Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-309
CHƯƠNG 309:
Tống Tử Dao nghĩ thấy cũng phải.
Vì sự kiện ở bữa tiệc mừng thọ mà bây giờ Tống Thanh đã thành người nổi tiếng nửa vời rồi.
Bất kể đi đến đâu cũng có người vây lấy cô xin chụp ảnh chung.
Khiến Tống Thanh sợ đến mức mấy ngày này không dám ra đường nữa.
Tống Tử Dao cũng hiểu được tâm lý của Tống Thanh, bà nói với cô: “Cũng tốt, chúng ta ít ra đường một chút cũng không sao, cứ ở nhà đợi cũng được mà.”
Tống Thanh ngả đầu vào vai Tống Tử Dao, đáp lời bà: “Mẹ ơi, con thực sự rất vui! Cứ nghĩ đến việc anh trai con đã về, gia đình chúng ta có thể đón một năm mới sum vầy, con vui đến mức muốn khóc. Con đã nghĩ và mong về ngày này từ rất lâu rồi, nghĩ đến mức sắp có nếp nhăn trên mặt. Con không ngờ có ngày mong ước của con lại thành sự thật.”
Tống Tử Dao giơ tay xoa đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh, những năm qua con đã phải cực khổ rồi.”
Tống Thanh ôm ngang eo Tống Tử Dao mà lắc đầu nguầy nguậy: “Không khổ ạ. Nếu như có thể tìm được hung thủ sát hại ba con năm đó, khổ thế chứ khổ nữa con cũng thấy xứng đáng.”
Tống Tử Dao buông tiếng thở dài: “Con hà tất phải cố chấp với chuyện này như thế?”
“Con không có cách nào tha thứ cho kẻ đó được.” Nước mắt của Tống Thanh bỗng chốc lăn dài trên má: “Nếu như không vì tên hung thủ đó, ba con sẽ không chết, anh trai con sẽ không đổ bệnh suốt mười tám năm. Mười tám năm nay không dễ dàng gì. Nếu như không vì anh trai, con đã nghĩ đến chuyện chết quách đi cho rồi. Nhưng con không làm thế được. Anh con bị bệnh cần người chăm sóc. Nếu như con chết rồi, Tống Cương và đám người thân của hắn sẽ chèn ép anh trai con đến chết mất. Cho nên con phải cắn răng kiên trì. Chỉ cần họ chịu bỏ tiền cứu chữa cho anh, bảo con làm gì con cũng làm.”
“Lúc đó con chỉ có một ý nghĩ, là không để người ta bắt nạt anh trai con. Con luôn tin rằng, thế nào anh trai con cũng khỏe lại! Mẹ xem, con nói đúng mà? Anh con cuối cùng cũng hết bệnh rồi! Mà gia đình chúng ta cũng đoàn tụ rồi!” Tống Thanh gồng căng cánh tay lên, giấu đi những giọt nước mắt: “Bây giờ con chỉ còn lại một nguyện vọng cuối cùng, đó là điều tra được hung thủ đã sát hại ba con năm đó, trả lại công bằng cho ba con.”
Tống Tử Dao lắc đầu: “Được rồi, nếu con đã kiên quyết thế thì mẹ sẽ ủng hộ đến cùng. Mẹ cũng muốn xem thử kẻ đó rốt cuộc là người như thế nào, hắn nỡ ra tay giết một người dân bình thường tay không tấc sắt được sao?”
Tống Thanh khẽ khàng an ủi mẹ: “Mẹ, tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đến ngày mười sáu tháng Chạp.
Tống Linh đặt chân lên mảnh đất Trung Quốc rất đúng hẹn.
Chỉ có điều hắn không ngồi máy bay đến thẳng thành phố H, vẫn phải quá cảnh từ nơi khác.
Tống Linh vừa xuống máy bay, chưa kịp đến quầy tiếp tân làm thủ tục quá cảnh đã thấy có thứ gì đó chọc vào lưng mình: “Này, giúp đỡ nhau tí nhỉ.”
Tống Linh lập tức hiểu ra.
Đối phương cầm một khẩu súng.
Dù Tống Linh không biết làm sao mà đối phương mang được vũ khí lên máy bay, nhưng nếu đối phương đã chọn mình, vậy thì mình không thể thoát được.
Lê Huy đứng phía trước vô cùng hứng khởi, hiển nhiên đã nóng lòng muốn quay về lắm rồi.
Tống Linh không muốn liên lụy đến Lê Huy, lập tức nói với Lê Huy: “Chú Huy, chú cứ đi làm thủ tục quá cảnh trước, cháu gặp được một người bạn cũ, cháu đi nói chuyện với bạn một lát.”
Lê Huy do dự: “Thế sao được? Tôi phụ trách chăm sóc cho cậu mà.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Linh ánh lên vẻ sốt ruột.
Hắn có thể cảm nhận được họng súng sau lưng đã ấn mạnh hơn vài phần, người kia đang thúc giục mình.
Tống Linh vội vàng nói: “Cháu đã khỏe hẳn rồi, không còn như trước kia nữa đâu. Chú Huy, chú yên tâm, chú cứ đi làm thủ tục trước đi, cháu gặp bạn rồi sẽ về ngay.”
Nói rồi, không đợi Lê Huy trả lời, Tống Linh bỗng chốc sải bước nhanh hơn.
Người phía sau cũng nhanh chóng nối gót hắn.
Xuống khỏi máy bay, một chiếc xe đã đi tới, dừng trước mặt Tống Linh.
“Lên xe.” Người đàn ông phía sau lạnh lùng ra lệnh.
Tống Linh đành ngoan ngoãn tuân theo.
Hắn không thể ngờ, hắn vừa về nước đã xảy ra chuyện thế này.
Đối phương trùng hợp gặp được hắn, hay đã ủ mưu từ lâu?
Tống Linh không kịp nghĩ ngợi nhiều, chỉ có thể vờ như lơ đễnh đánh rơi đồng hồ xuống dưới chân.
Nếu như đối phương ủ mưu đã lâu, hắn làm mất đồng hồ, kẻ kia sẽ biết ngay.
Lê Huy nhìn Tống Linh thư thái lên chiếc xe kia, ông hơi do dự, nhưng vẫn quyết định tôn trọng ý muốn của Tống Linh.
Dù sao thì bây giờ Tống Linh đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Đã không còn là chàng trai mang bệnh tự kỷ nữa rồi.
Đối với một chàng trai trưởng thành bình thường, hở ra một chút đã nghi ngờ là sỉ nhục hắn.
Tống Linh lên xe, áp lực trên eo bỗng chốc lơi lỏng.
Người đàn ông phía sau ung dung nói với tài xế: “Tìm một khách sạn.”
“Vâng, Ngài Sùng Minh.” Tài xế lập tức đáp lời.
Tống Linh vặn vẹo cơ thể cứng ngắc: “Anh muốn gì đây?”
Sùng Minh ngả người vào lưng ghế, nở nụ cười nhạt, giơ tay nhéo nhéo má Tống Linh: “Yên tâm, tôi bị thương rồi, cho dù tôi muốn thế nào, hôm nay cũng không cử động được.”
Tống Linh nghe câu nói nhẹ như lông hồng của đối phương mà ánh mắt không hề nao núng: “Nếu đã không cử động được, tại sao còn đưa tôi theo?”
“Phải có người bôi thuốc cho tôi chứ!” Sùng Minh nở nụ cười gian xảo: “Đám người kia xấu quá, tôi nuốt không trôi.”
Lí do kiểu gì thế này?
Bôi thuốc thôi còn phải xem mặt đẹp hay không đẹp à?
Tống Linh cảm thấy người đàn ông này vô lí đến mức không thể vô lí hơn.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa một khách sạn.
Sùng Minh tiếp tục uy hiếp Tống Linh, ép Tống Linh vào khách sạn cùng hắn.
Hai người đi vào rất bình thường nên nhân viên ở quầy lễ tân không nghĩ ngợi gì nhiều đã đưa thẻ phòng cho họ.
Bước vào thang máy, Sùng Minh đột ngột rên một tiếng, tựa người vào vách thang máy.
Bấy giờ Tống Linh mới phát hiện ra, trên nền đất có vết máu.
Xem ra hắn bị thương không nhẹ nhỉ.
Sùng Minh luôn chăm chú quan sát Tống Linh, thấy Tống Linh phát hiện ra vết máu trên nền đất, hắn bỗng bật cười khẽ: “Thằng cha đó ra tay độc ác thật! Phái mấy trăm người truy sát tôi, đúng là coi trọng Sùng Minh này quá. À phải rồi, tôi quên chưa tự giới thiệu, tôi là Sùng Minh, ba mươi hai tuổi, cậu thì sao?”
Tống Linh không trả lời câu hỏi này.
“Người đẹp à, cậu lạnh lùng quá.” Sùng Minh huýt sáo, thái độ lộ vẻ khiêu khích khó nói thành lời: “Nhưng tôi thích những người đẹp lạnh lùng. Hà Nhật Dương cũng như y như cậu, luôn lạnh nhạt với tôi, tôi yêu cậu ta lắm mà không có được đấy!”
“Tôi không phải phụ nữ.” Tống Linh cứng rắn đáp trả: “Xin anh đừng dùng giọng điệu bông đùa với phụ nữ để nói chuyện với tôi. Tôi không thích đâu.”
Sùng Minh bật cười chế giễu: “Cậu thú vị hơn Hà Nhật Dương nhiều đấy. Giọng điệu nói chuyện của cậu rất dễ thương, cứ như chưa trưởng thành vậy.”
Tống Linh bỗng quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý tới Sùng Minh nữa.
Tuy hắn đã chữa khỏi bệnh tâm lý.
Nhưng suốt nhiều năm trời, vì lí do ẩn cư nên EQ của hắn của rất thấp.
Trên phương diện giao tiếp xã hội, hắn chẳng khác gì một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cho nên, khi Luna theo đuổi hắn, hắn từ chối cô một cách cứng ngắc và thẳng thừng, chứ không phải từ chối theo kiểu uyển chuyển lịch thiệp.
Bởi vì, hắn không làm được.
Trước nay có ai dạy hắn đâu.
Bây giờ bị Sùng Minh trêu chọc như thế, hắn chỉ biết tức giận, nhưng không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tống Linh, Sùng Minh bỗng ngẩn ngơ.
Đúng là quá đẹp!
Chàng trai này hoàn toàn không nham hiểm và gian xảo như Hà Nhật Dương, cũng không tàn nhẫn và tuyệt tình như hắn.
Cậu ấy như một tờ giấy trắng.
Bên trên có những gì, hiện ra rõ ràng.
Sùng Minh cảm thấy khó lòng tưởng tượng nổi.
Đáng lý ra, một chàng trai xinh đẹp như vậy, không thể nào còn chừa lại khoảng trống trong phương diện tình cảm được.
Hoặc là con cháu nhà quyền thế như Hà Nhật Dương, từ nhỏ đã ngang tàng và ngỗ ngược, thủ đoạn tàn ác, khiến người ta xiêu lòng trước vẻ đẹp của hắn nhưng đành chùn bước.
Hoặc là “thú cưng” mà những kẻ lắm tiền nuôi dưỡng, rất biết cách đoán sắc mặt người khác, rất biết cách dỗ dành, làm cho đàn ông và phụ nữ vui vẻ.
Mà hiển nhiên chàng trai trước mặt Sùng Minh không thuộc loại nào trong cả hai loại ấy.
Tuy quần áo trên người Tống Linh khá đẹp, nhưng từ một số chi tiết nhỏ, vẫn có thể nhận ra, hắn chưa từng tiếp nhận phương thức giáo dục hà khắc của gia đình quý tộc.
Khí chất trên người hắn quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta ngạt thở, nhưng đồng thời cũng phảng phất cám dỗ trí mạng.
Điều này chứng minh hắn tuyệt đối thuần khiết, đến nay vẫn chưa bị người đàn ông hay đàn bà nào vấy bẩn.
Thật kì lạ.
Rốt cuộc phải có một quá khứ thế nào mới khiến một chàng trai bình thường nhận được sự bao bọc tốt như vậy?
Sùng Minh không kìm được mà cảm thấy vô cùng hứng thú với Tống Linh.
Trước giờ Sùng Minh luôn rất kiên nhẫn với sắc đẹp.
Hắn thèm muốn vẻ đẹp của Hạ Nhật Minh gần mười năm trời.
Tận đến hôm chúc thọ lão phu nhân, hắn mới không kiềm lòng được mà xuất hiện một lần.
Cho nên, hắn cũng rất kiên nhẫn với Tống Linh.
Thang máy vang lên một tiếng “tinh” rồi dừng lại, Sùng Minh ép Tống Linh vào phòng rồi nói với thuộc hạ: “Đặt thuốc xuống rồi biến hết đi.”
Đám thuộc hạ không dám hé răng dị nghị, đặt đồ đạc xuống rồi lục tục rời đi.
Sùng Minh không hề kiêng dè, cởi bỏ áo ngoài trước mặt Tống Linh, để lộ cơ thể đầm đìa máu tươi.
Tống Linh kinh hoảng đến đờ đẫn trong phút chốc.
Người đàn ông này sao lại bị thương nặng thế.
Vậy mà ban nãy hắn còn có tâm trạng để trêu đùa mình?
Người đàn ông này không biết đau à?
Sùng Minh liếc mắt nhìn Tống Linh, nói một câu hời hợt: “Có gì đâu, bị xiên vài nhát thôi mà. Tôi chỉ trêu chọc người ta đôi câu mà người ta ghi thù thế đấy, dám phái người truy sát tôi giữa đường, nếu như tôi không có nhiều đường lui, chắc đã chết trong tay người kia rồi.”
“Ai thế?” Tống Linh không nén nổi tò mò mà hỏi.
Sùng Minh khẽ nheo mắt, thản nhiên đáp lời: “Một người đàn ông có nhan sắc ngang cỡ cậu.”
Tống Linh bỗng chốc nhớ tới Hà Nhật Dương.
Trên thế giới này, nếu như có một người dám tự xưng ngang hàng về nhan sắc với hắn, vậy chỉ có Hà Nhật Dương thôi.
Lẽ nào người truy sát Sùng Minh là Hà Nhật Dương?
Sùng Minh không hề kiêng kỵ vết thương trên cơ thể, hắn dùng nước cưỡng ép bản thân rửa sạch vết thương, sau đó kéo tấm thân nhỏ nước tong tỏng nằm sấp lên giường, dùng giọng điệu không thể chân thật hơn nói với Tống Linh: “Nào, bôi thuốc giúp tôi đi!”
Tống Linh hơi do dự, hắn rất muốn nói hắn đâu phải bác sĩ.
Nhưng nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt và vết thương kinh hãi trên cơ thể Sùng Minh, hắn không cầm lòng được mà bước về phía trước, xách hộp cứu thương lên.
“Bôi thuốc cho anh xong, tôi bắt buộc phải rời khỏi đây.” Tống Linh nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Sùng Minh cười cười: “Được thôi.”
Chỉ cần hắn muốn tìm, không có người nào mà hắn không tìm được.
Chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Chàng trai này, hắn “chấm” rồi!
Tống Linh nghe hắn nói vậy, dường như thở phào được một hơi, sau đó mới quỳ một chân xuống giường, cẩn thận xử lý vết thương cho Sùng Minh.
Tống Tử Dao nghĩ thấy cũng phải.
Vì sự kiện ở bữa tiệc mừng thọ mà bây giờ Tống Thanh đã thành người nổi tiếng nửa vời rồi.
Bất kể đi đến đâu cũng có người vây lấy cô xin chụp ảnh chung.
Khiến Tống Thanh sợ đến mức mấy ngày này không dám ra đường nữa.
Tống Tử Dao cũng hiểu được tâm lý của Tống Thanh, bà nói với cô: “Cũng tốt, chúng ta ít ra đường một chút cũng không sao, cứ ở nhà đợi cũng được mà.”
Tống Thanh ngả đầu vào vai Tống Tử Dao, đáp lời bà: “Mẹ ơi, con thực sự rất vui! Cứ nghĩ đến việc anh trai con đã về, gia đình chúng ta có thể đón một năm mới sum vầy, con vui đến mức muốn khóc. Con đã nghĩ và mong về ngày này từ rất lâu rồi, nghĩ đến mức sắp có nếp nhăn trên mặt. Con không ngờ có ngày mong ước của con lại thành sự thật.”
Tống Tử Dao giơ tay xoa đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh, những năm qua con đã phải cực khổ rồi.”
Tống Thanh ôm ngang eo Tống Tử Dao mà lắc đầu nguầy nguậy: “Không khổ ạ. Nếu như có thể tìm được hung thủ sát hại ba con năm đó, khổ thế chứ khổ nữa con cũng thấy xứng đáng.”
Tống Tử Dao buông tiếng thở dài: “Con hà tất phải cố chấp với chuyện này như thế?”
“Con không có cách nào tha thứ cho kẻ đó được.” Nước mắt của Tống Thanh bỗng chốc lăn dài trên má: “Nếu như không vì tên hung thủ đó, ba con sẽ không chết, anh trai con sẽ không đổ bệnh suốt mười tám năm. Mười tám năm nay không dễ dàng gì. Nếu như không vì anh trai, con đã nghĩ đến chuyện chết quách đi cho rồi. Nhưng con không làm thế được. Anh con bị bệnh cần người chăm sóc. Nếu như con chết rồi, Tống Cương và đám người thân của hắn sẽ chèn ép anh trai con đến chết mất. Cho nên con phải cắn răng kiên trì. Chỉ cần họ chịu bỏ tiền cứu chữa cho anh, bảo con làm gì con cũng làm.”
“Lúc đó con chỉ có một ý nghĩ, là không để người ta bắt nạt anh trai con. Con luôn tin rằng, thế nào anh trai con cũng khỏe lại! Mẹ xem, con nói đúng mà? Anh con cuối cùng cũng hết bệnh rồi! Mà gia đình chúng ta cũng đoàn tụ rồi!” Tống Thanh gồng căng cánh tay lên, giấu đi những giọt nước mắt: “Bây giờ con chỉ còn lại một nguyện vọng cuối cùng, đó là điều tra được hung thủ đã sát hại ba con năm đó, trả lại công bằng cho ba con.”
Tống Tử Dao lắc đầu: “Được rồi, nếu con đã kiên quyết thế thì mẹ sẽ ủng hộ đến cùng. Mẹ cũng muốn xem thử kẻ đó rốt cuộc là người như thế nào, hắn nỡ ra tay giết một người dân bình thường tay không tấc sắt được sao?”
Tống Thanh khẽ khàng an ủi mẹ: “Mẹ, tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đến ngày mười sáu tháng Chạp.
Tống Linh đặt chân lên mảnh đất Trung Quốc rất đúng hẹn.
Chỉ có điều hắn không ngồi máy bay đến thẳng thành phố H, vẫn phải quá cảnh từ nơi khác.
Tống Linh vừa xuống máy bay, chưa kịp đến quầy tiếp tân làm thủ tục quá cảnh đã thấy có thứ gì đó chọc vào lưng mình: “Này, giúp đỡ nhau tí nhỉ.”
Tống Linh lập tức hiểu ra.
Đối phương cầm một khẩu súng.
Dù Tống Linh không biết làm sao mà đối phương mang được vũ khí lên máy bay, nhưng nếu đối phương đã chọn mình, vậy thì mình không thể thoát được.
Lê Huy đứng phía trước vô cùng hứng khởi, hiển nhiên đã nóng lòng muốn quay về lắm rồi.
Tống Linh không muốn liên lụy đến Lê Huy, lập tức nói với Lê Huy: “Chú Huy, chú cứ đi làm thủ tục quá cảnh trước, cháu gặp được một người bạn cũ, cháu đi nói chuyện với bạn một lát.”
Lê Huy do dự: “Thế sao được? Tôi phụ trách chăm sóc cho cậu mà.”
Đôi mắt xinh đẹp của Tống Linh ánh lên vẻ sốt ruột.
Hắn có thể cảm nhận được họng súng sau lưng đã ấn mạnh hơn vài phần, người kia đang thúc giục mình.
Tống Linh vội vàng nói: “Cháu đã khỏe hẳn rồi, không còn như trước kia nữa đâu. Chú Huy, chú yên tâm, chú cứ đi làm thủ tục trước đi, cháu gặp bạn rồi sẽ về ngay.”
Nói rồi, không đợi Lê Huy trả lời, Tống Linh bỗng chốc sải bước nhanh hơn.
Người phía sau cũng nhanh chóng nối gót hắn.
Xuống khỏi máy bay, một chiếc xe đã đi tới, dừng trước mặt Tống Linh.
“Lên xe.” Người đàn ông phía sau lạnh lùng ra lệnh.
Tống Linh đành ngoan ngoãn tuân theo.
Hắn không thể ngờ, hắn vừa về nước đã xảy ra chuyện thế này.
Đối phương trùng hợp gặp được hắn, hay đã ủ mưu từ lâu?
Tống Linh không kịp nghĩ ngợi nhiều, chỉ có thể vờ như lơ đễnh đánh rơi đồng hồ xuống dưới chân.
Nếu như đối phương ủ mưu đã lâu, hắn làm mất đồng hồ, kẻ kia sẽ biết ngay.
Lê Huy nhìn Tống Linh thư thái lên chiếc xe kia, ông hơi do dự, nhưng vẫn quyết định tôn trọng ý muốn của Tống Linh.
Dù sao thì bây giờ Tống Linh đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Đã không còn là chàng trai mang bệnh tự kỷ nữa rồi.
Đối với một chàng trai trưởng thành bình thường, hở ra một chút đã nghi ngờ là sỉ nhục hắn.
Tống Linh lên xe, áp lực trên eo bỗng chốc lơi lỏng.
Người đàn ông phía sau ung dung nói với tài xế: “Tìm một khách sạn.”
“Vâng, Ngài Sùng Minh.” Tài xế lập tức đáp lời.
Tống Linh vặn vẹo cơ thể cứng ngắc: “Anh muốn gì đây?”
Sùng Minh ngả người vào lưng ghế, nở nụ cười nhạt, giơ tay nhéo nhéo má Tống Linh: “Yên tâm, tôi bị thương rồi, cho dù tôi muốn thế nào, hôm nay cũng không cử động được.”
Tống Linh nghe câu nói nhẹ như lông hồng của đối phương mà ánh mắt không hề nao núng: “Nếu đã không cử động được, tại sao còn đưa tôi theo?”
“Phải có người bôi thuốc cho tôi chứ!” Sùng Minh nở nụ cười gian xảo: “Đám người kia xấu quá, tôi nuốt không trôi.”
Lí do kiểu gì thế này?
Bôi thuốc thôi còn phải xem mặt đẹp hay không đẹp à?
Tống Linh cảm thấy người đàn ông này vô lí đến mức không thể vô lí hơn.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước cửa một khách sạn.
Sùng Minh tiếp tục uy hiếp Tống Linh, ép Tống Linh vào khách sạn cùng hắn.
Hai người đi vào rất bình thường nên nhân viên ở quầy lễ tân không nghĩ ngợi gì nhiều đã đưa thẻ phòng cho họ.
Bước vào thang máy, Sùng Minh đột ngột rên một tiếng, tựa người vào vách thang máy.
Bấy giờ Tống Linh mới phát hiện ra, trên nền đất có vết máu.
Xem ra hắn bị thương không nhẹ nhỉ.
Sùng Minh luôn chăm chú quan sát Tống Linh, thấy Tống Linh phát hiện ra vết máu trên nền đất, hắn bỗng bật cười khẽ: “Thằng cha đó ra tay độc ác thật! Phái mấy trăm người truy sát tôi, đúng là coi trọng Sùng Minh này quá. À phải rồi, tôi quên chưa tự giới thiệu, tôi là Sùng Minh, ba mươi hai tuổi, cậu thì sao?”
Tống Linh không trả lời câu hỏi này.
“Người đẹp à, cậu lạnh lùng quá.” Sùng Minh huýt sáo, thái độ lộ vẻ khiêu khích khó nói thành lời: “Nhưng tôi thích những người đẹp lạnh lùng. Hà Nhật Dương cũng như y như cậu, luôn lạnh nhạt với tôi, tôi yêu cậu ta lắm mà không có được đấy!”
“Tôi không phải phụ nữ.” Tống Linh cứng rắn đáp trả: “Xin anh đừng dùng giọng điệu bông đùa với phụ nữ để nói chuyện với tôi. Tôi không thích đâu.”
Sùng Minh bật cười chế giễu: “Cậu thú vị hơn Hà Nhật Dương nhiều đấy. Giọng điệu nói chuyện của cậu rất dễ thương, cứ như chưa trưởng thành vậy.”
Tống Linh bỗng quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý tới Sùng Minh nữa.
Tuy hắn đã chữa khỏi bệnh tâm lý.
Nhưng suốt nhiều năm trời, vì lí do ẩn cư nên EQ của hắn của rất thấp.
Trên phương diện giao tiếp xã hội, hắn chẳng khác gì một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cho nên, khi Luna theo đuổi hắn, hắn từ chối cô một cách cứng ngắc và thẳng thừng, chứ không phải từ chối theo kiểu uyển chuyển lịch thiệp.
Bởi vì, hắn không làm được.
Trước nay có ai dạy hắn đâu.
Bây giờ bị Sùng Minh trêu chọc như thế, hắn chỉ biết tức giận, nhưng không biết nên thể hiện cảm xúc thế nào.
Nhìn vẻ mặt tức giận của Tống Linh, Sùng Minh bỗng ngẩn ngơ.
Đúng là quá đẹp!
Chàng trai này hoàn toàn không nham hiểm và gian xảo như Hà Nhật Dương, cũng không tàn nhẫn và tuyệt tình như hắn.
Cậu ấy như một tờ giấy trắng.
Bên trên có những gì, hiện ra rõ ràng.
Sùng Minh cảm thấy khó lòng tưởng tượng nổi.
Đáng lý ra, một chàng trai xinh đẹp như vậy, không thể nào còn chừa lại khoảng trống trong phương diện tình cảm được.
Hoặc là con cháu nhà quyền thế như Hà Nhật Dương, từ nhỏ đã ngang tàng và ngỗ ngược, thủ đoạn tàn ác, khiến người ta xiêu lòng trước vẻ đẹp của hắn nhưng đành chùn bước.
Hoặc là “thú cưng” mà những kẻ lắm tiền nuôi dưỡng, rất biết cách đoán sắc mặt người khác, rất biết cách dỗ dành, làm cho đàn ông và phụ nữ vui vẻ.
Mà hiển nhiên chàng trai trước mặt Sùng Minh không thuộc loại nào trong cả hai loại ấy.
Tuy quần áo trên người Tống Linh khá đẹp, nhưng từ một số chi tiết nhỏ, vẫn có thể nhận ra, hắn chưa từng tiếp nhận phương thức giáo dục hà khắc của gia đình quý tộc.
Khí chất trên người hắn quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức khiến người ta ngạt thở, nhưng đồng thời cũng phảng phất cám dỗ trí mạng.
Điều này chứng minh hắn tuyệt đối thuần khiết, đến nay vẫn chưa bị người đàn ông hay đàn bà nào vấy bẩn.
Thật kì lạ.
Rốt cuộc phải có một quá khứ thế nào mới khiến một chàng trai bình thường nhận được sự bao bọc tốt như vậy?
Sùng Minh không kìm được mà cảm thấy vô cùng hứng thú với Tống Linh.
Trước giờ Sùng Minh luôn rất kiên nhẫn với sắc đẹp.
Hắn thèm muốn vẻ đẹp của Hạ Nhật Minh gần mười năm trời.
Tận đến hôm chúc thọ lão phu nhân, hắn mới không kiềm lòng được mà xuất hiện một lần.
Cho nên, hắn cũng rất kiên nhẫn với Tống Linh.
Thang máy vang lên một tiếng “tinh” rồi dừng lại, Sùng Minh ép Tống Linh vào phòng rồi nói với thuộc hạ: “Đặt thuốc xuống rồi biến hết đi.”
Đám thuộc hạ không dám hé răng dị nghị, đặt đồ đạc xuống rồi lục tục rời đi.
Sùng Minh không hề kiêng dè, cởi bỏ áo ngoài trước mặt Tống Linh, để lộ cơ thể đầm đìa máu tươi.
Tống Linh kinh hoảng đến đờ đẫn trong phút chốc.
Người đàn ông này sao lại bị thương nặng thế.
Vậy mà ban nãy hắn còn có tâm trạng để trêu đùa mình?
Người đàn ông này không biết đau à?
Sùng Minh liếc mắt nhìn Tống Linh, nói một câu hời hợt: “Có gì đâu, bị xiên vài nhát thôi mà. Tôi chỉ trêu chọc người ta đôi câu mà người ta ghi thù thế đấy, dám phái người truy sát tôi giữa đường, nếu như tôi không có nhiều đường lui, chắc đã chết trong tay người kia rồi.”
“Ai thế?” Tống Linh không nén nổi tò mò mà hỏi.
Sùng Minh khẽ nheo mắt, thản nhiên đáp lời: “Một người đàn ông có nhan sắc ngang cỡ cậu.”
Tống Linh bỗng chốc nhớ tới Hà Nhật Dương.
Trên thế giới này, nếu như có một người dám tự xưng ngang hàng về nhan sắc với hắn, vậy chỉ có Hà Nhật Dương thôi.
Lẽ nào người truy sát Sùng Minh là Hà Nhật Dương?
Sùng Minh không hề kiêng kỵ vết thương trên cơ thể, hắn dùng nước cưỡng ép bản thân rửa sạch vết thương, sau đó kéo tấm thân nhỏ nước tong tỏng nằm sấp lên giường, dùng giọng điệu không thể chân thật hơn nói với Tống Linh: “Nào, bôi thuốc giúp tôi đi!”
Tống Linh hơi do dự, hắn rất muốn nói hắn đâu phải bác sĩ.
Nhưng nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt và vết thương kinh hãi trên cơ thể Sùng Minh, hắn không cầm lòng được mà bước về phía trước, xách hộp cứu thương lên.
“Bôi thuốc cho anh xong, tôi bắt buộc phải rời khỏi đây.” Tống Linh nhìn hắn bằng ánh mắt kiên định.
Sùng Minh cười cười: “Được thôi.”
Chỉ cần hắn muốn tìm, không có người nào mà hắn không tìm được.
Chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Chàng trai này, hắn “chấm” rồi!
Tống Linh nghe hắn nói vậy, dường như thở phào được một hơi, sau đó mới quỳ một chân xuống giường, cẩn thận xử lý vết thương cho Sùng Minh.