Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-484
CHƯƠNG 484:
“Nói đi ý nghĩa của việc cậu tham dự vào việc này không chỉ vì nẫng tay trên của Phương Mạn Luân phải không?” Vũ Ngọc Bình chăm chú nhìn Hà Nhật Dương.
Mọi người đều ở trên vị trí này tức là không có ai dễ lừa gạt cả.
“Đương nhiên.” Hà Nhật Dương cũng không giấu diếm gì với các anh em của mình, anh nói: “Tôi phải tặng cho Nhà họ Tống món quà lớn, nếu không làm sao tôi đi gặp mẹ vợ được?”
“Tặng quà?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Tống Ngũ có chức vị không thấp trong bộ thương mại và bộ công an, Tống Tam cũng làm chính trị, Tống Nhất tuy làm kinh doanh nhưng xưa nay có qua lại với giới quan chức. Tống Nhị là quân nhân, điều cậu ấy coi trọng là gì? Là quốc gia thiên hạ! Trước nhiệm là gì? Là bảo vệ tổ quốc! Tống Tứ tuy luôn bôn ba bên ngoài nhưng bên trong cũng là một người yêu nước. Không ít thứ Sùng Minh nắm trong tay đều chảy ra từ vườn Minh Viên. Nếu tôi có thể lấy được những thứ này, không chỉ có thể củng cố địa vị của Nhà họ Hà ở Nước T, gia cố bá quyền của quốc gia ở Châu Á còn có thể lấy lòng Nhà họ Tống, chuyện tốt như vậy tại sao lại không làm?”
“Lần này muốn được Nhà họ Tống công nhận không phải chuyện dễ dàng như vậy. Vì vậy những công lao này tôi đều sẽ nhường cho Thanh Thanh, tôi phải khiến Nhà họ Tống nhìn thấy tư thái của tôi, nhìn thấy quyết tâm của tôi. Việc năm đó mẹ tôi làm sai tôi sẽ bù đắp, những việc có lỗi với Nhà họ Tống và Lâm gia trong quá khứ tôi sẽ trả lại hết. Khi tư thái của tôi đủ rồi mới có thể hỏi cưới Tống Thanh.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng từ tốn nói ra dự định của mình.
Vũ Ngọc Bình lặng lẽ giơ ngón cái lên: “Cậu được đấy! Còn nói tôi là kẻ si tình, tôi thì si tình ở đâu chứ? Cậu mới kẻ si tình đích thực! Thì ra cậu đã nghĩ xong nhưng việc này từ lâu rồi!”
“Tôi là đàn ông, tôi không có tư cách chạy trốn! Nếu không thể chống đỡ một khoảng trời cho người phụ nữ của mình thì tôi còn làm đàn ông làm gì? Mắt phượng của Hạ Nhật Nhinh liếc mắt nhìn Vũ Ngọc Bình: “Còn cậu bao giờ có thể thay đổi tất xấu động một tý là mềm lòng? Tuy Lưu Nghĩa tính như đàn ông nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ!”
“Tôi không phải cậu, tôi không lạnh lùng như cậu được.” Vũ Ngọc Bình tức giận trả lời: “Cậu xem cậu chống đỡ được thiên hạ nhưng có mấy người phụ nữ dám ở lại gần bên cậu?”
“Tại sao tôi phải cho người phụ nữ không liên quan đến tôi lại gần? Tôi chỉ cần một mình Thanh Thanh là đủ rồi.” Hà Nhật Dương trả lời: “Những người phụ nữ khác cút càng xa càng tốt!”
Vũ Ngọc Bình bất lực lắc đầu: “Đến bao giờ cậu mới học được thương hoa tiếc ngọc hả?”
Hạ Nhất Ninh cũng bất lực lắc đầu: “Đến bao giò cậu mới hiểu được trong thế giới của tình yêu thật sự không cần hình bóng của người khác?”
Cả hai người đều đang lắc đầu, đều cảm thấy đối phương không hiểu tình yêu.
Tuy hai người có lập trường khác nhau về định nghĩa của tình yêu nhưng về mặt làm ăn buôn bán ý kiến của hai người vẫn rất thống nhất.
Khi Vũ Ngọc Bình bàn bạc với Hà Nhật Dương về việc nẫng tay trên thế nào, Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đang nói chuyện giữa bạn thân với nhau ở trong phòng kế bên.
Hai người đang nói chuyện thì Trịnh Bảo gọi điện thoại cho Tống Thanh.
“Thanh Thanh, em có tiện ra ngoài nói chuyện không?” Trịnh Bảo hỏi: “Anh đã giải quyết việc này rồi.”
Tống Thanh hơi bất ngờ: “Giải quyết? Ý anh là sao?”
“Sự việc đã xử lý xong rồi.” Trịnh Bảo thấp giọng nói: “Anh tìm một lý do, anh nói anh thay lòng rồi nên mẹ anh sẽ không ép chúng ta đính hôn nữa.”
Tống Thanh mở to mắt: “Hả?”
Tống Thanh lập tức bịt ống nghe lại nói với Lưu Nghĩa: “Trịnh Bảo gọi điện cho mình, không cần đính hôn nữa, anh ta nói với gia đình anh ta thay lòng rồi.”
Lưu Nghĩa cũng rất ngạc nhiên, cô nói: “Động tác của Hà Nhật Dương nhanh quá, rốt cuộc anh ta dùng cách gì mà khiến Trịnh Bảo chủ động rút củi dưới đáy nồi như vậy?
Tống Thanh lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Đi gặp anh ta hỏi xem có chuyện gì.” Lưu Nghĩa nói.
Tống Thanh lúc này mới bỏ tay ra khỏi ống nghe, cô nói: “Được, bây giờ em vẫn còn ở khách sạn, lát nữa em đến quán cafe ở tầng 3 đợi anh.”
Tống Thanh cúp máy, Lưu Nghĩa chỉnh lại quần áo cho cô: “Không thể không thừa nhận, Hà Nhật Dương đàn ông thật! Đừng thấy anh ấy là người miền Nam, làm việc không kém so với người miền Bắc. Gọn gàng dứt khoát, chưa bao giờ dây dưa dài dòng. Cậu đi đi, thống nhất lời nói với Trịnh Bảo để tiện làm việc.”
Tống Thanh gật đầu, cầm túi đi ra ngoài.
Lưu Nghĩa tiễn Tống Thanh đi rồi thở một hơi dài.
Ánh mắt cô u ám.
Hà Nhật Dương quả thật đủ đàn ông nhưng Vũ Ngọc Bình lại quá dịu dàng, ấm áp.
Anh là kẻ si tình, đối xử tốt với tất cả phụ nữ.
Nhưng anh không biết cái kiểu với ai cũng tốt này lại làm tổn thương người thân thiết với anh nhất.
Tống Thanh đợi ở quán cà phê chưa được bao lâu thì Trịnh Bảo đã đến.
Động tác của Trịnh Bảo rất nhẹ rất nhanh, anh giống một cơn gió nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tống Thanh.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Tống Thanh vội vàng hỏi: “Dì thật sự tin rồi sao?”
Trịnh Bảo cười khổ trả lời: Tin rồi, nhưng cửa ải là bố anh anh chưa chắc sẽ qua được, kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy. Anh nói với mẹ anh, khi anh bị thương có một người con gái luôn chăm sóc anh. Nếu anh không ở bên cạnh cô ấy đối phương sẽ không chữa trị cho anh nữa. Anh với cô ấy ở bên nhau trong tình huống như vậy. Vậy nên anh sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm trong chuyện này,anh sẽ không để thanh danh của em có bất cứ tổn thất nào.”
Tống Thanh cầm cốc cà phê, ánh mắt cô lập lòe, cô ngập ngừng nói: “Thực ra, anh có thể nói với chú dì sự thật là em đã kết hôn. Năm đó sau khi anh gặp chuyện chưa đến nửa năm em đã gả cho người ta rồi, đây đúng là sự thật.”
“Không được.” Trịnh Bảo khẽ lắc đầu: “Việc này cứ để anh gánh vác đến cùng đi. Nếu nói em đã kết hôn sẽ lại dẫn đến không ít chuyện.”
“Vậy chú sẽ tin chứ?” Tống Thanh bất an nói: “Nhưng việc của anh sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi.”
“Đến lúc đó tính sau, bây giờ không quan tâm được.” Trịnh Bảo nói: “Hôm nay anh gọi em ra đây chính là để nói chuyện với em. Nếu bố mẹ anh hỏi thì em cứ nói vậy là được.”
Tống Thanh gật đầu: “Được.”
Tống Thanh nói vài câu với Trịnh Bảo, chủ đề không ngoài dự định trong tương lai.
Trịnh Bảoh luôn trốn tránh không nói về dự định trong tương lai của mình, anh chỉ hỏi Tống Thanh có kế hoạch gì.
Tống Thanh cũng không giấu anh, cô chọn một vài việc của mình nói với anh.
Khi Trịnh Bảo nhìn thấy Tống Thanh nhắc đến bọn trẻ, ánh mắt cô lấp lánh, anh liền thấy đau nhói trong lòng.
Nếu năm đó thì chắc giờ này con của anh và Tống Thanh biết chạy nhảy rồi.
Nhưng tiếc là không có nếu như.
Vào lúc Tống Thanh nói chuyện với Trịnh Bảo quả nhiên Tống Linh đã gặp Hà Nhật Dương.
Đúng như Hà Nhật Dương dự đoán sau khi Tống Linh nghe nói Hà Nhật Dương đã lấy lại trí nhớ liền lập tức gọi điện thoại cho anh dò hỏi tình hình.
Hà Nhật Dương hỏi lại Tống Linh đang ở đâu, có tiện gặp mặt không.
Tống Linh nói ngay với Hà Nhật Dương vị trí của mình và lập tức đến đó.
Hà Nhật Dương thông qua cuộc điện thoại này lần nữa chắc chắn vị trí của Sùng Minh.
Nơi Tống Linh đang ở chính là chỗ ở của Sùng Minh.
Sau khi cúp máy, Hà Nhật Dương báo ngay tin này cho Phan Thịnh, trực tiếp chỉ thị cho Phan Ly: “Đi nói với Sùng Minh nếu anh ta hợp tác với tôi, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội trở thành người nhà thực sự.”
Phan Thịnh giơ ngón giữa lên trong điện thoại: “Thật bỉ ổi, thật vô liêm sỉ nhưng mà tôi thích.”
“Hà Nhật Dương khẽ cười: “Tất cả dựa vào cậu đấy, tôi đã bảo Ngọc Bìnhđi tập trung vốn, tôi phải nuốt ngay lô hàng này ở trước mặt Phương Mạn Luân.”
“Không thành vấn đề, còn lại cứ giao cho tôi! Vậy tôi và Phan Ly sẽ đi đường khác qua đó.” Phan Thịnh nói: “Cậu phải cẩn thận đấy.”
“Ừ, các cậu cũng phải cẩn thận nhé, tôi sẽ cho người dọc đường chi viện cho các cậu.” Hà Nhật Dương thấp giọng nói: “Lát nữa Tống linh đến rồi, tôi phải nối lại tình cảm với anh vợ của tôi.”
Phan Thịnh cười: “Yên tâm, sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”
Cúp điện thoại xong Hà Nhật Dương liền đứng dậy.
Anh phải đi đến chiến trường rồi.
Tống Linh đến với tốc độ rất nhanh, bởi vì khoảng cách quả thực rất gần, chính là thành phố lân cận.
Lái xe đến đây chẳng qua chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Thành phố này vốn dĩ cũng không lớn lắm, vì vậy giao thông cũng không ùn tắc như vậy, vẫn rất nhanh rất tiện để gặp nhau.
Hà Nhật Dương đợi Tống Linh ở nơi đã hẹn trước khoảng nửa tiếng thì Tống Linh đã vội vã đến rồi.
Tống Linh vừa xuất hiện những người xung quanh lập tức cảm thấy sắc thái trở nên không giống nhau rồi.
Người đàn ông này quả thực đẹp trai quá rồi!
Là kiểu người mà cả nam lẫn nữ đều thích nhìn.
Còn người đàn ông ngồi ở bên trong tuy cũng rất đẹp trai nhưng họ không dám nhìn!
Hoàn toàn không dám nhìn thẳng!
Luôn có cảm giác nhìn vào sẽ có áp lực rất lớn!
Còn người đàn ông xinh đẹp vô cùng này lại khiến người đặc biệt yêu thích và dễ chịu.
Tống Linh từ lâu đã quen với tình huống được mọi người chú ý này rồi, hoàn toàn làm ngơ cái nhìn của người khác, trực tiếp đi đến chỗ Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đợi sau khi Tống Linh đến liền lập tức đứng lên chủ động chào hỏi Tống Linh: “Anh, em về rồi.”
Tống Linh ngây người.
Nhưng anh lập tức cười: “Về rồi là tốt.”
Lý Xuân đóng cửa phòng lại, tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài, ngăn không cho bất cứ ai tùy tiện lại gần.
Tư thái của Hà Nhật Dương trước mặt người của Nhà họ Tống rất thấp rất thấp.
Hết cách rồi, người nhà vợ mà phải lấy lòng thôi.
Cho nên một tiếng “anh” này của Hà Nhật Dương ngay lập tức có thể kéo khoảng cách của hai người gần lại.
Hà Nhật Dương kéo Tống Linh ngồi xuống, anh nói: “Xin lỗi, bao nhiêu năm nay em vẫn chưa cho Nhà họ Tống một lời giải thích. Hai ngày này em mới lấy lại được trí nhớ, nhớ lại được việc trước kia. Nhưng đáng tiếc Thanh Thanh chỉ nhớ lại được một phần, còn phần lớn vẫn chưa nhớ lại được. Không sao, em có kiên nhẫn, cả đời này em đều đợi cô ấy.”
“Chuyện năm đó rốt cuốt là thế nào? Anh muốn nghe chính miệng em nói.” Tống Linh chăm chú nhìn Hà Nhật Dương: “Tại sao lại mất trí nhớ cùng lúc?”
Hà Nhật Dương rót trà cho Tống Linh: “Em mời anh đến đây cũng là vì muốn giải thích với anh việc này. Việc này là việc lớn nên em muốn bắt đầu nói từ đầu.”
Tống Linh gật đầu.
“Trước khi kể em có việc này em muốn giải thích trước với anh. Đó chính là quan hệ của mẹ em với bố vợ.” Hà Nhật Dương nói với vẻ mặt nặng nề: “Em đã lấy được bằng chứng chính xác có thể chứng minh hung thủ giết chết bố vợ năm đó thực ra không phải mẹ em mà là người khác, đây là toàn bộ tài liệu.”
Hà Nhật Dương đẩy cuốn sổ ghi chép về phía Tống Linh.
“Nói đi ý nghĩa của việc cậu tham dự vào việc này không chỉ vì nẫng tay trên của Phương Mạn Luân phải không?” Vũ Ngọc Bình chăm chú nhìn Hà Nhật Dương.
Mọi người đều ở trên vị trí này tức là không có ai dễ lừa gạt cả.
“Đương nhiên.” Hà Nhật Dương cũng không giấu diếm gì với các anh em của mình, anh nói: “Tôi phải tặng cho Nhà họ Tống món quà lớn, nếu không làm sao tôi đi gặp mẹ vợ được?”
“Tặng quà?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Tống Ngũ có chức vị không thấp trong bộ thương mại và bộ công an, Tống Tam cũng làm chính trị, Tống Nhất tuy làm kinh doanh nhưng xưa nay có qua lại với giới quan chức. Tống Nhị là quân nhân, điều cậu ấy coi trọng là gì? Là quốc gia thiên hạ! Trước nhiệm là gì? Là bảo vệ tổ quốc! Tống Tứ tuy luôn bôn ba bên ngoài nhưng bên trong cũng là một người yêu nước. Không ít thứ Sùng Minh nắm trong tay đều chảy ra từ vườn Minh Viên. Nếu tôi có thể lấy được những thứ này, không chỉ có thể củng cố địa vị của Nhà họ Hà ở Nước T, gia cố bá quyền của quốc gia ở Châu Á còn có thể lấy lòng Nhà họ Tống, chuyện tốt như vậy tại sao lại không làm?”
“Lần này muốn được Nhà họ Tống công nhận không phải chuyện dễ dàng như vậy. Vì vậy những công lao này tôi đều sẽ nhường cho Thanh Thanh, tôi phải khiến Nhà họ Tống nhìn thấy tư thái của tôi, nhìn thấy quyết tâm của tôi. Việc năm đó mẹ tôi làm sai tôi sẽ bù đắp, những việc có lỗi với Nhà họ Tống và Lâm gia trong quá khứ tôi sẽ trả lại hết. Khi tư thái của tôi đủ rồi mới có thể hỏi cưới Tống Thanh.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng từ tốn nói ra dự định của mình.
Vũ Ngọc Bình lặng lẽ giơ ngón cái lên: “Cậu được đấy! Còn nói tôi là kẻ si tình, tôi thì si tình ở đâu chứ? Cậu mới kẻ si tình đích thực! Thì ra cậu đã nghĩ xong nhưng việc này từ lâu rồi!”
“Tôi là đàn ông, tôi không có tư cách chạy trốn! Nếu không thể chống đỡ một khoảng trời cho người phụ nữ của mình thì tôi còn làm đàn ông làm gì? Mắt phượng của Hạ Nhật Nhinh liếc mắt nhìn Vũ Ngọc Bình: “Còn cậu bao giờ có thể thay đổi tất xấu động một tý là mềm lòng? Tuy Lưu Nghĩa tính như đàn ông nhưng suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ!”
“Tôi không phải cậu, tôi không lạnh lùng như cậu được.” Vũ Ngọc Bình tức giận trả lời: “Cậu xem cậu chống đỡ được thiên hạ nhưng có mấy người phụ nữ dám ở lại gần bên cậu?”
“Tại sao tôi phải cho người phụ nữ không liên quan đến tôi lại gần? Tôi chỉ cần một mình Thanh Thanh là đủ rồi.” Hà Nhật Dương trả lời: “Những người phụ nữ khác cút càng xa càng tốt!”
Vũ Ngọc Bình bất lực lắc đầu: “Đến bao giờ cậu mới học được thương hoa tiếc ngọc hả?”
Hạ Nhất Ninh cũng bất lực lắc đầu: “Đến bao giò cậu mới hiểu được trong thế giới của tình yêu thật sự không cần hình bóng của người khác?”
Cả hai người đều đang lắc đầu, đều cảm thấy đối phương không hiểu tình yêu.
Tuy hai người có lập trường khác nhau về định nghĩa của tình yêu nhưng về mặt làm ăn buôn bán ý kiến của hai người vẫn rất thống nhất.
Khi Vũ Ngọc Bình bàn bạc với Hà Nhật Dương về việc nẫng tay trên thế nào, Tống Thanh và Lưu Nghĩa vẫn đang nói chuyện giữa bạn thân với nhau ở trong phòng kế bên.
Hai người đang nói chuyện thì Trịnh Bảo gọi điện thoại cho Tống Thanh.
“Thanh Thanh, em có tiện ra ngoài nói chuyện không?” Trịnh Bảo hỏi: “Anh đã giải quyết việc này rồi.”
Tống Thanh hơi bất ngờ: “Giải quyết? Ý anh là sao?”
“Sự việc đã xử lý xong rồi.” Trịnh Bảo thấp giọng nói: “Anh tìm một lý do, anh nói anh thay lòng rồi nên mẹ anh sẽ không ép chúng ta đính hôn nữa.”
Tống Thanh mở to mắt: “Hả?”
Tống Thanh lập tức bịt ống nghe lại nói với Lưu Nghĩa: “Trịnh Bảo gọi điện cho mình, không cần đính hôn nữa, anh ta nói với gia đình anh ta thay lòng rồi.”
Lưu Nghĩa cũng rất ngạc nhiên, cô nói: “Động tác của Hà Nhật Dương nhanh quá, rốt cuộc anh ta dùng cách gì mà khiến Trịnh Bảo chủ động rút củi dưới đáy nồi như vậy?
Tống Thanh lắc đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Đi gặp anh ta hỏi xem có chuyện gì.” Lưu Nghĩa nói.
Tống Thanh lúc này mới bỏ tay ra khỏi ống nghe, cô nói: “Được, bây giờ em vẫn còn ở khách sạn, lát nữa em đến quán cafe ở tầng 3 đợi anh.”
Tống Thanh cúp máy, Lưu Nghĩa chỉnh lại quần áo cho cô: “Không thể không thừa nhận, Hà Nhật Dương đàn ông thật! Đừng thấy anh ấy là người miền Nam, làm việc không kém so với người miền Bắc. Gọn gàng dứt khoát, chưa bao giờ dây dưa dài dòng. Cậu đi đi, thống nhất lời nói với Trịnh Bảo để tiện làm việc.”
Tống Thanh gật đầu, cầm túi đi ra ngoài.
Lưu Nghĩa tiễn Tống Thanh đi rồi thở một hơi dài.
Ánh mắt cô u ám.
Hà Nhật Dương quả thật đủ đàn ông nhưng Vũ Ngọc Bình lại quá dịu dàng, ấm áp.
Anh là kẻ si tình, đối xử tốt với tất cả phụ nữ.
Nhưng anh không biết cái kiểu với ai cũng tốt này lại làm tổn thương người thân thiết với anh nhất.
Tống Thanh đợi ở quán cà phê chưa được bao lâu thì Trịnh Bảo đã đến.
Động tác của Trịnh Bảo rất nhẹ rất nhanh, anh giống một cơn gió nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tống Thanh.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Tống Thanh vội vàng hỏi: “Dì thật sự tin rồi sao?”
Trịnh Bảo cười khổ trả lời: Tin rồi, nhưng cửa ải là bố anh anh chưa chắc sẽ qua được, kéo dài được ngày nào thì hay ngày đấy. Anh nói với mẹ anh, khi anh bị thương có một người con gái luôn chăm sóc anh. Nếu anh không ở bên cạnh cô ấy đối phương sẽ không chữa trị cho anh nữa. Anh với cô ấy ở bên nhau trong tình huống như vậy. Vậy nên anh sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm trong chuyện này,anh sẽ không để thanh danh của em có bất cứ tổn thất nào.”
Tống Thanh cầm cốc cà phê, ánh mắt cô lập lòe, cô ngập ngừng nói: “Thực ra, anh có thể nói với chú dì sự thật là em đã kết hôn. Năm đó sau khi anh gặp chuyện chưa đến nửa năm em đã gả cho người ta rồi, đây đúng là sự thật.”
“Không được.” Trịnh Bảo khẽ lắc đầu: “Việc này cứ để anh gánh vác đến cùng đi. Nếu nói em đã kết hôn sẽ lại dẫn đến không ít chuyện.”
“Vậy chú sẽ tin chứ?” Tống Thanh bất an nói: “Nhưng việc của anh sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện thôi.”
“Đến lúc đó tính sau, bây giờ không quan tâm được.” Trịnh Bảo nói: “Hôm nay anh gọi em ra đây chính là để nói chuyện với em. Nếu bố mẹ anh hỏi thì em cứ nói vậy là được.”
Tống Thanh gật đầu: “Được.”
Tống Thanh nói vài câu với Trịnh Bảo, chủ đề không ngoài dự định trong tương lai.
Trịnh Bảoh luôn trốn tránh không nói về dự định trong tương lai của mình, anh chỉ hỏi Tống Thanh có kế hoạch gì.
Tống Thanh cũng không giấu anh, cô chọn một vài việc của mình nói với anh.
Khi Trịnh Bảo nhìn thấy Tống Thanh nhắc đến bọn trẻ, ánh mắt cô lấp lánh, anh liền thấy đau nhói trong lòng.
Nếu năm đó thì chắc giờ này con của anh và Tống Thanh biết chạy nhảy rồi.
Nhưng tiếc là không có nếu như.
Vào lúc Tống Thanh nói chuyện với Trịnh Bảo quả nhiên Tống Linh đã gặp Hà Nhật Dương.
Đúng như Hà Nhật Dương dự đoán sau khi Tống Linh nghe nói Hà Nhật Dương đã lấy lại trí nhớ liền lập tức gọi điện thoại cho anh dò hỏi tình hình.
Hà Nhật Dương hỏi lại Tống Linh đang ở đâu, có tiện gặp mặt không.
Tống Linh nói ngay với Hà Nhật Dương vị trí của mình và lập tức đến đó.
Hà Nhật Dương thông qua cuộc điện thoại này lần nữa chắc chắn vị trí của Sùng Minh.
Nơi Tống Linh đang ở chính là chỗ ở của Sùng Minh.
Sau khi cúp máy, Hà Nhật Dương báo ngay tin này cho Phan Thịnh, trực tiếp chỉ thị cho Phan Ly: “Đi nói với Sùng Minh nếu anh ta hợp tác với tôi, có lẽ chúng ta sẽ có cơ hội trở thành người nhà thực sự.”
Phan Thịnh giơ ngón giữa lên trong điện thoại: “Thật bỉ ổi, thật vô liêm sỉ nhưng mà tôi thích.”
“Hà Nhật Dương khẽ cười: “Tất cả dựa vào cậu đấy, tôi đã bảo Ngọc Bìnhđi tập trung vốn, tôi phải nuốt ngay lô hàng này ở trước mặt Phương Mạn Luân.”
“Không thành vấn đề, còn lại cứ giao cho tôi! Vậy tôi và Phan Ly sẽ đi đường khác qua đó.” Phan Thịnh nói: “Cậu phải cẩn thận đấy.”
“Ừ, các cậu cũng phải cẩn thận nhé, tôi sẽ cho người dọc đường chi viện cho các cậu.” Hà Nhật Dương thấp giọng nói: “Lát nữa Tống linh đến rồi, tôi phải nối lại tình cảm với anh vợ của tôi.”
Phan Thịnh cười: “Yên tâm, sẽ không làm cậu thất vọng đâu.”
Cúp điện thoại xong Hà Nhật Dương liền đứng dậy.
Anh phải đi đến chiến trường rồi.
Tống Linh đến với tốc độ rất nhanh, bởi vì khoảng cách quả thực rất gần, chính là thành phố lân cận.
Lái xe đến đây chẳng qua chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Thành phố này vốn dĩ cũng không lớn lắm, vì vậy giao thông cũng không ùn tắc như vậy, vẫn rất nhanh rất tiện để gặp nhau.
Hà Nhật Dương đợi Tống Linh ở nơi đã hẹn trước khoảng nửa tiếng thì Tống Linh đã vội vã đến rồi.
Tống Linh vừa xuất hiện những người xung quanh lập tức cảm thấy sắc thái trở nên không giống nhau rồi.
Người đàn ông này quả thực đẹp trai quá rồi!
Là kiểu người mà cả nam lẫn nữ đều thích nhìn.
Còn người đàn ông ngồi ở bên trong tuy cũng rất đẹp trai nhưng họ không dám nhìn!
Hoàn toàn không dám nhìn thẳng!
Luôn có cảm giác nhìn vào sẽ có áp lực rất lớn!
Còn người đàn ông xinh đẹp vô cùng này lại khiến người đặc biệt yêu thích và dễ chịu.
Tống Linh từ lâu đã quen với tình huống được mọi người chú ý này rồi, hoàn toàn làm ngơ cái nhìn của người khác, trực tiếp đi đến chỗ Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đợi sau khi Tống Linh đến liền lập tức đứng lên chủ động chào hỏi Tống Linh: “Anh, em về rồi.”
Tống Linh ngây người.
Nhưng anh lập tức cười: “Về rồi là tốt.”
Lý Xuân đóng cửa phòng lại, tất cả mọi người đều đứng ở bên ngoài, ngăn không cho bất cứ ai tùy tiện lại gần.
Tư thái của Hà Nhật Dương trước mặt người của Nhà họ Tống rất thấp rất thấp.
Hết cách rồi, người nhà vợ mà phải lấy lòng thôi.
Cho nên một tiếng “anh” này của Hà Nhật Dương ngay lập tức có thể kéo khoảng cách của hai người gần lại.
Hà Nhật Dương kéo Tống Linh ngồi xuống, anh nói: “Xin lỗi, bao nhiêu năm nay em vẫn chưa cho Nhà họ Tống một lời giải thích. Hai ngày này em mới lấy lại được trí nhớ, nhớ lại được việc trước kia. Nhưng đáng tiếc Thanh Thanh chỉ nhớ lại được một phần, còn phần lớn vẫn chưa nhớ lại được. Không sao, em có kiên nhẫn, cả đời này em đều đợi cô ấy.”
“Chuyện năm đó rốt cuốt là thế nào? Anh muốn nghe chính miệng em nói.” Tống Linh chăm chú nhìn Hà Nhật Dương: “Tại sao lại mất trí nhớ cùng lúc?”
Hà Nhật Dương rót trà cho Tống Linh: “Em mời anh đến đây cũng là vì muốn giải thích với anh việc này. Việc này là việc lớn nên em muốn bắt đầu nói từ đầu.”
Tống Linh gật đầu.
“Trước khi kể em có việc này em muốn giải thích trước với anh. Đó chính là quan hệ của mẹ em với bố vợ.” Hà Nhật Dương nói với vẻ mặt nặng nề: “Em đã lấy được bằng chứng chính xác có thể chứng minh hung thủ giết chết bố vợ năm đó thực ra không phải mẹ em mà là người khác, đây là toàn bộ tài liệu.”
Hà Nhật Dương đẩy cuốn sổ ghi chép về phía Tống Linh.
Bình luận facebook