• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (106 Viewers)

  • Chap-215

CHƯƠNG 215: RỜI KHỎI SÂN THI




Tiếng vỗ tay lại một lần nữa vang lên.
Tống Thanh cũng chân thành vỗ tay thật to.
Lời của Hà Nhật Dương rất hay, cũng rất thực tế.
Cô chịu thua tâm phục khẩu phục.
Quy luật của thế giới này là như vậy.
Khi Hà Nhật Dương nói xong, những người khác cũng đều ào tới khích lệ các thí sinh dự thi mấy câu.
Sau màn cổ vũ, mười bốn thí sinh không được chọn liền tiến về phía trước phát biểu.
Đến lượt Lưu Nghĩa, cô ấy liếc nhìn Vũ Ngọc Bình, thản nhiên nói: “Tôi không có gì để nói. Đằng nào cũng thua rồi, tôi bằng lòng chấp nhận kết quả này. Có thể một phần là do sự tập trung tinh thần của tôi bị phân tán. Dù sao, tôi có thể đến được bước này, đã là vô cùng hạnh phúc rồi, không có lời nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc này cả. Xin cảm ơn mọi người.”
Vũ Ngọc Bình hơi thất vọng nhìn Lưu Nghĩa xoay người rời đi, không kiềm chế được mà nói với Phan Thịnh: “Cô ấy cứ như vậy mà đi à?”
“Đương nhiên rồi.” Phan Thịnh nhỏ giọng đáp lại: “Tâm tư của người ta không ở đây.”
Phan Ly cũng nhỏ giọng thì thầm: “Nhưng Lưu Nghĩa là một võ sĩ quyền anh hạng cân 60kg đó, có làm nhà thiết kế hay không với cô ấy cũng không thực sự quan trọng.”
Vũ Ngọc Bình nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lưu Nghĩa rời đi, vô thức lầm bầm: “Nếu như cô ấy không thi tiếp, thì làm sao tôi tặng quà cho cô ấy được nữa?”
Lúc này, đến lượt Tống Thanh đi lên sân khấu phát biểu.
Khi cô vừa bước lên, ai nấy cũng đều hướng tầm mắt về phía cô.
Tống Thanh trịnh trọng cúi chào các boss.
Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly và Phương Mạn Luân đều vô thức tránh đi, không chịu nhận cái cúi chào của Tống Thanh.
Ý cười trong ánh mắt Hà Nhật Dương càng sâu.
Những nhà thiết kế chính và boss của nhãn hiệu đều hơi hoảng hốt.
Mới vừa rồi, thân phận thật sự của Tống Thanh rốt cuộc bị bọn họ làm lộ ra.
Mà người truyền tin này ra ngoài cũng không phải ai khác, mà chính là người chủ trì vòng bán kết của cuộc thi, David.
David với Charles cũng coi như là chỗ quen biết cũ, hắn ta biết Charles, nên đương nhiên cũng hỏi thăm được thân phận thực sự của Tống Thanh.
Nhưng hắn ta lại không nghĩ tới một người đường đường là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hà thị, lại che giấu thân phận của mình, tranh tài với những người khác ở một cuộc thi có trình độ sơ đẳng như thế này.
Tin này khiến cho tất cả những người còn chưa hiểu rõ sự việc lộ ra biểu cảm vui vẻ.
Hà Nhật Dương thản nhiên nói chuyện với ông chủ một nhãn hiệu: “Nghe nói ngài có hứng thú với thiết kế của Thanh Thanh nhà chúng tôi, phải không?”
Ông ta bắt đầu lau mồ hôi: “Tổng giám đốc Hà hiểu lầm rồi. Sao tôi lại dám tranh thiếu phu nhân của các ngài về chỗ chúng tôi được chứ!”
Biểu cảm của Hà Nhật Dương vẫn vô cùng điềm đạm, tỏ vẻ: “Ông không cần căng thẳng thế, tôi chỉ muốn nói chuyện một chút thôi” Hắn chậm rãi nói: “Nếu Thanh Thanh muốn đi làm, thì tôi cũng ủng hộ. Đương nhiên, vấn đề tiền lương...”
“Không dám không dám.” Đối phương không ngừng lau mồ hôi. “Tiềm lực tài chính của chúng tôi làm sao sánh bằng Tập đoàn Hà thị chứ.”
Lúc này, Tống Thanh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Tôi có cơ hội được đứng ở đây ngày hôm nay, thực chất đã là vô cùng may mắn rồi. Những lời này nghe có vẻ phóng đại, nhưng nó thực sự là những lời thật lòng của tôi.”
Đám người trước mặt cô lắc đầu: “Không, không đâu.”
“Chân thành cảm ơn ban tổ chức, các nhân viên, cảm ơn những lời nhận xét tỉ mỉ của hội đồng giám khảo, những thí sinh đã đồng hành cùng tôi trong suốt chặng đường này. Thực ra, qua lần này tôi đã học được rất nhiều thứ, vậy nên thắng thua với tôi cũng không còn quan trọng nữa. Thứ quan trọng nhất, là tôi rốt cuộc đã nhìn ra được những điểm còn yếu kém của bản thân.” Tống Thanh tiếp tục nói.
“Không đâu, không đâu.” Đám người lắc đầu một lần nữa,
“Thực ra bây giờ tôi cũng không còn cơ hội thi đấu nữa. Tôi nghĩ, giữa tôi và một nhà thiết kế chuyên nghiệp vẫn còn cách nhau một đoạn đường rất xa. Nhưng tôi thực sự rất thích công việc này. Vậy nên, tôi sẽ tiếp tục cố gắng! Đợi đến cuộc thi lần sau, tôi nhất định sẽ thể hiện được những ý tưởng của mình một cách hoàn hảo nhất! Xin cảm ơn mọi người.” Tống Thanh nhanh chóng kết thúc bài phát biểu của mình.
“Hay, hay lắm.” Tất cả mọi người lịch sự đáp lại.
Ai mà dám tranh giành chứ!
Đây là mợ hai nhà họ Hà đấy!
Đây chính là phật gia đấy!
Phải cung kính, tôn trọng hết sức có thể!
“Xin chờ đã.” CEO trước đó có hứng thú với thiết kế của Tống Thanh vẫn kiên trì gọi cô quay lại: “Chúng ta có thể trao đổi một chút không?”
Tống Thanh lập tức mỉm cười, gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Hai người nhanh chóng rời đi để nói chuyện riêng.
“Tôi là CEO có hứng thú với thiết kế của cô trước đó.” Hắn ta cay đắng nói, vốn là hắn muốn nhận bản thiết kế của Tống Thanh...
Nhưng bây giờ thì sao?
Hắn ta có dám ép giá không đây?
Liệu Hà Nhật Dương có thủ tiêu hắn chỉ trong vài phút luôn không?
“À, chào anh.” Tống Thanh lịch sự gật đầu, cười nói: “Thầy giáo đã nói với tôi rồi, hình như anh khá thích thiết kế của tôi.”
“Đúng, đúng vậy.” Đối phương nhanh chóng đáp lời: “Tôi thấy những thiết kế của cô thật sự rất tuyệt, vậy nên tôi có ý định muốn mua lại chúng.”
Tống Thanh gật đầu. Không đợi Tống Thanh đặt câu hỏi, đối phương đã lập tức nói: “Tôi trả mười năm tỷ cho những bản thiết kế này của cô, cô thấy thế nào?”
“Mười năm tỷ!” Tống Thanh lập tức trợn tròn mắt!
Trong nháy mắt, Tống Thanh cảm thấy vô cùng bối rối khi nghe cái giá này.
Từ khi nào mà bản vẽ của một nhà thiết kế nghiệp dư lại có giá đến mức này?
Lúc cô mới bắt đầu làm, trong lòng nghĩ nhiều nhất chắc cũng chỉ được đến ba trăm triệu!
Vậy mà đối phương vừa ra giá đã sẵn sàng trả tới mười năm tỷ!
“Sao thế? Cô không vừa lòng với cái giá này sao? Vậy hai mươi tỷ thì sao?” Đối phương lau mồ trên trán, vẻ mặt vô cùng áy náy: “Cô cũng biết đấy, chúng tôi chỉ là một nhãn hàng tầm trung, sản phẩm thường chỉ có giá từ vài triệu đổ xuống, vậy nên cái giá chúng tôi đưa ra đương nhiên không thể so sánh với các nhãn hiệu cao cấp khác được...”
Đến lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn, xua tay lia lịa: “Không, không phải, tôi không hề có ý này...”
“Cô vẫn chưa vừa lòng với mức giá này sao?” Sau lưng đối phương đã ướt đẫm mồ hôi: “Vậy ba mươi tỷ, thực sự chúng tôi không thể ra giá cao hơn nữa...”
Tống Thanh còn chưa nói gì, mà đối phương lại tiếp tục tăng giá tới hai lần nữa!
Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn ta, cô mới vội vàng nói: “Không phải, anh hiểu lầm rồi! Tôi chỉ cảm thấy thiết kế của tôi không đáng giá đến mức như vậy! Tôi chỉ vừa bắt đầu thiết kế được một thời gian, cũng mới vài tháng thôi, nên tôi biết rất rõ trình độ của bản thân. Thầy giáo cũng hết lòng chỉ bảo, nhưng nền tảng căn bản của tôi không đủ vững. Anh thích bản thiết kế này của tôi, tôi đã rất vui rồi. Nhưng tôi không thể chấp nhận cái giá này được. Anh cứ dựa theo giá thị trường mà định giá cho tôi là được.”
Vị CEO kia ngẩng lên, theo bản năng thoáng nhìn qua Hà Nhật Dương ở phía xa.
Hà Nhật Dương chẳng qua chỉ vô tình nhìn sang bên này một chút, nhưng hắn ta lại vội vàng nói ngay: “Không, không được, nhất định không được, 30 tỷ, 30 tỷ đi! Tôi thực sự rất thích thiết kế của cô!”
Tống Thanh cười khổ: “Nhưng như thế anh sẽ phải chịu lỗ đấy!”
“Sao vậy được chứ? Tôi sẵn sàng mua lại mà!” Đối phương chỉ sợ Tống Thanh từ chối, không chịu bán cho hắn ta, vội vàng lấy chi phiếu, nhanh chóng ký tên, sau đó xé ra trịnh trọng đưa cho Tống Thanh: “Tôi sẽ cho người mang hợp đồng đến sau. Đây là tiền thù lao của cô.”
Tống Thanh vẫn còn hơi sững sờ.
Chuyện gì thế này?
Tại sao chuyện của mình lại hoàn toàn không giống với người khác vậy?
Đây thực sự là lần đầu tiên cô thấy cảnh người ta chưa kí hợp đồng đã đưa tiền!
Lúc Tống Thanh quay lại, cô vẫn còn vô cùng hoang mang.
Lưu Nghĩa không biết có chuyện gì xảy ra với cô, còn tưởng Tống Thanh đang buồn bã vì kết quả cuộc thi, liền đưa tay ra đặt lên vai cô: “Đừng buồn, bây giờ chúng ta thi xong rồi, vậy là có thể rời khách sạn. Tối nay tớ mời cậu ăn một bữa thật hoành tráng! Ăn no rồi là không cảm thấy phiền muộn nữa!”
Tống Thanh bật cười nói: “Rõ là cậu muốn ăn chứ gì? Vừa đúng lúc, tớ mới kiếm được một khoản tiền, tối nay tớ mời cô!”
“Thật sao? Vậy thì tớ không cần khách sáo gì nữa nhé!” Lưu Nghĩa cười nói: “Nghe bảo ở thành phố M có đồ ăn đường phố là nổi tiếng nhất. Chúng ta mua thật nhiều đồ ăn vặt, vậy là có thể vừa dạo phố vừa ăn, thật thoải mái biết bao!”
“Được!” Tống Thanh đáp: “Vậy quyết định thế đi!”
Sau khi tàn cuộc, vẫn có những người không cam lòng tiếp tục thể hiện tài năng của bản thân với các đại diện công ty khác, cũng có những người như Tống Thanh, đã quyết định chấp nhận thực tại, trở về với cuộc sống bình thường.
Mọi người trở lại khách sạn, thu xếp hành lí, chuẩn bị rời khỏi đây.
Tống Thanh vừa cất mọi thứ vào vali xong, thì có người đến trả lại điện thoại, máy tính và một vài vật dụng khác của hai người.
Đợi khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa xác nhận các vật dụng không bị hỏng hóc gì, người kia mới rời đi.
Hai người kéo vali rời khỏi phòng, ban tổ chức đã sắp xếp người đến trả phòng cho họ và tiễn họ đi.
Mới vừa ra tới cửa, hai người lại gặp Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình.
Cả bốn người bỗng nhiên cùng dừng lại không đi tiếp.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh, sau đó lập tức nhìn sang cái vali, nói: “Để anh bảo Lý Xuân lái xe đưa em đi.”
“Không cần đâu.” Tống Thanh căng thẳng, ngón tay gượng gạo miết miết vali: “Em... em ở với Tiểu Nghĩa là được rồi.”
“Em không thích biệt thự của Phan Thịnh và Phan Ly cũng không sao, dù sao ở đây cũng chuỗi khách sạn của Nhà họ Hà.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói.
“Không cần phiền phức vậy đâu, Tiểu Nghĩa đã chọn được khách sạn rồi.” Tống Thanh tiếp tục từ chối đề nghị của Hà Nhật Dương.
Trong ánh mắt Hà Nhật Dương, chợt thoáng qua vẻ mất mát: “Ồ, vậy sao?”
“Nếu không có chuyện thì bọn em đi trước đây.” Tống Thanh gật đầu với Vũ Ngọc Bình: “Tạm biệt.”
Nói xong, cô kéo vali nhanh chóng rời đi.
Mới vừa đi được vài bước, cổ tay cô đã bị nắm lấy.
“Đi theo anh.” Hà Nhật Dương cứng rắn nói: “Anh có chuyện cần nói với em.”
Tống Thanh toan chống cự, lực siết cổ tay cô càng chặt thêm.
“Cầm vali hộ Thanh Thanh một lúc.” Hà Nhật Dương ném cái vali cho Vũ Ngọc Bình, sau đó lập tức bế Thanh Thanh lên, bộ dáng ngang ngược ôm cô vào thang máy nhanh chóng đi đến cửa phòng.
Tống Thanh đẩy Hà Nhật Dương ra: “Anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Em sốt ruột được anh làm đến thế à?” Hà Nhật Dương độc đoán đáp: “Được, vậy hôm nay anh sẽ cho em được thỏa mãn.”
Tống Thanh không nghĩ Hà Nhật Dương lại giở trò lưu manh như thế.
Hắn vậy mà lại xuyên tạc ý của cô.
Chỗ này là đại sảnh khách sạn!
Nhiều người như thế, vậy mà hắn dám nói ra những lời như vậy!
Hắn không sợ mất mặt, nhưng cô thì sợ!
Tống Thanh cảm thấy cả tai lẫn mặt đều nóng ran lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom