Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-365
CHƯƠNG 365:
Hà Nhật Dương không dám chậm trễ, nhanh chóng lập tức lái xe thật nhanh về nhà Nhà họ Hà.
Vừa vào cửa, thì cảm thấy bầu không khí có gì khác thường.
Hà Nhật Dương dường như không có sự do dự nào lập tức bước vào, vừa mới nhìn vào thì thấy Hà lão phu nhân ngồi trước mặt, tức giận đến mức ngón tay còn đang run lên.
Hà Quốc Tường quỳ ở trước mặt bà, không nói câu nào.
Hà Nhật Dương đứng nguyên tại chỗ, theo cảm tính cầu xin cho bố của mình: “Bà nội, bố con lại làm cho bà tức giận rồi? Bà nể mặt bố con mấy hôm nay đều rất hiếu thuận, bà bớt tức giận!”
Hà lão phu nhân thở hơi dài, nói: “Nhật Dương, lần này không trách bố của con, muốn trách, thì phải trách mẹ của con ấy!”
Trong lòng của Hà Nhật Dương trầm xuống.
Xong rồi, thật sự liên quan tới mẹ!
Mẹ không phải mấy hôm nay đều cùng bố viết kinh thật ở trước bài vị tổ tiên sao?
Làm sao lại để cho bà nội tức giận thành thế này?
Hà Nhật Dương không nói thêm lời nào, liền quỳ xuống cùng Hà Quốc Tường, nói: “Bà nội, bà bớt giận. Rút cuộc là có chuyện gì? Bà có tức giận thì cũng phải nói rõ ràng, thì chúng con làm sao yên tâm?”
Ngón tay của Hà lão phu nhân vẫn đang run lên, nói: “ta là bị các ngươi làm cho tức chết rồi! Trong cái nhà này, còn có ta không, còn có gì khác biệt? Nhật Dương, con khổ sở cầu xin, ta mới đồng ý cho mẹ con về nhà! con cũng đồng ý với ta, người một nhà phải hòa thuận, nhà hòa thuận mọi việc đều vui! Nhưng sự việc ngày hôm nay, ta thật sự không thể tha thứ được! Còn lừa gạt cả tổ tông, cô ta còn có gì không dám lừa gạt?”
Hà Quốc Tường không dám giải thích cho vợ của mình, chỉ biết nhận sai: “Mẹ à! Mẹ đừng tức giận! Nếu đánh con mà có thể bớt giận, mẹ cứ đánh mạnh con vào!”
Hà lão phu nhân chỉ vào Hà Quốc Tường nói lên: “Nếu bố của con còn sống, ông ấy làm sao có thể để yên cho ta bị các người bắt nạt như thế này?”
Hà lão phu nhân nói xong câu này, toàn bộ cơ thể run lên rất lợi hại!
Hòa quản gia nhìn biết không tốt, người có mặt tại đó đều không khuyên được lão phu nhân rồi.
Nếu giận quá, thật sự sẽ bị trúng gió thì xong rồi!
Hòa quản gia quả quyết, lập tức gọi điện cho Tống Thanh: “Nhị thiếu phu nhân, nhanh về nhà xem xem! Lão phu nhân đã tức giận quá mất rồi, cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ bị trúng gió!”
Tống Thanh chuẩn bị xuống tầng mua đồ, nghe thấy điện thoại của Hòa quản gia, không nói lời nào, lập tức lái xe đến nhà Nhà họ Hà.
Tống Thanh vừa chạy vào, thì nhìn thấy cảnh như vậy.
Nét mặt của Tống Thanh thấy cũng rất kỳ lạ, nhưng nhìn thấy Hà Quốc Tường và Hà Nhật Dương đang quỳ trước mặt bà nội, không nói lời nào cùng đến đó quỳ xuống.
Hà lão phu nhân kéo lấy Tống Thanh, vừa run mà nói: “Con ngoan, con làm sao lại tới? Hiện tại sức khỏe của con, không thể quỳ!”
“Bà nội, việc này là thế nào? Bà làm sao mà tức giận thành thế này?” Tống Thanh hỏi một cách không hiểu: “Bố và Hà Nhật Dương đã làm sai chuyện gì sao? Để bà phải tức giận thế này?”
Tống Thanh nhìn vào Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương lắc đầu, biểu thị bản thân mình cũng không hiểu.
Tống Thanh lập tức nói: “Bà nội, cháu đưa bà vào trong nghỉ ngơi một lát!”
Hà lão phu nhân không từ chối lời khuyên của Tống Thanh, cùng Tống Thanh nhanh chóng rời khỏi phòng khách, đi vào trong phòng.
Vào đến cửa, Hà lão phu nhân liền ngồi lên ghế sofa, kéo lấy Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, Nhà họ Hà có lỗi với con!”
Tống Thanh thuận theo tư thế ngồi bên cạnh Hà lão phu nhân, cầm lấy cốc trà mà Hòa quản gia mang tới, thổi cho nguội mới đưa nhanh cho Hà lão phu nhân: “Bà nội, Bà nói gì thế! nhà họ Hà không có lỗi với cháu. Chỉ là cháu không có cách nào đón nhận mẹ chồng cháu là hung thủ giết chết bố cháu mà thôi. Không có quan hệ gì với Bà và Nhà họ Hà. Mẹ cháu cũng đã dạy bảo cháu rồi, nói cháu không được tức giận với những người không liên quan, như thế sẽ không công bằng với họ.”
Hà lão phu nhân gật đầu.
Tống Tử Dao quả nhiên là thiên kim của Nhà họ Tống, khuê nữ người ta chính là khác biệt.
Hiểu biết lỹ lẽ, thị phi phân minh.
Đáng tiếc à đáng tiếc, Nhà họ Hà thì không có cái phục phận này, không lấy được một người con dâu tốt như thế!
“Bà nội, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, làm cho bà tức giận như thế?” Tống Thanh không ngừng xoa sau lưng cho Hà lão phu nhân, để cho bà bớt giận: “Bác sĩ Tần không phải đã dặn dò bà rồi sao? Không được tức giận! Bà đã ở tuổi này rồi, chức năng cơ thể đều đã đi xuống, tức giận rất dễ làm cho phát bệnh! Nhà họ Hà còn hi vọng bà vị Lão Thái Quân che dựng giang sơn! Bà có làm sao, cháu với Hà Nhật Dương phải làm thế nào!”
Nghe được lời của Tống Thanh, sự tức giận của Hà lão phu nhân mới từ từ giảm xuống.
Bà thực sự không thể để cho mình tức chết!
Bà còn phải che chở cho cháu dâu!
Bà mà mất đi, thì con dâu của bà, sẽ bắt nạt Thanh Thanh tới chết?
Tính của Thanh Thanh yếu đuối, lại lương thiện, sẽ bị bắt nạt, có thể đều sẽ không nói với Nhật Dương tên vô lại này!
Hà lão phu nhân nghĩ thế, lập tức điều chỉnh cho ổn tâm lý, uống hết cốc trà mà Tống Thanh đưa cho.
Hòa quản gia nhìn thấy Hà lão phu nhân đã ổn định xuống, lúc này mới xoa xoa lông ngực.
quả nhiên, có thể làm cho lão phu nhân bớt giạn, cũng chỉ có thể là nhị thiếu phu nhân.
Nhìn thấy Hà lão phu nhân đã bớt giận, Tống Thanh mới hỏi: “Bà nội, xảy ra chuyện gì thế? làm cho bà tức giận thành thế này?”
“Vẫn không phải là mẹ chồng gây chuyện của con sao!” Hà lão phu nhân nói với nét mặt bỏ cuộc: “Con biết không? Hôm qua khi mọi người bận buổi tối từ thiện, cô ta dám không chào hỏi, một mình không nói không rằng đi mất!”
“A?” Tống Thanh đều phải ngạc nhiên.
Câu này thì phải nói tiếp thế nào?
Mẹ chồng lén trốn đi?
Sao lại thế?
Bà ấy mất mười mấy năm mới trở lại Nhà họ Hà, làm sao lại không nói câu nào mà rời đi?
Ở đây sợ có hiểu nhầm gì?
Tống Thanh tuy có để trong lòng Vưu Tâm Nguyệt giết hại bố của mình, nhưng bản năng vẫn nghĩ có Vưu Tâm Nguyệt nói: “Bà nội, phải chăng có hiểu nhầm gì không? Hay là ngày hôm quá có việc gì gấp quá, mà lại quá muộn, không tiện qua nói với bà, cho nên mới tiền trảm hậu tấu?”
Hà lão phu nhân nhận mạnh trên trán của Tống Thanh: “Con à con à! Cô ta đều ăn hiếp con đến mức độ nào rồi, mà con lại nói giúp cho cô ta thế?”
Tống Thanh trả lời dè dặt: “Dù thế nào bà ấy cũng là mẹ của Hà Nhật Dương, là mẹ chồng của cháu, là trưởng bối! Hơn nữa, việc nào ra việc nấy. Sự việc năm đó, là ân oán của năm đó. Đây là việc của bây giờ.”
“Bây giờ cô ta cũng không thích cháu!” Hà lão phu nhân ngắt lời của Tống Thanh: “Cháu có lòng quá tốt!”
“Được rồi, bà nội, chúng ta không tức giận nữa!” Tống Thanh nhanh nịnh Hà lão phu nhân nói: “Mẹ không thích cháu, nhất định là có chỗ nào cháu làm chưa tốt. giống như bà nội không thích mẹ, nhất định là mẹ cũng làm sai. Nhưng mà, bà nội, con người không phải thánh hiền, không gì là không thể? Nếu mẹ thật sự có lý do không do mình chọn, mới rời khỏi nhà, cũng là có tình có lý. Đều nói mọi người hòa thuận mọi việc đều vui. Bà nội cũng không phải mong mọi người đoàn kết hòa thuận với nhau sao? Thiếu đi một ai đó, thì ngôi nhà sẽ không hoàn chỉnh!”
“Nếu người trong thiên hạ đều nghĩ như cháu, thì thế giời này thái bình rồi!” Hà lão phu nhân cảm động vỗ vai của Tống Thanh nói: “Nhà họ Hà có phúc à, mới lấy được cháu dâu tốt như con. Trước đây ta còn trách Tống Cương trao hồ ly đổi thái tử, bây giờ mới biết, anh ấy đưa thái tử cho ta, đưa một hồ ly đổi trở về! Đổi rất tốt!”
“Thanh Thanh cũng rất có phúc! Thanh Thanh bây giờ có người nhà, có con. Cháu cũng rất hạnh phúc!” Tống Thanh xoa lên bụng của mình, nói: “Bà nội, hôm qua có một quan khách nói, nét mặt của con có tướng mạo là mang song bao thai. Không biết là thật hay giả. Nếu đúng là song bao thai, bà nội có vui không? Về sau có hai chắt bao vệ bà nội, ngày nào cũng làm cho bà vui được không ạ?”
Lời nói của Tống Thanh, lập tức làm cho vẻ mặt vốn tức giận của Hà lão phu nhân, nhanh chóng cười lên trên miệng: “Được được được! Vẫn là con giỏi nhất. Về sau cho là con trai hay con gái, sinh thêm mấy đưa, ta đều yêu mến!”
Mặt của Tống Thanh đỏ lên.
“Được rồi, ta cũng đã không tức giận rồi. Cháu bảo Nhật Dương vào đây.” Hà lão phu nhân đâu phải không biết Tống Thanh là đang cố ý nịnh mình chứ?
Con người già đi, thực ra cũng giống như đứa trẻ, thích được người ta nịnh.
Tống Thanh có lòng nhẫn nại, cùng muốn nịnh Hà lão phu nhân.
Đây cũng là nguyên nhân Hà lão phu nhân lại thích cô ấy như thế.
Thanh niên bây giờ, một người con gái có lòng nhẫn nại lại lương thiện như thế, thật sự rất ít rồi.
Nhìn thấy Hà lão phu nhân thật sự hết giận rồi, Tống Thanh mới thở nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi dậy ra bên ngoài gọi Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh đi ra, cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi nhỏ: “May mà có em! Nếu không, anh và bố không biết phải làm thế nào.”
Tống Thanh lo lắng nói: “Em chỉ là tạm thời cho bà nội bớt giận, về sau, thì ngoài tầm của em rồi. Bà nói, Mẹ hôm qua đột nhiên rời khỏi Nhà họ Hà, là thế nào vậy?”
Hà Nhật Dương trầm xuống: “Anh cũng mới biết chuyện này. Hiện tại cũng không rõ cụ thể là xảy ra chuyện gì, vào trong rồi nói.”
Tống Thanh gật đầu, vào trong cùng Hà Nhật Dương.
Hà lão phu nhân nhìn thấy cháu trai cháu dâu bước vào, nói: “Đều ngồi xuống đi!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh lúc này mới ngồi lên ghế bên cạnh.
“Nhật Dương, mẹ con hôm qua không nói mà đi, con có phải biết trước không?” Hạ lão phu nhan chất vấn Hà Nhật Dương.
“Không biết.” Hà Nhật Dương trả lời: “Con cũng mới biết.”
Ngọn lửa trong mắt của Hà lão phu nhân rực lên: “Xem ra người mẹ này của cháu, vốn dĩ không có dự định quay lại!”
“Bà nội.” Hà Nhật Dương và Tống Thanh cùng nói.
Nhìn ánh mắt cầu xin của cháu trai cháu dâu, Hà lão phu nhân xua xua tay, nói: “Được rồi, không phải vội cầu xin cho mẹ của cháu. Bố của cháu đến bây giờ đều không thừa nhận cô ta đi đâu, anh tức giận là vì điều này!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương nhìn nhau, trong lòng đều có một dấu chấm hỏi.
Tại sao?
Bố rõ ràng biết mẹ đi đâu, tại sao lại không nói ra?
Lẽ nào có bí mật không thể nói?
Hà lão phu nhân tiếp tục nói: “Quốc Tường từ trước cũng dám vìVưu Tâm Nguyệt bỏ nhà ra đi, từ bỏ quyền thừa kế. Bây giờ thì sẽ dám che giấu vợ của mình đi đâu. Việc này, ta cũng liệu được.”
Hà lão phu nhân thở một tiếng, nói: “Nếu không phải tuổi đã cao, không còn lại bao nhiêu ngày nữa, hôm nay ta nhất định sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà.”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh không nói gì.
“Bỏ đi, không phải tức giận vì cô ta.” Hà lão phu nhân vẫy vẫy tay, nói: “may mà ta nhìn thấy được, không giao mọi thứ trong Nhà họ Hà cho cô ta quản lý. Nếu không, Nhà họ Hà không biết bị cô ta hủy hoại thành gì rồi! Muốn đi thì đi! Nhưng, muốn quay lại, thì không dễ thế đâu!”
Hà Nhật Dương không dám chậm trễ, nhanh chóng lập tức lái xe thật nhanh về nhà Nhà họ Hà.
Vừa vào cửa, thì cảm thấy bầu không khí có gì khác thường.
Hà Nhật Dương dường như không có sự do dự nào lập tức bước vào, vừa mới nhìn vào thì thấy Hà lão phu nhân ngồi trước mặt, tức giận đến mức ngón tay còn đang run lên.
Hà Quốc Tường quỳ ở trước mặt bà, không nói câu nào.
Hà Nhật Dương đứng nguyên tại chỗ, theo cảm tính cầu xin cho bố của mình: “Bà nội, bố con lại làm cho bà tức giận rồi? Bà nể mặt bố con mấy hôm nay đều rất hiếu thuận, bà bớt tức giận!”
Hà lão phu nhân thở hơi dài, nói: “Nhật Dương, lần này không trách bố của con, muốn trách, thì phải trách mẹ của con ấy!”
Trong lòng của Hà Nhật Dương trầm xuống.
Xong rồi, thật sự liên quan tới mẹ!
Mẹ không phải mấy hôm nay đều cùng bố viết kinh thật ở trước bài vị tổ tiên sao?
Làm sao lại để cho bà nội tức giận thành thế này?
Hà Nhật Dương không nói thêm lời nào, liền quỳ xuống cùng Hà Quốc Tường, nói: “Bà nội, bà bớt giận. Rút cuộc là có chuyện gì? Bà có tức giận thì cũng phải nói rõ ràng, thì chúng con làm sao yên tâm?”
Ngón tay của Hà lão phu nhân vẫn đang run lên, nói: “ta là bị các ngươi làm cho tức chết rồi! Trong cái nhà này, còn có ta không, còn có gì khác biệt? Nhật Dương, con khổ sở cầu xin, ta mới đồng ý cho mẹ con về nhà! con cũng đồng ý với ta, người một nhà phải hòa thuận, nhà hòa thuận mọi việc đều vui! Nhưng sự việc ngày hôm nay, ta thật sự không thể tha thứ được! Còn lừa gạt cả tổ tông, cô ta còn có gì không dám lừa gạt?”
Hà Quốc Tường không dám giải thích cho vợ của mình, chỉ biết nhận sai: “Mẹ à! Mẹ đừng tức giận! Nếu đánh con mà có thể bớt giận, mẹ cứ đánh mạnh con vào!”
Hà lão phu nhân chỉ vào Hà Quốc Tường nói lên: “Nếu bố của con còn sống, ông ấy làm sao có thể để yên cho ta bị các người bắt nạt như thế này?”
Hà lão phu nhân nói xong câu này, toàn bộ cơ thể run lên rất lợi hại!
Hòa quản gia nhìn biết không tốt, người có mặt tại đó đều không khuyên được lão phu nhân rồi.
Nếu giận quá, thật sự sẽ bị trúng gió thì xong rồi!
Hòa quản gia quả quyết, lập tức gọi điện cho Tống Thanh: “Nhị thiếu phu nhân, nhanh về nhà xem xem! Lão phu nhân đã tức giận quá mất rồi, cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ bị trúng gió!”
Tống Thanh chuẩn bị xuống tầng mua đồ, nghe thấy điện thoại của Hòa quản gia, không nói lời nào, lập tức lái xe đến nhà Nhà họ Hà.
Tống Thanh vừa chạy vào, thì nhìn thấy cảnh như vậy.
Nét mặt của Tống Thanh thấy cũng rất kỳ lạ, nhưng nhìn thấy Hà Quốc Tường và Hà Nhật Dương đang quỳ trước mặt bà nội, không nói lời nào cùng đến đó quỳ xuống.
Hà lão phu nhân kéo lấy Tống Thanh, vừa run mà nói: “Con ngoan, con làm sao lại tới? Hiện tại sức khỏe của con, không thể quỳ!”
“Bà nội, việc này là thế nào? Bà làm sao mà tức giận thành thế này?” Tống Thanh hỏi một cách không hiểu: “Bố và Hà Nhật Dương đã làm sai chuyện gì sao? Để bà phải tức giận thế này?”
Tống Thanh nhìn vào Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương lắc đầu, biểu thị bản thân mình cũng không hiểu.
Tống Thanh lập tức nói: “Bà nội, cháu đưa bà vào trong nghỉ ngơi một lát!”
Hà lão phu nhân không từ chối lời khuyên của Tống Thanh, cùng Tống Thanh nhanh chóng rời khỏi phòng khách, đi vào trong phòng.
Vào đến cửa, Hà lão phu nhân liền ngồi lên ghế sofa, kéo lấy Tống Thanh nói: “Thanh Thanh, Nhà họ Hà có lỗi với con!”
Tống Thanh thuận theo tư thế ngồi bên cạnh Hà lão phu nhân, cầm lấy cốc trà mà Hòa quản gia mang tới, thổi cho nguội mới đưa nhanh cho Hà lão phu nhân: “Bà nội, Bà nói gì thế! nhà họ Hà không có lỗi với cháu. Chỉ là cháu không có cách nào đón nhận mẹ chồng cháu là hung thủ giết chết bố cháu mà thôi. Không có quan hệ gì với Bà và Nhà họ Hà. Mẹ cháu cũng đã dạy bảo cháu rồi, nói cháu không được tức giận với những người không liên quan, như thế sẽ không công bằng với họ.”
Hà lão phu nhân gật đầu.
Tống Tử Dao quả nhiên là thiên kim của Nhà họ Tống, khuê nữ người ta chính là khác biệt.
Hiểu biết lỹ lẽ, thị phi phân minh.
Đáng tiếc à đáng tiếc, Nhà họ Hà thì không có cái phục phận này, không lấy được một người con dâu tốt như thế!
“Bà nội, rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, làm cho bà tức giận như thế?” Tống Thanh không ngừng xoa sau lưng cho Hà lão phu nhân, để cho bà bớt giận: “Bác sĩ Tần không phải đã dặn dò bà rồi sao? Không được tức giận! Bà đã ở tuổi này rồi, chức năng cơ thể đều đã đi xuống, tức giận rất dễ làm cho phát bệnh! Nhà họ Hà còn hi vọng bà vị Lão Thái Quân che dựng giang sơn! Bà có làm sao, cháu với Hà Nhật Dương phải làm thế nào!”
Nghe được lời của Tống Thanh, sự tức giận của Hà lão phu nhân mới từ từ giảm xuống.
Bà thực sự không thể để cho mình tức chết!
Bà còn phải che chở cho cháu dâu!
Bà mà mất đi, thì con dâu của bà, sẽ bắt nạt Thanh Thanh tới chết?
Tính của Thanh Thanh yếu đuối, lại lương thiện, sẽ bị bắt nạt, có thể đều sẽ không nói với Nhật Dương tên vô lại này!
Hà lão phu nhân nghĩ thế, lập tức điều chỉnh cho ổn tâm lý, uống hết cốc trà mà Tống Thanh đưa cho.
Hòa quản gia nhìn thấy Hà lão phu nhân đã ổn định xuống, lúc này mới xoa xoa lông ngực.
quả nhiên, có thể làm cho lão phu nhân bớt giạn, cũng chỉ có thể là nhị thiếu phu nhân.
Nhìn thấy Hà lão phu nhân đã bớt giận, Tống Thanh mới hỏi: “Bà nội, xảy ra chuyện gì thế? làm cho bà tức giận thành thế này?”
“Vẫn không phải là mẹ chồng gây chuyện của con sao!” Hà lão phu nhân nói với nét mặt bỏ cuộc: “Con biết không? Hôm qua khi mọi người bận buổi tối từ thiện, cô ta dám không chào hỏi, một mình không nói không rằng đi mất!”
“A?” Tống Thanh đều phải ngạc nhiên.
Câu này thì phải nói tiếp thế nào?
Mẹ chồng lén trốn đi?
Sao lại thế?
Bà ấy mất mười mấy năm mới trở lại Nhà họ Hà, làm sao lại không nói câu nào mà rời đi?
Ở đây sợ có hiểu nhầm gì?
Tống Thanh tuy có để trong lòng Vưu Tâm Nguyệt giết hại bố của mình, nhưng bản năng vẫn nghĩ có Vưu Tâm Nguyệt nói: “Bà nội, phải chăng có hiểu nhầm gì không? Hay là ngày hôm quá có việc gì gấp quá, mà lại quá muộn, không tiện qua nói với bà, cho nên mới tiền trảm hậu tấu?”
Hà lão phu nhân nhận mạnh trên trán của Tống Thanh: “Con à con à! Cô ta đều ăn hiếp con đến mức độ nào rồi, mà con lại nói giúp cho cô ta thế?”
Tống Thanh trả lời dè dặt: “Dù thế nào bà ấy cũng là mẹ của Hà Nhật Dương, là mẹ chồng của cháu, là trưởng bối! Hơn nữa, việc nào ra việc nấy. Sự việc năm đó, là ân oán của năm đó. Đây là việc của bây giờ.”
“Bây giờ cô ta cũng không thích cháu!” Hà lão phu nhân ngắt lời của Tống Thanh: “Cháu có lòng quá tốt!”
“Được rồi, bà nội, chúng ta không tức giận nữa!” Tống Thanh nhanh nịnh Hà lão phu nhân nói: “Mẹ không thích cháu, nhất định là có chỗ nào cháu làm chưa tốt. giống như bà nội không thích mẹ, nhất định là mẹ cũng làm sai. Nhưng mà, bà nội, con người không phải thánh hiền, không gì là không thể? Nếu mẹ thật sự có lý do không do mình chọn, mới rời khỏi nhà, cũng là có tình có lý. Đều nói mọi người hòa thuận mọi việc đều vui. Bà nội cũng không phải mong mọi người đoàn kết hòa thuận với nhau sao? Thiếu đi một ai đó, thì ngôi nhà sẽ không hoàn chỉnh!”
“Nếu người trong thiên hạ đều nghĩ như cháu, thì thế giời này thái bình rồi!” Hà lão phu nhân cảm động vỗ vai của Tống Thanh nói: “Nhà họ Hà có phúc à, mới lấy được cháu dâu tốt như con. Trước đây ta còn trách Tống Cương trao hồ ly đổi thái tử, bây giờ mới biết, anh ấy đưa thái tử cho ta, đưa một hồ ly đổi trở về! Đổi rất tốt!”
“Thanh Thanh cũng rất có phúc! Thanh Thanh bây giờ có người nhà, có con. Cháu cũng rất hạnh phúc!” Tống Thanh xoa lên bụng của mình, nói: “Bà nội, hôm qua có một quan khách nói, nét mặt của con có tướng mạo là mang song bao thai. Không biết là thật hay giả. Nếu đúng là song bao thai, bà nội có vui không? Về sau có hai chắt bao vệ bà nội, ngày nào cũng làm cho bà vui được không ạ?”
Lời nói của Tống Thanh, lập tức làm cho vẻ mặt vốn tức giận của Hà lão phu nhân, nhanh chóng cười lên trên miệng: “Được được được! Vẫn là con giỏi nhất. Về sau cho là con trai hay con gái, sinh thêm mấy đưa, ta đều yêu mến!”
Mặt của Tống Thanh đỏ lên.
“Được rồi, ta cũng đã không tức giận rồi. Cháu bảo Nhật Dương vào đây.” Hà lão phu nhân đâu phải không biết Tống Thanh là đang cố ý nịnh mình chứ?
Con người già đi, thực ra cũng giống như đứa trẻ, thích được người ta nịnh.
Tống Thanh có lòng nhẫn nại, cùng muốn nịnh Hà lão phu nhân.
Đây cũng là nguyên nhân Hà lão phu nhân lại thích cô ấy như thế.
Thanh niên bây giờ, một người con gái có lòng nhẫn nại lại lương thiện như thế, thật sự rất ít rồi.
Nhìn thấy Hà lão phu nhân thật sự hết giận rồi, Tống Thanh mới thở nhẹ nhõm, nhanh chóng ngồi dậy ra bên ngoài gọi Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh đi ra, cũng thở phào nhẹ nhõm, hỏi nhỏ: “May mà có em! Nếu không, anh và bố không biết phải làm thế nào.”
Tống Thanh lo lắng nói: “Em chỉ là tạm thời cho bà nội bớt giận, về sau, thì ngoài tầm của em rồi. Bà nói, Mẹ hôm qua đột nhiên rời khỏi Nhà họ Hà, là thế nào vậy?”
Hà Nhật Dương trầm xuống: “Anh cũng mới biết chuyện này. Hiện tại cũng không rõ cụ thể là xảy ra chuyện gì, vào trong rồi nói.”
Tống Thanh gật đầu, vào trong cùng Hà Nhật Dương.
Hà lão phu nhân nhìn thấy cháu trai cháu dâu bước vào, nói: “Đều ngồi xuống đi!”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh lúc này mới ngồi lên ghế bên cạnh.
“Nhật Dương, mẹ con hôm qua không nói mà đi, con có phải biết trước không?” Hạ lão phu nhan chất vấn Hà Nhật Dương.
“Không biết.” Hà Nhật Dương trả lời: “Con cũng mới biết.”
Ngọn lửa trong mắt của Hà lão phu nhân rực lên: “Xem ra người mẹ này của cháu, vốn dĩ không có dự định quay lại!”
“Bà nội.” Hà Nhật Dương và Tống Thanh cùng nói.
Nhìn ánh mắt cầu xin của cháu trai cháu dâu, Hà lão phu nhân xua xua tay, nói: “Được rồi, không phải vội cầu xin cho mẹ của cháu. Bố của cháu đến bây giờ đều không thừa nhận cô ta đi đâu, anh tức giận là vì điều này!”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương nhìn nhau, trong lòng đều có một dấu chấm hỏi.
Tại sao?
Bố rõ ràng biết mẹ đi đâu, tại sao lại không nói ra?
Lẽ nào có bí mật không thể nói?
Hà lão phu nhân tiếp tục nói: “Quốc Tường từ trước cũng dám vìVưu Tâm Nguyệt bỏ nhà ra đi, từ bỏ quyền thừa kế. Bây giờ thì sẽ dám che giấu vợ của mình đi đâu. Việc này, ta cũng liệu được.”
Hà lão phu nhân thở một tiếng, nói: “Nếu không phải tuổi đã cao, không còn lại bao nhiêu ngày nữa, hôm nay ta nhất định sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà.”
Hà Nhật Dương và Tống Thanh không nói gì.
“Bỏ đi, không phải tức giận vì cô ta.” Hà lão phu nhân vẫy vẫy tay, nói: “may mà ta nhìn thấy được, không giao mọi thứ trong Nhà họ Hà cho cô ta quản lý. Nếu không, Nhà họ Hà không biết bị cô ta hủy hoại thành gì rồi! Muốn đi thì đi! Nhưng, muốn quay lại, thì không dễ thế đâu!”
Bình luận facebook