Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 20 CÓ PHẢI TÔI HẾT ĐẸP TRAI RỒI KHÔNG
CHƯƠNG 20: CÓ PHẢI TÔI HẾT ĐẸP TRAI RỒI KHÔNG
Lý Xuân ôm lấy một chồng văn kiện cần tổng giám đốc kí tên bước vào, vừa vào cửa đã thấy tổng giám đốc đang không ngừng soi gương.
Hà Nhật Dương nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, không kiềm lòng được mà hỏi: “Lý Xuân, có phải tôi hết đẹp trai rồi không?”
Chồng văn kiện trong tay Lý Xuân suýt chút nữa rơi hết xuống đất
Lý Xuân kinh ngạc và sợ hãi nhìn tổng giám đốc nhà mình, đáng sợ như nhìn thấy ngày tận diệt của thế giới.
Tổng giám đốc làm sao thế này? Trước nay chưa từng thấy tổng giám đốc chú ý tới bề ngoài của mình mà?
Tại sao hôm nay đột nhiên nói ra một câu khiến người sợ run cầm cập như thế?
Hà Nhật Dương chống cằm, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói của Tống Thanh, vắt cạn chất xám cũng không nghĩ ra được, trong số những người đàn ông có cùng đẳng cấp với anh trong nước, có ai có thể địch lại anh ở phương diện nhan sắc.
Đôi môi Lý Xuân run run, trả lời rằng: “Tất nhiên là không. Tổng giám đốc luôn luôn đẹp trai ngời ngời!”
Hà Nhật Dương dường như không hài lòng lắm với hình tượng của mình: “Ồ, hôm nay kiểu tóc hơi rối, gọi Tống Thanh qua đây.”
Lý Xuân khựng lại.
Từ khi tổng giám đốc quen nữ chuyên viên tạo mẫu này, dường như không dùng đến các chuyên viên khác nữa.
Lý Xuân là một trợ lý vô cùng đạt tiêu chuẩn, lập tức đáp ngay: “Vâng, thưa giám đốc.”
Lý Xuân gọi điện thoại cho Tống Thanh, nhưng qua điện thoại, Tống Thanh xin nghỉ, nói là bị ốm.
Lý Xuân chuyển lời của Tống Thanh tới Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đột nhiên đặt chiếc gương trong tay xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười gian xảo: “Lý Xuân, với tư cách là một tổng giám đốc quan tâm đến cấp dưới, có phải nên đi thăm nhân viên bị ốm không nhỉ?”
Cơ thể Lý Xuân run lên, cậu có thể chắc chắn rằng hôm nay tổng giám đốc thực sự không bình thường lắm...
Trừ khi tổng giám đốc với nữ chuyên viên tạo hình kia...
Lý Xuân lập tức đối đáp trôi như nước chảy: “Vâng, tổng giám đốc vẫn luôn là một lãnh đạo đủ tư cách.”
Tống Thanh đang bôi thuốc ở phòng khám nhỏ, người bôi thuốc cho cô là một thầy thuốc Đông y quen thuộc đã về hưu.
“Thanh à, không phải con đã kết hôn rồi sao? Sao vẫn bị đánh đòn?” Thầy thuốc bôi thuốc cho Tống Thanh nhìn những vết thương ngang dọc chằng chịt trên lưng Tống Thanh mà không nén được tiếng thở dài: “Bác bôi cho con ít thuốc mỡ mà bác tự điều chế, yên tâm, bôi thêm vài lần là sẽ không để lại sẹo.”
Tống Thanh đau đến mức méo mồm lệch miệng: “Không sao đâu, con chịu đòn quen rồi. Anh con không phản ứng kịp, vốn đã tự kỷ rồi, bị đánh đòn lỡ như ảnh hưởng đến đầu thì không tốt.”
“Thế con cứ ngoan ngoãn cho mẹ con đánh thế à?” Thầy thuốc nhìn tấm lưng sưng rộp lên của Tống Thanh mà xót xa.
Bà cũng có con gái, bà thực sự không thể hiểu nổi, con gái mình mà, sao có thể ra tay độc ác thế chứ?
Từ nhỏ đến lớn, đứa bé đáng thương này bị đòn đều tự chạy đi bôi thuốc.
Mười tám năm rồi, vết thương to nhỏ lớn bé trên người chưa bao giờ dứt.
Người thầy thuốc già này có thể coi như một chứng nhân chứng kiến cô bé kiên cường trưởng thành thành cô thiếu nữ.
“Con không sao đâu, chỉ cần đừng đánh anh con là được.” Tống Thanh khẽ lắc đầu: “Bác Tề, cảm ơn bác, nhưng tiền thuốc lần này có lẽ con vẫn phải nợ lại đã, trước khi đi con đã để lại hết tiền lẻ cho anh con rồi.”
Thầy thuốc Tề hờn mát: “Được rồi, bác còn không biết con chắc? Có một tí ti thuốc, không đáng tiền đâu. Nếu con đã chuyển ra khỏi nhà họ Tống rồi, sau này ít về thôi, đỡ bị đánh.”
Tống Thanh chỉ cười cười, không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, Tống Thanh nhìn dãy số, nhanh chóng bắt máy: “Tổng giám đốc Hà, hôm nay tôi không khỏe, đã xin phép rồi mà...”
Lý Xuân ôm lấy một chồng văn kiện cần tổng giám đốc kí tên bước vào, vừa vào cửa đã thấy tổng giám đốc đang không ngừng soi gương.
Hà Nhật Dương nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, không kiềm lòng được mà hỏi: “Lý Xuân, có phải tôi hết đẹp trai rồi không?”
Chồng văn kiện trong tay Lý Xuân suýt chút nữa rơi hết xuống đất
Lý Xuân kinh ngạc và sợ hãi nhìn tổng giám đốc nhà mình, đáng sợ như nhìn thấy ngày tận diệt của thế giới.
Tổng giám đốc làm sao thế này? Trước nay chưa từng thấy tổng giám đốc chú ý tới bề ngoài của mình mà?
Tại sao hôm nay đột nhiên nói ra một câu khiến người sợ run cầm cập như thế?
Hà Nhật Dương chống cằm, trong đầu không ngừng nhớ lại câu nói của Tống Thanh, vắt cạn chất xám cũng không nghĩ ra được, trong số những người đàn ông có cùng đẳng cấp với anh trong nước, có ai có thể địch lại anh ở phương diện nhan sắc.
Đôi môi Lý Xuân run run, trả lời rằng: “Tất nhiên là không. Tổng giám đốc luôn luôn đẹp trai ngời ngời!”
Hà Nhật Dương dường như không hài lòng lắm với hình tượng của mình: “Ồ, hôm nay kiểu tóc hơi rối, gọi Tống Thanh qua đây.”
Lý Xuân khựng lại.
Từ khi tổng giám đốc quen nữ chuyên viên tạo mẫu này, dường như không dùng đến các chuyên viên khác nữa.
Lý Xuân là một trợ lý vô cùng đạt tiêu chuẩn, lập tức đáp ngay: “Vâng, thưa giám đốc.”
Lý Xuân gọi điện thoại cho Tống Thanh, nhưng qua điện thoại, Tống Thanh xin nghỉ, nói là bị ốm.
Lý Xuân chuyển lời của Tống Thanh tới Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đột nhiên đặt chiếc gương trong tay xuống, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười gian xảo: “Lý Xuân, với tư cách là một tổng giám đốc quan tâm đến cấp dưới, có phải nên đi thăm nhân viên bị ốm không nhỉ?”
Cơ thể Lý Xuân run lên, cậu có thể chắc chắn rằng hôm nay tổng giám đốc thực sự không bình thường lắm...
Trừ khi tổng giám đốc với nữ chuyên viên tạo hình kia...
Lý Xuân lập tức đối đáp trôi như nước chảy: “Vâng, tổng giám đốc vẫn luôn là một lãnh đạo đủ tư cách.”
Tống Thanh đang bôi thuốc ở phòng khám nhỏ, người bôi thuốc cho cô là một thầy thuốc Đông y quen thuộc đã về hưu.
“Thanh à, không phải con đã kết hôn rồi sao? Sao vẫn bị đánh đòn?” Thầy thuốc bôi thuốc cho Tống Thanh nhìn những vết thương ngang dọc chằng chịt trên lưng Tống Thanh mà không nén được tiếng thở dài: “Bác bôi cho con ít thuốc mỡ mà bác tự điều chế, yên tâm, bôi thêm vài lần là sẽ không để lại sẹo.”
Tống Thanh đau đến mức méo mồm lệch miệng: “Không sao đâu, con chịu đòn quen rồi. Anh con không phản ứng kịp, vốn đã tự kỷ rồi, bị đánh đòn lỡ như ảnh hưởng đến đầu thì không tốt.”
“Thế con cứ ngoan ngoãn cho mẹ con đánh thế à?” Thầy thuốc nhìn tấm lưng sưng rộp lên của Tống Thanh mà xót xa.
Bà cũng có con gái, bà thực sự không thể hiểu nổi, con gái mình mà, sao có thể ra tay độc ác thế chứ?
Từ nhỏ đến lớn, đứa bé đáng thương này bị đòn đều tự chạy đi bôi thuốc.
Mười tám năm rồi, vết thương to nhỏ lớn bé trên người chưa bao giờ dứt.
Người thầy thuốc già này có thể coi như một chứng nhân chứng kiến cô bé kiên cường trưởng thành thành cô thiếu nữ.
“Con không sao đâu, chỉ cần đừng đánh anh con là được.” Tống Thanh khẽ lắc đầu: “Bác Tề, cảm ơn bác, nhưng tiền thuốc lần này có lẽ con vẫn phải nợ lại đã, trước khi đi con đã để lại hết tiền lẻ cho anh con rồi.”
Thầy thuốc Tề hờn mát: “Được rồi, bác còn không biết con chắc? Có một tí ti thuốc, không đáng tiền đâu. Nếu con đã chuyển ra khỏi nhà họ Tống rồi, sau này ít về thôi, đỡ bị đánh.”
Tống Thanh chỉ cười cười, không nói gì.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, Tống Thanh nhìn dãy số, nhanh chóng bắt máy: “Tổng giám đốc Hà, hôm nay tôi không khỏe, đã xin phép rồi mà...”
Bình luận facebook