Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-321
CHƯƠNG 321:
Anh ấy chưa bao giờ khóc trước mặt người nhà.
Chưa bao giờ.
E là khi anh ấy bị bỏ rơi giữa rừng thú dữ, chịu đựng sự cấu xé của thú dữ.
E là khi anh ấy đối mặt với kẻ giết người không chớp mắt.
E là khi anh ấy đối mặt với các đối thủ nham hiểm trong thương nghiệp.
Anh ấy cũng chưa từng khóc thế này.
Nhưng ngay lúc này đây, anh ấy quỳ trước mặt Hà lão phu nhân, khóc như một đứa trẻ.
Những lời nói của Tống Thanh, như từng nhát dao đâm vào tim anh ấy.
Nhưng anh ấy không làm được gì.
Tống Thanh nói đúng lắm, không lẽ chỉ cho phép anh ấy là con ngoan, và không cho phép Tống Thanh là con ngoan sao?
Lời nói của Tống Thanh không có vấn đề gì hết.
Nhưng anh ấy thật sự không muốn bỏ cuộc như thế.
Con người này của Tống Thanh rất cứng đầu.
Đừng thấy bình thường cô ấy luôn có vẻ cười cười nói nói, khi cô ấy nổi điên, thì không ai kéo lại kịp.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều như nhau, họ đặc biệt quan tâm đến gia đình. Cả hai đều là loại người sẽ vì gia đình mà hi sinh tất cả.
Chính vì quan điểm này giống nhau, nên cả hai mới yêu nhau đến thế.
Người ta hay nói các cặp đôi phải có ba quan điểm hợp nhau thì mới ở được với nhau.
Đôi khi, ba quan điểm mà hợp nhau quá, thật ra sẽ làm tổn thương đối phương.
Và tình huống ngay lúc này chính là vậy.
Hai người đều yêu thương gia đình mình, thế nên, đành phải làm tổn thương lẫn nhau.
Hà lão phu nhân đưa tay lên sờ đỉnh đầu của Hà Nhật Dương, thở dài: “Thanh Thanh là đứa con ngoan. Hiểu chuyện, hiếu thảo. Nó giận đến thế cũng là lẽ thường tình thôi. Con bé có thể vì cứu anh trai mà cam chịu đi lấy chồng, thì tất nhiên cũng sẽ vì cái chết của ba mình mà luôn để nó trong lòng và tự trách mình. Nhật Dương, sự việc vẫn chưa đi tới mức tồi tệ, mọi thứ còn có thể cứu vãn được mà.”
Hà Nhật Dương tràn đầy hi vọng, ngẩng đầu lên nhìn Hà lão phu nhân.
“Tuy là mẹ con đã thừa nhận năm xưa chính bà ấy đã giết chết Lâm Vũ Tường, nhưng thật hư câu chuyện thế nào, bà ấy không chịu nói rõ ràng.” Hà lão phu nhân nhắc nhở Hà Nhật Dương: “Từ trước đến giờ bà ấy đều không thích Tống Thanh mà.”
Lời nói của Hà lão phu nhân đã làm cảnh tỉnh Hà Nhật Dương.
Quả thật. Nếu như Vưu Tâm Nguyệt muốn ép Tống Thanh bỏ đi thì bà ấy đích thật sẽ lôi chuyện này ra để làm lý do.
Cái chết của Lâm Vũ Tường chính là điểm yếu của Tống Thanh.
Chỉ cần đánh vào điểm yếu này, Tống Thanh tức khắc sẽ không còn sức để đối kháng.
Hà Nhật Dương mắt sáng lên: “Bà nội, con biết phải làm gì rồi.”
Hà lão phu nhân gật đầu với vẻ hài lòng, nói: “Giỏi lắm, con rất giống ông nội con. Năm xưa, ông bà cũng khó khăn như thế đấy. Lý do là vì bà với ông nội con bên nhau lâu rồi mà vẫn chưa có thai. Trong nhà sốt ruột đi cưới thêm vợ bé cho ông ấy, ép ông ấy lấy người con gái đã được gia đình chọn lựa. Ông nội con quyết không làm theo, ông ấy cầm dao lên hăm dọa, nếu như trong nhà ai mà ép ông ấy đi vào phòng vợ bé, ông ấy sẽ tự đâm mình, để cho nhà họ Hà tuyệt hậu.”
Hà lão phu nhân tưởng nhớ lại những năm tháng đã qua, nở nụ cười hạnh phúc trên mặt, không giấu vào đâu được.
“Con cháu nhà họ Hà chúng ta đều như nhau, người nào cũng si tình. Một khi đã yêu là cả đời không thay lòng. Ông nội con như thế, ba con như thế, đến đời của con, cũng y như vậy.” Hà lão phu nhân nói tiếp: “So với ba của con thì con tốt hơn nhiều. Mẹ con chính là một người vô tâm, nếu như nó được một nửa của Thanh Thanh thì bà đã không phản đối nó bước vào nhà này. Bây giờ bà nể mặt con nên mới cho nó bước vào cửa nhà đó. Nhưng mà con xem, mới chỉ mấy ngày mà đã khiến cho Thanh Thanh phải bỏ nhà đi.”
“Bà cũng biết con rất khó xử. Ai biểu gia đình họ Hà chúng ta luôn lấy đạo hiếu làm người chứ? Bất hiếu chính là đại kỵ của gia đình họ Hà chúng ta. Con đang bị kẹt ngay ở giữa mẹ và vợ, bà hiểu nổi khổ của con. Nhưng mà, Nhật Dương, hiếu thảo thì hiếu thảo, sự việc trắng đen đúng sai thế nào phải phân cho rõ ràng. Không thể vì Vưu Tâm Nguyệt là mẹ ruột của con, mà khi nó làm sai, con vẫn phải chịu trách nhiệm. Tất cả đều là người lớn, phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, con hiểu ý của bà không?”
Hà Nhật Dương gật đầu.
“Hiện giờ vì Thanh Thanh không chịu được sự kích động này cho nên mới lựa chọn ra ngoài yên tĩnh một chút. Tiết trời mùa đông, lại đang trong giai đoạn cuối năm, tìm người đi theo con bé, đừng để nó gặp nguy hiểm. Vả lại con bé còn đang mang thai nữa.” Hà lão phu nhân lại dặn dò thêm.
“Con đã âm thầm cho người đi theo bảo vệ rồi.” Cuối cùng Hà Nhật Dương cũng từ từ bình tĩnh lại: “Con sẽ điều tra rõ việc này.”
Hà lão phu nhân gật đầu, nói: “Được rồi, vất cả cả ngày rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Hà Nhật Dương đứng dậy: “Vậy bà nội về nghỉ ngơi sớm nhé. Con về đây.”
Hà lão phu nhân gật đầu.
Hà Nhật Dương vừa rời khỏi, Lý Xuân liền báo cáo tình hình: “Thiếu phu nhân đã xuống máy bay, vì cũng khá trễ rồi, nên đã quay về khách sạn. Cô ấy đã đặt xe đi xa vào sáng mai, người của chúng ta đã được bố trí sẵn ở xung quanh để đi theo, đảm bảo thiếu phu nhân sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.”
Hà Nhật Dương gật đầu.
Lý Xuân nói tiếp: “Lúc nãy lão gia và phu nhân đã cãi nhau ở đây, phu nhân đã thỏa hiệp, bây giờ lão gia và phu nhân đang quỳ trước linh vị tổ tiên nhà họ Hà để tự kiểm điểm. Xem ra, lần này phải quỳ suốt một tháng rồi.
Hà Nhật Dương tiếp tục gật đầu.
“Dựa vào lịch sử cuộc gọi của phu nhân và Thôi Nguyệt Lam, khả năng nói dối của phu nhân khá là cao. Thêm nữa, khi nãy lão phu nhân tra hỏi phu nhân những chi tiết năm xưa, phu nhân không nói được lời nào. Vì thế quả thật không thể loại trừ khả năng phu nhân muốn thiếu phu nhân rời khỏi nhà họ Hà mà cố tình nói dối.” Lời nói của Lý Xuân, một lần nữa mang đến cho Hà Nhật Dương một hy vọng lớn.
Ánh mắt Hà Nhật Dương sáng lên, nhìn Lý Xuân với hy vọng tràn đầy.
Ngay lúc này, e là một người qua đường, chỉ cần người đó nói với Hà Nhật Dương, ba của Tống Thanh không phải do Vưu Tâm Nguyệt giết, Hạ Nhân Ninh sẽ xem người đó như tri kỷ của mình.
Rõ ràng là anh ấy đã sợ.
Lý Xuân cảm nhận được cái nhìn hừng hực của Hà Nhật Dương, tiếp tục nói: “Sau khi Thôi Nguyệt Lam phẫu thuật xong, cô liền hủy hết số điện thoại và thẻ ngân hàng mà mình sử dụng trước đó, đồng thời đã tự bắt xe hoặc dùng cách mua vé xe không để tên để rời khỏi đó ngay lập tức. Tuy chúng tôi vẫn có thể tìm ra tung tích của cô ấy, nhưng tốn chút thủ đoạn. Nhưng với hành động của cô ấy, đã nói lên rằng cô ấy đang cảm thấy tội lỗi.
Hà Nhật Dương gật đầu lia lịa: “Hay lắm. Khá khen cho cô ả Thôi Nguyệt Lam, đúng là bản lĩnh. Đi theo ba mẹ bao năm nay, học được khá nhiều thủ đoạn.”
Xem ra thật sự có vấn đề trong chuyện này.
Hoặc là, anh ấy đã bị Thôi Nguyệt Lam lợi dụng.
Đáng ra còn có chút tình anh em với Thôi Nguyệt Lam, nhưng qua sự việc đêm nay, Hà Nhật Dương bắt đầu căm ghét cô ta.
Anh ấy cảm thấy ghê tởm vì tình cảm đã bỏ ra năm xưa.
Thông tin Hà Nhật Dương và Tống Thanh ly hôn, nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Có vẻ như những người xung quanh đều nhận được tin này cùng một lúc.
Điện thoại của Hà Nhật Dương và Tống Thanh gần như muốn nổ tung vì ai cũng gọi.
Điện thoại của Tống Thanh được cài luôn ở chế độ trả lời tự động, điện thoại của Hà Nhật Dương cũng đang được Lý Xuân giữ, Lý Xuân và một số trợ lý khác đảm nhiệm công việc nghe điện thoại và giải thích.
Hà Nhật Dương không về thẳng trang viên Cảnh Hoa, mà chạy xe thẳng đến nhà Tống Tử Dao.
Anh ấy có chuyện muốn hỏi Tống Linh.
Mấy ngày trước, anh ấy muốn hỏi Tống Linh, nhưng vì vấn đề này vần đề kia mà quên mất.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ mới vài ngày thôi mà sự việc đã tiến triển đến mức không thể giải quyết được.
Khi Hà Nhật Dương đến nơi, đúng lúc Tống Tử Dao đang muốn tìm Hà Nhật Dương.
Vừa nhìn thấy Hà Nhật Dương, Tống Tử Dao liền kích động hỏi: “Rốt cuộc là sao đây? Đang khi không sao lại ly hôn chứ?”
Tống Linh bình tĩnh nhìn vào Hà Nhật Dương, không nói lời nào, nhưng ánh mắt chứa đầy nỗi hận.
Nó hứa sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh mà!
Nó thất hứa!
Hà Nhật Dương vừa bước vào đã xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi! Con cũng rất bất ngờ. Ban đầu con cứ nghĩ Tống Thanh hiểu lầm con và Thôi Nguyệt Lam có gì với nhau. Sau đó con đi tìm cô ấy, nhưng Tống Thanh lại kể cho con nghe một chuyện khác. Lần này con qua đây, là muốn giải thích rõ về việc này, tiện thể hỏi luôn một số chi tiết của chuyện năm xưa.”
Tống Tử Dao dù sao cũng là người phụ nữ có ăn học, không giống như những người khác không ngừng khóc lóc đánh đập xua đuổi.
Tống Tử Dao cho Hà Nhật Dương ngồi xuống nói chuyện.
Hà Nhật Dương rót cho Tống Tử Dao ly nước, và tạ lỗi với Tống Tử Dao một cách kính trọng: “Mẹ, có nói sao đi nữa, chuyện Thanh Thanh bỏ đi là do lỗi của con! Con xin lỗi mẹ!”
Tống Tử Dao đưa tay đón lấy ly trà: “Được rồi, vậy con giải thích đi.”
Hà Nhật Dương lấy lại bình tĩnh, nói: “Tối qua Thôi Nguyệt Lam gửi chuyển phát nhanh cho con một bưu kiện, là một tờ giấy khám khai. Vào nửa tháng trước, trước sinh nhật của bà nội, Thôi Nguyệt Lam đã về thành phố H sớm hơn dự định. Và trùng hợp là anh trai con Hà Nhật Khang cũng về sớm. Mẹ cũng biết, người anh này của con thích tự do, không thích bị kiểm soát, cho nên cứ bay nhảy khắp mọi nơi trên thế giới, con cũng rất ít nghe tin của anh ấy. Hôm đó, khi Thôi Nguyệt Lam quay về, trên người có rất nhiều vết tích, cô ấy nói, cô ấy uống say, và đã qua đêm với anh trai con Hà Nhật Khang.”
Vẻ mặt Tống Tử Dao trở nên hốt hoảng.
“Và ngày mà bọn họ quay về, anh trai con đã cùng cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Mọi chuyện cho thấy, đứa bé này rất có khả năng là của anh trai con Hà Nhật Khang. Nhà họ Hà không thể mang tiếng xấu này được. Anh em của nhà họ Hà**, đây là đại kỵ.” Hà Nhật Dương nói với giọng nghiêm túc: “Cho nên con đã đi thẳng đến tìm Thôi Nguyệt Lam, để hỏi xem cô ấy định thế nào. Cô ấy nói, cô ấy muốn đến bệnh viện để bỏ đứa con. Nhưng mà với một điều kiện, phải đến thành phố kế bên để làm. Vả lạ, con phải chịu toàn bộ chi phí.”
“Số tiền đó đối với con mà nói, không có bao nhiêu. Trên thực tế, con cũng không yên tâm. Con sợ cô ấy nói một đằng, thực tế lại làm một nẻo, cho nên con đã cùng cô ấy đến bệnh viên ở thành phố kế bên để làm kiểm tra. Thông qua sự kiểm tra của bác sĩ, tính theo ngày tháng, đích thực đó là thời gian cô ấy và anh hai gặp nhau và xảy ra chuyện. Cho nên, đứa trẻ đó, con càng không thể giữ. Ngay từ sớm đã đặt hẹn với bác sĩ, và chính mắt con nhìn thấy cô ấy vào phòng phẫu thuật rồi mới rời khỏi.”
“Nhưng con không để ý điện thoại con đã rơi mất. Đợi đến khi con về đến thành phố H, thì nơi này đã loạn lên hết rồi. Thanh Thanh không tìm được con, có người nói với cô ấy, người giết chết ba cô ấy là mẹ ruột của con. Lúc nãy bà nội con cũng đã hỏi ép mẹ con rồi, mẹ con khăng khăng nói là do bà ấy làm, nhưng lại không nói ra được tình tiết sự việc.” Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tống Linh: “Tống Linh, em biết trí nhớ của anh hơn người. Em muốn hỏi anh, năm xưa khi ba bị giết hại, anh có nhớ gương mặt của sát thủ không?
Chân mài Tống Linh nhíu lại.
Đối với tên sát thủ đó, anh đích thực có chút ấn tượng.
Đương nhiên, ấn tượng sâu đậm nhất chính là ký hiệu của tên sát thủ đó.
Anh ấy chưa bao giờ khóc trước mặt người nhà.
Chưa bao giờ.
E là khi anh ấy bị bỏ rơi giữa rừng thú dữ, chịu đựng sự cấu xé của thú dữ.
E là khi anh ấy đối mặt với kẻ giết người không chớp mắt.
E là khi anh ấy đối mặt với các đối thủ nham hiểm trong thương nghiệp.
Anh ấy cũng chưa từng khóc thế này.
Nhưng ngay lúc này đây, anh ấy quỳ trước mặt Hà lão phu nhân, khóc như một đứa trẻ.
Những lời nói của Tống Thanh, như từng nhát dao đâm vào tim anh ấy.
Nhưng anh ấy không làm được gì.
Tống Thanh nói đúng lắm, không lẽ chỉ cho phép anh ấy là con ngoan, và không cho phép Tống Thanh là con ngoan sao?
Lời nói của Tống Thanh không có vấn đề gì hết.
Nhưng anh ấy thật sự không muốn bỏ cuộc như thế.
Con người này của Tống Thanh rất cứng đầu.
Đừng thấy bình thường cô ấy luôn có vẻ cười cười nói nói, khi cô ấy nổi điên, thì không ai kéo lại kịp.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đều như nhau, họ đặc biệt quan tâm đến gia đình. Cả hai đều là loại người sẽ vì gia đình mà hi sinh tất cả.
Chính vì quan điểm này giống nhau, nên cả hai mới yêu nhau đến thế.
Người ta hay nói các cặp đôi phải có ba quan điểm hợp nhau thì mới ở được với nhau.
Đôi khi, ba quan điểm mà hợp nhau quá, thật ra sẽ làm tổn thương đối phương.
Và tình huống ngay lúc này chính là vậy.
Hai người đều yêu thương gia đình mình, thế nên, đành phải làm tổn thương lẫn nhau.
Hà lão phu nhân đưa tay lên sờ đỉnh đầu của Hà Nhật Dương, thở dài: “Thanh Thanh là đứa con ngoan. Hiểu chuyện, hiếu thảo. Nó giận đến thế cũng là lẽ thường tình thôi. Con bé có thể vì cứu anh trai mà cam chịu đi lấy chồng, thì tất nhiên cũng sẽ vì cái chết của ba mình mà luôn để nó trong lòng và tự trách mình. Nhật Dương, sự việc vẫn chưa đi tới mức tồi tệ, mọi thứ còn có thể cứu vãn được mà.”
Hà Nhật Dương tràn đầy hi vọng, ngẩng đầu lên nhìn Hà lão phu nhân.
“Tuy là mẹ con đã thừa nhận năm xưa chính bà ấy đã giết chết Lâm Vũ Tường, nhưng thật hư câu chuyện thế nào, bà ấy không chịu nói rõ ràng.” Hà lão phu nhân nhắc nhở Hà Nhật Dương: “Từ trước đến giờ bà ấy đều không thích Tống Thanh mà.”
Lời nói của Hà lão phu nhân đã làm cảnh tỉnh Hà Nhật Dương.
Quả thật. Nếu như Vưu Tâm Nguyệt muốn ép Tống Thanh bỏ đi thì bà ấy đích thật sẽ lôi chuyện này ra để làm lý do.
Cái chết của Lâm Vũ Tường chính là điểm yếu của Tống Thanh.
Chỉ cần đánh vào điểm yếu này, Tống Thanh tức khắc sẽ không còn sức để đối kháng.
Hà Nhật Dương mắt sáng lên: “Bà nội, con biết phải làm gì rồi.”
Hà lão phu nhân gật đầu với vẻ hài lòng, nói: “Giỏi lắm, con rất giống ông nội con. Năm xưa, ông bà cũng khó khăn như thế đấy. Lý do là vì bà với ông nội con bên nhau lâu rồi mà vẫn chưa có thai. Trong nhà sốt ruột đi cưới thêm vợ bé cho ông ấy, ép ông ấy lấy người con gái đã được gia đình chọn lựa. Ông nội con quyết không làm theo, ông ấy cầm dao lên hăm dọa, nếu như trong nhà ai mà ép ông ấy đi vào phòng vợ bé, ông ấy sẽ tự đâm mình, để cho nhà họ Hà tuyệt hậu.”
Hà lão phu nhân tưởng nhớ lại những năm tháng đã qua, nở nụ cười hạnh phúc trên mặt, không giấu vào đâu được.
“Con cháu nhà họ Hà chúng ta đều như nhau, người nào cũng si tình. Một khi đã yêu là cả đời không thay lòng. Ông nội con như thế, ba con như thế, đến đời của con, cũng y như vậy.” Hà lão phu nhân nói tiếp: “So với ba của con thì con tốt hơn nhiều. Mẹ con chính là một người vô tâm, nếu như nó được một nửa của Thanh Thanh thì bà đã không phản đối nó bước vào nhà này. Bây giờ bà nể mặt con nên mới cho nó bước vào cửa nhà đó. Nhưng mà con xem, mới chỉ mấy ngày mà đã khiến cho Thanh Thanh phải bỏ nhà đi.”
“Bà cũng biết con rất khó xử. Ai biểu gia đình họ Hà chúng ta luôn lấy đạo hiếu làm người chứ? Bất hiếu chính là đại kỵ của gia đình họ Hà chúng ta. Con đang bị kẹt ngay ở giữa mẹ và vợ, bà hiểu nổi khổ của con. Nhưng mà, Nhật Dương, hiếu thảo thì hiếu thảo, sự việc trắng đen đúng sai thế nào phải phân cho rõ ràng. Không thể vì Vưu Tâm Nguyệt là mẹ ruột của con, mà khi nó làm sai, con vẫn phải chịu trách nhiệm. Tất cả đều là người lớn, phải tự chịu trách nhiệm với quyết định của mình, con hiểu ý của bà không?”
Hà Nhật Dương gật đầu.
“Hiện giờ vì Thanh Thanh không chịu được sự kích động này cho nên mới lựa chọn ra ngoài yên tĩnh một chút. Tiết trời mùa đông, lại đang trong giai đoạn cuối năm, tìm người đi theo con bé, đừng để nó gặp nguy hiểm. Vả lại con bé còn đang mang thai nữa.” Hà lão phu nhân lại dặn dò thêm.
“Con đã âm thầm cho người đi theo bảo vệ rồi.” Cuối cùng Hà Nhật Dương cũng từ từ bình tĩnh lại: “Con sẽ điều tra rõ việc này.”
Hà lão phu nhân gật đầu, nói: “Được rồi, vất cả cả ngày rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.”
Hà Nhật Dương đứng dậy: “Vậy bà nội về nghỉ ngơi sớm nhé. Con về đây.”
Hà lão phu nhân gật đầu.
Hà Nhật Dương vừa rời khỏi, Lý Xuân liền báo cáo tình hình: “Thiếu phu nhân đã xuống máy bay, vì cũng khá trễ rồi, nên đã quay về khách sạn. Cô ấy đã đặt xe đi xa vào sáng mai, người của chúng ta đã được bố trí sẵn ở xung quanh để đi theo, đảm bảo thiếu phu nhân sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.”
Hà Nhật Dương gật đầu.
Lý Xuân nói tiếp: “Lúc nãy lão gia và phu nhân đã cãi nhau ở đây, phu nhân đã thỏa hiệp, bây giờ lão gia và phu nhân đang quỳ trước linh vị tổ tiên nhà họ Hà để tự kiểm điểm. Xem ra, lần này phải quỳ suốt một tháng rồi.
Hà Nhật Dương tiếp tục gật đầu.
“Dựa vào lịch sử cuộc gọi của phu nhân và Thôi Nguyệt Lam, khả năng nói dối của phu nhân khá là cao. Thêm nữa, khi nãy lão phu nhân tra hỏi phu nhân những chi tiết năm xưa, phu nhân không nói được lời nào. Vì thế quả thật không thể loại trừ khả năng phu nhân muốn thiếu phu nhân rời khỏi nhà họ Hà mà cố tình nói dối.” Lời nói của Lý Xuân, một lần nữa mang đến cho Hà Nhật Dương một hy vọng lớn.
Ánh mắt Hà Nhật Dương sáng lên, nhìn Lý Xuân với hy vọng tràn đầy.
Ngay lúc này, e là một người qua đường, chỉ cần người đó nói với Hà Nhật Dương, ba của Tống Thanh không phải do Vưu Tâm Nguyệt giết, Hạ Nhân Ninh sẽ xem người đó như tri kỷ của mình.
Rõ ràng là anh ấy đã sợ.
Lý Xuân cảm nhận được cái nhìn hừng hực của Hà Nhật Dương, tiếp tục nói: “Sau khi Thôi Nguyệt Lam phẫu thuật xong, cô liền hủy hết số điện thoại và thẻ ngân hàng mà mình sử dụng trước đó, đồng thời đã tự bắt xe hoặc dùng cách mua vé xe không để tên để rời khỏi đó ngay lập tức. Tuy chúng tôi vẫn có thể tìm ra tung tích của cô ấy, nhưng tốn chút thủ đoạn. Nhưng với hành động của cô ấy, đã nói lên rằng cô ấy đang cảm thấy tội lỗi.
Hà Nhật Dương gật đầu lia lịa: “Hay lắm. Khá khen cho cô ả Thôi Nguyệt Lam, đúng là bản lĩnh. Đi theo ba mẹ bao năm nay, học được khá nhiều thủ đoạn.”
Xem ra thật sự có vấn đề trong chuyện này.
Hoặc là, anh ấy đã bị Thôi Nguyệt Lam lợi dụng.
Đáng ra còn có chút tình anh em với Thôi Nguyệt Lam, nhưng qua sự việc đêm nay, Hà Nhật Dương bắt đầu căm ghét cô ta.
Anh ấy cảm thấy ghê tởm vì tình cảm đã bỏ ra năm xưa.
Thông tin Hà Nhật Dương và Tống Thanh ly hôn, nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Có vẻ như những người xung quanh đều nhận được tin này cùng một lúc.
Điện thoại của Hà Nhật Dương và Tống Thanh gần như muốn nổ tung vì ai cũng gọi.
Điện thoại của Tống Thanh được cài luôn ở chế độ trả lời tự động, điện thoại của Hà Nhật Dương cũng đang được Lý Xuân giữ, Lý Xuân và một số trợ lý khác đảm nhiệm công việc nghe điện thoại và giải thích.
Hà Nhật Dương không về thẳng trang viên Cảnh Hoa, mà chạy xe thẳng đến nhà Tống Tử Dao.
Anh ấy có chuyện muốn hỏi Tống Linh.
Mấy ngày trước, anh ấy muốn hỏi Tống Linh, nhưng vì vấn đề này vần đề kia mà quên mất.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ mới vài ngày thôi mà sự việc đã tiến triển đến mức không thể giải quyết được.
Khi Hà Nhật Dương đến nơi, đúng lúc Tống Tử Dao đang muốn tìm Hà Nhật Dương.
Vừa nhìn thấy Hà Nhật Dương, Tống Tử Dao liền kích động hỏi: “Rốt cuộc là sao đây? Đang khi không sao lại ly hôn chứ?”
Tống Linh bình tĩnh nhìn vào Hà Nhật Dương, không nói lời nào, nhưng ánh mắt chứa đầy nỗi hận.
Nó hứa sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh mà!
Nó thất hứa!
Hà Nhật Dương vừa bước vào đã xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi! Con cũng rất bất ngờ. Ban đầu con cứ nghĩ Tống Thanh hiểu lầm con và Thôi Nguyệt Lam có gì với nhau. Sau đó con đi tìm cô ấy, nhưng Tống Thanh lại kể cho con nghe một chuyện khác. Lần này con qua đây, là muốn giải thích rõ về việc này, tiện thể hỏi luôn một số chi tiết của chuyện năm xưa.”
Tống Tử Dao dù sao cũng là người phụ nữ có ăn học, không giống như những người khác không ngừng khóc lóc đánh đập xua đuổi.
Tống Tử Dao cho Hà Nhật Dương ngồi xuống nói chuyện.
Hà Nhật Dương rót cho Tống Tử Dao ly nước, và tạ lỗi với Tống Tử Dao một cách kính trọng: “Mẹ, có nói sao đi nữa, chuyện Thanh Thanh bỏ đi là do lỗi của con! Con xin lỗi mẹ!”
Tống Tử Dao đưa tay đón lấy ly trà: “Được rồi, vậy con giải thích đi.”
Hà Nhật Dương lấy lại bình tĩnh, nói: “Tối qua Thôi Nguyệt Lam gửi chuyển phát nhanh cho con một bưu kiện, là một tờ giấy khám khai. Vào nửa tháng trước, trước sinh nhật của bà nội, Thôi Nguyệt Lam đã về thành phố H sớm hơn dự định. Và trùng hợp là anh trai con Hà Nhật Khang cũng về sớm. Mẹ cũng biết, người anh này của con thích tự do, không thích bị kiểm soát, cho nên cứ bay nhảy khắp mọi nơi trên thế giới, con cũng rất ít nghe tin của anh ấy. Hôm đó, khi Thôi Nguyệt Lam quay về, trên người có rất nhiều vết tích, cô ấy nói, cô ấy uống say, và đã qua đêm với anh trai con Hà Nhật Khang.”
Vẻ mặt Tống Tử Dao trở nên hốt hoảng.
“Và ngày mà bọn họ quay về, anh trai con đã cùng cô ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Mọi chuyện cho thấy, đứa bé này rất có khả năng là của anh trai con Hà Nhật Khang. Nhà họ Hà không thể mang tiếng xấu này được. Anh em của nhà họ Hà**, đây là đại kỵ.” Hà Nhật Dương nói với giọng nghiêm túc: “Cho nên con đã đi thẳng đến tìm Thôi Nguyệt Lam, để hỏi xem cô ấy định thế nào. Cô ấy nói, cô ấy muốn đến bệnh viện để bỏ đứa con. Nhưng mà với một điều kiện, phải đến thành phố kế bên để làm. Vả lạ, con phải chịu toàn bộ chi phí.”
“Số tiền đó đối với con mà nói, không có bao nhiêu. Trên thực tế, con cũng không yên tâm. Con sợ cô ấy nói một đằng, thực tế lại làm một nẻo, cho nên con đã cùng cô ấy đến bệnh viên ở thành phố kế bên để làm kiểm tra. Thông qua sự kiểm tra của bác sĩ, tính theo ngày tháng, đích thực đó là thời gian cô ấy và anh hai gặp nhau và xảy ra chuyện. Cho nên, đứa trẻ đó, con càng không thể giữ. Ngay từ sớm đã đặt hẹn với bác sĩ, và chính mắt con nhìn thấy cô ấy vào phòng phẫu thuật rồi mới rời khỏi.”
“Nhưng con không để ý điện thoại con đã rơi mất. Đợi đến khi con về đến thành phố H, thì nơi này đã loạn lên hết rồi. Thanh Thanh không tìm được con, có người nói với cô ấy, người giết chết ba cô ấy là mẹ ruột của con. Lúc nãy bà nội con cũng đã hỏi ép mẹ con rồi, mẹ con khăng khăng nói là do bà ấy làm, nhưng lại không nói ra được tình tiết sự việc.” Hà Nhật Dương quay đầu nhìn Tống Linh: “Tống Linh, em biết trí nhớ của anh hơn người. Em muốn hỏi anh, năm xưa khi ba bị giết hại, anh có nhớ gương mặt của sát thủ không?
Chân mài Tống Linh nhíu lại.
Đối với tên sát thủ đó, anh đích thực có chút ấn tượng.
Đương nhiên, ấn tượng sâu đậm nhất chính là ký hiệu của tên sát thủ đó.
Bình luận facebook