Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-407
CHƯƠNG 407:
Mắt Tống Hà sáng lên: “Là đi cùng chú đẹp trai ư? Mami ơi, nếu như nhìn thấy chú ấy nhất định nhớ gửi ảnh cho con xem nhé!”
Trên trán Tống Thanh toát một giọt mồ hôi lạnh.
Có một có con gái lo lắng chuyện hôn nhân đại sự thay mình, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
“Được.” Tống Thanh trả lời một cách cứng nhắc.
“Mami không được quên đâu đấy! Mami cần phải cảnh giác cao độ! Ngoài kia người xấu rất nhiều, mami đừng để bị lừa đấy!” Rõ ràng là Tống Hà mới ba tuổi, nhưng lại thao thao bất tuyệt như một bà cụ non vậy. Nói xong mấy lời này, nó thở dài một hơi rồi nói: “Mami cứ luôn tốt bụng nên bị người khác lừa! Lần trước con đã nói với mami là người xấu kia thật sự không phải ăn mày, mà mami vẫn tin, kết quả suýt chút nữa thì bị người ta cướp! Anh nói có phải không?”
Tống Duệ đứng bên cạnh giả bộ không biết: “Ừm.”
“Còn nữa, mami phải mặc nhiều đồ vào, phương Nam tuy không lạnh như phương Bắc nhưng vẫn rất lạnh!” Trầm Hòa nghiêm túc nói: “Con đã thay đồ mùa đông cho trang phục của thiết kế NPC rồi!”
“Được.” Tống Thanh tiếp tục cứng nhắc đáp.
Anh, xem anh dạy bọn trẻ kìa!
Từ sau khi Tiểu Duệ và Tiểu Hòa ra đời, Tống Linh là bác nên chủ động gánh trọng trách không thể chối từ là giáo dục bọn trẻ!
Những ngày đó Tống Thanh bận rộn thi cử, Tống Linh không ngừng tẩy não Tống Hà, bên ngoài kẻ xấu rất nhiều, phải cẩn thận không được lơ là!
Không có cách nào, có đồng minh là kẻ xấu xa bên cạnh, Tống Linh quả thực luôn có cái nhìn phiến diện với người bên ngoài.
Có điều, việc này cũng tốt.
Sau khi Tiểu Duệ và Tiểu Hòa biết nói chuyện, trên cơ bản những kẻ buôn người đều mất kế sinh nhai nếu gặp phải chúng rồi!
Tống Duệ còn đỡ, vẫn rất ngầu.
Tống Hà lại khác, nó là một đứa lắm lời.
Hơn nữa những ngày ở cùng với Tống Linh, hai đứa trẻ mưa dần thấm đất, đều thích máy tính không biết nói chuyện, hơn nữa còn thích chơi game.
Từ sau khi Tống Linh thử giao cho hai đứa một số việc của công ty, hai đứa nhỏ đều hoàn thành xuất sắc, thế là hai đứa nhỏ mới chỉ ba tuổi đã trở thành nhân viên thiết kế của công ty game Vinh Đăng!
Có người cậu thiên tài nghịch thiên, quả nhiên có thể dễ dàng đào tạo được hai đứa cháu nghịch thiên rồi.
Sau khi bà cụ non Tống Hà căn dặn Tống Thanh một hồi lâu mới nhường máy tính cho Tống Duệ.
Tống Thanh và Tống Duệ hai mắt nhìn nhau, hai mẹ con thật muốn ôm đầu mà khóc!
Từ lúc có cái bà cụ non Tống Hà này, những ngày tốt đẹp tự do tự tại của họ trên căn bản là biến mất!
“Mami ra ngoài chơi vui vẻ nhé.” Tống Duệ giơ bàn tay mập mạp lên, nói: “Chúng con ở nhà với bà ngoại nên mami yên tâm đi ạ! Có nhiều bác như vậy chăm sóc chúng con rồi! Hôm nay bác tư còn dẫn chúng con đi tham quan triển lãm nữa. Nhưng mà, bây giờ Đông Bắc hơi lạnh, nhìn này, con đã mặc nhiều áo rồi. Cái này là bà ba làm cho con, không hề kém nhãn hiệu nổi tiếng kia nhé! Bà ngoại may cho Tiểu Hòa một bộ váy, hôm nay em ấy mặc khoe cả ngày rồi.”
Sau khi Tống Hà lo chuyện nhà xong, Tống Duệ liền báo cáo lần lượt với Tống Thanh.
Chỉ có những lúc đối diện với con trai, Tống Thanh mới có cảm giác mình là người quản lý gia đình!
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Tống Thanh vươn người, chuẩn bị đi nghỉ.
Nghĩ đến việc ngày mai được đi ngắm hoa, tinh thần rất phấn chấn nên cô đi thu dọn hành lý trước.
Tuy chỉ ra ngoài hai ba ngày nhưng những thứ cần mang theo thì vẫn nên mang theo.
Thu dọn xong, Tống Thanh ngồi xuống mặt đất một lát, thầm nghĩ trong lòng, Hà Nhật Dương có đi không nhỉ?
Xảy ra chuyện hôm nay mà ngày mai lại gặp mặt rồi, hay là giả vờ như không có gì xảy ra?
Quả nhiên, vẫn là nên giả vờ như không có gì xảy ra đi!
Nếu không thì sẽ rất ngại ngùng!
Anh ấy là tổng tài của tập đoàn Hà thị, mình chỉ là mẹ của hai đứa trẻ.
Thân phận này không hề tương xứng.
Ôi không không, Tống Thanh, mày đang nghĩ gì vậy!
Hai người bọn mày vốn không hợp nhau!
Tống Thanh bực mình đóng va-li, lười biếng thu đồ lại, rồi đi ngủ!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đang ăn sáng trong nhà.
Đúng rồi, bữa sáng này là do trang viên Cảnh Hoa mang tới!
Tống Thanh vẫn chưa kịp dùng điện thoại để gọi bữa sáng, quản gia của trang viên Cảnh Hoa đã mừng khấp khởi mang đồ ăn tới rồi.
Hại Tống Thanh ngại ngùng khó xử!
Lưu Nghĩa mặt dày nhận lấy, cùng Tống Thanh vui vẻ ăn bữa sáng tinh tế này.
Vũ Ngọc Bình đến rất sớm, đã hẹn tám giờ đến, kết quả mới hơn bảy giờ đã đến rồi.
Bước vào thấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đang ăn sáng, hắn ngồi xuống cùng ăn với bọn họ.
Lưu Nghĩa trợn mắt nhìn: “Đại thiếu gia cậu không ăn ở nhà mà qua ăn nhờ chỗ chúng tôi à!”
“Ăn một mình trong nhà thật không có hứng.” Vũ Ngọc Bình không nghĩ gì liền nói: “Vẫn là ăn với mọi người vui vẻ hơn!”
Tống Thanh ngước đầu nhìn hắn: “Anh ở đây một mình à?”
“Ừm, người nhà tôi đều ở nước ngoài.” Vũ Ngọc Bình gật đầu, không chút phật lòng: “Nhiều năm rồi, sớm đã quen. Dù sao thì tôi cũng đã chạy khắp nam bắc rồi, nhà ở đâu, tôi cũng không biết.”
Nói xong câu này, Vũ Ngọc Bình nhìn Lưu Nghĩa, giọng điệu mang hai ý nghĩa nói: “Nếu như có gia đình của mình, vậy thì khác rồi. Người mình yêu ở đâu, thì nhà ở nơi đó.”
Lưu Nghĩa lập tức cúi đầu, không dám nhìn Vũ Ngọc Bình.
Đôi mắt đào hoa của Vũ Ngọc Bình hơi ảm đạm, lập tức lấy lại tinh thần nói: “Lần này chúng ta ra ngoài nán lại mấy ngày, không cần thu dọn quá nhiều đồ, dù sao chúng ta đều có người cung ứng.”
Lưu Nghĩa nhịn không được mà nói: “Đại thiếu gia người ta có tiền, ra ngoài cũng khác biệt à.”
Vũ Ngọc Bình thở dài một hơi: “Tiểu Nghĩa, em cũng được coi là con gái nhà có tiền mà.”
Lưu Nghĩa liền không nói gì nữa.
Thực ra nghiêm túc mà nói thì cô cũng đúng là con nhà giàu.
Cho dù là Từ Vân Khê hay Lưu Vân đều không thiếu tiền.
Hai người chỉ có một cô con gái, tài sản tương lai đều là của cô cả mà.
Cộng lại, mấy chục tỷ còn dư đó chứ.
Tống Thanh gạt gạt Lưu Nghĩa nói: “Cũng đúng nha! Mẹ nuôi và bố nuôi đúng là có chút tài sản! Nói ra thì chỉ có mình nghèo thôi. Mẹ mình chẳng để lại cho mình tài sản gì cả.”
“Cậu/em thôi đi!” Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình đồng thanh trả lời: “Những thứ như cổ phiếu, trái khoản, bất động sản đứng tên cậu cộng lại cũng khiến cậu/em thành một tiểu phú bà rồi!”
Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng: “Tớ làm gì có?”
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình đồng thời bất đắc dĩ thở dài.
Ăn xong bữa sáng, Vũ Ngọc Bình lái xe chở Tống Thanh và Lưu Nghĩa đến tập hợp với đại đội.
Ừm, thực ra cũng không xa lắm.
Ngay tại cổng trang viên Cảnh Hoa.
Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương từ xa, quả nhiên hắn vẫn tới.
Lúc đứng gần, mình nên thể hiện như thế nào để không khó xử đây?
Hôm nay Hà Nhật Dương rất đẹp trai!
Hắn mặc một chiếc quần jean dài màu xanh phối với áo khoác màu đỏ vừa năng động, vừa đẹp trai.
Phan Thịnh, Phan Ly cũng không nhượng bộ, hai người đã quen cái gì cũng phải giống nhau, đều là bộ đồ màu xanh. Đơn giản xuất chúng hơn người.
Đợi sau khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa bước đến, hai người lại lần nữa không nhịn được mà cảm khái: Người có tiền đúng là chịu chơi mà! Chỉ là đi ngắm hoa, mà giống như hoàng đế đi tuần tra vậy!
Không chỉ chuẩn bị ba chiếc xe RV (ngôi nhà di động), mà còn dẫn theo rất nhiều vệ sĩ và trợ lý nữa.
Tống Thanh không nhịn được mà hỏi: “Nói đi, chúng ta đi ngắm hoa ở đâu vậy? Sao lại phải lái cả xe RV đi?”
Không phải mọi người ngắm hoa đều đi ra vùng ngoại ô là xong việc sao?
Cần thiết phải đi xe RV không?
Phan Thịnh, Phan Ly cười vang: “Tất nhiên là đi thung lũng ngắm hoa rồi! Ở đó là nơi quay phim mới của chúng tôi, lúc này chính là thời gian hoa nở rực rỡ nhất, vừa hay thích hợp cho việc ngắm hoa. Vì quay bộ phim này, tổ quay phim bao toàn bộ thung lũng này trong mười năm, chỉ để trồng hoa, đã trồng được một năm. Bây giờ, đúng lúc đi nghiệm thu thành quả rồi.”
Tống Thanh gật đầu: “Thì ra là vậy!”
Nếu là nơi quay ngoại cảnh thì quả thực rất hợp tình hợp lý rồi!
Mình đã nói mà, quy cách đi ngắm hoa cao cấp như vậy, đúng là rảnh quá mà!
“Hoạt động hai năm nay của công ty giải trí Phan thị càng lúc càng lớn.” Lưu Nghĩa nói với Phan Thịnh Phan Ly: “Nghe nói giải thưởng năm nay đều bị các ngôi sao giải trí trong Phan thị các anh ôm trọn à?”
Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì trả lời: “Cũng tạm thôi, đầu tư lớn thì sẽ có kết quả cao thôi!”
“Đi thôi, nơi đó cũng khá xa đó.” Ánh mắt Hà Nhật Dương nhìn về phía Tống Thanh, hắn rất hài lòng với trang phục hôm nay của Tống Thanh.
Cô ấy mặc quần jean, mình cũng mặc quần jean, cái này có tính là ăn ý không?
Mọi người nhao nhao bước lên xe, đội ngũ xuất phát về phía mục tiêu.
Đi từ thành phố H đến nơi ngắm hoa mất cả nửa ngày.
Vừa xuống xe, Tống Thanh nhịn không được mà hét lên: “Oa, có cần phải khoa trương đến thế không! Chỉ để quay một bộ phim truyền hình thôi mà, thật sự phải trồng nhiều hoa như vậy ư!”
Tống Thanh lao vào giữa khóm hoa, xoay tròn tại chỗ.
Vô số cánh hoa bay lên theo động tác của cô, quả thực xinh đẹp như một nàng tiên.
Ánh mắt Hà Nhật Dương tập trung nhìn bóng dáng của Tống Thanh, chợt xuất hiện một hình ảnh đẹp không tả xiết trong đầu.
Một nàng tiên đứng giữa khóm hoa, quay đầu nhoẻn miệng cười lao về phía mình.
Nàng tiên Thanh Thanh.
Thanh Thanh là ai?
Tại sao trong đầu mình đột nhiên lại nghĩ ra cái tên này?
Khoan đã, ảo giác gần đây của mình sao lại càng lúc càng nhiều?
Là bởi cô gái tên là Seven này nên mới liên tưởng tới cái tên Thanh Thanh sao?
Cũng không phải, hình như người khác cũng gọi là Seven là Thanh Thanh mà.
Càng ngày càng hỗn loạn rồi.
Tống Thanh phóng mắt về phía xa, một thung lũng bằng phẳng lớn như vậy, toàn bộ là một thế giới đầy hoa.
Mảnh này, hơn mấy trăm mẫu đất, không hề lãng phí một tấc đất nào!
Giải trí Phan thị cũng quá giỏi rồi!
Lại có thể trồng được nhiều hoa như vậy.
Cho dù những bông hoa này không đáng bao tiền, nhưng muôn hoa khoe màu đua sắc như vậy, thoạt nhìn đúng là thấy vui vẻ thoải mái biết bao!
Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì nói: “Thế nào? Ngắm hoa như vậy, có phải là lần đầu tiên được thấy không?”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng là lần đầu tiên thấy!”
Lưu Nghĩa tò mò hỏi: “Lần này các anh vẫn quay phim tiên hiệp à?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời lắc đầu nói: “Sai! Thực ra lần này là quay một bộ phim ma huyễn. Vì vậy có yêu cầu hơi cao với trường quay! Tuy chế tác máy tính có thể giảm bớt việc nhưng sẽ mất đi rất nhiều hứng thú, vì vậy lần này đầu tư lớn là muốn có được một bộ phim ma huyễn thật khác biệt.”
Tống Thanh nói: “Nói đến việc này, các anh có cảm giác của một doanh nhân thành công không?”
Phan Thịnh Phan Ly chỉ vào Hà Nhật Dương nói: “Đừng đùa nữa được không? Thương nhân thành công bên kia kìa!”
Hà Nhật Dương nhíu mày: “Cũng tàm tạm.”
Mắt Tống Hà sáng lên: “Là đi cùng chú đẹp trai ư? Mami ơi, nếu như nhìn thấy chú ấy nhất định nhớ gửi ảnh cho con xem nhé!”
Trên trán Tống Thanh toát một giọt mồ hôi lạnh.
Có một có con gái lo lắng chuyện hôn nhân đại sự thay mình, rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
“Được.” Tống Thanh trả lời một cách cứng nhắc.
“Mami không được quên đâu đấy! Mami cần phải cảnh giác cao độ! Ngoài kia người xấu rất nhiều, mami đừng để bị lừa đấy!” Rõ ràng là Tống Hà mới ba tuổi, nhưng lại thao thao bất tuyệt như một bà cụ non vậy. Nói xong mấy lời này, nó thở dài một hơi rồi nói: “Mami cứ luôn tốt bụng nên bị người khác lừa! Lần trước con đã nói với mami là người xấu kia thật sự không phải ăn mày, mà mami vẫn tin, kết quả suýt chút nữa thì bị người ta cướp! Anh nói có phải không?”
Tống Duệ đứng bên cạnh giả bộ không biết: “Ừm.”
“Còn nữa, mami phải mặc nhiều đồ vào, phương Nam tuy không lạnh như phương Bắc nhưng vẫn rất lạnh!” Trầm Hòa nghiêm túc nói: “Con đã thay đồ mùa đông cho trang phục của thiết kế NPC rồi!”
“Được.” Tống Thanh tiếp tục cứng nhắc đáp.
Anh, xem anh dạy bọn trẻ kìa!
Từ sau khi Tiểu Duệ và Tiểu Hòa ra đời, Tống Linh là bác nên chủ động gánh trọng trách không thể chối từ là giáo dục bọn trẻ!
Những ngày đó Tống Thanh bận rộn thi cử, Tống Linh không ngừng tẩy não Tống Hà, bên ngoài kẻ xấu rất nhiều, phải cẩn thận không được lơ là!
Không có cách nào, có đồng minh là kẻ xấu xa bên cạnh, Tống Linh quả thực luôn có cái nhìn phiến diện với người bên ngoài.
Có điều, việc này cũng tốt.
Sau khi Tiểu Duệ và Tiểu Hòa biết nói chuyện, trên cơ bản những kẻ buôn người đều mất kế sinh nhai nếu gặp phải chúng rồi!
Tống Duệ còn đỡ, vẫn rất ngầu.
Tống Hà lại khác, nó là một đứa lắm lời.
Hơn nữa những ngày ở cùng với Tống Linh, hai đứa trẻ mưa dần thấm đất, đều thích máy tính không biết nói chuyện, hơn nữa còn thích chơi game.
Từ sau khi Tống Linh thử giao cho hai đứa một số việc của công ty, hai đứa nhỏ đều hoàn thành xuất sắc, thế là hai đứa nhỏ mới chỉ ba tuổi đã trở thành nhân viên thiết kế của công ty game Vinh Đăng!
Có người cậu thiên tài nghịch thiên, quả nhiên có thể dễ dàng đào tạo được hai đứa cháu nghịch thiên rồi.
Sau khi bà cụ non Tống Hà căn dặn Tống Thanh một hồi lâu mới nhường máy tính cho Tống Duệ.
Tống Thanh và Tống Duệ hai mắt nhìn nhau, hai mẹ con thật muốn ôm đầu mà khóc!
Từ lúc có cái bà cụ non Tống Hà này, những ngày tốt đẹp tự do tự tại của họ trên căn bản là biến mất!
“Mami ra ngoài chơi vui vẻ nhé.” Tống Duệ giơ bàn tay mập mạp lên, nói: “Chúng con ở nhà với bà ngoại nên mami yên tâm đi ạ! Có nhiều bác như vậy chăm sóc chúng con rồi! Hôm nay bác tư còn dẫn chúng con đi tham quan triển lãm nữa. Nhưng mà, bây giờ Đông Bắc hơi lạnh, nhìn này, con đã mặc nhiều áo rồi. Cái này là bà ba làm cho con, không hề kém nhãn hiệu nổi tiếng kia nhé! Bà ngoại may cho Tiểu Hòa một bộ váy, hôm nay em ấy mặc khoe cả ngày rồi.”
Sau khi Tống Hà lo chuyện nhà xong, Tống Duệ liền báo cáo lần lượt với Tống Thanh.
Chỉ có những lúc đối diện với con trai, Tống Thanh mới có cảm giác mình là người quản lý gia đình!
Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Tống Thanh vươn người, chuẩn bị đi nghỉ.
Nghĩ đến việc ngày mai được đi ngắm hoa, tinh thần rất phấn chấn nên cô đi thu dọn hành lý trước.
Tuy chỉ ra ngoài hai ba ngày nhưng những thứ cần mang theo thì vẫn nên mang theo.
Thu dọn xong, Tống Thanh ngồi xuống mặt đất một lát, thầm nghĩ trong lòng, Hà Nhật Dương có đi không nhỉ?
Xảy ra chuyện hôm nay mà ngày mai lại gặp mặt rồi, hay là giả vờ như không có gì xảy ra?
Quả nhiên, vẫn là nên giả vờ như không có gì xảy ra đi!
Nếu không thì sẽ rất ngại ngùng!
Anh ấy là tổng tài của tập đoàn Hà thị, mình chỉ là mẹ của hai đứa trẻ.
Thân phận này không hề tương xứng.
Ôi không không, Tống Thanh, mày đang nghĩ gì vậy!
Hai người bọn mày vốn không hợp nhau!
Tống Thanh bực mình đóng va-li, lười biếng thu đồ lại, rồi đi ngủ!
Sáng sớm ngày thứ hai, Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đang ăn sáng trong nhà.
Đúng rồi, bữa sáng này là do trang viên Cảnh Hoa mang tới!
Tống Thanh vẫn chưa kịp dùng điện thoại để gọi bữa sáng, quản gia của trang viên Cảnh Hoa đã mừng khấp khởi mang đồ ăn tới rồi.
Hại Tống Thanh ngại ngùng khó xử!
Lưu Nghĩa mặt dày nhận lấy, cùng Tống Thanh vui vẻ ăn bữa sáng tinh tế này.
Vũ Ngọc Bình đến rất sớm, đã hẹn tám giờ đến, kết quả mới hơn bảy giờ đã đến rồi.
Bước vào thấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đang ăn sáng, hắn ngồi xuống cùng ăn với bọn họ.
Lưu Nghĩa trợn mắt nhìn: “Đại thiếu gia cậu không ăn ở nhà mà qua ăn nhờ chỗ chúng tôi à!”
“Ăn một mình trong nhà thật không có hứng.” Vũ Ngọc Bình không nghĩ gì liền nói: “Vẫn là ăn với mọi người vui vẻ hơn!”
Tống Thanh ngước đầu nhìn hắn: “Anh ở đây một mình à?”
“Ừm, người nhà tôi đều ở nước ngoài.” Vũ Ngọc Bình gật đầu, không chút phật lòng: “Nhiều năm rồi, sớm đã quen. Dù sao thì tôi cũng đã chạy khắp nam bắc rồi, nhà ở đâu, tôi cũng không biết.”
Nói xong câu này, Vũ Ngọc Bình nhìn Lưu Nghĩa, giọng điệu mang hai ý nghĩa nói: “Nếu như có gia đình của mình, vậy thì khác rồi. Người mình yêu ở đâu, thì nhà ở nơi đó.”
Lưu Nghĩa lập tức cúi đầu, không dám nhìn Vũ Ngọc Bình.
Đôi mắt đào hoa của Vũ Ngọc Bình hơi ảm đạm, lập tức lấy lại tinh thần nói: “Lần này chúng ta ra ngoài nán lại mấy ngày, không cần thu dọn quá nhiều đồ, dù sao chúng ta đều có người cung ứng.”
Lưu Nghĩa nhịn không được mà nói: “Đại thiếu gia người ta có tiền, ra ngoài cũng khác biệt à.”
Vũ Ngọc Bình thở dài một hơi: “Tiểu Nghĩa, em cũng được coi là con gái nhà có tiền mà.”
Lưu Nghĩa liền không nói gì nữa.
Thực ra nghiêm túc mà nói thì cô cũng đúng là con nhà giàu.
Cho dù là Từ Vân Khê hay Lưu Vân đều không thiếu tiền.
Hai người chỉ có một cô con gái, tài sản tương lai đều là của cô cả mà.
Cộng lại, mấy chục tỷ còn dư đó chứ.
Tống Thanh gạt gạt Lưu Nghĩa nói: “Cũng đúng nha! Mẹ nuôi và bố nuôi đúng là có chút tài sản! Nói ra thì chỉ có mình nghèo thôi. Mẹ mình chẳng để lại cho mình tài sản gì cả.”
“Cậu/em thôi đi!” Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình đồng thanh trả lời: “Những thứ như cổ phiếu, trái khoản, bất động sản đứng tên cậu cộng lại cũng khiến cậu/em thành một tiểu phú bà rồi!”
Vẻ mặt Tống Thanh ngỡ ngàng: “Tớ làm gì có?”
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình đồng thời bất đắc dĩ thở dài.
Ăn xong bữa sáng, Vũ Ngọc Bình lái xe chở Tống Thanh và Lưu Nghĩa đến tập hợp với đại đội.
Ừm, thực ra cũng không xa lắm.
Ngay tại cổng trang viên Cảnh Hoa.
Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương từ xa, quả nhiên hắn vẫn tới.
Lúc đứng gần, mình nên thể hiện như thế nào để không khó xử đây?
Hôm nay Hà Nhật Dương rất đẹp trai!
Hắn mặc một chiếc quần jean dài màu xanh phối với áo khoác màu đỏ vừa năng động, vừa đẹp trai.
Phan Thịnh, Phan Ly cũng không nhượng bộ, hai người đã quen cái gì cũng phải giống nhau, đều là bộ đồ màu xanh. Đơn giản xuất chúng hơn người.
Đợi sau khi Tống Thanh và Lưu Nghĩa bước đến, hai người lại lần nữa không nhịn được mà cảm khái: Người có tiền đúng là chịu chơi mà! Chỉ là đi ngắm hoa, mà giống như hoàng đế đi tuần tra vậy!
Không chỉ chuẩn bị ba chiếc xe RV (ngôi nhà di động), mà còn dẫn theo rất nhiều vệ sĩ và trợ lý nữa.
Tống Thanh không nhịn được mà hỏi: “Nói đi, chúng ta đi ngắm hoa ở đâu vậy? Sao lại phải lái cả xe RV đi?”
Không phải mọi người ngắm hoa đều đi ra vùng ngoại ô là xong việc sao?
Cần thiết phải đi xe RV không?
Phan Thịnh, Phan Ly cười vang: “Tất nhiên là đi thung lũng ngắm hoa rồi! Ở đó là nơi quay phim mới của chúng tôi, lúc này chính là thời gian hoa nở rực rỡ nhất, vừa hay thích hợp cho việc ngắm hoa. Vì quay bộ phim này, tổ quay phim bao toàn bộ thung lũng này trong mười năm, chỉ để trồng hoa, đã trồng được một năm. Bây giờ, đúng lúc đi nghiệm thu thành quả rồi.”
Tống Thanh gật đầu: “Thì ra là vậy!”
Nếu là nơi quay ngoại cảnh thì quả thực rất hợp tình hợp lý rồi!
Mình đã nói mà, quy cách đi ngắm hoa cao cấp như vậy, đúng là rảnh quá mà!
“Hoạt động hai năm nay của công ty giải trí Phan thị càng lúc càng lớn.” Lưu Nghĩa nói với Phan Thịnh Phan Ly: “Nghe nói giải thưởng năm nay đều bị các ngôi sao giải trí trong Phan thị các anh ôm trọn à?”
Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì trả lời: “Cũng tạm thôi, đầu tư lớn thì sẽ có kết quả cao thôi!”
“Đi thôi, nơi đó cũng khá xa đó.” Ánh mắt Hà Nhật Dương nhìn về phía Tống Thanh, hắn rất hài lòng với trang phục hôm nay của Tống Thanh.
Cô ấy mặc quần jean, mình cũng mặc quần jean, cái này có tính là ăn ý không?
Mọi người nhao nhao bước lên xe, đội ngũ xuất phát về phía mục tiêu.
Đi từ thành phố H đến nơi ngắm hoa mất cả nửa ngày.
Vừa xuống xe, Tống Thanh nhịn không được mà hét lên: “Oa, có cần phải khoa trương đến thế không! Chỉ để quay một bộ phim truyền hình thôi mà, thật sự phải trồng nhiều hoa như vậy ư!”
Tống Thanh lao vào giữa khóm hoa, xoay tròn tại chỗ.
Vô số cánh hoa bay lên theo động tác của cô, quả thực xinh đẹp như một nàng tiên.
Ánh mắt Hà Nhật Dương tập trung nhìn bóng dáng của Tống Thanh, chợt xuất hiện một hình ảnh đẹp không tả xiết trong đầu.
Một nàng tiên đứng giữa khóm hoa, quay đầu nhoẻn miệng cười lao về phía mình.
Nàng tiên Thanh Thanh.
Thanh Thanh là ai?
Tại sao trong đầu mình đột nhiên lại nghĩ ra cái tên này?
Khoan đã, ảo giác gần đây của mình sao lại càng lúc càng nhiều?
Là bởi cô gái tên là Seven này nên mới liên tưởng tới cái tên Thanh Thanh sao?
Cũng không phải, hình như người khác cũng gọi là Seven là Thanh Thanh mà.
Càng ngày càng hỗn loạn rồi.
Tống Thanh phóng mắt về phía xa, một thung lũng bằng phẳng lớn như vậy, toàn bộ là một thế giới đầy hoa.
Mảnh này, hơn mấy trăm mẫu đất, không hề lãng phí một tấc đất nào!
Giải trí Phan thị cũng quá giỏi rồi!
Lại có thể trồng được nhiều hoa như vậy.
Cho dù những bông hoa này không đáng bao tiền, nhưng muôn hoa khoe màu đua sắc như vậy, thoạt nhìn đúng là thấy vui vẻ thoải mái biết bao!
Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì nói: “Thế nào? Ngắm hoa như vậy, có phải là lần đầu tiên được thấy không?”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng là lần đầu tiên thấy!”
Lưu Nghĩa tò mò hỏi: “Lần này các anh vẫn quay phim tiên hiệp à?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời lắc đầu nói: “Sai! Thực ra lần này là quay một bộ phim ma huyễn. Vì vậy có yêu cầu hơi cao với trường quay! Tuy chế tác máy tính có thể giảm bớt việc nhưng sẽ mất đi rất nhiều hứng thú, vì vậy lần này đầu tư lớn là muốn có được một bộ phim ma huyễn thật khác biệt.”
Tống Thanh nói: “Nói đến việc này, các anh có cảm giác của một doanh nhân thành công không?”
Phan Thịnh Phan Ly chỉ vào Hà Nhật Dương nói: “Đừng đùa nữa được không? Thương nhân thành công bên kia kìa!”
Hà Nhật Dương nhíu mày: “Cũng tàm tạm.”
Bình luận facebook