Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-351
CHƯƠNG 351:
"Vì vậy, anh đến bây giờ còn như thế nơm nớp lo sợ như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước?" Tống Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.
Hà Nhật Dương cười khẽ: "Đúng vậy a. Vị trí này thực sự không phải là giống như người khác nghĩ được dễ dàng như thế. Gánh vác cả Nhà họ Hà, một sản nghiệp lớn như vậy. Sao có thể hành động thiếu suy nghĩ đây?"
Tống Thanh thoáng chốc nhớ ra cô bé kia ở dưới đáy lòng của Hà Nhật Dương.
Vậy cô bé đó có lẽ là người mà đáy lòng của Hà Nhật Dương giấu được sâu nhất chăng?
Phương Khanh Hân cũng được, Thôi Nguyệt Lam cũng thôi.
Cuối cùng cũng là từ dưới đáy lòng của Hà Nhật Dương xóa đi dấu vết rồi.
Thế nhưng là cô bé kia, chỉ sợ là không cách nào xóa đi rồi.
Nếu không thì, lúc Lâm Khê xuất hiện, hắn cũng sẽ không vui vẻ như vậy.
Mặc dù Lâm Khê là một người lường gạt, thế nhưng là, ngay lúc đó Hà Nhật Dương vẫn là rất vui vẻ đấy.
Tuy rằng không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, thế nhưng là vẫn là nhịn không được muốn nghĩ tới, mình cùng cô bé ở dưới đáy lòng Hà Nhật Dương kia, rốt cuộc là ai quan trọng hơn đây?
Nếu có một ngày, cô bé này xuất hiện rồi, vậy mình.
Nghĩ được như vậy, lòng của Tống Thanh lại đau đứng lên.
Cũng đã nói rồi, sau khi có yêu, mới lại nghĩ ngợi lung tung.
Chỉ có người đã từng yêu thắm thiết, mới lại lo được lo mất như vậy.
Lúc này, Tống Thanh hoàn toàn khống chế không nổi suy nghĩ đã tách rời của mình rồi.
Vừa nghĩ tới sau này sẽ xuất hiện một cô gái, cười nói thản nhiên đứng ở bên người Hà Nhật Dương, nói cho Hà Nhật Dương biết, cô ấy chính là người mà Hà Nhật Dương muốn tìm.
Tống Thanh cảm thấy mình đến lúc đó nhất định sẽ sụp đổ đấy!
Bởi vì quá yêu, vì vậy không thể nhẫn nhịn, chịu nửa phần khuyết điểm nhỏ nhặt.
Dù là Hà Nhật Dương nói không yêu cô, thế nhưng là chỉ cần Hà Nhật Dương quan tâm cô, mình cũng sẽ đau lòng đến nửa chết nửa sống đấy.
Hà Nhật Dương phát giác được biểu cảm khác thường của Tống Thanh, ngón tay dừng lại, hỏi: "Lại đang suy nghĩ lung tung gì đấy?"
Tống Thanh quay đầu qua một bên: "Không có."
Hà Nhật Dương đặt đầu của cô ngay lại: "Chớ cùng anh nói dối! Em là không biết nói dối!"
Tống Thanh cắn môi, hốc mắt hơi hơi ướt át một hồi, nói: "Em chính là đột nhiên nhớ tới, anh đã từng thừa nhận qua đấy, dưới đáy lòng của anh luôn có một cô gái "
Hà Nhật Dương nhìn xem một biểu cảm ghen tuông của Tống Thanh, đáy lòng xém chút nữa cười lật trời.
Thanh Thanh của hắn chính là đáng yêu như vậy, tự mình ăn dấm chua của bản thân, lại có thể ăn được nhiều như vậy!
Hà Nhật Dương cố ý trêu chọc Tống Thanh: "A, đúng a! Làm sao rồi?"
Tống Thanh lập tức đẩy ra tay của Hà Nhật Dương: "Nếu như, em nói là nếu như. Có một ngày cô bé kia xuất hiện ở trước mặt anh, anh có yêu phải cô ấy không?"
Hà Nhật Dương một vẻ nghiêm túc mà trả lời: "Có!"
Tống Thanh lập tức ngồi dậy, quay đầu hướng về phía Hà Nhật Dương trợn mắt nhìn.
"Hà Nhật Dương!" Hốc mắt của Tống Thanh thoáng chốc đỏ lên.
Bọn họ còn chưa có ly hôn đây!
Hắn thì một vẻ mặt khẳng định mà trả lời, hắn sẽ yêu cô bé kia!
Vậy mình coi như là cái gì?
Hắn rốt cuộc có yêu mình không?
Hay là nói, tình yếu của hắn chính là nhạt như vậy?
Muốn cho thì cho, muốn nhận thì nhận?
Tại sao mình lại làm không được?
Con tim mà mình bỏ ra, rồi lại sao cũng thu không về?
"Hửm?" Hà Nhật Dương vẫn còn tiếp tục trêu chọc Tống Thanh: "Làm sao rồi?"
Tống Thanh vừa giận dỗi, quay người không để ý Hà Nhật Dương rồi: "Em buồn ngủ rồi, em về phòng nghỉ ngơi đây, lúc anh rời đi nhớ đóng cửa lại."
Tống Thanh vừa mới đứng lên, còn chưa kịp rời khỏi, cổ tay đột nhiên bị xiết chặt.
Chưa chờ Tống Thanh phản ứng lại, thân thể trong nháy mắt bay lên.
Một giây sau, phía sau lưng rơi vào trên ghế sô pha, chỉ thấy Hà Nhật Dương trở mình thoáng một phát đè lên.
"Muốn ngủ? Quá sớm rồi chăng?" Hà Nhật Dương tà mị mà đè lấy hai tay và hai chân của Tống Thanh.
Tống Thanh vặn vẹo một hồi, giãy giụa không có hiệu quả.
Sức lực của Hà Nhật Dương lớn như vậy, cô làm sao có thể là đối thủ?
Tống Thanh chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương.
Dùng cái này để biểu đạt tâm trạng phẫn nộ của mình.
Hà Nhật Dương nhìn thấy một vẻ mặt khó chịu của Tống Thanh, đáy lòng lại lần nữa cười lật trời.
Gặp qua người ăn dấm chua của người khác ăn dời sông lấp biển đấy, chưa từng gặp qua ăn dấm chua của bản thân mình còn có thể ăn được có một phong cách riêng như vậy đấy.
"Hà Nhật Dương!" Tống Thanh kêu lớn lên.
"Hửm? Anh ở đây nè, đang nghe đấy." Hà Nhật Dương khẽ cười: "Em muốn nói cái gì?"
"Anh bước xuống!" Tống Thanh tức giận nhìn Hà Nhật Dương.
Dám ở trước mặt của mình, liền nói yêu phải những người phụ nữ khác, lại vẫn có thể mặt dạn mày dày đem mình đè ở trên ghế sa lon?
Người đàn ông này da mặt cũng quá dày rồi!
"Không xuống." Hà Nhật Dương tiếp tục chơi xỏ lá: "Có bản lĩnh thì em đứng dậy a!"
Tống Thanh hung dữ trừng mắt Hà Nhật Dương!
Rõ ràng là biết mình hoàn toàn tránh không ra, còn nói những lời như vậy!
Hắn chính là cố ý muốn chọc giận mình chết chăng?
Tống Thanh đánh vào ngực của Hà Nhật Dương, chút sức lực này giống như là cho Hà Nhật Dương gãi ngứa vậy.
Xem Tống Thanh tức giận đến nước mắt sắp tuôn ra rồi, Hà Nhật Dương chơi cũng chơi được không ít rồi, đưa tay nhéo một cái chóp mũi của Tống Thanh: "Nha đầu ngốc, em sao không hỏi anh xem, cô bé kia là đang ở đâu a?"
"Em nào biết được a!" Tống Thanh tức giận đến nước mắt cũng rơi ra.
Hà Nhật Dương, anh ăn hiếp tôi!
Còn luôn miệng nói yêu tôi đây!
Bây giờ lại hỏi tôi câu hỏi như vậy!
Tôi nào biết cô bé ở trong lòng anh là đang ở phương nào?
Chẳng lẽ, tôi cũng quen biết sao?
Hà Nhật Dương đau lòng mà thay Tống Thanh lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên đầu của Tống Thanh: "Đồ ngốc của anh a! Người kia, xa tận chân trời gần ngay trước mắt a!"
Tống Thanh hai mắt rưng rưng nhìn xem Hà Nhật Dương: "Anh lừa ai đó? Trong cái nhà này thì cho có anh và em, anh nói có phải là hồn ma ở một góc nào không biết trên bầu trời chăng?"
Hà Nhật Dương phụt một tiếng bật cười.
Thanh Thanh của hắn, đường về não luôn khác với người ta a!
Lại có thể nghĩ tới trên hồn ma rồi.
Cô ấy sao sao lại là không tự tin như vậy đây?
Cô ấy ở trên chuyện khác, luôn là một bộ dạng tràn đầy tự tin.
Ở trên tình yêu, lại luôn là không tự tin như vậy.
Có lẽ là trên đoạn tình cảm trước đó là do đã cô ấy một đả kích quá lớn?
Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương vẫn còn cười, vì vậy càng thêm ủy khuất rồi.
Đã nói, phụ nữ có thai thì tâm trạng luôn trở nên rất yếu ớt, cũng rất dễ dàng lau động.
Hôm này Hà Nhật Dương cuối cùng cũng đã thấy được rồi.
Phụ nữ đang mang thai trong giai đoạn này, năng lực lý giải và năng lực đọc hiểu, đúng là khác với bình thường đấy.
Đường về nào quả thực là quá kỳ lạ!
Hà Nhật Dương khẽ ho khan một tiếng, nói: "Thanh Thanh, anh hỏi em. Em khi còn bé có phải đã từng gặp được một tiểu ca ca? Em ở trong một rừng cây bên cạnh nhặt được hắn, sau đó nhìn thấy cả người hắn đầy vết thương, vừa mệt vừa đói, vì vậy em liền đem đồ ăn vặt của mình đều cho hắn?"
Tống Thanh chột dạ một hồi, chẳng lẽ hắn là đang chất vấn chuyện của Trình Thiên Cát?
Mình không phải là không muốn nói với hắn đó a!
Chỉ là còn chưa nghĩ ra nói như thế nào, mình chỉ là phản ứng chậm chạp một chút, không phải cố ý giấu giếm đó a!
Hơn nữa, mình cũng định chính thức giới thiệu cho bọn họ biết rồi!
Kết quả, Trình Thiên Cát chưa khôi phục xong thì bỏ chạy đi làm nhiệm vụ rồi, đến bây giờ cũng chưa có tin tức.
Mình đúng là không phải là cố ý muốn giấu giếm đó a!
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: "Em có phải còn ngây ngốc mà cho hắn dán băng dán cá nhân cả người hắn không?"
Tống Thanh nhịn không được hỏi: "Anh là làm sao mà biết được đấy?"
Chẳng lẽ là Lưu Nghĩa nói cho hắn biết sao?
Không thể nào!
Tiểu Nghĩa tuyệt đối không có lắm mồm như vậy!
Miệng của cô ấy còn đậy còn kín hơn bất kỳ những người nào đấy.
Vậy hắn là làm sao mà biết được đấy?
Nhìn thấy đường về não của Tống Thanh vẫn còn chưa bẻ về, Hà Nhật Dương thở dài một tiếng, không bao giờ trêu chọc Tống Thanh nữa rồi, một vẻ nghiêm túc mà nói: "Bởi vì, tiểu ca ca kia chính là anh a!"
"Cái gì!" Tống Thanh ngay cả rơi lệ cũng đã quên mất rồi, cả người mở to hai mắt lên há to miệng, một vẻ mặt chấn động đến mức sinh vô khả luyến mà nhìn vào Hà Nhật Dương.
Đùa đùa đùa cái. Đùa cái quốc tế gì!
Tiểu ca ca này rõ ràng là Trình Thiên Cát a!
Sao lại biến thành Hà Nhật Dương?
Có cần lái xéo tới như vậy không?
Làm sao có thể?
Ha ha ha ha, mình nhất định là nghe nhầm rồi!
Đúng, không sai!
Hoặc là nghe nhầm rồi, hoặc là Hà Nhật Dương bị não co rồi!,
Lại có thể nói ra chuyện lái xéo tới như vậy!
Tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Tiểu ca ca kia rõ ràng là Trình Thiên Cát được không?
Câu nói đùa này một chút cũng không mắc cười!
Hà Nhật Dương nhìn thấy một vẻ mặt sau khi kinh ngạc thì cả mặt đều không tin của Tống Thanh, cúi đầu cắn trên mặt của Tống Thanh một cái.
"A..., đau!" Tống Thanh vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn mà nhìn hắn: "Anh là chó a?"
"Anh là đang tức giận, anh đều đã cho em nhiều cơ hội như vậy, em tại sao chưa bao giờ hỏi qua chuyện quá khứ của anh? Anh đợi rất lâu rất lâu, thế nhưng là em mãi không hỏi. Em không hỏi, anh làm sao nói?" Hà Nhật Dương vô cùng thấ vọng, đưa tay mạnh chọc vào trán của Tống Thanh: "Em mỗi ngày đều đang suy nghĩ gì đấy!"
Tống Thanh nói lắp bắp: "Nhưng mà, nhưng mà nhưng mà không đúng a! Tiểu ca ca của em đã xuất hiện rồi a! Đây. Đây. Là chuyện như thế nào?"
Mắt phượng của Hà Nhật Dương hất lên: "Hả? Còn có người dám giả mạo anh?"
Giả mạo?
Trình Thiên Cát?
Không thể nào!
Rốt cuộc là người nào giả mạo người nào a!
Tống Thanh đẩy đẩy Hà Nhật Dương: "Đứng lên đứng lên, để em hỏi kỹ anh một chút!"
Hà Nhật Dương thuận thế ngồi dậy, Tống Thanh lúc này mới khó khăn từ trên ghế salon bò lên, quay đầu nhìn Hà Nhật Dương: "Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Anh còn muốn hỏi em là chuyện như thế nào đây?" Hà Nhật Dương tức giận mà trả lời: "Nói đi, tiểu ca ca mà em nói kia là chuyện như thế nào?"
Tống Thanh cúi đầu trả lời: "Em còn nhớ rõ, mấy ngày hôm trước em đã nói với anh, chuyện mà em muốn giới thiệu một người bạn cho anh quen biết không? Thế nhưng là chưa kịp gì, anh ấy đã đi làm nhiệm vụ rồi. Anh ấy chính là tiểu ca ca, khi em còn bé đã gặp phải mà em nói kia a! Em vốn là muốn nói cho anh biết, em đối với anh ấy chỉ có tình bạn, không có cái khác. Thế nhưng là còn chưa kịp nói, anh ấy liền "
Hà Nhật Dương nhạy bén nắm bắt được cái gì: "Đợi một chút, em mới vừa nói cái gì? Hắn đi làm nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?"
Tống Thanh tiếp tục nói: "Anh ấy là một tên sát thủ. Trên người anh ấy có một hình xăm, là cùng trên người của mẹ anh giống y như đúc đấy!"
Mắt phượng của Hà Nhật Dương trong nháy mắt trợn to!
Hắn hình như. Đã đoán được cái gì rồi!
Vừa nghĩ tới có cái khả năng kia, đáy lòng của Hà Nhật Dương đột nhiên bộc phát lên một đoàn lửa giận!
Bà ấy tại sao có thể làm như vậy!
Bà ấy thật sự là không sợ đả thương con tim của con trai sao?
Vậy mà cầm lấy chuyện xưa của hắn, để cho người khác mạo danh thế thân!
Còn là một tên sát thủ!
Hà Nhật Dương thoáng một phát đứng lên, vừa định xông về đi chất vấn một phen, thế nhưng là hắn miễn cưỡng nhịn lại rồi!
Hắn không thể ở trước mặt của Tống Thanh biểu hiện ra ngoài!
Hắn không thể để cho quan hệ mẹ chồng con dâu đã vốn khó khăn, lại họa vô đơn chí!
Hắn là người đàn ông, hắn có trách nhiệm điều chính tốt quan hệ trong gia đình!
Cái trách nhiệm này, hắn chịu!
Hà Nhật Dương sau khi nghĩ thông suốt điểm này, lập tức ngồi xuống, nói: "Thanh Thanh, em tiếp tực nói tiếp."
Tống Thanh hoàn toàn không biết Hà Nhật Dương tại sao lại phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ có thể phối hợp mà tiếp tục nói tiếp: "Em là lúc lần đầu tiên đi Đông Bắc, trong lúc vô tình gặp được anh ấy đấy, sau đó trong lúc vô tình lại nói tới, mới biết được, anh ấy chính là tiểu ca ca của em khi em còn bé đấy."
"Vì vậy, anh đến bây giờ còn như thế nơm nớp lo sợ như giẫm lên lớp băng mỏng trên mặt nước?" Tống Thanh ngẩng đầu nhìn hắn.
Hà Nhật Dương cười khẽ: "Đúng vậy a. Vị trí này thực sự không phải là giống như người khác nghĩ được dễ dàng như thế. Gánh vác cả Nhà họ Hà, một sản nghiệp lớn như vậy. Sao có thể hành động thiếu suy nghĩ đây?"
Tống Thanh thoáng chốc nhớ ra cô bé kia ở dưới đáy lòng của Hà Nhật Dương.
Vậy cô bé đó có lẽ là người mà đáy lòng của Hà Nhật Dương giấu được sâu nhất chăng?
Phương Khanh Hân cũng được, Thôi Nguyệt Lam cũng thôi.
Cuối cùng cũng là từ dưới đáy lòng của Hà Nhật Dương xóa đi dấu vết rồi.
Thế nhưng là cô bé kia, chỉ sợ là không cách nào xóa đi rồi.
Nếu không thì, lúc Lâm Khê xuất hiện, hắn cũng sẽ không vui vẻ như vậy.
Mặc dù Lâm Khê là một người lường gạt, thế nhưng là, ngay lúc đó Hà Nhật Dương vẫn là rất vui vẻ đấy.
Tuy rằng không muốn để tâm vào chuyện vụn vặt, thế nhưng là vẫn là nhịn không được muốn nghĩ tới, mình cùng cô bé ở dưới đáy lòng Hà Nhật Dương kia, rốt cuộc là ai quan trọng hơn đây?
Nếu có một ngày, cô bé này xuất hiện rồi, vậy mình.
Nghĩ được như vậy, lòng của Tống Thanh lại đau đứng lên.
Cũng đã nói rồi, sau khi có yêu, mới lại nghĩ ngợi lung tung.
Chỉ có người đã từng yêu thắm thiết, mới lại lo được lo mất như vậy.
Lúc này, Tống Thanh hoàn toàn khống chế không nổi suy nghĩ đã tách rời của mình rồi.
Vừa nghĩ tới sau này sẽ xuất hiện một cô gái, cười nói thản nhiên đứng ở bên người Hà Nhật Dương, nói cho Hà Nhật Dương biết, cô ấy chính là người mà Hà Nhật Dương muốn tìm.
Tống Thanh cảm thấy mình đến lúc đó nhất định sẽ sụp đổ đấy!
Bởi vì quá yêu, vì vậy không thể nhẫn nhịn, chịu nửa phần khuyết điểm nhỏ nhặt.
Dù là Hà Nhật Dương nói không yêu cô, thế nhưng là chỉ cần Hà Nhật Dương quan tâm cô, mình cũng sẽ đau lòng đến nửa chết nửa sống đấy.
Hà Nhật Dương phát giác được biểu cảm khác thường của Tống Thanh, ngón tay dừng lại, hỏi: "Lại đang suy nghĩ lung tung gì đấy?"
Tống Thanh quay đầu qua một bên: "Không có."
Hà Nhật Dương đặt đầu của cô ngay lại: "Chớ cùng anh nói dối! Em là không biết nói dối!"
Tống Thanh cắn môi, hốc mắt hơi hơi ướt át một hồi, nói: "Em chính là đột nhiên nhớ tới, anh đã từng thừa nhận qua đấy, dưới đáy lòng của anh luôn có một cô gái "
Hà Nhật Dương nhìn xem một biểu cảm ghen tuông của Tống Thanh, đáy lòng xém chút nữa cười lật trời.
Thanh Thanh của hắn chính là đáng yêu như vậy, tự mình ăn dấm chua của bản thân, lại có thể ăn được nhiều như vậy!
Hà Nhật Dương cố ý trêu chọc Tống Thanh: "A, đúng a! Làm sao rồi?"
Tống Thanh lập tức đẩy ra tay của Hà Nhật Dương: "Nếu như, em nói là nếu như. Có một ngày cô bé kia xuất hiện ở trước mặt anh, anh có yêu phải cô ấy không?"
Hà Nhật Dương một vẻ nghiêm túc mà trả lời: "Có!"
Tống Thanh lập tức ngồi dậy, quay đầu hướng về phía Hà Nhật Dương trợn mắt nhìn.
"Hà Nhật Dương!" Hốc mắt của Tống Thanh thoáng chốc đỏ lên.
Bọn họ còn chưa có ly hôn đây!
Hắn thì một vẻ mặt khẳng định mà trả lời, hắn sẽ yêu cô bé kia!
Vậy mình coi như là cái gì?
Hắn rốt cuộc có yêu mình không?
Hay là nói, tình yếu của hắn chính là nhạt như vậy?
Muốn cho thì cho, muốn nhận thì nhận?
Tại sao mình lại làm không được?
Con tim mà mình bỏ ra, rồi lại sao cũng thu không về?
"Hửm?" Hà Nhật Dương vẫn còn tiếp tục trêu chọc Tống Thanh: "Làm sao rồi?"
Tống Thanh vừa giận dỗi, quay người không để ý Hà Nhật Dương rồi: "Em buồn ngủ rồi, em về phòng nghỉ ngơi đây, lúc anh rời đi nhớ đóng cửa lại."
Tống Thanh vừa mới đứng lên, còn chưa kịp rời khỏi, cổ tay đột nhiên bị xiết chặt.
Chưa chờ Tống Thanh phản ứng lại, thân thể trong nháy mắt bay lên.
Một giây sau, phía sau lưng rơi vào trên ghế sô pha, chỉ thấy Hà Nhật Dương trở mình thoáng một phát đè lên.
"Muốn ngủ? Quá sớm rồi chăng?" Hà Nhật Dương tà mị mà đè lấy hai tay và hai chân của Tống Thanh.
Tống Thanh vặn vẹo một hồi, giãy giụa không có hiệu quả.
Sức lực của Hà Nhật Dương lớn như vậy, cô làm sao có thể là đối thủ?
Tống Thanh chỉ có thể thở phì phì trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương.
Dùng cái này để biểu đạt tâm trạng phẫn nộ của mình.
Hà Nhật Dương nhìn thấy một vẻ mặt khó chịu của Tống Thanh, đáy lòng lại lần nữa cười lật trời.
Gặp qua người ăn dấm chua của người khác ăn dời sông lấp biển đấy, chưa từng gặp qua ăn dấm chua của bản thân mình còn có thể ăn được có một phong cách riêng như vậy đấy.
"Hà Nhật Dương!" Tống Thanh kêu lớn lên.
"Hửm? Anh ở đây nè, đang nghe đấy." Hà Nhật Dương khẽ cười: "Em muốn nói cái gì?"
"Anh bước xuống!" Tống Thanh tức giận nhìn Hà Nhật Dương.
Dám ở trước mặt của mình, liền nói yêu phải những người phụ nữ khác, lại vẫn có thể mặt dạn mày dày đem mình đè ở trên ghế sa lon?
Người đàn ông này da mặt cũng quá dày rồi!
"Không xuống." Hà Nhật Dương tiếp tục chơi xỏ lá: "Có bản lĩnh thì em đứng dậy a!"
Tống Thanh hung dữ trừng mắt Hà Nhật Dương!
Rõ ràng là biết mình hoàn toàn tránh không ra, còn nói những lời như vậy!
Hắn chính là cố ý muốn chọc giận mình chết chăng?
Tống Thanh đánh vào ngực của Hà Nhật Dương, chút sức lực này giống như là cho Hà Nhật Dương gãi ngứa vậy.
Xem Tống Thanh tức giận đến nước mắt sắp tuôn ra rồi, Hà Nhật Dương chơi cũng chơi được không ít rồi, đưa tay nhéo một cái chóp mũi của Tống Thanh: "Nha đầu ngốc, em sao không hỏi anh xem, cô bé kia là đang ở đâu a?"
"Em nào biết được a!" Tống Thanh tức giận đến nước mắt cũng rơi ra.
Hà Nhật Dương, anh ăn hiếp tôi!
Còn luôn miệng nói yêu tôi đây!
Bây giờ lại hỏi tôi câu hỏi như vậy!
Tôi nào biết cô bé ở trong lòng anh là đang ở phương nào?
Chẳng lẽ, tôi cũng quen biết sao?
Hà Nhật Dương đau lòng mà thay Tống Thanh lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên đầu của Tống Thanh: "Đồ ngốc của anh a! Người kia, xa tận chân trời gần ngay trước mắt a!"
Tống Thanh hai mắt rưng rưng nhìn xem Hà Nhật Dương: "Anh lừa ai đó? Trong cái nhà này thì cho có anh và em, anh nói có phải là hồn ma ở một góc nào không biết trên bầu trời chăng?"
Hà Nhật Dương phụt một tiếng bật cười.
Thanh Thanh của hắn, đường về não luôn khác với người ta a!
Lại có thể nghĩ tới trên hồn ma rồi.
Cô ấy sao sao lại là không tự tin như vậy đây?
Cô ấy ở trên chuyện khác, luôn là một bộ dạng tràn đầy tự tin.
Ở trên tình yêu, lại luôn là không tự tin như vậy.
Có lẽ là trên đoạn tình cảm trước đó là do đã cô ấy một đả kích quá lớn?
Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương vẫn còn cười, vì vậy càng thêm ủy khuất rồi.
Đã nói, phụ nữ có thai thì tâm trạng luôn trở nên rất yếu ớt, cũng rất dễ dàng lau động.
Hôm này Hà Nhật Dương cuối cùng cũng đã thấy được rồi.
Phụ nữ đang mang thai trong giai đoạn này, năng lực lý giải và năng lực đọc hiểu, đúng là khác với bình thường đấy.
Đường về nào quả thực là quá kỳ lạ!
Hà Nhật Dương khẽ ho khan một tiếng, nói: "Thanh Thanh, anh hỏi em. Em khi còn bé có phải đã từng gặp được một tiểu ca ca? Em ở trong một rừng cây bên cạnh nhặt được hắn, sau đó nhìn thấy cả người hắn đầy vết thương, vừa mệt vừa đói, vì vậy em liền đem đồ ăn vặt của mình đều cho hắn?"
Tống Thanh chột dạ một hồi, chẳng lẽ hắn là đang chất vấn chuyện của Trình Thiên Cát?
Mình không phải là không muốn nói với hắn đó a!
Chỉ là còn chưa nghĩ ra nói như thế nào, mình chỉ là phản ứng chậm chạp một chút, không phải cố ý giấu giếm đó a!
Hơn nữa, mình cũng định chính thức giới thiệu cho bọn họ biết rồi!
Kết quả, Trình Thiên Cát chưa khôi phục xong thì bỏ chạy đi làm nhiệm vụ rồi, đến bây giờ cũng chưa có tin tức.
Mình đúng là không phải là cố ý muốn giấu giếm đó a!
Hà Nhật Dương tiếp tục nói: "Em có phải còn ngây ngốc mà cho hắn dán băng dán cá nhân cả người hắn không?"
Tống Thanh nhịn không được hỏi: "Anh là làm sao mà biết được đấy?"
Chẳng lẽ là Lưu Nghĩa nói cho hắn biết sao?
Không thể nào!
Tiểu Nghĩa tuyệt đối không có lắm mồm như vậy!
Miệng của cô ấy còn đậy còn kín hơn bất kỳ những người nào đấy.
Vậy hắn là làm sao mà biết được đấy?
Nhìn thấy đường về não của Tống Thanh vẫn còn chưa bẻ về, Hà Nhật Dương thở dài một tiếng, không bao giờ trêu chọc Tống Thanh nữa rồi, một vẻ nghiêm túc mà nói: "Bởi vì, tiểu ca ca kia chính là anh a!"
"Cái gì!" Tống Thanh ngay cả rơi lệ cũng đã quên mất rồi, cả người mở to hai mắt lên há to miệng, một vẻ mặt chấn động đến mức sinh vô khả luyến mà nhìn vào Hà Nhật Dương.
Đùa đùa đùa cái. Đùa cái quốc tế gì!
Tiểu ca ca này rõ ràng là Trình Thiên Cát a!
Sao lại biến thành Hà Nhật Dương?
Có cần lái xéo tới như vậy không?
Làm sao có thể?
Ha ha ha ha, mình nhất định là nghe nhầm rồi!
Đúng, không sai!
Hoặc là nghe nhầm rồi, hoặc là Hà Nhật Dương bị não co rồi!,
Lại có thể nói ra chuyện lái xéo tới như vậy!
Tuyệt đối là chuyện không thể nào!
Tiểu ca ca kia rõ ràng là Trình Thiên Cát được không?
Câu nói đùa này một chút cũng không mắc cười!
Hà Nhật Dương nhìn thấy một vẻ mặt sau khi kinh ngạc thì cả mặt đều không tin của Tống Thanh, cúi đầu cắn trên mặt của Tống Thanh một cái.
"A..., đau!" Tống Thanh vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn mà nhìn hắn: "Anh là chó a?"
"Anh là đang tức giận, anh đều đã cho em nhiều cơ hội như vậy, em tại sao chưa bao giờ hỏi qua chuyện quá khứ của anh? Anh đợi rất lâu rất lâu, thế nhưng là em mãi không hỏi. Em không hỏi, anh làm sao nói?" Hà Nhật Dương vô cùng thấ vọng, đưa tay mạnh chọc vào trán của Tống Thanh: "Em mỗi ngày đều đang suy nghĩ gì đấy!"
Tống Thanh nói lắp bắp: "Nhưng mà, nhưng mà nhưng mà không đúng a! Tiểu ca ca của em đã xuất hiện rồi a! Đây. Đây. Là chuyện như thế nào?"
Mắt phượng của Hà Nhật Dương hất lên: "Hả? Còn có người dám giả mạo anh?"
Giả mạo?
Trình Thiên Cát?
Không thể nào!
Rốt cuộc là người nào giả mạo người nào a!
Tống Thanh đẩy đẩy Hà Nhật Dương: "Đứng lên đứng lên, để em hỏi kỹ anh một chút!"
Hà Nhật Dương thuận thế ngồi dậy, Tống Thanh lúc này mới khó khăn từ trên ghế salon bò lên, quay đầu nhìn Hà Nhật Dương: "Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
"Anh còn muốn hỏi em là chuyện như thế nào đây?" Hà Nhật Dương tức giận mà trả lời: "Nói đi, tiểu ca ca mà em nói kia là chuyện như thế nào?"
Tống Thanh cúi đầu trả lời: "Em còn nhớ rõ, mấy ngày hôm trước em đã nói với anh, chuyện mà em muốn giới thiệu một người bạn cho anh quen biết không? Thế nhưng là chưa kịp gì, anh ấy đã đi làm nhiệm vụ rồi. Anh ấy chính là tiểu ca ca, khi em còn bé đã gặp phải mà em nói kia a! Em vốn là muốn nói cho anh biết, em đối với anh ấy chỉ có tình bạn, không có cái khác. Thế nhưng là còn chưa kịp nói, anh ấy liền "
Hà Nhật Dương nhạy bén nắm bắt được cái gì: "Đợi một chút, em mới vừa nói cái gì? Hắn đi làm nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?"
Tống Thanh tiếp tục nói: "Anh ấy là một tên sát thủ. Trên người anh ấy có một hình xăm, là cùng trên người của mẹ anh giống y như đúc đấy!"
Mắt phượng của Hà Nhật Dương trong nháy mắt trợn to!
Hắn hình như. Đã đoán được cái gì rồi!
Vừa nghĩ tới có cái khả năng kia, đáy lòng của Hà Nhật Dương đột nhiên bộc phát lên một đoàn lửa giận!
Bà ấy tại sao có thể làm như vậy!
Bà ấy thật sự là không sợ đả thương con tim của con trai sao?
Vậy mà cầm lấy chuyện xưa của hắn, để cho người khác mạo danh thế thân!
Còn là một tên sát thủ!
Hà Nhật Dương thoáng một phát đứng lên, vừa định xông về đi chất vấn một phen, thế nhưng là hắn miễn cưỡng nhịn lại rồi!
Hắn không thể ở trước mặt của Tống Thanh biểu hiện ra ngoài!
Hắn không thể để cho quan hệ mẹ chồng con dâu đã vốn khó khăn, lại họa vô đơn chí!
Hắn là người đàn ông, hắn có trách nhiệm điều chính tốt quan hệ trong gia đình!
Cái trách nhiệm này, hắn chịu!
Hà Nhật Dương sau khi nghĩ thông suốt điểm này, lập tức ngồi xuống, nói: "Thanh Thanh, em tiếp tực nói tiếp."
Tống Thanh hoàn toàn không biết Hà Nhật Dương tại sao lại phản ứng kịch liệt như vậy, chỉ có thể phối hợp mà tiếp tục nói tiếp: "Em là lúc lần đầu tiên đi Đông Bắc, trong lúc vô tình gặp được anh ấy đấy, sau đó trong lúc vô tình lại nói tới, mới biết được, anh ấy chính là tiểu ca ca của em khi em còn bé đấy."
Bình luận facebook