• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (99 Viewers)

  • Chap-360

CHƯƠNG 360:




Thôi Nguyệt Lam hoàn toàn không để bụng.
Thôi Nguyệt Lam khẽ cười: "Cho dù là tôi độc, lại làm sao độc hơn được ngài Charley chứ?"
Charley phá cười ha ha, liên tục gật đầu: "Không tệ không tệ."
Khóe miệng của Thôi Nguyệt Lam nhếch nhếch, nói: "Nhưng mà, sau khi bắt lấy Vưu Tâm Nguyệt, tôi hy vọng ngài Charley đừng ngược đãi bà ấy, tôi còn có kế hoạch của bước tiếp theo."
Charley lập tức có hứng thú: "Ồ? Tôi bây giờ càng ngày càng hiếu kỳ rồi! Cô còn có kế hoạch gì?"
Thôi Nguyệt Lam hết sức nắm chặt tay, cắn bờ môi, đáy mắt tuôn ra hận ý, từng chữ một nói: "Kế hoạch oàn toàn phá hủy sự tin tưởng của Tống Thanh đối với Hà Nhật Dương! Những thứ kia ơ phía trước chỉ là ẩu đả nhỏ thôi, chỉ là vì làm nền mà thôi. Lần này, tôi muốn cho Tống Thanh hoàn toàn rời khỏi Hà Nhật Dương!"
"Cô hận cô ấy như vậy? Tốt, rất tốt." Charley càng ngày càng hài lòng rồi.
Ông vốn chính là một cái tên biến thái, vì vậy ông liền ưa thích người biến thái.
Càng biến thái ông thì càng thích!
Vì vậy, bây giờ ông rất thưởng thức Thôi Nguyệt Lam!
Vô tình vô nghĩa.
"Tốt, tôi đáp ứng cô." Charley cười vô cùng là gian nịnh: "Tôi rất mong chờ biểu hiện của cô ở bước kế tiếp."
Bên ngoài của bưởi tiệc tối từ thiện.
Trên thảm đỏ thật dài, các minh tinh nhao nhao lộ diện.
Phần lớn các minh tinh sẽ dừng lại, chấp nhận phóng viên phỏng vấn một hồi, thuận tiện tuyên truyền một hồi các tác phẩm mới sắp phát hành của mình.
Còn có minh tinh không quên cày các chuyện xì căng đan, nâng cao sự nổi tiếng một cái.
Khi Từ Vân Khê khoác lấy cánh tay của Lưu Nghĩa mà xuất hiện, các phóng viên và nhiếp ảnh ở xung quanh, chạy rầm rầm mà vây đến.
Nếu như không phải có nhân viên bảo vệ ngăn trở, đoán chừng những ống kính kia đều đâm vào mặt rồi.
"Cô giáo Từ, xin hỏi quý ngài này là người gì của cô? Là bạn trai mới của cô sao? Trên phố thịnh truyền cô đang hẹn hò với bạn trai vô cùng trẻ tuổi và đẹp trai, xin hỏi có phải là thật không?"
"Cô giáo Từ, quý ngài này, làm phiền xin tưng tác một cái, chụp một tấm hình được không?"
"Cô giáo Từ, xin hỏi cô còn có thể tiếp người chỉ đạo ở kỳ tiếp theo không?"
"Cô giáo Từ, nghe nói bên nước ngoài có mời cô đi làm kỹ thuật giao lưu, xin hỏi cô sẽ chấp nhận lấy lời mời này không?"
Ánh mắt của Từ Vân Khê cùng Lưu Nghĩa đồng thời nhìn về phía một phóng viên cuối cùng đang đưa ra câu hỏi.
Chuyện mời Từ Vân Khê ra nước ngoài tiến hành giao lưu học thuật, là bí mật.
Người này là làm sao mà biết được đây?
Chẳng lẽ nói, người này là người của Charley xếp đặt ở chỗ này?
Từ Vân Khê lúc đầu vốn không muốn trả lời những câu hỏi này đấy, nhưng mà, nếu như người này là người của Charley, vậy cái khác thì đừng nói tới rồi.
Từ Vân Khê đứng tại chỗ, nhẹ nhàng mở miệng trả lời: "Vô cùng xin lỗi, tôi gần đây bề bộn nhiều việc, tạm thời không suy nghĩ đến những hoạt động khác. Cám ơn."
Nói xong câu đó, không chờ các phóng viên truy vấn những thứ khác, kéo Lưu Nghĩa rất nhanh đi qua thảm đỏ, đi vào bộ phận bên trong của hội trường khách sạn.
Lưu Nghĩa cùng Từ Vân Khê đi rất nhanh, cũng không có ở trên thảm đó ở lại quá lâu.
Tống Thanh nhìn thấy Từ Vân Khê cùng Lưu Nghĩa sải bước đi tới, lập tức nghênh đón tiếp lấy: "Mẹ nuôi, mẹ đây là làm sao rồi?"
Từ Vân Khê hướng về phía Tống Thanh gật gật đầu, sắc mặt khó coi, đối với Hà Nhật Dương đang đứng ở bên cạnh nói: "Người của Charley hẳn là xen lẫn trong đoàn đội của phóng viên."
Hà Nhật Dương gật gật đầu: "Con hiểu rồi. Mẹ nuôi, đi vào nghỉ ngơi một chút đi. Tiệc sẽ được lập tức bắt đầu!"
"Tốt, các người cũng cẩn thận một chút." Từ Vân Khê tràn đầy lo lắng vỗ vỗ mu bàn tay của Tống Thanh, nói: "Luôn cảm thấy mấy ngày nay sẽ xảy ra chuyện. Mọi người nhất định phải cẩn thận nhiều hơn."
"Con biết rồi, mẹ nuôi, mẹ cũng nên cẩn thận nhiều hơn." Tống Thanh một vẻ mặt nghiêm túc mà trả lời.
Lúc này, Vũ Ngọc Bình cũng là một bộ âu phục màu đen vô cùng kiểu cách, sải bước đã đi tới, nhìn thấy Hà Nhật Dương gật đầu nói: "Xin lỗi, tôi đã tới trễ rồi."
"Bố trí được như thế nào rồi?" Hà Nhật Dương hỏi.
"Mọi thứ đều thuận lợi." Vũ Ngọc Bình gật gật đầu mà trả lời.
Ánh mắt của Tống Thanh lóe lên, xem ra Vũ Ngọc Bình vừa rồi đã đi làm một bố trí rất trọng yếu rồi.
Về phần là bố trí gì, Tống Thanh không hỏi.
Vũ Ngọc Bình cũng thay đổi bộ dạng phong lưu phóng khoáng ở trước kia, ngoan ngoãn cùng Từ Vân Khê chào hỏi: "Chào cô giáo Từ! Tiểu Nghĩa đã tới rồi!"
Nhìn thấy Vũ Ngọc Bình hiếm khi đàng hoàng như vậy, Lưu Nghĩa cũng ngại nói cái khác, gật gật đầu mà chào hỏi: "Làm phiền rồi!"
Từ Vân Khê nói: "Được rồi, tôi thì không chắn ở chỗ này rồi, các người có chuyện thì nói đi."
Từ Vân Khê mang theo Lưu Nghĩa cùng đi vào.
Lưu Nghĩa đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Vũ Ngọc Bình một vẻ mặt nghiêm túc đang nói gì với Hà Nhật Dương.
Lúc ở sòng bạc, Lưu Nghĩa đã gặp qua bộ dạng nghiêm tức như vậy của Vũ Ngọc Bình.
Đây là lần thứ hai gặp được rồi.
Không hiểu đấy, cảm thấy Vũ Ngọc Bình khi nghiêm túc lên, thật ra rất nén lòng mà nhìn xem lần hai đấy.
Từ Vân Khê nhìn thấy Lưu Nghĩa sững sờ, nhịn không được cùng quay đầu lại nhìn sang, nói với Lưu Nghĩa: "Thiếu gia của Vũ gia vẫn là rất không tệ. Chớ nhìn hắn luôn là lấy tin bên lề mà xuất hiện, thế nhưng là nói về mánh khóe, vẫn là rất mạnh đấy."
"Mẹ rất hiểu rõ hắn?" Lưu Nghĩa nhịn không được hỏi.
"Chưa hẳn là nói hiểu rõ. Chỉ là một con trai như vậy, dù sao vẫn không phải là thiếu gia ăn chơi." Từ Vân Khê vừa cười vừa nói: "Năng lực phân biệt chút này của tôi vẫn là có đấy. Đi thôi."
Lưu Nghĩa lúc này mới thu hồi ánh mắt, cùng theo Từ Vân Khê đi vào.
Lưu Nghĩa vừa mới đi vào, liền thấy được rất nhiều người quen.
A không, có lẽ là mình quen biết bọn họ, bọn họ là người không biết mình!
Thật nhiều minh tinh tai to mặt lớn, rất nhiều ông tổng thuộc trong bảng xếp hạng 500 xí nghiệp mạnh quốc tế, rất nhiều phu nhân thiên kim tiểu thư!
Hôm nay bất kể có phải đến đấu giá hay không, tóm lại tất cả mọi người ý định cho mình mạ lên một lớp vàng rồi.
Hội trường đã có hơn vài trăm người rồi.
Đừng nhìn mọi người thân phận gì đều có, thế nhưng là chỗ ngồi đều cũng chú trọng đấy.
Mấy hàng trước đều là đại ngạc ở giới kinh doanh, chính giữa chính là các nhà xí nghiệp thuộc trong bảng hạng 500, các minh tinh xen kẽ ở những chỗ ngồi này.
Nhưng mà các minh tinh có thể ngồi ở hai chỗ ghế được xếp này, cũng đều không phải là những minh tinh dựa vào khuôn mặt mà ăn cơm, mà là mỗi người đều là những nhà nghệ thuật có tài nghệ danh tiếng.
Trong một nơi nghiêm túc như vậy, những người muốn lộ mặt đấy, thì toàn bộ đêu ở phía sau đi!
Phải biết rằng chỗ ngồi ở hàng đầu tiên là có Hà Nhật Dương đấy!
Thử hỏi, các đàn ông ở đây, có ai có chỉ số nhan sắc có thể vượt qua Hà Nhật Dương không?
Đây không phải là tìm tai vạ là cái gì?
Sảnh tiệc có thể chứa nạp nghìn người dùng bữa, cái độ xa hoa kia đương nhiên không cần nhiều lời.
Màn hình LED cực lớn, toàn biểu hiện bằng 4D.
Có thể cho những khách quý ở phía xa một chút, cũng có thể nhìn rõ được vật đấu giá của hôm nay.
Lưu Nghĩa cảm thấy hôm nay đều là người quen, Tống Thanh cũng có cảm giác như vậy.
Thân là phía nhà tổ chức, cô là phải cùng phần lớn khách quý chào hỏi đấy.
Trong chốc lát thời gian, thì gặp được không ít người quen rồi.
Phương Mạn Luân mang theo Phương Khanh Hân cũng đã tới rồi.
Từ sau khi xảy ra vụ bê bối của Lâm Khê, Phương Mạn Luân tham dự bất kỳ trường hợp nào cũng đều cẩn thận rất nhiều. Bên người cơ bản không mang theo bạn gái.
Nếu như trong trường hợp trọng yếu như vậy như hôm nay, dưới tình huống cần phải mang theo bạn gái, anh cũng chỉ mang theo Phương Khanh Hân.
Thân là em gái, chung quy cũng không có việc gì đâu chăng?
Phương Khanh Hân đứng ở phỉa sau lưng của Phương Mạn Luân, ánh mắt phức tạp nhìn xem Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình.
Cô lúc này nói không nên cảm nhận gì cả.
Hai người đàn ông này, một người là cô yêu thắm thiết đấy, một người là đã từng yêu thắm thiết qua cô đấy.
Thế nhưng là, bây giờ hai người đàn ông này, đều không thuộc về cô.
Phương Mạn Luân cùng Hà Nhật Dương và Tống Thanh đang hàn huyên, Phương Khanh Hân hỏi Vũ Ngọc Bình: " Ngày đó anh tại sao phải cho tôi leo cây?"
"A?" Vũ Ngọc Bình sững sờ, hồi lâu mới nhớ tới chuyện ngày đó, nói: "A, ngày đó a! Tôi có việc gấp mà!"
"Việc gấp gì vậy? Anh trước kia chưa bao giờ đối với tôi như vậy đấy." Phương Khanh Hân một vẻ mặt ủy khuất nhìn xem Vũ Ngọc Bình: "Cho dù là chuyện quan trọng đến cỡ nào, có thể có cùng tôi gặp mặt quan trọng hơn sao?"
Vũ Ngọc Bình hít một hơi thật sâu: "Khanh Hân, cô rốt cuộc là muốn nói cái gì đây? Hôm nay trong trường hơp quan trọng như vậy, tôi cái gì cũng không muốn nói."
Phương Khanh Hân vừa định mở miệng nói, ngẫng đầu thì nhìn thấy Phương Mạn Luân hướng về phía mình nhìn tới, Phương Khanh Hân lập tức cúi đầu, thấp giọng nói: "Được rồi, vậy tôi hôm khác sẽ tìm anh."
Phương Mạn Luân nói khẽ với Hà Nhật Dương và Tống Thanh: "Nghe nói chìa khoá đã tới tay rồi?"
Mắt phượng của Hà Nhật Dương hất lên: "Tin tức của anh Mạn Luận vẫn là nhanh đấy."
Phương Mạn Luân cười cười: "Cũng vậy."
Tống Thanh quay đầu nhìn về Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đưa tay nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, dùng sức nắm chặt, nói với Tống Thanh: "Yên tâm, phần mộ của cha không có chịu bất kỳ tổn thất gì. Chỉ là đục một động có mười nghìn mét, thì đem chìa khoá lấy ra rồi. Bây giờ phần mộ đã được sửa chữa đổi mới hoàn toàn, không còn có người sẽ ngắm vào phần mộ của cha nữa đâu."
Tống Thanh cảm động một hồi, nói: "Vậy anh nên cẩn thận nhiều hơn!"
"Anh biết rồi." Hà Nhật Dương ngọt ngào mà đáp lại.
Nhìn sự tương tác qua lại của Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh, đáy lòng của Phương Mạn Luân có một cơn ngấm ngầm đau nhức.
Anh thừa nhận, anh giờ này phút này đã ghen rồi.
Công tử vô tâm, trong khoảnh khắc này, lại có thể đau lòng rồi.
Phương Mạn Luân nhanh chóng chuyển dời đi ánh mắt, nói: "Nếu như mọi thứ đã được Hà tổng tính trước, vậy chính là tôi nhiều chuyện rồi."
"Anh Mạn Luân có tâm rồi." Hà Nhật Dương cười dịu dàng mà trả lời.
Phương Mạn Luân gật gật đầu, kêu Phương Khanh Hân đi vào.
Tống Thanh sau khi chờ Phương Mạn Luân cùng Phương Khanh Hân đi vào, lập tức nói với Hà Nhật Dương: "Có cần đến Đông Bắc mở ra xem thử không?"
Hà Nhật Dương dựng lên một ngón tay chỉ ở bên miệng: "Xuỵt, về nhà rồi hãy nói!"
Tống Thanh liên tục không ngừng gật đầu.
Lúc này lại có khách quý đã tới rồi, Tống Thanh lập tức thay một nụ cười tươi đắc thể, cùng đối phương chào hỏi.
Một phu nhân vượt lên trước cùng Tống Thanh bắt tay: "Nhị thiếu phu nhân, nghe nói có tin vui rồi?"
Tống Thanh thẹn thùng mà gật đầu.
Phu nhân trên dưới quan sát một cái Tống Thanh, nói với chồng của mình: "Ài, anh xem, tướng mạo có thai của thiếu phu nhân có có chút giống bộ dạng trước kia của em?"
Chồng của phu nhân gật gật đầu: "Quả thật có chút giống."
Tống Thanh thẹn thùng: "Tôi vừa mới mang thai, còn chưa có lộ bụng bầu đây!"
Phu nhân khoát tay nói: "Không phải vấn đề lộ bụng bầu, mà là tướng mạo. A, quên cùng cô nói. Tổ tiên của chúng tôi là có người xem tướng xem Phong Thủy đấy, tôi cũng liền học được chút ít. Tướng mạo này của cô rõ ràng là một bộ dạng mang thai song sinh a!"
Chồng của phu nhân nói: "Đúng vậy a, phu nhân nhà tôi lúc vừa mới mang thai, trong nhà có người đã nói, tướng mạo của em ấy là sinh đôi. Kết quả là qua một tháng, đi bệnh viện vừa mới kiểm tra, thật đúng là thai song sinh, một lần thì cho tôi sinh ra hai thằng con trai rồi đấy!"
Đôi mắt của Tống Thanh sáng lên: "Thật vậy sao? Oa, cô đúng là thật hạnh phúc!"
"Cô cũng rất hạnh phúc a!" Phu nhân nắm lấy tay của Tống Thanh, nói: "Có thể có được sự cưng chiều của Hà tổng, đây chính là tu được mấy đời phúc khí cũng không tới phiên đó a! Hai người bây giờ là điển hình của vợ chồng trẻ tuổi đấy! Vì vậy, cố lên!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom