• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (104 Viewers)

  • Chap-315

CHƯƠNG 315:




Không, không thể nào!
Tuyệt đối không thể nào!
Hà Nhật Dương không thể cùng Thôi Nguyệt Lam.
Anh ấy từng nói, đời này không phụ mình!
Anh ấy đã hứa với mình, anh ấy sẽ không làm thế.
Tống Thanh chỉ cảm thấy trước mắt lại tối đen, ngồi xuống trên sô fa, toàn thân đông cứng.
Rất lâu sau đó, cô mới cảm thấy hoàn hồn.
Cô không tin!
Cô không tin Hà Nhật Dương có thể làm chuyện có lỗi với cô!
Đây nhất định là hiểu lầm!
Không, đây chắc chắn là có người làm giả tấm hình!
Nhất định có người ps!
Tống Thanh run rẩy nhặt điện thoại trên tấm thảm, run rẩy gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương.
Điện thoại kêu rất lâu, nhưng mãi vẫn không ai nghe máy.
Tống Thanh không từ bỏ, gọi điện thoại cho Lý Xuân.
Trừ phi có chuyện đặc biệt khẩn cấp, nếu không Tống Thanh sẽ không bao giờ hỏi Lý Xuân về hành tung của Hà Nhật Dương.
Nhưng mà lần này, Tống Thanh không thể chịu được.
“Lý Xuân, Nhật Dương đâu rồi?” Tống Thanh cảm thấy giọng nói của cô đang run, ngón tay đang run sắp không cầm nổi điện thoại rồi.
Lý Xuân cảm thấy kì lạ hỏi ngược lại: “thiếu phu nhân, tại sao cô lại hỏi như vậy? Hôm qua chủ tịch đột nhiên cho chúng tôi nghỉ phép, nói rằng anh ấy có chút chuyện cần tự mình đi xử lí. Thiếu phu nhân, cô không biết sao?”
Tay Tống Thanh buông xuống, điện thoại liền rớt xuống thảm, tiếp theo Lý Xuân nói gì, cô đều không nghe thấy nữa.
Hà Nhật Dương ngay cả Lý Xuân cũng không mang theo cùng?
Chỉ vì đi gặp Thôi Nguyệt Lam sao?
Thì ra, trong lòng Hà Nhật Dương, Thôi Nguyệt Lam lại quan trọng như vậy.
Thì ra, bản thân mình không đủ quan trọng sao?
Bây giờ, bây giờ.
Điện thoại dưới chân đột nhiên reo lên.
Tống Thanh cứ tưởng Hà Nhật Dương gọi đến, lập tức nhấc máy nói: “Nhật Dương”
Giọng Thôi Nguyệt Lam truyền đến trong điện thoại.” Hihi, thì ra cô vẫn đang đợi điện thoại của Hà Nhật Dương sao? Thật ngại quá. Là tôi, Thôi Nguyệt Lam. Vừa nãy gửi hình cho cô cô đã thấy rồi chứ? Cô không định chúc mừng tôi sao? Dù gì, mang thai cũng là chuyện lớn mà!?
Trong lòng Tống Thanh càng thêm giá lạnh.
“Không sai, từ tối qua tới giờ, Hà Nhật Dương ở bên tôi. Anh ấy bỏ lại trợ lí, cùng tôi đi ra ngoài thành phố.” Lời nói của Thôi Nguyệt Lam sao mà nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Tống Thanh lại là một sự đả kích nặng nề: “cô gần đây có phải cảm thấy Hà Nhật Dương đối xử với cô rất tốt, rất ân cần không? Thật ngốc! Đó là vì anh ấy cảm thấy có lỗi! Chẳng lẽ cô không biết đàn ông sau khi ra ngoài ngoại tình thường đối xử tốt với vợ của mình sao? Đó là một tâm lí bù đắp! Huống hồ, mối quan hệ không rõ ràng của cô và Trình Thiên Cát làm cho anh ấy cảm thấy rất bực mình!”
Tống Thanh nắm chặt tay, hốc mắt đỏ ngầu: “cô nói dối!”
Thôi Nguyệt Lam từ từ cười phá lên: “thật sao? Tôi có nói dối hay không, trong lòng cô không phải hiểu rất rõ sao? Tống Thanh hà tất phải tự lừa dối mình dối người chứ? Tôi nói sự thật cho cô biết . Lúc cô đang ở Đông Bắc, lúc cô gặp Trình Thiên Cát, Hà Nhật Dương đã biết tất cả rồi. Anh ấy vốn dĩ muốn cho cô cơ hội, nhưng mà cô vẫn luôn không giải thích rõ ràng với anh ấy. Vì vậy, anh ấy rất đau khổ mà đến tìmi với tôi. Sau đó tôi an ủi anh ấy, khuyên anh ấy, anh ấy uống rất nhiều rượu, tôi cũng uống rất nhiều. Sau đó, hihi. Chuyện tiếp sau đó, cô cũng đoán được rồi mà phải không? Có phải từ lúc từ Đông Bắc trở về, Hà Nhật Dương anh ấy đối xử với cô rất dịu dàng, ân cần? Chậc chậc chậc, đây là căn bệnh đau khổ của đàn ông! Vụng trộm bên ngoài, thâm tâm áy náy!”
Không, không phải như vậy!
Hà Nhật Dương anh ấy không phải là người như vậy!
Thôi Nguyệt Lam, rõ ràng là cô đang lừa tôi!
Trong mắt Tống Thanh rất nhanh đã ngập tràn nước mắt, liên tục lắc đầu, nhưng lại mím chặt môi, không nói được lời nào.
“Nếu như đứa con này không phải của Hà Nhật Dương, thì tại sao anh ấy có thể đưa tôi đi xa như vậy, đi một nơi rất xa để kiểm tra thai chứ? Thôi Nguyệt Lam trong điện thoại liền cao giọng độc ác: “tuy rằng trước đây tôi vì cô bị ba người đàn ông bẩn thỉu làm nhục, nhưng đứa trẻ này sớm đã ở trong bụng tôi rồi. Cô nói xem, đối với nhà họ Hà, người thừa kế có quan trọng không? Cô cũng nhìn thấy mẹ chồng cô rồi. Hà lão phu nhân không thích bà ấy như vậy, nhưng sau khi bà ấy sinh ra Hà Nhật Dương, vẫn là trở về nhà họ Hà đó sao? Còn tôi, chỉ cần tôi sinh ra đứa con của Hà Nhật Dương, chỉ cần tôi ở ngoài sống một vài năm, đợi sau khi những tin tức đó bị lãng quên, tôi sẽ trở thành nhị thiếu phu nhân của Nhà họ Hà rồi!”
Không, không phải!
Sự thật không phải như vậy!
Hà Nhật Dương sẽ không cùng người phụ nữ khác sinh con!
Anh ấy sẽ không làm vậy!
Sẽ không đâu.
“Cô có thể nhận nhầm người, nhưng không phải đến Hà Nhật Dương cô cũng không nhận ra chứ? Bức ảnh này không phải được ps đâu, cô có thể cho người kiểm tra là biết ngay thôi.” Thôi Nguyệt Lam càng nói càng đắc ý: “không phải cô vẫn gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương, nhưng không ai nghe máy sao? Rất đơn giản! Anh ấy luôn bận rộn! Đương nhiên không có thời gian nghe điện thoại của cô rồi! ồ, hihihi nể tình cô đã từng kết hôn với Hà Nhật Dương, đợi đến khi tôi sinh người thừa kế cho nhà họ Hà, tôi sẽ thương xót cô, cho cô thêm tiền trợ cấp li hôn!”
“Nhật Dương đương nhiên không thể nghe điện thoại của cô rồi. Bởi vì anh ấy bây giờ căn bản không thể lo cho cô được. Cô và Hà Nhật Dương kết hôn đã hơn nửa năm rồi, nhưng vẫn không có tin tức gì hết! Còn tôi với Hà Nhật Dương mới ở chung với nhau có một lần, giờ đã có thai rồi. Chậc chậc chậc, ai thắng ai thua, cô vẫn không nhìn ra sao? Bây giờ Hà lão phu nhân muốn nhìn thấy nhất chính là người thừa kế của Nhà họ Hà. Cô không làm được, vậy thì cút đi thôi! để tôi tới!” Thôi Nguyệt Lam nói tiếp: “Tống Thanh à Tống Thanh, cô thật đáng thương! Nếu như lúc đó cô sớm nghe lời khuyên của tôi, sớm rời khỏi Hà Nhật Dương, có lẽ sẽ không khó coi như vậy! Bây giờ ư! Chậc chậc chậc, thật là khó coi!”
Nước mắt của Tống Thanh, đã che khuất tầm nhìn của cô rồi.
Cô đã cắn môi mình đến chảy máu rồi, nhưng lại cương quyết không nói ra một lời.
“Đúng rồi, ngoài ra tặng cho cô thêm một tin nữa. Đây cũng là lí do trực tiếp vì sao Hà Nhật Dương anh ấy chọn tôi, mà bỏ rơi cô. Cô không phải vẫn đang điều tra mười tám năm trước ai là hung thủ giết chết cha cô sao? Thật là đáng thương, bị Hà Nhật Dương giấu lâu như vậy.” Thôi Nguyệt Lam chậc chậc nói, với một giọng nói đáng thương.
“Cô nói gì? Cô biết ai là hung thủ sao?”Tống Thanh cảm thấy tim mình như nhảy lên!
Đừng! Ngàn lần không được là người mình đoán!
Đừng, Đừng, Đừng
Lời nói tiếp theo của Thôi Nguyệt Lam, triệt để phá vỡ mọi ảo tưởng của Tống Thanh: “Cô cũng thật là biết tự dối mình dối người. Rõ ràng biết được hung thủ giết cha cô đến từ một tổ chức sát thủ, hơn nữa tổ chức này sau khi hành động đều để lại kí hiệu để chứng minh. Trên người Trình Thiên Cát có kí hiệu đó, cô biết rồi chứ? Tuy nhiên cô biết không? Mẹ chồng của cô Vưu Tâm Nguyệt, trên người cũng có kí hiệu này. Cô có biết tại sao Trình Thiên Cát vẫn kéo dài không chịu nói cho cô không, năm đó hung thủ giết ba cô là tin tức của ai không? Đó là bởi vì Trình Thiên Cát không dám nói! Bởi vì, hung thủ giết chết cha cô, không phải ai khác, mà chính là mẹ chồng của cô, Vưu Tâm Nguyệt!”
Tống Thanh như bị sét đánh ngang tai.
Cả người cứ ngây ra đứng yên tại chỗ, một lúc lâu không có phản ứng.
Không, không, không phải.
“Thật là đáng thương! Bị bao nhiêu người lừa gạt. Chậc chậc chậc, tôi thật sự rất cảm thông với cô! Chồng cô lừa dối cô, bạn thuở nhỏ cũng lừa dối cô. À, nếu như đoán không sai, Hà Nhật Dương sớm đã biết mẹ của anh ấy chính là hung thủ giết chết cha của cô. Chỉ là anh ấy luôn luôn giấu cô mà thôi. Ai kêu cô ngốc, ai kêu cô dễ lừa như vậy chứ? Không lừa cô thì lừa ai đây?” Thôi Nguyệt Lam đã tưởng tượng ra dáng vẻ bị đả kích của Tống Thanh, giọng nói của cô ta càng trở nên ác độc.
“Chẳng qua cô chỉ là một món đồ chơi mà thôi, Cô thật sự nghĩ rằng cô rất quan trọng sao? Hà Nhật Dương đối với cô có lẽ có một chút tình cảm, nhưng một chút tình cảm đó so với cha mẹ anh ấy thì có là gì? Cô cũng tận mắt thấy rồi, Hà Nhật Dương vì muốn cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt trở về nhà họ Hà đã trả giá không biết bao nhiêu. Thậm chí lúc đó không biết thân phận của cô, đều nguyện ý hy sinh bản thân cưới cô, kết hôn thay cho Hạ Nhậ Kỳ, điều kiện là Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt được trở về Nhà họ Hà. Nhưng ngay từ đầu, Hà Nhật Dương đã gạt cô rồi. Diễn xuất của anh ấy quá giỏi, cô bị lừa cũng là điều dễ hiểu thôi.”
“Dù sao tôi cũng đã nói toàn bộ sự thật cho cô rồi, tiếp theo muốn làm như thế nào, thì phải xem tự bản thân cô thôi. Bác sĩ nói cái thai của tôi rất tốt, tôi phải tạm lánh đi một thời gian để dưỡng thai. Sinh cho nhà họ Hà một người nối dõi. Đến lúc đó, hahahahahahaha—— “Thôi Nguyệt Lam cười điên cuồng, giọng cười của cô ta xuyên qua điện thoại, nhọn và sắc bén.
Toàn thân Tống Thanh như muốn nổ tung.
Không, không phải như vậy.
Nhưng cô không thể tự dối mình dối người được nữa.
Cô đột nhiên nhớ lại, lần đầu tiên Hà Nhật Dương gặp anh hai, nhìn thấy anh hai vẽ kí hiệu đó, lúc đó sắc mặt rất khó coi, sau đó liền bỏ đi gọi điện thoại.
Chẳng lẽ là từ lúc đó, anh ấy đã biết hung thủ giết chết cha, thật ra là mẹ của anh ấy, Vưu Tâm Nguyệt?
Sau đó anh ấy chọn cách lừa dối, lừa dối mình lâu như vậy sao?
Hà Nhật Dương, tại sao anh lại làm vậy?
Chẳng trách ba mẹ chồng lại không thích mình!
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách bọn họ chưa bao giờ gặp mình, lại căm ghét mình như vậy!
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách mẹ chồng từng nói với mình, Hà Nhật Dương có thể cưới bất cứ người con gái nào, nhưng duy nhất không thể cưới mình!
Thì ra là như vậy!
Chẳng trách cho dù mình có cố gắng như thế nào, cha mẹ chồng cũng đều không chịu cho mình một cơ hôi!
Thì ra là như vậy!
Bản thân thật giống như một con ngốc vậy, ngốc nghếch tin lời anh ấy, tin tưởng kĩ thuật diễn xuất của anh ấy, tin tưởng tình yêu của anh ấy!
Nhưng trước giờ chưa từng nghĩ qua, từ đầu đến cuối, anh ấy thực ra vẫn luôn đang diễn kịch.
“Hãy đơn giản, nói chuyện đơn giản thôi.
Lượt bớt những lời dong dài.
Anh đâu phải là diễn viên.
Đừng nghĩ ra những tình tiết đó.
Từ khi nào chúng ta đã bắt đầu thu về điểm cực hạn ấy.
Thuận theo sự đổi thay của thời đại mà xem những màn trình diễn vụng về ấ.
Nếu em đã từng yêu anh đến thế thì cần gì diễn đến chi tiết như vậy
phải trở thành như thế nào mới có thể thôi đi sự chán ghét kia
Thì ra những thứ còn lại sau khi tình yêu đã chết.
Mới là khảo nghiệm.”
Trước giờ đều không nghĩ đến, tâm trạng của mình lúc này, thật sự rất giống bài hát《diễn viên》 của Tiết Chí Khiêm.
Hà Nhật Dương, anh có mệt mỏi khi diễn trước mặt em không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom