Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 26 BÀ HÀ ĐÃ BIẾT
CHƯƠNG 26: BÀ HÀ ĐÃ BIẾT
Tống Thanh mở to mắt nhìn Hà Nhật Dương, gằn từng chữ: “Tổng giám đốc Hà, tự luyến là bệnh, phải chữa đi.”
Hà Nhật Dương còn chưa hoàn hồn thì mấy người hầu bên cạnh lập tức im lặng xoay người lại.
Đây là lần đầu tiên có người nói tổng giám đốc nhà mình tự luyến đấy.
Nhưng mà, tổng giám đốc nhà mình đúng là có vốn liếng để tự luyến mà.
Hà Nhật Dương híp đôi mắt phượng lại, đang định nói chuyện.
Tống Thanh lại nói tiếp: “Nếu anh sợ tôi tiếp cận anh là có mục đích thì thế này đi, tôi viết giấy nợ cho anh, trước cuối năm nay tôi nhất định sẽ trả hết số tiền nợ. Tôi cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Cuối cùng, Tống Thanh bổ sung thêm một câu trong lòng: Tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa!
Hà Nhật Dương lại lập tức áp sát vào Tống Thanh, ngón tay vuốt ve xương quai xanh của cô, khẽ thì thào: “Thế ư? Nhưng hiện giờ tôi nghe nói cô không xu dính túi, tôi sợ cô không trả được nợ lén lút bỏ trốn thì sao đây?”
Dứt lời, Hà Nhật Dương lập tức cúi người xuống, cứ thế nhìn thẳng vào Tống Thanh: “Cô lại không chịu gán nợ bằng cách khác, cũng không chịu làm nhà tạo mẫu chuyên trách của tôi. Tại sao tôi lại không nghi ngờ cô chứ? Hửm? Cho tôi một lời giải thích xem?”
Tống Thanh cắn môi, rốt cuộc bất chấp tất cả, ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã kết hôn rồi! Cho nên tổng giám đốc Hà, anh có thể yên tâm đi!”
“Kết hôn?” Hà Nhật Dương nghe thấy câu trả lời của Tống Thanh, rõ ràng là sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức nở nụ cười: “Thú vị đấy.”
“Đúng! Tôi đã kết hôn rồi! Số tiền tôi nợ anh tôi nhất định sẽ trả. Nhưng tôi cũng có tự do của bản thân.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Nếu anh không tin tôi thì tôi có thể đưa chứng chỉ hành nghề của tôi cho anh để gán nợ. Nếu tôi chạy trốn thì cả đời này tôi không thể làm nhà tạo mẫu được nữa! Khoản nợ bảy tỷ, à không, batỷ rưỡi đó, nói nhiều thì nhiều nhưng nói ít cũng ít. Tôi sẽ không vì chút tiền nợ đó mà hy sinh sự nghiệp cả đời mình, đúng không?”
Hà Nhật Dương lập tức đứng thẳng người, ánh mắt đen tối nhìn Tống Thanh.
Anh còn nhớ rõ rành rành.
Ba tháng trước, cô gái này khóc điên dại trong mưa. Cô nói, Trịnh Bảo chết rồi, không thể về được nữa…
Trong lúc hôn mê, cô vẫn gọi tên Trịnh Bảo.
Vậy thì rõ ràng, tên Trịnh Bảo đó chính là người đàn ông mà cô yêu.
Một người đã chết thì còn kết hôn kiểu gì?
Khóe miệng Hà Nhật Dương co giật, lười vạch trần Tống Thanh, xoay người bỏ đi: “Được rồi, tôi cho phép cô tạm thời ở lại. À, nhớ đưa chứng chỉ hành nghề của cô cho quản gia đấy. Chính cô nói là muốn gán nợ cho tôi đấy nhé.”
Nhìn bóng lưng Hà Nhật Dương, Tống Thanh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Vừa rồi anh ta cố ý đúng không? Chắc chắn là cố ý rồi!
Tống Thanh quá giang xe mua hàng của trang viên rời đi. Hà Nhật Dương đứng trước cửa sổ tầng ba nhìn theo bóng dáng Tống Thanh, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại.
Anh cũng không hiểu mình muốn gì nữa.
Rõ ràng anh rất ghét bị bất cứ người phụ nữ nào chạm vào, nhưng chỉ riêng cô tiếp cận mình là không ghét.
Dù rằng dường như từ đầu tới cuối cô vẫn luôn né tránh anh.
Lúc này điện thoại vang lên. Hà Nhật Dương tiện tay nghe máy: “A lô? À, đúng rồi, con cưới thay anh hai… Gì cơ? Bảo con sinh một đứa với cô ta á? Nội ơi đừng đùa… Rồi, bây giờ con còn có việc, lát nữa lại nói chuyện với nội nhé. Cứ thế nhé, tạm biệt”
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương khẽ cười nhạo một tiếng.
Nhà họ Tống mượn nhà họ Hà một khoản tiền, phải bán con gái trả nợ thì nào có tư cách gì mà sinh con cho anh chứ?
Hơn nữa, anh không có hứng thú với cô cả kiêu căng ngạo mạn của nhà họ Tống kia đâu!
Nếu nói trên thế giới này có cô gái nào đủ tư cách để sinh con cho anh thì… Chỉ có một mình cô ấy mà thôi!
Tống Thanh mở to mắt nhìn Hà Nhật Dương, gằn từng chữ: “Tổng giám đốc Hà, tự luyến là bệnh, phải chữa đi.”
Hà Nhật Dương còn chưa hoàn hồn thì mấy người hầu bên cạnh lập tức im lặng xoay người lại.
Đây là lần đầu tiên có người nói tổng giám đốc nhà mình tự luyến đấy.
Nhưng mà, tổng giám đốc nhà mình đúng là có vốn liếng để tự luyến mà.
Hà Nhật Dương híp đôi mắt phượng lại, đang định nói chuyện.
Tống Thanh lại nói tiếp: “Nếu anh sợ tôi tiếp cận anh là có mục đích thì thế này đi, tôi viết giấy nợ cho anh, trước cuối năm nay tôi nhất định sẽ trả hết số tiền nợ. Tôi cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa!”
Cuối cùng, Tống Thanh bổ sung thêm một câu trong lòng: Tốt nhất là không bao giờ gặp lại nữa!
Hà Nhật Dương lại lập tức áp sát vào Tống Thanh, ngón tay vuốt ve xương quai xanh của cô, khẽ thì thào: “Thế ư? Nhưng hiện giờ tôi nghe nói cô không xu dính túi, tôi sợ cô không trả được nợ lén lút bỏ trốn thì sao đây?”
Dứt lời, Hà Nhật Dương lập tức cúi người xuống, cứ thế nhìn thẳng vào Tống Thanh: “Cô lại không chịu gán nợ bằng cách khác, cũng không chịu làm nhà tạo mẫu chuyên trách của tôi. Tại sao tôi lại không nghi ngờ cô chứ? Hửm? Cho tôi một lời giải thích xem?”
Tống Thanh cắn môi, rốt cuộc bất chấp tất cả, ngẩng đầu lên nói: “Tôi đã kết hôn rồi! Cho nên tổng giám đốc Hà, anh có thể yên tâm đi!”
“Kết hôn?” Hà Nhật Dương nghe thấy câu trả lời của Tống Thanh, rõ ràng là sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức nở nụ cười: “Thú vị đấy.”
“Đúng! Tôi đã kết hôn rồi! Số tiền tôi nợ anh tôi nhất định sẽ trả. Nhưng tôi cũng có tự do của bản thân.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Nếu anh không tin tôi thì tôi có thể đưa chứng chỉ hành nghề của tôi cho anh để gán nợ. Nếu tôi chạy trốn thì cả đời này tôi không thể làm nhà tạo mẫu được nữa! Khoản nợ bảy tỷ, à không, batỷ rưỡi đó, nói nhiều thì nhiều nhưng nói ít cũng ít. Tôi sẽ không vì chút tiền nợ đó mà hy sinh sự nghiệp cả đời mình, đúng không?”
Hà Nhật Dương lập tức đứng thẳng người, ánh mắt đen tối nhìn Tống Thanh.
Anh còn nhớ rõ rành rành.
Ba tháng trước, cô gái này khóc điên dại trong mưa. Cô nói, Trịnh Bảo chết rồi, không thể về được nữa…
Trong lúc hôn mê, cô vẫn gọi tên Trịnh Bảo.
Vậy thì rõ ràng, tên Trịnh Bảo đó chính là người đàn ông mà cô yêu.
Một người đã chết thì còn kết hôn kiểu gì?
Khóe miệng Hà Nhật Dương co giật, lười vạch trần Tống Thanh, xoay người bỏ đi: “Được rồi, tôi cho phép cô tạm thời ở lại. À, nhớ đưa chứng chỉ hành nghề của cô cho quản gia đấy. Chính cô nói là muốn gán nợ cho tôi đấy nhé.”
Nhìn bóng lưng Hà Nhật Dương, Tống Thanh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Vừa rồi anh ta cố ý đúng không? Chắc chắn là cố ý rồi!
Tống Thanh quá giang xe mua hàng của trang viên rời đi. Hà Nhật Dương đứng trước cửa sổ tầng ba nhìn theo bóng dáng Tống Thanh, đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại.
Anh cũng không hiểu mình muốn gì nữa.
Rõ ràng anh rất ghét bị bất cứ người phụ nữ nào chạm vào, nhưng chỉ riêng cô tiếp cận mình là không ghét.
Dù rằng dường như từ đầu tới cuối cô vẫn luôn né tránh anh.
Lúc này điện thoại vang lên. Hà Nhật Dương tiện tay nghe máy: “A lô? À, đúng rồi, con cưới thay anh hai… Gì cơ? Bảo con sinh một đứa với cô ta á? Nội ơi đừng đùa… Rồi, bây giờ con còn có việc, lát nữa lại nói chuyện với nội nhé. Cứ thế nhé, tạm biệt”
Cúp điện thoại, Hà Nhật Dương khẽ cười nhạo một tiếng.
Nhà họ Tống mượn nhà họ Hà một khoản tiền, phải bán con gái trả nợ thì nào có tư cách gì mà sinh con cho anh chứ?
Hơn nữa, anh không có hứng thú với cô cả kiêu căng ngạo mạn của nhà họ Tống kia đâu!
Nếu nói trên thế giới này có cô gái nào đủ tư cách để sinh con cho anh thì… Chỉ có một mình cô ấy mà thôi!
Bình luận facebook