• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (25 Viewers)

  • Chap-328

CHƯƠNG 328:




Tống Thanh: “Đây là do Hà lão phu nhân đặc biệt dặn dò đem qua. Lão phu nhân nói, không cần biết thiếu nãi nãi có ở nhà họ Hà hay không, thân phận và địa vị cũng sẽ không thay đổi. Trong bụng lại mang cốt nhục nhà họ Hà, cho nên nhà họ Hà không thể không lo được. Những thứ này đều là thiếu nãi nãi nên nhận cả. Sau này nhà họ Hà sẽ mỗi ngày đúng giờ đúng giấc đem đồ qua, không biết thiếu nãi nãi khi nào thì rảnh?”
Tống Thanh ngây người một lúc.
Hà Nhật Dương và bà nội đều gửi đồ qua?
Lần này nên làm thế nào?
Những thứ này nên nhận hay là không nhận đây?
Nếu nhận, thì còn ly hôn gì nữa?
Nếu không nhận, phía Hà Nhật Dương còn dễ nói, phía bà nội thì sao?
Đò của người lớn ban cho không từ chối được.
Đặc biệt là ngày quan trọng như hôm nay, bà nội không ngại hạ mình tặng quà cho mình, mình làm sao mà từ chối cho được?
Tống Thanh chỉ có thể nói: “Cám ơn quà của bà nội, giờ tôi không thể tự mình tới nhà cám ơn được. A đúng rồi, chờ tôi một lát.”
Tống Thanh nahnh quay người đi, đến trong phòng, ôm lấy một cái hộp qua, đưa cho người tới đây, nói: “Đây là tôi quà năm mới tôi chuẩn bị cho bà nội. Cậu đến thật đúng lúc, đem về chung nhé.”
Đối phương cười híp mắt nhận lấy.
“Thế thì tôi đặt những đồ của lão phu nhân xuống đây nhé, thiếu nãi nãi, Bà Tống, năm mới vui vẻ!” Đối phương cười híp mắt rồi quay người rời khỏi.
Lý Xuân thấy Tống Thanh nhận lấy quà của Hà lão phu nhân, liền cười càng vui hơn: “Thiếu nãi nãi, thế tôi cũng đặt đồ xuống nhé.”
Tống Thanh chưa nói ra miệng, Lý Xuân đã chạy mất tiêu rồi.
Nhìn một đống quà Tống Thanh và Tống Tử Dao có phần ngơ ngác.
Làm sao đây?
Đồ đạc cũng đã tặng rồi, chẳng lẽ có thể đưa trả cho anh ta sao?
Tống Thanh cắn răng, nói: “Đều đem vào trong! Cứ xem như Hà Nhật Dương chi trả trước tiền trợ cấp vậy!”
Tống Tử Dao nhịn cười, cùng Tống Thanh đem một đống đồ vào trong.
Thế là, trên mặt đất phòng khách chất một đống đồ.
Làm sao đây?
Xé! Xem rốt cuộc đều tặng những gì!
Thế là, Tống Thanh cũng kéo Tống Linh từ trong phòng ra, ba người cùng ngồi trên mặt đất, bắt đầu xé những quà này.
Tống Thanh than thở nói: “Như thế con đột nhiên có cảm giác như thời đại học xé chuyển phát nhanh ở trường vậy.”
Không phải như thế sao.
Lý Xuân và người mà Hà lão phu nhân sai tới, cũng như người chuyển phát nhanh vậy, đưa một đống chuyển phát nhanh xong sau khi ký nhận thì liền rời khỏi.
Sau đó phần còn lại chính là xé đóng gói.
Nghe câu nói của Tống Thanh, Tống Linh và Tống Tử Dao đều cười.
Thế là, bắt đầu xé bao bì, thì càng không có áp lực tâm lý nào rồi.
Tốc dộ Tống Thanh rất nhaanh, một lúc thôi đã xé được một đống.
Có thức ăn có đồ uống có đồ dùng, còn có một hộp đựng một đống thẻ tín dụng.
Những thẻ này đều là trước khi bỏ đi Tống Thanh để trả lại cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lại y nguyên đưa lại cho Tống Thanh, còn thêm một tấm thẻ tín dụng không hạn mức nữa.
Quà mà Hà lão phu nhân tặng rất thực dụng.
Là phương thuốc mà do chính bác sĩ Tần điều chế, ngoài ra kèm theo một số thuốc có công dụng làm giảm cơn buồn nôn trong thời kỳ đầu mang thai.
Cái này đối với Tống Thanh mà nói, đúng là đến thật đúng lúc.
Vừa rồi còn đang khó chịu tới mức chết đi sống lại.
Hà lão phu nhân từ bên biệt thự nhà họ Hà tìm ra không ít dược liệu tốt, chuyên dụng cho Tống Thanh bồi bổ cơ thể.
Mấy dược liệu này đều không phải loại mạnh, mà toàn bộ đều có ích với thai phụ và thai nhi.
Lại thêm một số quần áo giày dép thích hợp với bà bầu, hàng loạt đều là Hà lão phu nhân đặt làm cao cấp.
Từ áo ngoài cho đến áo trong, đến giày vớ v.v, tất cả đều được đặt làm cao cấp cả, vừa người lại êm dịu, thoải mái mà nhẹ nhàng.
Hà lão phu nhân đúng là quá chu đáo.
Cảm nhận được sự chu đáo của Hà lão phu nhân. Tống Thanh không nhịn được liền gửi tin nhắn cho Hà lão phu nhân, bày tỏ sự cảm ơn.
Hà lão phu nhân trả lời tin nhắn cũng rất nhanh: “Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Chỉ đơn giản sáu chữ, khiến cho trái tim Tống Thanh ấm áp như mùa xuân.
Sau khi xé hết quà, Tống Tử Dao giúp Tống Thanh sắp xếp xong mới nói: “Nếu nhà họ Hà không có mẹ chồng con phá đám, thì tốt biết mấy!”
Cái gì cũng tốt, duy nhất chính là có một mẹ chồng không vừa.
Thanh Thanh đây là số gì thế này!
Tống Thanh cười khổ: “Có lẽ đây chính là số mạng. Có lẽ, con và Hà Nhật Dương định sẵn cả đời này không thể yên ổn bên nhau. Bỏ đi, năm mới không nói mấy chuyện này nữa.”
Tống Tử Dao vỗ vai Tống Thanh nói: “Mẹ đi nấu nướng, hôm nay chúng ta cứ vui vẻ.”
Tống Linh từ lúc nãy đến giờ cứ ở trước máy tính đánh đánh gõ gõ, Tống Thanh không nhịn được sự hiếu kỳ liền tới gần: “Anh, anh đang bận gì đó?”
“Gần đây có người cứ truy tìm tung tích của anh.” Tống Linh trả lời nói: “Tuy anh đã cho một con đường hanh tung giả, gạt họ đi qua đó, nhưng đối phương hình như không chịu từ bỏ, thật phiền phức!”
Tống Thanh không kiềm được liền kéo chiếc ghế sang ngồi, hiếu kỳ mà nhìn Tống Linh linh hoạt điều khiển máy tính.
Được thôi, trên đó viết cái gì, Tống Thanh đều nhìn không hiểu.
Tống Linh nhìn lấy Tống Thanh, nói: “Rất nhàm chán?”
Tống Thanh gật đầu: “Em vốn tính đi vào bếp phụ, kết quả vừa vào, liền bị mẹ đuổi ra?”
Tống Linh cười, xoay người mở chiếc máy khác, nói với Tống Thanh: “Có muốn chơi game một chút để giết thời gian không?”
Mắt Tống Thanh liền lóe sáng: “Đước đấy! Khi xưa thấy bạn bè trong lớp đều chơi, em cũng rất ngưỡng mộ. Tiếc là lúc đó em mãi bận làm việc kiếm tiền, không có thời gian chơi. Bây giờ tốt rồi, cuối cùng có thời gian để chơi rồi.”
Tống Linh sủng nịnh sờ đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh, ngoan, sau này muốn chơi gì cứ chơi. Nhưng, vẫn phải quan tâm sức khỏe. Em muốn chơi game gì?”
Tống Thanh nghiêng đầu suy nghĩ: “Có loại game phong cách cổ xưa không? Em vẫn thích thể loại có giao diện cổ xưa.”
“Có đấy.” Tống Linh liền mở một giao diện, giúp Tống Thanh đăng ký tài khoản, đưa chuột và bàn phím cho Tống Thanh nói: “Trên đó có hướng dẫn, em cứ làm theo từng bước trên hướng dẫn thì được.’
Ánh mắt Tống Thanh lóe sáng: “Được đó, hôm nay em cũng thử cảm giác chơi game online.”
Tống Thanh không quan tâm Tống Linh nữa, tập trung học chơi game.
Tống Thanh tuy là lần đầu chơi game online, nhưng tốc độ học hỏi cũng khá nhanh.
Mới lúc đầu khi thao tác thì cứ rối tung rối bời cả lên, thực hiện mấy lần dần dần cũng quen tay.
Thấy Tống Thanh bị game thu hút hết sự chú ý, cũng quen đi chuyện ốm nghén.
Tống Linh mới yên tâm thỏa sức tiếp tục đi đánh trận với bọn quỷ sứ truy đuổi hành tung kia.
Hừ, mấy chiêu trò này, thì muốn công phá tường lửa của ông đây?
Mơ đi cưng!
Tống Tử Dao ở trong bếp hầm canh, nghe thấy trong phòng Tống Linh tình hình chơi game kịch liệt, không nhịn được chạy sang thò đầu nhìn vào, thấy Tống Thanh đang tập trung chơi game.
Tống Tử Dao không nhịn được dặn dò: “Thanh Thanh, chơi một lát rồi nghỉ ngơi, đừng mỏi mắt quá.”
“Dạ, con biết rồi.” Tống Thanh đang làm quen với thao tác, đang choi vui, đầu cũng không quay lại nói: “Mẹ. Con tự biết mà tính.”
Cái tự biết mà tính này không quan trọng, mà một khi chơi là chơi cả buổi chiều.
Nếu như không phải Tống Tử Dao kéo Tống Thanh đi ăn cơm, Tống Thanh vẫn cứ bận điều khiển.
Đến tối, khi mọi nhà đang ăn cơm đoàn viên, Tống Thanh vừa ôm máy tính xách tay chơi game, vừa xem tivi cùng với Tống Tử Dao và Tống Linh.
Tống Linh ôm lấy máy tính đấu trí đấu dũng với đối phương, Tống Thanh ôm máy chính chơi game.
Tống Tử Dao hết cách chỉ biết lắc đầu, đành ôm cuốn sách đọc vậy.
Tuy rằng ai chơi phần nấy, nhưng được ở bên nhau, cảm thấy vui vẻ trong cuộc giải trí của mình.
Tống Tử Dao một lúc cho con gái thêm nước, lúc thì thêm trà cho con trai, cũng cảm thấy rất thú vị.
Nhìn bộ dạng chiến đấu vui vẻ của hai người, tuy nhiên lại có cảm giác giám sát con làm bài tập.
Khi có ý nghĩ này, Tống Tử Dao cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
“Mẹ, nghĩ gì đó, sao vui thế?” Tống Thanh không nhịn được hỏi.
“Nhìn dáng vẻ hai đứa ôm lấy máy tính tập trung tinh thần, thì cảm thấy hai đứa như chứ lớn vậy, ở trước mặt mẹ làm bài tập.” Tống Tử Dao cảm khái nói: “Đáng tiếc, quá trình hai đứa các con lớn lên mẹ không có mặt.”
Tống Thanh liền đặt xuống con chuột, đi qua ôm lấy Tống Tử Dao: “Mẹ, chúng ta không phải đã nói qua rồi sao mọi thứ đều nhìn về phía trước sao. Đã qua thì cứ cho nó qua đi. Chúng ta sống vui vẻ cho hôm nay và ngày mai, thì đủ rồi.”
“Biết rồi, tiểu nha đầu. Bây giờ biết dạy dỗ mẹ luôn rồi!” Tống Tử Dao nhẹ cười: “Chỉ là đột nhiên có chút cảm khái. 18 năm rồi, cuối cùng cũng trở về ăn tết.”
Tống Thanh cùng Tống Tử Dao nhìn nhau cười.
Chính lúc này đây, Tống Linh đột nhiên kêu lên tiếng: “Hừ, để tôi xem mấy người còn làm sao để theo dõi tôi.”
Anh ấy gõ mạnh để chiếc xe quay đầu lại, chặn hết đường đi của đối phương, để họ bị khóa chặt chẽ trong chiếc lồng mà anh ta đặt ra, muốn chạy cũng không thoát được.
Bên kia, thuộc hạ của Sùng Minh, ai nấy đều mồ hôi đầm đài, sắc mặt trắng bệch.
Nhiều người như thế theo dõi một người, bị phát hiện không nói, tuy nhiên lại bị đối phương dụ vào cái bẫy được đặt sẵn.
Không những không xác định được vị trsi của đối phương, mà còn đem vị trí của mình lộ ra nữa.
Không còn cách nào, mấy người chỉ có thể từ bỏ tất cả thiết bị tại hiện trường, tiêu hủy tư liệu, tập thể nhanh chóng chuyển chỗ.
Sùng Minh cũng có mặt, chính mắt nhìn thấy cả quá trình tên hacker cao cấp kia làm thế nào thiết lập bẫy và dụ dỗ cho sập bẫy.
Sùng Minh không kiềm được vỗ tay: “Thật là kỹ thuật cao siêu, nhiều người như thế lại bị trêu vòng vòng. Tôi đối với người này, càng ngày càng hứng thú. Xem ra, muốn bắt được con cá lớn này, cần phải tốn không ít tâm tư. Nhưng, người giỏi đáng trông chờ.”
Nói dứt lời, Sùng Minh đứng dậy, nói: “Hôm nay là ngày lễ quan trọng đối với người Hoa, cho mấy người nghỉ một ngày, đều về đi.”
Mấy người được đặt xá, không bị cơn giận của Sùng Minh ảnh hưởng tới, ai nấy đều như được tái sinh vậy.
Nghe có được một ngày nghỉ, đó càng như được ân xá, vội rời khỏi.
Sùng Minh nhìn sắc trời bên ngoài, trời âm u thật khiến con người ta khó chịu, đưa tay lên nắm chặt nắm đấm, tự nói: “Thật ghét mấy ngày lễ đoàn viên! Không cần biết là ngày lễ của nước nào, đều thật sự đáng ghét.”
Sùng Minh ngụy trang một chút, nahnh chóng liền một mình đến một góc đường.
Trên đường mọi người vội vã tấp nập, đều vội trở về nhà.
Họ đều có người họ trông chờ hoặc người trông chờ họ.
Sùng Minh nghĩ đến biểu cảm khi Tống Linh đề cập đến Tống Thanh, chắc do có người chờ đợi, thì sẽ có biểu cảm như thế kai chắc?
Ngày hôm nay, cũng không biết Tống Linh đang bận gì?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom