nhắc nhở cháu rằng không được bênh vực cái cô Thôi Nguyệt Lam kia!”
“Dạ dạ dạ, tuyệt đối không ạ! Cháu cam đoan sẽ không!” Hà Nhật Dương vội vang bảo đảm.
Cúp điện thoại xong, Hà Nhật Dương vô cùng sáng suốt mà đưa điện thoại cho Lý Xuân: “Nếu không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp thì cứ nói là tôi không ở đây!”
“Vâng thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân tự tay nhận lấy điện thoại rồi xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương tiếp tục chăm chú xem bài thi của Tống Thanh.
Bây giờ không thể thấy cô thì xem bài thi của cô cũng được rồi.
Ăn cơm xong, sau khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa đi dạo một vòng ở bên ngoài để tiêu hóa hết đống thức ăn thì Lưu Nghĩa lại kéo Tống Thanh lại nhìn cô đánh quyền.
Sau khi nghe nói trong phòng tập thể thao của khách sạn này có sân tập boxing thì Lưu Nghĩa phấn khích lắm. Có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng kéo bằng được Tống Thanh đến đó để xem cô luyện quyền.
Mà Tống Thanh cũng không có việc gì cả nên đồng ý luôn.
Hai người cười cười nói nói quay về phòng khách sạn để thay quần áo đi qua chỗ sân boxing.
Chưa kịp vào cửa thì Thôi Nguyệt Lam đột nhiên kêu lên một tiếng sắc nhọn: “Tống Thanh, cô còn không biết xấu hổ nữa à? Phòng của đàn ông mà cô cũng muốn vào à?”
Vẻ mặt Tống Thanh rất khó hiểu, từ khi nào mà cô lại vào phòng của đàn ông thế?
Không đợi Tống Thanh kịp phản ứng, Lưu Nghĩa mặt lạnh như băng ném lại một câu: “Thôi tiểu thư, cô quản lý cho tốt chuyện của cô đi đã!”
Nói câu đó xong, Lưu Nghĩa liền kéo Tống Thanh vào phòng.
Vẻ mặt của Tống Thanh vẫn còn đang rất mơ hồ: “Thôi Nguyệt Lam đúng là có vấn đề về đầu óc rồi, đây chính là phòng của chúng ta, tại sao lại không thể vào chứ?”
Lưu Nghĩa cười ha ha một tiếng, cô nói: “Mặc kệ cô ta! Chỉ cần trong lòng chúng ta thoải mái, vui vẻ là được rồi!”
Tống Thanh gật đầu, nhanh chóng thay quần áo thể thao, sau đó cùng Lưu Nghĩa đến phòng tập.
Thôi Nguyệt Lam đập đồ đạc trong phòng để trút giận: “Tống Thanh kia đúng là một dâm phụ! Đúng là không biết xấu hổ! Tùy tiện vào phòng của đàn ông! Còn tự cảm thấy mình có lý nữa ư? Hừ, cô ta vẫn chưa ly hôn với Hà Nhật Dương mà đã mượn cơ hội của cuộc thi này để dụ dỗ người khác rồi. Tôi nhổ vào!”
Khương Tiểu Khương đau lòng đứng nhìn Thôi Nguyệt Lam đập vỡ những thứ kia, nếu như cho cô ta hết thì tốt biết bao!
Thôi Nguyệt Lam đập hết đồ đạc của mình, duy chỉ có đồ của Hà Nhật Dương cho là không nỡ.
Một là không nỡ, hai là không dám.
Nếu như thật sự đập vỡ cái gì mà Hà Nhật Dương tặng thì sau này chắc hắn sẽ không tặng nữa.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa thay quần áo xong thì đến ngay chỗ phòng tập.
Lúc này, đã có rất nhiều người luyện tập ở chỗ này rồi.
Lưu Nghĩa làm nóng cơ thể, cô ta nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, tí nữa xem tớ đánh quyền có đẹp trai không nhé!”
Tống Thanh cười tủm tỉm gật đầu: “Được.”
Lưu Nghĩa cười rực rỡ, cô ta kéo Tống Thanh đi ngay vào trong sân quyền anh.
Sân quyền anh rất đơn giản, ngoại trừ đống bao cát thì vẫn là bao cát mà thôi.
Lưu Nghĩa chọn một bao cát phù hợp với trọng lượng cơ thể của bản thân, không khách khí mà bắt đầu luyện tập.
Bình thường thì Lưu Nghĩa luôn đẹp trai như ánh mặt trời, nhưng kể từ lúc bắt đầu luyện quyền thì cả người lại chăm chú vô cùng, ánh mắt kiên định, khiến cho ngũ quan vốn trung tính của cô nhất thời trở nên cường tráng.
Tống Thanh đứng cầm nước và khăn mặt ở bên cạnh, cười híp mắt đừng chờ một bên.
Đánh bao cát xong, cả người Lưu Nghĩa đầm đìa mồ hôi, mồ hôi hột khiến mái tóc ngắn của cô ướt đẫm, ngông cuồng, ngạo mạn mà dựng thẳng dậy trên đỉnh đầu.
Tống Thanh nhịn không được mà nói: “Nếu không biết rõ cậu là con gái thì tớ sẽ động lòng với cậu đấy.”
Lưu Nghĩa cười ha ha một tiếng, cô nói: “Mặc dù có rất nhiều phụ nữ đã nói với tớ như vậy rồi, nhưng mà nghe cậu nói vậy tớ vẫn rất vui.”
Tống Thanh cười hì hì nhìn cô ta: “Vì sao tớ lại đặc biệt hơn?”
“Bởi vì cậu rất hay đỏ mặt?” Lưu Nghĩ chạy tới, xoa hai gò má của Tống Thanh, vừa thân thiết lại tự nhiên: “Một cô gái thích đỏ mặt như thế thì ai mà không thích chứ?”
“Đáng ghét.” Tống Thanh hờn dỗi trừng mắt lườm cô ta.
Cảnh này bị người phục vụ phía sau cửa chụp lại bằng điện thoại rồi gửi cho Hà Nhật Dương trong nháy mắt.
Mặc dù lúc tham gia cuộc thi các tuyển thủ không được sử dụng điện thoại di động, nhưng mà không có ai quy định là người bán hàng không được dùng!
Hà Nhật Dương vẫn không nhìn thấy được Tống Thanh, vì thế nên hắn mới nghĩ ra cách là bảo phục vụ khách sạn tìm cơ hội chụp trộm Tống Thanh mấy bức ảnh.
Lúc này thì gay go rồi.
Hà Nhật Dương nhìn thấy tấm ảnh này, cả người đều xù hết cả lông lên!
Vì sao?
Trong tấm ảnh Lưu Nghĩa quay lưng về phía camera, còn Tống Thanh thì hoàn toàn xuất hiện trong bức ảnh.
Hai người, một người thì cúi đầu thể hiện tình cảm, một người thì ngẩng đầu cười thản nhiên.
Quan trọng là người kia lại dám nhéo má Tống Thanh, Tống Thanh thì lại cười vui vẻ hết lần này đến lần khác!
Hà Nhật Dương nhất thời cảm thấy khó chịu!
Ý gì vậy chứ?
Vẫn chưa ly hôn mà!
Hắn vẫn chưa đồng ý mà!
Tống Thanh lại dám thừa dịp thi đấu ở bên ngoài mà để mắt tới người đàn ông khác ư?
Không được, nhất định hắn phải điều tra rõ xem người đàn ông này là ai!
Lẽ nào còn đẹp trai hơn cả hắn ư?
Không thể nào!
Ngoại trừ Tống Linh ra thì những người đàn ông khác trên thế giới này không một ai có thể khiến cho hắn cảm thấy bị uy hiếp về mặt nhan sắc cả!
Khó chịu, vô cùng khó chịu!
Vừa mới nghĩ đến thiên sứ nhỏ vốn dĩ là của hắn mà bây giờ lại bị người đàn ông khác nhòm ngó, trong lòng của Hà Nhật Dương, đúng là như bị mèo cào vậy, bất ổn, khó chịu vô cùng.
Hà Nhật Dương trực tiếp gọi điện thoại cho khách sạn, lợi dùng quyền thế để giành được phòng xa hoa nhất.
Hắn muốn nhìn gần hơn, rốt cuộc là tên tiểu tử không có mắt mào mà lại dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, à không phải, dám tranh giành phụ nữ với hắn!
Tống Thanh đưa nước cho Lưu Nghĩa, tự tay lau mồ hôi cho cô ta: “Hôm nào cậu cũng tập luyện như thế à?”
“Đúng thế.” Lưu Nghĩa gật đầu: “Đã thành thói quen rồi. Tớ thích boxing.”
“Tớ nhìn ra rồi, chuyện này thật sự phải thích thì mới làm được, tớ thì không theo nổi.” Tống Thanh nhét khăn mặt vào cái khay sạch, quay người đi đến chỗ chiếc máy chạy bộ bên cạnh sân boxing rồi đi từ từ.
Lưu Nghĩa kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn Tống Thanh từ từ tăng tốc độ, cô nói: “Ừm, đối với cậu thì cường độ tập luyện như thế này là đủ rồi. Một tiểu mỹ nữ xinh đẹp tinh tế như vậy mà lại luyện được cơ bắp như tớ thì không hay lắm. Nếu kiếp sau tớ là đàn ông, hơn nữa lại không cong thì nhất định tớ sẽ lấy cậu tuyệt đối sẽ có cảm giác an toàn!”
Nói xong, Lưu Nghĩa còn quơ quơ cánh tay, hai đầu cơ bắp quả thực là không được quá tuấn tú.
Thôi Nguyệt Lam vừa vào đến cửa đã nhìn thấy cành này.
Một cơ thể đầm đìa mồ hôi, một cơ thể có cơ bắp tuyệt mỹ của Lưu Nghĩa đang khoe hai đầu cơ bắp với Tống Thanh đang ở trên máy chạy bộ.
Hình ảnh kia quả thực quá ấm áp!
Thôi Nguyệt Lam thật không ngờ nhìn Lưu Nghĩa gầy tong teo như vậy mà lại thực sự có cơ bắp.
Hừ, đúng là nên tìm một chiếc điện thoại để chụp lại cảnh này, sau này sẽ dùng nó để uy hiếp Tống Thanh!
Quá đáng tiếc!
Tống Thanh hoàn toàn không biết Thôi Nguyệt Lam đến, nghe thấy Lưu Nghĩa nói như vậy thì liền cười ha hả nói: “Vậy được, đời này thì chắc là tớ không có cơ hội rồi, kiếp sau, nếu cậu còn nhớ tớ thì hãy lấy tớ nhé!”
Những lời này chỉ là lời đùa giỡn giữa hai cô gái.
Nhưng khi lọt vào lỗ tai của Thôi Nguyệt Lam thì lại trở thành một ý hoàn toàn khác.
Thôi Nguyệt Lam dường như có thể kết luận rằng, Tống Thanh đúng là di tình biệt luyến rồi, chỉ là bây giờ cô vẫn chưa ly hôn nên mới không có cơ hội!
Hừ, tiện nhân!
Cho dù là Tống Thanh có di tình biệt luyến thì cũng có lợi chứ không hề có hại với cô ta, nhưng mà cô ta không thích bộ dạng vui vẻ đó của Tống Thanh!
Chỉ cần là thứ mà Tống Thanh thích thì cô ta đều muốn phá hủy!
Toàn bộ! Phá hủy!
Thôi Nguyệt Lam cố ý đi qua bên người Lưu Nghĩa, sau đó đứng bên cạnh Tống Thanh đang ở trên máy chạy bộ.
Tống Thanh liếc mắt nhìn cô ta, tầm mắt rơi trên người cô ta một lát.
Trang điểm đậm như thế để đến chạy bộ à?
Nhất định phải làm như thế ư?
Không sợ lát nữa sẽ trở thành gấu mèo à?
Thôi Nguyệt Lam nhìn Lưu Nghĩa một lát, nhưng mà Lưu Nghĩa khồn hề liếc mắt nhìn cô ta, điều này khiến cho cô ta càng trở nên mất hứng.
Đúng lúc đó, có người từ bên ngoài chạy vào, nói với nhóm người bên trong sân boxing rằng: “Mọi người đến phòng họp đi, ban tổi chức có nhiệm vụ muốn công bố!”
Mọi người nghe thấy ban tổ chức sẽ công bố cái gì đó thì cả người ướt đẫm mồ hôi mà chạy về, tắm với tốc độ chiến đấu, sau đó tập hợp ở phòng họp.
Mỗi một khách sạn có khoảng mấy trăm người, một căn phòng họp lớn như vậy trong nháy mắt bị lấp đầy bởi một biển người.
Mỗi hội trường đều tập hợp đông đủ rồi, Tống Thanh cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Lưu Nghĩa cũng nói thầm với Tống Thanh: “Tớ cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì ý.”
Tống Thanh gật đầu: “Yên lặng quan sát thay đổi bên ngoài, sao lại nhều người như vậy chứ!”
Lúc này, mấy người của ban tổ chức chính thức lộ diện, ý bảo tất cả mọi người yên tĩnh một chút.
Mấy nghìn người lập tức yên lặng như tờ trong nháy mắt, nhao nhao nhìn chăm chú vào mấy thành viên trong ban tổ chức, xem bọn họ sẽ thông báo nhiệm vụ gì.
“Cuộc tuyển chọn hôm nay kết thúc, còn lại hơn ba nghìn người được đi tiếp vào vòng sơ khảo. Lúc đâu chúng tôi quyết định bắt đầu vòng sơ khảo thì sẽ phải đi đến địa điểm chỉ định để tiến hành sát hạch, nhưng mà đài thiên văn của tỉnh thông báo có thể sẽ có gió to hoặc mưa lớn, cho nên vòng sơ khảo của chúng ta chỉ có thể tiến hành ở trong khách sạn mà thôi.” Người phụ trách của ban tổ chức giải thích với mọi người: “Bắt đầu từ ngày mai, phòng họp của mỗi khách sạn sẽ chính là nơi so tài của mọi người, mỗi một hội trường sẽ được phát sóng trực tiếp trên màn hình led của hội trường chung, do ban dám khảo cân nhắc để quyết định thành tích.”
Nhóm người phía bên dưới đột nhiên náo động lên.
“Mọi người bình tĩnh. Tuy là nơi tổ chức thi thay đổi nhưng nội dung của bài thi không thay đổi, mọi người cứ tiếp tục phát huy bản thân là được rồi.” Người của ban tổ chức tiếp tục nói: “Hy vọng mọi người có thể đến thẳng vòng chung kết một cách thuận lợi, có thể đối mặt với những CEO của những công ty lớn, cùng họ nói chuyện về giấc mơ của mọi người.”
Mọi người vỗ tay ầm ầm.
Hà Nhật Dương cười khổ một lúc: “Bà nội à, Lam Lam là em gái cháu mà!”
“Nhưng mà cô ta không phải họ Hạ!” Bà cụ Hà tiếp tục hừ lạnh: “Ta không có một đứa cháu gái như thế!”
Hà Nhật Dương bất đắc dĩ: “Bà nội à, có phải bà không yên lòng về lần thi đấu này của Thanh Thanh không? Tí nữa cháu gửi đề thi và bài làm của Thanh Thanh cho bà nhé?”
“Đừng có ngắt lời ta.” Bà cụ Hà cương quyết nói: “Cháu hiếu thảo với mẹ cháu thì ta không phản đối, có phải cháu không thèm để ý đến người làm bà như ta nữa đúng không?”
“Có trời đất chứng giám, cháu làm sao có gan như thế ạ?” Hà Nhật Dương không ngừng thở dài: “Bà nội, bà đừng làm khó cháu. Bây giờ cuộc thi đấu mới vừa bắt đầu, chúng ta cứ lặng lẽ theo dõi trước đã. Cháu cũng đã làm quen với ban tổ chức rồi, lần tranh tài này sẽ được xử lý công bằng, tuyệt đối không ai dám âm thầm làm rối loạn kỷ cương đâu ạ!”
“Hừ, thế thì còn tạm được.” Giọng nói của Bà cụ Hà hơi hòa hoãn lại một chút, bà nói: “Được rồi, ta cũng không còn chuyện gì nữa. Ta chỉ muốn nhắc nhở cháu rằng không được bênh vực cái cô Thôi Nguyệt Lam kia!”
“Dạ dạ dạ, tuyệt đối không ạ! Cháu cam đoan sẽ không!” Hà Nhật Dương vội vang bảo đảm.
Cúp điện thoại xong, Hà Nhật Dương vô cùng sáng suốt mà đưa điện thoại cho Lý Xuân: “Nếu không có chuyện gì đặc biệt khẩn cấp thì cứ nói là tôi không ở đây!”
“Vâng thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân tự tay nhận lấy điện thoại rồi xoay người rời đi.
Hà Nhật Dương tiếp tục chăm chú xem bài thi của Tống Thanh.
Bây giờ không thể thấy cô thì xem bài thi của cô cũng được rồi.
Ăn cơm xong, sau khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa đi dạo một vòng ở bên ngoài để tiêu hóa hết đống thức ăn thì Lưu Nghĩa lại kéo Tống Thanh lại nhìn cô đánh quyền.
Sau khi nghe nói trong phòng tập thể thao của khách sạn này có sân tập boxing thì Lưu Nghĩa phấn khích lắm. Có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng kéo bằng được Tống Thanh đến đó để xem cô luyện quyền.
Mà Tống Thanh cũng không có việc gì cả nên đồng ý luôn.
Hai người cười cười nói nói quay về phòng khách sạn để thay quần áo đi qua chỗ sân boxing.
Chưa kịp vào cửa thì Thôi Nguyệt Lam đột nhiên kêu lên một tiếng sắc nhọn: “Tống Thanh, cô còn không biết xấu hổ nữa à? Phòng của đàn ông mà cô cũng muốn vào à?”
Vẻ mặt Tống Thanh rất khó hiểu, từ khi nào mà cô lại vào phòng của đàn ông thế?
Không đợi Tống Thanh kịp phản ứng, Lưu Nghĩa mặt lạnh như băng ném lại một câu: “Thôi tiểu thư, cô quản lý cho tốt chuyện của cô đi đã!”
Nói câu đó xong, Lưu Nghĩa liền kéo Tống Thanh vào phòng.
Vẻ mặt của Tống Thanh vẫn còn đang rất mơ hồ: “Thôi Nguyệt Lam đúng là có vấn đề về đầu óc rồi, đây chính là phòng của chúng ta, tại sao lại không thể vào chứ?”
Lưu Nghĩa cười ha ha một tiếng, cô nói: “Mặc kệ cô ta! Chỉ cần trong lòng chúng ta thoải mái, vui vẻ là được rồi!”
Tống Thanh gật đầu, nhanh chóng thay quần áo thể thao, sau đó cùng Lưu Nghĩa đến phòng tập.
Thôi Nguyệt Lam đập đồ đạc trong phòng để trút giận: “Tống Thanh kia đúng là một dâm phụ! Đúng là không biết xấu hổ! Tùy tiện vào phòng của đàn ông! Còn tự cảm thấy mình có lý nữa ư? Hừ, cô ta vẫn chưa ly hôn với Hà Nhật Dương mà đã mượn cơ hội của cuộc thi này để dụ dỗ người khác rồi. Tôi nhổ vào!”
Khương Tiểu Khương đau lòng đứng nhìn Thôi Nguyệt Lam đập vỡ những thứ kia, nếu như cho cô ta hết thì tốt biết bao!
Thôi Nguyệt Lam đập hết đồ đạc của mình, duy chỉ có đồ của Hà Nhật Dương cho là không nỡ.
Một là không nỡ, hai là không dám.
Nếu như thật sự đập vỡ cái gì mà Hà Nhật Dương tặng thì sau này chắc hắn sẽ không tặng nữa.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa thay quần áo xong thì đến ngay chỗ phòng tập.
Lúc này, đã có rất nhiều người luyện tập ở chỗ này rồi.
Lưu Nghĩa làm nóng cơ thể, cô ta nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, tí nữa xem tớ đánh quyền có đẹp trai không nhé!”
Tống Thanh cười tủm tỉm gật đầu: “Được.”
Lưu Nghĩa cười rực rỡ, cô ta kéo Tống Thanh đi ngay vào trong sân quyền anh.
Sân quyền anh rất đơn giản, ngoại trừ đống bao cát thì vẫn là bao cát mà thôi.
Lưu Nghĩa chọn một bao cát phù hợp với trọng lượng cơ thể của bản thân, không khách khí mà bắt đầu luyện tập.
Bình thường thì Lưu Nghĩa luôn đẹp trai như ánh mặt trời, nhưng kể từ lúc bắt đầu luyện quyền thì cả người lại chăm chú vô cùng, ánh mắt kiên định, khiến cho ngũ quan vốn trung tính của cô nhất thời trở nên cường tráng.
Tống Thanh đứng cầm nước và khăn mặt ở bên cạnh, cười híp mắt đừng chờ một bên.
Đánh bao cát xong, cả người Lưu Nghĩa đầm đìa mồ hôi, mồ hôi hột khiến mái tóc ngắn của cô ướt đẫm, ngông cuồng, ngạo mạn mà dựng thẳng dậy trên đỉnh đầu.
Tống Thanh nhịn không được mà nói: “Nếu không biết rõ cậu là con gái thì tớ sẽ động lòng với cậu đấy.”
Lưu Nghĩa cười ha ha một tiếng, cô nói: “Mặc dù có rất nhiều phụ nữ đã nói với tớ như vậy rồi, nhưng mà nghe cậu nói vậy tớ vẫn rất vui.”
Tống Thanh cười hì hì nhìn cô ta: “Vì sao tớ lại đặc biệt hơn?”
“Bởi vì cậu rất hay đỏ mặt?” Lưu Nghĩ chạy tới, xoa hai gò má của Tống Thanh, vừa thân thiết lại tự nhiên: “Một cô gái thích đỏ mặt như thế thì ai mà không thích chứ?”
“Đáng ghét.” Tống Thanh hờn dỗi trừng mắt lườm cô ta.
Cảnh này bị người phục vụ phía sau cửa chụp lại bằng điện thoại rồi gửi cho Hà Nhật Dương trong nháy mắt.
Mặc dù lúc tham gia cuộc thi các tuyển thủ không được sử dụng điện thoại di động, nhưng mà không có ai quy định là người bán hàng không được dùng!
Hà Nhật Dương vẫn không nhìn thấy được Tống Thanh, vì thế nên hắn mới nghĩ ra cách là bảo phục vụ khách sạn tìm cơ hội chụp trộm Tống Thanh mấy bức ảnh.
Lúc này thì gay go rồi.
Hà Nhật Dương nhìn thấy tấm ảnh này, cả người đều xù hết cả lông lên!
Vì sao?
Trong tấm ảnh Lưu Nghĩa quay lưng về phía camera, còn Tống Thanh thì hoàn toàn xuất hiện trong bức ảnh.
Hai người, một người thì cúi đầu thể hiện tình cảm, một người thì ngẩng đầu cười thản nhiên.
Quan trọng là người kia lại dám nhéo má Tống Thanh, Tống Thanh thì lại cười vui vẻ hết lần này đến lần khác!
Hà Nhật Dương nhất thời cảm thấy khó chịu!
Ý gì vậy chứ?
Vẫn chưa ly hôn mà!
Hắn vẫn chưa đồng ý mà!
Tống Thanh lại dám thừa dịp thi đấu ở bên ngoài mà để mắt tới người đàn ông khác ư?
Không được, nhất định hắn phải điều tra rõ xem người đàn ông này là ai!
Lẽ nào còn đẹp trai hơn cả hắn ư?
Không thể nào!
Ngoại trừ Tống Linh ra thì những người đàn ông khác trên thế giới này không một ai có thể khiến cho hắn cảm thấy bị uy hiếp về mặt nhan sắc cả!
Khó chịu, vô cùng khó chịu!
Vừa mới nghĩ đến thiên sứ nhỏ vốn dĩ là của hắn mà bây giờ lại bị người đàn ông khác nhòm ngó, trong lòng của Hà Nhật Dương, đúng là như bị mèo cào vậy, bất ổn, khó chịu vô cùng.
Hà Nhật Dương trực tiếp gọi điện thoại cho khách sạn, lợi dùng quyền thế để giành được phòng xa hoa nhất.
Hắn muốn nhìn gần hơn, rốt cuộc là tên tiểu tử không có mắt mào mà lại dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, à không phải, dám tranh giành phụ nữ với hắn!
Tống Thanh đưa nước cho Lưu Nghĩa, tự tay lau mồ hôi cho cô ta: “Hôm nào cậu cũng tập luyện như thế à?”
“Đúng thế.” Lưu Nghĩa gật đầu: “Đã thành thói quen rồi. Tớ thích boxing.”
“Tớ nhìn ra rồi, chuyện này thật sự phải thích thì mới làm được, tớ thì không theo nổi.” Tống Thanh nhét khăn mặt vào cái khay sạch, quay người đi đến chỗ chiếc máy chạy bộ bên cạnh sân boxing rồi đi từ từ.
Lưu Nghĩa kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn Tống Thanh từ từ tăng tốc độ, cô nói: “Ừm, đối với cậu thì cường độ tập luyện như thế này là đủ rồi. Một tiểu mỹ nữ xinh đẹp tinh tế như vậy mà lại luyện được cơ bắp như tớ thì không hay lắm. Nếu kiếp sau tớ là đàn ông, hơn nữa lại không cong thì nhất định tớ sẽ lấy cậu tuyệt đối sẽ có cảm giác an toàn!”
Nói xong, Lưu Nghĩa còn quơ quơ cánh tay, hai đầu cơ bắp quả thực là không được quá tuấn tú.
Thôi Nguyệt Lam vừa vào đến cửa đã nhìn thấy cành này.
Một cơ thể đầm đìa mồ hôi, một cơ thể có cơ bắp tuyệt mỹ của Lưu Nghĩa đang khoe hai đầu cơ bắp với Tống Thanh đang ở trên máy chạy bộ.
Hình ảnh kia quả thực quá ấm áp!
Thôi Nguyệt Lam thật không ngờ nhìn Lưu Nghĩa gầy tong teo như vậy mà lại thực sự có cơ bắp.
Hừ, đúng là nên tìm một chiếc điện thoại để chụp lại cảnh này, sau này sẽ dùng nó để uy hiếp Tống Thanh!
Quá đáng tiếc!
Tống Thanh hoàn toàn không biết Thôi Nguyệt Lam đến, nghe thấy Lưu Nghĩa nói như vậy thì liền cười ha hả nói: “Vậy được, đời này thì chắc là tớ không có cơ hội rồi, kiếp sau, nếu cậu còn nhớ tớ thì hãy lấy tớ nhé!”
Những lời này chỉ là lời đùa giỡn giữa hai cô gái.
Nhưng khi lọt vào lỗ tai của Thôi Nguyệt Lam thì lại trở thành một ý hoàn toàn khác.
Thôi Nguyệt Lam dường như có thể kết luận rằng, Tống Thanh đúng là di tình biệt luyến rồi, chỉ là bây giờ cô vẫn chưa ly hôn nên mới không có cơ hội!
Hừ, tiện nhân!
Cho dù là Tống Thanh có di tình biệt luyến thì cũng có lợi chứ không hề có hại với cô ta, nhưng mà cô ta không thích bộ dạng vui vẻ đó của Tống Thanh!
Chỉ cần là thứ mà Tống Thanh thích thì cô ta đều muốn phá hủy!
Toàn bộ! Phá hủy!
Thôi Nguyệt Lam cố ý đi qua bên người Lưu Nghĩa, sau đó đứng bên cạnh Tống Thanh đang ở trên máy chạy bộ.
Tống Thanh liếc mắt nhìn cô ta, tầm mắt rơi trên người cô ta một lát.
Trang điểm đậm như thế để đến chạy bộ à?
Nhất định phải làm như thế ư?
Không sợ lát nữa sẽ trở thành gấu mèo à?
Thôi Nguyệt Lam nhìn Lưu Nghĩa một lát, nhưng mà Lưu Nghĩa khồn hề liếc mắt nhìn cô ta, điều này khiến cho cô ta càng trở nên mất hứng.
Đúng lúc đó, có người từ bên ngoài chạy vào, nói với nhóm người bên trong sân boxing rằng: “Mọi người đến phòng họp đi, ban tổi chức có nhiệm vụ muốn công bố!”
Mọi người nghe thấy ban tổ chức sẽ công bố cái gì đó thì cả người ướt đẫm mồ hôi mà chạy về, tắm với tốc độ chiến đấu, sau đó tập hợp ở phòng họp.
Mỗi một khách sạn có khoảng mấy trăm người, một căn phòng họp lớn như vậy trong nháy mắt bị lấp đầy bởi một biển người.
Mỗi hội trường đều tập hợp đông đủ rồi, Tống Thanh cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Lưu Nghĩa cũng nói thầm với Tống Thanh: “Tớ cảm thấy như sắp xảy ra chuyện gì ý.”
Tống Thanh gật đầu: “Yên lặng quan sát thay đổi bên ngoài, sao lại nhều người như vậy chứ!”
Lúc này, mấy người của ban tổ chức chính thức lộ diện, ý bảo tất cả mọi người yên tĩnh một chút.
Mấy nghìn người lập tức yên lặng như tờ trong nháy mắt, nhao nhao nhìn chăm chú vào mấy thành viên trong ban tổ chức, xem bọn họ sẽ thông báo nhiệm vụ gì.
“Cuộc tuyển chọn hôm nay kết thúc, còn lại hơn ba nghìn người được đi tiếp vào vòng sơ khảo. Lúc đâu chúng tôi quyết định bắt đầu vòng sơ khảo thì sẽ phải đi đến địa điểm chỉ định để tiến hành sát hạch, nhưng mà đài thiên văn của tỉnh thông báo có thể sẽ có gió to hoặc mưa lớn, cho nên vòng sơ khảo của chúng ta chỉ có thể tiến hành ở trong khách sạn mà thôi.” Người phụ trách của ban tổ chức giải thích với mọi người: “Bắt đầu từ ngày mai, phòng họp của mỗi khách sạn sẽ chính là nơi so tài của mọi người, mỗi một hội trường sẽ được phát sóng trực tiếp trên màn hình led của hội trường chung, do ban dám khảo cân nhắc để quyết định thành tích.”
Nhóm người phía bên dưới đột nhiên náo động lên.
“Mọi người bình tĩnh. Tuy là nơi tổ chức thi thay đổi nhưng nội dung của bài thi không thay đổi, mọi người cứ tiếp tục phát huy bản thân là được rồi.” Người của ban tổ chức tiếp tục nói: “Hy vọng mọi người có thể đến thẳng vòng chung kết một cách thuận lợi, có thể đối mặt với những CEO của những công ty lớn, cùng họ nói chuyện về giấc mơ của mọi người.”
Mọi người vỗ tay ầm ầm.
Bình luận facebook