Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-433
CHƯƠNG 433:
Chuyện này là sao?
Tại sao cứ đến thời khắc quan trọng, máy tính không sập nguồn thì cũng mất mạng?
Tống Thanh nhìn quanh một lượt, thì ra cô không cẩn thận đạp vào máy chủ nên máy mới bị tắt.
Kệ đi, không lên nữa.
Gặp lại anh cô sẽ giải thích sau.
Hà Nhật Dương vô cùng mong chờ hồi âm của Tống Thanh, sau đó hắn thấy avatar của đối phương tối thui.
Hà Nhật Dương muốn lật bàn!
A a a, có cần phải như vậy không?!
Tại sao lần nào cũng thế chứ!
Lần nào cũng nhằm đúng thời khắc quan trọng!
Không được, tối nay nếu không hỏi cho rõ ràng, hắn không ngủ được!
Hà Nhật Dương cầm áo khoác, đi thẳng về phía biệt thự của Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Nhưng lúc Hà Nhật Dương tới dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên phòng Tống Thanh, đúng lúc cô đang tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Nghĩ tới việc cô đã vất vả cả ngày, Hà Nhật Dương bỗng không muốn lên đó nữa.
Đau lòng.
Không nỡ.
Sao bản thân lại trở nên nóng nảy hấp tấp vậy nhỉ?
Trước đây anh không hề như thế!
Chẳng lẽ anh trẻ lại rồi?
Hà Nhật Dương cười nhạo bản thân mình, xoay người rời đi.
Ngày thứ hai sau buổi công diễn đầu tiên, Triệu Văn Văn quả nhiên ở nhà thờ Giang Sơn Lộ đợi Phương Mạn Luân.
Lúc Phương Mạn Luân xuất hiện, thời gian vừa đúng 8 giờ, không sớm không muộn.
Vừa vào cửa đã thấy nhà thờ rất yên tĩnh.
Chỉ có duy nhất Triệu Văn Văn mặc váy đen liền thân, tô son đỏ thắm ngồi trên ghế, im lặng đọc sách.
Không thể phủ nhận, khí chất của Triệu Văn Văn rất mạnh mẽ, mang hơi hướng nữ vương.
Nhưng Phương Mạn Luân không thích nổi thứ cảm giác cô mang lại.
Người ta nói, khi trong lòng bạn có hình bóng một ai đó, từ đó về sau người bạn thích chỉ có kiểu đó mà thôi.
Rõ ràng biết Tống Thanh không thích anh nhưng anh lại không thích được những cô gái kiểu khác.
Cậu ấm vô tâm vốn thiếu vắng hơn người khác, thế giới tình cảm luôn là con số không.
Sau khi nhiễm sắc màu tươi mới chói lòa của Tống Thanh, những màu sắc khác đều không chạm được tới anh.
Cho nên, dù hôm nay Triệu Văn Văn có xinh đẹp không gì tả nổi, Phương Mạn Luân cũng không bị vẻ đẹp của đối phương tác động đến.
Phương Mạn Luân lịch sự mà khách sáo: “Chào buổi sáng, cô Triệu!”
“Chào anh.” Triệu Văn Văn cười cười, gập quyển sách trên tay, nói: “Mời anh ngồi.”
“Không biết cô Triệu tìm tôi có chuyện gì không?” Phương Mạn Luân đi thẳng vào vấn đề, không hề dây dưa dài dòng.
Điều này hoàn toàn khác so với những người đàn ông thích dài dòng lôi thôi khác.
“Cậu Phương thật thẳng thắn.” Triệu Văn Văn cười cười, lấy từ trong túi ra một cái USB, nói: “Nghe nói anh muốn nhúng tay vào việc bầu cử trong hội nghị lần tới của nước Mễ? Trong này có tất cả tư liệu, không biết anh muốn khống chế khu vực nào nhỉ?”
Phương Mạn Luân đang muốn đưa tay ra lấy, Triệu Văn Văn đã thu tay về: “Chẳng lẽ anh không hỏi xem, cần phải ra giá thế nào sao?”
Phương Mạn Luân cười cười: “Cô muốn gì?”
“Em muốn anh.” Triệu Văn Văn ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Mạn Luân.
Nếu là trước đây, Phương Mạn Luân sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Chẳng phải chỉ là một cuộc hôn nhân thôi sao?
Nếu cuộc hôn nhân này có thể mang lại lợi ích cho hắn, cưới ai mà chẳng là cưới?
Nhưng từ sau khi quen biết Tống Thanh, nói một cách chính xác, từ 4 năm trước, suy nghĩ này của hắn đã thay đổi lúc nào không hay.
Phương Mạn Luân do dự.
Nếu hắn kết hôn cùng Triệu Văn Văn, liệu có phải vĩnh viễn cũng không thể ở bên Tống Thanh nữa không?
Nhưng mà tư liệu Triệu Văn Văn nắm giữ, có sức hút rất lớn.
Thâm nhập vào hội nghị lần tới của nước Mễ vẫn luôn là một trong những mục tiêu của Phương Mạn Luân.
Nhưng bao lâu nay vẫn chưa có cách nào làm được.
Trước mắt có cơ hội tốt như vậy nên nắm giữ hay là bỏ qua đây?
Trong nháy mắt, nội tâm Phương Mạn Luân giãy dụa.
Nhìn ánh mắt lóe sáng của Phương Mạn Luân, Triệu Văn Văn cười nói: “Anh không cần trả lời câu hỏi này ngay, em sẽ cho anh đủ thời gian. Hôm nay nếu đã đến đây rồi, chi bằng cùng nhau thưởng thức tiếng dương cầm và dàn đồng ca của nhà thờ đi.
Phương Mạn Luân lập tức đứng dậy: “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt. Ý của cô Triệu tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Xin phép đi trước.
Phương Mạn Luân nói xong, xoay người sải bước rời đi.
Nụ cười trên mặt Triệu Văn Văn không thể gượng thêm được nữa, cô nhanh chóng đứng dậy, gọi Phương Mạn Luân: “Đợi một chút! Phương Mạn Luân, em có chỗ nào không tốt chứ?”
Phương Mạn Luân dừng bước, vẫn quay lưng với Triệu Văn Văn.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong đầu có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lúc này một chữ cũng không nói ra được.
Đúng vậy, cô không tốt sao?
Cô rất tốt! Tốt cực kỳ!
Triệu Văn Văn là người thuộc tầng lớp thượng lưu, lại là hoàng hậu T-stage, sở hữu nhiều thứ mà những người con gái khác không có như địa vị, tài sản, danh vọng, ngoại hình, khí chất, tài ăn nói,…
Theo lí mà nói, phụ nữ như cô vô cùng hoàn mỹ. Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có được.
Bao gồm Phương Mạn Luân trước kia.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ mà anh đã từng cảm thấy tốt nhất, có nhiều người muốn nhất này lại không bằng chút sắc màu rực rỡ còn vương nơi đáy lòng.
Tống Thanh tốt không? Cô tốt mà cũng không tốt.
Mặc dù cô đoan trang thanh tú nhưng lại nhẹ dạ cả tin.
Ở bên người quá nhẹ dạ, lúc nào cũng phải tỉ mỉ che chở.
Vậy nên Hà Nhật Dương rất mệt.
Nhưng yêu một người, cho dù biết rõ sẽ rất mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì tình yêu luôn vô lý như vậy. Nó sẽ ăn mòn lý trí con người. Chỉ cần được ở bên người mình yêu, dù có khổ hơn nữa cũng cảm thấy ngọt ngào.
Vậy nên, giữa tình yêu và việc người đó có tốt hay không dường như chẳng có mối quan hệ nào cả.
Phương Mạn Luân rất rõ ràng điểm này.
Cho dù cả người Tống Thanh toàn là khuyết điểm thì thế nào chứ?
Ai bảo người chưa từng rung động trước ai như anh lại đổ cô chứ?
Có lẽ chính vì Tống Thanh quá mức nhẹ dạ mới chạm tới trái tim cô đơn cứng rắn của anh.
Cũng có lẽ, chỉ có người con gái yêu kiều mềm mại như Tống Thanh mới bao bọc được trái tim băng giá này của anh.
Phương Mạn Luân không xoay người, nhẹ nhàng nói: “Cô rất tốt, là tôi trèo cao.”
“Anh thích Tống Thanh.”Triệu Văn Văn từ từ bước về phía Phương Mạn Luân: “Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, Tống Thanh không có tình cảm với anh.”
“Đó là chuyện của tôi.” Giọng Phương Mạn Luân lạnh lùng.
“Đúng vậy, đó là chuyện của anh. Em không can thiệp nổi.” Triệu Văn Văn đi tới trước mặt Phương Mạn Luân: “Nhưng em thích anh, anh cũng không can thiệp được.”
Phương Mạn Luân cười nhẹ: “Cảm ơn. Nhưng, không cần!”
“Em sẽ không buông tay dễ dàng đâu.” Triệu Văn Văn nói: “Anh yên tâm, em sẽ không làm ra những chuyện mất hết tính người như Thôi Nguyệt Lam đâu. Tống Thanh vốn không thích anh, cô ấy không phải tình địch của em. Em sẽ chung sống hòa thuận với Tống Thanh, trở thành chị em tốt của cô ấy. Anh từ chối em nhưng sẽ không từ chối cô ấy, những nơi có mặt Tống Thanh thì sẽ có mặt em. Như vậy dù anh có muốn tránh em cũng không được.”
Không thể không nói, Triệu Văn Văn là một người phụ nữ cực kỳ thông minh.
Cô có thể nhìn thấu tất cả.
Còn rất biết cách kinh doanh.
Quả nhiên là nhân tài do gia đình giàu sang quyền thế đào tạo ra.
Không hổ là nữ hoàng catwalk.
Nhiều năm va vấp, giúp cô sáng suốt hơn Thôi Nguyệt Lam và Phương Khanh Hân nhiều.
Đương nhiên, chuyện này có liên quan tới việc Tống Thanh không thích Phương Mạn Luân.
Nếu người Tống Thanh thích là Phương Mạn Luân, có lẽ Triệu Văn Văn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Nghe lời Triệu Văn Văn nói, Phương Mạn Luân cười cười: “Cảm ơn cô tha cho Thanh Thanh.”
Triệu Văn Văn cười khổ.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.” Phương Mạn Luân nói: “Tôi cũng rất mong đợi cô sẽ làm thế nào để tôi chấp nhận cô. Hẹn gặp lại.”
Phương Mạn Luân xoay người rời đi.
Triệu Văn Văn đứng lặng tại chỗ, nụ cười trên mặt dần nguội lạnh, bực bội nhét USB vào trong túi, xoay người định rời đi.
Cô vừa đi được vài bước đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi ở trên bàn cách đó không xa.
Con ngươi Triệu Văn Văn co lại, bước nhanh về phía đó, kích động hỏi: “Trình Thiên Cát, sao anh lại ở đây?!”
Trình Thiên Cát phóng khoáng lắc chân, thuận miệng trả lời: “Anh đến xem em tỏ tình!”
Sắc mặt Triệu Văn Văn thoắt cái trắng nhợt: “Chuyện vừa nãy anh đều thấy hết rồi?”
“Đúng vậy.” Trình Thiên Cát ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên vách tường bên đó các thiên sứ đang vui vẻ bay lượn.
“Em…” Triệu Văn Văn cắn môi.
“Không cần giải thích gì cả. Chọn Phương Mạn Luân có lẽ là quyết định đúng đắn.” Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Nhưng mà, anh vẫn phải nói một tiếng cảm ơn.”
“Cái gì?” Triệu Văn Văn mờ mịt nhìn Trình Thiên Cát.
“Em nói, em không đối phó Tống Thanh mà sẽ làm bạn với cô ấy. Chỉ cần câu nói này thôi đã đủ để anh cảm ơn em rồi.” Trình Thiên Cát nghiêm túc nhìn Triệu Văn Văn: “Nếu em làm tổn thương Thanh Thanh, anh sẽ không tha thứ cho em.”
“Anh cũng biết Tống Thanh?” Triệu Văn Văn biến sắc, cả cơ thể như chim sợ cành cong.
Tại sao đám đàn ông xuất sắc bên cạnh cô đều quen Tống Thanh?!
Hơn nữa còn đánh giá Tống Thanh rất cao!
“Đâu chỉ là biết. Anh còn nợ cô ấy một lời giải thích, nợ cả một câu xin lỗi.” Trình Thiên Cát thở dài: “Chỉ là không biết, đời này liệu còn có cơ hội nữa không. Giờ đây cô ấy đã quên anh, hoàn toàn không biết trên thế giới này có một người như anh tồn tại, có lẽ, câu xin lỗi này sẽ chẳng bao giờ được nói ra.”
“Vậy nên anh ở lại chỉ để cảnh cáo em không được làm gì bất lợi với Tống Thanh. Phải không?” Triệu Văn Văn cụp mắt, gương mặt cam chịu: “Em hiểu rồi. Anh yên tâm, em sẽ không làm gì cô ấy cả. Em không có cái gan ấy.”
“Em luôn là một cô gái thông minh. Trước giờ vẫn vậy.” Trình Thiên Cát cười nhìn Triệu Văn Văn.
“Có thông minh hơn nữa thì cũng để làm gì đâu? Vẫn không giữ được anh đấy thôi!” Triệu Văn Văn cười khổ.
“Cô bé ngốc. Phải hạnh phúc nhé, anh đi đây.” Trình Thiên Cát nhảy phắt từ trên bàn xuống, xoay người rời đi.
Triệu Văn Văn không ngăn anh lại, chỉ hỏi một câu: “Chúng ta còn gặp lại chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Trình Thiên Cát vừa đi vừa nói: “Nếu em bảo vệ tốt cho Thanh Thanh, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại.”
Mắt Triệu Văn Văn ươn ướt, nhưng cô lại cười rộ lên: “Được, anh nói rồi đó nhé! Em tin câu này của anh rồi.”
Trình Thiên Cát không trả lời, đẩy cửa rời đi.
Triệu Văn Văn đứng dựa vào bàn, nhắm mắt lại.
Đôi môi hồng thắm cũng không giấu được gương mặt tiều tụy của cô.
Đời người có rất nhiều thứ muốn mà không được.
Lúc nhỏ là Trình Thiên Cát, lớn lên là cả gia tộc!
Chuyện này là sao?
Tại sao cứ đến thời khắc quan trọng, máy tính không sập nguồn thì cũng mất mạng?
Tống Thanh nhìn quanh một lượt, thì ra cô không cẩn thận đạp vào máy chủ nên máy mới bị tắt.
Kệ đi, không lên nữa.
Gặp lại anh cô sẽ giải thích sau.
Hà Nhật Dương vô cùng mong chờ hồi âm của Tống Thanh, sau đó hắn thấy avatar của đối phương tối thui.
Hà Nhật Dương muốn lật bàn!
A a a, có cần phải như vậy không?!
Tại sao lần nào cũng thế chứ!
Lần nào cũng nhằm đúng thời khắc quan trọng!
Không được, tối nay nếu không hỏi cho rõ ràng, hắn không ngủ được!
Hà Nhật Dương cầm áo khoác, đi thẳng về phía biệt thự của Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Nhưng lúc Hà Nhật Dương tới dưới lầu, ngẩng đầu nhìn lên phòng Tống Thanh, đúng lúc cô đang tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Nghĩ tới việc cô đã vất vả cả ngày, Hà Nhật Dương bỗng không muốn lên đó nữa.
Đau lòng.
Không nỡ.
Sao bản thân lại trở nên nóng nảy hấp tấp vậy nhỉ?
Trước đây anh không hề như thế!
Chẳng lẽ anh trẻ lại rồi?
Hà Nhật Dương cười nhạo bản thân mình, xoay người rời đi.
Ngày thứ hai sau buổi công diễn đầu tiên, Triệu Văn Văn quả nhiên ở nhà thờ Giang Sơn Lộ đợi Phương Mạn Luân.
Lúc Phương Mạn Luân xuất hiện, thời gian vừa đúng 8 giờ, không sớm không muộn.
Vừa vào cửa đã thấy nhà thờ rất yên tĩnh.
Chỉ có duy nhất Triệu Văn Văn mặc váy đen liền thân, tô son đỏ thắm ngồi trên ghế, im lặng đọc sách.
Không thể phủ nhận, khí chất của Triệu Văn Văn rất mạnh mẽ, mang hơi hướng nữ vương.
Nhưng Phương Mạn Luân không thích nổi thứ cảm giác cô mang lại.
Người ta nói, khi trong lòng bạn có hình bóng một ai đó, từ đó về sau người bạn thích chỉ có kiểu đó mà thôi.
Rõ ràng biết Tống Thanh không thích anh nhưng anh lại không thích được những cô gái kiểu khác.
Cậu ấm vô tâm vốn thiếu vắng hơn người khác, thế giới tình cảm luôn là con số không.
Sau khi nhiễm sắc màu tươi mới chói lòa của Tống Thanh, những màu sắc khác đều không chạm được tới anh.
Cho nên, dù hôm nay Triệu Văn Văn có xinh đẹp không gì tả nổi, Phương Mạn Luân cũng không bị vẻ đẹp của đối phương tác động đến.
Phương Mạn Luân lịch sự mà khách sáo: “Chào buổi sáng, cô Triệu!”
“Chào anh.” Triệu Văn Văn cười cười, gập quyển sách trên tay, nói: “Mời anh ngồi.”
“Không biết cô Triệu tìm tôi có chuyện gì không?” Phương Mạn Luân đi thẳng vào vấn đề, không hề dây dưa dài dòng.
Điều này hoàn toàn khác so với những người đàn ông thích dài dòng lôi thôi khác.
“Cậu Phương thật thẳng thắn.” Triệu Văn Văn cười cười, lấy từ trong túi ra một cái USB, nói: “Nghe nói anh muốn nhúng tay vào việc bầu cử trong hội nghị lần tới của nước Mễ? Trong này có tất cả tư liệu, không biết anh muốn khống chế khu vực nào nhỉ?”
Phương Mạn Luân đang muốn đưa tay ra lấy, Triệu Văn Văn đã thu tay về: “Chẳng lẽ anh không hỏi xem, cần phải ra giá thế nào sao?”
Phương Mạn Luân cười cười: “Cô muốn gì?”
“Em muốn anh.” Triệu Văn Văn ánh mắt thâm trầm nhìn Phương Mạn Luân.
Nếu là trước đây, Phương Mạn Luân sẽ không do dự mà đồng ý ngay.
Chẳng phải chỉ là một cuộc hôn nhân thôi sao?
Nếu cuộc hôn nhân này có thể mang lại lợi ích cho hắn, cưới ai mà chẳng là cưới?
Nhưng từ sau khi quen biết Tống Thanh, nói một cách chính xác, từ 4 năm trước, suy nghĩ này của hắn đã thay đổi lúc nào không hay.
Phương Mạn Luân do dự.
Nếu hắn kết hôn cùng Triệu Văn Văn, liệu có phải vĩnh viễn cũng không thể ở bên Tống Thanh nữa không?
Nhưng mà tư liệu Triệu Văn Văn nắm giữ, có sức hút rất lớn.
Thâm nhập vào hội nghị lần tới của nước Mễ vẫn luôn là một trong những mục tiêu của Phương Mạn Luân.
Nhưng bao lâu nay vẫn chưa có cách nào làm được.
Trước mắt có cơ hội tốt như vậy nên nắm giữ hay là bỏ qua đây?
Trong nháy mắt, nội tâm Phương Mạn Luân giãy dụa.
Nhìn ánh mắt lóe sáng của Phương Mạn Luân, Triệu Văn Văn cười nói: “Anh không cần trả lời câu hỏi này ngay, em sẽ cho anh đủ thời gian. Hôm nay nếu đã đến đây rồi, chi bằng cùng nhau thưởng thức tiếng dương cầm và dàn đồng ca của nhà thờ đi.
Phương Mạn Luân lập tức đứng dậy: “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt. Ý của cô Triệu tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Xin phép đi trước.
Phương Mạn Luân nói xong, xoay người sải bước rời đi.
Nụ cười trên mặt Triệu Văn Văn không thể gượng thêm được nữa, cô nhanh chóng đứng dậy, gọi Phương Mạn Luân: “Đợi một chút! Phương Mạn Luân, em có chỗ nào không tốt chứ?”
Phương Mạn Luân dừng bước, vẫn quay lưng với Triệu Văn Văn.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Trong đầu có trăm ngàn lời muốn nói nhưng lúc này một chữ cũng không nói ra được.
Đúng vậy, cô không tốt sao?
Cô rất tốt! Tốt cực kỳ!
Triệu Văn Văn là người thuộc tầng lớp thượng lưu, lại là hoàng hậu T-stage, sở hữu nhiều thứ mà những người con gái khác không có như địa vị, tài sản, danh vọng, ngoại hình, khí chất, tài ăn nói,…
Theo lí mà nói, phụ nữ như cô vô cùng hoàn mỹ. Bất cứ người đàn ông nào cũng muốn có được.
Bao gồm Phương Mạn Luân trước kia.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ mà anh đã từng cảm thấy tốt nhất, có nhiều người muốn nhất này lại không bằng chút sắc màu rực rỡ còn vương nơi đáy lòng.
Tống Thanh tốt không? Cô tốt mà cũng không tốt.
Mặc dù cô đoan trang thanh tú nhưng lại nhẹ dạ cả tin.
Ở bên người quá nhẹ dạ, lúc nào cũng phải tỉ mỉ che chở.
Vậy nên Hà Nhật Dương rất mệt.
Nhưng yêu một người, cho dù biết rõ sẽ rất mệt mỏi nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.
Bởi vì tình yêu luôn vô lý như vậy. Nó sẽ ăn mòn lý trí con người. Chỉ cần được ở bên người mình yêu, dù có khổ hơn nữa cũng cảm thấy ngọt ngào.
Vậy nên, giữa tình yêu và việc người đó có tốt hay không dường như chẳng có mối quan hệ nào cả.
Phương Mạn Luân rất rõ ràng điểm này.
Cho dù cả người Tống Thanh toàn là khuyết điểm thì thế nào chứ?
Ai bảo người chưa từng rung động trước ai như anh lại đổ cô chứ?
Có lẽ chính vì Tống Thanh quá mức nhẹ dạ mới chạm tới trái tim cô đơn cứng rắn của anh.
Cũng có lẽ, chỉ có người con gái yêu kiều mềm mại như Tống Thanh mới bao bọc được trái tim băng giá này của anh.
Phương Mạn Luân không xoay người, nhẹ nhàng nói: “Cô rất tốt, là tôi trèo cao.”
“Anh thích Tống Thanh.”Triệu Văn Văn từ từ bước về phía Phương Mạn Luân: “Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, Tống Thanh không có tình cảm với anh.”
“Đó là chuyện của tôi.” Giọng Phương Mạn Luân lạnh lùng.
“Đúng vậy, đó là chuyện của anh. Em không can thiệp nổi.” Triệu Văn Văn đi tới trước mặt Phương Mạn Luân: “Nhưng em thích anh, anh cũng không can thiệp được.”
Phương Mạn Luân cười nhẹ: “Cảm ơn. Nhưng, không cần!”
“Em sẽ không buông tay dễ dàng đâu.” Triệu Văn Văn nói: “Anh yên tâm, em sẽ không làm ra những chuyện mất hết tính người như Thôi Nguyệt Lam đâu. Tống Thanh vốn không thích anh, cô ấy không phải tình địch của em. Em sẽ chung sống hòa thuận với Tống Thanh, trở thành chị em tốt của cô ấy. Anh từ chối em nhưng sẽ không từ chối cô ấy, những nơi có mặt Tống Thanh thì sẽ có mặt em. Như vậy dù anh có muốn tránh em cũng không được.”
Không thể không nói, Triệu Văn Văn là một người phụ nữ cực kỳ thông minh.
Cô có thể nhìn thấu tất cả.
Còn rất biết cách kinh doanh.
Quả nhiên là nhân tài do gia đình giàu sang quyền thế đào tạo ra.
Không hổ là nữ hoàng catwalk.
Nhiều năm va vấp, giúp cô sáng suốt hơn Thôi Nguyệt Lam và Phương Khanh Hân nhiều.
Đương nhiên, chuyện này có liên quan tới việc Tống Thanh không thích Phương Mạn Luân.
Nếu người Tống Thanh thích là Phương Mạn Luân, có lẽ Triệu Văn Văn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Nghe lời Triệu Văn Văn nói, Phương Mạn Luân cười cười: “Cảm ơn cô tha cho Thanh Thanh.”
Triệu Văn Văn cười khổ.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.” Phương Mạn Luân nói: “Tôi cũng rất mong đợi cô sẽ làm thế nào để tôi chấp nhận cô. Hẹn gặp lại.”
Phương Mạn Luân xoay người rời đi.
Triệu Văn Văn đứng lặng tại chỗ, nụ cười trên mặt dần nguội lạnh, bực bội nhét USB vào trong túi, xoay người định rời đi.
Cô vừa đi được vài bước đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi ở trên bàn cách đó không xa.
Con ngươi Triệu Văn Văn co lại, bước nhanh về phía đó, kích động hỏi: “Trình Thiên Cát, sao anh lại ở đây?!”
Trình Thiên Cát phóng khoáng lắc chân, thuận miệng trả lời: “Anh đến xem em tỏ tình!”
Sắc mặt Triệu Văn Văn thoắt cái trắng nhợt: “Chuyện vừa nãy anh đều thấy hết rồi?”
“Đúng vậy.” Trình Thiên Cát ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên vách tường bên đó các thiên sứ đang vui vẻ bay lượn.
“Em…” Triệu Văn Văn cắn môi.
“Không cần giải thích gì cả. Chọn Phương Mạn Luân có lẽ là quyết định đúng đắn.” Trình Thiên Cát tiếp tục nói: “Nhưng mà, anh vẫn phải nói một tiếng cảm ơn.”
“Cái gì?” Triệu Văn Văn mờ mịt nhìn Trình Thiên Cát.
“Em nói, em không đối phó Tống Thanh mà sẽ làm bạn với cô ấy. Chỉ cần câu nói này thôi đã đủ để anh cảm ơn em rồi.” Trình Thiên Cát nghiêm túc nhìn Triệu Văn Văn: “Nếu em làm tổn thương Thanh Thanh, anh sẽ không tha thứ cho em.”
“Anh cũng biết Tống Thanh?” Triệu Văn Văn biến sắc, cả cơ thể như chim sợ cành cong.
Tại sao đám đàn ông xuất sắc bên cạnh cô đều quen Tống Thanh?!
Hơn nữa còn đánh giá Tống Thanh rất cao!
“Đâu chỉ là biết. Anh còn nợ cô ấy một lời giải thích, nợ cả một câu xin lỗi.” Trình Thiên Cát thở dài: “Chỉ là không biết, đời này liệu còn có cơ hội nữa không. Giờ đây cô ấy đã quên anh, hoàn toàn không biết trên thế giới này có một người như anh tồn tại, có lẽ, câu xin lỗi này sẽ chẳng bao giờ được nói ra.”
“Vậy nên anh ở lại chỉ để cảnh cáo em không được làm gì bất lợi với Tống Thanh. Phải không?” Triệu Văn Văn cụp mắt, gương mặt cam chịu: “Em hiểu rồi. Anh yên tâm, em sẽ không làm gì cô ấy cả. Em không có cái gan ấy.”
“Em luôn là một cô gái thông minh. Trước giờ vẫn vậy.” Trình Thiên Cát cười nhìn Triệu Văn Văn.
“Có thông minh hơn nữa thì cũng để làm gì đâu? Vẫn không giữ được anh đấy thôi!” Triệu Văn Văn cười khổ.
“Cô bé ngốc. Phải hạnh phúc nhé, anh đi đây.” Trình Thiên Cát nhảy phắt từ trên bàn xuống, xoay người rời đi.
Triệu Văn Văn không ngăn anh lại, chỉ hỏi một câu: “Chúng ta còn gặp lại chứ?”
“Đương nhiên rồi.” Trình Thiên Cát vừa đi vừa nói: “Nếu em bảo vệ tốt cho Thanh Thanh, chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại.”
Mắt Triệu Văn Văn ươn ướt, nhưng cô lại cười rộ lên: “Được, anh nói rồi đó nhé! Em tin câu này của anh rồi.”
Trình Thiên Cát không trả lời, đẩy cửa rời đi.
Triệu Văn Văn đứng dựa vào bàn, nhắm mắt lại.
Đôi môi hồng thắm cũng không giấu được gương mặt tiều tụy của cô.
Đời người có rất nhiều thứ muốn mà không được.
Lúc nhỏ là Trình Thiên Cát, lớn lên là cả gia tộc!
Bình luận facebook