Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
CHƯƠNG 240: TIẾN CÔNG, TIẾN CÔNG THẤT BẠI
Không hiểu sao câu nói của Tống Thanh lại phá vỡ được bầu không khí căng thẳng.
Khiến những người khác phải phì cười.
Hà Nhật Dương lại sững sờ, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Tống Thanh: “Thanh Thanh, em vừa nói gì thế?”
Hà Nhật Dương nói vậy, Phương Mạn Luân và Vũ Ngọc Bình cùng lúc phản ứng lại: “Thanh Thanh, em vừa nói gì thế?”
Tống Thanh mờ mịt: “Hả? Em đùa thôi mà!”
Phan Thịnh và Phan Ly chơi cùng Hà Nhật Dương từ nhỏ đến lớn, biết Hà Nhật Dương không thể vô duyên vô cớ mà hỏi câu này, bỗng chốc hướng về phía Tống Thanh: “Thanh Thanh, em cứ nói lại câu vừa nãy là được.”
Tống Thanh bất đắc dĩ phải lặp lại: “Em nói rằng, công kích mạnh mẽ như thế mà không đánh lại được nó, chắc không đến mức là sinh vật bóng đêm tà ác cần mục sư đến niệm kinh trừ tà đâu nhỉ?”
“Niệm kinh? Trừ tà?” Hà Nhật Dương bỗng chốc nhướn mày, đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp của hắn lấp lánh ánh sáng: “Đúng thế, sao anh lại quên được nhỉ, thử dùng sóng âm công kích xem sao! Không phải chúng ta mang theo một thiết bị truyền phát sóng âm à?”
Thiết bị sóng âm chủ yếu dùng để kiểm tra chất lượng địa chất và công trình, ví dụ như kiểm tra không phá hủy nền móng cọc, kiểm tra tốc độ truyền sóng âm tại chỗ, kiểm tra không phá hủy kết cấu bê tông cùng một loạt thí nghiệm khảo sát công trình khác.
Hà Nhật Dương mang theo thứ này vì muốn mở thông đạo của mộ.
Thế nhưng thứ này có tần suất.
Nếu như điều chỉnh lại tần suất, có thể thử với bức tường kì lạ này không?
Có người nhanh chóng đưa thiết bị truyền phát sóng âm tới, cách bức tường kì lạ kia một khoảng nhất định, khởi động thiết bị.
Người điều khiển thiết bị nhìn hình ảnh mà bỗng kêu lên đầy kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hà, anh mau xem này! Đúng là quá tà môn!”
Hà Nhật Dương vội vàng qua đó, Tống Thanh cũng chạy theo.
Nói thật thì, Tống Thanh không biết một cái nào trong đống kí hiệu đó.
Nhưng biểu cảm của người kia và Hà Nhật Dương trông vô cùng bình thường.
Lẽ nào sóng âm có hiệu quả thật?
Thứ này không sợ súng đạn, không sợ lửa đốt, nhưng sợ sóng âm?
“Thú vị đấy.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Xem ra lần này đánh bậy đánh bạ lại được rồi. Thanh Thanh, em đúng là cứu tinh của anh.”
Tống Thanh mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Những đôi môi kinh tởm này là một số loại nấm sinh trưởng với tốc độ cực kì nhanh. Chúng hấp thụ chất dinh dưỡng trong nham thạch để sinh tồn.”
Tống Thanh không kiềm lòng được mà hỏi lại: “Vậy tại sao chúng không sợ đạn và lửa?”
“Bởi vì tường đá dày quá.” Hà Nhật Dương ngước mắt nhìn bức tường dần dần có thêm nhiều màu sắc, đôi mắt phượng khẽ nheo lại: “Bức tường đá này phải dày tới cả trăm thước, súng đạn tất nhiên không xuyên thủng được.”
Chừng đó nhiều tới mức nào!
Những người xung quanh như bừng tỉnh.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Vũ Ngọc Bình bật ra câu hỏi.
“Đi đường vòng.” Hà Nhật Dương đáp: “Tôi nhớ lúc chúng ta chạy tới đây, bên cạnh có một con đường nhỏ, chi bằng chúng ta đi qua bằng con đường nhỏ đó xem sao. Bức tường lòe loẹt màu sắc này quá kinh khủng. Đám nấm bên trong mà chưa chết hẳn, chúng ta không thể đi qua được! Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí đâu!”
Những người khác thi nhau gật đầu tán thành.
Tất cả mọi người thu dọn hết đồ đạc, quay đầu chuẩn bị tìm con đường nhỏ kia.
Đúng vào lúc này, có người kinh ngạc hô lên: “Sao quân số của chúng ta sai sai thế nhỉ?”
Hửm? Quân số không ổn?
Thần kinh của tất cả mọi người căng lên.
Đầu óc của Tống Thanh bỗng chốc bật ra vô số khung cảnh, tất cả những thứ liên quan đến trộm mộ mà cô từng xem đều được tái hiện một lần trong đầu.
Sau khi tình huống quân số không ổn định này xuất hiện, thường sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nhỉ?
Phương Mạn Luân ở bên cạnh lại lên tiếng: “Xem ra có do thám trong số chúng ta rồi.”
Tống Thanh kinh hoảng, quân số hao hụt có liên quan gì đến do thám?
Hà Nhật Dương lập tức hạ lệnh: “Điểm danh tại chỗ! Không có tên trong danh sách mà thấy mặt, giết chết không cần cân nhắc!”
Câu nói của Hà Nhật Dương vừa ngang ngược vừa dứt khoát đến tuyệt tình.
“Chuyện này là thế nào?” Lưu Nghĩa không khỏi nhìn về phía Phương Mạn Luân.
“Chúng ta cài người vào hàng ngũ của Thomas, hắn cũng sẽ cài người vào hàng ngũ của ta.” Phương Mạn Luân giải thích: “Rất nhiều người chỉ vì tiền tài thôi. Lần này đến đây, mời cả mấy chi đội lính đánh thuê đến để bảo vệ. Vì thế có người bị mua chuộc không phải chuyện gì lạ lùng.”
Hà Nhật Dương gật đầu, hắn cũng lên tiếng: “Tình huống này cũng hay gặp, không cần phải tính toán chấp nhặt. Ban nãy người đó chắc cũng thấy được khả năng chiến đấu của chúng ta nên quay về báo cáo tình hình rồi. Dù sao chúng ta đang ở khu vực không có tín hiệu, tín hiệu vô tuyến chỉ có thể truyền được trong phạm vi năm mét thôi.”
Tống Thanh như giật mình bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy. Hú hồn hú vía.”
Những người khác đồng loạt nhìn về phía Tống Thanh, vừa nhìn thấy bản mặt xanh lè của Tống Thanh là biết ngay cô nghĩ nhiều quá rồi.
Quả nhiên, xem cho lắm vào, rất dễ nghĩ linh tinh!
Sau khi kiểm kê rõ nhân số, mọi người tiếp tục lên đường.
Con đường kia cũng không quá nhỏ, chẳng qua ban nãy mọi người chạy quá nhanh nên căn bản không chú ý tới sự tồn tại của nó.
Nếu như nhìn kĩ lại, một người trưởng thành vạm vỡ có thể dễ dàng đi qua con đường này.
Có người ném mạnh cây gậy huỳnh quang vào trong thông đạo đó để thăm dò, sau khi gậy huỳnh quang chiếu sáng thông đạo, xác nhận không có nguy hiểm gì mới từ từ đi về phía trước.
Tống Thanh đi giữa đội hình, nhích từng chút một vào bên trong.
Tống Thanh ngẩng đầu lên, xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ đèn pin trên tay mọi người.
Chút ánh sáng ấy, so với màn đêm đen kịt bất tận, nhỏ nhặt và không đáng kể chút nào.
Dọc đường Hà Nhật Dương luôn nắm tay Tống Thanh, cho nên Tống Thanh cũng không căng thẳng lắm.
Mọi người im lặng đi về phía trước, suốt cả quá trình không có một chút ồn ào.
Đoạn thông đạo này phải đi chừng mười mấy phút mới hết.
Khi Tống Thanh và Hà Nhật Dương bước những bước cuối cùng, tầm nhìn phía trước bỗng rộng rãi và sáng sủa hẳn.
Một ngôi mộ hình bầu dục xuất hiện trước mắt mọi người.
“Hả? Lần đầu tiên tôi thấy ngôi mộ có hình dạng này đó.” Lưu Nghĩa không khỏi thốt lên: “Đây thực sự là hầm mộ sao?”
Tống Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện, căn phòng này rất tinh tế, nhưng không có gì cả, chỉ có vài cánh cửa nhỏ hướng tới những thế giới chưa hay biết.
“Thực ra hình bầu dục như vậy, rất phù hợp với nguyên lý cơ học.” Hà Nhật Dương điềm đạm giải thích: “Những cây cầu hình vòm mà mọi người thường thấy, thực ra chúng được sử dụng nguyên lý này.”
Những người khác gật đầu tán thành.
“Bây giờ cần phải làm phiền bốn người bạn này xác định phương hướng giúp chúng tôi rồi.” Hà Nhật Dương quay đầu lại, nhìn về phía bốn người vừa mới gia nhập đội ngũ.
Bốn người này ăn mặc rất lôi thôi lếch thếch, nhưng ánh mắt sáng ngời khiến không ai dám coi họ như một đám ăn mày.
Người đặt la bàn xác định phương hướng trước cửa hang là người của Hà Nhật Dương.
Cũng chính hắn nói với Hà Nhật Dương, bốn người này là bốn kẻ thạo nghề.
Ban nãy không thăm dò họ, không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng họ.
Bốn người đó nhìn Hà Nhật Dương và những người khác.
Những người đang có mặt ở đó, trừ một cô gái là Tống Thanh ra, không một ai dễ chọc vào.
À, phải rồi, họ cũng kiên quyết xếp Lưu Nghĩa vào hàng ngũ đàn ông.
Nhất là lúc trên cầu đá, một cú móc ngược bằng tay phải của Lưu Nghĩa đã đập vỡ cằm của người kia trong nháy mắt.
Người có được khả năng tấn công như vậy làm sao có thể là phụ nữ được?
Sau cùng, tầm mắt của họ rơi xuống người Hà Nhật Dương.
Người đàn ông cầm đầu bước lên trước một bước: “Tổng giám đốc Hà, chúng tôi không muốn đối địch với các anh. Chúng tôi chỉ muốn biết, anh làm việc cho ai.”
Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười: “Cho người Trong nước.”
Đối phương cười khổ: “Được rồi, tôi nghĩ tôi đã hiểu.”
Hắn trao đổi ánh mắt với ba người còn lại: “Chúng tôi đã nhắm vào mộ huyệt này rất lâu rồi, lần này đến đây cũng định làm một mẻ lớn, nhưng chúng tôi cũng biết rằng, không thể lấy trứng chọi đá. Nếu anh làm việc cho Thỏ Lưu Manh, lần này chúng tôi xin từ bỏ tất cả, chỉ cầu xin Tổng giám đốc Hà bỏ qua cho chúng tôi!”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ nheo lại, đuôi mắt hẹp nhướn lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Đâu có, đâu có.”
Tống Thanh không nhịn được mà phải hỏi Lưu Nghĩa: “Thỏ Lưu Manh là ai vậy?”
Lưu Nghĩa lắc đầu đầy hoang mang: “Tớ cũng không biết nữa.”
Phan Thịnh và Phan Ly thì thầm: “Suỵt, sau này các em sẽ biết.”
Nghe được câu trả lời của Hà Nhật Dương, bốn người kia không còn giấu mình nữa, bắt đầu phát huy khả năng của mình, xác định được thông đạo chính xác.
Tống Thanh vẫn luôn hóng chuyện từ các bộ phim truyền hình, đây là lần đầu tiên được đứng bên cạnh xem họ làm việc.
Cô cảm thấy động tác của họ không hề bằng được vẻ lôi cuốn và hoành tráng trong phim, nhưng dường như rất thực tế.
Bốn người kia bận rộn một hồi lâu, sau cùng chỉ vào vị trí một cửa hang và nói: “Đi từ đây.”
Tống Thanh không kiềm chế được, lại bật ra câu hỏi: “Tại sao có thể xác định như vậy?”
“Mộ huyệt này được sắp xếp phương hướng theo sơ đồ bát quái, chỉ có cửa này là cửa sinh.” Người đàn ông cầm đầu không hề coi thường Tống Thanh vì cô là con gái, ngược lại, suốt cả quãng đường, hắn nhạy bén phát hiện ra rằng, địa vị của cô gái này trong đội ngũ vô cùng quan trọng, có thể nói là nhân vật giữ linh hồn của cả đội.
Nếu như Hà Nhật Dương là thủ lĩnh của đội ngũ, vậy thì cô gái này là linh hồn của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh gật đầu, hỏi thêm: “Nếu như đi các cửa khác thì sao?”
“Nhẹ thì rơi vào bẫy, nặng thì...” Hắn không nói tiếp, Tống Thanh đã hiểu ra.
“Chúng ta đi thôi.” Hà Nhật Dương ra dấu tiến về phía trước, ngỏ ý bảo họ dẫn đầu đoàn người.
Bốn người kia cũng ngoan ngoãn đi trước Hà Nhật Dương, không ngừng tìm đường.
Tống Thanh cũng đi theo, có người nhắc nhở cô: “Không được đụng chạm lung tung vào đồ vật ở đây.”
Tống Thanh gật đầu, ừm, cái này cô biết mà.
Phim ảnh về trộm mộ luôn nhắc tới!
Cửa hang này rất dài, có những cửa cung như thời cổ đại, vô cùng dày, đi qua cửa này phải mất tới ba phút.
Phía trước có tiếng nước chảy róc rách, Tống Thanh phát hiện ánh sáng phía trước đã sáng lên một cách thần kỳ, cô bước vội vài bước, đuổi kịp bước chân của Hà Nhật Dương. Ở nơi mà tầm mắt cô có thể chạm đến, cô thấy được một dòng sông rộng chừng mười mét.
Một con thuyền nhỏ lặng lẽ neo bên bờ sông.
Thuyền nhỏ?
Con thuyền nhỏ từ đâu ra vậy?
Hà Nhật Dương và những người khác cũng dừng lại, lần lượt quay đầu nhìn bốn người kia.
“Nếu như không có gì sai sót, đi theo phương hướng của dòng chảy sẽ đến được trung tâm của mộ huyệt.” Người mải miết nhìn la bàn cuối cùng cũng lên tiếng: “Nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ có một chiếc thuyền, hiển nhiên không đủ.”
“Hơn nữa dòng sông này chưa chắc đã an toàn, chúng ta không thể quá phân tán.” Có người bổ sung thêm.
Hà Nhật Dương cũng lên tiếng: “Chúng ta tự chuẩn bị tàu đệm khí, nhưng thực sự không thể ngồi quá nhiều người.”
Tống Thanh quay đầu lại và nhẩm đếm, một đoàn người tính cả cô, bốn người trộm mộ, một người cầm la bàn, một đội lính đánh thuê, xấp xỉ ba mươi người.
Nhân số không ít, quá sức so với một chiếc thuyền.
Không hiểu sao câu nói của Tống Thanh lại phá vỡ được bầu không khí căng thẳng.
Khiến những người khác phải phì cười.
Hà Nhật Dương lại sững sờ, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Tống Thanh: “Thanh Thanh, em vừa nói gì thế?”
Hà Nhật Dương nói vậy, Phương Mạn Luân và Vũ Ngọc Bình cùng lúc phản ứng lại: “Thanh Thanh, em vừa nói gì thế?”
Tống Thanh mờ mịt: “Hả? Em đùa thôi mà!”
Phan Thịnh và Phan Ly chơi cùng Hà Nhật Dương từ nhỏ đến lớn, biết Hà Nhật Dương không thể vô duyên vô cớ mà hỏi câu này, bỗng chốc hướng về phía Tống Thanh: “Thanh Thanh, em cứ nói lại câu vừa nãy là được.”
Tống Thanh bất đắc dĩ phải lặp lại: “Em nói rằng, công kích mạnh mẽ như thế mà không đánh lại được nó, chắc không đến mức là sinh vật bóng đêm tà ác cần mục sư đến niệm kinh trừ tà đâu nhỉ?”
“Niệm kinh? Trừ tà?” Hà Nhật Dương bỗng chốc nhướn mày, đôi mắt phượng vô cùng xinh đẹp của hắn lấp lánh ánh sáng: “Đúng thế, sao anh lại quên được nhỉ, thử dùng sóng âm công kích xem sao! Không phải chúng ta mang theo một thiết bị truyền phát sóng âm à?”
Thiết bị sóng âm chủ yếu dùng để kiểm tra chất lượng địa chất và công trình, ví dụ như kiểm tra không phá hủy nền móng cọc, kiểm tra tốc độ truyền sóng âm tại chỗ, kiểm tra không phá hủy kết cấu bê tông cùng một loạt thí nghiệm khảo sát công trình khác.
Hà Nhật Dương mang theo thứ này vì muốn mở thông đạo của mộ.
Thế nhưng thứ này có tần suất.
Nếu như điều chỉnh lại tần suất, có thể thử với bức tường kì lạ này không?
Có người nhanh chóng đưa thiết bị truyền phát sóng âm tới, cách bức tường kì lạ kia một khoảng nhất định, khởi động thiết bị.
Người điều khiển thiết bị nhìn hình ảnh mà bỗng kêu lên đầy kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hà, anh mau xem này! Đúng là quá tà môn!”
Hà Nhật Dương vội vàng qua đó, Tống Thanh cũng chạy theo.
Nói thật thì, Tống Thanh không biết một cái nào trong đống kí hiệu đó.
Nhưng biểu cảm của người kia và Hà Nhật Dương trông vô cùng bình thường.
Lẽ nào sóng âm có hiệu quả thật?
Thứ này không sợ súng đạn, không sợ lửa đốt, nhưng sợ sóng âm?
“Thú vị đấy.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Xem ra lần này đánh bậy đánh bạ lại được rồi. Thanh Thanh, em đúng là cứu tinh của anh.”
Tống Thanh mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Những đôi môi kinh tởm này là một số loại nấm sinh trưởng với tốc độ cực kì nhanh. Chúng hấp thụ chất dinh dưỡng trong nham thạch để sinh tồn.”
Tống Thanh không kiềm lòng được mà hỏi lại: “Vậy tại sao chúng không sợ đạn và lửa?”
“Bởi vì tường đá dày quá.” Hà Nhật Dương ngước mắt nhìn bức tường dần dần có thêm nhiều màu sắc, đôi mắt phượng khẽ nheo lại: “Bức tường đá này phải dày tới cả trăm thước, súng đạn tất nhiên không xuyên thủng được.”
Chừng đó nhiều tới mức nào!
Những người xung quanh như bừng tỉnh.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây?” Vũ Ngọc Bình bật ra câu hỏi.
“Đi đường vòng.” Hà Nhật Dương đáp: “Tôi nhớ lúc chúng ta chạy tới đây, bên cạnh có một con đường nhỏ, chi bằng chúng ta đi qua bằng con đường nhỏ đó xem sao. Bức tường lòe loẹt màu sắc này quá kinh khủng. Đám nấm bên trong mà chưa chết hẳn, chúng ta không thể đi qua được! Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí đâu!”
Những người khác thi nhau gật đầu tán thành.
Tất cả mọi người thu dọn hết đồ đạc, quay đầu chuẩn bị tìm con đường nhỏ kia.
Đúng vào lúc này, có người kinh ngạc hô lên: “Sao quân số của chúng ta sai sai thế nhỉ?”
Hửm? Quân số không ổn?
Thần kinh của tất cả mọi người căng lên.
Đầu óc của Tống Thanh bỗng chốc bật ra vô số khung cảnh, tất cả những thứ liên quan đến trộm mộ mà cô từng xem đều được tái hiện một lần trong đầu.
Sau khi tình huống quân số không ổn định này xuất hiện, thường sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo nhỉ?
Phương Mạn Luân ở bên cạnh lại lên tiếng: “Xem ra có do thám trong số chúng ta rồi.”
Tống Thanh kinh hoảng, quân số hao hụt có liên quan gì đến do thám?
Hà Nhật Dương lập tức hạ lệnh: “Điểm danh tại chỗ! Không có tên trong danh sách mà thấy mặt, giết chết không cần cân nhắc!”
Câu nói của Hà Nhật Dương vừa ngang ngược vừa dứt khoát đến tuyệt tình.
“Chuyện này là thế nào?” Lưu Nghĩa không khỏi nhìn về phía Phương Mạn Luân.
“Chúng ta cài người vào hàng ngũ của Thomas, hắn cũng sẽ cài người vào hàng ngũ của ta.” Phương Mạn Luân giải thích: “Rất nhiều người chỉ vì tiền tài thôi. Lần này đến đây, mời cả mấy chi đội lính đánh thuê đến để bảo vệ. Vì thế có người bị mua chuộc không phải chuyện gì lạ lùng.”
Hà Nhật Dương gật đầu, hắn cũng lên tiếng: “Tình huống này cũng hay gặp, không cần phải tính toán chấp nhặt. Ban nãy người đó chắc cũng thấy được khả năng chiến đấu của chúng ta nên quay về báo cáo tình hình rồi. Dù sao chúng ta đang ở khu vực không có tín hiệu, tín hiệu vô tuyến chỉ có thể truyền được trong phạm vi năm mét thôi.”
Tống Thanh như giật mình bừng tỉnh: “Hóa ra là vậy. Hú hồn hú vía.”
Những người khác đồng loạt nhìn về phía Tống Thanh, vừa nhìn thấy bản mặt xanh lè của Tống Thanh là biết ngay cô nghĩ nhiều quá rồi.
Quả nhiên, xem cho lắm vào, rất dễ nghĩ linh tinh!
Sau khi kiểm kê rõ nhân số, mọi người tiếp tục lên đường.
Con đường kia cũng không quá nhỏ, chẳng qua ban nãy mọi người chạy quá nhanh nên căn bản không chú ý tới sự tồn tại của nó.
Nếu như nhìn kĩ lại, một người trưởng thành vạm vỡ có thể dễ dàng đi qua con đường này.
Có người ném mạnh cây gậy huỳnh quang vào trong thông đạo đó để thăm dò, sau khi gậy huỳnh quang chiếu sáng thông đạo, xác nhận không có nguy hiểm gì mới từ từ đi về phía trước.
Tống Thanh đi giữa đội hình, nhích từng chút một vào bên trong.
Tống Thanh ngẩng đầu lên, xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng hắt ra từ đèn pin trên tay mọi người.
Chút ánh sáng ấy, so với màn đêm đen kịt bất tận, nhỏ nhặt và không đáng kể chút nào.
Dọc đường Hà Nhật Dương luôn nắm tay Tống Thanh, cho nên Tống Thanh cũng không căng thẳng lắm.
Mọi người im lặng đi về phía trước, suốt cả quá trình không có một chút ồn ào.
Đoạn thông đạo này phải đi chừng mười mấy phút mới hết.
Khi Tống Thanh và Hà Nhật Dương bước những bước cuối cùng, tầm nhìn phía trước bỗng rộng rãi và sáng sủa hẳn.
Một ngôi mộ hình bầu dục xuất hiện trước mắt mọi người.
“Hả? Lần đầu tiên tôi thấy ngôi mộ có hình dạng này đó.” Lưu Nghĩa không khỏi thốt lên: “Đây thực sự là hầm mộ sao?”
Tống Thanh đưa mắt nhìn xung quanh, cô phát hiện, căn phòng này rất tinh tế, nhưng không có gì cả, chỉ có vài cánh cửa nhỏ hướng tới những thế giới chưa hay biết.
“Thực ra hình bầu dục như vậy, rất phù hợp với nguyên lý cơ học.” Hà Nhật Dương điềm đạm giải thích: “Những cây cầu hình vòm mà mọi người thường thấy, thực ra chúng được sử dụng nguyên lý này.”
Những người khác gật đầu tán thành.
“Bây giờ cần phải làm phiền bốn người bạn này xác định phương hướng giúp chúng tôi rồi.” Hà Nhật Dương quay đầu lại, nhìn về phía bốn người vừa mới gia nhập đội ngũ.
Bốn người này ăn mặc rất lôi thôi lếch thếch, nhưng ánh mắt sáng ngời khiến không ai dám coi họ như một đám ăn mày.
Người đặt la bàn xác định phương hướng trước cửa hang là người của Hà Nhật Dương.
Cũng chính hắn nói với Hà Nhật Dương, bốn người này là bốn kẻ thạo nghề.
Ban nãy không thăm dò họ, không có nghĩa là hoàn toàn tin tưởng họ.
Bốn người đó nhìn Hà Nhật Dương và những người khác.
Những người đang có mặt ở đó, trừ một cô gái là Tống Thanh ra, không một ai dễ chọc vào.
À, phải rồi, họ cũng kiên quyết xếp Lưu Nghĩa vào hàng ngũ đàn ông.
Nhất là lúc trên cầu đá, một cú móc ngược bằng tay phải của Lưu Nghĩa đã đập vỡ cằm của người kia trong nháy mắt.
Người có được khả năng tấn công như vậy làm sao có thể là phụ nữ được?
Sau cùng, tầm mắt của họ rơi xuống người Hà Nhật Dương.
Người đàn ông cầm đầu bước lên trước một bước: “Tổng giám đốc Hà, chúng tôi không muốn đối địch với các anh. Chúng tôi chỉ muốn biết, anh làm việc cho ai.”
Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười: “Cho người Trong nước.”
Đối phương cười khổ: “Được rồi, tôi nghĩ tôi đã hiểu.”
Hắn trao đổi ánh mắt với ba người còn lại: “Chúng tôi đã nhắm vào mộ huyệt này rất lâu rồi, lần này đến đây cũng định làm một mẻ lớn, nhưng chúng tôi cũng biết rằng, không thể lấy trứng chọi đá. Nếu anh làm việc cho Thỏ Lưu Manh, lần này chúng tôi xin từ bỏ tất cả, chỉ cầu xin Tổng giám đốc Hà bỏ qua cho chúng tôi!”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương khẽ nheo lại, đuôi mắt hẹp nhướn lên, khóe miệng khẽ nhếch: “Đâu có, đâu có.”
Tống Thanh không nhịn được mà phải hỏi Lưu Nghĩa: “Thỏ Lưu Manh là ai vậy?”
Lưu Nghĩa lắc đầu đầy hoang mang: “Tớ cũng không biết nữa.”
Phan Thịnh và Phan Ly thì thầm: “Suỵt, sau này các em sẽ biết.”
Nghe được câu trả lời của Hà Nhật Dương, bốn người kia không còn giấu mình nữa, bắt đầu phát huy khả năng của mình, xác định được thông đạo chính xác.
Tống Thanh vẫn luôn hóng chuyện từ các bộ phim truyền hình, đây là lần đầu tiên được đứng bên cạnh xem họ làm việc.
Cô cảm thấy động tác của họ không hề bằng được vẻ lôi cuốn và hoành tráng trong phim, nhưng dường như rất thực tế.
Bốn người kia bận rộn một hồi lâu, sau cùng chỉ vào vị trí một cửa hang và nói: “Đi từ đây.”
Tống Thanh không kiềm chế được, lại bật ra câu hỏi: “Tại sao có thể xác định như vậy?”
“Mộ huyệt này được sắp xếp phương hướng theo sơ đồ bát quái, chỉ có cửa này là cửa sinh.” Người đàn ông cầm đầu không hề coi thường Tống Thanh vì cô là con gái, ngược lại, suốt cả quãng đường, hắn nhạy bén phát hiện ra rằng, địa vị của cô gái này trong đội ngũ vô cùng quan trọng, có thể nói là nhân vật giữ linh hồn của cả đội.
Nếu như Hà Nhật Dương là thủ lĩnh của đội ngũ, vậy thì cô gái này là linh hồn của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh gật đầu, hỏi thêm: “Nếu như đi các cửa khác thì sao?”
“Nhẹ thì rơi vào bẫy, nặng thì...” Hắn không nói tiếp, Tống Thanh đã hiểu ra.
“Chúng ta đi thôi.” Hà Nhật Dương ra dấu tiến về phía trước, ngỏ ý bảo họ dẫn đầu đoàn người.
Bốn người kia cũng ngoan ngoãn đi trước Hà Nhật Dương, không ngừng tìm đường.
Tống Thanh cũng đi theo, có người nhắc nhở cô: “Không được đụng chạm lung tung vào đồ vật ở đây.”
Tống Thanh gật đầu, ừm, cái này cô biết mà.
Phim ảnh về trộm mộ luôn nhắc tới!
Cửa hang này rất dài, có những cửa cung như thời cổ đại, vô cùng dày, đi qua cửa này phải mất tới ba phút.
Phía trước có tiếng nước chảy róc rách, Tống Thanh phát hiện ánh sáng phía trước đã sáng lên một cách thần kỳ, cô bước vội vài bước, đuổi kịp bước chân của Hà Nhật Dương. Ở nơi mà tầm mắt cô có thể chạm đến, cô thấy được một dòng sông rộng chừng mười mét.
Một con thuyền nhỏ lặng lẽ neo bên bờ sông.
Thuyền nhỏ?
Con thuyền nhỏ từ đâu ra vậy?
Hà Nhật Dương và những người khác cũng dừng lại, lần lượt quay đầu nhìn bốn người kia.
“Nếu như không có gì sai sót, đi theo phương hướng của dòng chảy sẽ đến được trung tâm của mộ huyệt.” Người mải miết nhìn la bàn cuối cùng cũng lên tiếng: “Nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ có một chiếc thuyền, hiển nhiên không đủ.”
“Hơn nữa dòng sông này chưa chắc đã an toàn, chúng ta không thể quá phân tán.” Có người bổ sung thêm.
Hà Nhật Dương cũng lên tiếng: “Chúng ta tự chuẩn bị tàu đệm khí, nhưng thực sự không thể ngồi quá nhiều người.”
Tống Thanh quay đầu lại và nhẩm đếm, một đoàn người tính cả cô, bốn người trộm mộ, một người cầm la bàn, một đội lính đánh thuê, xấp xỉ ba mươi người.
Nhân số không ít, quá sức so với một chiếc thuyền.
Bình luận facebook