Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-375
CHƯƠNG 35:
Charles cười lạnh lùng, nói: “Hà tổng sẽ có cách, phải không?”
Hà Nhật Dương khinh bỉ nhìn Charles, nói với Tống Thanh: “đừng lo, có anh ở đây.”
Tống Thanh ngước mắt nhìn Hà Nhật Dương, trong mắt đầy sự tin tưởng.
Hà Nhật Dương lấy tay gạt mái tóc rối trên trán của Tống Thanh, hai tay nâng gò má Tống Thanh, nhẹ giọng nói: “anh đã hứa với mẹ là sẽ bảo vệ em, cho dù anh phải bỏ mạng ở đây, cũng nhất định không để em xảy ra chuyện gì!”
Tống Thanh lập tức lấy tay che miệng Hà Nhật Dương, trong mắt có chút tức giận: “không cho phép anh nói như vậy. Đến thì cùng đến, đi thì cùng đi.”
Hà Nhật Dương hôn trộm tay Tống Thanh, đôi mắt phượng đầy tình ý: “được.”
Tống Thanh không ngờ ngay chốn đông người như vậy, Hà Nhật Dương lại hôn trộm tay mình, bất giác tai Tống Thanh ửng đỏ.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh lại xấu hổ, đôi mắt phượng cười gợn sóng.
Hai người đầy tình ý, mà không để ý đến ánh mắt giận dữ, căm ghét của người khác!
Hà Nhật Dương cũng không dám làm quá lộ liễu, trêu đùa Tống Thanh một chút, sau đó lập tức ra lệnh: “mở đường.”
Vệ sĩ của Hà Nhật Dương ai cũng là nhân tài. Trong số đó, có không ít đều là do Hà Quốc Tường huấn luyện riêng giao cho Hà Nhật Dương.
Trong mắt Hà Quốc Tường sự an toàn của con trai vẫn là quan trọng nhất.
Cho nên, vệ sĩ của Hà Nhật Dương đều có năng lực chuyên nghiệp của lính đánh thuê.
Tống Thanh đứng im tại chỗ, nhìn bọn họ lấy trong ba lô ra vô số công cụ linh kiện, tay rất nhanh lắp đặt thiết bị.
Sau một lúc, đã làm ra được một cái thang mềm, đặt xuống gọn gàng chắc chắn.
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “em đi theo sau anh.”
Tống Thanh nhìn qua Vưu Tâm Nguyệt, Hà Nhật Dương nói tiếp: “mẹ của anh có ba bảo vệ, anh bảo vệ em là đủ rồi.”
Lúc này Tống Thanh mới gật đầu, đi phía sau Hà Nhật Dương.
Thôi Nguyệt Lam đứng yên tại chỗ, ánh mắt thâm độc nhìn phía sau lưng Tống Thanh, hiện lên ý giết người.
Hà Nhật Dương dắt tay Tống Thanh đi tiếp,nói: “đi không xa nữa sẽ là cửa vào địa cung. Tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả đều phải cẩn thận.”
Tống Thanh gật đầu.
Sau đó nghĩ rằng mình đi phía sau anh ấy, mình gật đầu anh ấy cũng không nhìn thấy, liền nói thêm: “được. Em biết rồi.”
Hà Nhật Dương nắm chặt tay Tống Thanh: “đừng sợ.”
Tống Thanh cẩn thận đi theo Hà Nhật Dương.
Bởi vì thang rất rung lắc, Tống Thanh phải một tay đỡ vào bức tường cổ, một tay nắm tay Hà Nhật Dương, cẩn thận đi.
Càng đi xuống thì ánh sáng càng yếu.
Những người phía trước đã mở đèn pin tay.
Tống Thanh cũng không biết mình đi bao nhiêu lâu, đi mãi đi mãi quay đầu nhìn lại đã thấy một đoàn người đi theo sau.
Xem ra, lần này vào địa cung người không ít.
So với lần trước, thì lần này còn nhiều hơn.
Tuy rằng lần này đi vào rất gấp gáp, hơn nữa là để cứu mẹ chồng, vì vậy mang rất nhiều vũ khí theo, nhưng công cụ thì lại mang rất ít.
Nhưng mà xem ra, Charles đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Sau khi xuống tới nơi, khi cần thiết, bắt người của Charles đi phía trước, người của mình đi phía sau cũng được.
Chỉ là, bên ngoài nguy hiểm như vậy, thật sự không biết sau khi vào trong địa cung thì sẽ xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Tống Thanh thầm thở dài.
Đại Đế, Thất Tiên Tử! Chúng con xin lỗi, chúng con không phải cố ý đến quấy rầy sự an nghỉ của mọi người!
Chúng con cũng là bị ép buộc!
Nếu như mọi người muốn trừng phạt, thì hãy trừng phạt Charles!
Con và Nhật Dương không có làm gì hết.
Hơn nữa, lần trước tụi con còn vì bảo vệ sự an nghỉ của mọi người, còn chiến đấu với Thomas nữa.
Cho nên, nể tình tụi con đã nỗ lực, hãy bảo vệ chúng con có thể bình an rời khỏi đây!
Tống Thanh trong lòng luôn cầu nguyện, không hề phát hiện mình đã xuống tới dưới cách mặt đất mấy trăm mét rồi.
Cuối cùng cũng xuống tới nơi, Tống Thanh nhận lấy đèn pin, nhìn qua xung quanh.
Đây là một cái hố sâu rất lớn.
Quay đầu nhìn lại, vẫn còn có người không ngừng đi xuống, chỉ là phỏng đoán, Tống Thanh ước tính sâu ít nhất 200m-300m, khoảng chừng chiều cao của một ngọn núi.
Đợi mọi người sau khi xuống hết, liền thu lại dây thang, tập hợp lại.
Hà Nhật Dương nói: “Charles, không phải tôi không muốn đi trước, ông cũng thấy rồi, trên người chúng tôi không có công cụ đào mộ! Người của ông cũng không ít, dụng cụ cũng đầy đủ. Ông tiêu hao năng lực của chúng tôi cũng không tốt. Chi bằng mấy ông đi trước. Dù sao chúng tôi cũng đều ở đây rồi, chúng tôi muốn rút lui cũng không rút lui được.”
Charles đương nhiên biết, nhóm người của Hà Nhật Dương đi tới đây thì cũng không thể nào quay về được.
Bởi vì đường đi về, đã bị ông ta phá hủy rồi.
“Đương nhiên có thể.” Charles cười nói: “lát nữa sẽ làm phiền hai vị rồi.”
Người của Charles, lập tức thay thế vệ sĩ của Hà Nhật Dương, phụ trách đi trước mở đường.
Vệ sĩ của Hà Nhật Dương khoảng hơn ba mươi người, còn Charles khoảng hơn một trăm người.
Vệ sĩ của Hà Nhật Dương đều là thiện chiến tinh anh, còn người của Charles đa phần là người đào mộ.
Cho nên, đi tới đây, người của Hà Nhật Dương thật sự là không thể tiếp tục đi trước được rồi.
Charles cũng không biết từ mạng lưới nào mà đến rất đông người đào mộ, rất đa dạng, công cụ nào cũng có,làm cho Tống Thanh một phen hoa mắt.
Tống Thanh không nhìn thấy cửa ra vào, Hà Nhật Dương lại nhìn thấy rồi.
Ước tính Charles đã bỏ ra không ít tiền để chiêu mộ nhiều người đào mộ như vậy.
Không quan trọng, người đông cũng tốt,
Đợi sau khi người của Charles xác định chính xác phương hướng, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đi không được bao xa thì thấy có rất nhiều ngã tư.
Tống Thanh kéo lấy cánh tay của Hà Nhật Dương, nói nhỏ: “Nhật Dương anh xem tấm bia bên đó, có phải rất giống với tấm bia cổ ở bên ngoài không?”
Hà Nhật Dương nhìn theo hướng tay Tống Thanh chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tấm bia cổ.
Trên tấm bia cổ này cũng khắc những văn tự mà mọi người không hiểu, hiển nhiên là rất giống với những chữ của tấm bia bên ngoài.
Rốt cuộc tấm bia này muốn nói điều gì?
Tống Thanh đi đến trước tấm bia, chăm chú nhìn, những chữ trên đó đúng là nhìn không hiểu!
Đáng tiếc, bản thân không phải tốt nghiệp chuyên nghành khảo cổ học, không có kiến thức đối với những văn tự này.
Lúc này, có một người đào mộ râu ria xồm xàm tiến lại, cùng Tống Thanh nhìn tấm bia, nói: “đây là văn tự thượng cổ.”
“hả?” Tống Thanh ngây thơ hỏi: “là ý gì?”
“Đây là những kí tự cổ tượng hình. Hiện nay kiến thức của chúng ta đối với chúng đơn giản chỉ là mấy trăm loại. Nhưng những văn tự trên tấm bia cổ này thì có hơn mấy trăm loại, cứ cho chuyên gia khảo cổ có tới đi nữa, cũng không thể hoàn toàn giải nghĩa hết được? Nhưng mà, tại sao tấm bia cổ này không phải do người sau này phá hoại, mà giống như từ lúc bắt đầu tấm bia cổ này đã được dùng làm hình tượng đặt ở đây rồi.” người đào mộ râu ria xồm xoàm nói.
Tống Thanh đưa tay ra sờ lên, nói: “hình như đúng là vậy rồi. Thật sự rất kì lạ. Tấm bia cổ của những người khác đều là dựng đứng, sau đó bị người sau hủy hoại một phần. Nhưng mà tấm bia cổ này, chữ viết không có một chút dấu vết nào của việc bị hủy hoại.”
Charles dường như không vừa ý việc Tống Thanh tò mò ở đây. Ảm đạm nói: “Hà nhị thiếu phu nhân, cô đang muốn kéo dài thời gian sao?”
Tống Thanh liền nhanh chóng rời khỏi tấm bia cổ, đuổi kịp theo nhóm, tiếp tục đi về phía trước.
Người của Charles rất nhanh đã chọn xong đường đi, một nhóm người hồ hởi tiến về phía trước.
Đi mãi đi mãi, Tống Thanh nghe xung quang có âm thanh xì xì xào xào không bình thường.
Hà Nhật Dương lập tức ôm lấy vai Tống Thanh, nói nhỏ: “theo sát anh.”
“Có chuyện gì vậy?” Tống Thanh trở nên căng thẳng.
“Có nhớ sinh vật mà lần chúng ta gặp phải khi đi vào không?” Hà Nhật Dương nói nhỏ: “chỉ sợ là lần này lại gặp!”
Nghe Hà Nhật Dương nói vậy, Tống Thanh trở nên căng thẳng.
Lần trước ở ngoài bắt buộc đi vào địa cung, cho nên bên ngoài địa cung bỏ lỡ rất lâu.
Lần này trực tiếp từ cửa đi vào trong, lẽ nào cũng gặp phải những sinh vật lạ lùng đó sao?
Trời ơi!
Trong ngàn năm thay đổi, rốt cuộc đã xảy ra thay đổi gì?
Hà Nhật Dương vừa nói xong, phía trước truyền đến một tiếng la chói tai.
Toàn bộ mọi người dừng lại, di chuyển đèn pin trong tay, không ngừng quan sát tình hình xung quanh.
Tống Thanh cũng dùng đèn pin trong tay mình quét một vòng, lần này quan sát kĩ, lúc Tống Thanh nhìn thấy những sinh vật đó, liền nổi hết da gà.
Một đám người không thể nói rõ đó là người hay là vượn người, đôi mắt đỏ ngầu mở to, toàn thân là bộ lông màu đỏ đậm, bám dày đặc trên các bức tường bốn phía.
Lúc này Tống Thanh mới phát hiện, mọi người hình như tiến vào hang động có hình dạng hồ lô.
Mọi người đang ở phần cuối của hồ lô, còn những sinh vật vượn người đó ở phần giữa của hồ lô.
Tống Thanh không phải là chưa từng nhìn thấy khỉ hay đười ươi.
Nhưng mà Tống Thanh bảo đảm, những sinh vật trước mắt, so với những sinh vật bắt chước trong vườn thú là hoàn toàn không giống nhau.
Những sinh vật vượn người này quả thực rất giống người.
Căn bản đều có thể đi bằng 2 chân, hơn nữa còn biết dùng những công cụ trong tay
Đó là cái gi, hồi còn đi học đã được học qua, con người từ vượn tiến hóa bắt buộc phải qua một quá trinh không phải là sử dụng công cụ sao?
Tống Thanh không giữ vững đèn pin trong tay mình, bỗng chiếu đèn vô một con.
Con vượn người đó đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, đột nhiên giận dữ, toàn thân lông đỏ đậm lập tức biến thành màu đỏ tươi như máu, một tay bắt lấy một con gần nhất bên cạnh của mình, cắn một cái vào động mạch chủ, rồi uống lấy.
Nhưng mà trong khoảnh khắc, con vượn người nhỏ đó liền trở thành một cái xác khô.
Còn con vượn người uống máu đồng loại kia thì như thể đột nhiên tiến hóa, hình dạng cơ thể đột nhiên to lớn, còn lông màu đỏ trên người thì càng ngày càng phát sáng chói lóa.
Không ít người có mặt nhìn thấy toàn bộ quá trình, đều không chịu được đứng tại chỗ nôn thốc nôn tháo.
Bởi vì bị con vượn người bị hút máu biến thành thi thể khô, thật sự là chết rất thảm!
Làm sao đây?
Con đường phía trước đều bị những con vượn người này chặn hết rồi.
Nếu tiến lên phía trước, ước tính nhiêu đây người, cũng không thể đủ nhét đầy bụng của chúng!
Nhưng mà lùi lại phía sau. Còn có con đường lui sao? Bọn họ sớm đã không tìm được phương hướng rồi!
Bắt đầu từ lúc nãy, toàn bộ đồng hồ la bàn, la bàn điện thoại..vân vân, các thiết bị điện tử, đều đã mất toàn bộ công dụng.
Phía trước có sinh vật hung dữ, phía sau không có đường lui.
Làm sao đây?
Charles cười lạnh lùng, nói: “Hà tổng sẽ có cách, phải không?”
Hà Nhật Dương khinh bỉ nhìn Charles, nói với Tống Thanh: “đừng lo, có anh ở đây.”
Tống Thanh ngước mắt nhìn Hà Nhật Dương, trong mắt đầy sự tin tưởng.
Hà Nhật Dương lấy tay gạt mái tóc rối trên trán của Tống Thanh, hai tay nâng gò má Tống Thanh, nhẹ giọng nói: “anh đã hứa với mẹ là sẽ bảo vệ em, cho dù anh phải bỏ mạng ở đây, cũng nhất định không để em xảy ra chuyện gì!”
Tống Thanh lập tức lấy tay che miệng Hà Nhật Dương, trong mắt có chút tức giận: “không cho phép anh nói như vậy. Đến thì cùng đến, đi thì cùng đi.”
Hà Nhật Dương hôn trộm tay Tống Thanh, đôi mắt phượng đầy tình ý: “được.”
Tống Thanh không ngờ ngay chốn đông người như vậy, Hà Nhật Dương lại hôn trộm tay mình, bất giác tai Tống Thanh ửng đỏ.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh lại xấu hổ, đôi mắt phượng cười gợn sóng.
Hai người đầy tình ý, mà không để ý đến ánh mắt giận dữ, căm ghét của người khác!
Hà Nhật Dương cũng không dám làm quá lộ liễu, trêu đùa Tống Thanh một chút, sau đó lập tức ra lệnh: “mở đường.”
Vệ sĩ của Hà Nhật Dương ai cũng là nhân tài. Trong số đó, có không ít đều là do Hà Quốc Tường huấn luyện riêng giao cho Hà Nhật Dương.
Trong mắt Hà Quốc Tường sự an toàn của con trai vẫn là quan trọng nhất.
Cho nên, vệ sĩ của Hà Nhật Dương đều có năng lực chuyên nghiệp của lính đánh thuê.
Tống Thanh đứng im tại chỗ, nhìn bọn họ lấy trong ba lô ra vô số công cụ linh kiện, tay rất nhanh lắp đặt thiết bị.
Sau một lúc, đã làm ra được một cái thang mềm, đặt xuống gọn gàng chắc chắn.
Hà Nhật Dương nói với Tống Thanh: “em đi theo sau anh.”
Tống Thanh nhìn qua Vưu Tâm Nguyệt, Hà Nhật Dương nói tiếp: “mẹ của anh có ba bảo vệ, anh bảo vệ em là đủ rồi.”
Lúc này Tống Thanh mới gật đầu, đi phía sau Hà Nhật Dương.
Thôi Nguyệt Lam đứng yên tại chỗ, ánh mắt thâm độc nhìn phía sau lưng Tống Thanh, hiện lên ý giết người.
Hà Nhật Dương dắt tay Tống Thanh đi tiếp,nói: “đi không xa nữa sẽ là cửa vào địa cung. Tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả đều phải cẩn thận.”
Tống Thanh gật đầu.
Sau đó nghĩ rằng mình đi phía sau anh ấy, mình gật đầu anh ấy cũng không nhìn thấy, liền nói thêm: “được. Em biết rồi.”
Hà Nhật Dương nắm chặt tay Tống Thanh: “đừng sợ.”
Tống Thanh cẩn thận đi theo Hà Nhật Dương.
Bởi vì thang rất rung lắc, Tống Thanh phải một tay đỡ vào bức tường cổ, một tay nắm tay Hà Nhật Dương, cẩn thận đi.
Càng đi xuống thì ánh sáng càng yếu.
Những người phía trước đã mở đèn pin tay.
Tống Thanh cũng không biết mình đi bao nhiêu lâu, đi mãi đi mãi quay đầu nhìn lại đã thấy một đoàn người đi theo sau.
Xem ra, lần này vào địa cung người không ít.
So với lần trước, thì lần này còn nhiều hơn.
Tuy rằng lần này đi vào rất gấp gáp, hơn nữa là để cứu mẹ chồng, vì vậy mang rất nhiều vũ khí theo, nhưng công cụ thì lại mang rất ít.
Nhưng mà xem ra, Charles đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.
Sau khi xuống tới nơi, khi cần thiết, bắt người của Charles đi phía trước, người của mình đi phía sau cũng được.
Chỉ là, bên ngoài nguy hiểm như vậy, thật sự không biết sau khi vào trong địa cung thì sẽ xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Tống Thanh thầm thở dài.
Đại Đế, Thất Tiên Tử! Chúng con xin lỗi, chúng con không phải cố ý đến quấy rầy sự an nghỉ của mọi người!
Chúng con cũng là bị ép buộc!
Nếu như mọi người muốn trừng phạt, thì hãy trừng phạt Charles!
Con và Nhật Dương không có làm gì hết.
Hơn nữa, lần trước tụi con còn vì bảo vệ sự an nghỉ của mọi người, còn chiến đấu với Thomas nữa.
Cho nên, nể tình tụi con đã nỗ lực, hãy bảo vệ chúng con có thể bình an rời khỏi đây!
Tống Thanh trong lòng luôn cầu nguyện, không hề phát hiện mình đã xuống tới dưới cách mặt đất mấy trăm mét rồi.
Cuối cùng cũng xuống tới nơi, Tống Thanh nhận lấy đèn pin, nhìn qua xung quanh.
Đây là một cái hố sâu rất lớn.
Quay đầu nhìn lại, vẫn còn có người không ngừng đi xuống, chỉ là phỏng đoán, Tống Thanh ước tính sâu ít nhất 200m-300m, khoảng chừng chiều cao của một ngọn núi.
Đợi mọi người sau khi xuống hết, liền thu lại dây thang, tập hợp lại.
Hà Nhật Dương nói: “Charles, không phải tôi không muốn đi trước, ông cũng thấy rồi, trên người chúng tôi không có công cụ đào mộ! Người của ông cũng không ít, dụng cụ cũng đầy đủ. Ông tiêu hao năng lực của chúng tôi cũng không tốt. Chi bằng mấy ông đi trước. Dù sao chúng tôi cũng đều ở đây rồi, chúng tôi muốn rút lui cũng không rút lui được.”
Charles đương nhiên biết, nhóm người của Hà Nhật Dương đi tới đây thì cũng không thể nào quay về được.
Bởi vì đường đi về, đã bị ông ta phá hủy rồi.
“Đương nhiên có thể.” Charles cười nói: “lát nữa sẽ làm phiền hai vị rồi.”
Người của Charles, lập tức thay thế vệ sĩ của Hà Nhật Dương, phụ trách đi trước mở đường.
Vệ sĩ của Hà Nhật Dương khoảng hơn ba mươi người, còn Charles khoảng hơn một trăm người.
Vệ sĩ của Hà Nhật Dương đều là thiện chiến tinh anh, còn người của Charles đa phần là người đào mộ.
Cho nên, đi tới đây, người của Hà Nhật Dương thật sự là không thể tiếp tục đi trước được rồi.
Charles cũng không biết từ mạng lưới nào mà đến rất đông người đào mộ, rất đa dạng, công cụ nào cũng có,làm cho Tống Thanh một phen hoa mắt.
Tống Thanh không nhìn thấy cửa ra vào, Hà Nhật Dương lại nhìn thấy rồi.
Ước tính Charles đã bỏ ra không ít tiền để chiêu mộ nhiều người đào mộ như vậy.
Không quan trọng, người đông cũng tốt,
Đợi sau khi người của Charles xác định chính xác phương hướng, mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Đi không được bao xa thì thấy có rất nhiều ngã tư.
Tống Thanh kéo lấy cánh tay của Hà Nhật Dương, nói nhỏ: “Nhật Dương anh xem tấm bia bên đó, có phải rất giống với tấm bia cổ ở bên ngoài không?”
Hà Nhật Dương nhìn theo hướng tay Tống Thanh chỉ, quả nhiên nhìn thấy một tấm bia cổ.
Trên tấm bia cổ này cũng khắc những văn tự mà mọi người không hiểu, hiển nhiên là rất giống với những chữ của tấm bia bên ngoài.
Rốt cuộc tấm bia này muốn nói điều gì?
Tống Thanh đi đến trước tấm bia, chăm chú nhìn, những chữ trên đó đúng là nhìn không hiểu!
Đáng tiếc, bản thân không phải tốt nghiệp chuyên nghành khảo cổ học, không có kiến thức đối với những văn tự này.
Lúc này, có một người đào mộ râu ria xồm xàm tiến lại, cùng Tống Thanh nhìn tấm bia, nói: “đây là văn tự thượng cổ.”
“hả?” Tống Thanh ngây thơ hỏi: “là ý gì?”
“Đây là những kí tự cổ tượng hình. Hiện nay kiến thức của chúng ta đối với chúng đơn giản chỉ là mấy trăm loại. Nhưng những văn tự trên tấm bia cổ này thì có hơn mấy trăm loại, cứ cho chuyên gia khảo cổ có tới đi nữa, cũng không thể hoàn toàn giải nghĩa hết được? Nhưng mà, tại sao tấm bia cổ này không phải do người sau này phá hoại, mà giống như từ lúc bắt đầu tấm bia cổ này đã được dùng làm hình tượng đặt ở đây rồi.” người đào mộ râu ria xồm xoàm nói.
Tống Thanh đưa tay ra sờ lên, nói: “hình như đúng là vậy rồi. Thật sự rất kì lạ. Tấm bia cổ của những người khác đều là dựng đứng, sau đó bị người sau hủy hoại một phần. Nhưng mà tấm bia cổ này, chữ viết không có một chút dấu vết nào của việc bị hủy hoại.”
Charles dường như không vừa ý việc Tống Thanh tò mò ở đây. Ảm đạm nói: “Hà nhị thiếu phu nhân, cô đang muốn kéo dài thời gian sao?”
Tống Thanh liền nhanh chóng rời khỏi tấm bia cổ, đuổi kịp theo nhóm, tiếp tục đi về phía trước.
Người của Charles rất nhanh đã chọn xong đường đi, một nhóm người hồ hởi tiến về phía trước.
Đi mãi đi mãi, Tống Thanh nghe xung quang có âm thanh xì xì xào xào không bình thường.
Hà Nhật Dương lập tức ôm lấy vai Tống Thanh, nói nhỏ: “theo sát anh.”
“Có chuyện gì vậy?” Tống Thanh trở nên căng thẳng.
“Có nhớ sinh vật mà lần chúng ta gặp phải khi đi vào không?” Hà Nhật Dương nói nhỏ: “chỉ sợ là lần này lại gặp!”
Nghe Hà Nhật Dương nói vậy, Tống Thanh trở nên căng thẳng.
Lần trước ở ngoài bắt buộc đi vào địa cung, cho nên bên ngoài địa cung bỏ lỡ rất lâu.
Lần này trực tiếp từ cửa đi vào trong, lẽ nào cũng gặp phải những sinh vật lạ lùng đó sao?
Trời ơi!
Trong ngàn năm thay đổi, rốt cuộc đã xảy ra thay đổi gì?
Hà Nhật Dương vừa nói xong, phía trước truyền đến một tiếng la chói tai.
Toàn bộ mọi người dừng lại, di chuyển đèn pin trong tay, không ngừng quan sát tình hình xung quanh.
Tống Thanh cũng dùng đèn pin trong tay mình quét một vòng, lần này quan sát kĩ, lúc Tống Thanh nhìn thấy những sinh vật đó, liền nổi hết da gà.
Một đám người không thể nói rõ đó là người hay là vượn người, đôi mắt đỏ ngầu mở to, toàn thân là bộ lông màu đỏ đậm, bám dày đặc trên các bức tường bốn phía.
Lúc này Tống Thanh mới phát hiện, mọi người hình như tiến vào hang động có hình dạng hồ lô.
Mọi người đang ở phần cuối của hồ lô, còn những sinh vật vượn người đó ở phần giữa của hồ lô.
Tống Thanh không phải là chưa từng nhìn thấy khỉ hay đười ươi.
Nhưng mà Tống Thanh bảo đảm, những sinh vật trước mắt, so với những sinh vật bắt chước trong vườn thú là hoàn toàn không giống nhau.
Những sinh vật vượn người này quả thực rất giống người.
Căn bản đều có thể đi bằng 2 chân, hơn nữa còn biết dùng những công cụ trong tay
Đó là cái gi, hồi còn đi học đã được học qua, con người từ vượn tiến hóa bắt buộc phải qua một quá trinh không phải là sử dụng công cụ sao?
Tống Thanh không giữ vững đèn pin trong tay mình, bỗng chiếu đèn vô một con.
Con vượn người đó đột nhiên bị ánh sáng chiếu vào, đột nhiên giận dữ, toàn thân lông đỏ đậm lập tức biến thành màu đỏ tươi như máu, một tay bắt lấy một con gần nhất bên cạnh của mình, cắn một cái vào động mạch chủ, rồi uống lấy.
Nhưng mà trong khoảnh khắc, con vượn người nhỏ đó liền trở thành một cái xác khô.
Còn con vượn người uống máu đồng loại kia thì như thể đột nhiên tiến hóa, hình dạng cơ thể đột nhiên to lớn, còn lông màu đỏ trên người thì càng ngày càng phát sáng chói lóa.
Không ít người có mặt nhìn thấy toàn bộ quá trình, đều không chịu được đứng tại chỗ nôn thốc nôn tháo.
Bởi vì bị con vượn người bị hút máu biến thành thi thể khô, thật sự là chết rất thảm!
Làm sao đây?
Con đường phía trước đều bị những con vượn người này chặn hết rồi.
Nếu tiến lên phía trước, ước tính nhiêu đây người, cũng không thể đủ nhét đầy bụng của chúng!
Nhưng mà lùi lại phía sau. Còn có con đường lui sao? Bọn họ sớm đã không tìm được phương hướng rồi!
Bắt đầu từ lúc nãy, toàn bộ đồng hồ la bàn, la bàn điện thoại..vân vân, các thiết bị điện tử, đều đã mất toàn bộ công dụng.
Phía trước có sinh vật hung dữ, phía sau không có đường lui.
Làm sao đây?
Bình luận facebook