Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-387
CHƯƠNG 387:
Hà Nhật Dương nghe Tống Thanh nói vậy, quả nhiên hắn dừng lại ngay lập tức.
Hai người cách nhau khoảng vài mét, cùng đứng nhìn từ xa.
Rõ ràng gần nhau là vậy mà lại xa cách đến thế.
Gần nhau trong gang tấc mà như ngăn cách cả biển trời có lẽ cũng chính là thế này.
Ngón tay Tống Thanh thả lỏng, lọn tóc đen tung bay theo gió.
Hà Nhật Dương không ngừng buông tay nắm mấy lọn tóc đen kia nhưng sợi tóc lại trượt dọc theo ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay hắn. Hà Nhật Dương liên tục muốn giữ lấy nhưng rốt cuộc chỉ nắm được không khí trong tay.
Giống như thể hắn đã mất đi tất cả. Hà Nhật Dương quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài,
Nghe nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, đó là khi chưa đau lòng mà thôi.
Thái độ của Tống Thanh cũng đã rất dứt khoát rồi.
Không còn khả năng xoay chuyển nữa.
Thật sự không còn khả năng nữa rồi.
Thời điểm xảy ra chuyện lần trước, hắn còn có thể nghĩ tất cả mọi biện pháp, dùng sự chân thành của hắn để cảm động nhà họ Tống, chủ động giải thích, cố gắng lấy được sự tha thứ của Tống Thanh.
Nhưng ngay giờ phút này, hắn nên làm gì đây?
Hắn còn có thể giải thích gì nữa đây?
Hà Nhật Dương cảm thấy bản thân rất vô dụng!
Vì sao khi ở bên ngoài, hắn là kẻ oai phong một cõi nhưng khi đối mặt với người nhà và tình thân, hắn lại vụng về tới thế?
“Tâm Nguyệt, em thật quá đáng!” Hà Quốc Tường vung tay, quát lớn với Vưu Tâm Nguyệt: “Anh không ngờ em lại tùy hứng đến mức này! Em khiến anh quá thất vọng!”
Vưu Tâm Nguyệt cũng không biết nên nói gì: “Em…”
Vưu Tâm Nguyệt cũng rất oan ức.
Tạo thành cục diện như hôm nay chẳng lẽ chỉ là do một mình bà sai sao?
Những kẻ khác chẳng lẽ không có lỗi sao?
Khi bà khơi mào ra chuyện này, bà cũng không biết đó là Lâm Vũ Tường mà.
Phải rồi! Là lỗi của Thôi Nguyệt Lam!
Đều là do cô ta gài bẫy bà, bà mới bị mắc mưu.
Vưu Tâm Nguyệt trợn mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Đều là do cô làm chuyện tốt đó!”
“Không sai, đều là tôi làm!” Thôi Nguyệt Lam cũng không hề chối tội, cô ta cười đến mức trào nước mắt: “Tôi đã bị hủy hoại, tôi cũng chẳng còn tương lai nữa nên tôi muốn kéo thêm Tống Thanh làm đệm lưng trước khi chết! Đúng vậy, đó chính là ý định của tôi.”
Thôi Nguyệt Lam nhìn Tống Thanh đứng bên rìa sân thượng, chỉ cần lùi hai bước nữa là sẽ té xuống.
Ý nghĩ muốn giết chết Tống Thanh càng lúc càng điên cuồng, càng dâng lên mãnh liệt trong đầu cô ta, càng lúc càng dồn dập.
Thôi Nguyệt Lam cũng không nhịn được nữa!
Thừa dịp Hà Quốc Tường cãi nhau với Vưu Tâm Nguyệt, Thôi Nguyệt Lam đột nhiên lao về phía Tống Thanh, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp hiện tại lại cực kỳ vặn vẹo.
Thôi Nguyệt Lam hét lớn một tiếng: “Tống Thanh, mày đi chết đi!”
Hà Nhật Dương thấy hành động của Thôi Nguyệt Lam thì lập tức đoán ra được ý đồ của cô ta, hắn như phát điên cũng lao về phía Tống Thanh: “Đừng Thôi Nguyệt Lam, cẩn thận Thanh Thanh!”
Nhưng Hà Nhật Dương có nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn kẻ chỉ cách Tống Thanh có vài bước là Thôi Nguyệt Lam được.
Chỉ cần ba bước, Thôi Nguyệt Lam đã vọt tới trước mặt Tống Thanh, đẩy mạnh cô xuống.
Hà Nhật Dương cũng lao tới ngay sau đó, vươn tay muốn bắt lấy tay Tống Thanh.
Tống Thanh không ngờ Thôi Nguyệt Lam đã nói là làm, đợi cô nghe được lời nhắc của Hà Nhật Dương thì đã muộn mất rồi.
Tống Thanh chỉ cảm nhận được ngực mình bị Thôi Nguyệt Lam đẩy mạnh, cả người không tự chủ được mà ngã về phía sau.
Tay Hà Nhật Dương ngay trước mắt cô, cô cũng liều mạng muốn bắt lấy tay hắn.
Nhưng ngón tay cô lại lướt qua đầu ngón tay của hắn, cuối cùng cũng không nắm được.
Tống Thanh trơ mắt nhìn Hà Nhật Dương và những người khác từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mình, cảm thấy bản thân như một vật nặng đang rơi tự do.
Ngay thời khắc sống chết này, khóe mắt Tống Thanh khe khẽ rịn ra một giọt nước mắt.
Hà Nhật Dương, vĩnh biệt anh!
Có lẽ em chết tại đây chính là một lần khổ cực để giải quyết tất cả.
Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không có phận.
Có lẽ chúng ta thật sự không thể ở bên nhau.
Bé nhỏ của mẹ, xin lỗi con, mẹ thật sự xin lỗi con!
Mẹ đã liên lụy tới con, con còn chưa kịp đến thế giới này mà đã phải cùng mẹ rơi vào địa ngục.
Phải rồi, cô có tư cách tới thiên đường sao?
Ngay cả người thân cô quan tâm mà cô cũng không thể bảo vệ được thì làm gì có tư cách đó.
Ba ơi, con tới đây!
Thanh Thanh đến đây!
Tống Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn vùng vẫy níu kéo thêm nữa, cứ để mặc thân thể rơi tự do.
Rơi từ độ cao như thế chắc cũng chẳng thể sống được đâu nhỉ?
Hà Nhật Dương cứ trơ mắt nhìn Tống Thanh bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống như thế.
Từ thời khắc này, Hà Nhật Dương cảm thấy toàn bộ thế giới đều vô cùng yên tĩnh.
Dường như hắn đã nhìn thấy được sự giải thoát trong mắt Tống Thanh, cũng nhìn thấy tia không cam lòng trong mắt cô.
Thanh Thanh của hắn chết rồi!
Thanh Thanh của hắn không còn sống nữa!
Trái tim của hắn cũng chết rồi!
Hắn đã làm gì?
Hắn không thế nắm lấy tay Thanh Thanh.
Hắn là kẻ vô dụng!
Hắn vẫn luôn là kẻ ăn hại!
Vô dụng! Rác rưởi! Ăn hại!
Là tên vô dụng, ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ.
Lời hắn từng hứa hẹn đều biến trò cười.
Thanh Thanh, xin lỗi em! Anh thật sự xin lỗi em!
Đừng sợ, anh đi với em được không?
Nơi này tối như vậy, một mình em ở đây sẽ rất cô đơn.
Anh đến với em được không?
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cười to đầy điên loạn của Thôi Nguyệt Lam bên tai: “Ha ha ha ha ha, Tống Thanh, rốt cuộc tao cũng giết được mày! Cuối cùng mày cũng chết rồi! Tao thỏa mãn rồi! Ha ha ha ha!”
Hà Nhật Dương từ từ quay đầu lại nhìn Thôi Nguyệt Lam.
Giờ phút này, Hà Nhật Dương đã thay đổi.
Hắn không còn… là Hà Nhật Dương trước kia nữa.
Ngay lúc Tống Thanh bị rơi xuống, hơi thở quanh thân của Hà Nhật Dương cũng thay đổi.
Hơi thở trên người hắn cũng lạnh như băng, trong mắt phượng đã không còn bất kỳ cảm xúc nào.
Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường đều đã nhận ra thay đổi của Hà Nhật Dương.
“Nhật Dương!” Hai vợ chồng cùng đồng thanh kêu lên nhưng Hà Nhật Dương lại không nhìn bọn họ dù chỉ một cái.
Hà Nhật Dương nhìn Thôi Nguyệt Lam như đang nhìn một người chết.
“Cô rất đắc ý phải không?” Hà Nhật Dương vươn tay bóp cổ Thôi Nguyệt Lam.
Hà Nhật Dương dùng một tay nhấc Thôi Nguyệt Lam lên.
Hô hấp của Thôi Nguyệt Lam bị tắc nghẹn, hai tay cô ta không ngừng đánh vào tay Hà Nhật Dương, cố gắng giãy giụa thoát khỏi tay hắn.
Nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của Hà Nhật Dương chứ?
Vưu Tâm Nguyệt kêu lên: “Nhật Dương, con điên rồi! Con bé là em gái con mà!”
Hà Nhật Dương cười khẽ: “Em gái? Ngay cả ba mẹ mà tôi còn không có thì tôi làm gì có em gái!”
Lời của Hà Nhật Dương khiến sắc mặt của Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường biến đổi.
“Cô giết chết Thanh Thanh thì sao tôi có thể để cô sống, đúng không nào?” Hà Nhật Dương xách Thôi Nguyệt Lam bằng một tay, đi nhanh về phía đám quái vật xác chết kia: “Không phải cô muốn lừa Thanh Thanh đến đây để giết chết cô ấy à? Vậy tôi sẽ để cô nếm thử, tận mắt nhìn thấy cơ thể cô bị tử thi phanh thây.”
Lời này vừa dứt, tay của Hà Nhật Dương cũng vung lên, ném Thôi Nguyệt Lam vào trong đám quái vật.
Thôi Nguyệt Lam vốn là một tiểu thư yếu ớt thì làm sao có thể là đối thủ của đám quái vật có sức lực to lớn kia?
Khi Thôi Nguyệt Lam bị ném vào, cô ta nhanh chóng bị đám quái vật bao vây.
Thôi Nguyệt Lam hét thảm một tiếng, trơ mắt nhìn một chân của mình bị quái vật cắn đứt.Thôi Nguyệt Lam dường như đã phát điên, bò về phía vệ sĩ của Hà Nhật Dương.
Nhưng không ai giúp cô ta.
Thôi Nguyệt Lam không dám quay đầu lại, cô ta cảm thấy cả người đau muốn chết, nhưng ngược lại đầu óc cô ta vẫn vô cùng tỉnh táo.
Cô ta điên cuồng bò vê phía Charley: “Charley tiên sinh, anh cứu, cứu tôi! Anh mau cứu tôi đi!”
Charley ngồi trên xe lăn, phát ra tiếng á á á á quái dị như trước.
Thôi Nguyệt Lam tuyệt vọng.
Cô ta la thật to, đem hi vọng cuối cùng gửi gắm lên người Vưu Tâm Nguyệt: “Mẹ, mẹ mau cứu con! Con là con gái của mẹ đây! Con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi mà!”
Lúc này, Thôi Nguyệt Lam mới hiểu rõ cái gì mới thật sự là tuyệt vọng.
Những con quái vật kia không ngừng gặm, cắn thân thể cô ta để ăn.
Cô ta không còn cảm nhận thấy hai chân của mình nữa rồi.
Không cần quay đầu lại nhìn, cô ta cũng đoán được là hiện tại mình chỉ còn có một nửa cơ thể.
Thôi Nguyệt Lam không muốn chết, cô ta thật sự không muốn chết!
Nhưng Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lại yên đứng tại chỗ, không nói gì cũng không làm gì cả.
Vì muốn sống, Thôi Nguyệt Lam dùng một nửa thân thể, sợ hãi bò lê trên mặt đất, để lại một đường máu sẫm trên mặt đất.
Móng tay từng rất đẹp đẽ của Thôi Nguyệt Lam lại bị tróc ra từng mảng, sắc mặt tái nhợt tới mức quỷ dị vì mất quá nhiều máu.
Ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng kia khiến trông cô ta càng thêm đáng sợ.
“Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương!” Tầm mắt Thôi Nguyệt Lam bắt đầu mơ hồ, cô ta sắp bò không nổi rồi.
Hà Nhật Dương đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn cảnh này.
“Em yêu anh như thế, tại sao anh không thể đáp lại em dù chỉ một chút?” Thôi Nguyệt Lam còn đang bò tới một cách chật vật, hoàn toàn không nhìn thấy đám quái vật đang nằm sấp lên người cô ta để gặm cắn.
“Em đã làm sai gì chứ? Em yêu anh cũng là sai sao?” Thôi Nguyệt Lam không ngừng hỏi Hà Nhật Dương, dường như cũng đang hỏi chính bản thân mình: “Em cho anh thấy mặt đẹp nhất của mình cũng là làm sai sao? Nếu anh không thương em thì sao khi còn bé lại đối xử tốt với em như thế? Tại sao phải cho em hi vọng rồi lại khiến em tuyệt vọng? Ai cũng nói Tống Thanh tốt, nói em xấu. Em xấu ở đâu? Cũng vì em yêu anh nên em mới xấu sao?”
Hà Nhật Dương đứng tại chỗ, thờ ơ với cô ta.
“Em chưa từng nghĩ yêu một người lại cực khổ như thế!” Thôi Nguyệt Lam vươn tay phải về phía Hà Nhật Dương, vì bò lết dưới đất nên trên tay phải của cô cũng không còn chỗ da nào lành lặn.
“Nhưng tới bây giờ, em vẫn chưa từng hối hận vì yêu anh!” Cuối cùng Thôi Nguyệt Lam cũng không bò nổi nữa, ngừng lại tại chỗ, mặc kệ sự sống biến mất từng chút một.
“Nếu như có kiếp sau, nếu như em còn có thể gặp lại anh, anh sẽ yêu em chứ?” Thôi Nguyệt Lam nhìn chằm chằm Hà Nhật Dương.
Mắt phượng lạnh lùng của Hà Nhật Dương nhìn cô ta một cái, nở một nụ cười lạnh đầy ý trào phúng.
Thôi Nguyệt Lam mở to hai mắt, nước mắt chảy dọc theo vành mắt rơi xuống.
Cô ta không nghe được câu trả lời của Hà Nhật Dương.
Có lẽ, Hà Nhật Dương cũng sẽ chẳng trả lời.
Vì cô ta đã bị đám xác sống quái vật bao vây, phanh thây, ăn sạch.
Lúc này, nhóm vệ sĩ mới thoát ra khỏi nguy hiểm, lập tức lấy súng cối đã lắp sẵn của Charley bị quẳng bên cạnh, bắn về phía đám xác sống quái vật kia.
Dù chỉ là vài viên pháo nhưng vẫn có lực sát thương rất lớn, khiến đám quái vật kia bị bắn thành đống thịt nát.
Hà Nhật Dương hoàn toàn không nhìn tình huống bên kia, xoay người nhìn Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hà Nhật Dương, trái tim Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt run rẩy.
Bọn họ cảm thấy.
Con trai bọn họ đã thay đổi rồi.
Hà Nhật Dương nặng nề quỳ xuống, dập đầu mạnh một cái.
“Nhật Dương, con đây là…” Trong lòng Hà Quốc Tường có dự cảm xấu.
Hà Nhật Dương nghe Tống Thanh nói vậy, quả nhiên hắn dừng lại ngay lập tức.
Hai người cách nhau khoảng vài mét, cùng đứng nhìn từ xa.
Rõ ràng gần nhau là vậy mà lại xa cách đến thế.
Gần nhau trong gang tấc mà như ngăn cách cả biển trời có lẽ cũng chính là thế này.
Ngón tay Tống Thanh thả lỏng, lọn tóc đen tung bay theo gió.
Hà Nhật Dương không ngừng buông tay nắm mấy lọn tóc đen kia nhưng sợi tóc lại trượt dọc theo ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua bàn tay hắn. Hà Nhật Dương liên tục muốn giữ lấy nhưng rốt cuộc chỉ nắm được không khí trong tay.
Giống như thể hắn đã mất đi tất cả. Hà Nhật Dương quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy dài,
Nghe nói đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi, đó là khi chưa đau lòng mà thôi.
Thái độ của Tống Thanh cũng đã rất dứt khoát rồi.
Không còn khả năng xoay chuyển nữa.
Thật sự không còn khả năng nữa rồi.
Thời điểm xảy ra chuyện lần trước, hắn còn có thể nghĩ tất cả mọi biện pháp, dùng sự chân thành của hắn để cảm động nhà họ Tống, chủ động giải thích, cố gắng lấy được sự tha thứ của Tống Thanh.
Nhưng ngay giờ phút này, hắn nên làm gì đây?
Hắn còn có thể giải thích gì nữa đây?
Hà Nhật Dương cảm thấy bản thân rất vô dụng!
Vì sao khi ở bên ngoài, hắn là kẻ oai phong một cõi nhưng khi đối mặt với người nhà và tình thân, hắn lại vụng về tới thế?
“Tâm Nguyệt, em thật quá đáng!” Hà Quốc Tường vung tay, quát lớn với Vưu Tâm Nguyệt: “Anh không ngờ em lại tùy hứng đến mức này! Em khiến anh quá thất vọng!”
Vưu Tâm Nguyệt cũng không biết nên nói gì: “Em…”
Vưu Tâm Nguyệt cũng rất oan ức.
Tạo thành cục diện như hôm nay chẳng lẽ chỉ là do một mình bà sai sao?
Những kẻ khác chẳng lẽ không có lỗi sao?
Khi bà khơi mào ra chuyện này, bà cũng không biết đó là Lâm Vũ Tường mà.
Phải rồi! Là lỗi của Thôi Nguyệt Lam!
Đều là do cô ta gài bẫy bà, bà mới bị mắc mưu.
Vưu Tâm Nguyệt trợn mắt nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Đều là do cô làm chuyện tốt đó!”
“Không sai, đều là tôi làm!” Thôi Nguyệt Lam cũng không hề chối tội, cô ta cười đến mức trào nước mắt: “Tôi đã bị hủy hoại, tôi cũng chẳng còn tương lai nữa nên tôi muốn kéo thêm Tống Thanh làm đệm lưng trước khi chết! Đúng vậy, đó chính là ý định của tôi.”
Thôi Nguyệt Lam nhìn Tống Thanh đứng bên rìa sân thượng, chỉ cần lùi hai bước nữa là sẽ té xuống.
Ý nghĩ muốn giết chết Tống Thanh càng lúc càng điên cuồng, càng dâng lên mãnh liệt trong đầu cô ta, càng lúc càng dồn dập.
Thôi Nguyệt Lam cũng không nhịn được nữa!
Thừa dịp Hà Quốc Tường cãi nhau với Vưu Tâm Nguyệt, Thôi Nguyệt Lam đột nhiên lao về phía Tống Thanh, gương mặt vốn dĩ xinh đẹp hiện tại lại cực kỳ vặn vẹo.
Thôi Nguyệt Lam hét lớn một tiếng: “Tống Thanh, mày đi chết đi!”
Hà Nhật Dương thấy hành động của Thôi Nguyệt Lam thì lập tức đoán ra được ý đồ của cô ta, hắn như phát điên cũng lao về phía Tống Thanh: “Đừng Thôi Nguyệt Lam, cẩn thận Thanh Thanh!”
Nhưng Hà Nhật Dương có nhanh cỡ nào cũng không thể nhanh hơn kẻ chỉ cách Tống Thanh có vài bước là Thôi Nguyệt Lam được.
Chỉ cần ba bước, Thôi Nguyệt Lam đã vọt tới trước mặt Tống Thanh, đẩy mạnh cô xuống.
Hà Nhật Dương cũng lao tới ngay sau đó, vươn tay muốn bắt lấy tay Tống Thanh.
Tống Thanh không ngờ Thôi Nguyệt Lam đã nói là làm, đợi cô nghe được lời nhắc của Hà Nhật Dương thì đã muộn mất rồi.
Tống Thanh chỉ cảm nhận được ngực mình bị Thôi Nguyệt Lam đẩy mạnh, cả người không tự chủ được mà ngã về phía sau.
Tay Hà Nhật Dương ngay trước mắt cô, cô cũng liều mạng muốn bắt lấy tay hắn.
Nhưng ngón tay cô lại lướt qua đầu ngón tay của hắn, cuối cùng cũng không nắm được.
Tống Thanh trơ mắt nhìn Hà Nhật Dương và những người khác từ từ biến mất khỏi tầm mắt của mình, cảm thấy bản thân như một vật nặng đang rơi tự do.
Ngay thời khắc sống chết này, khóe mắt Tống Thanh khe khẽ rịn ra một giọt nước mắt.
Hà Nhật Dương, vĩnh biệt anh!
Có lẽ em chết tại đây chính là một lần khổ cực để giải quyết tất cả.
Có lẽ chúng ta có duyên nhưng không có phận.
Có lẽ chúng ta thật sự không thể ở bên nhau.
Bé nhỏ của mẹ, xin lỗi con, mẹ thật sự xin lỗi con!
Mẹ đã liên lụy tới con, con còn chưa kịp đến thế giới này mà đã phải cùng mẹ rơi vào địa ngục.
Phải rồi, cô có tư cách tới thiên đường sao?
Ngay cả người thân cô quan tâm mà cô cũng không thể bảo vệ được thì làm gì có tư cách đó.
Ba ơi, con tới đây!
Thanh Thanh đến đây!
Tống Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, không muốn vùng vẫy níu kéo thêm nữa, cứ để mặc thân thể rơi tự do.
Rơi từ độ cao như thế chắc cũng chẳng thể sống được đâu nhỉ?
Hà Nhật Dương cứ trơ mắt nhìn Tống Thanh bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống như thế.
Từ thời khắc này, Hà Nhật Dương cảm thấy toàn bộ thế giới đều vô cùng yên tĩnh.
Dường như hắn đã nhìn thấy được sự giải thoát trong mắt Tống Thanh, cũng nhìn thấy tia không cam lòng trong mắt cô.
Thanh Thanh của hắn chết rồi!
Thanh Thanh của hắn không còn sống nữa!
Trái tim của hắn cũng chết rồi!
Hắn đã làm gì?
Hắn không thế nắm lấy tay Thanh Thanh.
Hắn là kẻ vô dụng!
Hắn vẫn luôn là kẻ ăn hại!
Vô dụng! Rác rưởi! Ăn hại!
Là tên vô dụng, ngay cả người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ.
Lời hắn từng hứa hẹn đều biến trò cười.
Thanh Thanh, xin lỗi em! Anh thật sự xin lỗi em!
Đừng sợ, anh đi với em được không?
Nơi này tối như vậy, một mình em ở đây sẽ rất cô đơn.
Anh đến với em được không?
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng cười to đầy điên loạn của Thôi Nguyệt Lam bên tai: “Ha ha ha ha ha, Tống Thanh, rốt cuộc tao cũng giết được mày! Cuối cùng mày cũng chết rồi! Tao thỏa mãn rồi! Ha ha ha ha!”
Hà Nhật Dương từ từ quay đầu lại nhìn Thôi Nguyệt Lam.
Giờ phút này, Hà Nhật Dương đã thay đổi.
Hắn không còn… là Hà Nhật Dương trước kia nữa.
Ngay lúc Tống Thanh bị rơi xuống, hơi thở quanh thân của Hà Nhật Dương cũng thay đổi.
Hơi thở trên người hắn cũng lạnh như băng, trong mắt phượng đã không còn bất kỳ cảm xúc nào.
Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường đều đã nhận ra thay đổi của Hà Nhật Dương.
“Nhật Dương!” Hai vợ chồng cùng đồng thanh kêu lên nhưng Hà Nhật Dương lại không nhìn bọn họ dù chỉ một cái.
Hà Nhật Dương nhìn Thôi Nguyệt Lam như đang nhìn một người chết.
“Cô rất đắc ý phải không?” Hà Nhật Dương vươn tay bóp cổ Thôi Nguyệt Lam.
Hà Nhật Dương dùng một tay nhấc Thôi Nguyệt Lam lên.
Hô hấp của Thôi Nguyệt Lam bị tắc nghẹn, hai tay cô ta không ngừng đánh vào tay Hà Nhật Dương, cố gắng giãy giụa thoát khỏi tay hắn.
Nhưng sao cô ta có thể là đối thủ của Hà Nhật Dương chứ?
Vưu Tâm Nguyệt kêu lên: “Nhật Dương, con điên rồi! Con bé là em gái con mà!”
Hà Nhật Dương cười khẽ: “Em gái? Ngay cả ba mẹ mà tôi còn không có thì tôi làm gì có em gái!”
Lời của Hà Nhật Dương khiến sắc mặt của Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường biến đổi.
“Cô giết chết Thanh Thanh thì sao tôi có thể để cô sống, đúng không nào?” Hà Nhật Dương xách Thôi Nguyệt Lam bằng một tay, đi nhanh về phía đám quái vật xác chết kia: “Không phải cô muốn lừa Thanh Thanh đến đây để giết chết cô ấy à? Vậy tôi sẽ để cô nếm thử, tận mắt nhìn thấy cơ thể cô bị tử thi phanh thây.”
Lời này vừa dứt, tay của Hà Nhật Dương cũng vung lên, ném Thôi Nguyệt Lam vào trong đám quái vật.
Thôi Nguyệt Lam vốn là một tiểu thư yếu ớt thì làm sao có thể là đối thủ của đám quái vật có sức lực to lớn kia?
Khi Thôi Nguyệt Lam bị ném vào, cô ta nhanh chóng bị đám quái vật bao vây.
Thôi Nguyệt Lam hét thảm một tiếng, trơ mắt nhìn một chân của mình bị quái vật cắn đứt.Thôi Nguyệt Lam dường như đã phát điên, bò về phía vệ sĩ của Hà Nhật Dương.
Nhưng không ai giúp cô ta.
Thôi Nguyệt Lam không dám quay đầu lại, cô ta cảm thấy cả người đau muốn chết, nhưng ngược lại đầu óc cô ta vẫn vô cùng tỉnh táo.
Cô ta điên cuồng bò vê phía Charley: “Charley tiên sinh, anh cứu, cứu tôi! Anh mau cứu tôi đi!”
Charley ngồi trên xe lăn, phát ra tiếng á á á á quái dị như trước.
Thôi Nguyệt Lam tuyệt vọng.
Cô ta la thật to, đem hi vọng cuối cùng gửi gắm lên người Vưu Tâm Nguyệt: “Mẹ, mẹ mau cứu con! Con là con gái của mẹ đây! Con biết sai rồi, con thật sự biết sai rồi mà!”
Lúc này, Thôi Nguyệt Lam mới hiểu rõ cái gì mới thật sự là tuyệt vọng.
Những con quái vật kia không ngừng gặm, cắn thân thể cô ta để ăn.
Cô ta không còn cảm nhận thấy hai chân của mình nữa rồi.
Không cần quay đầu lại nhìn, cô ta cũng đoán được là hiện tại mình chỉ còn có một nửa cơ thể.
Thôi Nguyệt Lam không muốn chết, cô ta thật sự không muốn chết!
Nhưng Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lại yên đứng tại chỗ, không nói gì cũng không làm gì cả.
Vì muốn sống, Thôi Nguyệt Lam dùng một nửa thân thể, sợ hãi bò lê trên mặt đất, để lại một đường máu sẫm trên mặt đất.
Móng tay từng rất đẹp đẽ của Thôi Nguyệt Lam lại bị tróc ra từng mảng, sắc mặt tái nhợt tới mức quỷ dị vì mất quá nhiều máu.
Ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng kia khiến trông cô ta càng thêm đáng sợ.
“Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương!” Tầm mắt Thôi Nguyệt Lam bắt đầu mơ hồ, cô ta sắp bò không nổi rồi.
Hà Nhật Dương đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn cảnh này.
“Em yêu anh như thế, tại sao anh không thể đáp lại em dù chỉ một chút?” Thôi Nguyệt Lam còn đang bò tới một cách chật vật, hoàn toàn không nhìn thấy đám quái vật đang nằm sấp lên người cô ta để gặm cắn.
“Em đã làm sai gì chứ? Em yêu anh cũng là sai sao?” Thôi Nguyệt Lam không ngừng hỏi Hà Nhật Dương, dường như cũng đang hỏi chính bản thân mình: “Em cho anh thấy mặt đẹp nhất của mình cũng là làm sai sao? Nếu anh không thương em thì sao khi còn bé lại đối xử tốt với em như thế? Tại sao phải cho em hi vọng rồi lại khiến em tuyệt vọng? Ai cũng nói Tống Thanh tốt, nói em xấu. Em xấu ở đâu? Cũng vì em yêu anh nên em mới xấu sao?”
Hà Nhật Dương đứng tại chỗ, thờ ơ với cô ta.
“Em chưa từng nghĩ yêu một người lại cực khổ như thế!” Thôi Nguyệt Lam vươn tay phải về phía Hà Nhật Dương, vì bò lết dưới đất nên trên tay phải của cô cũng không còn chỗ da nào lành lặn.
“Nhưng tới bây giờ, em vẫn chưa từng hối hận vì yêu anh!” Cuối cùng Thôi Nguyệt Lam cũng không bò nổi nữa, ngừng lại tại chỗ, mặc kệ sự sống biến mất từng chút một.
“Nếu như có kiếp sau, nếu như em còn có thể gặp lại anh, anh sẽ yêu em chứ?” Thôi Nguyệt Lam nhìn chằm chằm Hà Nhật Dương.
Mắt phượng lạnh lùng của Hà Nhật Dương nhìn cô ta một cái, nở một nụ cười lạnh đầy ý trào phúng.
Thôi Nguyệt Lam mở to hai mắt, nước mắt chảy dọc theo vành mắt rơi xuống.
Cô ta không nghe được câu trả lời của Hà Nhật Dương.
Có lẽ, Hà Nhật Dương cũng sẽ chẳng trả lời.
Vì cô ta đã bị đám xác sống quái vật bao vây, phanh thây, ăn sạch.
Lúc này, nhóm vệ sĩ mới thoát ra khỏi nguy hiểm, lập tức lấy súng cối đã lắp sẵn của Charley bị quẳng bên cạnh, bắn về phía đám xác sống quái vật kia.
Dù chỉ là vài viên pháo nhưng vẫn có lực sát thương rất lớn, khiến đám quái vật kia bị bắn thành đống thịt nát.
Hà Nhật Dương hoàn toàn không nhìn tình huống bên kia, xoay người nhìn Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hà Nhật Dương, trái tim Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt run rẩy.
Bọn họ cảm thấy.
Con trai bọn họ đã thay đổi rồi.
Hà Nhật Dương nặng nề quỳ xuống, dập đầu mạnh một cái.
“Nhật Dương, con đây là…” Trong lòng Hà Quốc Tường có dự cảm xấu.
Bình luận facebook