Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-311
CHƯƠNG 311:
Sau khi trò chuyện sơ qua, mọi người đều được Tống Tử Dao mời đến dùng bữa.
Một nhà bốn người, ngồi quanh trước bàn ăn, nếm thử một bàn thức ăn ngon.
Tống Thanh cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Nếu như bố con sống, thì tốt biết mấy!
Bố thấy được cảnh hạnh phúc này, chắc bố cũng sẽ vui lắm đây?
Tống Thanh nhớ đến lúc ở nghĩa trang, bố đến trong giấc mơ của mình, bố nói với mình, mình làm rất tốt.
Nhưng mình vẫn cảm thấy chưa đủ.
Nếu như có thể tìm thấy tên hung thủ kia, thì mới tuyệt vời.
Hà Nhật Dương cũng là nhân vật đáng gồm.
Anh ấy biết dựa vào từng trường hợp, mà thay đổi khí chất.
ở bên ngoài, khí thế anh ấy rất mạnh, sát phạt quyết đoán của đế vương.
Trước mặt người nhà, anh ấy là vãn bối, là chồng, là bạn bè.
Anh ấy luôn tuân thủ một câu nói: người đàn ông thật sự có bản lĩnh, khi đối mặt với người thân của mình, nhất định là một làn gió mùa xuân, chứ không phải đem những rắc rối chưa hoàn thành ở bên ngoài đem về nhà.
Tống Tử Dao quả không thẹn là nhà nghệ thuật.
Một bữa ăn gia đình tuy không đẹp giống như đầu bếp nhà hàng năm sao, nhưng cũng có thể nói là độc đáo, khiến con người ta sảng khoái.
Một nhà bốn người cứ thế vui vẻ mà ăn bữa cơm này.
Sau khi ăn cơm, Tống Linh đem những việc tai nghe mắt thấy trong khoảng thời gian ở nước ngoài, đều kể với Tống Tử Dao và Tống Thanh.
Thực ra mấy chuyện này, Tống Thanh đều biết, nhưng cô ấy vẫn thích nghe.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên trong suốt 18 năm qua anh hai nói nhiều nhất.
Cô ấy rất trân trọng.
Không cần biết Tống Linh nói gì, cô ấy đều thích nghe.
Hôm đó, họ nói rất nhiều rất nhiều chuyện, nhiều đến mức Tống Thanh muốn khóc.
Cho đến nửa đêm, Tống Thanh mới miễn cưỡng đi về cùng Hà Nhật Dương.
Không phải muốn rời khỏi, mà là thể không rời khỏi.
Nhà bên đây quá nhỏ, ở không được nhiều người.
Không còn cách nào, ai kêu Tống Thanh lúc đầu quá nghèo, thuê không nổi nhà lớn hơn chứ?
Về sau căn nhà này ở đến có tình cảm, nên tiện tay mua xuống.
Bây giờ do Tống Tử Dao và Tống Linh ở, đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều, Tống Tử Dao là họa sĩ, nên mở một căn phòng riêng để làm phòng vẽ.
Sau đó lại thêm mấy đồ lung tung nữa, cả căn nhà chỉ còn lại hai phòng ngủ.
Vừa đủ cho Tống Tử Dao và Tống Linh mỗi người một phòng.
Trên đường về nhà, Tống Thanh dựa vào ghế ngồi, mãi không nói chuyện.
Hà Nhật Dương cứ chậm rãi lái xe, cũng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Thanh, cho cô ấy sự an ủi và ủng hộ trong im lặng.
Tống Thanh nở nụ cười ngọt ngào với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, cám ơn anh đã bên em. Trong giây phút quan trọng này, trong ngày đáng nhớ này.”
Đôi mắt Hà Nhật Dương khẽ cong: “Đây cũng là tâm nguyện của anh, mong rằng những ngày trong tương lai, anh đều có thể bên em trải qua những giây phút đáng nhớ.”
Tống Thanh cảm thấy ngọt tận đáy lòng.
Cuộc sống hình như rất mỹ mãn.
Về đến trang viên Cảnh Hoa, vừa xuống xe, Lý Hạ cứ lau miệng, không biết là mới ăn gì.
Mũi Hà Nhật Dương rất thính, một lát là ngửi thấy mùi máu tanh trên người Lý Hạ, anh ấy ra dấu cho Lý Hạ, nói: “đến thư phòng chờ tôi trước.”
Lý Hạ liền gật đầu.
Chân mày Lý Xuân khẽ nhăn, có phần trách móc mà nhìn Lý Hạ.
Lý Hạ cừ he he, xoa xao tay, bày tỏ mình không sao.
Tống Thanh biết Hà Nhật Dương có chuyện cần bàn, nên về phòng nghỉ ngơi trước.
Đến thư phòng, Lý Hạ mới nghiêm túc nói: “Chủ tịch, thất bại rồi. Tên Sùng Minh đó đúng là xảo quyệt, mấy tuyến đường truy sát của chúng ta, đều bị hắn trốn thoát. Nhưng, hắn ta bị thương không nhẹ, có lẽ thời gian tới hắn ta không dám ngông cuồng nữa.”
“Cậu thế nào?” Hà Nhật Dương nhìn Lý Hạ: “Không được nói dối!”
Lý Xuân nhìn lấy Lý Hạ, Lý Hạ giờ mới trả lời nói: “Bị thương một chút, nhưng không thành vấn đề. Chúng ta người đông, tôi không phải là người đi tiên phong.”
Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Sùng Minh là vua của vương quốc hắc ám, muốn mạng của hắn, cũng không dễ như vậy. Có thể khiến hắn ta bị thương, cậu cũng không dễ dàng gì. Không cần biết bị thương nặng hay không, mấy hôm nay cậu nghỉ vài hôm, nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”
Lý Hạ xoa xoa tay: “Chủ tịch, tôi thật sự không sao.”
“Được rồi, cậu không phải cứ nhớ mãi món điểm tâm mới ra đó sao? Chủ tịch đã dặn rồi, chuẩn bị cho cậu 10 ngày phiếu ăn sáng. Cậu có thể tha hồ mà ăn.” Lý Xuân ho nhẹ nói.
“Thật sao?” ăn hàng như Lý Hạ mắt lóe sáng.
Hà Nhật Dương cùng Lý Xuân không nhịn được cười gật đầu.
“Thế thì cám ơn chủ tịch! Tôi đây đi nghỉ phép liền!” Lý Hạ cười he he nói: “Nhưng nếu như có việc cần làm, cứ nói với tôi. Tôi thật sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ, so với Sùng Minh mà nói, tôi hoàn toàn không tính là gì.”
Vết thương trên người Lý Hạ, so với Sùng Minh thực sự đúng là không là gì.
Lý Hạ chỉ là băng bó một chút, thì có thể tung tăng bay nhảy rồi.
Sùng Minh thì lại nằm trên giường, phát sốt cả một ngày
Chờ hắn ta hết sốt, câu nói đầu tiên sau khi hắn mở mắt ra là: “Có tung tích của tiểu mỹ nhân kia chưa?”
Thuộc hạ rất quy củ trả lời: “Đã tra ra, cậu ta đã bay đến thành phố H.”
“Thành phố H!” Sùng Minh sợ lấy cằm nói: “Đúng là một nơi rất nguy hiểm! Thành phố H lẫn tỉnh Nghệ An, đều là địa bàn của Hà Nhật Dương! Tôi mà quay về thành phố H lần nữa, có phải là rất nguy hiểm?”
Mấy thuộc hạ đều không dám nói một lời nào.
Không dám lên tiếng.
Sùng Minh ngược lại không cần họ lên tiếng
Sùng Minh lại tự độc thoại nói: “Nhưng, nơi càng nguy hiểm càng an toàn. Hà Nhật Dương cũng không ngờ tới, chém hết nửa mạng của tôi, tôi còn dám đi thành phố H, đến dưỡng thương dưới mí mắt hắn ta. Dù sao cũng sắp đến tết, chi bằng đi đến thành phố H đón tết. Mấy năm nay, vô số quốc gia trên thế giới đều bắt đầu đón tết, tôi cũng nên đi góp vui góp vui, cũng để đón tết thôi!”
Sùng Minh đúng là vì mỹ sắc, cả mạng cũng không cần nữa.
Nhưng, đây chính là Sùng Minh.
Cẩn thận tỉ mĩ luôn không phải là tác phong của hắn.
Hắn chính là kiêu ngạo như thế.
Nhưng hắn đúng thật là có bản lĩnh.
Công khai truy sát hay ám sát nhiều không đếm xuể, chính là không ai giết được Sùng Minh hắn.
Ví dụ như, lần này bị thương nặng thế kai.
Cũng chỉ là bị hương, cũng không chết được.
Hà Nhật Dương là sự hiện diện của hô mưa gọi gió!
Hắn ta đích thân ra tay, cũng không giết được hắn, có thể thấy được, Sùng Minh chuẩn bị cho mình biết bao nhiều đường lùi và đường sống.
Sau khi Sùng Minh quyết định, liền xuống lệnh: “tại thành phố H tìm một nơi thoải mái, mua một căn nhà. Tôi muốn dưỡng thương thật tốt.’
Nói xong, Sùng Minh nheo mắt lại.
Khẩu khí câu này của hắn ta hoàn toàn không phải là đi dưỡng thương, mà là đi tán trai!
Từ sau khi Tống Linh trở về, Tống Thanh từ chối tất cả việc, không có gì thì cứ chạy sang nhà, chính là để được ở cùng nói chuyện nhiều một chút với Tống Linh.
Hà Nhật Dương cũng đúng đang bận chuyện công ty.
Cuối năm mà, là lúc phải phát lì xì cho nhân viên công ty.
Cho nên mọi người hầu như đều rất bận.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mỗi ngày đều đến biệt thự họ Hà, sáng chiều đúng giờ đi qua, thật sự là đúng giờ hơn cả con dâu thời xưa.
Vưu Tâm Nguyệt cũng khó mà không oán than lời nào.
Hà lão phu nhân cho phép bà ấy sau khi đón tết xong mới đến trước bài vị tổ tiên quỳ gối, đó đã khoan hồng lắm rồi.
Cho nên Vưu Tâm Nguyệt không có gì đáng chạnh lòng.
Mà mấy hôm nay, Vưu Tâm Nguyệt hiểu chuyện như thế còn một nguyên do khác.
Thôi Nguyệt Lam mãi nói với Vưu Tâm Nguyệt rằng, cô ấy thê thảm như vậy, đều là do Tống Thanh và Vưu Tâm Nguyệt gây nên.
Nếu không phải Tống Thanh, thì người bị hại không phải là Thôi Nguyệt Lam.
Nếu như không phải Vưu Tâm Nguyệt, thế thì cô ấy Thôi Nguyệt Lam cũng không thảm đến vậy, nhiều nhất bị người ta đánh một trận, nhưng sẽ không thành bộ dạng thế này.
Thôi Nguyệt Lam này đúng là quá hiểu Vưu Tâm Nguyệt đi.
Do vừa nhỏng nhẻo vừa phàn nàn vừa tẩy não cho Vưu Tâm Nguyệt.
Vưu Tâm Nguyệt vốn dĩ thiên vị Thôi Nguyệt Lam, bây giờ Thôi Nguyệt Lam lại làm thế này, bà ấy dần dần cảm thấy Thôi Nguyệt Lam nói rất có lý.
Do đó, bà ấy cũng hận cả Tống Thanh, đồng thời tự trách bản thân.
Cho nên, bà ấy muốn bù đắp một chút cho Thôi Nguyệt Lam, tính mở một mắt nhắm một mắt, cho phép Thôi Nguyệt Lam lấy chuyện quá khứ để kiếm chuyện.
Lần này Thôi Nguyệt Lam đúng là im lặng hẳn.
Như con rắn độc đang ngủ đông vậy.
Không dễ gì cử động, một khi động thì một nhát chí mạng.
Thôi Nguyệt Lam đang chờ cơ hội, dù bây giờ cô ấy vẫn chưa xác định cơ hội đó là gì.
Chỉ cần là con người, đều sẽ có điểm yếu.
Cô ấy đang chờ Tống Thanh lộ ra, điểm yếu chí mạng đó.
Cho nên khoảng thời gian này, Thôi Nguyệt Lam và Vưu Tâm Nguyệt đều rất yên tĩnh.
Một chút dấu hiệu gây chuyện cũng không có.
Hà lão phu nhân thấy Vưu Tâm Nguyệt ngoan ngoãn như thế, trong lòng cũng có chút hả giận, cũng không thèm tính toán so đo mấy chuyện đó với Vưu Tâm Nguyệt nữa.
Cho nên, thời gian trôi qua liền tới 23 tháng chạp.
Tại đất Trung Quốc này, 23 tháng chạp là tết nhỏ của miền Bắc, 24 tháng chạp là tết nhỏ của miền Nam.
Bây giờ, Nam Bắc tương tác, mọi người đều hạnh phúc bên nhau.
Hôm nay, Tống Thanh cần phải đi cùng Hà Nhật Dương đến chung cư nhạ họ Hà ăn cơm.
Hơn nữa cô ấy thân là thiếu nãi nãi, vẫn phải chịu trách nhiệm một số việc trong nhà.
Đối với việc này, Tống Linh và Tống Tử Dao đùng bày tỏ thấu hiểu.
Cho nên, mấy ngày này, Tống Thanh đều phải ở nhà họ Hà bận trong bận ngoài, không có thời gian rảnh ra ngoài.
Tống Linh thân là đàn ông, nên tất nhiên phải gánh vác nhiệm vụ chăm sóc gia đình!
Tống Tử Dao là họa sĩ, có lúc một khi bận, thì quên cả thời gian, Tống Linh cứ phải phụ trách nhiệm vụ chăm sóc cho mẹ.
Mấy hôm nay, người chơi cuộc chiến công thủ lần nữa lại liên hệ với Tống Linh, muốn mời Tống Linh tiếp tục chơi chung.
Nửa năm nay, vì không có Tống Linh, ưu thế khi xưa dần dần đã bị đối phương lấy lại. Bây giờ thấy Tống Linh xuất hiện, ai nấy đều vui mừng rõ thấy, đều đến tìm Tống Linh ra tay. Hơn nữa hào phóng bày tỏ, số tiền cược lần này đều thuộc về Tống Linh.
Tống Linh bày tỏ là sẽ suy nghĩ chuyện này.
Ở chỗ khác, Sùng Minh bên kia cãng nhận được tin.
“Ông Sùng Minh, hacker cao cấp gì đó kia đã xuất hiện. Cậu ta hình như cũng ở thành phố H.” Một thuộc hạ không chắn chắc lắm nói, bất ngờ đến quá đột xuất, nên hắn ta cũng không chắc chắn.
Lần này cũng xem là trùng hợp, kịp thời xác định vị trí cậu ta.
Thế nhưng chỉ có thể biết được cậu ta ở thành phố H, thế nhưng không biết nơi nào của thành phố H.
Phải biết là thành phố H khá lớn.
Chỉ dân số thành phố thôi cũng đã gần chục triệu người, càng không cần phải nói các thị trấn huyện xã phụ thuộc khác.
Ánh mắt Sùng Minh lóe sáng: “Rất tốt rất tốt. Thành phố H đúng là mảnh đất tốt với tôi. Tiếp tục điều tra! Nếu mà vẫn tra không ra, thì đừng ăn tết nữa!”
Sau khi trò chuyện sơ qua, mọi người đều được Tống Tử Dao mời đến dùng bữa.
Một nhà bốn người, ngồi quanh trước bàn ăn, nếm thử một bàn thức ăn ngon.
Tống Thanh cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Nếu như bố con sống, thì tốt biết mấy!
Bố thấy được cảnh hạnh phúc này, chắc bố cũng sẽ vui lắm đây?
Tống Thanh nhớ đến lúc ở nghĩa trang, bố đến trong giấc mơ của mình, bố nói với mình, mình làm rất tốt.
Nhưng mình vẫn cảm thấy chưa đủ.
Nếu như có thể tìm thấy tên hung thủ kia, thì mới tuyệt vời.
Hà Nhật Dương cũng là nhân vật đáng gồm.
Anh ấy biết dựa vào từng trường hợp, mà thay đổi khí chất.
ở bên ngoài, khí thế anh ấy rất mạnh, sát phạt quyết đoán của đế vương.
Trước mặt người nhà, anh ấy là vãn bối, là chồng, là bạn bè.
Anh ấy luôn tuân thủ một câu nói: người đàn ông thật sự có bản lĩnh, khi đối mặt với người thân của mình, nhất định là một làn gió mùa xuân, chứ không phải đem những rắc rối chưa hoàn thành ở bên ngoài đem về nhà.
Tống Tử Dao quả không thẹn là nhà nghệ thuật.
Một bữa ăn gia đình tuy không đẹp giống như đầu bếp nhà hàng năm sao, nhưng cũng có thể nói là độc đáo, khiến con người ta sảng khoái.
Một nhà bốn người cứ thế vui vẻ mà ăn bữa cơm này.
Sau khi ăn cơm, Tống Linh đem những việc tai nghe mắt thấy trong khoảng thời gian ở nước ngoài, đều kể với Tống Tử Dao và Tống Thanh.
Thực ra mấy chuyện này, Tống Thanh đều biết, nhưng cô ấy vẫn thích nghe.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên trong suốt 18 năm qua anh hai nói nhiều nhất.
Cô ấy rất trân trọng.
Không cần biết Tống Linh nói gì, cô ấy đều thích nghe.
Hôm đó, họ nói rất nhiều rất nhiều chuyện, nhiều đến mức Tống Thanh muốn khóc.
Cho đến nửa đêm, Tống Thanh mới miễn cưỡng đi về cùng Hà Nhật Dương.
Không phải muốn rời khỏi, mà là thể không rời khỏi.
Nhà bên đây quá nhỏ, ở không được nhiều người.
Không còn cách nào, ai kêu Tống Thanh lúc đầu quá nghèo, thuê không nổi nhà lớn hơn chứ?
Về sau căn nhà này ở đến có tình cảm, nên tiện tay mua xuống.
Bây giờ do Tống Tử Dao và Tống Linh ở, đồ đạc trong nhà ngày càng nhiều, Tống Tử Dao là họa sĩ, nên mở một căn phòng riêng để làm phòng vẽ.
Sau đó lại thêm mấy đồ lung tung nữa, cả căn nhà chỉ còn lại hai phòng ngủ.
Vừa đủ cho Tống Tử Dao và Tống Linh mỗi người một phòng.
Trên đường về nhà, Tống Thanh dựa vào ghế ngồi, mãi không nói chuyện.
Hà Nhật Dương cứ chậm rãi lái xe, cũng không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay Tống Thanh, cho cô ấy sự an ủi và ủng hộ trong im lặng.
Tống Thanh nở nụ cười ngọt ngào với Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, cám ơn anh đã bên em. Trong giây phút quan trọng này, trong ngày đáng nhớ này.”
Đôi mắt Hà Nhật Dương khẽ cong: “Đây cũng là tâm nguyện của anh, mong rằng những ngày trong tương lai, anh đều có thể bên em trải qua những giây phút đáng nhớ.”
Tống Thanh cảm thấy ngọt tận đáy lòng.
Cuộc sống hình như rất mỹ mãn.
Về đến trang viên Cảnh Hoa, vừa xuống xe, Lý Hạ cứ lau miệng, không biết là mới ăn gì.
Mũi Hà Nhật Dương rất thính, một lát là ngửi thấy mùi máu tanh trên người Lý Hạ, anh ấy ra dấu cho Lý Hạ, nói: “đến thư phòng chờ tôi trước.”
Lý Hạ liền gật đầu.
Chân mày Lý Xuân khẽ nhăn, có phần trách móc mà nhìn Lý Hạ.
Lý Hạ cừ he he, xoa xao tay, bày tỏ mình không sao.
Tống Thanh biết Hà Nhật Dương có chuyện cần bàn, nên về phòng nghỉ ngơi trước.
Đến thư phòng, Lý Hạ mới nghiêm túc nói: “Chủ tịch, thất bại rồi. Tên Sùng Minh đó đúng là xảo quyệt, mấy tuyến đường truy sát của chúng ta, đều bị hắn trốn thoát. Nhưng, hắn ta bị thương không nhẹ, có lẽ thời gian tới hắn ta không dám ngông cuồng nữa.”
“Cậu thế nào?” Hà Nhật Dương nhìn Lý Hạ: “Không được nói dối!”
Lý Xuân nhìn lấy Lý Hạ, Lý Hạ giờ mới trả lời nói: “Bị thương một chút, nhưng không thành vấn đề. Chúng ta người đông, tôi không phải là người đi tiên phong.”
Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Sùng Minh là vua của vương quốc hắc ám, muốn mạng của hắn, cũng không dễ như vậy. Có thể khiến hắn ta bị thương, cậu cũng không dễ dàng gì. Không cần biết bị thương nặng hay không, mấy hôm nay cậu nghỉ vài hôm, nghỉ ngơi cho đàng hoàng.”
Lý Hạ xoa xoa tay: “Chủ tịch, tôi thật sự không sao.”
“Được rồi, cậu không phải cứ nhớ mãi món điểm tâm mới ra đó sao? Chủ tịch đã dặn rồi, chuẩn bị cho cậu 10 ngày phiếu ăn sáng. Cậu có thể tha hồ mà ăn.” Lý Xuân ho nhẹ nói.
“Thật sao?” ăn hàng như Lý Hạ mắt lóe sáng.
Hà Nhật Dương cùng Lý Xuân không nhịn được cười gật đầu.
“Thế thì cám ơn chủ tịch! Tôi đây đi nghỉ phép liền!” Lý Hạ cười he he nói: “Nhưng nếu như có việc cần làm, cứ nói với tôi. Tôi thật sự không sao, chỉ là vết thương nhỏ, so với Sùng Minh mà nói, tôi hoàn toàn không tính là gì.”
Vết thương trên người Lý Hạ, so với Sùng Minh thực sự đúng là không là gì.
Lý Hạ chỉ là băng bó một chút, thì có thể tung tăng bay nhảy rồi.
Sùng Minh thì lại nằm trên giường, phát sốt cả một ngày
Chờ hắn ta hết sốt, câu nói đầu tiên sau khi hắn mở mắt ra là: “Có tung tích của tiểu mỹ nhân kia chưa?”
Thuộc hạ rất quy củ trả lời: “Đã tra ra, cậu ta đã bay đến thành phố H.”
“Thành phố H!” Sùng Minh sợ lấy cằm nói: “Đúng là một nơi rất nguy hiểm! Thành phố H lẫn tỉnh Nghệ An, đều là địa bàn của Hà Nhật Dương! Tôi mà quay về thành phố H lần nữa, có phải là rất nguy hiểm?”
Mấy thuộc hạ đều không dám nói một lời nào.
Không dám lên tiếng.
Sùng Minh ngược lại không cần họ lên tiếng
Sùng Minh lại tự độc thoại nói: “Nhưng, nơi càng nguy hiểm càng an toàn. Hà Nhật Dương cũng không ngờ tới, chém hết nửa mạng của tôi, tôi còn dám đi thành phố H, đến dưỡng thương dưới mí mắt hắn ta. Dù sao cũng sắp đến tết, chi bằng đi đến thành phố H đón tết. Mấy năm nay, vô số quốc gia trên thế giới đều bắt đầu đón tết, tôi cũng nên đi góp vui góp vui, cũng để đón tết thôi!”
Sùng Minh đúng là vì mỹ sắc, cả mạng cũng không cần nữa.
Nhưng, đây chính là Sùng Minh.
Cẩn thận tỉ mĩ luôn không phải là tác phong của hắn.
Hắn chính là kiêu ngạo như thế.
Nhưng hắn đúng thật là có bản lĩnh.
Công khai truy sát hay ám sát nhiều không đếm xuể, chính là không ai giết được Sùng Minh hắn.
Ví dụ như, lần này bị thương nặng thế kai.
Cũng chỉ là bị hương, cũng không chết được.
Hà Nhật Dương là sự hiện diện của hô mưa gọi gió!
Hắn ta đích thân ra tay, cũng không giết được hắn, có thể thấy được, Sùng Minh chuẩn bị cho mình biết bao nhiều đường lùi và đường sống.
Sau khi Sùng Minh quyết định, liền xuống lệnh: “tại thành phố H tìm một nơi thoải mái, mua một căn nhà. Tôi muốn dưỡng thương thật tốt.’
Nói xong, Sùng Minh nheo mắt lại.
Khẩu khí câu này của hắn ta hoàn toàn không phải là đi dưỡng thương, mà là đi tán trai!
Từ sau khi Tống Linh trở về, Tống Thanh từ chối tất cả việc, không có gì thì cứ chạy sang nhà, chính là để được ở cùng nói chuyện nhiều một chút với Tống Linh.
Hà Nhật Dương cũng đúng đang bận chuyện công ty.
Cuối năm mà, là lúc phải phát lì xì cho nhân viên công ty.
Cho nên mọi người hầu như đều rất bận.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mỗi ngày đều đến biệt thự họ Hà, sáng chiều đúng giờ đi qua, thật sự là đúng giờ hơn cả con dâu thời xưa.
Vưu Tâm Nguyệt cũng khó mà không oán than lời nào.
Hà lão phu nhân cho phép bà ấy sau khi đón tết xong mới đến trước bài vị tổ tiên quỳ gối, đó đã khoan hồng lắm rồi.
Cho nên Vưu Tâm Nguyệt không có gì đáng chạnh lòng.
Mà mấy hôm nay, Vưu Tâm Nguyệt hiểu chuyện như thế còn một nguyên do khác.
Thôi Nguyệt Lam mãi nói với Vưu Tâm Nguyệt rằng, cô ấy thê thảm như vậy, đều là do Tống Thanh và Vưu Tâm Nguyệt gây nên.
Nếu không phải Tống Thanh, thì người bị hại không phải là Thôi Nguyệt Lam.
Nếu như không phải Vưu Tâm Nguyệt, thế thì cô ấy Thôi Nguyệt Lam cũng không thảm đến vậy, nhiều nhất bị người ta đánh một trận, nhưng sẽ không thành bộ dạng thế này.
Thôi Nguyệt Lam này đúng là quá hiểu Vưu Tâm Nguyệt đi.
Do vừa nhỏng nhẻo vừa phàn nàn vừa tẩy não cho Vưu Tâm Nguyệt.
Vưu Tâm Nguyệt vốn dĩ thiên vị Thôi Nguyệt Lam, bây giờ Thôi Nguyệt Lam lại làm thế này, bà ấy dần dần cảm thấy Thôi Nguyệt Lam nói rất có lý.
Do đó, bà ấy cũng hận cả Tống Thanh, đồng thời tự trách bản thân.
Cho nên, bà ấy muốn bù đắp một chút cho Thôi Nguyệt Lam, tính mở một mắt nhắm một mắt, cho phép Thôi Nguyệt Lam lấy chuyện quá khứ để kiếm chuyện.
Lần này Thôi Nguyệt Lam đúng là im lặng hẳn.
Như con rắn độc đang ngủ đông vậy.
Không dễ gì cử động, một khi động thì một nhát chí mạng.
Thôi Nguyệt Lam đang chờ cơ hội, dù bây giờ cô ấy vẫn chưa xác định cơ hội đó là gì.
Chỉ cần là con người, đều sẽ có điểm yếu.
Cô ấy đang chờ Tống Thanh lộ ra, điểm yếu chí mạng đó.
Cho nên khoảng thời gian này, Thôi Nguyệt Lam và Vưu Tâm Nguyệt đều rất yên tĩnh.
Một chút dấu hiệu gây chuyện cũng không có.
Hà lão phu nhân thấy Vưu Tâm Nguyệt ngoan ngoãn như thế, trong lòng cũng có chút hả giận, cũng không thèm tính toán so đo mấy chuyện đó với Vưu Tâm Nguyệt nữa.
Cho nên, thời gian trôi qua liền tới 23 tháng chạp.
Tại đất Trung Quốc này, 23 tháng chạp là tết nhỏ của miền Bắc, 24 tháng chạp là tết nhỏ của miền Nam.
Bây giờ, Nam Bắc tương tác, mọi người đều hạnh phúc bên nhau.
Hôm nay, Tống Thanh cần phải đi cùng Hà Nhật Dương đến chung cư nhạ họ Hà ăn cơm.
Hơn nữa cô ấy thân là thiếu nãi nãi, vẫn phải chịu trách nhiệm một số việc trong nhà.
Đối với việc này, Tống Linh và Tống Tử Dao đùng bày tỏ thấu hiểu.
Cho nên, mấy ngày này, Tống Thanh đều phải ở nhà họ Hà bận trong bận ngoài, không có thời gian rảnh ra ngoài.
Tống Linh thân là đàn ông, nên tất nhiên phải gánh vác nhiệm vụ chăm sóc gia đình!
Tống Tử Dao là họa sĩ, có lúc một khi bận, thì quên cả thời gian, Tống Linh cứ phải phụ trách nhiệm vụ chăm sóc cho mẹ.
Mấy hôm nay, người chơi cuộc chiến công thủ lần nữa lại liên hệ với Tống Linh, muốn mời Tống Linh tiếp tục chơi chung.
Nửa năm nay, vì không có Tống Linh, ưu thế khi xưa dần dần đã bị đối phương lấy lại. Bây giờ thấy Tống Linh xuất hiện, ai nấy đều vui mừng rõ thấy, đều đến tìm Tống Linh ra tay. Hơn nữa hào phóng bày tỏ, số tiền cược lần này đều thuộc về Tống Linh.
Tống Linh bày tỏ là sẽ suy nghĩ chuyện này.
Ở chỗ khác, Sùng Minh bên kia cãng nhận được tin.
“Ông Sùng Minh, hacker cao cấp gì đó kia đã xuất hiện. Cậu ta hình như cũng ở thành phố H.” Một thuộc hạ không chắn chắc lắm nói, bất ngờ đến quá đột xuất, nên hắn ta cũng không chắc chắn.
Lần này cũng xem là trùng hợp, kịp thời xác định vị trí cậu ta.
Thế nhưng chỉ có thể biết được cậu ta ở thành phố H, thế nhưng không biết nơi nào của thành phố H.
Phải biết là thành phố H khá lớn.
Chỉ dân số thành phố thôi cũng đã gần chục triệu người, càng không cần phải nói các thị trấn huyện xã phụ thuộc khác.
Ánh mắt Sùng Minh lóe sáng: “Rất tốt rất tốt. Thành phố H đúng là mảnh đất tốt với tôi. Tiếp tục điều tra! Nếu mà vẫn tra không ra, thì đừng ăn tết nữa!”
Bình luận facebook