Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-480
CHƯƠNG 480:
Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười: “Yes, Madam!”
Cả hai người cùng nở nụ cười.
Hà Nhật Dương không rời đi, hắn cứ ôm lấy Tống Thanh mà nói: “Đêm nay em đừng đi, chúng ta sẽ không làm chuyện gì khác cả, em và anh nói chuyện về các con được không. Anh rất muốn biết ba năm qua hai đứa nó đã trải qua những gì.”
Tống Thanh do dự một lúc: “Như vậy không hay lắm nhỉ?”
“Có gì mà không hay chứ? Chúng ta là vợ chồng mà!” Hà Nhật Dương cố tình phụng phịu nói: “Lẽ nào em muốn phủ nhận à? Em đừng quên, về mặt pháp luật, em vẫn là vợ hợp pháp của anh đấy!”
“Hả? Chúng ta chưa ly hôn à?” Tống Thanh đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Trời ạ, cô cứ luôn cho rằng mình đã ly hôn rồi!
Hà Nhật Dương cười một cách thỏa mãn: “Em nghĩ sao? Vậy nên em không thể chạy thoát được đâu! Tống Thanh! Em nghe đây, cả đời này, em đều thuộc về anh!”
Tống Thanh nghẹn họng trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương: “Há!”
“Há cái gì mà há, cứ quyết định như thế nhé!” Hà Nhật Dương ngang ngược quyết định tất cả.
Tống Thanh nhìn ánh mắt tràn đầy sự chờ mong của Hà Nhật Dương nên cũng không nỡ từ chối, vì thế cô đã kể hết những chuyện thú vị đã xảy ra trong mấy năm qua cho Hà Nhật Dương nghe.
Tống Thanh kể rất say sưa, còn Hà Nhật Dương nghe rất vui vẻ.
Hai người cứ ôm nhau nói chuyện như thế mãi, bọn họ nằm trên cùng một chiếc giường, nói những chuyện tri âm tri kỷ.
Cũng không biết đến khi nào, Tống Thanh cứ kể mãi kể mãi rồi phát ra tiếng hít thở đều đều.
Thấy Tống Thanh ngủ rồi, lúc này Hà Nhật Dương mới hài lòng cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó đắp chăn cẩn thận cho cô.
Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng, xem ra con đường theo đuổi vợ mình quả thực không dễ dàng gì!
Không chỉ phải mang vợ về mà còn phải mang cả con trai và con gái về, rồi còn phải vượt qua cửa ải của Nhà họ Tống nữa!
Nhưng mà, vậy có hề gì chứ?
Chỉ cần cả nhà được đoàn tụ, có phải trả giá nhiều hơn nữa hắn cũng không sợ!
Một đêm cứ thế qua đi.
Sáng hôm sau, Tống Thanh tỉnh giấc trong vòng tay Hà Nhật Dương.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương vẫn chưa tỉnh, vậy nên cô cũng không dám động đậy, cô cứ ngẩn người nhìn Hà Nhật Dương.
Sau khi ngủ một đêm, gần như da mặt ai cũng tiết ra chất nhờn.
Nhưng Hà Nhật Dương lại không.
Nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Da dẻ thật đẹp, quả thực rất giống mấy nam thần đang nổi trên ti vi.
Tống Thanh dời tầm mắt xuống, cô nhìn thấy lồng ngực trần trụi của Hà Nhật Dương, vì vậy mà cả gương mặt lại nóng rần lên.
Có cần phải hoàn mỹ như thế không?
Mới sáng sớm mà đã khiến mạch máu của người ta căng phồng lên rồi.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương vẫn đang ngủ, cô cẩn thận giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn.
Ừm, đúng là chưa tỉnh thật.
Không biết cắn hắn một cái thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?
Tống Thanh nghĩ thế nào thì cơ thể cô cũng làm theo thế ấy!
Tống Thanh chậm rãi xích lại gần, cô há miệng cắn lên cổ Hà Nhật Dương.
Hương thơm tràn vào miệng, da thịt của Hà Nhật Dương săn chắc đến mức dường như không thể cắn nổi.
À, chắc là không nỡ cắn.
Lúc Tống Thanh vẫn còn muốn tiếp tục trò đùa dai của mình, cô định cắn thêm một cái thì Hà Nhật Dương bỗng nhiên lật người đè Tống Thanh xuống dưới. Mặc dù hắn vẫn còn buồn ngủ, nhưng sức hấp dẫn không hề giảm sút: “Ừm? Mới sáng sớm mà em đã không nhịn được rồi à? Chưa gì đã muốn chồng ăn thịt rồi!”
Gương mặt của Tống Thanh chợt đỏ bừng lên!
Mẹ ơi, xấu hổ chết mất thôi!
Lần đầu tiên muốn làm chuyện xấu xa mà lại bị bắt được!
Sau này nhất định sẽ không làm nữa!
“Không có!” Tống Thanh vẫn còn cố cãi.
Đã làm chuyện xấu rồi lại còn không chịu thừa nhận, hình như làm vậy cũng không hay cho lắm!
Hà Nhật Dương cười xấu xa: “Thế à? Nhưng cơ thể em lại thành thực hơi cái miệng em đấy!”
Tống Thanh giơ tay chống lên lồng ngực Hà Nhật Dương, cô nói: “Không được, không được, em nhận sai là được chứ gì? Chỉ cần Tiểu Hà chưa gật đầu thì em không dám tùy tiện đâu.”
Vừa nhắc đến công chúa nhỏ, Hà Nhật Dương lập tức nhụt chí mà ghé sát vào người Tống Thanh, hắn hung hăng nói vào tai cô: “Vậy em định khi nào mới dẫn anh về nhà?”
“Giải quyết xong xuôi những chuyện ở đây đã được không?” Tống Thanh nói: “Đúng rồi, tối qua anh vẫn chưa nói với em làm sao để giải quyết tình hình cam go trước mắt!”
“Em không cần nhúng tay vào chuyện này, cứ để anh lo. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả!” Hà Nhật Dương mỉm cười.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Được rồi, nếu như bây giờ vẫn chưa thể ăn, vậy chờ đến lúc về nhà anh sẽ ăn cho đủ vậy.” Hà Nhật Dương hung hăng nhéo mũi Tống Thanh: “Bảo bối nhỏ, tốt nhất em nên nhớ cho kỹ, em đã nợ anh biết bao nhiêu lần rồi, sau này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!”
Gương mặt Tống Thanh bỗng nhiên đỏ ửng lên: “Em biết rồi!”
Tống Thanh lại nói thêm: “Em phải về thôi, cả đêm không về, không biết Tiểu Nghĩa có tra khảo em không nữa.”
Lúc này, Hà Nhật Dương mới buông Tống Thanh ra, hắn nói: “Cũng được. Hôm nay Ngọc Bìnhsẽ tới.”
Tống Thanh gật đầu nói: “Em cảm thấy, thực ra Tiểu Nghĩa cũng thích Ngọc Bình! Nếu như hai người họ yêu nhau, chuyện này chắc sẽ trở thành giai thoại.”
Hà Nhật Dương lại không tỏ rõ quan điểm của mình, hắn nói: “Cứ xem thế nào trước đã. Tính cách của Ngọc Bìnhquá mềm mỏng, cậu ta không biết cách từ chối phụ nữ. Điểm này sẽ làm Tiểu Nghĩa chịu tổn thương. Để xem Ngọc Bìnhcó rút ra được bài học gì không.”
Tống Thanh gật đầu.
Tống Thanh nhanh chóng quay về phòng, lúc này cô mới phát hiện Tiểu Nghĩa không hề ở trong phòng.
Hả? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?
Tống Thanh thấy đồ dùng của Tiểu Nghĩa vẫn còn trong phòng, chỉ mang theo điện thoại và áo khoác đi ra ngoài thôi.
Chắc sẽ không đi xa.
Tống Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó cô quyết định ở trong phòng chờ Lưu Nghĩa.
Lúc này, Lưu Nghĩa quả thực đã ra ngoài, hơn nữa cô lại đang ở một nơi cách khách sạn không xa.
Vũ Ngọc Bình cũng đến rồi, chỉ là tình hình trước mắt có hơi kỳ lạ.
Lưu Nghĩa nắm tay một người đàn ông đứng trước mặt Vũ Ngọc Bình, cô bình tĩnh nói: “Giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi, Trần Chí Khuê. Năm nay anh ấy hai mươi chín tuổi, là vận động viên quyền anh và cũng là sư huynh của tôi.”
Sắc mặt của Vũ Ngọc Bình bỗng nhiên trở nên rất khó coi, hắn vươn tay kéo lấy Lưu Nghĩa: “Em đang nói gì vậy hả?”
Trần Chí Khuê không phải người thuộc tầng lớp thượng lưu, hắn ta giơ tay định đẩy Vũ Ngọc Bình: “Anh là ai thế? Sao anh dám động tay động chân với Tiểu Nghĩa hả?”
Tay của Trần Chí Khuê còn chưa chạm tới Vũ Ngọc Bình thì đã có người vội vàng đứng dậy định bảo vệ hắn.
Lưu Nghĩa vừa nhìn thấy lập tức kéo Trần Chí Khuê ra sau lưng mình, sắc mặt cô rất lạnh lùng: “Vũ Ngọc Bình, anh có ý gì hả?”
Vũ Ngọc Bình không nhìn ai khác mà chỉ nhìn Lưu Nghĩa bằng khuôn mặt bi thương, giọng nói của hắn trở nên run rẩy: “Tiểu Nghĩa, em có ý gì vậy?”
“Như anh thấy đấy, tôi có bạn trai rồi.” Mặc dù giọng nói của Lưu Nghĩa có vẻ kinh ngạc. Nhưng những ngón tay đang run lên nhè nhẹ của cô đã bán đứng tâm trạng của cô rồi.
“Cái gì?” Vũ Ngọc Bình cảm thấy như thể như sét đánh giữa trời quang vậy!
Tiểu Nghĩa có bạn trai ư?
Sao có thể chứ?
Không, không thể!
Hắn không tin!
“Anh cũng thấy đấy. Tôi đã chọn người khác rồi, giữa chúng ta chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.” Lưu Nghĩa vẫn kiên cường nói tiếp: “Anh không hợp với tôi.”
Câu nói “anh không hợp với tôi” của Lưu Nghĩa đã đánh một đòn trí mạng vào trái tim Vũ Ngọc Bình.
Một người đàn ông cao lớn như Vũ Ngọc Bình lại trở nên lảo đảo, suýt chút nữa thì xấu mặt.
“Tiểu Nghĩa, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mới có một ngày thôi mà em đã...” Vũ Ngọc Bình không muốn tin mọi thứ trước mặt, hắn không thể chấp nhận được.
Hắn nghiêm túc mà!
Hắn không hề đùa giỡn!
Nhưng mà vì sao?
Vì sao bỗng nhiên lại thay đổi?
Rốt cuộc hắn đã làm sai ở đâu?
Trần Chí Khuê cũng kịp phản ứng lại, người đàn ông trước mắt hắn ta chắc chắn không phải một người bình thường!
Một người đàn ông có thể mang theo vệ sĩ ra ngoài, nhất định không thể là một người bình thường được!
“Không phải chỉ một ngày, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích anh.” Lưu Nghĩa trả lời một cách cứng rắn.
Cô rất có khí phách! Cô cũng rất sĩ diện!
Cho dù có chia tay thì cô cũng không thể bị bỏ rơi được!
Lưu Nghĩa cô không thể đánh mất con người mình được!
Vũ Ngọc Bình đến đây làm gì chứ?
Đến để chia tay với cô à? Hay tiếp tục lừa cô làm tình nhân của hắn?
Ha ha ha.
Hắn sắp công khai mối quan hệ giữa hắn và Phương Khanh Hân rồi, còn định lừa gạt cô đến khi nào chứ?
Cô không phải Thanh Thanh! Cô không dễ bị ức hiếp như vậy!
“Cái gì?” Cả người Vũ Ngọc Bình ngây ra như phỗng.
“Được rồi, mọi chuyện đều nói rõ ràng rồi.” Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng, cô bình tĩnh nhìn Vũ Ngọc Bình: “Từ nay về sau, anh đừng quấn lấy tôi nữa. Anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi. Anh là thiếu gia nhà giàu, tôi là võ sĩ hạng ba. Chúng ta đã không có khả năng đến với nhau ngay từ đầu rồi. Có cố gắng ở bên nhau cũng không có ích gì cả. Sư huynh đã cùng tập luyện với tôi từ bé, chúng tôi là một đôi thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh ấy cũng bằng lòng tập boxing cùng tôi cả đời.”
Trần Chí Khuê ra sức gật đầu: “Đúng thế, Tiểu Nghĩa làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đấy! Tiểu Nghĩa muốn tập boxing cả đời, vậy cả đời này tôi sẽ tập cùng cô ấy!”
“Anh nghe thấy rồi chứ? Tôi và sư huynh mới thực sự xứng đôi.” Lưu Nghĩa nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát, thế nhưng gương mặt vẫn giả vờ vui vẻ và bình tĩnh một cách cố chấp: “Anh và tôi chỉ giống như hai ngôi sao chổi tình cờ đâm vào nhau mà thôi, sau khi lướt qua nhau rồi thì cả đời này sẽ không thể gặp nhau được nữa.”
“Không, không phải.” Viền mắt của Vũ Ngọc Bình bỗng chốc đỏ lên: “Tiểu Nghĩa, anh nghiêm túc đấy, anh không muốn làm sao chổi, anh muốn ở bên em cả đời! Em thích boxing thì anh cũng sẽ cố gắng tới cùng!”
“Nhưng tôi không thích anh.” Lưu Nghĩa nhẫn tâm tuyên bản án cuối cùng: “Cả đời này tôi chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu thương. Vũ Ngọc Bình, anh buông tay đi, anh hãy đi tìm hạnh phúc thực sự của mình đi.”
“Đi tìm hạnh phúc quái quỷ gì chứ! Em chính là hạnh phúc của anh!” Vũ Ngọc Bình lại không nhịn nổi mà vươn tay nắm lấy cổ tay Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa không hề trốn tránh, Trần Chí Khuê cũng không dám động tay.
Những người vệ sĩ kia đang nhìn chằm chằm hắn ta.
“Tiểu Nghĩa, em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, được không? Anh không hề biết gì mà tự dưng lại bị em tuyên án một cách hồ đồ như thế.” Một người đàn ông cao lớn như Vũ Ngọc Bình thiếu chút nữa đã khóc ngay tại chỗ:”Có phải em không tin vào tình cảm mà anh dành cho em không? Vậy rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới chịu tin anh đây? Bây giờ chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé! Hay bây giờ chúng ta cử hành hôn lễ luôn đi! Anh sẽ đưa hết toàn bộ tài sản của mình cho em! Anh sẽ đưa tất cả mọi thứ của anh cho em! Được không?”
Lưu Nghĩa nhanh chóng dời tầm mắt, cô cười khổ một tiếng: “Không cần đâu. Tôi không cần.”
“Tiểu Nghĩa.” Vũ Ngọc Bình vẫn không can tâm: “Vậy em muốn anh phải làm gì?”
“Rời xa nhau đi.” Lưu Nghĩa giơ tay lên, cô nhanh chóng thoát khỏi cái nắm tay của Vũ Ngọc Bình.
Cô là một vận động viên quyền anh, muốn thoát khỏi Vũ Ngọc Bình là một việc dễ như trở bàn tay.
Vũ Ngọc Bình trơ mắt nhìn Lưu Nghĩa thoát khỏi lòng bàn tay mình, cả người hắn vẫn còn chìm đắm trong sự bàng hoàng.
“Chúng ta đi thôi.” Lưu Nghĩa nói với Trần Chí Khuê.
Trần Chí Khuê gật đầu, hắn ta dùng bộ dạng cáo đội lốt hổ bảo vệ Lưu Nghĩa rời đi.
“Lưu Nghĩa!” Vũ Ngọc Bình vội vàng gọi Lưu Nghĩa: “Anh sẽ không từ bỏ! Em nên biết rằng, không có thứ gì mà anh không đạt được với địa vị của anh!”
“À, vậy anh có thể thử chút đi!” Lưu Nghĩa hơi nghiêng người, cô chỉ để lại cho Vũ Ngọc Bình một nửa bóng người: “Anh có thể thử một chút để xem tôi có giống với những người phụ nữ khác không. Anh dám đe dọa tôi thì tôi cũng dám cá chết lưới rách!”
Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười: “Yes, Madam!”
Cả hai người cùng nở nụ cười.
Hà Nhật Dương không rời đi, hắn cứ ôm lấy Tống Thanh mà nói: “Đêm nay em đừng đi, chúng ta sẽ không làm chuyện gì khác cả, em và anh nói chuyện về các con được không. Anh rất muốn biết ba năm qua hai đứa nó đã trải qua những gì.”
Tống Thanh do dự một lúc: “Như vậy không hay lắm nhỉ?”
“Có gì mà không hay chứ? Chúng ta là vợ chồng mà!” Hà Nhật Dương cố tình phụng phịu nói: “Lẽ nào em muốn phủ nhận à? Em đừng quên, về mặt pháp luật, em vẫn là vợ hợp pháp của anh đấy!”
“Hả? Chúng ta chưa ly hôn à?” Tống Thanh đột nhiên trợn tròn hai mắt.
Trời ạ, cô cứ luôn cho rằng mình đã ly hôn rồi!
Hà Nhật Dương cười một cách thỏa mãn: “Em nghĩ sao? Vậy nên em không thể chạy thoát được đâu! Tống Thanh! Em nghe đây, cả đời này, em đều thuộc về anh!”
Tống Thanh nghẹn họng trừng mắt nhìn Hà Nhật Dương: “Há!”
“Há cái gì mà há, cứ quyết định như thế nhé!” Hà Nhật Dương ngang ngược quyết định tất cả.
Tống Thanh nhìn ánh mắt tràn đầy sự chờ mong của Hà Nhật Dương nên cũng không nỡ từ chối, vì thế cô đã kể hết những chuyện thú vị đã xảy ra trong mấy năm qua cho Hà Nhật Dương nghe.
Tống Thanh kể rất say sưa, còn Hà Nhật Dương nghe rất vui vẻ.
Hai người cứ ôm nhau nói chuyện như thế mãi, bọn họ nằm trên cùng một chiếc giường, nói những chuyện tri âm tri kỷ.
Cũng không biết đến khi nào, Tống Thanh cứ kể mãi kể mãi rồi phát ra tiếng hít thở đều đều.
Thấy Tống Thanh ngủ rồi, lúc này Hà Nhật Dương mới hài lòng cúi xuống hôn lên trán cô, sau đó đắp chăn cẩn thận cho cô.
Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng, xem ra con đường theo đuổi vợ mình quả thực không dễ dàng gì!
Không chỉ phải mang vợ về mà còn phải mang cả con trai và con gái về, rồi còn phải vượt qua cửa ải của Nhà họ Tống nữa!
Nhưng mà, vậy có hề gì chứ?
Chỉ cần cả nhà được đoàn tụ, có phải trả giá nhiều hơn nữa hắn cũng không sợ!
Một đêm cứ thế qua đi.
Sáng hôm sau, Tống Thanh tỉnh giấc trong vòng tay Hà Nhật Dương.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương vẫn chưa tỉnh, vậy nên cô cũng không dám động đậy, cô cứ ngẩn người nhìn Hà Nhật Dương.
Sau khi ngủ một đêm, gần như da mặt ai cũng tiết ra chất nhờn.
Nhưng Hà Nhật Dương lại không.
Nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Da dẻ thật đẹp, quả thực rất giống mấy nam thần đang nổi trên ti vi.
Tống Thanh dời tầm mắt xuống, cô nhìn thấy lồng ngực trần trụi của Hà Nhật Dương, vì vậy mà cả gương mặt lại nóng rần lên.
Có cần phải hoàn mỹ như thế không?
Mới sáng sớm mà đã khiến mạch máu của người ta căng phồng lên rồi.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương vẫn đang ngủ, cô cẩn thận giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn.
Ừm, đúng là chưa tỉnh thật.
Không biết cắn hắn một cái thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?
Tống Thanh nghĩ thế nào thì cơ thể cô cũng làm theo thế ấy!
Tống Thanh chậm rãi xích lại gần, cô há miệng cắn lên cổ Hà Nhật Dương.
Hương thơm tràn vào miệng, da thịt của Hà Nhật Dương săn chắc đến mức dường như không thể cắn nổi.
À, chắc là không nỡ cắn.
Lúc Tống Thanh vẫn còn muốn tiếp tục trò đùa dai của mình, cô định cắn thêm một cái thì Hà Nhật Dương bỗng nhiên lật người đè Tống Thanh xuống dưới. Mặc dù hắn vẫn còn buồn ngủ, nhưng sức hấp dẫn không hề giảm sút: “Ừm? Mới sáng sớm mà em đã không nhịn được rồi à? Chưa gì đã muốn chồng ăn thịt rồi!”
Gương mặt của Tống Thanh chợt đỏ bừng lên!
Mẹ ơi, xấu hổ chết mất thôi!
Lần đầu tiên muốn làm chuyện xấu xa mà lại bị bắt được!
Sau này nhất định sẽ không làm nữa!
“Không có!” Tống Thanh vẫn còn cố cãi.
Đã làm chuyện xấu rồi lại còn không chịu thừa nhận, hình như làm vậy cũng không hay cho lắm!
Hà Nhật Dương cười xấu xa: “Thế à? Nhưng cơ thể em lại thành thực hơi cái miệng em đấy!”
Tống Thanh giơ tay chống lên lồng ngực Hà Nhật Dương, cô nói: “Không được, không được, em nhận sai là được chứ gì? Chỉ cần Tiểu Hà chưa gật đầu thì em không dám tùy tiện đâu.”
Vừa nhắc đến công chúa nhỏ, Hà Nhật Dương lập tức nhụt chí mà ghé sát vào người Tống Thanh, hắn hung hăng nói vào tai cô: “Vậy em định khi nào mới dẫn anh về nhà?”
“Giải quyết xong xuôi những chuyện ở đây đã được không?” Tống Thanh nói: “Đúng rồi, tối qua anh vẫn chưa nói với em làm sao để giải quyết tình hình cam go trước mắt!”
“Em không cần nhúng tay vào chuyện này, cứ để anh lo. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa tất cả!” Hà Nhật Dương mỉm cười.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Được rồi, nếu như bây giờ vẫn chưa thể ăn, vậy chờ đến lúc về nhà anh sẽ ăn cho đủ vậy.” Hà Nhật Dương hung hăng nhéo mũi Tống Thanh: “Bảo bối nhỏ, tốt nhất em nên nhớ cho kỹ, em đã nợ anh biết bao nhiêu lần rồi, sau này anh sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!”
Gương mặt Tống Thanh bỗng nhiên đỏ ửng lên: “Em biết rồi!”
Tống Thanh lại nói thêm: “Em phải về thôi, cả đêm không về, không biết Tiểu Nghĩa có tra khảo em không nữa.”
Lúc này, Hà Nhật Dương mới buông Tống Thanh ra, hắn nói: “Cũng được. Hôm nay Ngọc Bìnhsẽ tới.”
Tống Thanh gật đầu nói: “Em cảm thấy, thực ra Tiểu Nghĩa cũng thích Ngọc Bình! Nếu như hai người họ yêu nhau, chuyện này chắc sẽ trở thành giai thoại.”
Hà Nhật Dương lại không tỏ rõ quan điểm của mình, hắn nói: “Cứ xem thế nào trước đã. Tính cách của Ngọc Bìnhquá mềm mỏng, cậu ta không biết cách từ chối phụ nữ. Điểm này sẽ làm Tiểu Nghĩa chịu tổn thương. Để xem Ngọc Bìnhcó rút ra được bài học gì không.”
Tống Thanh gật đầu.
Tống Thanh nhanh chóng quay về phòng, lúc này cô mới phát hiện Tiểu Nghĩa không hề ở trong phòng.
Hả? Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?
Tống Thanh thấy đồ dùng của Tiểu Nghĩa vẫn còn trong phòng, chỉ mang theo điện thoại và áo khoác đi ra ngoài thôi.
Chắc sẽ không đi xa.
Tống Thanh suy nghĩ một lúc, sau đó cô quyết định ở trong phòng chờ Lưu Nghĩa.
Lúc này, Lưu Nghĩa quả thực đã ra ngoài, hơn nữa cô lại đang ở một nơi cách khách sạn không xa.
Vũ Ngọc Bình cũng đến rồi, chỉ là tình hình trước mắt có hơi kỳ lạ.
Lưu Nghĩa nắm tay một người đàn ông đứng trước mặt Vũ Ngọc Bình, cô bình tĩnh nói: “Giới thiệu với anh, đây là bạn trai tôi, Trần Chí Khuê. Năm nay anh ấy hai mươi chín tuổi, là vận động viên quyền anh và cũng là sư huynh của tôi.”
Sắc mặt của Vũ Ngọc Bình bỗng nhiên trở nên rất khó coi, hắn vươn tay kéo lấy Lưu Nghĩa: “Em đang nói gì vậy hả?”
Trần Chí Khuê không phải người thuộc tầng lớp thượng lưu, hắn ta giơ tay định đẩy Vũ Ngọc Bình: “Anh là ai thế? Sao anh dám động tay động chân với Tiểu Nghĩa hả?”
Tay của Trần Chí Khuê còn chưa chạm tới Vũ Ngọc Bình thì đã có người vội vàng đứng dậy định bảo vệ hắn.
Lưu Nghĩa vừa nhìn thấy lập tức kéo Trần Chí Khuê ra sau lưng mình, sắc mặt cô rất lạnh lùng: “Vũ Ngọc Bình, anh có ý gì hả?”
Vũ Ngọc Bình không nhìn ai khác mà chỉ nhìn Lưu Nghĩa bằng khuôn mặt bi thương, giọng nói của hắn trở nên run rẩy: “Tiểu Nghĩa, em có ý gì vậy?”
“Như anh thấy đấy, tôi có bạn trai rồi.” Mặc dù giọng nói của Lưu Nghĩa có vẻ kinh ngạc. Nhưng những ngón tay đang run lên nhè nhẹ của cô đã bán đứng tâm trạng của cô rồi.
“Cái gì?” Vũ Ngọc Bình cảm thấy như thể như sét đánh giữa trời quang vậy!
Tiểu Nghĩa có bạn trai ư?
Sao có thể chứ?
Không, không thể!
Hắn không tin!
“Anh cũng thấy đấy. Tôi đã chọn người khác rồi, giữa chúng ta chỉ là sự hiểu lầm mà thôi.” Lưu Nghĩa vẫn kiên cường nói tiếp: “Anh không hợp với tôi.”
Câu nói “anh không hợp với tôi” của Lưu Nghĩa đã đánh một đòn trí mạng vào trái tim Vũ Ngọc Bình.
Một người đàn ông cao lớn như Vũ Ngọc Bình lại trở nên lảo đảo, suýt chút nữa thì xấu mặt.
“Tiểu Nghĩa, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mới có một ngày thôi mà em đã...” Vũ Ngọc Bình không muốn tin mọi thứ trước mặt, hắn không thể chấp nhận được.
Hắn nghiêm túc mà!
Hắn không hề đùa giỡn!
Nhưng mà vì sao?
Vì sao bỗng nhiên lại thay đổi?
Rốt cuộc hắn đã làm sai ở đâu?
Trần Chí Khuê cũng kịp phản ứng lại, người đàn ông trước mắt hắn ta chắc chắn không phải một người bình thường!
Một người đàn ông có thể mang theo vệ sĩ ra ngoài, nhất định không thể là một người bình thường được!
“Không phải chỉ một ngày, từ trước đến giờ tôi chưa từng thích anh.” Lưu Nghĩa trả lời một cách cứng rắn.
Cô rất có khí phách! Cô cũng rất sĩ diện!
Cho dù có chia tay thì cô cũng không thể bị bỏ rơi được!
Lưu Nghĩa cô không thể đánh mất con người mình được!
Vũ Ngọc Bình đến đây làm gì chứ?
Đến để chia tay với cô à? Hay tiếp tục lừa cô làm tình nhân của hắn?
Ha ha ha.
Hắn sắp công khai mối quan hệ giữa hắn và Phương Khanh Hân rồi, còn định lừa gạt cô đến khi nào chứ?
Cô không phải Thanh Thanh! Cô không dễ bị ức hiếp như vậy!
“Cái gì?” Cả người Vũ Ngọc Bình ngây ra như phỗng.
“Được rồi, mọi chuyện đều nói rõ ràng rồi.” Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng, cô bình tĩnh nhìn Vũ Ngọc Bình: “Từ nay về sau, anh đừng quấn lấy tôi nữa. Anh đi đường dương quan của anh, tôi qua cầu độc mộc của tôi. Anh là thiếu gia nhà giàu, tôi là võ sĩ hạng ba. Chúng ta đã không có khả năng đến với nhau ngay từ đầu rồi. Có cố gắng ở bên nhau cũng không có ích gì cả. Sư huynh đã cùng tập luyện với tôi từ bé, chúng tôi là một đôi thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, anh ấy cũng bằng lòng tập boxing cùng tôi cả đời.”
Trần Chí Khuê ra sức gật đầu: “Đúng thế, Tiểu Nghĩa làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đấy! Tiểu Nghĩa muốn tập boxing cả đời, vậy cả đời này tôi sẽ tập cùng cô ấy!”
“Anh nghe thấy rồi chứ? Tôi và sư huynh mới thực sự xứng đôi.” Lưu Nghĩa nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát, thế nhưng gương mặt vẫn giả vờ vui vẻ và bình tĩnh một cách cố chấp: “Anh và tôi chỉ giống như hai ngôi sao chổi tình cờ đâm vào nhau mà thôi, sau khi lướt qua nhau rồi thì cả đời này sẽ không thể gặp nhau được nữa.”
“Không, không phải.” Viền mắt của Vũ Ngọc Bình bỗng chốc đỏ lên: “Tiểu Nghĩa, anh nghiêm túc đấy, anh không muốn làm sao chổi, anh muốn ở bên em cả đời! Em thích boxing thì anh cũng sẽ cố gắng tới cùng!”
“Nhưng tôi không thích anh.” Lưu Nghĩa nhẫn tâm tuyên bản án cuối cùng: “Cả đời này tôi chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu thương. Vũ Ngọc Bình, anh buông tay đi, anh hãy đi tìm hạnh phúc thực sự của mình đi.”
“Đi tìm hạnh phúc quái quỷ gì chứ! Em chính là hạnh phúc của anh!” Vũ Ngọc Bình lại không nhịn nổi mà vươn tay nắm lấy cổ tay Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa không hề trốn tránh, Trần Chí Khuê cũng không dám động tay.
Những người vệ sĩ kia đang nhìn chằm chằm hắn ta.
“Tiểu Nghĩa, em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, được không? Anh không hề biết gì mà tự dưng lại bị em tuyên án một cách hồ đồ như thế.” Một người đàn ông cao lớn như Vũ Ngọc Bình thiếu chút nữa đã khóc ngay tại chỗ:”Có phải em không tin vào tình cảm mà anh dành cho em không? Vậy rốt cuộc anh phải làm thế nào thì em mới chịu tin anh đây? Bây giờ chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé! Hay bây giờ chúng ta cử hành hôn lễ luôn đi! Anh sẽ đưa hết toàn bộ tài sản của mình cho em! Anh sẽ đưa tất cả mọi thứ của anh cho em! Được không?”
Lưu Nghĩa nhanh chóng dời tầm mắt, cô cười khổ một tiếng: “Không cần đâu. Tôi không cần.”
“Tiểu Nghĩa.” Vũ Ngọc Bình vẫn không can tâm: “Vậy em muốn anh phải làm gì?”
“Rời xa nhau đi.” Lưu Nghĩa giơ tay lên, cô nhanh chóng thoát khỏi cái nắm tay của Vũ Ngọc Bình.
Cô là một vận động viên quyền anh, muốn thoát khỏi Vũ Ngọc Bình là một việc dễ như trở bàn tay.
Vũ Ngọc Bình trơ mắt nhìn Lưu Nghĩa thoát khỏi lòng bàn tay mình, cả người hắn vẫn còn chìm đắm trong sự bàng hoàng.
“Chúng ta đi thôi.” Lưu Nghĩa nói với Trần Chí Khuê.
Trần Chí Khuê gật đầu, hắn ta dùng bộ dạng cáo đội lốt hổ bảo vệ Lưu Nghĩa rời đi.
“Lưu Nghĩa!” Vũ Ngọc Bình vội vàng gọi Lưu Nghĩa: “Anh sẽ không từ bỏ! Em nên biết rằng, không có thứ gì mà anh không đạt được với địa vị của anh!”
“À, vậy anh có thể thử chút đi!” Lưu Nghĩa hơi nghiêng người, cô chỉ để lại cho Vũ Ngọc Bình một nửa bóng người: “Anh có thể thử một chút để xem tôi có giống với những người phụ nữ khác không. Anh dám đe dọa tôi thì tôi cũng dám cá chết lưới rách!”
Bình luận facebook