Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-242
CHƯƠNG 242: HẸN ƯỚC NGÀN NĂM
mình đây là đã bị phơi được bao lâu rồi?
Tống Thanh bước nhanh chạy về phía trước, không ngừng kêu gọi tên của những người khác.
Nhưng xung quanh rất trống trải, ngoại trừ gió nhẹ cùng chim hót hoa nở, không còn có cái gì.
Tống Thanh không biết mình đã chạy được bao lâu, cô chỉ biết là mặc kệ cô chạynhư thế nào kêu gọi như thế nào, đều không có người đáp lại cô.
Ngay vào lúc Tống Thanh đang tuyệt vọng, một tiếng ca nhẹ nhàng, theo gió nhẹ lập tức thổi đến.
Tống Thanh lập tức thuận theo phương hướng mà âm thanh truyền đến, quay người nhìn sang.
Một cô gái mặc một bộ đầm dài màu trắng, mang theo một cái lẵng hoa, vừa hái hoa vừa ca hát, tiếng ca thanh thúy du dương, hình như tâm trạng rất tốt.
Tống Thanh thấy có người, lập tức vui mừng quá đỗi, bước nhanh chạy về phía cô gái.
Nhưng chạy được không bao lâu, Tống Thanh kinh hãi phát hiện, mặc kệ cô chạy như thế nào, khoảng cách giữa cô và cô gái kia, hình như một chút cũng không có rút ngắn qua!
Đây... đây là chuyện như thế nào?
Gặp ma rồi!
Ngay vào lúc này, có một người xuất hiện!
Một người đàn ông mặc một bộ trường bào màu đen đậm, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của thiếu nữ, người đàn ông nâng cằm của thiếu nữ lên: "Tại sao không đáp ứng anh?"
Thiếu nữ rủ mắt trả lời: "Em vốn là vì đất đai của nơi này mà sống, đương nhiên cũng phải vì đất đai của nơi này mà chết. Anh có được sức mạnh ghê gớm vô tận, tội gì làm khó em?"
"Một vùng đất đai này ở trong mắt của em, thì quan trọng đến như thế?" Con mắt màu đỏ của người đàn ông nhìn xéo qua, phương hướng được nhìn lại là vị trí của Tống Thanh.
Tống Thanh thoáng chốc thì nhìn rõ ràng tướng mạo của người đàn ông này, lập tức sợ khiếp ngay tại chỗ!
Là hắn!
Người đàn ông ở trong quan tài màu trắng bạc kia!
Người đàn ông đã xuất hiện ở trong mộng của mình kia!
Người đàn ông có tướng mạo cùng Hà Nhật Dương giống y như đúc, nhưng sở hữu một mái tóc bạc và con mắt màu đỏ kia!
Thiếu nữ đưa lưng về phía Tống Thanh, hình như chưa có phát giác được sự khác thường của người đàn ông, giọng nói vẫn nhẹ nhàng mà trả lời: "Em là tiếp nhận ý chỉ của Viêm Đế đại thần mà sống, chức trách của em chính là trông coi một vùng sinh linh này."
"Cái quốc gia muốn cưới em làm vợ kia, chính là vì đạt được sự trông coi của em. Nếu như anh vì em lập một đế quốc, em có bằng lòng trông coi đế quốc của anh không?" Đôi mắt màu đỏ của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tống Thanh, lời nói lại là nói với thiếu nữ.
Tống Thanh bị nhìn đến khắp cả người đều phát lạnh.
Đây là tình hình gì?
Người đàn ông kia rõ ràng là nói chuyện với thiếu nữ kia, tại sao mình lại có thể có một cảm giác chột dạ?
"Chỉ cần là con dân của Viêm Đế, đều là tồn tại mà em muốn trông coi." Thiếu nữ nhu hòa mà trả lời.
"Tốt lắm, anh liền hứa hẹn với em, anh bảo vệ con cháu nghìn năm của em, em thiếu nợ cả đời làm bạn của anh." Người đàn ông nói xong câu đó, hướng về phía Tống Thanh quỷ dị mà cười, thân hình một hồi chấn động, vậy mà trong nháy mắt đã biến mất rồi!
Người đàn ông vừa biến mất, Tống Thanh đột nhiên cảm giác thấy khoảng cách giữa mình cùng thiếu nữ trong nháy mắt biến mất.
Sau một giây, mình đã đứng ở bên người thiếu nữ.
Tống Thanh không kịp vì biến cố này mà kinh hô, thiếu nữ đã phát hiện cô, từ từ quay người nhìn lại cô.
Tống Thanh lập tức mở miệng: "Thực xin lỗi, tôi..."
Câu nói tiếp theo, Tống Thanh lập tức cũng không nói ra được rồi!
Tống Thanh há to miệng, đầu lưỡi phát cứng, lại có thể một chữ cũng không nói ra được rồi.
Cô đã nhìn thấy cái gì?
Trời ạ! Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mau cho người tới, giải thích một cái, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Tống Thanh nhìn thấy thiếu nữ kia đứng ở trước mắt mình, lại là chính bản thân cô!
Cho dù trang phục của hai người không giống nhau, nhưng mặt mày giống y như đúc!
Tròng mắt của Tống Thanh sắp trợn ra khỏi hốc mắt, cô thật sự khống chế không nổi nét mặt của mình rồi!
Loại tình huống này thật sự rất dọa người được không?
Thật sự có một loại ký ức ảo giác như đứng trước gương soi thấy mình vậy!
"Cô đã đến rồi." Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Lưỡi của Tống Thanh phát cứng, cổ phát cứng, cái gì cũng không làm được rồi.
Tống Thanh ngoại trừ kinh hãi nhìn đối phương ra, thật sự là cái gì cũng không làm được rồi.
"Đây là số mệnh." Thiếu nữ mỉm cười nhìn Tống Thanh: "Nhưng mà, cô may mắn hơn tôi."
Miệng của Tống Thanh khép mở thật lâu, mới cuối cùng có sức lực để nâng càm của mình, khôi phục lại nguyên trạng.
"Tôi nợ anh ấy nhiều như vậy, còn dư lại cần cô tới trả." Thiếu nữ mỉm cười nhìn Tống Thanh.
"Đợi đợi đợi đợi! Đợi một chút!" Tống Thanh cuối cùng cũng có thể nói chuyện: "Cô là ai? Tôi tại sao phải thay cô trả?"
"Trải qua nghìn năm trông coi, phần nhân tình này, chịu rồi." Thiếu nữ cũng không trả lời câu hỏi của Tống Thanh, tự mình nói: "Có nguyên nhân mới có kết quả, có kết quả mới có nguyên nhân. Sự dây dưa của nghìn năm, chung quy là phải có một kết quả. Đi đi, đi chịu đựng những hi nộ ái ố được đặt ở trên người của cô, hạnh phúc và đau khổ, đoàn tụ và biệt ly. Thử qua Thất Tình, trả cho anh ấy Lục Dục."
"Này này này, làm ơn, xin đừng lẩm bẩm được không nào? Xin hỏi cô là ai?" Tống Thanh nhịn không được đưa tay nắm lấy thiếu nữ kia.
Nhưng Tống Thanh kỳ dị mà phát hiện, ngón tay của mình lại xuyên thấu qua thân thể của cô ấy, đầu nắm được một luồng không khí!
Kỳ dị!
Thật là kỳ dị!
Giữa ban ngày thì gặp ma rồi?
Thân thể của thiếu nữ bỗng nhiên hướng về phía sau tung bay, đầm trắng phần phật, váy áo cuốn bay.
Đôi mắt của Thiếu nữ ẩn tình, khóe miệng mỉm cười.
"Cô làm còn tốt hơn tôi. Mọi thứ, làm phiền rồi." Thiếu nữ nói xong câu đó, bồng bềnh quay người, trong nháy mắt liền biến mất!
Tống Thanh bước nhanh vài bước, theo bản năng muốn giữ cô ấy lại: "Này, đợi đã...! Cô đang nói cái gì a! Tôi hoàn toàn nghe không hiểu ý của cô!"
Tống Thanh vừa chạy được hai bước, một bóng anh chợt xuất hiện, Tống Thanh không kịp phòng bị, thoáng chốc liền đụng vào lòng ngực của đối phương!
Lần này lại là thật thể!
Mà không phải ảnh ảo!
"Ồ, cô chủ động nhảy vào lòng, bổn quân rất vui mừng." Người đàn ông khôi hài mà mở miệng nói.
Tống Thanh ngẫng đầu, trong nháy mắt đâm vào đôi mắt diêm dúa của người đàn ông.
Ánh mắt của Tống Thanh nhoáng một cái.
Trước mắt người đàn ông này cùng dung mạo của Hà Nhật Dương từ từ trùng hợp lại.
Mái tóc dài màu bạc dần dần biến thành màu đen.
Đôi mắt màu đỏ tươi, dần dần lui về thành màu đen.
Trường bào màu đen đậm trong nháy mắt hóa thành một bộ Âu phục vừa khít.
Tống Thanh chớp mắt mấy cái, kìm lòng không được mở miệng nói: "Nhật Dương, vừa rồi có một cô gái bay mất rồi! Cô ấy cùng em giống y như đúc! Cô ấy..."
Người đàn ông đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của Tống Thanh lên, liền như vậy nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Lời nói của Tống Thanh, im bặt mà dừng.
"Trải qua nghìn năm, em lại trở nên cái dạng này." Mắt phượng bá đạo của người đàn ông cao cao giương lên, luồng băng lãnh không cho ai tới gần ở trên người, không hề thu liễm.
Hắn không phải là Hà Nhật Dương!
Tống Thanh chính là có thể phân biệt được!
Đường cong đuôi mắt của hắn cùng Hà Nhật Dương không giống!
Trong hiện thực có rất ít người có thể có được một đôi mắt phượng hoàn mỹ như vậy.
Nhưng mà người đàn ông này có được.
Mặc dù là Hà Nhật Dương, lúc hắn đang đối mặt với người nhà, hắn là không đem một mặt bá đạo của mình cho người nhà của mình đấy.
Vì vậy, lúc Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương ở với nhau, đuôi mắt của Hà Nhật Dương chưa bao giờ có giương cao như thế.
Mà đuôi mắt của người đàn ông ở trước mắt này thì giương được cực cao.
Đây là sự uy nghiêm của một quân vương, một Đế Vương mới có thể lộ ra ngoài.
Vì vậy, hắn không phải là Hà Nhật Dương!
Tống Thanh đưa tay lập tức phất ra tay của người đàn ông, theo bản năng lui về phía sau một bước, cảnh giác mà nhìn hắn: "Anh là ai?"
Người đàn ông khẽ cười, tiếng cười êm tai, như con tiếng nước suối trong chảy róc rách.
"Một người tìm cô thực hiện một ước hẹn của nghìn năm." Người đàn ông ngước mắt, đường cong mà đuôi mắt của mắt phượng được giương lên, quả thực là hoàn mỹ đến không thể chê được.
"Không hiểu gì cả." Tống Thanh nhìn xem xung quanh, hỏi: "Hà Nhật Dương đâu? Những người khác đâu?"
"Hắn chính là ta, ta chính là hắn." Người đàn ông rủ mắt xuống: "Đổi sang một cái thế giới, có lẽ cũng không tệ."
"Quái lạ." Tống Thanh hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, xoay người rời đi.
Người đàn ông cũng không có ngăn cản Tống Thanh, liền như vậy nhìn Tống Thanh rời khỏi.
Tống Thanh vừa định mở miệng kêu gọi những người khác, đột nhiên đất đai ở dưới chân trong nháy mắt sụp xuống!
Tống Thanh kinh sợ hét lên một tiếng, đưa tay theo bản năng mà vung vẩy khắp nơi, ý đồ muốn tóm thứ có thể leo lên.
Nhưng, hai tay lại chỉ tóm hụt!
"Thanh Thanh! Thanh Thanh!" Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi quen thuộc!
"Thanh Thanh, cậu mau tỉnh lại đi, tỉnh lại a!" Tiếng kêu gọi càng ngày vội vã, đầu óc của Tống Thanh trống rỗng một hồi, lập tức phản ứng lại, đây là tiếng của Lưu Nghĩa!
"Tiểu Nghĩa!" Tống Thanh vừa gọi tên của Lưu Nghĩa vừa giật mình một cái, thoáng chốc mở mắt lên.
Ánh mắt mơ hồ một hồi, rất nhanh hồi phục lại sự trong sáng.
Đợi chút, mở mắt lên?
Tống Thanh chớp mắt mấy cái, lập tức nhìn sang phía Lưu Nghĩa.
Tất cả mọi người đều ở đây!
Tống Thanh kinh ngạc nhìn xem những người khác, nhịn không được hỏi: "Các bạn vừa rồi có thấy hai người kỳ lạ không?"
Những người khác đều là một vẻ mặt cổ quái nhìn Tống Thanh.
Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi: "Cậu đang nói cái gì a? Chúng ta bị con quái vật kia làm lật thuyền, ai cũng đều rơi xuống nước, đây không phải là vừa mới từng người một vét lên đấy! Người kỳ lạ gì a? Chỉ có chúng ta những người này a! Cậu đừng làm tớ sợ a!"
Tống Thanh lập tức tìm kiếm Hà Nhật Dương: "Nhật Dương đâu?"
Phía sau đám người truyền đến giọng nói của Hà Nhật Dương: "Anh ở chỗ này."
Tống Thanh lập tức từ trên mặt đất bò dậy, gạt mở đám người ra, đúng lúc nhìn thấy Hà Nhật Dương đem người cuối cùng từ trong nước vớt lên.
Tống Thanh bất chấp cả người đều là nước của Hà Nhật Dương, bước nhanh vọt tới, không quan tâm nhiều người như vậy đang nhìn, chạy đến ôm lấy Hà Nhật Dương.
Đúng, đây mới là Nhật Dương của cô!
Đây mới là chồng của cô!
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh vừa mới tỉnh lại, người đầu tiên đi tìm chính là hắn, vừa nhìn thấy liền chủ động nhảy vào ôm lấy ngực, lập tức vui vẻ tới bay lên.
"Làm sao rồi? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Hà Nhật Dương đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tống Thanh: "Không sao rồi, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận."
Tống Thanh đem mặt của mình áp vào ngực của Hà Nhật Dương.
Vừa rồi hai người kia lại là chuyện gì như thế nào?
Chỉ là nằm mơ sao?
Tại sao cảnh mộng kia lại chân thật tới như vậy?
Tại sao lại nằm thấy cơn mộng này?
Chẳng lẽ là bởi vì nơi này có cái thứ gì bất thường, làm cho mình sinh ra ảo giác?
Nhất định là vậy rồi.
Đã nói phía dưới phần mộ, luôn là có những chất độc, sẽ khiến người không hiểu tại sao sản sinh ra ảo giác đấy.
Vừa rồi nhất định là ảo giác!
Tống Thanh lắc đầu: "Lần sau không cho phép bỏ lại em một người."
"Được." Hà Nhật Dương dịu dàng vỗ vỗ lưng của Tống Thanh: "Chúng ta nhen nhóm đống lửa, đem quần áo hơ cho khô trước, cẩn thận đừng bị cảm đấy."
Tống Thanh gật gật đầu, dịu dàng ngoan ngoãn buông buông lỏng tay ra.
Đống lửa rất nhanh được nhe nhóm xong.
Tống Thanh cảm thấy cả người bắt đầu ấm lên rồi.
Nghĩ đến cảnh mộng kia vừa rồi, đáy lòng của Tống Thanh khó tránh khỏi một cơn cảm khái thổn thức.
Mình gần đây đoán chừng là đã coi nhiều rồi, thật sự xuất hiện ảo giác hoặc là nằm mơ rồi chăng?
Chuyện như này tại sao có thể là thật?
Mình đúng là khờ rồi.
Bên cạnh, Hà Nhật Dương đang cùng những người khác bàn bạc tuyến đường tiếp tục tiến tới.
Bốn người kia tiếp tục đo lường tính toán phương hướng đi về phía trước, những người khác thì nghĩ ngơi ngay tại chỗ.
Ngay vào lúc này, một tiếng bước chân rất rõ, từ đằng xa truyền đến.
mình đây là đã bị phơi được bao lâu rồi?
Tống Thanh bước nhanh chạy về phía trước, không ngừng kêu gọi tên của những người khác.
Nhưng xung quanh rất trống trải, ngoại trừ gió nhẹ cùng chim hót hoa nở, không còn có cái gì.
Tống Thanh không biết mình đã chạy được bao lâu, cô chỉ biết là mặc kệ cô chạynhư thế nào kêu gọi như thế nào, đều không có người đáp lại cô.
Ngay vào lúc Tống Thanh đang tuyệt vọng, một tiếng ca nhẹ nhàng, theo gió nhẹ lập tức thổi đến.
Tống Thanh lập tức thuận theo phương hướng mà âm thanh truyền đến, quay người nhìn sang.
Một cô gái mặc một bộ đầm dài màu trắng, mang theo một cái lẵng hoa, vừa hái hoa vừa ca hát, tiếng ca thanh thúy du dương, hình như tâm trạng rất tốt.
Tống Thanh thấy có người, lập tức vui mừng quá đỗi, bước nhanh chạy về phía cô gái.
Nhưng chạy được không bao lâu, Tống Thanh kinh hãi phát hiện, mặc kệ cô chạy như thế nào, khoảng cách giữa cô và cô gái kia, hình như một chút cũng không có rút ngắn qua!
Đây... đây là chuyện như thế nào?
Gặp ma rồi!
Ngay vào lúc này, có một người xuất hiện!
Một người đàn ông mặc một bộ trường bào màu đen đậm, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của thiếu nữ, người đàn ông nâng cằm của thiếu nữ lên: "Tại sao không đáp ứng anh?"
Thiếu nữ rủ mắt trả lời: "Em vốn là vì đất đai của nơi này mà sống, đương nhiên cũng phải vì đất đai của nơi này mà chết. Anh có được sức mạnh ghê gớm vô tận, tội gì làm khó em?"
"Một vùng đất đai này ở trong mắt của em, thì quan trọng đến như thế?" Con mắt màu đỏ của người đàn ông nhìn xéo qua, phương hướng được nhìn lại là vị trí của Tống Thanh.
Tống Thanh thoáng chốc thì nhìn rõ ràng tướng mạo của người đàn ông này, lập tức sợ khiếp ngay tại chỗ!
Là hắn!
Người đàn ông ở trong quan tài màu trắng bạc kia!
Người đàn ông đã xuất hiện ở trong mộng của mình kia!
Người đàn ông có tướng mạo cùng Hà Nhật Dương giống y như đúc, nhưng sở hữu một mái tóc bạc và con mắt màu đỏ kia!
Thiếu nữ đưa lưng về phía Tống Thanh, hình như chưa có phát giác được sự khác thường của người đàn ông, giọng nói vẫn nhẹ nhàng mà trả lời: "Em là tiếp nhận ý chỉ của Viêm Đế đại thần mà sống, chức trách của em chính là trông coi một vùng sinh linh này."
"Cái quốc gia muốn cưới em làm vợ kia, chính là vì đạt được sự trông coi của em. Nếu như anh vì em lập một đế quốc, em có bằng lòng trông coi đế quốc của anh không?" Đôi mắt màu đỏ của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Tống Thanh, lời nói lại là nói với thiếu nữ.
Tống Thanh bị nhìn đến khắp cả người đều phát lạnh.
Đây là tình hình gì?
Người đàn ông kia rõ ràng là nói chuyện với thiếu nữ kia, tại sao mình lại có thể có một cảm giác chột dạ?
"Chỉ cần là con dân của Viêm Đế, đều là tồn tại mà em muốn trông coi." Thiếu nữ nhu hòa mà trả lời.
"Tốt lắm, anh liền hứa hẹn với em, anh bảo vệ con cháu nghìn năm của em, em thiếu nợ cả đời làm bạn của anh." Người đàn ông nói xong câu đó, hướng về phía Tống Thanh quỷ dị mà cười, thân hình một hồi chấn động, vậy mà trong nháy mắt đã biến mất rồi!
Người đàn ông vừa biến mất, Tống Thanh đột nhiên cảm giác thấy khoảng cách giữa mình cùng thiếu nữ trong nháy mắt biến mất.
Sau một giây, mình đã đứng ở bên người thiếu nữ.
Tống Thanh không kịp vì biến cố này mà kinh hô, thiếu nữ đã phát hiện cô, từ từ quay người nhìn lại cô.
Tống Thanh lập tức mở miệng: "Thực xin lỗi, tôi..."
Câu nói tiếp theo, Tống Thanh lập tức cũng không nói ra được rồi!
Tống Thanh há to miệng, đầu lưỡi phát cứng, lại có thể một chữ cũng không nói ra được rồi.
Cô đã nhìn thấy cái gì?
Trời ạ! Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Mau cho người tới, giải thích một cái, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Tống Thanh nhìn thấy thiếu nữ kia đứng ở trước mắt mình, lại là chính bản thân cô!
Cho dù trang phục của hai người không giống nhau, nhưng mặt mày giống y như đúc!
Tròng mắt của Tống Thanh sắp trợn ra khỏi hốc mắt, cô thật sự khống chế không nổi nét mặt của mình rồi!
Loại tình huống này thật sự rất dọa người được không?
Thật sự có một loại ký ức ảo giác như đứng trước gương soi thấy mình vậy!
"Cô đã đến rồi." Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Lưỡi của Tống Thanh phát cứng, cổ phát cứng, cái gì cũng không làm được rồi.
Tống Thanh ngoại trừ kinh hãi nhìn đối phương ra, thật sự là cái gì cũng không làm được rồi.
"Đây là số mệnh." Thiếu nữ mỉm cười nhìn Tống Thanh: "Nhưng mà, cô may mắn hơn tôi."
Miệng của Tống Thanh khép mở thật lâu, mới cuối cùng có sức lực để nâng càm của mình, khôi phục lại nguyên trạng.
"Tôi nợ anh ấy nhiều như vậy, còn dư lại cần cô tới trả." Thiếu nữ mỉm cười nhìn Tống Thanh.
"Đợi đợi đợi đợi! Đợi một chút!" Tống Thanh cuối cùng cũng có thể nói chuyện: "Cô là ai? Tôi tại sao phải thay cô trả?"
"Trải qua nghìn năm trông coi, phần nhân tình này, chịu rồi." Thiếu nữ cũng không trả lời câu hỏi của Tống Thanh, tự mình nói: "Có nguyên nhân mới có kết quả, có kết quả mới có nguyên nhân. Sự dây dưa của nghìn năm, chung quy là phải có một kết quả. Đi đi, đi chịu đựng những hi nộ ái ố được đặt ở trên người của cô, hạnh phúc và đau khổ, đoàn tụ và biệt ly. Thử qua Thất Tình, trả cho anh ấy Lục Dục."
"Này này này, làm ơn, xin đừng lẩm bẩm được không nào? Xin hỏi cô là ai?" Tống Thanh nhịn không được đưa tay nắm lấy thiếu nữ kia.
Nhưng Tống Thanh kỳ dị mà phát hiện, ngón tay của mình lại xuyên thấu qua thân thể của cô ấy, đầu nắm được một luồng không khí!
Kỳ dị!
Thật là kỳ dị!
Giữa ban ngày thì gặp ma rồi?
Thân thể của thiếu nữ bỗng nhiên hướng về phía sau tung bay, đầm trắng phần phật, váy áo cuốn bay.
Đôi mắt của Thiếu nữ ẩn tình, khóe miệng mỉm cười.
"Cô làm còn tốt hơn tôi. Mọi thứ, làm phiền rồi." Thiếu nữ nói xong câu đó, bồng bềnh quay người, trong nháy mắt liền biến mất!
Tống Thanh bước nhanh vài bước, theo bản năng muốn giữ cô ấy lại: "Này, đợi đã...! Cô đang nói cái gì a! Tôi hoàn toàn nghe không hiểu ý của cô!"
Tống Thanh vừa chạy được hai bước, một bóng anh chợt xuất hiện, Tống Thanh không kịp phòng bị, thoáng chốc liền đụng vào lòng ngực của đối phương!
Lần này lại là thật thể!
Mà không phải ảnh ảo!
"Ồ, cô chủ động nhảy vào lòng, bổn quân rất vui mừng." Người đàn ông khôi hài mà mở miệng nói.
Tống Thanh ngẫng đầu, trong nháy mắt đâm vào đôi mắt diêm dúa của người đàn ông.
Ánh mắt của Tống Thanh nhoáng một cái.
Trước mắt người đàn ông này cùng dung mạo của Hà Nhật Dương từ từ trùng hợp lại.
Mái tóc dài màu bạc dần dần biến thành màu đen.
Đôi mắt màu đỏ tươi, dần dần lui về thành màu đen.
Trường bào màu đen đậm trong nháy mắt hóa thành một bộ Âu phục vừa khít.
Tống Thanh chớp mắt mấy cái, kìm lòng không được mở miệng nói: "Nhật Dương, vừa rồi có một cô gái bay mất rồi! Cô ấy cùng em giống y như đúc! Cô ấy..."
Người đàn ông đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của Tống Thanh lên, liền như vậy nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Lời nói của Tống Thanh, im bặt mà dừng.
"Trải qua nghìn năm, em lại trở nên cái dạng này." Mắt phượng bá đạo của người đàn ông cao cao giương lên, luồng băng lãnh không cho ai tới gần ở trên người, không hề thu liễm.
Hắn không phải là Hà Nhật Dương!
Tống Thanh chính là có thể phân biệt được!
Đường cong đuôi mắt của hắn cùng Hà Nhật Dương không giống!
Trong hiện thực có rất ít người có thể có được một đôi mắt phượng hoàn mỹ như vậy.
Nhưng mà người đàn ông này có được.
Mặc dù là Hà Nhật Dương, lúc hắn đang đối mặt với người nhà, hắn là không đem một mặt bá đạo của mình cho người nhà của mình đấy.
Vì vậy, lúc Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương ở với nhau, đuôi mắt của Hà Nhật Dương chưa bao giờ có giương cao như thế.
Mà đuôi mắt của người đàn ông ở trước mắt này thì giương được cực cao.
Đây là sự uy nghiêm của một quân vương, một Đế Vương mới có thể lộ ra ngoài.
Vì vậy, hắn không phải là Hà Nhật Dương!
Tống Thanh đưa tay lập tức phất ra tay của người đàn ông, theo bản năng lui về phía sau một bước, cảnh giác mà nhìn hắn: "Anh là ai?"
Người đàn ông khẽ cười, tiếng cười êm tai, như con tiếng nước suối trong chảy róc rách.
"Một người tìm cô thực hiện một ước hẹn của nghìn năm." Người đàn ông ngước mắt, đường cong mà đuôi mắt của mắt phượng được giương lên, quả thực là hoàn mỹ đến không thể chê được.
"Không hiểu gì cả." Tống Thanh nhìn xem xung quanh, hỏi: "Hà Nhật Dương đâu? Những người khác đâu?"
"Hắn chính là ta, ta chính là hắn." Người đàn ông rủ mắt xuống: "Đổi sang một cái thế giới, có lẽ cũng không tệ."
"Quái lạ." Tống Thanh hoàn toàn không hiểu hắn đang nói cái gì, xoay người rời đi.
Người đàn ông cũng không có ngăn cản Tống Thanh, liền như vậy nhìn Tống Thanh rời khỏi.
Tống Thanh vừa định mở miệng kêu gọi những người khác, đột nhiên đất đai ở dưới chân trong nháy mắt sụp xuống!
Tống Thanh kinh sợ hét lên một tiếng, đưa tay theo bản năng mà vung vẩy khắp nơi, ý đồ muốn tóm thứ có thể leo lên.
Nhưng, hai tay lại chỉ tóm hụt!
"Thanh Thanh! Thanh Thanh!" Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi quen thuộc!
"Thanh Thanh, cậu mau tỉnh lại đi, tỉnh lại a!" Tiếng kêu gọi càng ngày vội vã, đầu óc của Tống Thanh trống rỗng một hồi, lập tức phản ứng lại, đây là tiếng của Lưu Nghĩa!
"Tiểu Nghĩa!" Tống Thanh vừa gọi tên của Lưu Nghĩa vừa giật mình một cái, thoáng chốc mở mắt lên.
Ánh mắt mơ hồ một hồi, rất nhanh hồi phục lại sự trong sáng.
Đợi chút, mở mắt lên?
Tống Thanh chớp mắt mấy cái, lập tức nhìn sang phía Lưu Nghĩa.
Tất cả mọi người đều ở đây!
Tống Thanh kinh ngạc nhìn xem những người khác, nhịn không được hỏi: "Các bạn vừa rồi có thấy hai người kỳ lạ không?"
Những người khác đều là một vẻ mặt cổ quái nhìn Tống Thanh.
Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi: "Cậu đang nói cái gì a? Chúng ta bị con quái vật kia làm lật thuyền, ai cũng đều rơi xuống nước, đây không phải là vừa mới từng người một vét lên đấy! Người kỳ lạ gì a? Chỉ có chúng ta những người này a! Cậu đừng làm tớ sợ a!"
Tống Thanh lập tức tìm kiếm Hà Nhật Dương: "Nhật Dương đâu?"
Phía sau đám người truyền đến giọng nói của Hà Nhật Dương: "Anh ở chỗ này."
Tống Thanh lập tức từ trên mặt đất bò dậy, gạt mở đám người ra, đúng lúc nhìn thấy Hà Nhật Dương đem người cuối cùng từ trong nước vớt lên.
Tống Thanh bất chấp cả người đều là nước của Hà Nhật Dương, bước nhanh vọt tới, không quan tâm nhiều người như vậy đang nhìn, chạy đến ôm lấy Hà Nhật Dương.
Đúng, đây mới là Nhật Dương của cô!
Đây mới là chồng của cô!
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh vừa mới tỉnh lại, người đầu tiên đi tìm chính là hắn, vừa nhìn thấy liền chủ động nhảy vào ôm lấy ngực, lập tức vui vẻ tới bay lên.
"Làm sao rồi? Sao sắc mặt khó coi như vậy?" Hà Nhật Dương đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của Tống Thanh: "Không sao rồi, chỉ là sợ bóng sợ gió một trận."
Tống Thanh đem mặt của mình áp vào ngực của Hà Nhật Dương.
Vừa rồi hai người kia lại là chuyện gì như thế nào?
Chỉ là nằm mơ sao?
Tại sao cảnh mộng kia lại chân thật tới như vậy?
Tại sao lại nằm thấy cơn mộng này?
Chẳng lẽ là bởi vì nơi này có cái thứ gì bất thường, làm cho mình sinh ra ảo giác?
Nhất định là vậy rồi.
Đã nói phía dưới phần mộ, luôn là có những chất độc, sẽ khiến người không hiểu tại sao sản sinh ra ảo giác đấy.
Vừa rồi nhất định là ảo giác!
Tống Thanh lắc đầu: "Lần sau không cho phép bỏ lại em một người."
"Được." Hà Nhật Dương dịu dàng vỗ vỗ lưng của Tống Thanh: "Chúng ta nhen nhóm đống lửa, đem quần áo hơ cho khô trước, cẩn thận đừng bị cảm đấy."
Tống Thanh gật gật đầu, dịu dàng ngoan ngoãn buông buông lỏng tay ra.
Đống lửa rất nhanh được nhe nhóm xong.
Tống Thanh cảm thấy cả người bắt đầu ấm lên rồi.
Nghĩ đến cảnh mộng kia vừa rồi, đáy lòng của Tống Thanh khó tránh khỏi một cơn cảm khái thổn thức.
Mình gần đây đoán chừng là đã coi nhiều rồi, thật sự xuất hiện ảo giác hoặc là nằm mơ rồi chăng?
Chuyện như này tại sao có thể là thật?
Mình đúng là khờ rồi.
Bên cạnh, Hà Nhật Dương đang cùng những người khác bàn bạc tuyến đường tiếp tục tiến tới.
Bốn người kia tiếp tục đo lường tính toán phương hướng đi về phía trước, những người khác thì nghĩ ngơi ngay tại chỗ.
Ngay vào lúc này, một tiếng bước chân rất rõ, từ đằng xa truyền đến.