Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-453
CHƯƠNG 453:
Phương Mạn Luân không nói gì.
Triệu Văn Văn tiếp tục nói:" Những người chúng ta, cuối cùng kết hôn với ai, cũng chưa chắc là những người trong đáy lòng mình yêu nhất, nhưng chung quy lại chúng ta vẫn phải kết hôn, cũng giống như anh, giống như tôi, chúng ta đều gánh vác sứ mệnh của cả gia tộc, và còn phải gánh vác việc kế thừa của đời sau, cùng với việc tìm các phương diện chướng mắt, còn không bằng tìm các phương diện được coi là thuận mắt, anh nói xem?"
"Vậy tại sao cô lại chọn tôi? Tôi cũng không phải người tốt nhất." Ánh mắt Phương Mạn Luân khẽ nhắm lại, vẫn còn cái vẻ hòa nhã trước sau như một.
"Nhưng tôi hoàn toàn không thấy thế, đối với tôi anh lại là người phù hợp nhất."
Triệu Văn Văn vừa cười vừa nói: "Người tốt nhất là ai? Hà Nhật Dương? Đúng, anh ta thật sự là người tốt nhất! Bất kể mặt nào! Nhưng tôi nghe nói, Hà Nhật Dương trong bốn năm sau khi kết hôn, vợ đột nhiên bị rơi xuống vực, hai người đồng thời bị mất trí nhớ, bây giờ hai người vẫn trong tình trạng mất trí nhớ, nhưng cũng không khỏi tự chủ được mình, bị đối phương thu hút, lại một lần nữa về bên nhau."
Triệu Văn Văn hướng về phía Hà Nhật Dương đang nhìn về Tống Thanh, nói:"Anh xem bọn họ, người khác làm sao mà có cơ hội chứ? Mà anh không giống như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, anh hình như không có bất kỳ gièm pha nào, cuộc sống cá nhân trong sạch đến đáng sợ! Nếu không phải phát sinh ra chuyện của Lâm Khê, tôi cũng tưởng cậu không có hứng thú với con gái."
Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh đang cùng Hà Nhật Dương đi trên bờ biển, gió biển thổi nhẹ, có cảm giác như đang trong trò chơi.
Hai người đi đến bất cứ nơi nào, cũng đều trở thành cảnh đẹp.
Mọi người đều không chịu được mà chụp trộm họ.
Không ngờ bọn họ ngoài đời thực còn mê người hơn hình tượng trong game.
Ánh mắt của Phương Mạn Luân khẽ trầm lại.
Phương Khanh Hân đang làm gì!
Nếu cô lần này không nắm được cơ hội được sống, thì hoàn toàn biết thành nước cờ bỏ đi của hắn.
Một quân cờ bỏ đi, hắn nhất định sẽ không cho cô một con đường tốt!
Triệu Văn Văn tiếp tục nói: "Nếu anh không có lựa chọn nào tốt hơn, vậy tại sao không cân nhắc tôi xem?"
"Cô sao? Cô thật sự thích tôi? Hay là chỉ vì địa vị trong xã hội của tôi?"Phương Mạn Luân sắc bén hỏi: "Tôi cũng không cảm giác được cô có tình cảm sâu đậm với tôi, mặc dù cô luôn chủ động hạ mình, theo đuổi tôi, nhưng tôi không phải tên ngốc, có phải là thật lòng hay không, tôi có thể phân biệt rõ ràng."
Triệu Văn Văn gượng cười một tiếng: "Phương thiếu gia, có thể đừng thông minh như thế không? Đúng, tôi với anh dù sao cũng quen biết không lâu, nói là vừa nhìn đã yêu thì cũng hơi quá và cũng không có độ tin cậy. Tôi nói rồi, anh cũng chưa hẳn là đã tin, cho nên tôi mới nói, chúng ta là thích hợp nhất, cũng không nhất định là yêu nhất."
Phương Mạn Luân gật đầu: "Câu nói này của cô, thật ra là những lời nói thật, chỉ là Phương Mạn Luân tôi vẫn chưa đi đến bước đó, nghe nói tình hình nhà họ Triệu gần đây không được tốt, cho nên cô mới vội vàng lập gia đình như vậy."
Triệu Văn Văn không phủ nhận tình hình đó: "Đúng, tôi thừa nhận, tôi vội vàng kết hôn chính là suy nghĩ cho gia tộc, mà tôi, cũng đã đến lúc phải kết hôn, đã bước đến bước này rồi, tại sao không chủ động nắm chắc trong tay chứ?"
"Cô nghiêm túc." Phương Mạn Luân cười lên, cầm ly rượu uống một ngụm, nói: "Nhưng tôi từ chối."
"Tại sao?" Triệu Văn Văn nghẹn ngào hỏi, "Tôi lẽ nào vẫn chưa đủ thành ý sao?"
"Chính là vì cái thành ý đó của cô, nên tôi mới từ chối." Đôi mắt của Phương Mạn Luân khẽ buông xuống: "Nếu không, tôi sẽ không chút khách khí mà ngầm chiếm đoạt nhà họ Triệu của cô, sau đó sẽ ly hôn với cô."
Sắc mặt của Triệu Văn Văn đột nhiên biến sắc!
"Cô đã nói thật với tôi, thì tôi cũng không nỡ làm như vậy." Phương Mạn Luân nói: "Tôi không phải người tốt gì, vì đạt được mục đích, tôi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, hôn nhân đối với tôi mà nói, đã trở thành một trong những thủ đoạn của tôi, nhưng đó chỉ là đã từng, mà không có nghĩa là hiện tại, tôi của bây giờ, đã không ai có thể quyết định được tương lai của mình, mà tôi cũng hoàn toàn không cần dựa vào cái địa vị vững chắc của nhà thông gia nữa, cho nên, cô đã rất may mắn rồi."
Triệu Văn Văn ngơ ngác nhìn Phương Mạn Luân, không biết nên nói gì.
Đối với những điều mà cô đã được nghe nói về Phương Mạn Luân, hoàn toàn không giống.
Dường như là hai con người khác nhau!
Phương Mạn Luân bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Cô là người con gái thông minh, nhưng tôi không phải người hợp với cô, nên cô đừng nghĩ đến việc đó nữa." Phương Mạn Luân dứt khoát nói: "Nếu cô vẫn khăng khăng như vậy, thì tôi thật sự sẽ chiếm đoạt nhà họ Triệu của cô, hơn nữa sẽ không nhả ra mộ đồng nào."
Sắc mặt của Triệu Văn Văn đã rất khó coi.
"Tôi có nên cảm ơn lời cảnh báo của anh không?" Triệu Văn Văn cười gượng: "Nhưng tôi nên làm sao? Tôi thật sự đã không còn con đường nào để đi sao?"
"Đó là chuyện của cô." Phương Mạn Luân chậm rãi nói: "Tôi không thể trả lời, trừ phi cô sẵn lòng để nhà họ Triệu nhập vào với nhà họ Phương, trở thành một phần của Phương Thị, không thì, tôi cũng không có nghĩa vụ đến để dạy cô nên làm gì?"
"Phương thiếu gia, anh thật tàn nhẫn." Triệu Văn Văn không nhịn được nói: "Anh đối với người khác cũng như vậy sao? Chắc không phải? Anh chỉ đối xử tàn nhẫn với một mình tôi như vậy có đúng không?"
"Tàn nhẫn? Người lừa cô và tiền tài của cô xong rồi bỏ đi, đó mới đuọc gọi là tàn nhẫn." Phương Mạn Luân vỗ vỗ vai Triệu Văn Văn nói: "Tôi không có hứng thú với cô."
Nói xong, Phương Mạn Luân liền quay người bước đi.
Triệu Văn Văn ngồi ngơ tại chỗ, không biết nên làm gì mới tốt.
Nếu Phương Mạn Luân không được, vậy nên tìm ai đây?
Ai có thể cứu vớt nhà họ Triệu?
Lúc này, Phan Thịnh Phan Ly cười hihi haha từ bên ngoài bước vào, lập tức ngồi vào bên cạnh Triệu Văn Văn.
"Cho chúng tôi một ly cốc-tai lạnh." Phan Thịnh Phan Ly đồng thanh nói.
Phục vụ liền thuần thục mở chai rượu cốc-tai rồi đẩy lại.
Triệu Văn Văn nhìn thấy Phan Thịnh Phan Ly đi vào, nhất thời bị hành động của hai người họ hấp dẫn ánh mắt.
Mọi người thật ra đều biết tên của nhau, nhưng không quá thân thiết.
Phan Thịnh Phan Ly nhìn thấy Triệu Văn Văn đang nhìn lại, liền giơ ly cốc-tai lên: "Làm một ly.”
Triệu Văn Văn lắc đầu.
Phan Thịnh Phan Ly tiếp tục cúi đầu uống rượu.
Triệu Văn Văn không nhịn được tò mò hỏi: "Hai người từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ở bên nhau sao, không cảm thấy chán sao? Hai người dù sao cũng là người trưởng thành, cũng không phải trẻ con nữa, sao ngày nào cũng đi bên nhau thế?"
Phan Thịnh Phan Ly đồng thời quay người nhìn Triệu Văn Văn, đồng thanh nói, "Không ngờ cô Triệu cũng có hứng thú với chuyện của chúng tôi đó?"
Triệu Văn Văn cười cười: "Chỉ là nhất thời tò mò thôi."
"Đối với cô mà nói, chỉ là nhất thời tò mò, còn đối với chúng tôi mà nói, lại là quyết định của cả đời." Phan Thịnh nói.
"Bi thương chứng kiến quá nhiều, cũng sẽ có thể cự tuyệt những vui sướng." Phan Ly trả lời.
Triệu Văn Văn không hiểu nhìn họ.
Cặp song sinh này vô cùng nổi tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ tách ra.
Cũng không yêu ai.
Giống như trẻ sơ sinh liền thân, không bao giờ tách ra.
Không ai biết nguyên nhân, trừ hai người họ.
Phan Thịnh Phan Ly cũng không có ý định giải thích cuộc đời mình cho người khác, chỉ là cười cười, rồi quay người rời đi.
Ở nơi xa, các game thủ đã bắt đầu trò chơi đoán ý.
Thật ra trò chơi cũng rất đơn giản, chỉ là để liên kết tình cảm của các game thủ, làm mọi người mau chóng quen nhau.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương là một cặp, cùng với những người ở đội khác cùng nhau chơi trò bạn ra dấu tôi đoán.
Cũng không biết là Tống Thanh và Hà Nhật Dương quá hiểu nhau hay sao, mà hai người rất nhanh chóng lọt vào ải cuối cùng.
Phan Thịnh Phan Ly cũng đến góp vui, đôi song sinh này vốn rất hiểu nhau, bởi vậy không hề có chút lo lắng nào!
Lưu Nghĩa nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Vũ Ngọc Bình đâu.
Vừa nãy vẫn còn ở đây.
Phương Mạn Luân bước đến, đứng bên cạnh Lưu Nghĩa nói, "Nếu không để ý thì chúng ta cùng một đội đi!"
"Tất nhiên là không rồi." Lưu Nghĩa liền chỉnh đốn lại tâm tình của mình, trả lời.
Phương Mạn Luân nhìn quanh toàn nơi, chỉ duy nhất không thấy Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân.
Hình như hắn đã đoán được gì đó.
Trong lòng hắn lửa giận ngập trời, nhưng vẻ mặt lại không gợn một chút sóng.
Cái quân cờ đang có ý đồ chạy thoát, thật sự có thể phế bỏ!
Phương Mạn Luân và Lưu Nghĩa cùng một đội, gia nhập vào trò chơi.
Chỉ là Phương Mạn Luân và Lưu Nghĩa thiếu chút gắn kết, nên hai người vừa đi vào cửa ải thứ hai là đã bị loại bỏ.
Lúc này, Vũ Ngọc Bình đến.
Lưu Nghĩa vừa nhìn thấy Vũ Ngọc Bình, ánh mắt liền dừngtrên người Vũ Ngọc Bình.
Quần áo của hắn bị ướt.
Vũ Ngọc Bình tràn ngập nỗi áy náy, nói" Xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Lưu Nghĩa không nói gì, chỉ gật đầu.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương trong trận, đã đi tới thời khắc then chốt nhất.
Không cần biết Tống Thanh khoa chân múa tay gì, Hà Nhật Dương đều có thể nhanh chóng đoán trúng.
Mọi người trong trận lại một lần nữa òa lên những tiếng vỗ tay và reo hò.
Người dẫn chương trình cũng không nhịn được mà chạy lên hỏi: "Hai người có thật sự từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau không? Tại sao hai người lại hiểu ý nhau như vậy?"
Hà Nhật Dương cười bí hiểm, trả lời: "Là do ý trời."
Câu trả lời của hắn lập tức giành được những lời hoan hô và tiếng vỗ tay từ mọi người.
Dẫn chương trình lại không nhịn được hỏi: "Xin hỏi hai vị đây là ý trung nhân sao?"
Tống Thanh liền đỏ mặt, không dám trả lời.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, trong mắt phượng đầy ý cười: " Không gì là không thể."
"Wow!" Cả hiện trường lại kinh hô lên một tiếng.
Chuồn Chuồn Tím đứng trong đoàn người, vẻ mặt khó chịu.
Bắt đầu từ hôm qua, họ đã bắt đầu cướp đi tất cả các danh tiếng.
Cô hôm nay đã dốc toàn lực, dùng mọi biện pháp, nhưng vẫn không giành được sự chú ý bằng nửa phần họ.
Thật đáng giận!
Cô đã vì hoạt động lần này, mà chuẩn bị bao nhiêu dự định.
Nhìn thấy độ chú ý của mình liên tục giảm xuống, cô liền tức giận giậm chân một cái rồi rời khỏi đoàn người.
Chuồn Chuồn tím chưa đi được bao xa, liền nghe thấy có người ở phía trước đang nói chuyện, theo bản năng cô dừng lại.
Ở đó không phải ai khác, mà chính là Phương Khanh Hân và Lưu Nghĩa.
Phương Khanh Hân tìm được Lưu Nghĩa, vẻ mặt áy náy nói: "Lưu Nghĩa, thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi cảm thấy không được khỏe, Ngọc Bìnhchỉ đến xem tôi một lúc, cô xem, anh ấy là người rất không cẩn thận, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, khăn tay rơi ở đâu cũng quên rồi."
Lưu Nghĩa nhìn chiếc khăn tay Phương Khanh Hân đem tới, ánh mắt liền dừng trên chiếc khăn tay, có thể thấy rõ vết nước bị thấm ở bên trên, nhưng trên chiếc khăn tay cũng thấy rõ một chữ có vẻ là chữ Hân.
Hân?
Khăn tay của Vũ Ngọc Bình, tại sao lại có chữ đó?
Phương Mạn Luân không nói gì.
Triệu Văn Văn tiếp tục nói:" Những người chúng ta, cuối cùng kết hôn với ai, cũng chưa chắc là những người trong đáy lòng mình yêu nhất, nhưng chung quy lại chúng ta vẫn phải kết hôn, cũng giống như anh, giống như tôi, chúng ta đều gánh vác sứ mệnh của cả gia tộc, và còn phải gánh vác việc kế thừa của đời sau, cùng với việc tìm các phương diện chướng mắt, còn không bằng tìm các phương diện được coi là thuận mắt, anh nói xem?"
"Vậy tại sao cô lại chọn tôi? Tôi cũng không phải người tốt nhất." Ánh mắt Phương Mạn Luân khẽ nhắm lại, vẫn còn cái vẻ hòa nhã trước sau như một.
"Nhưng tôi hoàn toàn không thấy thế, đối với tôi anh lại là người phù hợp nhất."
Triệu Văn Văn vừa cười vừa nói: "Người tốt nhất là ai? Hà Nhật Dương? Đúng, anh ta thật sự là người tốt nhất! Bất kể mặt nào! Nhưng tôi nghe nói, Hà Nhật Dương trong bốn năm sau khi kết hôn, vợ đột nhiên bị rơi xuống vực, hai người đồng thời bị mất trí nhớ, bây giờ hai người vẫn trong tình trạng mất trí nhớ, nhưng cũng không khỏi tự chủ được mình, bị đối phương thu hút, lại một lần nữa về bên nhau."
Triệu Văn Văn hướng về phía Hà Nhật Dương đang nhìn về Tống Thanh, nói:"Anh xem bọn họ, người khác làm sao mà có cơ hội chứ? Mà anh không giống như vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, anh hình như không có bất kỳ gièm pha nào, cuộc sống cá nhân trong sạch đến đáng sợ! Nếu không phải phát sinh ra chuyện của Lâm Khê, tôi cũng tưởng cậu không có hứng thú với con gái."
Phương Mạn Luân nhìn Tống Thanh đang cùng Hà Nhật Dương đi trên bờ biển, gió biển thổi nhẹ, có cảm giác như đang trong trò chơi.
Hai người đi đến bất cứ nơi nào, cũng đều trở thành cảnh đẹp.
Mọi người đều không chịu được mà chụp trộm họ.
Không ngờ bọn họ ngoài đời thực còn mê người hơn hình tượng trong game.
Ánh mắt của Phương Mạn Luân khẽ trầm lại.
Phương Khanh Hân đang làm gì!
Nếu cô lần này không nắm được cơ hội được sống, thì hoàn toàn biết thành nước cờ bỏ đi của hắn.
Một quân cờ bỏ đi, hắn nhất định sẽ không cho cô một con đường tốt!
Triệu Văn Văn tiếp tục nói: "Nếu anh không có lựa chọn nào tốt hơn, vậy tại sao không cân nhắc tôi xem?"
"Cô sao? Cô thật sự thích tôi? Hay là chỉ vì địa vị trong xã hội của tôi?"Phương Mạn Luân sắc bén hỏi: "Tôi cũng không cảm giác được cô có tình cảm sâu đậm với tôi, mặc dù cô luôn chủ động hạ mình, theo đuổi tôi, nhưng tôi không phải tên ngốc, có phải là thật lòng hay không, tôi có thể phân biệt rõ ràng."
Triệu Văn Văn gượng cười một tiếng: "Phương thiếu gia, có thể đừng thông minh như thế không? Đúng, tôi với anh dù sao cũng quen biết không lâu, nói là vừa nhìn đã yêu thì cũng hơi quá và cũng không có độ tin cậy. Tôi nói rồi, anh cũng chưa hẳn là đã tin, cho nên tôi mới nói, chúng ta là thích hợp nhất, cũng không nhất định là yêu nhất."
Phương Mạn Luân gật đầu: "Câu nói này của cô, thật ra là những lời nói thật, chỉ là Phương Mạn Luân tôi vẫn chưa đi đến bước đó, nghe nói tình hình nhà họ Triệu gần đây không được tốt, cho nên cô mới vội vàng lập gia đình như vậy."
Triệu Văn Văn không phủ nhận tình hình đó: "Đúng, tôi thừa nhận, tôi vội vàng kết hôn chính là suy nghĩ cho gia tộc, mà tôi, cũng đã đến lúc phải kết hôn, đã bước đến bước này rồi, tại sao không chủ động nắm chắc trong tay chứ?"
"Cô nghiêm túc." Phương Mạn Luân cười lên, cầm ly rượu uống một ngụm, nói: "Nhưng tôi từ chối."
"Tại sao?" Triệu Văn Văn nghẹn ngào hỏi, "Tôi lẽ nào vẫn chưa đủ thành ý sao?"
"Chính là vì cái thành ý đó của cô, nên tôi mới từ chối." Đôi mắt của Phương Mạn Luân khẽ buông xuống: "Nếu không, tôi sẽ không chút khách khí mà ngầm chiếm đoạt nhà họ Triệu của cô, sau đó sẽ ly hôn với cô."
Sắc mặt của Triệu Văn Văn đột nhiên biến sắc!
"Cô đã nói thật với tôi, thì tôi cũng không nỡ làm như vậy." Phương Mạn Luân nói: "Tôi không phải người tốt gì, vì đạt được mục đích, tôi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, hôn nhân đối với tôi mà nói, đã trở thành một trong những thủ đoạn của tôi, nhưng đó chỉ là đã từng, mà không có nghĩa là hiện tại, tôi của bây giờ, đã không ai có thể quyết định được tương lai của mình, mà tôi cũng hoàn toàn không cần dựa vào cái địa vị vững chắc của nhà thông gia nữa, cho nên, cô đã rất may mắn rồi."
Triệu Văn Văn ngơ ngác nhìn Phương Mạn Luân, không biết nên nói gì.
Đối với những điều mà cô đã được nghe nói về Phương Mạn Luân, hoàn toàn không giống.
Dường như là hai con người khác nhau!
Phương Mạn Luân bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.
"Cô là người con gái thông minh, nhưng tôi không phải người hợp với cô, nên cô đừng nghĩ đến việc đó nữa." Phương Mạn Luân dứt khoát nói: "Nếu cô vẫn khăng khăng như vậy, thì tôi thật sự sẽ chiếm đoạt nhà họ Triệu của cô, hơn nữa sẽ không nhả ra mộ đồng nào."
Sắc mặt của Triệu Văn Văn đã rất khó coi.
"Tôi có nên cảm ơn lời cảnh báo của anh không?" Triệu Văn Văn cười gượng: "Nhưng tôi nên làm sao? Tôi thật sự đã không còn con đường nào để đi sao?"
"Đó là chuyện của cô." Phương Mạn Luân chậm rãi nói: "Tôi không thể trả lời, trừ phi cô sẵn lòng để nhà họ Triệu nhập vào với nhà họ Phương, trở thành một phần của Phương Thị, không thì, tôi cũng không có nghĩa vụ đến để dạy cô nên làm gì?"
"Phương thiếu gia, anh thật tàn nhẫn." Triệu Văn Văn không nhịn được nói: "Anh đối với người khác cũng như vậy sao? Chắc không phải? Anh chỉ đối xử tàn nhẫn với một mình tôi như vậy có đúng không?"
"Tàn nhẫn? Người lừa cô và tiền tài của cô xong rồi bỏ đi, đó mới đuọc gọi là tàn nhẫn." Phương Mạn Luân vỗ vỗ vai Triệu Văn Văn nói: "Tôi không có hứng thú với cô."
Nói xong, Phương Mạn Luân liền quay người bước đi.
Triệu Văn Văn ngồi ngơ tại chỗ, không biết nên làm gì mới tốt.
Nếu Phương Mạn Luân không được, vậy nên tìm ai đây?
Ai có thể cứu vớt nhà họ Triệu?
Lúc này, Phan Thịnh Phan Ly cười hihi haha từ bên ngoài bước vào, lập tức ngồi vào bên cạnh Triệu Văn Văn.
"Cho chúng tôi một ly cốc-tai lạnh." Phan Thịnh Phan Ly đồng thanh nói.
Phục vụ liền thuần thục mở chai rượu cốc-tai rồi đẩy lại.
Triệu Văn Văn nhìn thấy Phan Thịnh Phan Ly đi vào, nhất thời bị hành động của hai người họ hấp dẫn ánh mắt.
Mọi người thật ra đều biết tên của nhau, nhưng không quá thân thiết.
Phan Thịnh Phan Ly nhìn thấy Triệu Văn Văn đang nhìn lại, liền giơ ly cốc-tai lên: "Làm một ly.”
Triệu Văn Văn lắc đầu.
Phan Thịnh Phan Ly tiếp tục cúi đầu uống rượu.
Triệu Văn Văn không nhịn được tò mò hỏi: "Hai người từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng ở bên nhau sao, không cảm thấy chán sao? Hai người dù sao cũng là người trưởng thành, cũng không phải trẻ con nữa, sao ngày nào cũng đi bên nhau thế?"
Phan Thịnh Phan Ly đồng thời quay người nhìn Triệu Văn Văn, đồng thanh nói, "Không ngờ cô Triệu cũng có hứng thú với chuyện của chúng tôi đó?"
Triệu Văn Văn cười cười: "Chỉ là nhất thời tò mò thôi."
"Đối với cô mà nói, chỉ là nhất thời tò mò, còn đối với chúng tôi mà nói, lại là quyết định của cả đời." Phan Thịnh nói.
"Bi thương chứng kiến quá nhiều, cũng sẽ có thể cự tuyệt những vui sướng." Phan Ly trả lời.
Triệu Văn Văn không hiểu nhìn họ.
Cặp song sinh này vô cùng nổi tiếng.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ tách ra.
Cũng không yêu ai.
Giống như trẻ sơ sinh liền thân, không bao giờ tách ra.
Không ai biết nguyên nhân, trừ hai người họ.
Phan Thịnh Phan Ly cũng không có ý định giải thích cuộc đời mình cho người khác, chỉ là cười cười, rồi quay người rời đi.
Ở nơi xa, các game thủ đã bắt đầu trò chơi đoán ý.
Thật ra trò chơi cũng rất đơn giản, chỉ là để liên kết tình cảm của các game thủ, làm mọi người mau chóng quen nhau.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương là một cặp, cùng với những người ở đội khác cùng nhau chơi trò bạn ra dấu tôi đoán.
Cũng không biết là Tống Thanh và Hà Nhật Dương quá hiểu nhau hay sao, mà hai người rất nhanh chóng lọt vào ải cuối cùng.
Phan Thịnh Phan Ly cũng đến góp vui, đôi song sinh này vốn rất hiểu nhau, bởi vậy không hề có chút lo lắng nào!
Lưu Nghĩa nhìn trái nhìn phải cũng không thấy Vũ Ngọc Bình đâu.
Vừa nãy vẫn còn ở đây.
Phương Mạn Luân bước đến, đứng bên cạnh Lưu Nghĩa nói, "Nếu không để ý thì chúng ta cùng một đội đi!"
"Tất nhiên là không rồi." Lưu Nghĩa liền chỉnh đốn lại tâm tình của mình, trả lời.
Phương Mạn Luân nhìn quanh toàn nơi, chỉ duy nhất không thấy Vũ Ngọc Bình và Phương Khanh Hân.
Hình như hắn đã đoán được gì đó.
Trong lòng hắn lửa giận ngập trời, nhưng vẻ mặt lại không gợn một chút sóng.
Cái quân cờ đang có ý đồ chạy thoát, thật sự có thể phế bỏ!
Phương Mạn Luân và Lưu Nghĩa cùng một đội, gia nhập vào trò chơi.
Chỉ là Phương Mạn Luân và Lưu Nghĩa thiếu chút gắn kết, nên hai người vừa đi vào cửa ải thứ hai là đã bị loại bỏ.
Lúc này, Vũ Ngọc Bình đến.
Lưu Nghĩa vừa nhìn thấy Vũ Ngọc Bình, ánh mắt liền dừngtrên người Vũ Ngọc Bình.
Quần áo của hắn bị ướt.
Vũ Ngọc Bình tràn ngập nỗi áy náy, nói" Xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Lưu Nghĩa không nói gì, chỉ gật đầu.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương trong trận, đã đi tới thời khắc then chốt nhất.
Không cần biết Tống Thanh khoa chân múa tay gì, Hà Nhật Dương đều có thể nhanh chóng đoán trúng.
Mọi người trong trận lại một lần nữa òa lên những tiếng vỗ tay và reo hò.
Người dẫn chương trình cũng không nhịn được mà chạy lên hỏi: "Hai người có thật sự từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau không? Tại sao hai người lại hiểu ý nhau như vậy?"
Hà Nhật Dương cười bí hiểm, trả lời: "Là do ý trời."
Câu trả lời của hắn lập tức giành được những lời hoan hô và tiếng vỗ tay từ mọi người.
Dẫn chương trình lại không nhịn được hỏi: "Xin hỏi hai vị đây là ý trung nhân sao?"
Tống Thanh liền đỏ mặt, không dám trả lời.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh, trong mắt phượng đầy ý cười: " Không gì là không thể."
"Wow!" Cả hiện trường lại kinh hô lên một tiếng.
Chuồn Chuồn Tím đứng trong đoàn người, vẻ mặt khó chịu.
Bắt đầu từ hôm qua, họ đã bắt đầu cướp đi tất cả các danh tiếng.
Cô hôm nay đã dốc toàn lực, dùng mọi biện pháp, nhưng vẫn không giành được sự chú ý bằng nửa phần họ.
Thật đáng giận!
Cô đã vì hoạt động lần này, mà chuẩn bị bao nhiêu dự định.
Nhìn thấy độ chú ý của mình liên tục giảm xuống, cô liền tức giận giậm chân một cái rồi rời khỏi đoàn người.
Chuồn Chuồn tím chưa đi được bao xa, liền nghe thấy có người ở phía trước đang nói chuyện, theo bản năng cô dừng lại.
Ở đó không phải ai khác, mà chính là Phương Khanh Hân và Lưu Nghĩa.
Phương Khanh Hân tìm được Lưu Nghĩa, vẻ mặt áy náy nói: "Lưu Nghĩa, thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi cảm thấy không được khỏe, Ngọc Bìnhchỉ đến xem tôi một lúc, cô xem, anh ấy là người rất không cẩn thận, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, khăn tay rơi ở đâu cũng quên rồi."
Lưu Nghĩa nhìn chiếc khăn tay Phương Khanh Hân đem tới, ánh mắt liền dừng trên chiếc khăn tay, có thể thấy rõ vết nước bị thấm ở bên trên, nhưng trên chiếc khăn tay cũng thấy rõ một chữ có vẻ là chữ Hân.
Hân?
Khăn tay của Vũ Ngọc Bình, tại sao lại có chữ đó?
Bình luận facebook