Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 48: VỢ CHỒNG TRẺ PHẢI Ở CHUNG CÙNG NHAU
Tống Thanh cúi đầu xuống, vừa đụng ngay đôi mắt sâu thâm thẩm của Hà Nhật Dương.
Trên mặt hắn không nhìn ra biểu cảm gì cả.
Đôi tay của Tống Thanh run lên, cô lập tức buông tay ra.
Vừa buông tay, thì cả người cô lập tức té ngửa ra về phía sau
Đột nhiên Hà Nhật Dương thò tay ra ôm lấy eo của Tống Thanh, kéo mạnh tay về, ôm chặt lấy cô trước ngực hắn.
Tống Thanh cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ truyền đến từ vòng eo của mình, cô sợ hết cả hồn vía.
“Xin... xin lỗi... tôi không phải...” Tống Thanh chớp chớp mắt, không biết nên giải thích như thế nào cả.
Cha mẹ ơi, cô rất muốn giải thích, nhưng nên giải thích sao đây?
“Còn chưa muốn leo xuống sao?” Đôi mắt của Hà Nhật Dương trở nên sâu xa hơn, nhưng giọng nói lại thản nhiên vô cùng: “Cô còn định ở trên người tôi bao lâu nữa?”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn lại, nhanh chóng buông chân ra, nhảy xuống mặt đất.
Khi vừa chạm đất cô liền cảm thấy đôi chân của mình muốn rã rời ra.
Trời ơi, hôm nay rốt cuộc mình đã làm gì thế này...
Trong lúc này Mạc đại ca mỉm cười và lau nước mắt đi tới: “Nhật Dương, bà xã của chú thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc...”
Tống Thanh rất muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống đi cho rồi.
Chết rồi, hôm nay cô quả thật đã làm những chuyện mất mặt vô cùng.
“Tôi xin lỗi, tôi chưa từng thấy qua ngỗng trắng đẻ trứng bao giờ, tôi thấy nó đẻ lâu như vậy cũng chưa ra, cho nên mới muốn giúp đỡ nó.” Tống Thanh không giải thích còn đỡ, nhưng khi vừa mới giải thích xong, Mạc đại ca lại tiếp tục cười không cách nào dứt được.
Tống Thanh hối hận đến nỗi ước gì mình có thể biến mất khỏi đây.
Hà Nhật Dương cố nhịn cười nói: “Được rồi, đây là quả trứng mà cô dùng tất cả sinh mệnh để giành lấy, cô nên giữ cho kỹ đi.”
Quả trứng mang hơi ấm của Hà Nhật Dương lại quay trở về trên tay của Tống Thanh, sau đó hắn liền xoay lưng rời khỏi
Tống Thanh há to miệng, nhìn những người đang ôm bụng cười bên cạnh mình, cô bèn cúi đầu xuống, ủ rủ đi vào trong phòng.
Nguyên một buổi chiều, Tống Thanh kiên quyết không chịu rời khỏi phòng nữa, cô cứ ôm lấy tấm đệm cối ngồi trước sân thượng ngắm phong cảnh.
Cô chăm chú lắng nghe âm nhạc trong tai nghe, ôm lấy chiếc laptop lên mạng, cơn gió nhè nhẹ thổi qua từ khe suối, nếu có thể lơ đi việc vô cùng mất mặt lúc nãy, thì thật sự đây là một sự hưởng thụ không tồi.
Mục đích đến đây ngày hôm nay của Hà Nhật Dương, Tống Thanh đã không còn muốn hỏi cũng không muốn biết đến gì nữa.
Cho nên trốn lên đây là việc thoải mái nhất.
Trình độ về máy tính của anh trai càng ngày càng tốt, mỗi lần Tống Thanh vào hộp thư của mình, đều nhìn thấy anh ấy quay một đoạn phim ngắn cho mình.
Tống Thanh dùng máy tính bảng quay lại một đoạn phim cho mình, sau đó gửi cho Tống Linh.
Bức thư vừa được gửi đi, thì Tống Linh lập tức trả lời một dãy mã số trong mail.
Tống Thanh đau đầu xoa bóp huyệt thái dương của mình, từ khi anh ấy đọc qua những cuốn sách Hacker của Trịnh Bảo, dường như anh ấy vô cùng thích thú với những dãy mã số đó.
Tống Thanh lại gửi một đoạn phim qua đó, hướng dẫn Tống Thanh trả lời cô bằng chữ viết trong mail, chứ không được viết mã số.
Sau đó, Tống Linh mới ngoan ngoãn viết một dòng chữ theo yêu cầu của Tống Thanh.
Đúng lúc này, Lý Xuân đi tới và nói: “Cô Tống, tổng giám đốc mời cô qua đó.”
Tống Thanh lập tức gật đầu với Lý Xuân: “Được, tôi qua ngay.”
Nhanh chóng an ủi Tống Linh xong, Thẩm Thật vội vã tắt máy tính đi, xoay lưng đi tìm Hà Nhật Dương.
Không biết liệu hắn tìm cô có chuyện gì đây? Bây giờ cần tạo mẫu ư? Hình như đâu cần thiết đâu?
Tống Thanh giơ tay lên gõ cửa, Hà Nhật Dương không hề ngước đầu lên và nói: “Vào đi.”
Tống Thanh rụt rè đi vào: “Tổng giám đốc Hà, anh tìm tôi ư?”
Hà Nhật Dương chỉ vào chiếc ghế dựa, Tống Thanh nhanh chóng ngồi xuống chờ đợi chỉ thị của hắn.
Mười ngón tay của Hà Nhật Dương cứ gõ liên tục trên bàn phím, bận rộn suốt mười phút mới kết thúc.
Trong lòng Tống Thanh cứ thấp thỏm không yên, cô nghĩ liệu Hà Nhật Dương có phải đang muốn tính sổ với cô không?
Cũng đúng, từ hôm qua cô đã bắt đầu làm những trò ngu ngốc rồi.
Tối qua cô đã cưỡng hôn hắn, hắn còn chưa kịp tìm cô tính sổ nữa mà.
Hôm nay cô lại bị con ngỗng trắng đuổi theo và còn leo lên người hắn nữa...
Trước kia cô chưa từng làm những trò ngốc nghếch như vậy bao giờ
Tại sao vừa gặp được hắn, thì cô đều gây ra nhiều tình huống như vậy?
“Tống Thanh.” Hà Nhật Dương khẽ mở miệng, giọng nói tràn đầy sức thu hút, chỉ là một cái gọi tên thôi, nhưng cũng đủ khiến vô số phụ nữ phải phát điên lên mất rồi.
Tiếc rằng, trong những người phụ nữ đó không có Tống Thanh.
Tống Thanh vẫn còn đang chìm trong nỗi bất an của mình.
“Hả...” Tống Thanh ngơ ngác nhìn Hà Nhật Dương, trong lòng cứ đinh ninh, nếu hắn muốn tính sổ với cô thì cô nên giải thích như thế nào đây...
Nhưng Tống Thanh còn chưa kịp nói ra những lời cô suy diễn trong lòng, thì Hà Nhật Dương đã đột nhiên nói: “Cô nói cô học chuyên ngành mỹ thuật à?”
Tống Thanh ngơ ngác trả lời: “Đúng...”
Hắn muốn tính sổ với mình thì có liên quan gì đến mỹ thuật chứ?
Chẳng lẽ phải dùng hình thức của mỹ thuật để tính sổ với cô sao?
“Cô qua đây xem thử.” Hà Nhật Dương đẩy cuốn sổ tay ra hướng về phía Tống Thanh.
Tống Thanh nhanh chóng đi tới, cúi đầu xuống nhìn.
Ủa? Đây không phải là bảng thiết kế theo kiểu kiến trúc La Mã của cây cột nổi Nga thời thế kỷ 18 hay sao?
Hắn làm bảng thiết kế này để làm gì chứ?
Tống Thanh tuy không tốt nghiệp ngành kiến trúc, nhưng cô vừa nhìn một cái thì đã nhìn ra được sự khác biệt, cô chỉ vào một vị trí nói: “Chỗ này rất không phù hợp. Chỗ này phải bỏ bớt một cây cột La Mã, chỗ này thêm một cái cửa bên hông, chỗ này nếu làm một cái mái nhà cong, thì sẽ tốt hơn. Lối kiến trúc kiểu Nga của thế kỷ 18, có chút khác biệt với lối kiến trúc La Mã kiểu Pháp. Sự khác biệt của nó trên cơ bản đều thể hiện ở những vị trí này.”
Hà Nhật Dương lập tức thay đổi một số nơi mà Tống Thanh vừa chỉ ra.
Sau khi điều chỉnh xong, thì bảng thiết kế này đã dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tống Thanh hỏi: “Anh học kiến trúc học sao?”
“Tài chính và quản trị.” Hà Nhật Dương trả lời: “Trước kia tôi sinh sống ở Princeton.”
Tống Thanh há miệng ra, được thôi, lúc nãy tôi chưa hề hỏi gì cả.
“Đây là bảng thiết kế cho Mạc đại ca. Những căn nhà này đều là những tòa kiến trúc tạm thời, sớm muộn gì cũng phải tháo dỡ đi để xây một tòa lâu đài lớn hơn.” Hà Nhật Dương nói.
Tống Thanh buồn rầu nghĩ, hắn nói những việc này với cô là ý gì? Giải thích cho cô sao?
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Tổng giám đốc Hà, Cô Tống, căn phòng đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn đến xem thử không?”
Hà Nhật Dương lập tức cất đi bức hình thiết kế, nói: “Đi thôi, qua đó xem xem căn phòng chuẩn bị ra sao rồi.”
Tống Thanh nhìn quanh những căn phòng ở đây, lần này chắc không sợ không đủ phòng nữa rồi. Ở đây nhiều phòng như vậy mà!
Tống Thanh nhanh chóng bước theo Hà Nhật Dương, đi qua căn phòng kế bên ngay lập tức.
Quả nhiên căn phòng đẹp không cách nào tả nỗi.
Bố cục gồm một phòng khách, một nhà bếp một phòng ngủ điển hình, xung quanh dùng vải lụa che lấp tầm nhìn, gần đây cũng không còn tòa kiến trúc nào cả, tính bảo mật được đảm bảo rất cao
Tống Thanh xem hết từ trong ra ngoài, sau đó mới hỏi: “Vậy còn phòng của tôi đâu? Tối nay tôi ở phòng nào vậy?”
Những người dẫn họ tới xem phòng chợt cảm thấy rất kỳ lạ trả lời: “Hai người là vợ chồng, đương nhiên phải ở chung rồi!”
Vợ chồng...
Vợ...
Tống Thanh kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương một cái.
Không phải chứ!
Hà Nhật Dương, anh giải thích cho rõ đi chứ!
Trên mặt hắn không nhìn ra biểu cảm gì cả.
Đôi tay của Tống Thanh run lên, cô lập tức buông tay ra.
Vừa buông tay, thì cả người cô lập tức té ngửa ra về phía sau
Đột nhiên Hà Nhật Dương thò tay ra ôm lấy eo của Tống Thanh, kéo mạnh tay về, ôm chặt lấy cô trước ngực hắn.
Tống Thanh cảm nhận được sức mạnh và nhiệt độ truyền đến từ vòng eo của mình, cô sợ hết cả hồn vía.
“Xin... xin lỗi... tôi không phải...” Tống Thanh chớp chớp mắt, không biết nên giải thích như thế nào cả.
Cha mẹ ơi, cô rất muốn giải thích, nhưng nên giải thích sao đây?
“Còn chưa muốn leo xuống sao?” Đôi mắt của Hà Nhật Dương trở nên sâu xa hơn, nhưng giọng nói lại thản nhiên vô cùng: “Cô còn định ở trên người tôi bao lâu nữa?”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn lại, nhanh chóng buông chân ra, nhảy xuống mặt đất.
Khi vừa chạm đất cô liền cảm thấy đôi chân của mình muốn rã rời ra.
Trời ơi, hôm nay rốt cuộc mình đã làm gì thế này...
Trong lúc này Mạc đại ca mỉm cười và lau nước mắt đi tới: “Nhật Dương, bà xã của chú thật khiến người ta không khỏi kinh ngạc...”
Tống Thanh rất muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống đi cho rồi.
Chết rồi, hôm nay cô quả thật đã làm những chuyện mất mặt vô cùng.
“Tôi xin lỗi, tôi chưa từng thấy qua ngỗng trắng đẻ trứng bao giờ, tôi thấy nó đẻ lâu như vậy cũng chưa ra, cho nên mới muốn giúp đỡ nó.” Tống Thanh không giải thích còn đỡ, nhưng khi vừa mới giải thích xong, Mạc đại ca lại tiếp tục cười không cách nào dứt được.
Tống Thanh hối hận đến nỗi ước gì mình có thể biến mất khỏi đây.
Hà Nhật Dương cố nhịn cười nói: “Được rồi, đây là quả trứng mà cô dùng tất cả sinh mệnh để giành lấy, cô nên giữ cho kỹ đi.”
Quả trứng mang hơi ấm của Hà Nhật Dương lại quay trở về trên tay của Tống Thanh, sau đó hắn liền xoay lưng rời khỏi
Tống Thanh há to miệng, nhìn những người đang ôm bụng cười bên cạnh mình, cô bèn cúi đầu xuống, ủ rủ đi vào trong phòng.
Nguyên một buổi chiều, Tống Thanh kiên quyết không chịu rời khỏi phòng nữa, cô cứ ôm lấy tấm đệm cối ngồi trước sân thượng ngắm phong cảnh.
Cô chăm chú lắng nghe âm nhạc trong tai nghe, ôm lấy chiếc laptop lên mạng, cơn gió nhè nhẹ thổi qua từ khe suối, nếu có thể lơ đi việc vô cùng mất mặt lúc nãy, thì thật sự đây là một sự hưởng thụ không tồi.
Mục đích đến đây ngày hôm nay của Hà Nhật Dương, Tống Thanh đã không còn muốn hỏi cũng không muốn biết đến gì nữa.
Cho nên trốn lên đây là việc thoải mái nhất.
Trình độ về máy tính của anh trai càng ngày càng tốt, mỗi lần Tống Thanh vào hộp thư của mình, đều nhìn thấy anh ấy quay một đoạn phim ngắn cho mình.
Tống Thanh dùng máy tính bảng quay lại một đoạn phim cho mình, sau đó gửi cho Tống Linh.
Bức thư vừa được gửi đi, thì Tống Linh lập tức trả lời một dãy mã số trong mail.
Tống Thanh đau đầu xoa bóp huyệt thái dương của mình, từ khi anh ấy đọc qua những cuốn sách Hacker của Trịnh Bảo, dường như anh ấy vô cùng thích thú với những dãy mã số đó.
Tống Thanh lại gửi một đoạn phim qua đó, hướng dẫn Tống Thanh trả lời cô bằng chữ viết trong mail, chứ không được viết mã số.
Sau đó, Tống Linh mới ngoan ngoãn viết một dòng chữ theo yêu cầu của Tống Thanh.
Đúng lúc này, Lý Xuân đi tới và nói: “Cô Tống, tổng giám đốc mời cô qua đó.”
Tống Thanh lập tức gật đầu với Lý Xuân: “Được, tôi qua ngay.”
Nhanh chóng an ủi Tống Linh xong, Thẩm Thật vội vã tắt máy tính đi, xoay lưng đi tìm Hà Nhật Dương.
Không biết liệu hắn tìm cô có chuyện gì đây? Bây giờ cần tạo mẫu ư? Hình như đâu cần thiết đâu?
Tống Thanh giơ tay lên gõ cửa, Hà Nhật Dương không hề ngước đầu lên và nói: “Vào đi.”
Tống Thanh rụt rè đi vào: “Tổng giám đốc Hà, anh tìm tôi ư?”
Hà Nhật Dương chỉ vào chiếc ghế dựa, Tống Thanh nhanh chóng ngồi xuống chờ đợi chỉ thị của hắn.
Mười ngón tay của Hà Nhật Dương cứ gõ liên tục trên bàn phím, bận rộn suốt mười phút mới kết thúc.
Trong lòng Tống Thanh cứ thấp thỏm không yên, cô nghĩ liệu Hà Nhật Dương có phải đang muốn tính sổ với cô không?
Cũng đúng, từ hôm qua cô đã bắt đầu làm những trò ngu ngốc rồi.
Tối qua cô đã cưỡng hôn hắn, hắn còn chưa kịp tìm cô tính sổ nữa mà.
Hôm nay cô lại bị con ngỗng trắng đuổi theo và còn leo lên người hắn nữa...
Trước kia cô chưa từng làm những trò ngốc nghếch như vậy bao giờ
Tại sao vừa gặp được hắn, thì cô đều gây ra nhiều tình huống như vậy?
“Tống Thanh.” Hà Nhật Dương khẽ mở miệng, giọng nói tràn đầy sức thu hút, chỉ là một cái gọi tên thôi, nhưng cũng đủ khiến vô số phụ nữ phải phát điên lên mất rồi.
Tiếc rằng, trong những người phụ nữ đó không có Tống Thanh.
Tống Thanh vẫn còn đang chìm trong nỗi bất an của mình.
“Hả...” Tống Thanh ngơ ngác nhìn Hà Nhật Dương, trong lòng cứ đinh ninh, nếu hắn muốn tính sổ với cô thì cô nên giải thích như thế nào đây...
Nhưng Tống Thanh còn chưa kịp nói ra những lời cô suy diễn trong lòng, thì Hà Nhật Dương đã đột nhiên nói: “Cô nói cô học chuyên ngành mỹ thuật à?”
Tống Thanh ngơ ngác trả lời: “Đúng...”
Hắn muốn tính sổ với mình thì có liên quan gì đến mỹ thuật chứ?
Chẳng lẽ phải dùng hình thức của mỹ thuật để tính sổ với cô sao?
“Cô qua đây xem thử.” Hà Nhật Dương đẩy cuốn sổ tay ra hướng về phía Tống Thanh.
Tống Thanh nhanh chóng đi tới, cúi đầu xuống nhìn.
Ủa? Đây không phải là bảng thiết kế theo kiểu kiến trúc La Mã của cây cột nổi Nga thời thế kỷ 18 hay sao?
Hắn làm bảng thiết kế này để làm gì chứ?
Tống Thanh tuy không tốt nghiệp ngành kiến trúc, nhưng cô vừa nhìn một cái thì đã nhìn ra được sự khác biệt, cô chỉ vào một vị trí nói: “Chỗ này rất không phù hợp. Chỗ này phải bỏ bớt một cây cột La Mã, chỗ này thêm một cái cửa bên hông, chỗ này nếu làm một cái mái nhà cong, thì sẽ tốt hơn. Lối kiến trúc kiểu Nga của thế kỷ 18, có chút khác biệt với lối kiến trúc La Mã kiểu Pháp. Sự khác biệt của nó trên cơ bản đều thể hiện ở những vị trí này.”
Hà Nhật Dương lập tức thay đổi một số nơi mà Tống Thanh vừa chỉ ra.
Sau khi điều chỉnh xong, thì bảng thiết kế này đã dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tống Thanh hỏi: “Anh học kiến trúc học sao?”
“Tài chính và quản trị.” Hà Nhật Dương trả lời: “Trước kia tôi sinh sống ở Princeton.”
Tống Thanh há miệng ra, được thôi, lúc nãy tôi chưa hề hỏi gì cả.
“Đây là bảng thiết kế cho Mạc đại ca. Những căn nhà này đều là những tòa kiến trúc tạm thời, sớm muộn gì cũng phải tháo dỡ đi để xây một tòa lâu đài lớn hơn.” Hà Nhật Dương nói.
Tống Thanh buồn rầu nghĩ, hắn nói những việc này với cô là ý gì? Giải thích cho cô sao?
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Tổng giám đốc Hà, Cô Tống, căn phòng đã chuẩn bị xong rồi, ngài có muốn đến xem thử không?”
Hà Nhật Dương lập tức cất đi bức hình thiết kế, nói: “Đi thôi, qua đó xem xem căn phòng chuẩn bị ra sao rồi.”
Tống Thanh nhìn quanh những căn phòng ở đây, lần này chắc không sợ không đủ phòng nữa rồi. Ở đây nhiều phòng như vậy mà!
Tống Thanh nhanh chóng bước theo Hà Nhật Dương, đi qua căn phòng kế bên ngay lập tức.
Quả nhiên căn phòng đẹp không cách nào tả nỗi.
Bố cục gồm một phòng khách, một nhà bếp một phòng ngủ điển hình, xung quanh dùng vải lụa che lấp tầm nhìn, gần đây cũng không còn tòa kiến trúc nào cả, tính bảo mật được đảm bảo rất cao
Tống Thanh xem hết từ trong ra ngoài, sau đó mới hỏi: “Vậy còn phòng của tôi đâu? Tối nay tôi ở phòng nào vậy?”
Những người dẫn họ tới xem phòng chợt cảm thấy rất kỳ lạ trả lời: “Hai người là vợ chồng, đương nhiên phải ở chung rồi!”
Vợ chồng...
Vợ...
Tống Thanh kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương một cái.
Không phải chứ!
Hà Nhật Dương, anh giải thích cho rõ đi chứ!
Bình luận facebook