Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-476
CHƯƠNG 476:
Hà Nhật Dương không kìm nổi quay đầu hỏi Lý Xuân: “có phải anh ấu trĩ lắm không?”
Lý Xuân cùng mấy người đều che mặt đi.
Những lời này, biết phải trả lời sao đây!
Trả lời phải! Hay là không phải?
Vừa rồi đúng là rất ấu trĩ đấy biết không!
Các cụ có câu phụ nữ đang yêu đều là kẻ ngốc, thật ra khi đàn ông rơi và lưới tình, còn ngốc hơn!
“Ấu trĩ thì ấu trĩ vậy, dù sao cũng chỉ ấu trĩ trước mặt cô ấy thôi mà.” Hà Nhật Dương mặc kệ, nhưng sau đó lại nói tiếp: “canh chừng tên tiểu tử Trịnh Bảo cho anh. Tên tiểu tử này, anh muốn chờ xem nó định làm gì!”
“Vâng, Tổng tài.” Lý Xuân trả lời
Tống Thanh về đến phòng bệnh, mẹ Trịnh Bảo lại trong tình trạng hôn mê.
Bác sỹ đã nói, thời gian tỉnh táo của bà sẽ càng lúc càng ngắn.
Cho nên, đa số thời gian trong ngày bệnh nhân đều trong tình trạng hôn mê.
Bố của Trịnh Bảo không ở phòng bệnh, không biết đã đi đâu rồi.
Lưu Nghĩa cũng không ở đó.
Trong phòng bệnh, chỉ có Trịnh Bảo và Tống Thanh hai người ở đó trông người bệnh đang hôn mê.
“Sao em lại quay về? Anh tưởng em đã về khách sạn rồi.” Trịnh Bảo hỏi nhẹ: “anh ở đây trông là được rồi.”
“Em không yên tâm, nên đã quay lại xem sao.” Tống Thanh ngồi một bên, nói nhỏ: “tiểu Nghĩa và chú đâu rồi anh?”
“À, cô Lưu đi với bố anh để xử lý một số việc rồi.” Trịnh Bảo trả lời: “cô ấy đối xử rất tốt với em.”
Tống Thanh cười.
“Đúng rồi, vấn đề hôm nay chúng ta bàn với nhau, em có cách nhìn nào khác không?” Hai mắt Trịnh Bảo sáng lên nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
Quả nhiên là Tống Thanh vẫn chọn Hà Nhật Dương.
Cho dù cô đã quên Hà Nhật Dương, nhưng cuối cùng lại một lần nữa yên anh ta.
Tống Thanh nghĩ đến những lời nói của Hà Nhật Dương, tuy vừa rồi cô chưa nhận lời Hà Nhật Dương, nhưng trái tim đã ở trọn bên anh rồi.
Tống Thanh cắn môi nói: “em có thể diễn kịch cùng anh, nhưng mà, giữa chúng ta không thể có những việc quá thân mật. Em xin lỗi Trịnh Bảo, em không làm được nữa.”
Mắt Trịnh Bảo thoáng qua một chút thất vọng.
Quả thật là như vậy rồi.
“Em nói gì đấy? Anh vốn đã nghĩ không làm gì em mà.” Trịnh Bảo gật đầu trả lời: “cảm ơn em đã phối hợp với anh.”
Tống Thanh gật đầu.
Vừa đúng lúc này, ngón tay người bệnh trên giường hơi động đậy.
Một lúc sau, mẹ Trịnh Bảo từ từ mở mắt ra.
Bà vừa mở mắt đã nhìn thấy Trịnh Bảo và Tống Thanh đứng cùng nhau, liền cười nói: “các con đều ở đây! Nào, qua đây với mẹ.”
Tống Thanh và Trịnh Bảo lại gần, mẹ Trịnh Bảo kéo tay hai người lại, đặt tay hai người xếp lên tay nhau: “các con từ nhỏ đã hợp nhau, bây giờ nhìn lại càng thấy xứng đôi. Tống Thanh, chiều nay Trịnh Bảo đã nói với con chưa?”
Nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của mẹ Trịnh Bảo, Tống Thanh thấy rất đau lòng.
Tống Thanh gật nhẹ đầu.
“Vậy con đồng ý không” mẹ Trịnh Bảo vội vàng hỏi: “Thanh Thanh à, có phải con chê Nhà họ Trịnh nhà ta nghèo không? Có phải con chê Nhà họ Trịnh không mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho con không?”
“Cô ơi, sao lại thế chứ?” Tống Thanh liền trả lời: “con chưa bao giờ để tâm đến những chuyện này.”
Mẹ Trịnh Bảo thở phào nhẹ nhõm, nói: “cô nói rồi mà, con không phải là người như vậy! Vậy con đồng ý lấy Trịnh Bảo chưa?”
Tống Thanh cắn môi, quay sang nhìn Trịnh Bảo.
Trịnh Bảo liền trả lời: “mẹ, thời gian vội quá. Cho dù con muốn mua cái nhẫn để cầu hôn, cũng còn không kịp. Với lại bây giờ các khách sạn đều kín chỗ hết rồi, chúng con muốn tổ chức hôn lễ cũng không có hội trường.”
Mẹ Trịnh Bảo liền nói: “5 sao không đặt được thì đặt 4 sao, 4 sao không đặt được thì đặt 3 sao! Chỉ cần các con sống tốt bên nhau, cho dù mẹ có xuống đến âm tào địa phủ, cũng sẽ yên tâm!”
Tống Thanh và Trịnh Bảo bất lực nhìn nhau.
“Mẹ.” Trịnh Bảo bất lực gọi bà nói: “nhưng Thanh Thanh cũng không kịp đặt váy cưới nữa!”
“Tức là nói, trước khi mẹ chết, sẽ không được chứng kiến hôn lễ của các con rồi?’ mặt mẹ Trịnh Bảo buồn bã.
“Con.” Trịnh Bảo không biết phải nói gì nữa.
“Thanh Thanh, có phải con không muốn lấy Trịnh Bảo nhà cô nữa? Có phải con đã thay lòng đổi dạ không? “mẹ Trịnh Bảo run rẩy hỏi Tống Thanh.
“Cô ơi, cháu.” Tống Thanh không biết phải trả lời sao nữa.
“Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, nói cái gì đấy! Thanh Thanh không phải người như vậy đâu! Chỉ là con mới trở về, đã bàn đến chuyện kết hôn rồi có vẻ không thích hợp lắm.” Trịnh Bảo đỡ lời nói tiếp: “còn nữa, kết hôn là việc rất quan trọng, sao lại có thể thiếu mặt bố mẹ hai bên chứ? Người nhà Thanh Thanh giờ đều không ở đây, chuyện kết hôn lớn như vậy, tất nhiên là phải bàn bạc lại với người nhà chứ! Nếu không, sẽ là không tôn trọng nhà gái đấy!
Nghe Trịnh Bảo nói vậy, trong lòng Tống Thanh thấy nhẹ hẳn đi.
Mẹ Trịnh Bảo nghĩ một lúc, nói tiếp: “con nói cũng đúng. Là do mẹ quá nôn nóng rồi.”
Bà vừa nói xong, lại hỏi tiếp: “vậy con có thể nói qua chuyện này với gia đình được không? Xem lúc nào bên thông gia có thời gian mời họ qua đây một chuyến, rồi bàn chuyện hôn sự của các con.”
“A?” Lúc này Tống Thanh lại bắt đầu căng thẳng.
Chuyện này sao có thể để mẹ, cậu, mợ và bà qua đây chứ!
Sao lại thế được!
“Sao thế? Như vạy cũng không được sao?” mẹ Trịnh Bảo lúc này lại có chút không vui rồi.
“Không phải đâu! Mẹ! Mẹ đúng thật là, sao lại vội thế chứ! Người nhà Thanh Thanh đều ở nước ngoài hết mà!” Trịnh Bảo giải thích giúp Tống Thanh: “cho dù là muốn về, cũng đâu phải ngày một ngày hai có thể về được! Mẹ ơi, bác sỹ nói rồi, chỉ cần tinh thần mẹ thoải mái, bệnh sẽ khỏi dần! Mẹ cứ yên tâm nghỉ dưỡng, chờ khi nào hồi phục, rồi chuẩn bị tốt cho lễ cưới của chúng con, được không?”
“Con đừng dọa mẹ! Sức khỏe mẹ ra sao trong lòng mẹ rất rõ! Chắc mẹ không còn nhiều thời gian nữa rồi!” mẹ Trịnh Bảo đưa tay lên lau nước mắt, nói: “dù các con không tính nói thật với mẹ, thì mẹ cũng biết tình hình của mẹ như thế nào. Ung thư, đúng không? Không cố được đâu, thời gian còn lại của mẹ không còn nhiều rồi. Mẹ chỉ có một nguyện vọng, chẳng lẽ các con không muốn cho mẹ toại nguyện sao? Chắng lẽ các con muốn mẹ chết không nhắm mắt sao?”
Tống Thanh lại thấy rất khó xử cô nhìn sang Trịnh Bảo.
Trịnh Bảo đột nhiên nẩy lên một ý tưởng, nói: “Mẹ! Mẹ đừng như vậy! Chúng con đính hôn trước, được không? Chuyện kết hôn, thật sự là không thể vội được đâu! Nếu không, sẽ là không tôn trọng nhà gái, sẽ khiến Thanh Thanh khó xử lắm đấy! Chúng ta làm lễ đính hôn mời khách ở phạm vi nhỏ trước, cũng coi như là xác định việc của chúng con, mẹ xem có được không?”
Mắt Tống Thanh trợn tròn lên!
Chờ đã!
Cô đâu có nhận lời đính hôn!
Việc này đâu có thể tùy tiện nhận lời thế được?
Nhưng khi Trịnh Bảo vừa nói ra, mẹ anh lập tức nở nụ cười rất tươi, nói: “đúng đúng đúng, sao mẹ lại có thể quên mất việc quan trọng này chứ! Đính hôn trước! Đính hôn rồi kết hôn sau! Cứ tính như vậy đi! Trịnh Bảo, con mau làm thủ tục xuất viện cho mẹ! Mẹ phai về nhà! Mẹ phải chuẩn bị lễ đính hôn cho các con!”
Mẹ Trịnh Bảo bỏ chăn ra định xuống giường.
Trịnh Bảo và Tống Thanh sợ quá nhanh chóng chạy ra đỡ bà.
Đúng lúc này, bố Trịnh Bảo và Lưu Nghĩa về, nghe thấy mẹ Trịnh Bảo nói muốn về nhà, ông cũng sợ nhẩy lên.
“Bà muốn làm gì đấy? Bố Trịnh Bảo vội vàng ngăn cản hành động của vợ: “bà còn chưa tiêm xong đấy.”
“Tiêm cái gì mà tiêm? Sức khỏe này của tôi, tiêm hay không tiêm thì có khác biệt gì đâu?” mẹ Trịnh Bảo nói: “chúng ta không tiêm nữa, được ngày nào hay ngày đấy. Chúng ta nhanh chóng về nhà thôi, về còn chuẩn bị cho lễ đính hôn của Trịnh Bảo và Thanh Thanh.”
“Đính hôn?’ mắt Lưu Nghĩa trợn tròn lên, quay ngoắt người sang nhìn Tống Thanh.
Vẻ mặt Tống Thanh rất ngượng và bất lực.
Bố Trịnh Bảo cũng tỏ ra rất kinh ngạc, ông nhìn sang Trịnh Bảo và Tống Thanh, hỏi: “các con, đính hôn thật sao?”
“Chú ơi.” Tống Thanh muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Trịnh Bảo, cô lại không đành lòng mở lời.
Thật là rất khó sử!
Làm sao bây giờ?
Trịnh Bảo liền nói: “chuyện này chúng ta bàn sau đi, để bàn sau đi!”
“Sau cái gì mà sau?” mẹ Trịnh Bảo đẩy mạnh anh ra, nói: “con không làm thủ tục ra viện đúng không? Mẹ tự đi làm!”
“Đừng đừng đừng, con đi, con đi làm được chưa?” Trịnh Bảo liền trả lời.
“Được rồi, việc này cứ chốt thế đi!” lúc này mẹ Trịnh Bảo mới hài lòng nói: “Thanh Thanh à, con về sớm nghỉ ngơi đi, mai con đến nhà bàn chuyện đính hôn nhé. Con yên tâm, cô tuy nghèo, nhưng sẽ vẫn theo quy định của gia định cơ bản, cái gì đáng cho con, sẽ không thiếu một thứ gì hết! Nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu!”
Ánh mắt Tống Thanh như đang cầu cứu, Trịnh Bảo cố tình giả vờ không nhìn thấy.
Lưu Nghĩa cũng rất sốt ruột, liền nói: “vậy được, chào cô chào chú, chúng cháu về trước đây ạ!”
Lưu Nghĩa nói xong, kéo luôn Tống Thanh đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, Lưu Nghĩa bổ đầu ngay Tống Thanh nói cho cô một trận: “chuyện của cậu là sao vậy? Không phải cậu nói sẽ không yêu Trịnh Bảo sao? Tại sao lại nhận lời đính hôn chứ?”
Tống Thanh vẻ mặt rất ấm ức: “tình hình lúc đó như thế, tớ không kịp từ chối! Giờ phải làm sao đây? Lễ đính hôn này, chẳng lẽ phải làm thật sao.”
“Cậu nói đi? Có phải vừa rồi cậu đi gặp Hà Nhật Dương không? Anh ta nói thế nào với cậu.” Lưu Nghĩa cũng thấy chuyện này không ổn, nói thẳng ra ý kiến: “không được không được, cậu không thể đính hôn với Trịnh Bảo. Cậu sẽ nói thế nào với Tống Duệ và Tống Hà đây, cậu sẽ nói thế nào với Nhà họ Tống đây?”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn, đúng rồi đúng rồi, sao cô lại quên mất việc quan trọng này chứ?
Cô có thể đóng giả bạn gái của Trịnh Bảo, nhưng chuyện đính hôn, làm sao có thể đóng giả được.
“Đi, về khách sạn trước đã rồi tính sau.” Lưu Nghĩa ấn mạnh vào trán Tống Thanh nói: “đến lúc nào cậu mới biết từ chối đây!”
Nói xong, Lưu Nghĩa kéo ngay Tống Thanh về khách sạn.
Về đến khách sạn, Lưu Nghĩa vẫn thấy rất bực mình.
Tống Thanh liền đến cạnh Lưu Nghĩa, nhìn cô: “được rồi, cậu đừng giận nữa. Lúc đó tớ nhất thời mềm lòng, nên không giải thích. Cậu cũng biết đấy, nếu tớ nói rõ mọi việc, sẽ là cú sốc rất lớn với cô. Sức khỏe cô vốn đã không ổn, tớ nỡ lòng nào làm thế chứ?”
“Vậy sau đó thì sao? Cậu không giải thích rõ ràng, chẳng lẽ cậu muốn đính hôn với Trịnh Bảo sao?” Lưu Nghĩa bất lực lắc đầu nói: “cậu nghĩ, Hà Nhật Dương có thể chấp nhận sao?”
“Vậy tớ phải làm sao đây?” Tống Thanh bắt đầu lúng túng không biết phải làm sao.
Lưu Nghĩa chính thức hỏi: “Thanh Thanh, cậu nói thật với tó, lần này cậu đi gặp Hà Nhật Dương, cậu có nhớ ra cái gì không?”
Tống Thanh gật đầu: “đúng là tớ đã nhớ ra một số thứ. Nhưng, chỉ là một phần, không phải toàn bộ.”
“Rất tốt. Thế cậu còn yêu Hà Nhật Dương không?” Tớ muốn nghe sự thật!’ Lưu Nghĩa hỏi.
Hà Nhật Dương không kìm nổi quay đầu hỏi Lý Xuân: “có phải anh ấu trĩ lắm không?”
Lý Xuân cùng mấy người đều che mặt đi.
Những lời này, biết phải trả lời sao đây!
Trả lời phải! Hay là không phải?
Vừa rồi đúng là rất ấu trĩ đấy biết không!
Các cụ có câu phụ nữ đang yêu đều là kẻ ngốc, thật ra khi đàn ông rơi và lưới tình, còn ngốc hơn!
“Ấu trĩ thì ấu trĩ vậy, dù sao cũng chỉ ấu trĩ trước mặt cô ấy thôi mà.” Hà Nhật Dương mặc kệ, nhưng sau đó lại nói tiếp: “canh chừng tên tiểu tử Trịnh Bảo cho anh. Tên tiểu tử này, anh muốn chờ xem nó định làm gì!”
“Vâng, Tổng tài.” Lý Xuân trả lời
Tống Thanh về đến phòng bệnh, mẹ Trịnh Bảo lại trong tình trạng hôn mê.
Bác sỹ đã nói, thời gian tỉnh táo của bà sẽ càng lúc càng ngắn.
Cho nên, đa số thời gian trong ngày bệnh nhân đều trong tình trạng hôn mê.
Bố của Trịnh Bảo không ở phòng bệnh, không biết đã đi đâu rồi.
Lưu Nghĩa cũng không ở đó.
Trong phòng bệnh, chỉ có Trịnh Bảo và Tống Thanh hai người ở đó trông người bệnh đang hôn mê.
“Sao em lại quay về? Anh tưởng em đã về khách sạn rồi.” Trịnh Bảo hỏi nhẹ: “anh ở đây trông là được rồi.”
“Em không yên tâm, nên đã quay lại xem sao.” Tống Thanh ngồi một bên, nói nhỏ: “tiểu Nghĩa và chú đâu rồi anh?”
“À, cô Lưu đi với bố anh để xử lý một số việc rồi.” Trịnh Bảo trả lời: “cô ấy đối xử rất tốt với em.”
Tống Thanh cười.
“Đúng rồi, vấn đề hôm nay chúng ta bàn với nhau, em có cách nhìn nào khác không?” Hai mắt Trịnh Bảo sáng lên nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh và Hà Nhật Dương đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về, cảm giác tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
Quả nhiên là Tống Thanh vẫn chọn Hà Nhật Dương.
Cho dù cô đã quên Hà Nhật Dương, nhưng cuối cùng lại một lần nữa yên anh ta.
Tống Thanh nghĩ đến những lời nói của Hà Nhật Dương, tuy vừa rồi cô chưa nhận lời Hà Nhật Dương, nhưng trái tim đã ở trọn bên anh rồi.
Tống Thanh cắn môi nói: “em có thể diễn kịch cùng anh, nhưng mà, giữa chúng ta không thể có những việc quá thân mật. Em xin lỗi Trịnh Bảo, em không làm được nữa.”
Mắt Trịnh Bảo thoáng qua một chút thất vọng.
Quả thật là như vậy rồi.
“Em nói gì đấy? Anh vốn đã nghĩ không làm gì em mà.” Trịnh Bảo gật đầu trả lời: “cảm ơn em đã phối hợp với anh.”
Tống Thanh gật đầu.
Vừa đúng lúc này, ngón tay người bệnh trên giường hơi động đậy.
Một lúc sau, mẹ Trịnh Bảo từ từ mở mắt ra.
Bà vừa mở mắt đã nhìn thấy Trịnh Bảo và Tống Thanh đứng cùng nhau, liền cười nói: “các con đều ở đây! Nào, qua đây với mẹ.”
Tống Thanh và Trịnh Bảo lại gần, mẹ Trịnh Bảo kéo tay hai người lại, đặt tay hai người xếp lên tay nhau: “các con từ nhỏ đã hợp nhau, bây giờ nhìn lại càng thấy xứng đôi. Tống Thanh, chiều nay Trịnh Bảo đã nói với con chưa?”
Nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của mẹ Trịnh Bảo, Tống Thanh thấy rất đau lòng.
Tống Thanh gật nhẹ đầu.
“Vậy con đồng ý không” mẹ Trịnh Bảo vội vàng hỏi: “Thanh Thanh à, có phải con chê Nhà họ Trịnh nhà ta nghèo không? Có phải con chê Nhà họ Trịnh không mang lại một cuộc sống tốt đẹp cho con không?”
“Cô ơi, sao lại thế chứ?” Tống Thanh liền trả lời: “con chưa bao giờ để tâm đến những chuyện này.”
Mẹ Trịnh Bảo thở phào nhẹ nhõm, nói: “cô nói rồi mà, con không phải là người như vậy! Vậy con đồng ý lấy Trịnh Bảo chưa?”
Tống Thanh cắn môi, quay sang nhìn Trịnh Bảo.
Trịnh Bảo liền trả lời: “mẹ, thời gian vội quá. Cho dù con muốn mua cái nhẫn để cầu hôn, cũng còn không kịp. Với lại bây giờ các khách sạn đều kín chỗ hết rồi, chúng con muốn tổ chức hôn lễ cũng không có hội trường.”
Mẹ Trịnh Bảo liền nói: “5 sao không đặt được thì đặt 4 sao, 4 sao không đặt được thì đặt 3 sao! Chỉ cần các con sống tốt bên nhau, cho dù mẹ có xuống đến âm tào địa phủ, cũng sẽ yên tâm!”
Tống Thanh và Trịnh Bảo bất lực nhìn nhau.
“Mẹ.” Trịnh Bảo bất lực gọi bà nói: “nhưng Thanh Thanh cũng không kịp đặt váy cưới nữa!”
“Tức là nói, trước khi mẹ chết, sẽ không được chứng kiến hôn lễ của các con rồi?’ mặt mẹ Trịnh Bảo buồn bã.
“Con.” Trịnh Bảo không biết phải nói gì nữa.
“Thanh Thanh, có phải con không muốn lấy Trịnh Bảo nhà cô nữa? Có phải con đã thay lòng đổi dạ không? “mẹ Trịnh Bảo run rẩy hỏi Tống Thanh.
“Cô ơi, cháu.” Tống Thanh không biết phải trả lời sao nữa.
“Mẹ, mẹ xem mẹ kìa, nói cái gì đấy! Thanh Thanh không phải người như vậy đâu! Chỉ là con mới trở về, đã bàn đến chuyện kết hôn rồi có vẻ không thích hợp lắm.” Trịnh Bảo đỡ lời nói tiếp: “còn nữa, kết hôn là việc rất quan trọng, sao lại có thể thiếu mặt bố mẹ hai bên chứ? Người nhà Thanh Thanh giờ đều không ở đây, chuyện kết hôn lớn như vậy, tất nhiên là phải bàn bạc lại với người nhà chứ! Nếu không, sẽ là không tôn trọng nhà gái đấy!
Nghe Trịnh Bảo nói vậy, trong lòng Tống Thanh thấy nhẹ hẳn đi.
Mẹ Trịnh Bảo nghĩ một lúc, nói tiếp: “con nói cũng đúng. Là do mẹ quá nôn nóng rồi.”
Bà vừa nói xong, lại hỏi tiếp: “vậy con có thể nói qua chuyện này với gia đình được không? Xem lúc nào bên thông gia có thời gian mời họ qua đây một chuyến, rồi bàn chuyện hôn sự của các con.”
“A?” Lúc này Tống Thanh lại bắt đầu căng thẳng.
Chuyện này sao có thể để mẹ, cậu, mợ và bà qua đây chứ!
Sao lại thế được!
“Sao thế? Như vạy cũng không được sao?” mẹ Trịnh Bảo lúc này lại có chút không vui rồi.
“Không phải đâu! Mẹ! Mẹ đúng thật là, sao lại vội thế chứ! Người nhà Thanh Thanh đều ở nước ngoài hết mà!” Trịnh Bảo giải thích giúp Tống Thanh: “cho dù là muốn về, cũng đâu phải ngày một ngày hai có thể về được! Mẹ ơi, bác sỹ nói rồi, chỉ cần tinh thần mẹ thoải mái, bệnh sẽ khỏi dần! Mẹ cứ yên tâm nghỉ dưỡng, chờ khi nào hồi phục, rồi chuẩn bị tốt cho lễ cưới của chúng con, được không?”
“Con đừng dọa mẹ! Sức khỏe mẹ ra sao trong lòng mẹ rất rõ! Chắc mẹ không còn nhiều thời gian nữa rồi!” mẹ Trịnh Bảo đưa tay lên lau nước mắt, nói: “dù các con không tính nói thật với mẹ, thì mẹ cũng biết tình hình của mẹ như thế nào. Ung thư, đúng không? Không cố được đâu, thời gian còn lại của mẹ không còn nhiều rồi. Mẹ chỉ có một nguyện vọng, chẳng lẽ các con không muốn cho mẹ toại nguyện sao? Chắng lẽ các con muốn mẹ chết không nhắm mắt sao?”
Tống Thanh lại thấy rất khó xử cô nhìn sang Trịnh Bảo.
Trịnh Bảo đột nhiên nẩy lên một ý tưởng, nói: “Mẹ! Mẹ đừng như vậy! Chúng con đính hôn trước, được không? Chuyện kết hôn, thật sự là không thể vội được đâu! Nếu không, sẽ là không tôn trọng nhà gái, sẽ khiến Thanh Thanh khó xử lắm đấy! Chúng ta làm lễ đính hôn mời khách ở phạm vi nhỏ trước, cũng coi như là xác định việc của chúng con, mẹ xem có được không?”
Mắt Tống Thanh trợn tròn lên!
Chờ đã!
Cô đâu có nhận lời đính hôn!
Việc này đâu có thể tùy tiện nhận lời thế được?
Nhưng khi Trịnh Bảo vừa nói ra, mẹ anh lập tức nở nụ cười rất tươi, nói: “đúng đúng đúng, sao mẹ lại có thể quên mất việc quan trọng này chứ! Đính hôn trước! Đính hôn rồi kết hôn sau! Cứ tính như vậy đi! Trịnh Bảo, con mau làm thủ tục xuất viện cho mẹ! Mẹ phai về nhà! Mẹ phải chuẩn bị lễ đính hôn cho các con!”
Mẹ Trịnh Bảo bỏ chăn ra định xuống giường.
Trịnh Bảo và Tống Thanh sợ quá nhanh chóng chạy ra đỡ bà.
Đúng lúc này, bố Trịnh Bảo và Lưu Nghĩa về, nghe thấy mẹ Trịnh Bảo nói muốn về nhà, ông cũng sợ nhẩy lên.
“Bà muốn làm gì đấy? Bố Trịnh Bảo vội vàng ngăn cản hành động của vợ: “bà còn chưa tiêm xong đấy.”
“Tiêm cái gì mà tiêm? Sức khỏe này của tôi, tiêm hay không tiêm thì có khác biệt gì đâu?” mẹ Trịnh Bảo nói: “chúng ta không tiêm nữa, được ngày nào hay ngày đấy. Chúng ta nhanh chóng về nhà thôi, về còn chuẩn bị cho lễ đính hôn của Trịnh Bảo và Thanh Thanh.”
“Đính hôn?’ mắt Lưu Nghĩa trợn tròn lên, quay ngoắt người sang nhìn Tống Thanh.
Vẻ mặt Tống Thanh rất ngượng và bất lực.
Bố Trịnh Bảo cũng tỏ ra rất kinh ngạc, ông nhìn sang Trịnh Bảo và Tống Thanh, hỏi: “các con, đính hôn thật sao?”
“Chú ơi.” Tống Thanh muốn giải thích, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của mẹ Trịnh Bảo, cô lại không đành lòng mở lời.
Thật là rất khó sử!
Làm sao bây giờ?
Trịnh Bảo liền nói: “chuyện này chúng ta bàn sau đi, để bàn sau đi!”
“Sau cái gì mà sau?” mẹ Trịnh Bảo đẩy mạnh anh ra, nói: “con không làm thủ tục ra viện đúng không? Mẹ tự đi làm!”
“Đừng đừng đừng, con đi, con đi làm được chưa?” Trịnh Bảo liền trả lời.
“Được rồi, việc này cứ chốt thế đi!” lúc này mẹ Trịnh Bảo mới hài lòng nói: “Thanh Thanh à, con về sớm nghỉ ngơi đi, mai con đến nhà bàn chuyện đính hôn nhé. Con yên tâm, cô tuy nghèo, nhưng sẽ vẫn theo quy định của gia định cơ bản, cái gì đáng cho con, sẽ không thiếu một thứ gì hết! Nhà họ Trịnh tuyệt đối sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu!”
Ánh mắt Tống Thanh như đang cầu cứu, Trịnh Bảo cố tình giả vờ không nhìn thấy.
Lưu Nghĩa cũng rất sốt ruột, liền nói: “vậy được, chào cô chào chú, chúng cháu về trước đây ạ!”
Lưu Nghĩa nói xong, kéo luôn Tống Thanh đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, Lưu Nghĩa bổ đầu ngay Tống Thanh nói cho cô một trận: “chuyện của cậu là sao vậy? Không phải cậu nói sẽ không yêu Trịnh Bảo sao? Tại sao lại nhận lời đính hôn chứ?”
Tống Thanh vẻ mặt rất ấm ức: “tình hình lúc đó như thế, tớ không kịp từ chối! Giờ phải làm sao đây? Lễ đính hôn này, chẳng lẽ phải làm thật sao.”
“Cậu nói đi? Có phải vừa rồi cậu đi gặp Hà Nhật Dương không? Anh ta nói thế nào với cậu.” Lưu Nghĩa cũng thấy chuyện này không ổn, nói thẳng ra ý kiến: “không được không được, cậu không thể đính hôn với Trịnh Bảo. Cậu sẽ nói thế nào với Tống Duệ và Tống Hà đây, cậu sẽ nói thế nào với Nhà họ Tống đây?”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn, đúng rồi đúng rồi, sao cô lại quên mất việc quan trọng này chứ?
Cô có thể đóng giả bạn gái của Trịnh Bảo, nhưng chuyện đính hôn, làm sao có thể đóng giả được.
“Đi, về khách sạn trước đã rồi tính sau.” Lưu Nghĩa ấn mạnh vào trán Tống Thanh nói: “đến lúc nào cậu mới biết từ chối đây!”
Nói xong, Lưu Nghĩa kéo ngay Tống Thanh về khách sạn.
Về đến khách sạn, Lưu Nghĩa vẫn thấy rất bực mình.
Tống Thanh liền đến cạnh Lưu Nghĩa, nhìn cô: “được rồi, cậu đừng giận nữa. Lúc đó tớ nhất thời mềm lòng, nên không giải thích. Cậu cũng biết đấy, nếu tớ nói rõ mọi việc, sẽ là cú sốc rất lớn với cô. Sức khỏe cô vốn đã không ổn, tớ nỡ lòng nào làm thế chứ?”
“Vậy sau đó thì sao? Cậu không giải thích rõ ràng, chẳng lẽ cậu muốn đính hôn với Trịnh Bảo sao?” Lưu Nghĩa bất lực lắc đầu nói: “cậu nghĩ, Hà Nhật Dương có thể chấp nhận sao?”
“Vậy tớ phải làm sao đây?” Tống Thanh bắt đầu lúng túng không biết phải làm sao.
Lưu Nghĩa chính thức hỏi: “Thanh Thanh, cậu nói thật với tó, lần này cậu đi gặp Hà Nhật Dương, cậu có nhớ ra cái gì không?”
Tống Thanh gật đầu: “đúng là tớ đã nhớ ra một số thứ. Nhưng, chỉ là một phần, không phải toàn bộ.”
“Rất tốt. Thế cậu còn yêu Hà Nhật Dương không?” Tớ muốn nghe sự thật!’ Lưu Nghĩa hỏi.
Bình luận facebook