Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-481
CHƯƠNG 481:
“Lưu Nghĩa, em!” Vũ Ngọc Bình lập tức bị uy hiếp lại.
Trong đời này, đây là người phụ nữ đầu tiên dám uy hiếp hắn!
Cũng là người đầu tiên uy hiếp hắn mà hắn không dám làm gì!
Tính tình của Lưu Nghĩa quá kiên cường!
Vừa kiên cường, vừa ngang bướng!
Nếu như không chiều theo ý cô thì nhất định hai bên sẽ cùng phải chịu thiệt!
Vũ Ngọc Bình cũng là một người kiêu ngạo!
Từ bé đến lớn, chẳng phải hắn luôn sống theo kiểu hô mưa gọi gió ư?
Chẳng phải hắn là một chàng công tử bột bị chiều hư à?
Chẳng phải hắn là ông chồng quốc dân được vô số hotgirl yêu thích à?
Nhưng vậy thì sao chứ?
Hắn lại không nỡ làm bất kỳ điều gì với Lưu Nghĩa!
Không nỡ!
Lưu Nghĩa đứng yên tại chỗ, cô nhìn Vũ Ngọc Bình bằng ánh mắt vừa uy hiếp lại vừa cảnh cáo.
Vũ Ngọc Bình đưa tay ra nhưng lại không thốt lên lời.
Lưu Nghĩa nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Bình, sau đó cô chậm rãi quay người rồi cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng cao gầy của Lưu Nghĩa, cổ họng Vũ Ngọc Bình như nghẹn phải thứ gì đó. Nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, khó chịu đến mức gần như nghẹt thở.
Vũ Ngọc Bình cứ đứng trơ mắt nhìn Lưu Nghĩa nắm tay người đàn ông khác rời đi chứ không dám bước lên ngăn cản.
Nếu như hắn dám làm gì thật, chỉ sợ rằng hắn sẽ thực sự mất đi Lưu Nghĩa.
Với tính cách của Lưu Nghĩa, nếu như thực sự chọc giận cô thì chắc chắn cả đời này cô sẽ không gặp Vũ Ngọc Bình nữa!
Đây là điều mà Vũ Ngọc Bình sợ nhất.
Nhưng mà, sau khi cảm nhận được nỗi mất mát nhất thời này, Vũ Ngọc Bình liền gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vừa tiễn Tống Thanh về nên trong lòng đang rất vui, hắn nhận điện thoại của Vũ Ngọc Bình.
“Rốt cuộc cậu đã đến chưa vậy?” Hà Nhật Dương hỏi thẳng: “Tôi đã đợi cậu một ngày rồi!”
“Đừng nhắc đến nữa. Nhật Dương, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Vũ Ngọc Bình chán nản nói: “Lưu Nghĩa tìm bạn trai rồi!”
Hà Nhật Dương cũng bất ngờ, hắn nhướng mày: “Cái gì?”
“Tôi vừa gặp cô ấy, còn có cả bạn trai mới của cô ấy nữa. Tiểu Nghĩa nói đó là sư huynh và cũng là thanh mai trúc mã của cô ấy. Mẹ kiếp, sao bây giờ tôi lại ghét bốn chữ thanh mai trúc mã đến vậy nhỉ! Sao lại khiến người ta buồn nôn đến thế chứ! Nhật Dương, cậu thấy đó tôi có làm sai gì đâu! Sao Tiểu Nghĩa vừa nói thay lòng là thay lòng ngay thế?” Vũ Ngọc Bình giãi bày nổi khổ.
Hà Nhật Dương nhìn ra bên ngoài, hắn nói: “Cậu không làm sai gì à? Chưa hẳn vậy đâu? Cậu tự suy nghĩ cho kỹ xem tối qua cậu đã làm gì?
“Tôi có làm gì đâu chứ! À, đúng rồi, Phương Khanh Hân gọi điện thoại đến nói rằng có việc gấp cần nhờ tôi giúp. Vậy nên tôi đến tìm cô ấy. Cô ấy nói với tôi một đống chuyện về Phương Mạn Luân, những chuyện này đều là những chuyện tôi biết rồi, cô ấy có nói hay không thì cũng thế cả. Nhưng mà, cô ấy có nhắc đến một chuyện. Cô ấy nói rằng lần này cô ấy về nước là để phá hoại tình cảm giữa cậu và Tống Thanh. Cô ấy bảo, Phương Mạn Luân đã ép cô ấy chen vào giữa hai người, nhưng cô ấy không muốn làm như thế. Vì vậy Phương Mạn Luân định dạy dỗ cô ấy, hắn ta định gả cô ấy cho một lão khách hàng già và coi đó là hình phạt.”
Hà Nhật Dương hoàn toàn không thèm để ý, hắn chỉ “ừ” một tiếng.
Phương Mạn Luân gả cho ai thì liên quan gì đến hắn chứ?
Hắn đương nhiên không quan tâm rồi!
“Nói thế nào thì Phương Khanh Hân cũng là người lớn lên cùng tôi, cô ấy gặp khó khăn thì sao tôi có thể bỏ mặc chứ?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Cắt.” Hà Nhật Dương trả lời một cách khinh thường: “Vậy nên cậu mềm lòng với cô ta à?”
“Cậu có thể đừng như vậy được không? Tôi đối xử với Phương Khanh Hân cũng giống như cậu đối xử với Thôi Nguyệt Lam trước đây thôi. Chúng ta đều giống nhau mà!” Vũ Ngọc Bình nói: “Cậu nên hiểu cho tôi chứ.”
“Tôi hiểu. Vậy nên tôi mới khinh thường. Bài học về Thôi Nguyệt Lam còn chưa đủ khiến cậu tỉnh ngộ à?” Hà Nhật Dương nói: “Tôi đã phải chịu sự tổn thương sâu sắc như thế mà cậu vẫn chưa dài não ra à?”
“Không, Khanh Hân không phải Thôi Nguyệt Lam, cô ấy sẽ không làm hại Tiểu Nghĩa. Mà cô ấy cũng không làm hại nổi! Tiểu Nghĩa không dễ ăn hiếp như Thanh Thanh! Ai dám ăn hiếp Tiểu Nghĩa chứ! Chỉ cần một quyền là Tiểu Nghĩa đánh bay cô ấy rồi!” Vũ Ngọc Bình không tin Phương Khanh Hân đang âm mưu hãm hại Lưu Nghĩa, hắn vẫn đang thanh minh cho Phương Khanh Hân.
“Vậy thì sao chứ?” Hà Nhật Dương nhíu mày nói: “Cậu lại giúp cô ta cái gì rồi?”
“Không có, tôi vẫn chưa giúp đâu!” Vũ Ngọc Bình nói một cách chán nản: “Cô ấy nói, cô ấy muốn tôi giả làm người yêu của cô ấy, đến khi lừa được anh trai cô ấy rồi tính tiếp!”
Hà Nhật Dương suýt chút nữa làm rơi điện thoại: “Cậu nói gì? Trò đùa quốc dân gì thế này! Người trên thế giới này đều điên hết rồi à? Phía bên Thanh Thanh cũng có vụ giả làm người yêu, bây giờ phía bên cậu cũng tạo ra cái trò giả làm người yêu này à? Ngọc Bình, cậu hồ đồ rồi phải không? Chuyện này có thể giả mạo được à?”
“Thì tôi cũng đã giả mạo đâu! Không phải tôi đang định thương lượng với Tiểu Nghĩa đây sao? Nếu như cô ấy không đồng ý thì tôi sẽ không làm.” Vũ Ngọc Bình nhấn mạnh: “Nhưng tôi còn chưa kịp nói thì Tiểu Nghĩa đã thay lòng rồi.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương lóe lên, hắn cười lạnh một tiếng: “Cậu tin Phương Khanh Hân nhưng tôi lại không tin cô ta không làm gì cả. Nếu như cô ta không giở trò phía sau thì sao lại giành được vị trí CEO của khoáng sản Tây Bắc chứ?”
“Không thể.” Vũ Ngọc Bình vẫn còn ngoan cố.
Hà Nhật Dương nhấc tay xoa huyệt thái dương, hắn nói: “Vậy cậu cứ chống mắt lên chờ xem.”
“Khoan đã, lúc nãy cậu nói gì? Phía Tống Thanh cũng có chuyện giả làm người yêu à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Không có gì, bị tôi ngăn lại rồi. Chuyện này cứ để tôi giải quyết!” Khóe miệng Hà Nhật Dương vểnh lên: “Người phụ nữ của tôi không phải ai cũng có thể giành được! Được rồi, bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu có muốn qua chỗ tôi không?”
“Được, tôi đến ngay.” Vũ Ngọc Bình cúp điện thoại, hắn đi thẳng đến chỗ Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương tiện tay ném điện thoại cho Lý Xuân, hắn nói: “Cậu đi mời Trịnh Bảo đến đây.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân lập tức gật đầu nhận lệnh, sau đó quay người rời đi.
Lý Hạ bưng một đĩa dưa Hami tươi ngon đến: “Tổng giám đốc, cậu định tiêu diệt Trịnh Bảo ngay tại đây à? Cậu cần gì phải ra ta, chỉ cần dặn dò một tiếng để tôi đến đó tiêu diệt hắn ta là được! Dù sao hắn cũng không có chứng minh nhân dân mà chỉ nhập cư trái phép. Vậy nên tôi có giết hắn thì cũng không ai biết hắn là ai!”
Hà Nhật Dương liếc Lý Hạ một cái, hắn vẫn chưa tính sổ vụ tối qua Lý Hạ cười trộm hắn ở phòng làm việc đâu.`
Mắt Lý Hạ giật giật, đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua nên hắn vội ôm đĩa dưa chạy mất.
Tiểu Thu và Tiểu Đông đứng bên cạnh, hai người họ cười đến nỗi bả vai run bần bật.
Tống Thanh ngồi trong phòng đợi mãi đợi mãi, cuối cũng cô cũng đợi được Tiểu Nghĩa quay về.
Tống Thanh vốn định nói với Lưu Nghĩa chuyện tối qua, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt khác thường của Tiểu Nghĩa, những lời thốt ra liền thay đổi: “Tiểu Nghĩa, sắc mặt cậu không ổn lắm, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lưu Nghĩa vội vã bước đến trước mặt Tống Thanh. Cô đột nhiên ôm chầm lấy Tống Thanh, vùi mặt vào bờ vai Tống Thanh rồi ôm chặt Tống Thanh.
“Tiểu Nghĩa, cậu sao vậy? Ai ức hiếp cậu à?” Tống Thanh không nhịn được mà hỏi.
“Không ai ức hiếp tớ cả. Thanh Thanh, cả đời này cậu sẽ không rời xa tớ chứ?” Lưu Nghĩa khịt mũi rồi nói: “Tớ chỉ còn mỗi cậu thôi.”
“Đương nhiên là không rồi! Chúng ta là người thân, đương nhiên sẽ không xa nhau rồi.” Tống Thanh vỗ vỗ vào vai Lưu Nghĩa rồi nói: “Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Cậu không phải là người hay buồn bã thế này.
“Tớ chia tay với Vũ Ngọc Bình rồi.” Lưu Nghĩa khịt mũi rồi nói: “Tớ đề nghị chia tay!”
“Hả?” Tống Thanh cũng há hốc mồm: “Cậu đang nói gì thế!”
“Tôi hôm qua tớ đã gọi điện cho Vũ Ngọc Bình, Phương Khanh Hân đã bắt máy. Chắc bọn họ nhận điện thoại trong lúc vô ý, tớ nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ.” Lưu Nghĩa cảm thấy tủi thân: “Rõ ràng Phương Khanh Hân đã hỏi Vũ Ngọc Bình rằng, khi nào sẽ nói rõ quan hệ của bọn họ cho người nhà biết? Vũ Ngọc Bình bảo tùy cô ta! Thanh Thanh, dường như tớ hiểu được tâm trạng khi ấy của cậu. Nhưng tớ không khóc được, không thể khóc thoải mái như cậu được, trái tim tớ thực sự rất khó chịu!”
Tống Thanh nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt, cô lập tức nói: “Cậu đã hỏi rõ Vũ Ngọc Bình chưa? Chuyện này có phải chỉ là hiểu lầm thôi không? Tiểu Nghĩa, tối qua cậu còn nói với tớ rằng, điều kiêng kỵ nhất trong tình yêu chính là tùy ý tin vào những chuyện không đúng mà! Sao đến lúc cậu gặp phải, cậu lại không làm được vậy chứ?”
Lưu Nghĩa buông Tống Thanh ra, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu. Tớ nghe đủ rõ rồi! Phương Khanh Hân đã nói rõ ràng như thế rồi, cô ta đã hỏi Vũ Ngọc Bình rằng, khi nào bọn họ sẽ thừa nhận quan hệ với Nhà họ Phương mà! Mà lúc đó Vũ Ngọc Bình cũng không hề phủ nhận quan hệ với cô ta! Chuyện này còn cần phải giải thích nữa à? Thảo nào tối qua anh ta không đến đây với tớ, hóa ra đi gặp Phương Khanh Hân! Thanh Thanh, Phương Khanh Hân và Thôi Nguyệt Lam không giống nhau! Trước đây, Hà Nhật Dương xem Thôi Nguyệt Lam là em gái. Vậy nên, dù Thôi Nguyệt Lam có làm gì thì trái tim của Hà Nhật Dương vẫn luôn ở bên cậu! Còn Vũ Ngọc Bình đã từng yêu Phương Khanh Hân sâu sắc! Bây giờ Phương Khanh Hân đã quay lại, anh ta đương nhiên sẽ mừng như điên mà lựa chọn ở cạnh cô ta rồi!”
“Không thể nào” Tống Thanh cau mày: “Nói thì như vậy, nhưng tớ vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ!”
“Thanh Thanh, có một chuyện mà tớ vẫn chưa nói với cậu.” Lưu Nghĩa nói bằng giọng tủi thân: “Chuyện này không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bốn năm trước, lúc tớ đang tập thể dục trong một công viên nhỏ, Phương Khanh Hân đã nói với Vũ Ngọc Bình rằng, cô ta muốn quay lại, cô ta muốn nối lại tình xưa với Vũ Ngọc Bình. Ấy vậy mà Vũ Ngọc Bình không hề từ chối cô ta, cậu biết không?”
“Vậy sao anh ấy vẫn theo đuổi cậu?” Tống Thanh thắc mắc.
“Bốn năm trước, sau khi cậu xảy ra chuyện, Phương Khanh Hân đã bị ép ra nước ngoài, hai người xa nhau. Vậy nên mới không thể ở bên nhau? Nhưng bây giờ Phương Khanh Hân đã quay về rồi, cô ta lại còn rất ần cần và dịu dàng với Vũ Ngọc Bình. Vũ Ngọc Bình vốn đã thích cô ta từ rất lâu rồi, bây giờ nữ thần quay về, là đàn ông chắc sẽ không thể từ chối nhỉ?” Lưu Nghĩa cười tự giễu: “Một bên là người trong mộng suốt mười năm, một bên là tên tomboy như tớ, nếu là cậu thì cậu sẽ chọn ai? Vũ Ngọc Bình theo đuổi tớ có lẽ chỉ để chơi trò mập mờ thôi mà? Không phải người có tiền thường vậy à? Chỉ chơi bời một chút mà thôi.”
“Đối với một cao thủ tình trường như anh ta, những lời dỗ ngon dỗ ngọt đó chẳng qua chỉ là bút thành văn thôi!” Lưu Nghĩa lắc đầu cười khổ: “Không tin cậu có thể đi hỏi anh ta đi, hỏi xem có đúng tối qua anh ta đã ở cùng Phương Khanh Hân không? Thanh Thanh, cậu có còn nhớ lúc chúng ta chụp ảnh cosplay ở bãi biển thuộc thành phố W không, lúc đó chỉ có Phương Khanh Hân và Vũ Ngọc Bình rời đi. Bọn họ đến phòng nghỉ, hơn nữa còn...Thôi, không nói nữa. Lúc đó tớ cho rằng chỉ là trùng hợp thôi. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy hoàn toàn không phải trùng hợp! Có thể trùng hợp đến mức cả hai người cùng dùng găng tay đôi? Có thể trùng hợp đến mức Vũ Ngọc Bình lặn lội cả một đoạn đường dài để đến gặp Phương Khanh Hân, rồi còn phát sinh cuộc hội thoại như vậy à?”
“Lưu Nghĩa, em!” Vũ Ngọc Bình lập tức bị uy hiếp lại.
Trong đời này, đây là người phụ nữ đầu tiên dám uy hiếp hắn!
Cũng là người đầu tiên uy hiếp hắn mà hắn không dám làm gì!
Tính tình của Lưu Nghĩa quá kiên cường!
Vừa kiên cường, vừa ngang bướng!
Nếu như không chiều theo ý cô thì nhất định hai bên sẽ cùng phải chịu thiệt!
Vũ Ngọc Bình cũng là một người kiêu ngạo!
Từ bé đến lớn, chẳng phải hắn luôn sống theo kiểu hô mưa gọi gió ư?
Chẳng phải hắn là một chàng công tử bột bị chiều hư à?
Chẳng phải hắn là ông chồng quốc dân được vô số hotgirl yêu thích à?
Nhưng vậy thì sao chứ?
Hắn lại không nỡ làm bất kỳ điều gì với Lưu Nghĩa!
Không nỡ!
Lưu Nghĩa đứng yên tại chỗ, cô nhìn Vũ Ngọc Bình bằng ánh mắt vừa uy hiếp lại vừa cảnh cáo.
Vũ Ngọc Bình đưa tay ra nhưng lại không thốt lên lời.
Lưu Nghĩa nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Bình, sau đó cô chậm rãi quay người rồi cất bước rời đi.
Nhìn bóng lưng cao gầy của Lưu Nghĩa, cổ họng Vũ Ngọc Bình như nghẹn phải thứ gì đó. Nuốt không được mà nhổ ra cũng không xong, khó chịu đến mức gần như nghẹt thở.
Vũ Ngọc Bình cứ đứng trơ mắt nhìn Lưu Nghĩa nắm tay người đàn ông khác rời đi chứ không dám bước lên ngăn cản.
Nếu như hắn dám làm gì thật, chỉ sợ rằng hắn sẽ thực sự mất đi Lưu Nghĩa.
Với tính cách của Lưu Nghĩa, nếu như thực sự chọc giận cô thì chắc chắn cả đời này cô sẽ không gặp Vũ Ngọc Bình nữa!
Đây là điều mà Vũ Ngọc Bình sợ nhất.
Nhưng mà, sau khi cảm nhận được nỗi mất mát nhất thời này, Vũ Ngọc Bình liền gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vừa tiễn Tống Thanh về nên trong lòng đang rất vui, hắn nhận điện thoại của Vũ Ngọc Bình.
“Rốt cuộc cậu đã đến chưa vậy?” Hà Nhật Dương hỏi thẳng: “Tôi đã đợi cậu một ngày rồi!”
“Đừng nhắc đến nữa. Nhật Dương, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Vũ Ngọc Bình chán nản nói: “Lưu Nghĩa tìm bạn trai rồi!”
Hà Nhật Dương cũng bất ngờ, hắn nhướng mày: “Cái gì?”
“Tôi vừa gặp cô ấy, còn có cả bạn trai mới của cô ấy nữa. Tiểu Nghĩa nói đó là sư huynh và cũng là thanh mai trúc mã của cô ấy. Mẹ kiếp, sao bây giờ tôi lại ghét bốn chữ thanh mai trúc mã đến vậy nhỉ! Sao lại khiến người ta buồn nôn đến thế chứ! Nhật Dương, cậu thấy đó tôi có làm sai gì đâu! Sao Tiểu Nghĩa vừa nói thay lòng là thay lòng ngay thế?” Vũ Ngọc Bình giãi bày nổi khổ.
Hà Nhật Dương nhìn ra bên ngoài, hắn nói: “Cậu không làm sai gì à? Chưa hẳn vậy đâu? Cậu tự suy nghĩ cho kỹ xem tối qua cậu đã làm gì?
“Tôi có làm gì đâu chứ! À, đúng rồi, Phương Khanh Hân gọi điện thoại đến nói rằng có việc gấp cần nhờ tôi giúp. Vậy nên tôi đến tìm cô ấy. Cô ấy nói với tôi một đống chuyện về Phương Mạn Luân, những chuyện này đều là những chuyện tôi biết rồi, cô ấy có nói hay không thì cũng thế cả. Nhưng mà, cô ấy có nhắc đến một chuyện. Cô ấy nói rằng lần này cô ấy về nước là để phá hoại tình cảm giữa cậu và Tống Thanh. Cô ấy bảo, Phương Mạn Luân đã ép cô ấy chen vào giữa hai người, nhưng cô ấy không muốn làm như thế. Vì vậy Phương Mạn Luân định dạy dỗ cô ấy, hắn ta định gả cô ấy cho một lão khách hàng già và coi đó là hình phạt.”
Hà Nhật Dương hoàn toàn không thèm để ý, hắn chỉ “ừ” một tiếng.
Phương Mạn Luân gả cho ai thì liên quan gì đến hắn chứ?
Hắn đương nhiên không quan tâm rồi!
“Nói thế nào thì Phương Khanh Hân cũng là người lớn lên cùng tôi, cô ấy gặp khó khăn thì sao tôi có thể bỏ mặc chứ?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Cắt.” Hà Nhật Dương trả lời một cách khinh thường: “Vậy nên cậu mềm lòng với cô ta à?”
“Cậu có thể đừng như vậy được không? Tôi đối xử với Phương Khanh Hân cũng giống như cậu đối xử với Thôi Nguyệt Lam trước đây thôi. Chúng ta đều giống nhau mà!” Vũ Ngọc Bình nói: “Cậu nên hiểu cho tôi chứ.”
“Tôi hiểu. Vậy nên tôi mới khinh thường. Bài học về Thôi Nguyệt Lam còn chưa đủ khiến cậu tỉnh ngộ à?” Hà Nhật Dương nói: “Tôi đã phải chịu sự tổn thương sâu sắc như thế mà cậu vẫn chưa dài não ra à?”
“Không, Khanh Hân không phải Thôi Nguyệt Lam, cô ấy sẽ không làm hại Tiểu Nghĩa. Mà cô ấy cũng không làm hại nổi! Tiểu Nghĩa không dễ ăn hiếp như Thanh Thanh! Ai dám ăn hiếp Tiểu Nghĩa chứ! Chỉ cần một quyền là Tiểu Nghĩa đánh bay cô ấy rồi!” Vũ Ngọc Bình không tin Phương Khanh Hân đang âm mưu hãm hại Lưu Nghĩa, hắn vẫn đang thanh minh cho Phương Khanh Hân.
“Vậy thì sao chứ?” Hà Nhật Dương nhíu mày nói: “Cậu lại giúp cô ta cái gì rồi?”
“Không có, tôi vẫn chưa giúp đâu!” Vũ Ngọc Bình nói một cách chán nản: “Cô ấy nói, cô ấy muốn tôi giả làm người yêu của cô ấy, đến khi lừa được anh trai cô ấy rồi tính tiếp!”
Hà Nhật Dương suýt chút nữa làm rơi điện thoại: “Cậu nói gì? Trò đùa quốc dân gì thế này! Người trên thế giới này đều điên hết rồi à? Phía bên Thanh Thanh cũng có vụ giả làm người yêu, bây giờ phía bên cậu cũng tạo ra cái trò giả làm người yêu này à? Ngọc Bình, cậu hồ đồ rồi phải không? Chuyện này có thể giả mạo được à?”
“Thì tôi cũng đã giả mạo đâu! Không phải tôi đang định thương lượng với Tiểu Nghĩa đây sao? Nếu như cô ấy không đồng ý thì tôi sẽ không làm.” Vũ Ngọc Bình nhấn mạnh: “Nhưng tôi còn chưa kịp nói thì Tiểu Nghĩa đã thay lòng rồi.”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương lóe lên, hắn cười lạnh một tiếng: “Cậu tin Phương Khanh Hân nhưng tôi lại không tin cô ta không làm gì cả. Nếu như cô ta không giở trò phía sau thì sao lại giành được vị trí CEO của khoáng sản Tây Bắc chứ?”
“Không thể.” Vũ Ngọc Bình vẫn còn ngoan cố.
Hà Nhật Dương nhấc tay xoa huyệt thái dương, hắn nói: “Vậy cậu cứ chống mắt lên chờ xem.”
“Khoan đã, lúc nãy cậu nói gì? Phía Tống Thanh cũng có chuyện giả làm người yêu à? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Không có gì, bị tôi ngăn lại rồi. Chuyện này cứ để tôi giải quyết!” Khóe miệng Hà Nhật Dương vểnh lên: “Người phụ nữ của tôi không phải ai cũng có thể giành được! Được rồi, bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu có muốn qua chỗ tôi không?”
“Được, tôi đến ngay.” Vũ Ngọc Bình cúp điện thoại, hắn đi thẳng đến chỗ Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương tiện tay ném điện thoại cho Lý Xuân, hắn nói: “Cậu đi mời Trịnh Bảo đến đây.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.” Lý Xuân lập tức gật đầu nhận lệnh, sau đó quay người rời đi.
Lý Hạ bưng một đĩa dưa Hami tươi ngon đến: “Tổng giám đốc, cậu định tiêu diệt Trịnh Bảo ngay tại đây à? Cậu cần gì phải ra ta, chỉ cần dặn dò một tiếng để tôi đến đó tiêu diệt hắn ta là được! Dù sao hắn cũng không có chứng minh nhân dân mà chỉ nhập cư trái phép. Vậy nên tôi có giết hắn thì cũng không ai biết hắn là ai!”
Hà Nhật Dương liếc Lý Hạ một cái, hắn vẫn chưa tính sổ vụ tối qua Lý Hạ cười trộm hắn ở phòng làm việc đâu.`
Mắt Lý Hạ giật giật, đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua nên hắn vội ôm đĩa dưa chạy mất.
Tiểu Thu và Tiểu Đông đứng bên cạnh, hai người họ cười đến nỗi bả vai run bần bật.
Tống Thanh ngồi trong phòng đợi mãi đợi mãi, cuối cũng cô cũng đợi được Tiểu Nghĩa quay về.
Tống Thanh vốn định nói với Lưu Nghĩa chuyện tối qua, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt khác thường của Tiểu Nghĩa, những lời thốt ra liền thay đổi: “Tiểu Nghĩa, sắc mặt cậu không ổn lắm, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Lưu Nghĩa vội vã bước đến trước mặt Tống Thanh. Cô đột nhiên ôm chầm lấy Tống Thanh, vùi mặt vào bờ vai Tống Thanh rồi ôm chặt Tống Thanh.
“Tiểu Nghĩa, cậu sao vậy? Ai ức hiếp cậu à?” Tống Thanh không nhịn được mà hỏi.
“Không ai ức hiếp tớ cả. Thanh Thanh, cả đời này cậu sẽ không rời xa tớ chứ?” Lưu Nghĩa khịt mũi rồi nói: “Tớ chỉ còn mỗi cậu thôi.”
“Đương nhiên là không rồi! Chúng ta là người thân, đương nhiên sẽ không xa nhau rồi.” Tống Thanh vỗ vỗ vào vai Lưu Nghĩa rồi nói: “Cậu nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Cậu không phải là người hay buồn bã thế này.
“Tớ chia tay với Vũ Ngọc Bình rồi.” Lưu Nghĩa khịt mũi rồi nói: “Tớ đề nghị chia tay!”
“Hả?” Tống Thanh cũng há hốc mồm: “Cậu đang nói gì thế!”
“Tôi hôm qua tớ đã gọi điện cho Vũ Ngọc Bình, Phương Khanh Hân đã bắt máy. Chắc bọn họ nhận điện thoại trong lúc vô ý, tớ nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ.” Lưu Nghĩa cảm thấy tủi thân: “Rõ ràng Phương Khanh Hân đã hỏi Vũ Ngọc Bình rằng, khi nào sẽ nói rõ quan hệ của bọn họ cho người nhà biết? Vũ Ngọc Bình bảo tùy cô ta! Thanh Thanh, dường như tớ hiểu được tâm trạng khi ấy của cậu. Nhưng tớ không khóc được, không thể khóc thoải mái như cậu được, trái tim tớ thực sự rất khó chịu!”
Tống Thanh nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt, cô lập tức nói: “Cậu đã hỏi rõ Vũ Ngọc Bình chưa? Chuyện này có phải chỉ là hiểu lầm thôi không? Tiểu Nghĩa, tối qua cậu còn nói với tớ rằng, điều kiêng kỵ nhất trong tình yêu chính là tùy ý tin vào những chuyện không đúng mà! Sao đến lúc cậu gặp phải, cậu lại không làm được vậy chứ?”
Lưu Nghĩa buông Tống Thanh ra, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu. Tớ nghe đủ rõ rồi! Phương Khanh Hân đã nói rõ ràng như thế rồi, cô ta đã hỏi Vũ Ngọc Bình rằng, khi nào bọn họ sẽ thừa nhận quan hệ với Nhà họ Phương mà! Mà lúc đó Vũ Ngọc Bình cũng không hề phủ nhận quan hệ với cô ta! Chuyện này còn cần phải giải thích nữa à? Thảo nào tối qua anh ta không đến đây với tớ, hóa ra đi gặp Phương Khanh Hân! Thanh Thanh, Phương Khanh Hân và Thôi Nguyệt Lam không giống nhau! Trước đây, Hà Nhật Dương xem Thôi Nguyệt Lam là em gái. Vậy nên, dù Thôi Nguyệt Lam có làm gì thì trái tim của Hà Nhật Dương vẫn luôn ở bên cậu! Còn Vũ Ngọc Bình đã từng yêu Phương Khanh Hân sâu sắc! Bây giờ Phương Khanh Hân đã quay lại, anh ta đương nhiên sẽ mừng như điên mà lựa chọn ở cạnh cô ta rồi!”
“Không thể nào” Tống Thanh cau mày: “Nói thì như vậy, nhưng tớ vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ!”
“Thanh Thanh, có một chuyện mà tớ vẫn chưa nói với cậu.” Lưu Nghĩa nói bằng giọng tủi thân: “Chuyện này không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bốn năm trước, lúc tớ đang tập thể dục trong một công viên nhỏ, Phương Khanh Hân đã nói với Vũ Ngọc Bình rằng, cô ta muốn quay lại, cô ta muốn nối lại tình xưa với Vũ Ngọc Bình. Ấy vậy mà Vũ Ngọc Bình không hề từ chối cô ta, cậu biết không?”
“Vậy sao anh ấy vẫn theo đuổi cậu?” Tống Thanh thắc mắc.
“Bốn năm trước, sau khi cậu xảy ra chuyện, Phương Khanh Hân đã bị ép ra nước ngoài, hai người xa nhau. Vậy nên mới không thể ở bên nhau? Nhưng bây giờ Phương Khanh Hân đã quay về rồi, cô ta lại còn rất ần cần và dịu dàng với Vũ Ngọc Bình. Vũ Ngọc Bình vốn đã thích cô ta từ rất lâu rồi, bây giờ nữ thần quay về, là đàn ông chắc sẽ không thể từ chối nhỉ?” Lưu Nghĩa cười tự giễu: “Một bên là người trong mộng suốt mười năm, một bên là tên tomboy như tớ, nếu là cậu thì cậu sẽ chọn ai? Vũ Ngọc Bình theo đuổi tớ có lẽ chỉ để chơi trò mập mờ thôi mà? Không phải người có tiền thường vậy à? Chỉ chơi bời một chút mà thôi.”
“Đối với một cao thủ tình trường như anh ta, những lời dỗ ngon dỗ ngọt đó chẳng qua chỉ là bút thành văn thôi!” Lưu Nghĩa lắc đầu cười khổ: “Không tin cậu có thể đi hỏi anh ta đi, hỏi xem có đúng tối qua anh ta đã ở cùng Phương Khanh Hân không? Thanh Thanh, cậu có còn nhớ lúc chúng ta chụp ảnh cosplay ở bãi biển thuộc thành phố W không, lúc đó chỉ có Phương Khanh Hân và Vũ Ngọc Bình rời đi. Bọn họ đến phòng nghỉ, hơn nữa còn...Thôi, không nói nữa. Lúc đó tớ cho rằng chỉ là trùng hợp thôi. Bây giờ nghĩ lại thì mới thấy hoàn toàn không phải trùng hợp! Có thể trùng hợp đến mức cả hai người cùng dùng găng tay đôi? Có thể trùng hợp đến mức Vũ Ngọc Bình lặn lội cả một đoạn đường dài để đến gặp Phương Khanh Hân, rồi còn phát sinh cuộc hội thoại như vậy à?”