Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-207
CHƯƠNG 207: ĐẠI LÃO CÓ TIỀN
Phương Mạn Luân khẽ cười, nhấp một ngụm rượu vang, không trả lời câu hỏi của Hà Nhật Dương, quay đầu nhìn về phía Vũ Ngọc Bình người đang ôm hai cô gái xinh đẹp ăn trái cây, nói: “Cậu Vũ có cách nhìn gì với chuyện này?”
“Tôi?” Vũ Ngọc Bình nhẹ nghiêng đầu, cười một cách bảnh bao, hai tay dùng sức ôm lấy hai cô gái, đưa hai cô gái vào trong lòng mình, cho đến khi họ kêu hét lên mới buông tha cho họ, cười một cách thoải mái, nói: “liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ đến góp vui.”
Phương Mạn Luân xoay đầu nhìn về phía Phan Thịnh Phan Ly: “thế hai vị có ý kiến gì không?”
Phan Thịnh Phan Ly xòe hai tay, đồng thời nói: “thật ra thì Cậu Phương trong lòng đã có đáp án, chúng tôi có nói gì cũng không giúp ích gì?”
Phương Mạn Luân nghe vậy khẽ cười: “đúng thế. Tôi dù có không nể mặt ai, cũng phải nể mặt các vị đây. Các vị đây là những người nắm giữ GDP, tôi đắc tội ai chứ nào dám đắc tội các vị.”
“Cậu Phương thật biết nói đùa.” Phan Thịnh Phan Ly nói: “Thanh Thanh là sư muội của Cậu Phương, làm gì cần chúng tôi quan tâm cô ấy? Cậu Phương tự biết mà để trong lòng.”
Phương Mạn Luân cười gật đầu: “đúng thế, người làm đàn anh đây, làm sao có thể để người nhà chịu thiệt.”
Nói xong, Phương Mạn Luân với ý vị sâu xa nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương hầu như không có phản ứng gì, chỉ cười nâng ly.
Sau khi tiễn Phương Mạn Luân, Vũ Ngọc Bình nói với Hà Nhật Dương: “nụ cười hôm nay của Cậu Phương, rất có hàm ý sâu xa.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “ừm. Nhưng, thế thì đã sao? Hắn ta cùng lắm là tính kế Thanh Thanh. Nhưng mà, Thanh Thanh, không phải là người mà hắn có thể tính kế.”
“Tự tin đến thế?’ Vũ Ngọc Bình nhướng mày nhìn Hà Nhật Dương: “cậu với Thanh Thanh đến nay vẫn chưa chính thức làm lành đấy!”
“Chờ sau khi cuộc thi kết thúc.” Hà Nhật Dương cười khổ: “mẹ tôi yêu cầu tôi, trong thời gian cuộc thi diễn ra không cho phép tôi quá thân mật với Thanh Thanh.”
“Bà Hà thật khí phách, đúng là chân truyền của nhà họ Hà.” Vũ Ngọc Bình không kiềm nén được mà thảng thốt: “cho dù chưa bao giờ về nhà họ Hà, thì khí phách này vẫn tỏ ra không sót tí nào!”
“Đi đi đi.” Hà Nhật Dương cầm lên một quả trái cây ném qua: “Mẹ của cậu không phải cũng rất khí phách?”
Vũ Ngọc Bình lắc đầu: “mẹ tớ khí phách, nhưng cũng không quản cuộc sống tình cảm của tớ?”
Phan Thịnh Phan Ly bày tỏ tán thành: “Đúng đấy! Mẹ Ngọc Bình tuy lợi hại, nhưng trước giờ không can thiệp chuyện của Ngọc Bình. Cho nên Ngọc Bình mới dám ngênh ngang đổi bạn gái như thế.”
“Hey! Hai đứa các cậu! Có thể không chơi nhau vậy không? Có thể vui vẻ mà vui đua nữa không?” Vũ Ngọc Bình nói với Phan Thịnh Phan Ly: “các cậu rốt cuộc có phải là người cùng tôi trưởng thành?”
Nói xong câu này, Vũ Ngọc Bình quay sang nói với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, tớ lấy tư cách người lão luyện trong việc tán gái mà nói với cậu, cậu nên cẩn thận Phương Mạn Luân, hắn ta có lẽ có ý với Thanh Thanh.”
Hà Nhật Dương híp mắt nói: “dù cho có ý, Thanh Thanh vẫn là vợ của Hà Nhật Dương tôi, có tới lượt của hắn?”
“Nói thì nói thế. Nhưng vẫn cảm thấy Phương Mạn Luân sẽ gây chuyện.” Vũ Ngọc Bình nhăn mày nói: “không quan tâm nữa, tới lúc đó hẳn nói. So về tài chính về địa vị về nhan sắc, cậu đều hạ gụt hắn ta trong tích tắc. Cho dù hắn ta có tính kế tới đâu, chỉ cần định hải thần châm của cậu vẫn còn, thì hắn ta cũng không tạo được sóng gió gì.”
Phan Thịnh nói: “vòng bán kết lần này quyết định đi vào chung kết, mọi người có lòng tin vào Thanh Thanh không?”
“Không phải không có lòng tin, mà là sợ có người trong đó gây khó dễ.” Vũ Ngọc Bình trả lời: “Đái Duy là người của Phương Mạn Luân.”
“Yên tâm, Phương Mạn Luân sẽ không hợp tác với Thôi Nguyệt Lam.” Hà Nhật Dương nói một cách chắc chắn: “Phương Mạn Luân không thích Thôi Nguyệt Lam.”
“Cậu có lòng tin với Phương Mạn Luân thế sao?” Phan Ly không kiềm được mà hỏi.
“Không phải tớ có lòng tin ở Phương Mạn Luân, mà là trong tay tớ nắm giữ điểm yếu của em gái hắn ta. Cuộc thi lần này, sẽ không ai phá đám.” Hà Nhật Dương cười khẽ: “Thôi Nguyệt Lam tự chặt đi cánh tay đắt lực của mình, roi xa với không tới, nên cũng không làm gì được Thanh Thanh. Bên phía mẹ tôi đã có bà nội áp chế, cũng không nhúng tay vào việc này được.”
“Nói lại, Nhật Dương, hai hôm nay, thái độ của cậu đối với Thôi Nhật Lam có chút thay đổi.” Vũ Ngọc Bình tinh ý hỏi: “Có phải cậu biết gì đúng không?”
Ánh mắt Hà Nhật Dương nhấp nháy, nhưng không trả lời câu hỏi này, nói: “vợ của tôi chỉ có thể là Tống Thanh.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa ở trong phòng, cặm cụi vẽ phác thảo.
Một ngày ba bữa đều kêu người đem tận phòng.
Tống Thanh nằm dài trên mặt đất, cẩn thận đo đạc kích cỡ, Lưu Nghĩa mang phần cơm hộp sang, xem mấy bản vẽ của Tống Thanh, không kiềm được mà gật đầu: “tốc độ của cậu vẫn khá là nhanh đấy!”
Tống Thanh nói: “chúng ta chỉ có thời gian 3 ngày, tớ muốn có được thành tích tốt, thì chỉ có thể thiết kế ra hàng loạt sản phẩm, nếu không thì không có sức cạnh tranh. Còn cậu? Tiến độ của cậu đến đâu rồi? Cần tớ giúp cậu cho ý kiến không?”
Lưu Nghĩa ngồi đối diện Tống Thanh, vừa ăn vừa nói: “tớ vẫn ổn, chỉ là có mấy chỗ chưa nghĩ thông, chờ cậu vẽ xong sau đó cho tớ ý kiến.”
“Được.” Tống Thanh cười híp mắt trả lời: “mấy hôm nay cậu đều không có thời gian đi đánh quyền cho tiêu cơm, còn ăn nhiều như vậy, không sợ béo sao?”
Lưu Nghĩa quơ quơ tay nói: “Anh đây ốm thế này, không sợ!”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa lại nói: “nghe nói những người khác cũng đều trong phòng suốt không ra khỏi cửa, đều đem thức ăn vào phòng mà ăn. Xem ra lần này ai cũng cẩn thận cả.”
Tống Thanh gật đầu, nói: “nghe nói trong mấy kỳ thi lần trước, xảy ra mấy vụ đánh cắp ý tưởng người khác. Để ngăn chặn chuyện này xảy ra, nên mọi người đều cảnh giác. Dù là người chung phòng, cũng đề phòng lẫn nhau.”
Lưu Nghĩa vỗ mạnh ngực mình: “việc này nếu mà xảy ra trên người tớ, xem anh đây không đánh cho họ gãy răng hàm mới lạ.”
Lưu Nghĩa mới dứt lời, ngoài cửa có người nhấn chuông.
Lưu Nghĩa và Tống Thanh hai người nhìn nhau một lúc, giờ này ai còn qua nữa?
Lưu Nghĩa vội đặt hộp cơm xuống, đi mở cửa.
Ngoài kia nhân viên phục vụ của khách sạn đang đứng chờ.
“Cho hỏi ai là Lưu Nghĩa?” Nhân viên phục vụ hỏi một cách lịch sự.
“Tôi đây.” Lưu Nghĩa trả lời: “tìm tôi có việc gì?”
“Tại quầy lễ tân có người giao một chiếc thùng tới, chỉ tên giao cho cô, ban nãy gọi điện cho phòng cô, thì không thấy ai bắt máy.” Nhân viên phục vụ nói.
Lưu Nghĩa xoay đầu qua nhìn, mới chợt nhớ ra, để không bị quấy rầy, dây điện thoại đã bị rút ra.
Lưu Nghĩa gật đầu nói: “được, tôi lập tức xuông lấy.”
Nhân viên phục vụ mới đi khỏi, Lưu Nghĩa liền nói với Tống Thanh: “tớ đi xem thử là đồ gì, cậu ở trong phòng đợi tớ, sẵn tớ kiếm gì khác cho cậu ăn.”
Tống Thanh vẫy tay, Lưu Nghĩa xoay người đi ra.
Lưu Nghĩa mới đi không bao lâu, thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tống Thanh đơ ra, không phải nhanh như vậy chứ?
Tống Thanh bò dậy đi ra cửa, ngoài cửa đứng một người, khiến Tống Thanh ngây ra.
“Là anh?” sắc mặt Tống Thanh có phần phức tạp nhìn đối phương: “anh tìm tôi có việc gì?”
Ngoài cửa, Hà Nhật Dương cả người dựa vào tường.
Gương mặt hơi cúi, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm của hắn ta.
Cách ăn mặc hôm nay của hắn ta khá tùy ý.
Hòan toàn không như khí phách ngày thường, cả người im lặng đứng đó, đẹp y như một bức tranh.
Chiếc sơ mi màu vang đỏ sẫm không ngay ngắn nhưng cuốn hút, chiếc quần đen dài bó thẳng tấp, lộ rõ sự mê hoặc, khiến Tống Thanh ngừng thở.
Nghe thấy câu hỏi của Tống Thanh, Hà Nhật Dương khẽ nhướng mắt.
Dưới mái tóc ngắn còn ướt có phần rối xù, ánh mắt dịu dàng mà tùy ý lướt qua Tống Thanh, đưa tay về phía Tống Thanh, khẽ lắc rổ trái cây trên tay: “vừa được gởi từ châu Úc sang, bà nội kêu phải đưa nó cho cô.”
Tống Thanh ngây người, không ngờ, Bà cụ Hà lại chỉ tên tặng trái cây cho mình.
Khoảng thời gian này, Bà cụ Hà đối xử tốt với mình một cách thái quá.
Tống Thanh không biết nói gì, chỉ nhợt nhạt trả lời một câu: “cám ơn!”
“Cám ơn tôi, hay bà nội?” Miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch, ánh mắt hơi nhướng, có phần gợn sóng.
Tống Thanh liếc hắn ta một cái.
Hà Nhật Dương đây là dây thần kinh nào bị chạm?
Đây là muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ cô ấy?
“Đều cám ơn.” Tống Thanh trả lời với giọng không vui gì.
Nụ cười trên khóe môi Hà Nhật Dương càng rạng rỡ, đem rổ trái cây đưa cho Tống Thanh.
Tống Thanh đưa tay nhận lấy, nhưng khi vừa mới xoay người rời khỏi, mới phát hiện không di chuyển được rổ trái cây.
Cúi đầu nhìn, phat hiện Hà Nhật Dương vẫn chưa buông tay.
Hắn ta có ý gì đây?
Không nở cho mình?
Tống Thanh vừa muốn buông tay, Hà Nhật Dương nói với giọng không biết làm thế nào: “bà nội không tin tôi đưa trái cây đến cho cô, nên muốn tôi tận mắt nhìn cô ăn, mới chịu tha cho tôi.”
Tống Thanh mở to mắt: “cái gì? Kêu tôi ăn tại đây cho anh xem?”
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cách vô tội: “đúng thế, đây là yêu cầu của bà nội, tôi cũng hết cách.”
Tống Thanh vốn tính từ chối.
Nhưng suy nghĩ lại, Bà cụ Hà từng giúp mình, hơn nữa còn kêu người đưa trái cây cho mình, dù mình không nể mặt Hà Nhật Dương, thì cũng phải nể mặt Bà cụ Hà.
Tống Thanh chậm rãi từ trong rỗ lấy ra một trái cherry rất tươi ngon, đưa vào miệng.
Không chờ Tống Thanh nuốt xuống, Hà Nhật Dương tiến lại gần, há miệng cắn một nửa trái cherry còn đang trong miệng Tống Thanh.
Tống Thanh đơ cả người, ngước mắt nhìn về phía hắn ta..
Gương mặt tinh tế của Hà Nhật Dương gần ngay trước mặt.
Hai người cùng lúc cắn chung một trái cherry.
Tuy cherry châu Úc khá lớn, nhưng hai người cùng cắn không tránh khỏi môi chạm môi.
Hà Nhật Dương khẽ cong ánh mắt đầy mê hoặc, nhẹ cắn nửa trái cherry trong miệng hắn ta, trước khi lùi lại, thuận tiện giúp Tống Thanh ăn sạch nước trái cây nơi khóe miêng.
Tống Thanh cứ ngây dại nhìn Hà Nhật Dương đứng thẳng người, sau đó là ngây ra nhìn Hà Nhật Dương với vẻ thỏa mãn khi ăn hết nửa trái cherry của mình, rồi lại ngơ ngác nhìn vẻ phấn khởi của Hà Nhật Dương, một lúc sau mới phản ứng lại, cô ấy bị thiệt thòi rồi.
A a a! Hà Nhật Dương!
Anh lại dùng chiêu này!
“Ưm, quả nhiên rất ngon.” Hà Nhật Dương với bộ dạng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nghiêm túc nói với Tống Thanh: “những trái cây này đều là bên vườn nhà Nhà họ Hà ở châu Úc hái đấy, để đảm bảo độ tươi ngon, nên chỉ tốn mấy tiếng vận chuyển bằng hàng không qua đây. Bà nội nói, cherry châu Úc lúc mới chín ngon nhất. Quả nhiên là thế.”
Tống Thanh điên người.
Phương Mạn Luân khẽ cười, nhấp một ngụm rượu vang, không trả lời câu hỏi của Hà Nhật Dương, quay đầu nhìn về phía Vũ Ngọc Bình người đang ôm hai cô gái xinh đẹp ăn trái cây, nói: “Cậu Vũ có cách nhìn gì với chuyện này?”
“Tôi?” Vũ Ngọc Bình nhẹ nghiêng đầu, cười một cách bảnh bao, hai tay dùng sức ôm lấy hai cô gái, đưa hai cô gái vào trong lòng mình, cho đến khi họ kêu hét lên mới buông tha cho họ, cười một cách thoải mái, nói: “liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ đến góp vui.”
Phương Mạn Luân xoay đầu nhìn về phía Phan Thịnh Phan Ly: “thế hai vị có ý kiến gì không?”
Phan Thịnh Phan Ly xòe hai tay, đồng thời nói: “thật ra thì Cậu Phương trong lòng đã có đáp án, chúng tôi có nói gì cũng không giúp ích gì?”
Phương Mạn Luân nghe vậy khẽ cười: “đúng thế. Tôi dù có không nể mặt ai, cũng phải nể mặt các vị đây. Các vị đây là những người nắm giữ GDP, tôi đắc tội ai chứ nào dám đắc tội các vị.”
“Cậu Phương thật biết nói đùa.” Phan Thịnh Phan Ly nói: “Thanh Thanh là sư muội của Cậu Phương, làm gì cần chúng tôi quan tâm cô ấy? Cậu Phương tự biết mà để trong lòng.”
Phương Mạn Luân cười gật đầu: “đúng thế, người làm đàn anh đây, làm sao có thể để người nhà chịu thiệt.”
Nói xong, Phương Mạn Luân với ý vị sâu xa nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương hầu như không có phản ứng gì, chỉ cười nâng ly.
Sau khi tiễn Phương Mạn Luân, Vũ Ngọc Bình nói với Hà Nhật Dương: “nụ cười hôm nay của Cậu Phương, rất có hàm ý sâu xa.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “ừm. Nhưng, thế thì đã sao? Hắn ta cùng lắm là tính kế Thanh Thanh. Nhưng mà, Thanh Thanh, không phải là người mà hắn có thể tính kế.”
“Tự tin đến thế?’ Vũ Ngọc Bình nhướng mày nhìn Hà Nhật Dương: “cậu với Thanh Thanh đến nay vẫn chưa chính thức làm lành đấy!”
“Chờ sau khi cuộc thi kết thúc.” Hà Nhật Dương cười khổ: “mẹ tôi yêu cầu tôi, trong thời gian cuộc thi diễn ra không cho phép tôi quá thân mật với Thanh Thanh.”
“Bà Hà thật khí phách, đúng là chân truyền của nhà họ Hà.” Vũ Ngọc Bình không kiềm nén được mà thảng thốt: “cho dù chưa bao giờ về nhà họ Hà, thì khí phách này vẫn tỏ ra không sót tí nào!”
“Đi đi đi.” Hà Nhật Dương cầm lên một quả trái cây ném qua: “Mẹ của cậu không phải cũng rất khí phách?”
Vũ Ngọc Bình lắc đầu: “mẹ tớ khí phách, nhưng cũng không quản cuộc sống tình cảm của tớ?”
Phan Thịnh Phan Ly bày tỏ tán thành: “Đúng đấy! Mẹ Ngọc Bình tuy lợi hại, nhưng trước giờ không can thiệp chuyện của Ngọc Bình. Cho nên Ngọc Bình mới dám ngênh ngang đổi bạn gái như thế.”
“Hey! Hai đứa các cậu! Có thể không chơi nhau vậy không? Có thể vui vẻ mà vui đua nữa không?” Vũ Ngọc Bình nói với Phan Thịnh Phan Ly: “các cậu rốt cuộc có phải là người cùng tôi trưởng thành?”
Nói xong câu này, Vũ Ngọc Bình quay sang nói với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, tớ lấy tư cách người lão luyện trong việc tán gái mà nói với cậu, cậu nên cẩn thận Phương Mạn Luân, hắn ta có lẽ có ý với Thanh Thanh.”
Hà Nhật Dương híp mắt nói: “dù cho có ý, Thanh Thanh vẫn là vợ của Hà Nhật Dương tôi, có tới lượt của hắn?”
“Nói thì nói thế. Nhưng vẫn cảm thấy Phương Mạn Luân sẽ gây chuyện.” Vũ Ngọc Bình nhăn mày nói: “không quan tâm nữa, tới lúc đó hẳn nói. So về tài chính về địa vị về nhan sắc, cậu đều hạ gụt hắn ta trong tích tắc. Cho dù hắn ta có tính kế tới đâu, chỉ cần định hải thần châm của cậu vẫn còn, thì hắn ta cũng không tạo được sóng gió gì.”
Phan Thịnh nói: “vòng bán kết lần này quyết định đi vào chung kết, mọi người có lòng tin vào Thanh Thanh không?”
“Không phải không có lòng tin, mà là sợ có người trong đó gây khó dễ.” Vũ Ngọc Bình trả lời: “Đái Duy là người của Phương Mạn Luân.”
“Yên tâm, Phương Mạn Luân sẽ không hợp tác với Thôi Nguyệt Lam.” Hà Nhật Dương nói một cách chắc chắn: “Phương Mạn Luân không thích Thôi Nguyệt Lam.”
“Cậu có lòng tin với Phương Mạn Luân thế sao?” Phan Ly không kiềm được mà hỏi.
“Không phải tớ có lòng tin ở Phương Mạn Luân, mà là trong tay tớ nắm giữ điểm yếu của em gái hắn ta. Cuộc thi lần này, sẽ không ai phá đám.” Hà Nhật Dương cười khẽ: “Thôi Nguyệt Lam tự chặt đi cánh tay đắt lực của mình, roi xa với không tới, nên cũng không làm gì được Thanh Thanh. Bên phía mẹ tôi đã có bà nội áp chế, cũng không nhúng tay vào việc này được.”
“Nói lại, Nhật Dương, hai hôm nay, thái độ của cậu đối với Thôi Nhật Lam có chút thay đổi.” Vũ Ngọc Bình tinh ý hỏi: “Có phải cậu biết gì đúng không?”
Ánh mắt Hà Nhật Dương nhấp nháy, nhưng không trả lời câu hỏi này, nói: “vợ của tôi chỉ có thể là Tống Thanh.”
Tống Thanh và Lưu Nghĩa ở trong phòng, cặm cụi vẽ phác thảo.
Một ngày ba bữa đều kêu người đem tận phòng.
Tống Thanh nằm dài trên mặt đất, cẩn thận đo đạc kích cỡ, Lưu Nghĩa mang phần cơm hộp sang, xem mấy bản vẽ của Tống Thanh, không kiềm được mà gật đầu: “tốc độ của cậu vẫn khá là nhanh đấy!”
Tống Thanh nói: “chúng ta chỉ có thời gian 3 ngày, tớ muốn có được thành tích tốt, thì chỉ có thể thiết kế ra hàng loạt sản phẩm, nếu không thì không có sức cạnh tranh. Còn cậu? Tiến độ của cậu đến đâu rồi? Cần tớ giúp cậu cho ý kiến không?”
Lưu Nghĩa ngồi đối diện Tống Thanh, vừa ăn vừa nói: “tớ vẫn ổn, chỉ là có mấy chỗ chưa nghĩ thông, chờ cậu vẽ xong sau đó cho tớ ý kiến.”
“Được.” Tống Thanh cười híp mắt trả lời: “mấy hôm nay cậu đều không có thời gian đi đánh quyền cho tiêu cơm, còn ăn nhiều như vậy, không sợ béo sao?”
Lưu Nghĩa quơ quơ tay nói: “Anh đây ốm thế này, không sợ!”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa lại nói: “nghe nói những người khác cũng đều trong phòng suốt không ra khỏi cửa, đều đem thức ăn vào phòng mà ăn. Xem ra lần này ai cũng cẩn thận cả.”
Tống Thanh gật đầu, nói: “nghe nói trong mấy kỳ thi lần trước, xảy ra mấy vụ đánh cắp ý tưởng người khác. Để ngăn chặn chuyện này xảy ra, nên mọi người đều cảnh giác. Dù là người chung phòng, cũng đề phòng lẫn nhau.”
Lưu Nghĩa vỗ mạnh ngực mình: “việc này nếu mà xảy ra trên người tớ, xem anh đây không đánh cho họ gãy răng hàm mới lạ.”
Lưu Nghĩa mới dứt lời, ngoài cửa có người nhấn chuông.
Lưu Nghĩa và Tống Thanh hai người nhìn nhau một lúc, giờ này ai còn qua nữa?
Lưu Nghĩa vội đặt hộp cơm xuống, đi mở cửa.
Ngoài kia nhân viên phục vụ của khách sạn đang đứng chờ.
“Cho hỏi ai là Lưu Nghĩa?” Nhân viên phục vụ hỏi một cách lịch sự.
“Tôi đây.” Lưu Nghĩa trả lời: “tìm tôi có việc gì?”
“Tại quầy lễ tân có người giao một chiếc thùng tới, chỉ tên giao cho cô, ban nãy gọi điện cho phòng cô, thì không thấy ai bắt máy.” Nhân viên phục vụ nói.
Lưu Nghĩa xoay đầu qua nhìn, mới chợt nhớ ra, để không bị quấy rầy, dây điện thoại đã bị rút ra.
Lưu Nghĩa gật đầu nói: “được, tôi lập tức xuông lấy.”
Nhân viên phục vụ mới đi khỏi, Lưu Nghĩa liền nói với Tống Thanh: “tớ đi xem thử là đồ gì, cậu ở trong phòng đợi tớ, sẵn tớ kiếm gì khác cho cậu ăn.”
Tống Thanh vẫy tay, Lưu Nghĩa xoay người đi ra.
Lưu Nghĩa mới đi không bao lâu, thì tiếng chuông cửa lại vang lên.
Tống Thanh đơ ra, không phải nhanh như vậy chứ?
Tống Thanh bò dậy đi ra cửa, ngoài cửa đứng một người, khiến Tống Thanh ngây ra.
“Là anh?” sắc mặt Tống Thanh có phần phức tạp nhìn đối phương: “anh tìm tôi có việc gì?”
Ngoài cửa, Hà Nhật Dương cả người dựa vào tường.
Gương mặt hơi cúi, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm của hắn ta.
Cách ăn mặc hôm nay của hắn ta khá tùy ý.
Hòan toàn không như khí phách ngày thường, cả người im lặng đứng đó, đẹp y như một bức tranh.
Chiếc sơ mi màu vang đỏ sẫm không ngay ngắn nhưng cuốn hút, chiếc quần đen dài bó thẳng tấp, lộ rõ sự mê hoặc, khiến Tống Thanh ngừng thở.
Nghe thấy câu hỏi của Tống Thanh, Hà Nhật Dương khẽ nhướng mắt.
Dưới mái tóc ngắn còn ướt có phần rối xù, ánh mắt dịu dàng mà tùy ý lướt qua Tống Thanh, đưa tay về phía Tống Thanh, khẽ lắc rổ trái cây trên tay: “vừa được gởi từ châu Úc sang, bà nội kêu phải đưa nó cho cô.”
Tống Thanh ngây người, không ngờ, Bà cụ Hà lại chỉ tên tặng trái cây cho mình.
Khoảng thời gian này, Bà cụ Hà đối xử tốt với mình một cách thái quá.
Tống Thanh không biết nói gì, chỉ nhợt nhạt trả lời một câu: “cám ơn!”
“Cám ơn tôi, hay bà nội?” Miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch, ánh mắt hơi nhướng, có phần gợn sóng.
Tống Thanh liếc hắn ta một cái.
Hà Nhật Dương đây là dây thần kinh nào bị chạm?
Đây là muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ cô ấy?
“Đều cám ơn.” Tống Thanh trả lời với giọng không vui gì.
Nụ cười trên khóe môi Hà Nhật Dương càng rạng rỡ, đem rổ trái cây đưa cho Tống Thanh.
Tống Thanh đưa tay nhận lấy, nhưng khi vừa mới xoay người rời khỏi, mới phát hiện không di chuyển được rổ trái cây.
Cúi đầu nhìn, phat hiện Hà Nhật Dương vẫn chưa buông tay.
Hắn ta có ý gì đây?
Không nở cho mình?
Tống Thanh vừa muốn buông tay, Hà Nhật Dương nói với giọng không biết làm thế nào: “bà nội không tin tôi đưa trái cây đến cho cô, nên muốn tôi tận mắt nhìn cô ăn, mới chịu tha cho tôi.”
Tống Thanh mở to mắt: “cái gì? Kêu tôi ăn tại đây cho anh xem?”
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cách vô tội: “đúng thế, đây là yêu cầu của bà nội, tôi cũng hết cách.”
Tống Thanh vốn tính từ chối.
Nhưng suy nghĩ lại, Bà cụ Hà từng giúp mình, hơn nữa còn kêu người đưa trái cây cho mình, dù mình không nể mặt Hà Nhật Dương, thì cũng phải nể mặt Bà cụ Hà.
Tống Thanh chậm rãi từ trong rỗ lấy ra một trái cherry rất tươi ngon, đưa vào miệng.
Không chờ Tống Thanh nuốt xuống, Hà Nhật Dương tiến lại gần, há miệng cắn một nửa trái cherry còn đang trong miệng Tống Thanh.
Tống Thanh đơ cả người, ngước mắt nhìn về phía hắn ta..
Gương mặt tinh tế của Hà Nhật Dương gần ngay trước mặt.
Hai người cùng lúc cắn chung một trái cherry.
Tuy cherry châu Úc khá lớn, nhưng hai người cùng cắn không tránh khỏi môi chạm môi.
Hà Nhật Dương khẽ cong ánh mắt đầy mê hoặc, nhẹ cắn nửa trái cherry trong miệng hắn ta, trước khi lùi lại, thuận tiện giúp Tống Thanh ăn sạch nước trái cây nơi khóe miêng.
Tống Thanh cứ ngây dại nhìn Hà Nhật Dương đứng thẳng người, sau đó là ngây ra nhìn Hà Nhật Dương với vẻ thỏa mãn khi ăn hết nửa trái cherry của mình, rồi lại ngơ ngác nhìn vẻ phấn khởi của Hà Nhật Dương, một lúc sau mới phản ứng lại, cô ấy bị thiệt thòi rồi.
A a a! Hà Nhật Dương!
Anh lại dùng chiêu này!
“Ưm, quả nhiên rất ngon.” Hà Nhật Dương với bộ dạng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nghiêm túc nói với Tống Thanh: “những trái cây này đều là bên vườn nhà Nhà họ Hà ở châu Úc hái đấy, để đảm bảo độ tươi ngon, nên chỉ tốn mấy tiếng vận chuyển bằng hàng không qua đây. Bà nội nói, cherry châu Úc lúc mới chín ngon nhất. Quả nhiên là thế.”
Tống Thanh điên người.
Bình luận facebook