• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (51 Viewers)

  • Chap-383

CHƯƠNG 383:




Hư Hư thực thực
Vưu Tâm Nguyệt cười gượng gạo: “quay đầu? Vẫn còn kịp sao?”
“Vì sao lại không kịp chứ? Nếu nhận thấy mình đi sai đường, hãy dừng bước kịp thời, tức là sẽ đi trên con đường đúng đắn, đã bước được một bước đường đúng.” Cái bóng nói xong câu nói này, bắt đầu bay lùi dần về phía sau: “Vưu Tâm Nguyệt, tuy cô rất cố chấp, tuy cô độc đoán độc hành. Nhưng, cô lúc nào cũng có sức mạnh của tình yêu. Dù sức mạnh này là Hà Quốc Tường cho cô, hay là Hà Nhật Dương cho cô. Cô đều rất may mắn. Chồng cô và con trai cô đều rất yêu cô. Cô đừng làm tổn thương đến họ nữa. Dù cho tình yêu có nhiều đến mấy, cũng không chịu đựng được sự tổn thương nữa đâu.”
“Nhưng tôi đã hứa với Lam Lam rồi: “Vưu Tâm Nguyệt vẫn đang đấu tranh tư tưởng
“Trong lòng cô, chồng cô quan trọng hơn? Hay là con trai cô quan trọng hơn? Hay là Thôi Nguyệ Lam quan trọng hơn? Hay là cái gọi là tính hiếu thắng của cô quan trọng hơn? Cái bóng nói xong câu nói này, cả con người dường như bị hố đen hút mất, đã biến mất đi trong nháy mắt.
Sau lưng Vưu Tâm Nguyệt, đột nhiên vã một lớp mồ hôi lạnh toát.
Đúng rồi, cuối cùng điều gì mới là quan trọng nhất đây?
Vì sao mính cứ luôn làm những việc nghịch lý thế?
Vì sao vậy, những lời nói này, từ trước tới giờ chưa ai nói với mình?
Chẳng lẽ, mình đã sai thật sao?
Mình vẫn còn cơ hội thật sao?
Vưu Tâm Nguyệt lập tức rơi vào vòng suy tư.
Lần đầu tiên trong đời bà bắt đầu lăn tăn suy nghĩ về vấn đề này.
Hà Quốc Tường trong giây phút bị di chuyển, nhanh chóng đưa ra tư thế sẵn sàng công kích.
Nhưng ông đã nhanh chóng phát hiện, có điều gì đó không bình thường.
Xung quanh không có một ai.
Hà Quốc Tường nhanh chóng dừng công kích, ông nhìn kỹ môi trường xung quanh.
Rất nhanh, ông đã phát hiện mình đang ở dưới đáy giếng của một cái giếng rất sâu.
Ngẩng đầu lên nhìn trời, sâu không thấy đỉnh.
“Không thoát được ra rồi.” Một âm thanh yếu ớt từ từ phát ra từ một bóng đen trong bóng tối.
Hà Quốc Tường kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Mắt ông đã dần thích nghi với bóng tối, có thể nhìn rõ được dáng của đối phương.
Hà Quốc Tường không tỏ ra kinh ngạc giống những người khác.
Nơi này vốn là chỗ không bình thường, nếu có xuất hiện những thứ bình thường, thì đó mới là kỳ lạ.
“Có phải ông rất thất vọng không? Vậy sao ông lại không tuyệt vọng?” Bóng đen bình tĩnh nhìn Hà Quốc Tường.
Hà Quốc Tường cũng ngồi xuống, dáng ngồi giống hệt với cái bóng đen đó, ngồi đối diện với nhau trên mặt đất.
“Vì sao tôi phải thất vọng? Vì sao tôi phải tuyệt vọng? Hà Quốc Tường hỏi ngược lại.
“Những thứ ông theo đuổi, luôn luôn đầy mâu thuẫn. Thứ ông không thể từ bỏ được, chính là những thứ vướng mắc trong lòng. Nhưng, ông đứng ở giữa, đối với cả hai bên ông đều khó xử.” Cái bóng bình tĩnh nói tiếp: “ông từng giằng xé, ông từng lăn tăn. Nhưng cuối cùng ông lại lựa chọn cách trốn tránh.
Hà Quốc Tường không trả lời.
Cái bóng tiếp tục nói: “bao nhiêu năm rồi, ông không thấy mệt sao?”
“Ông đã từng giằng xé, ông cũng đã từng lo sợ, nhưng ông chưa bao giờ nói cho bất kỳ một ai nghe. Ông chỉ âm thầm một mình nuốt hết những nỗi khổ vào lòng. Ông có cảm thấy mệt mỏi không?” Cái bóng tiếp tục hỏi.
Hà Quốc Tường không trả lời.
“Nếu không thế thì tôi biết làm sao đây.” Hà Quốc Tường bình tĩnh trả lời: “tôi là đàn ông, kể khổ, không phải là sở trường của tôi.”
“Cho nên, ông ở lại cái giếng sâu không đáy này, không tự thoát được.” Cái bóng tiếp tục nói: “chắc ông cũng nghĩ muốn trốn được ra chứ? Nhưng chung quy ông lại tiếc nuối một sự yên tĩnh trong đáy giếng này.:
“Đừng có nói như là rất hiểu về tôi.” Hà Quốc Tường trả lời: “đây chỉ là một phần nhỏ thôi.”
“Đúng vậy sao? Đối diện với tôi ông còn muốn trốn tránh đến lúc nào nữa đây? Hà Quốc Tường, ông dám nói ông chưa bao giờ cảm thấy có một chút nuối tiếc hay ân hận nào không?” Cái bóng cười nhạo nói tiếp: “tôi chính là ông, ông cũng chính là tôi, ông nghĩ mình sẽ giấu được đôi mắt của tôi sao?”
Hà Quốc Tường cảm thấy rất lúng túng.
“Năm đó khi ông vì chạy theo tình yêu mà vứt bỏ gia tộc, ông dám nói ông không có chút ân hận hay hối tiếc nào không?” Cái bóng cười mỉa mai nhìn Hà Quốc Tường: “lúc bố ông qua đời, ông dám nói ông không ân hận vì không được tận hiếu trước giường bệnh không?”
Lưng Hà Quốc Tường toát một lớp mồ hôi dày đặc, mồ hôi cứ vã ra liên tục.
Những lời nói này, đã quanh quẩn trong lòng ông rất nhiều lần.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên có người, dám nói thẳng với cho ông như vậy
Và con người đó, lại là một con người khác của mình.
Hạ Quốc Tương luôn nghĩ mình rất kiên định, quả nhiên đã bắt đầu bị lung lay.
“Ông tưởng mình là người đại nghĩa? Ông tưởng mình to tát đến thế nào? Mỗi câu nói của cái bóng lại càng thêm cay nghiệt: “nói trắng ra ông chính là đứa ăn cháo đá bát bất trung bất hiếu bất nghĩa trắng trợn! Năm đó mẹ ông sinh ông rất khó khăn, bao nhiêu người đã khuyên bà từ bỏ ông. Nhưng mẹ ông nhất mực liều mạng của mình, cũng quyết tâm sinh ông ra. Vì vậy, nguyên khí của bà đã bị tổn thương, từ đó trở đi không thể sinh con được nữa. Nhưng ông đâu có biết, việc không thể sinh con là một điều cấm kỵ nhất trong Nhà họ Hà, nó đồng nghĩa với việc gì biết không? Nếu không phải cha ông đủ kiên định, với những việc làm của ông, mẹ ông sẽ bị liên lụy tới chết đấy, ông biết không?”
“Ông chỉ nghĩ đến tình yêu của mình, có bao giờ ông nghĩ đến tình thân không? Làm người ích kỷ đến mức này, ông còn mặt mũi nào nữa, còn lấy bộ dạng đại nghĩa đi dạy bảo con trai mình?” Cái bóng càng nói càng mỉa mai: “đúng là ông có một đứa con trai tốt, như vậy thì sao chứ? Nếu không phải bố mẹ ông bắt ông sinh con, có phải ông sẽ không sinh đúng không? Trong lúc ông và vợ ông, bay nhảy ở nước ngoài, có bao giờ ông nghĩ đến người mẹ già trong nước đang vất vả gồng gánh sự nghiệp Nhà họ Hà không, bà đã vất vả biết bao? Ngoại có cường địch, nội có mối lo. Ông đã bao giờ nghĩ cho họ dù chỉ là một ít không?”
“Đúng ròi. Sao ông lại để ý chứ. Ông chỉ lo ăn chơi sung sướng ở Châu phi thôi. Hai vợ chồng ông liên thủ, không ai sánh nổi, không ai sánh bằng. Vợ chồng Smith cũng không bằng vợ chồng ông. Các người đâu có để ý bố mẹ già ở nhà đã vất vả như thế nào? Vì sao bố ông lại mất sớm đến vậy? Ông không biết thật hay giả vờ không biết đây? Nếu không phải vì quá lao lực, nếu không phải vì lo lắng cả trong lẫn ngoài, sao bố ông lại ra đi ở cái tuổi bẩy mươi chứ? Hà Quốc Tường, ông không cảm thấy hổ thẹn sao?”
Toàn thân Hà Quốc Tường vã mồ hôi lạnh, không có lời nào để phản bác.
“Ông sinh một đứa con trai rồi vứt cho Nhà họ Hà, ông tưởng như vậy đã là tận hiếu rồi sao? Gia phả Nhà họ Hà ông đã được học ông vứt hết đi đâu rồi? Hai chữ trung hiếu, ông để ở đâu rồi? Con trai ông giỏi giang được việc, tuổi còn ít đã thay ông tiếp quản trách nhiệm nặng nề của gia tộc, người làm cha như ông, đã bảo vệ chăm sóc nó được ngày nào chưa? Lúc Hà Nhật Dương mới tiếp quản Nhà họ Hà, mức độ nguy hiểm của nó, không kém gì những nhiệm vụ nguy hiểm ông chấp hành ở nước ngoài. Trong lúc nó cần sự giúp đỡ của bố mẹ nhất, ông đã ở đâu? Ông đang sung sướng? Ông và vợ ông đang ở nước ngoài, lấy lý do không được trở về nhà, nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cho tình cảnh nguy hiểm của con trai ông!”
“Ông đối với cha mẹ bất trung bất hiếu, đối với con cái bỏ bê mặc kệ. Hà Quốc Tường, ông đúng là không còn mặt mũi nào nữa!” tiếng của cái bóng càng nói càng sắc bén: “như vậy còn chưa đủ sao? Ông còn muốn trắng mắt đứng đó nhìn vợ ông, hại chết con dâu của ông sao? Rõ ràng là ông biết trong mắt mẹ ông và con trai ông, Tống Thanh quan trọng đến thế nào! Chưa nói đến việc con bé hoàn toàn phù hợp tiêu chí nữ chủ nhân Nhà họ Hà, bây giờ con bé còn đang mang thai, trên người gánh vác toàn bộ hy vọng của Nhà họ Hà. Ông là bố chồng, là người cha, ông đã bao giờ bảo vệ cho con bé chưa? Con bé gọi ông một tiếng bố, ông thấy mình có xứng đáng với tiếng gọi bố này không?”
Mặt Hà Quốc Tường trắng bạch, môi run lên, không nói lên một lời nào.
“Ông già rồi, muốn về nhà rồi. Mẹ già vẫn đang chờ ông ở nhà. Con trai ông vẫn đang chờ ông ở nhà. Con dâu ông cần sự che trở của ông. Nhưng những việc làm của ông thì sao? Ông có biết những kỳ vọng sâu sắc họ dành cho ông không, ông đã làm họ thất vọng như thế nào không?!” Cái bóng tiếp tục nói: “cả cuộc đời ông đều chạy theo tình yêu. Vậy tình yêu của ông là tình yêu, tình yêu của người khác là phù du hay sao?”
“Tôi tôi.” Tự nhiên Hà Quốc Tường thấy mình bị bí từ, “Giữa cái thiện và cái ác. Còn có cả trung và hiếu nũa. Quanh quẩn mấy chục năm rồi, đến lúc phải quay đầu rồi.” Cái bóng nói xong câu nói này, từ từ đứng dạy: “Hà Quốc Tường, đến lúc ông cần phải tỉnh ngộ để trở về rồi.....
Cái bóng nói xong câu nói này, từ từ bay lên không trung.
“Mấy chục năm nay ông chưa hề rời khỏi đáy giếng, giờ tôi phải rời đi rồi.” Cái bóng nói xong: “tôi sẽ thay ông nhìn ngắm thế giới ngoài kia. Ngoài tình yêu ra, còn rất nhiều sự vướng bận khác, đáng để ta đi trông giữ bảo vệ. Tình yêu, không chỉ to như đáy giếng này đâu. Tình yêu lớn vô bờ bến. Thân là người đàn ông, cần có trách nhiệm, khiến tất cả người thân của mình hạnh phúc.”
Cái bóng nói xong câu nói này, dần dần biến mất đi.
Một tia sáng màu trắng từ đỉnh đầu đột nhiên chiếu xuống, khiến Hà Quốc Tường lập tức nhắm mặt vào.
Dưới chân bắt đầu rung chuyển, suýt nữa ông ta bị ngã xuống đất.
Một phút sau, tiếng của Tống Thanh vang lên ngay cạnh ông: “bố ơi, bố có sao không?”
Tống Thanh?
Theo phản xạ Hà Quốc Tường đưa tay ra nắm ngay lấy cổ tay của Tống Thanh: “Thanh Thanh? Con không sao chứ?”
Tống Thanh thấy Hà Quốc Tường không có điểm gì bất thường, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Con không sao, bố ơi, chúng ta đều không sao. Chỉ là có người, không thể quay trở về được rồi.” Tống Thanh trả lời rất nhẹ.
Hạ Quốc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra mọi người lại trở về tòa lâu đài ở thành phố Trên Không.
Những người ở đây ít đi rất nhiều.
Hà Nhật Dương đang ngồi xổm dưới đất, kiểm tra sức khỏe cho một người.
Sau khi Hà Nhật Dương kiểm tra xong nói: “hết hy vọng cứu chữa rồi. Não đã chết.”
Vưu Tâm Nguyệt vừa hoàn hồn, không kìm nổi đã nhìn lén Hà Nhật Dương và Hà Quốc Tường, rồi lại quay sang nhìn Tống Thanh.
Vưu Tâm Nguyệt đã thật sự ân hận rồi.
Chỉ vì tức giận, mà làm tổn thương đến người quan trọng nhất của mình.
Đây chính là việc ngu xuẩn nhất mình từng làm.
Ánh mắt Thôi Nguyệt Lam cứ liếc trộm Tống Thanh, trong sâu thẳm ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh toát và bất thường
Tống Thanh chạy về phía Hà Nhật Dương: “thật sự không còn chút hy vọng gì sao?”
Hà Nhật Dương lắc đầu.
Mặt Tống Thanh đầy tiếc nuối.
Chết não, đồng nghĩa với việc con người này, không còn hy vọng tỉnh lại nữa.
Cho dù bây giờ anh ta còn đang thở, thân thể anh ta vẫn còn hơi ấm.
Nhưng anh ta sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Xem ra, vừa rồi tất cả mọi người đều rơi vào ảo giác của riêng mình.
Những người mạnh mẽ đều vượt qua được, những người yếu đuối không tỉnh lại nữa.
Tống Thanh nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “đúng rồi, chúng ta đều trở về rồi. Charley và người của anh ta đâu?”
Câu nói đó, lập tức nhắc nhở mọi người.
Tất cả nhanh chóng tản ra, tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng không hề có tin tức nào của Charley.
Chẳng lẽ, Charley và người của anh ta vẫn chưa trở về?
Không thể thế được!
Họ là những người đi sớm nhất, sao lại không hề có một ai quay về?
Tống Thanh nói với mọi người: “chẳng lẽ họ đã đến một nơi khác? Hay chúng ta tìm tiếp xem sao?”
Vừa đúng lúc, cánh cửa đá bên trái phía trước, đột nhiên tự động mở ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom