Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-267
CHƯƠNG 267: TÔI NGÃ RỒI, CẦN NGƯỜI ĐỠ
Vũ Ngọc Bình hoàn toàn không biết rằng, hành động vui vẻ đi vào toilet của hắn lại bị ai đó đồng cảm sâu sắc.
Nếu biết, hắn nhất định sẽ bổ đầu Lưu Nghĩa ra xem rốt cuộc trong đầu cô đang chứa âm mưu quỷ quái gì?
Hắn chỉ đi sửa sang lại quần áo thì có gì đáng cười chứ?
Chuyện có thể làm hắn vui đương nhiên là kế hoạch của hắn sắp được thực hiện rồi!
Hừ, đúng là không thể nói chuyện với đồ đàn ông này mà!
Nếu không phải hắn muốn khiến Phan Thịnh, Phan Ly tâm phục khẩu phục thì còn lâu hắn mới để ý đến đồ đàn ông này.
Lần trước đánh cược bị thua, hắn phải xin xỏ gãy răng mới được chút lợi. Phan Thịnh, Phan Ly mới cho hắn thêm một cơ hội nữa để gỡ hòa với bọn họ.
Hôm nay, bằng bất cứ giá nào hắn cũng không thể thua được!
Hắn nhất định phải cho đồ đàn ông Lưu Nghĩa này biết, thế nào mới gọi là đàn ông thực thụ!
Không phải cứ cắt tóc ngắn, mặc đồ nam thì là đàn ông.
Đàn ông là phải thể hiện phong thái và thực lực mạnh mẽ của mình khi ở trên giường mới là đàn ông đích thực.
Này Lưu Nghĩa, cô cứ đợi đó!
Lưu Nghĩa đợi ở bên ngoài, đợi đến mỏi chân mà vẫn không thấy Vũ Ngọc Bình ra.
Cô có chút mất kiên nhẫn.
Nếu Vũ Ngọc Bình không phải bạn Thanh Thanh thì cô đã quay đầu bỏ đi rồi.
Thôi bỏ đi, vào xem rốt cuộc hắn đang làm gì?
Lưu Nghĩa gõ cửa nhà vệ sinh, gọi: “Vũ Ngọc Bình, anh ấp trứng trong đó à?”
Trong nhà vệ sinh, Vũ Ngọc Bình đang bận rộn khiến mình ướt nhẹp. Khi nghe thấy Lưu Nghĩaa hỏi, lông mày hắn chợt giật giật, thiếu chút nữa là xông ra ngoài đấu ba trăm hiệp với cô!
Cô mới đi ấp trứng đó!
Ấp trứng không phải là đặc quyền của phụ nữ à?
Một người đàn ông như hắn thì ấp trứng kiểu gì chứ?
Lưu Nghĩa không nghe thấy câu trả lời của Vũ Ngọc Bình, cô lại tiếp tục gõ cửa: “Này này, tóm lại anh ở trong đó làm cái khỉ gì thế hả? Muốn thủ dâm thì cũng phải biết chọn thời gian chứ? Tuy tôi rất ngầu, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho việc anh thủ dâm mà lại nghĩ đến tôi đâu đó.”
Hình tượng mà Vũ Ngọc Bình vừa chuẩn bị xong chợt bị đạp đổ.
Cô ta đang nói cái quái gì vậy!
Đây là lời mà một người phụ nữ có thể nói à?
Vũ Ngọc Bình nhớ lại những cô gái mà hắn từng tiếp xúc trước kia, người nào cũng dịu dàng, ngọt ngào, làm người ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Còn cô nàng tomboy này thì nói chuyện chưa đến ba câu đã văng tục rồi.
Thật thô tục mà!
Hừ, hắn có thủ dâm thì cũng không thèm nghĩ đến cô ta đâu.
Hừ hừ! Có quỷ mới thèm thủ dâm!
Anh đây đẹp trai như thế, vừa có tiền lại phong độ ngời ngời như này thì còn cần phải thủ dâm ư?
Trời, không đúng, không đúng, trọng điểm không phải điều này.
Suýt nữa thì bị đồ đàn ông này chọc tức đến mức quên luôn việc chính rồi.
Hôm nay hắn phải quyến rũ cô ta mới được.
Nhất định không thể bị mất hình tượng.
Cơ hội này mà mất đi thì sẽ không tìm lại được nữa!
Lần này nhất định phải quyến rũ được Lưu Nghĩa.
Tiếng gõ của của Lưu Nghĩa ngày càng nhanh, cuối cùng Vũ Ngọc Bình mới lên tiếng: “Này, không có chuyện gì đâu. Vừa nãy tôi bị trượt chân một cái, chắc là bị trật thắt lưng rồi.”
Lưu Nghĩa lập tức nói: “Tôi đi gọi người đến giúp.”
“Này, này... đợi chút, đừng gọi người khác.” Vũ Ngọc Bình vội vàng gọi cô lại: “Hai chúng ta ở trong nhà vệ sinh, tôi lại bị trật thắt lưng, nếu để người khác biết, sẽ nghĩ chúng ta xảy ra việc gì mất. Khụ khụ, việc này, cái đó, cô có thể vào giúp tôi một chút được không.”
Lưu Nghĩa còn hơi do dự.
Vũ Ngọc Bình lại tiếp tục nói: “Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, tôi cũng chẳng sao cả. Dù sao tôi cũng là đàn ông, thanh danh tốt hay xấu chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng cô là phụ nữ, bị người ta biết cô ở trong nhà vệ sinh với đàn ông.... chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô thôi.”
Lưu Nghĩa ngây người đứng ở cửa nhà vệ sinh
Vũ Ngọc Bình đang bảo vệ danh dự cho cô ư?
Nhưng sao cô lại không thể tin tưởng được câu này khi nó được nói ra từ miệng hắn nhỉ?
Hắn luôn miệng nói cô là đồ đàn ông, sao tự nhiên lại quan tâm đến thanh danh của cô chứ?
Có điều, hôm nay là lần đầu tiên hắn mở miệng thừa nhận cô là phụ nữ, điều đó khiến đáy lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ khó tả.
Một người vốn luôn giương cung bạt kiếm như Lưu Nghĩaa chợt trở lên dịu dàng đôi chút khi nghĩ đến điều này. Cô nhấc tay đẩy cửa nhà vệ sinh, bước vào rồi liếc mắt một lượt, quả thực Vũ Ngọc Bình đang rất chật vật.
Cả người hắn toàn là nước, bộ vest nhăn nhăn nhó nhó dính cả vào người...
Chậc chậc chậc, đúng là trông thê thảm vô cùng.
Chỉ đi vệ sinh thôi mà lại khiến bản thân nhếch nhác thế này cơ đấy.
Còn giống như tên vô dụng không đứng dậy nổi nữa chứ.
Lưu Nghĩa tiến lên vài bước, nói: “Tôi đỡ anh đi ra ngoài, nhưng cái eo bị trật của anh thì nên đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, nếu không vợ tương lai của anh và cả dàn mỹ nữ kia sẽ phát khóc mất.”
Người Vũ Ngọc Bình cứng đờ lại.
Rốt cuộc đồ đàn ông này có biết nói chuyện không hả?
Thôi bỏ đi, không so đo với cô ta!
Hắn là đàn ông mà, không thể tranh cãi với phụ nữ được.
Cô cứ chống mắt lên xem, hôm nay tôi làm thế nào để thu phục con ngựa hoang như cô đi!
Chiều cao của Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình cũng không chênh lệch nhiều, vì vậy cô đi qua kéo cơ thể hắn lên, ôm lấy thắt lưng hắn rồi nói: “Sao rồi? Anh có thể đi được không?”
Quần áo của Vũ Ngọc Bình đã bị ướt nhẹp, tay Lưu Nghĩa lại đặt trên lưng hắn khiến hắn chợt có một cảm giác khác thường chạy dọc từ thắt lưng lan khắp người.
Dường như có một dòng diện tê dại truyền đến từ bên hông hắn làm cả người Vũ Ngọc Bình cứng lại, hắn không dám động đậy dù chỉ là một hành động nhỏ nhất.
Trong lòng Vũ Ngọc Bình đang hò hét: Cha mẹ ơi! Anh đây là nam thẳng đó. Trước giờ anh đây chỉ thích mỹ nữ trắng trẻo dịu dàng thôi, chỉ có mỹ nữ mới khiến anh đây cứng được.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng với tên yêu nghiệt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành Hà Nhật Dương, nếu như hắn có suy nghĩ gì với đàn ông thì đã say mê tên Hà Nhật Dương kia từ lâu rồi! Thế nhưng hắn lại không có gì cả. Diều này chứng tỏ hắn là nam thẳng, là nam thẳng đó! Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi! Tại sao đồ đàn ông này vừa mới lại gần thì cả người hắn lại tê tê dại dại như bị điện giật vậy chứ?
Lưu Nghĩa thấy cả người Vũ Ngọc Bình cứng đờ như đá thì cũng tin lời nói bị trật thắt lưng của hắn là thật.
Nếu không phải vậy thì sao toàn thân hắn lại cứng đờ thế này chứ.
Hắn đã không thể đi được.....Vậy cứ bế hắn đi!
Không đợi Vũ Ngọc Bình đồng ý, Lưu Nghĩa đã bế thẳng hắn lên như bế công chúa, sau đó xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Cả người Vũ Ngọc Bình vốn dĩ đã cứng giờ còn cứng hơn!
Trời ơi!
Vậy mà có ngày Vũ Ngọc Bình hắn lại bị bế kiểu công chúa!
Hơn nữa, đối phương còn là một cô gái nữa chứ!
Quan trọng nhất người đó còn là đồ đàn ông kia!
Thôi xong rồi, xong rồi, nhân sinh bị đảo lộn rồi!
Đúng lúc này, có mấy người chuyên đi góp vui, không quản sống chết cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Mấy người này vốn muốn chạy lại nhìn trộm.
Nhưng không ngờ, vừa nhìn thì thấy cảnh tượng hết sức đáng sợ này.
Mấy người họ muốn xoay người chuồn nhanh nhưng không kịp nữa rồi.
Đặc biệt là bọn họ không đóng cửa nữa chứ!
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng đấy, hiểu chưa?
Tống Thanh giả bộ cười ha ha, nói: “Hai người... thật ngại quá, chúng tôi không cố ý làm phiền hai người đâu nha! Bởi và thấy hai người vào trong đó hơi lâu, nên không yên tâm mới đến xem thôi mà!”
Này này, Thanh Thanh này, cô không cần giải thích đâu mà!
Càng tô càng đen đó!
Nhưng, tình huống trước mắt đúng thật là khiến người ta không thể không nghĩ linh tinh mà!
Lưu Nghĩa bế Vũ Ngọc Bình cả người ướt đẫm theo kiểu công chúa.
Ôi trời, hình ảnh này chỉ tưởng tượng thôi đã khiến máu trong người sôi trào rồi!
Huống chi còn xảy ra một màn kịch liệt như thế này chứ!
Hà Nhật Dương lặng lẽ kéo lấy tay Tống Thanh, quay đầu bước đi.
Phương Mạn Luân cười rất ấm áp, nói: “Hai người không có chuyện gì là tốt rồi, chúng tôi cũng yên tâm, hai người cứ tiếp tục đi.”
Nói xong, hắn cũng xoay người rời đi.
Phan Thịnh, Phan Ly nháy mắt cười nói: “Không sao, không sao, phòng cho khách nhà chúng tôi còn nhiều lắm, không thích cái này thì đổi cái khác cũng được.”
Sau đó hai người họ cũng đi khỏi đó.
Vũ Ngọc Bình thực sự rất muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Thôi xong rồi, lần này đúng là xong đời rồi.
Một thời rực rỡ của Văn đại thiếu hắn thế là hết rồi.
Hắn muốn quyến rũ Lưu Nghĩa chứ không phải muốn bị bế, hiểu chưa?
Hắn phải làm người mạnh mẽ chứ không phải bộ dạng yếu ớt như thế này!
Các người đừng đi, mau quay lại đây! Nghe tôi giải thích đã nào!
Trong đầu của Vũ Ngọc Bình đang không ngừng đấu tranh, nhưng Lưu Nghĩa lại phản ứng kịp thời, cô nói: “Này này, mọi người đừng đi mà! Vũ Ngọc Bình bị trật thắt lưng rồi, mọi người mau tìm bác sĩ đến đi.”
Vũ Ngọc Bình hận không thể che miệng Lưu Nghĩa lại.
Nếu chỉ mỗi chuyện bế này thì còn không sao, cô lại bồi thêm một câu này nữa, đúng là không thể giải thích rõ ràng nổi mà!
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, chắc chắn họ lại nghĩ hắn bị đè nhiều quá, bá vương công thành thất bại nên mới bị trật thắt lưng rồi.
Vừa nghĩ đến hậu quả đáng sợ đó, Vũ Ngọc Bình liền cảm thấy cuộc đời thật vô vọng.
Quả nhiên, mấy người đằng trước nghe thấy lời nói đó của Lưu Nghĩa, lập tức bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
“Trong ngăn kéo tủ có thuốc mỡ đó, muốn bôi thì cô bôi giúp hắn là được rồi.” Phan Thịnh, Phan Ly cùng trả lời. Bỏ lại câu này, năm người vù một cái chạy mất hút.
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình trơ mắt nhìn năm người đó bỏ chạy.
“Hả? Hình như chúng ta bị bỏ lại rồi.” Lưu Nghĩa lạnh nhạt nói: “Ngay cả bạn bè anh cũng không quan tâm anh nữa rồi. Anh còn đang bị thương mà họ cũng không để ý gì!”
Người Vũ Ngọc Bình cứng đờ, cô có thể đừng nhắc đến điều này được không hả?
Nhưng Vũ Ngọc Bình không thể hé miệng nói ra những lời này!
Ai bảo hắn giả bộ bị thương chứ!
Nếu hắn đã giả bộ thì cũng phải kiên trì giả bộ đến cùng mới được.
Vũ Ngọc Bình chỉ có thể cười một cái đầy khổ sở: “Đúng vậy, chỉ có thể phiền cô bôi thuốc giúp tôi rồi.”
Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn Vũ Ngọc Bình một cái.
Bị Lưu Nghĩa nhìn như thế, Vũ Ngọc Bình hơi chột dạ, nhưng rất nhanh hắn đã dời mắt đi chỗ khác, trên cổ hắn chợt ửng hồng.
Lưu Nghĩa nhìn sắc đỏ trên cổ hắn, trong lòng nghĩ, chậc chậc xem ra hắn thực sự bị thương rồi, cả người cũng đỏ ửng luôn rồi này.
Lưu Nghĩa cũng không nói nhiều nữa, cô bế thẳng Vũ Ngọc Bình vào phòng, đặt hắn lên giường, sau đó nói: “Anh cởi quần áo ra đi.”
Vũ Ngọc Bình lập tức kéo chặt quần áo trên người hắn lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lưu Nghĩa, buột miệng nói: “Cô....cô muốn làm gì hả?”
Lưu Nghĩa khoanh tay, nhìn xuống từ trên cao, nhìn Vũ Ngọc Bình với vẻ mặt đầy châm biếm: “Đương nhiên là bôi thuốc giúp anh rồi. Nếu không, anh nghĩ tôi muốn hành quyết anh ở trong này à?”
Trong lòng Vũ Ngọc Bình khóc cả một dòng sông!
Đây phải là lời nói của hắn mới đúng chứ!
Đừng có cướp lời thoại của hắn như thế được không?
Này này này, cô là phụ nữ đó nha!
Sao cô có thể nhẹ nhàng thoải mái bảo đối phương cởi quần áo ra như thế?
Như thế mà được à?
Ngoài tôi ra, không được nói như thế với người đàn ông khác đâu đấy.
Cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Vũ Ngọc Bình này khiến hắn ngẩn người.
Đợi đã, sao hắn lại lại có suy nghĩ này trong đầu được chứ?
Điều này không khoa học chút nào!
Đợi chút, đợi chút đã!
Vừa rồi tại sao hắn lại để ý chuyện Lưu Nghĩa nói câu này với người đàn ông khác nhỉ?
Vũ Ngọc Bình hoàn toàn không biết rằng, hành động vui vẻ đi vào toilet của hắn lại bị ai đó đồng cảm sâu sắc.
Nếu biết, hắn nhất định sẽ bổ đầu Lưu Nghĩa ra xem rốt cuộc trong đầu cô đang chứa âm mưu quỷ quái gì?
Hắn chỉ đi sửa sang lại quần áo thì có gì đáng cười chứ?
Chuyện có thể làm hắn vui đương nhiên là kế hoạch của hắn sắp được thực hiện rồi!
Hừ, đúng là không thể nói chuyện với đồ đàn ông này mà!
Nếu không phải hắn muốn khiến Phan Thịnh, Phan Ly tâm phục khẩu phục thì còn lâu hắn mới để ý đến đồ đàn ông này.
Lần trước đánh cược bị thua, hắn phải xin xỏ gãy răng mới được chút lợi. Phan Thịnh, Phan Ly mới cho hắn thêm một cơ hội nữa để gỡ hòa với bọn họ.
Hôm nay, bằng bất cứ giá nào hắn cũng không thể thua được!
Hắn nhất định phải cho đồ đàn ông Lưu Nghĩa này biết, thế nào mới gọi là đàn ông thực thụ!
Không phải cứ cắt tóc ngắn, mặc đồ nam thì là đàn ông.
Đàn ông là phải thể hiện phong thái và thực lực mạnh mẽ của mình khi ở trên giường mới là đàn ông đích thực.
Này Lưu Nghĩa, cô cứ đợi đó!
Lưu Nghĩa đợi ở bên ngoài, đợi đến mỏi chân mà vẫn không thấy Vũ Ngọc Bình ra.
Cô có chút mất kiên nhẫn.
Nếu Vũ Ngọc Bình không phải bạn Thanh Thanh thì cô đã quay đầu bỏ đi rồi.
Thôi bỏ đi, vào xem rốt cuộc hắn đang làm gì?
Lưu Nghĩa gõ cửa nhà vệ sinh, gọi: “Vũ Ngọc Bình, anh ấp trứng trong đó à?”
Trong nhà vệ sinh, Vũ Ngọc Bình đang bận rộn khiến mình ướt nhẹp. Khi nghe thấy Lưu Nghĩaa hỏi, lông mày hắn chợt giật giật, thiếu chút nữa là xông ra ngoài đấu ba trăm hiệp với cô!
Cô mới đi ấp trứng đó!
Ấp trứng không phải là đặc quyền của phụ nữ à?
Một người đàn ông như hắn thì ấp trứng kiểu gì chứ?
Lưu Nghĩa không nghe thấy câu trả lời của Vũ Ngọc Bình, cô lại tiếp tục gõ cửa: “Này này, tóm lại anh ở trong đó làm cái khỉ gì thế hả? Muốn thủ dâm thì cũng phải biết chọn thời gian chứ? Tuy tôi rất ngầu, nhưng tôi sẽ không tha thứ cho việc anh thủ dâm mà lại nghĩ đến tôi đâu đó.”
Hình tượng mà Vũ Ngọc Bình vừa chuẩn bị xong chợt bị đạp đổ.
Cô ta đang nói cái quái gì vậy!
Đây là lời mà một người phụ nữ có thể nói à?
Vũ Ngọc Bình nhớ lại những cô gái mà hắn từng tiếp xúc trước kia, người nào cũng dịu dàng, ngọt ngào, làm người ta hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay.
Còn cô nàng tomboy này thì nói chuyện chưa đến ba câu đã văng tục rồi.
Thật thô tục mà!
Hừ, hắn có thủ dâm thì cũng không thèm nghĩ đến cô ta đâu.
Hừ hừ! Có quỷ mới thèm thủ dâm!
Anh đây đẹp trai như thế, vừa có tiền lại phong độ ngời ngời như này thì còn cần phải thủ dâm ư?
Trời, không đúng, không đúng, trọng điểm không phải điều này.
Suýt nữa thì bị đồ đàn ông này chọc tức đến mức quên luôn việc chính rồi.
Hôm nay hắn phải quyến rũ cô ta mới được.
Nhất định không thể bị mất hình tượng.
Cơ hội này mà mất đi thì sẽ không tìm lại được nữa!
Lần này nhất định phải quyến rũ được Lưu Nghĩa.
Tiếng gõ của của Lưu Nghĩa ngày càng nhanh, cuối cùng Vũ Ngọc Bình mới lên tiếng: “Này, không có chuyện gì đâu. Vừa nãy tôi bị trượt chân một cái, chắc là bị trật thắt lưng rồi.”
Lưu Nghĩa lập tức nói: “Tôi đi gọi người đến giúp.”
“Này, này... đợi chút, đừng gọi người khác.” Vũ Ngọc Bình vội vàng gọi cô lại: “Hai chúng ta ở trong nhà vệ sinh, tôi lại bị trật thắt lưng, nếu để người khác biết, sẽ nghĩ chúng ta xảy ra việc gì mất. Khụ khụ, việc này, cái đó, cô có thể vào giúp tôi một chút được không.”
Lưu Nghĩa còn hơi do dự.
Vũ Ngọc Bình lại tiếp tục nói: “Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, tôi cũng chẳng sao cả. Dù sao tôi cũng là đàn ông, thanh danh tốt hay xấu chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nhưng cô là phụ nữ, bị người ta biết cô ở trong nhà vệ sinh với đàn ông.... chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô thôi.”
Lưu Nghĩa ngây người đứng ở cửa nhà vệ sinh
Vũ Ngọc Bình đang bảo vệ danh dự cho cô ư?
Nhưng sao cô lại không thể tin tưởng được câu này khi nó được nói ra từ miệng hắn nhỉ?
Hắn luôn miệng nói cô là đồ đàn ông, sao tự nhiên lại quan tâm đến thanh danh của cô chứ?
Có điều, hôm nay là lần đầu tiên hắn mở miệng thừa nhận cô là phụ nữ, điều đó khiến đáy lòng cô cảm thấy có chút kỳ lạ khó tả.
Một người vốn luôn giương cung bạt kiếm như Lưu Nghĩaa chợt trở lên dịu dàng đôi chút khi nghĩ đến điều này. Cô nhấc tay đẩy cửa nhà vệ sinh, bước vào rồi liếc mắt một lượt, quả thực Vũ Ngọc Bình đang rất chật vật.
Cả người hắn toàn là nước, bộ vest nhăn nhăn nhó nhó dính cả vào người...
Chậc chậc chậc, đúng là trông thê thảm vô cùng.
Chỉ đi vệ sinh thôi mà lại khiến bản thân nhếch nhác thế này cơ đấy.
Còn giống như tên vô dụng không đứng dậy nổi nữa chứ.
Lưu Nghĩa tiến lên vài bước, nói: “Tôi đỡ anh đi ra ngoài, nhưng cái eo bị trật của anh thì nên đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, nếu không vợ tương lai của anh và cả dàn mỹ nữ kia sẽ phát khóc mất.”
Người Vũ Ngọc Bình cứng đờ lại.
Rốt cuộc đồ đàn ông này có biết nói chuyện không hả?
Thôi bỏ đi, không so đo với cô ta!
Hắn là đàn ông mà, không thể tranh cãi với phụ nữ được.
Cô cứ chống mắt lên xem, hôm nay tôi làm thế nào để thu phục con ngựa hoang như cô đi!
Chiều cao của Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình cũng không chênh lệch nhiều, vì vậy cô đi qua kéo cơ thể hắn lên, ôm lấy thắt lưng hắn rồi nói: “Sao rồi? Anh có thể đi được không?”
Quần áo của Vũ Ngọc Bình đã bị ướt nhẹp, tay Lưu Nghĩa lại đặt trên lưng hắn khiến hắn chợt có một cảm giác khác thường chạy dọc từ thắt lưng lan khắp người.
Dường như có một dòng diện tê dại truyền đến từ bên hông hắn làm cả người Vũ Ngọc Bình cứng lại, hắn không dám động đậy dù chỉ là một hành động nhỏ nhất.
Trong lòng Vũ Ngọc Bình đang hò hét: Cha mẹ ơi! Anh đây là nam thẳng đó. Trước giờ anh đây chỉ thích mỹ nữ trắng trẻo dịu dàng thôi, chỉ có mỹ nữ mới khiến anh đây cứng được.
Từ nhỏ hắn đã lớn lên cùng với tên yêu nghiệt đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành Hà Nhật Dương, nếu như hắn có suy nghĩ gì với đàn ông thì đã say mê tên Hà Nhật Dương kia từ lâu rồi! Thế nhưng hắn lại không có gì cả. Diều này chứng tỏ hắn là nam thẳng, là nam thẳng đó! Hôm nay đúng là gặp quỷ rồi! Tại sao đồ đàn ông này vừa mới lại gần thì cả người hắn lại tê tê dại dại như bị điện giật vậy chứ?
Lưu Nghĩa thấy cả người Vũ Ngọc Bình cứng đờ như đá thì cũng tin lời nói bị trật thắt lưng của hắn là thật.
Nếu không phải vậy thì sao toàn thân hắn lại cứng đờ thế này chứ.
Hắn đã không thể đi được.....Vậy cứ bế hắn đi!
Không đợi Vũ Ngọc Bình đồng ý, Lưu Nghĩa đã bế thẳng hắn lên như bế công chúa, sau đó xoay người ra khỏi nhà vệ sinh.
Cả người Vũ Ngọc Bình vốn dĩ đã cứng giờ còn cứng hơn!
Trời ơi!
Vậy mà có ngày Vũ Ngọc Bình hắn lại bị bế kiểu công chúa!
Hơn nữa, đối phương còn là một cô gái nữa chứ!
Quan trọng nhất người đó còn là đồ đàn ông kia!
Thôi xong rồi, xong rồi, nhân sinh bị đảo lộn rồi!
Đúng lúc này, có mấy người chuyên đi góp vui, không quản sống chết cũng chạy đến xem náo nhiệt.
Mấy người này vốn muốn chạy lại nhìn trộm.
Nhưng không ngờ, vừa nhìn thì thấy cảnh tượng hết sức đáng sợ này.
Mấy người họ muốn xoay người chuồn nhanh nhưng không kịp nữa rồi.
Đặc biệt là bọn họ không đóng cửa nữa chứ!
Tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng đấy, hiểu chưa?
Tống Thanh giả bộ cười ha ha, nói: “Hai người... thật ngại quá, chúng tôi không cố ý làm phiền hai người đâu nha! Bởi và thấy hai người vào trong đó hơi lâu, nên không yên tâm mới đến xem thôi mà!”
Này này, Thanh Thanh này, cô không cần giải thích đâu mà!
Càng tô càng đen đó!
Nhưng, tình huống trước mắt đúng thật là khiến người ta không thể không nghĩ linh tinh mà!
Lưu Nghĩa bế Vũ Ngọc Bình cả người ướt đẫm theo kiểu công chúa.
Ôi trời, hình ảnh này chỉ tưởng tượng thôi đã khiến máu trong người sôi trào rồi!
Huống chi còn xảy ra một màn kịch liệt như thế này chứ!
Hà Nhật Dương lặng lẽ kéo lấy tay Tống Thanh, quay đầu bước đi.
Phương Mạn Luân cười rất ấm áp, nói: “Hai người không có chuyện gì là tốt rồi, chúng tôi cũng yên tâm, hai người cứ tiếp tục đi.”
Nói xong, hắn cũng xoay người rời đi.
Phan Thịnh, Phan Ly nháy mắt cười nói: “Không sao, không sao, phòng cho khách nhà chúng tôi còn nhiều lắm, không thích cái này thì đổi cái khác cũng được.”
Sau đó hai người họ cũng đi khỏi đó.
Vũ Ngọc Bình thực sự rất muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Thôi xong rồi, lần này đúng là xong đời rồi.
Một thời rực rỡ của Văn đại thiếu hắn thế là hết rồi.
Hắn muốn quyến rũ Lưu Nghĩa chứ không phải muốn bị bế, hiểu chưa?
Hắn phải làm người mạnh mẽ chứ không phải bộ dạng yếu ớt như thế này!
Các người đừng đi, mau quay lại đây! Nghe tôi giải thích đã nào!
Trong đầu của Vũ Ngọc Bình đang không ngừng đấu tranh, nhưng Lưu Nghĩa lại phản ứng kịp thời, cô nói: “Này này, mọi người đừng đi mà! Vũ Ngọc Bình bị trật thắt lưng rồi, mọi người mau tìm bác sĩ đến đi.”
Vũ Ngọc Bình hận không thể che miệng Lưu Nghĩa lại.
Nếu chỉ mỗi chuyện bế này thì còn không sao, cô lại bồi thêm một câu này nữa, đúng là không thể giải thích rõ ràng nổi mà!
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, chắc chắn họ lại nghĩ hắn bị đè nhiều quá, bá vương công thành thất bại nên mới bị trật thắt lưng rồi.
Vừa nghĩ đến hậu quả đáng sợ đó, Vũ Ngọc Bình liền cảm thấy cuộc đời thật vô vọng.
Quả nhiên, mấy người đằng trước nghe thấy lời nói đó của Lưu Nghĩa, lập tức bỏ chạy nhanh hơn thỏ.
“Trong ngăn kéo tủ có thuốc mỡ đó, muốn bôi thì cô bôi giúp hắn là được rồi.” Phan Thịnh, Phan Ly cùng trả lời. Bỏ lại câu này, năm người vù một cái chạy mất hút.
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình trơ mắt nhìn năm người đó bỏ chạy.
“Hả? Hình như chúng ta bị bỏ lại rồi.” Lưu Nghĩa lạnh nhạt nói: “Ngay cả bạn bè anh cũng không quan tâm anh nữa rồi. Anh còn đang bị thương mà họ cũng không để ý gì!”
Người Vũ Ngọc Bình cứng đờ, cô có thể đừng nhắc đến điều này được không hả?
Nhưng Vũ Ngọc Bình không thể hé miệng nói ra những lời này!
Ai bảo hắn giả bộ bị thương chứ!
Nếu hắn đã giả bộ thì cũng phải kiên trì giả bộ đến cùng mới được.
Vũ Ngọc Bình chỉ có thể cười một cái đầy khổ sở: “Đúng vậy, chỉ có thể phiền cô bôi thuốc giúp tôi rồi.”
Lưu Nghĩa cúi đầu nhìn Vũ Ngọc Bình một cái.
Bị Lưu Nghĩa nhìn như thế, Vũ Ngọc Bình hơi chột dạ, nhưng rất nhanh hắn đã dời mắt đi chỗ khác, trên cổ hắn chợt ửng hồng.
Lưu Nghĩa nhìn sắc đỏ trên cổ hắn, trong lòng nghĩ, chậc chậc xem ra hắn thực sự bị thương rồi, cả người cũng đỏ ửng luôn rồi này.
Lưu Nghĩa cũng không nói nhiều nữa, cô bế thẳng Vũ Ngọc Bình vào phòng, đặt hắn lên giường, sau đó nói: “Anh cởi quần áo ra đi.”
Vũ Ngọc Bình lập tức kéo chặt quần áo trên người hắn lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lưu Nghĩa, buột miệng nói: “Cô....cô muốn làm gì hả?”
Lưu Nghĩa khoanh tay, nhìn xuống từ trên cao, nhìn Vũ Ngọc Bình với vẻ mặt đầy châm biếm: “Đương nhiên là bôi thuốc giúp anh rồi. Nếu không, anh nghĩ tôi muốn hành quyết anh ở trong này à?”
Trong lòng Vũ Ngọc Bình khóc cả một dòng sông!
Đây phải là lời nói của hắn mới đúng chứ!
Đừng có cướp lời thoại của hắn như thế được không?
Này này này, cô là phụ nữ đó nha!
Sao cô có thể nhẹ nhàng thoải mái bảo đối phương cởi quần áo ra như thế?
Như thế mà được à?
Ngoài tôi ra, không được nói như thế với người đàn ông khác đâu đấy.
Cái suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Vũ Ngọc Bình này khiến hắn ngẩn người.
Đợi đã, sao hắn lại lại có suy nghĩ này trong đầu được chứ?
Điều này không khoa học chút nào!
Đợi chút, đợi chút đã!
Vừa rồi tại sao hắn lại để ý chuyện Lưu Nghĩa nói câu này với người đàn ông khác nhỉ?
Bình luận facebook