Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-441
CHƯƠNG 441:
Tống Thanh gật đầu: “Ờ, biết rồi.”
Lưu Nghĩa thấy Tống Thanh với vẻ không quan tâm, dịnh vai xoay người Tống Thanh lại, một vẻ nghiêm túc nói: “Cậu tin tớ! Cô ấy thích Hà Nhật Dương, nhưng Hà Nhật Dương không quan tâm cô ấy.”
Tống Thanh nắm ngược lại tay của Lưu Nghĩa, nói: “Cậu nên tin tớ mới đúng! Phương Khanh Hân rõ ràng cô ấy nhắm lấy Ngọc Bìnhđó!”
Lưu Nghĩa không nghĩ thế: “Nếu như cô ấy nhắm lấy Ngọc Bìnhthì càng tốt.”
“Tại sao thế?” Tống Thanh hỏi lại.
“Như thế thì sẽ không ai phá hoại cậu và Hà Nhật Dương rồi. Tớ không sao, đả kích có lơn hơn nữa tớ vẫn chịu được. Nhưng câu không được, tớ đã hứa với mẹ nuôi và mẹ ruột, phải bảo vệ cậu thật tốt.” Lưu Nghĩa trả lời một cách nghiêm túc.
Tống Thanh với vẻ cảm động: “Ngốc quá. Tớ cũng mong cậu và Vũ Ngọc Bình có thể hạnh phúc bên nhau! Nói lại, hai người từ khi nào bắt đầu thế?”
‘Cái gì! Tớ mới không bắt đầu với cậu ta!” mặt Lưu Nghĩa đỏ bừng: “Tên đó trăng hoa thế kia. Miệng lưỡi lại ngọt.”
“Thế sao?” Tống Thanh cười xấu, trêu Lưu Nghĩa: “Thế tớ đem câu này nói với Ngọc Bình?”
“Đi đi đi, cậu cứ đi!” Lưu Nghĩa cố tình đưa tay chọc vào chỗ nhột của Tống Thanh: “Chỉ biết trêu tớ! Cậu và Hà Nhật Dương cũng như nhau mà! Năm ngoái cậu nói không hứng thú với tình cảm, sao đây, vừa gặp Hà Nhật Dương liền không giữ nổi nữa? Tớ sớm biết là như thế mà! Cậu đấy, cả đời này không rời khỏi được cậu ta.’
Tống Thanh kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cái gì? Sao cậu biết tớ và cậu ấy?”
“Sau này cậu sẽ rõ. Đi thôi đi thôi. Đi xem phòng ngủ của chúng ta.” Lưu Nghĩa đẩy Tống Thanh vào trong.
Buổi tối, Tống Thanh cùng Từ Vân Khê gọi điện, đem tình hình chi tiết báo cáo với Từ Vân Khê, Từ Vân Khê không lên tiếng.
Tống Thanh không kiềm nổi nói: Mẹ nuôi, mẹ khảo nghiệm bố cũng bao nhiêu năm rồi, cũng hết giận rồi chứ?”
Từ Vân Khê than nhẹ một tiếng, nói: “Con à, loại chuyện này, làm sao ta có thể nói với con đây? Ta và Lưu Vân thực ra không hợp nhau, chúng ta bên nhau là cải lộn, còn không bằng xa nhau mấy chục năm nay, thế mà lại bình yên. Bây giờ tuổi tác đã lớn cả rồi, tái hôn hay không tái hôn, thực ra đều không quan trọng.”
“Nhưng mà mẹ nuôi vẫn rất quan tâm chuyện bố nuôi đi xem mắt đó!” Tống Thanh không tiếp chuyện vừa rồi mà nói: “Yêu nhau không ở với nhau, đây gọi là đạo lý gì? Bố nuôi và Tôn Dương Dương thật sự không có gì, Tôn Dương Dương là người trung thực, cô ấy thừa nhận cô ấy từng yêu bố nuôi, nhưng cô ấy cũng thừa nhận, tâm tư của bố nuôi luôn bên cạnh mẹ, Tôn Dương Dương càng thừa nhận cô ấy không làm được mẹ kế. Cho nên tổng hợp lại các nhân tố, mẹ căn bản không có lý do rời xa! Ngoại trừ mẹ đối với bố nuôi hết tình cảm, thế thì xem như con chưa nói gì cả là được.”
“Được rồi, chuyện này cám ơn con.” Từ Vân Khê nói: “Mẹ sẽ suy nghĩ. Đúng rồi, mẹ con rất khỏe, Tiểu Duệ và Tiểu Hà cũng rất ngoan, con cứ yên tâm.”
“Dạ vâng.” Tống Thanh gật đầu: “Họ đều ở Nhà họ Tống, con cũng yên tâm. Bà ngoại họ đều thích trẻ con, các anh lại đều không vội, Tiểu Duệ và Tiểu Hà ở Nhà họ Tống, đó thực sự sắp thành tiểu bá vương! Nghe nói trong khoảng thời gian này gây ra không ít chuyện, nhưng chính là không ai nói với con.”
“Họ chính là sợ con giận.” Từ Vân Khê cười: “Trẻ con nhà ai mà không nghịch ngợm? Yên tâm là được.”
“Ừm, mẹ nuôi ở Đông Bắc chơi vui vẻ, đừng lo cho chúng con, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho nhau.” Tống Thanh nói với giọng ngọt ngào: “Nói không chừng, mẹ không còn lâu nữa là được làm nhạc mẫu!”
“Ây dô, nếu thế thì quá tốt!” Từ Vân Khê không kiềm được than một hơi dài: “Hôn sự của Tiểu Nghĩa giao cho con đó! Thanh Thanh, con phải trông thật kĩ, đừng để Tiểu Nghĩa đánh người ta bỏ chạy nhé! Xấu chút nghèo chút cũng không sao, chỉ cần chịu lấy là được!”
Tống Thanh cười ra tiếng: “Được ạ, con sẽ làm theo lời mẹ!”
Gọi điện thoại xong, có người gõ cửa kêu ra ăn cơm.
Mọi người đều ngồi chung một bàn ăn, không bàn chuyện công không nói chuyện ân oán, cũng xem như là một bữa tối hòa thuận.
Sau khi ăn cơm xong, Vũ Ngọc Bình kéo Tống Thanh: “Thanh Thanh, cậu xác định là đi cái họp mặt offline game chứ?”
Tống Thanh gật đầu.
“Thế Tiểu Nghĩa thì sao? Tiểu Nghĩa có đi hay không?” Vũ Ngọc Bình hỏi: “Tớ hỏi mãi Tiểu Nghĩa, nhưng cô ấy không trả lời.”
Tống Thanh ôm lấy cánh tay, nhìn Vũ Ngọc Bình, cười với ý xấu xa: “Cậu cũng muốn đi? Ưm, đúng rồi, nghe nói sau khi lần họp mặt offline này sẽ hợp nhất các khu vực. Bốn khu vực hợp làm một, chúng ta đều sẽ nằm trong một khu vực! Sao thế? Muốn tranh danh hiệu đệ nhất nam thần với tướng công của tôi?”
Ánh mắt Vũ Ngọc Bình là lạ mà nhìn Tống Thanh.
Thiếu chút buộc miệng nói ra, cậu làm sao biết Hà Nhật Dương chính là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng?
Nhưng, câu nói này của Vũ Ngọc Bình liền dừng đúng lúc, không nói ra bí mật này.
“Tôi làm gì dám? Trong hiện thực giành không nổi, trong game càng không thể nào!” Vũ Ngọc Bình với vẻ không vui trả lời nói: “Lần hợp nhất này, danh xưng đệ nhất mỹ nam của tướng công cậu cũng không ai chấn động nổi!”
Tống Thanh bật cười ra tiếng.
Thật mong chờ!
Nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng, đệ nhất nam thần cả khu vực, sẽ trông như thế nào?
Có phải cũng giống như trong game dịu dàng đa tình thế kia?
Có phải người thật cũng xuất sắc như thế?
Hà Nhật Dương đứng bên cạnh, nghe cuộc đối thoại của Vũ Ngọc Bình và Tống Thanh, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.
Anh ấy cũng rất mong đợi.
Nhưng, anh ấy càng mong đợi là, khi Tống Thanh nhìn thấy anh ấy, sẽ có biểu cảm gì.
Những người khác nghe cuộc đối thoại của Tống Thanh và Vũ Ngọc Bình, biểu cảm mỗi người đều không giống nhau.
Phương Mạn Luân nhanh chóng lướt qua Tống Thanh và Hà Nhật Dương, sau đó nhìn lấy Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân thì lại nhanh chóng nhìn qua Vũ Ngọc Bình, liền cúi thấp đầu.
Lưu Nghĩa đứng bên cạnh ngầu ngầu bảnh bảnh không lên tiếng.
Bên kia, Tống Duệ và Tống Hà mặc đồ ngủ nằm trên giường Tống Linh, chờ Tống Linh về.
Nhưng cậu đến giờ này vẫn chưa chịu về.
Tống Duệ và Tống Hà chờ đến buồn ngủ, cứ thế trực tiếp ngủ trên giường Tống Linh.
Tống Linh vừa về đến nhà liền thấy cảnh này.
Nhìn hai đứa cháu ngủ trên giường mình một cách ngon lành, Tống Linh không nhịn được cười.
Nhẹ tay nhẹ chân đi qua, đắp chăn cho hai đứa trẻ, quay người nhẹ nhàng đi ra, tắt đen.
Vừa đến phòng khách, thì thấy Sùng Minh bốn cẳng chổng lên trời nằm trên sofa.
Chân mày đẹp của Tống Linh liền nhướng cao: “Cậu sạo lại đến nữa rồi?”
“Cậu không đi tìm tôi, tôi chỉ có thể đến tìm cậu!” Sùng Minh lười nhát trả lời nói: “Cậu quả nhiên là vô lương tâm!”
Tống Linh liền xông qua, che lấy miệng hắn ta, hạ thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện ở đây, hai đứa nhỏ đang ngủ!”
“Hai đứa nó lại đến tìm cậu?” Sùng Minh lấy tay Tống Linh ra, liền cười vui cả mặt: “Bọn trẻ chiếm phòng của cậu, thế đêm nay có phải cậu có thể ngủ cùng tôi?”
Tống Linh lướt mắt nhìn hắn ta: “Nghĩ cũng đừng hòng. Tôi đối với đàn ông không hứng thú chính là không hứng thú.’
Sùng Minh cười xấu nói: “Vậy sao? Thế tối nay cậu ngủ ở đâu? Chỗ cậu chỉ có hai cai phòng.”
“Cậu đi về nhà” Tống Linh nói: “Đừng ở mãi chỗ tôi.’
“Không được, tôi đã mấy ngày không gặp cậu rồi.” Sùng Minh dở trò vô lại.
“Nói lại cậu cứ hóng hách như thế mà xuất hiện trong nước, thật không vấn đề sao?” Tống Linh nhíu mày nói: “Có phải là không có người truy sát cậu nữa?”
Sùng Minh nắm lấy tóc trên đầu nói: “Người có thể bắt lấy tôi, chưa xuất hiện. Tôi chính là đến thăm cậu, nhìn cậu bị dọa thành thế kia. Nghe nói công ty cậu muốn tổ chức cuộc họp mặt offline?”
“Rồi sao?” Tống Linh nhướng mày nhìn hắn ta.
“Tôi cũng là người chơi, tôi có thể đi chứ?” Sùng Minh hỏi.
“Cậu điên à!” Tống Linh liền mở to mắt: “Cậu dám xuất hiện trước công chúng, cậu không sợ bị nguời ta giết tại chỗ à?”
“Cậu đang lo cho tôi?” Sùng Minh liền cười, ánh mắt tà mị, bây giờ có chút vẻ đắc ý.
“Ai lo cho cậu chứ? Tôi là sợ cậu phá hư buổi hoạt động của tôi!” Tống Linh liền trả lời nói: “Đó là lần đầu công ty mở cuộc họp mặt offline!”
Sùng Minh bị Tống Linh kéo đứng đậy, hết cách nói: “Được thôi được thôi, tôi cứ xem như cậu nói trái lòng vậy.”
Tống Linh trừng mắt, thấy sắp nổi giận.
Sùng Minh không tiếp tục ghẹo nữa, chỉ có thể nói: “Được rồi được rồi, thấy cậu vẫn tốt, tôi yên tâm rồi. Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói dứt lời, Sùng Minh cứ thế mở cửa sổ, từ cửa sổ nhanh chóng rời khỏi.
Tống Linh bình tĩnh lại, đóng cửa sổ.
Trời lạnh thế này, đừng để bọn trẻ bị lạnh.
Tống Linh vừa đóng cửa, quay người lại thì nghe tiếng cửa kêu.
Tống Duệ dụi mắt đi ra: “Cậu, cậu cuối cùng đã về rồi.”
“Sao thế? Chuyện gì mà vội thế?” Tống Linh đi qua, bế lấy Tống Duệ, nhét trở vào trong chăn: “Nếu đã buồn ngủ thì ngủ trước, có chuyện gì để mai nói.”
“Cậu, con chỉ muốn hỏi cậu một chuyện.” Tống Duệ nói: “Tiểu Hà ngủ say rồi con mới dám hỏi. Nếu không con sợ Tiểu Hà lại khóc nữa.”
Tống Linh gật đầu.
Tống Duệ cẩn thận nhìn lấy dáng ngủ bốn cẳng chổng lên trời của Tống Hà, thấp giọng nói: “Cậu, cậu thấy qua hình của Hà Nhật Dương. Tại sao con lại giống cậu ta như vây?”
Tống Linh liền bị hỏi cứng họng!
Mấy câu hỏi này, anh ấy làm sao mà trả lời?
Nói sự thật sao?
Bọn trẻ có thể chấp nhận không?
Làm sao giải thích chuyện của bố mẹ nó?
Bây giờ Thanh Thanh và Hà Nhật Dương bên nhau, bọn trẻ sẽ nghĩ như thế nào?
Bây giờ trong đầu Tống Linh biết bao ý nghĩ xẹt qua, cứ như lướt màn hình vậy, biết bao ý nghĩ lướt qua.
Tống Duệ tiếp tục hỏi: “Nếu như nói trên đời này người giống người là chuyện bình thường, nhưng giống đến mức như chúng con vậy, có phải là quá trùng hợp? Hà Nhật Dương có phải là bố của bọn con?”
Tống Linh liền do dự: “Điều này...”
“Tiểu Hà dạo này cứ nhắc mãi chuyện tìm bố dượng, nhưng nếu em ấy biết Hà Nhật Dương chính là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng...” Tống Duệ không nói tiếp nữa.
Nhà họ Tống có truyền thống, Tống Duệ kế thừa rất tốt, đó chính là nô lệ em gái.
Người nắm quyền Nhà họ Tống bây giờ chính là nô lệ em gái, bị khống chế bởi Tống Tử Dao.
Đến đời Tống Thanh, Tống Nhất họ cũng như thế, bị khống chế bởi Tống Thanh.
Đến đời Tống Hà, Tống Duệ cũng không ngoại lệ, rất thương em gái.
Đặc biệt giáo dục của nhà họ Tống, không giây phút nào không nhắc nhở cậu ấy, làm anh, phải yêu thương em gái.
Sinh ra trước mấy phút làm anh, chính là để giúp em gái che mưa che gió.
Cho nên, Tống Duệ cũng là nô lệ em gái nhỏ.
Khi Tống Duệ phát hiện mình giống y đúc Hà Nhật Dương, sau đó xâm nhập vào máy tính Hà Nhật Dương, cả người Tống Duệ đều không ổn rồi.
Tống Thanh gật đầu: “Ờ, biết rồi.”
Lưu Nghĩa thấy Tống Thanh với vẻ không quan tâm, dịnh vai xoay người Tống Thanh lại, một vẻ nghiêm túc nói: “Cậu tin tớ! Cô ấy thích Hà Nhật Dương, nhưng Hà Nhật Dương không quan tâm cô ấy.”
Tống Thanh nắm ngược lại tay của Lưu Nghĩa, nói: “Cậu nên tin tớ mới đúng! Phương Khanh Hân rõ ràng cô ấy nhắm lấy Ngọc Bìnhđó!”
Lưu Nghĩa không nghĩ thế: “Nếu như cô ấy nhắm lấy Ngọc Bìnhthì càng tốt.”
“Tại sao thế?” Tống Thanh hỏi lại.
“Như thế thì sẽ không ai phá hoại cậu và Hà Nhật Dương rồi. Tớ không sao, đả kích có lơn hơn nữa tớ vẫn chịu được. Nhưng câu không được, tớ đã hứa với mẹ nuôi và mẹ ruột, phải bảo vệ cậu thật tốt.” Lưu Nghĩa trả lời một cách nghiêm túc.
Tống Thanh với vẻ cảm động: “Ngốc quá. Tớ cũng mong cậu và Vũ Ngọc Bình có thể hạnh phúc bên nhau! Nói lại, hai người từ khi nào bắt đầu thế?”
‘Cái gì! Tớ mới không bắt đầu với cậu ta!” mặt Lưu Nghĩa đỏ bừng: “Tên đó trăng hoa thế kia. Miệng lưỡi lại ngọt.”
“Thế sao?” Tống Thanh cười xấu, trêu Lưu Nghĩa: “Thế tớ đem câu này nói với Ngọc Bình?”
“Đi đi đi, cậu cứ đi!” Lưu Nghĩa cố tình đưa tay chọc vào chỗ nhột của Tống Thanh: “Chỉ biết trêu tớ! Cậu và Hà Nhật Dương cũng như nhau mà! Năm ngoái cậu nói không hứng thú với tình cảm, sao đây, vừa gặp Hà Nhật Dương liền không giữ nổi nữa? Tớ sớm biết là như thế mà! Cậu đấy, cả đời này không rời khỏi được cậu ta.’
Tống Thanh kinh ngạc nhìn cô ấy: “Cái gì? Sao cậu biết tớ và cậu ấy?”
“Sau này cậu sẽ rõ. Đi thôi đi thôi. Đi xem phòng ngủ của chúng ta.” Lưu Nghĩa đẩy Tống Thanh vào trong.
Buổi tối, Tống Thanh cùng Từ Vân Khê gọi điện, đem tình hình chi tiết báo cáo với Từ Vân Khê, Từ Vân Khê không lên tiếng.
Tống Thanh không kiềm nổi nói: Mẹ nuôi, mẹ khảo nghiệm bố cũng bao nhiêu năm rồi, cũng hết giận rồi chứ?”
Từ Vân Khê than nhẹ một tiếng, nói: “Con à, loại chuyện này, làm sao ta có thể nói với con đây? Ta và Lưu Vân thực ra không hợp nhau, chúng ta bên nhau là cải lộn, còn không bằng xa nhau mấy chục năm nay, thế mà lại bình yên. Bây giờ tuổi tác đã lớn cả rồi, tái hôn hay không tái hôn, thực ra đều không quan trọng.”
“Nhưng mà mẹ nuôi vẫn rất quan tâm chuyện bố nuôi đi xem mắt đó!” Tống Thanh không tiếp chuyện vừa rồi mà nói: “Yêu nhau không ở với nhau, đây gọi là đạo lý gì? Bố nuôi và Tôn Dương Dương thật sự không có gì, Tôn Dương Dương là người trung thực, cô ấy thừa nhận cô ấy từng yêu bố nuôi, nhưng cô ấy cũng thừa nhận, tâm tư của bố nuôi luôn bên cạnh mẹ, Tôn Dương Dương càng thừa nhận cô ấy không làm được mẹ kế. Cho nên tổng hợp lại các nhân tố, mẹ căn bản không có lý do rời xa! Ngoại trừ mẹ đối với bố nuôi hết tình cảm, thế thì xem như con chưa nói gì cả là được.”
“Được rồi, chuyện này cám ơn con.” Từ Vân Khê nói: “Mẹ sẽ suy nghĩ. Đúng rồi, mẹ con rất khỏe, Tiểu Duệ và Tiểu Hà cũng rất ngoan, con cứ yên tâm.”
“Dạ vâng.” Tống Thanh gật đầu: “Họ đều ở Nhà họ Tống, con cũng yên tâm. Bà ngoại họ đều thích trẻ con, các anh lại đều không vội, Tiểu Duệ và Tiểu Hà ở Nhà họ Tống, đó thực sự sắp thành tiểu bá vương! Nghe nói trong khoảng thời gian này gây ra không ít chuyện, nhưng chính là không ai nói với con.”
“Họ chính là sợ con giận.” Từ Vân Khê cười: “Trẻ con nhà ai mà không nghịch ngợm? Yên tâm là được.”
“Ừm, mẹ nuôi ở Đông Bắc chơi vui vẻ, đừng lo cho chúng con, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho nhau.” Tống Thanh nói với giọng ngọt ngào: “Nói không chừng, mẹ không còn lâu nữa là được làm nhạc mẫu!”
“Ây dô, nếu thế thì quá tốt!” Từ Vân Khê không kiềm được than một hơi dài: “Hôn sự của Tiểu Nghĩa giao cho con đó! Thanh Thanh, con phải trông thật kĩ, đừng để Tiểu Nghĩa đánh người ta bỏ chạy nhé! Xấu chút nghèo chút cũng không sao, chỉ cần chịu lấy là được!”
Tống Thanh cười ra tiếng: “Được ạ, con sẽ làm theo lời mẹ!”
Gọi điện thoại xong, có người gõ cửa kêu ra ăn cơm.
Mọi người đều ngồi chung một bàn ăn, không bàn chuyện công không nói chuyện ân oán, cũng xem như là một bữa tối hòa thuận.
Sau khi ăn cơm xong, Vũ Ngọc Bình kéo Tống Thanh: “Thanh Thanh, cậu xác định là đi cái họp mặt offline game chứ?”
Tống Thanh gật đầu.
“Thế Tiểu Nghĩa thì sao? Tiểu Nghĩa có đi hay không?” Vũ Ngọc Bình hỏi: “Tớ hỏi mãi Tiểu Nghĩa, nhưng cô ấy không trả lời.”
Tống Thanh ôm lấy cánh tay, nhìn Vũ Ngọc Bình, cười với ý xấu xa: “Cậu cũng muốn đi? Ưm, đúng rồi, nghe nói sau khi lần họp mặt offline này sẽ hợp nhất các khu vực. Bốn khu vực hợp làm một, chúng ta đều sẽ nằm trong một khu vực! Sao thế? Muốn tranh danh hiệu đệ nhất nam thần với tướng công của tôi?”
Ánh mắt Vũ Ngọc Bình là lạ mà nhìn Tống Thanh.
Thiếu chút buộc miệng nói ra, cậu làm sao biết Hà Nhật Dương chính là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng?
Nhưng, câu nói này của Vũ Ngọc Bình liền dừng đúng lúc, không nói ra bí mật này.
“Tôi làm gì dám? Trong hiện thực giành không nổi, trong game càng không thể nào!” Vũ Ngọc Bình với vẻ không vui trả lời nói: “Lần hợp nhất này, danh xưng đệ nhất mỹ nam của tướng công cậu cũng không ai chấn động nổi!”
Tống Thanh bật cười ra tiếng.
Thật mong chờ!
Nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng, đệ nhất nam thần cả khu vực, sẽ trông như thế nào?
Có phải cũng giống như trong game dịu dàng đa tình thế kia?
Có phải người thật cũng xuất sắc như thế?
Hà Nhật Dương đứng bên cạnh, nghe cuộc đối thoại của Vũ Ngọc Bình và Tống Thanh, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.
Anh ấy cũng rất mong đợi.
Nhưng, anh ấy càng mong đợi là, khi Tống Thanh nhìn thấy anh ấy, sẽ có biểu cảm gì.
Những người khác nghe cuộc đối thoại của Tống Thanh và Vũ Ngọc Bình, biểu cảm mỗi người đều không giống nhau.
Phương Mạn Luân nhanh chóng lướt qua Tống Thanh và Hà Nhật Dương, sau đó nhìn lấy Phương Khanh Hân.
Phương Khanh Hân thì lại nhanh chóng nhìn qua Vũ Ngọc Bình, liền cúi thấp đầu.
Lưu Nghĩa đứng bên cạnh ngầu ngầu bảnh bảnh không lên tiếng.
Bên kia, Tống Duệ và Tống Hà mặc đồ ngủ nằm trên giường Tống Linh, chờ Tống Linh về.
Nhưng cậu đến giờ này vẫn chưa chịu về.
Tống Duệ và Tống Hà chờ đến buồn ngủ, cứ thế trực tiếp ngủ trên giường Tống Linh.
Tống Linh vừa về đến nhà liền thấy cảnh này.
Nhìn hai đứa cháu ngủ trên giường mình một cách ngon lành, Tống Linh không nhịn được cười.
Nhẹ tay nhẹ chân đi qua, đắp chăn cho hai đứa trẻ, quay người nhẹ nhàng đi ra, tắt đen.
Vừa đến phòng khách, thì thấy Sùng Minh bốn cẳng chổng lên trời nằm trên sofa.
Chân mày đẹp của Tống Linh liền nhướng cao: “Cậu sạo lại đến nữa rồi?”
“Cậu không đi tìm tôi, tôi chỉ có thể đến tìm cậu!” Sùng Minh lười nhát trả lời nói: “Cậu quả nhiên là vô lương tâm!”
Tống Linh liền xông qua, che lấy miệng hắn ta, hạ thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện ở đây, hai đứa nhỏ đang ngủ!”
“Hai đứa nó lại đến tìm cậu?” Sùng Minh lấy tay Tống Linh ra, liền cười vui cả mặt: “Bọn trẻ chiếm phòng của cậu, thế đêm nay có phải cậu có thể ngủ cùng tôi?”
Tống Linh lướt mắt nhìn hắn ta: “Nghĩ cũng đừng hòng. Tôi đối với đàn ông không hứng thú chính là không hứng thú.’
Sùng Minh cười xấu nói: “Vậy sao? Thế tối nay cậu ngủ ở đâu? Chỗ cậu chỉ có hai cai phòng.”
“Cậu đi về nhà” Tống Linh nói: “Đừng ở mãi chỗ tôi.’
“Không được, tôi đã mấy ngày không gặp cậu rồi.” Sùng Minh dở trò vô lại.
“Nói lại cậu cứ hóng hách như thế mà xuất hiện trong nước, thật không vấn đề sao?” Tống Linh nhíu mày nói: “Có phải là không có người truy sát cậu nữa?”
Sùng Minh nắm lấy tóc trên đầu nói: “Người có thể bắt lấy tôi, chưa xuất hiện. Tôi chính là đến thăm cậu, nhìn cậu bị dọa thành thế kia. Nghe nói công ty cậu muốn tổ chức cuộc họp mặt offline?”
“Rồi sao?” Tống Linh nhướng mày nhìn hắn ta.
“Tôi cũng là người chơi, tôi có thể đi chứ?” Sùng Minh hỏi.
“Cậu điên à!” Tống Linh liền mở to mắt: “Cậu dám xuất hiện trước công chúng, cậu không sợ bị nguời ta giết tại chỗ à?”
“Cậu đang lo cho tôi?” Sùng Minh liền cười, ánh mắt tà mị, bây giờ có chút vẻ đắc ý.
“Ai lo cho cậu chứ? Tôi là sợ cậu phá hư buổi hoạt động của tôi!” Tống Linh liền trả lời nói: “Đó là lần đầu công ty mở cuộc họp mặt offline!”
Sùng Minh bị Tống Linh kéo đứng đậy, hết cách nói: “Được thôi được thôi, tôi cứ xem như cậu nói trái lòng vậy.”
Tống Linh trừng mắt, thấy sắp nổi giận.
Sùng Minh không tiếp tục ghẹo nữa, chỉ có thể nói: “Được rồi được rồi, thấy cậu vẫn tốt, tôi yên tâm rồi. Tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói dứt lời, Sùng Minh cứ thế mở cửa sổ, từ cửa sổ nhanh chóng rời khỏi.
Tống Linh bình tĩnh lại, đóng cửa sổ.
Trời lạnh thế này, đừng để bọn trẻ bị lạnh.
Tống Linh vừa đóng cửa, quay người lại thì nghe tiếng cửa kêu.
Tống Duệ dụi mắt đi ra: “Cậu, cậu cuối cùng đã về rồi.”
“Sao thế? Chuyện gì mà vội thế?” Tống Linh đi qua, bế lấy Tống Duệ, nhét trở vào trong chăn: “Nếu đã buồn ngủ thì ngủ trước, có chuyện gì để mai nói.”
“Cậu, con chỉ muốn hỏi cậu một chuyện.” Tống Duệ nói: “Tiểu Hà ngủ say rồi con mới dám hỏi. Nếu không con sợ Tiểu Hà lại khóc nữa.”
Tống Linh gật đầu.
Tống Duệ cẩn thận nhìn lấy dáng ngủ bốn cẳng chổng lên trời của Tống Hà, thấp giọng nói: “Cậu, cậu thấy qua hình của Hà Nhật Dương. Tại sao con lại giống cậu ta như vây?”
Tống Linh liền bị hỏi cứng họng!
Mấy câu hỏi này, anh ấy làm sao mà trả lời?
Nói sự thật sao?
Bọn trẻ có thể chấp nhận không?
Làm sao giải thích chuyện của bố mẹ nó?
Bây giờ Thanh Thanh và Hà Nhật Dương bên nhau, bọn trẻ sẽ nghĩ như thế nào?
Bây giờ trong đầu Tống Linh biết bao ý nghĩ xẹt qua, cứ như lướt màn hình vậy, biết bao ý nghĩ lướt qua.
Tống Duệ tiếp tục hỏi: “Nếu như nói trên đời này người giống người là chuyện bình thường, nhưng giống đến mức như chúng con vậy, có phải là quá trùng hợp? Hà Nhật Dương có phải là bố của bọn con?”
Tống Linh liền do dự: “Điều này...”
“Tiểu Hà dạo này cứ nhắc mãi chuyện tìm bố dượng, nhưng nếu em ấy biết Hà Nhật Dương chính là nguyện phụ thiên hạ không phụ nàng...” Tống Duệ không nói tiếp nữa.
Nhà họ Tống có truyền thống, Tống Duệ kế thừa rất tốt, đó chính là nô lệ em gái.
Người nắm quyền Nhà họ Tống bây giờ chính là nô lệ em gái, bị khống chế bởi Tống Tử Dao.
Đến đời Tống Thanh, Tống Nhất họ cũng như thế, bị khống chế bởi Tống Thanh.
Đến đời Tống Hà, Tống Duệ cũng không ngoại lệ, rất thương em gái.
Đặc biệt giáo dục của nhà họ Tống, không giây phút nào không nhắc nhở cậu ấy, làm anh, phải yêu thương em gái.
Sinh ra trước mấy phút làm anh, chính là để giúp em gái che mưa che gió.
Cho nên, Tống Duệ cũng là nô lệ em gái nhỏ.
Khi Tống Duệ phát hiện mình giống y đúc Hà Nhật Dương, sau đó xâm nhập vào máy tính Hà Nhật Dương, cả người Tống Duệ đều không ổn rồi.
Bình luận facebook