Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-506
CHƯƠNG 506
Tống Thanh hỏi: “Nói đi, rốt cuộc các anh đã giao dịch điều gì với tộc trưởng Mạc?”
Mọi người đều không nói gì.Mạc đại ca chủ động giải thích: “Thực ra từ lúc các em rời khỏi, chúng tôi đã đoán được kết cục này rồi. Nếu như Ella có thể giao ra được thì họ đã sớm ra tay rồi. Dù sao thì Ella cũng chỉ là một giáo sư đại học và nhà khảo cổ học, lại không phải nhân vật quan trọng nào, cũng không thể giấu đồ vật kín như vậy được.Với độ phủ sóng của nhà họ Mạc, muốn tìm ra cũng không phải là việc gì khó. Lúc tộc trưởng giữ Nhật Dương lại tôi đã đoán ra được điều này. Chắc là tộc trưởng cũng biết vật này tám phần là không thể lấy lại. Nhưng ông ta cứ từ bỏ như vậy thì sẽ không can tâm. Vì vậy ông ta giữ Ella lại chính là đợi chúng ta tới.”
“Ồ? Phức tạp như vậy ạ?” Tống Thanh ngơ ngác.Vì sao đầu óc của những người này đều phức tạp như vậy nhỉ?
Quả thực không có lấy một người đơn giản?
À, ngoại trừ Lưu Nghĩa.Đầu óc của cậu ấy còn đơn giản hơn mình.Hà Nhật Dương gật đầu, biểu thị sự tán đồng với lời Mạc đại ca nói.“Ông ấy đưa ra điều kiện gì?” Tống Thanh hỏi: “Điều kiện gì quá khó ư?”
“Cũng bình thường thôi.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng xoa đầu Tống Thanh, mắt phượng hiện lên sự cưng chiều: “Chỉ là chúng ta có thể phải ở lại đây mấy ngày. Yên tâm, chúng ta sẽ dẫn cô rời khỏi đây.”
Tống Thanh gật đầu: “Em tin anh.”
Vũ Ngọc Bình nói: “Chà, cuối cùng cũng có chút manh mối rồi. Tuy rằng sẽ hơi rắc rối nhưng vẫn hơn việc không có tiến triển gì.”
Lúc này, trợ lý của Vũ Ngọc Bình đến báo cáo: “Thiếu gia, gần đây không có nơi nào giống như khách sạn. Vì vậy chúng tôi đã bao một khu nhỏ, cũng được coi là nơi sinh sống của người ở đây. Tổng cộng có mười mấy phòng, mọi người chen chúc chắc cũng đủ, quan trọng là vừa yên tĩnh vừa an toàn.”
Vũ Ngọc Bình ngẩng đầu nói với những người khác: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Những người khác đều lắc đầu.Vẻ mặt Mạc đại ca áy náy nói: “Xin lỗi, đáng ra những chuyện này đều do anh sắp xếp. Tiếc là đã nhiều năm anh không trở lại đây nên cũng không rõ tình hình nơi này.”
“Mạc đại ca anh không cần khách khí với chúng em đâu! Anh bớt tàn bạo với Tiểu Nghĩa nhà chúng em là được rồi.” Vũ Ngọc Bình nói: “Lúc sáng nhìn thấy anh ra tay với Tiểu Nghĩa mạnh như vậy. Em chỉ trốn một bên nhìn mà cũng kinh hồn bạt vía đó.”
Những người khác đồng thanh nói: “Chúng tôi cảm thấy khi ấy cậu đang nhìn trộm thì đúng hơn đó!”
Vũ Ngọc Bình đỏ mặt: “Rõ ràng lúc đó mọi người không phát hiện ra tôi mà. Sao lại là tôi nhìn trộm chứ!”
Lưu Nghĩa hoàn toàn không cảm kích: “Ai là người nhà của anh? Tôi là của chính tôi! Còn nữa, anh bớt ý kiến về việc tôi đánh boxing đi!”
Vũ Ngọc Bình bị Lưu Nghĩa trách mắng như thế nên nhất thời nghẹn họng không nói lên lời.Tống Thanh khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự ngại ngùng, nói: “Chúng ta trở về thôi, nhiều người đứng ở đây như vậy cũng hơi kỳ cục.”
Hà Nhật Dương mỉm cười, nắm lấy tay Tống Thanh nói: “Chúng ta đi dạo nhé, có phía Tiểu Xuân lo việc ăn ở rồi.”
“Ừm.” Tống Thanh vừa ngẩng đầu thì thấy Hà Nhật Dương nháy mắt với mình. Cô biết rằng hắn có chuyện muốn hỏi riêng mình nên liền nói: “Được thôi, vậy mọi người đi trước đi, em và Nhật Dương đi dạo một chút. Nghe nói nơi đây cũng là khu du lịch, nhân tiện chúng em đi dạo ngắm cảnh luôn.”
Những người khác đều không ý kiến gì, vội vàng đi làm việc của mình.Hà Nhật Dương nắm tay Tống Thanh, chậm bước trên phố.Lý Hà và mấy vệ sĩ theo sau ở đằng xa, phụ trách âm thầm bảo vệ Tống Thanh.“Anh muốn hỏi em chuyện gì sao?” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.Nắng chiều ấm áp, mặt trời ánh lên, cô và hắn đều cảm thấy đời người thật an nhàn.“Tình hình mà em nói khi nãy, em có nghĩ tới chuyện khác không?” Hà Nhật Dương hỏi.“Khác gì ạ?”Tống Thanh không hiểu nhìn Hà Nhật Dương.“Hừ.” Hà Nhật Dương đột nhiên đứng vững, quay người đỡ lấy vai Tống Thanh, thở dài một tiếng: “Lúc nào em mới có thể nhớ ra tất cả mọi thứ đây?”
“Em xin lỗi, em cũng đã cố gắng rồi, nhưng mà vẫn không nhớ ra được.” Vẻ mặt Tống Thanh áy náy: “Em chỉ nhớ ra một phần mà thôi.”
Hà Nhật Dương lắc đầu thở dài nói: “Chuyện mà cô đã gặp phải trong nghĩa địa, anh luôn cảm thấy có gì đó mờ ám. Giống như anh và em gặp nhau vậy, như thể đã được định từ trước rồi.”
Tống Thanh nghi ngờ nói: “Nhưng mà ngoài việc trở nên trẻ ra thì cô không có gì thay đổi! À, đúng rồi, trên bụng có một hình xăm rất đáng sợ! Ôi, nghĩ lại cảm thấy thật đáng sợ! Một khi nhìn vào gương thì sẽ thấy trên bụng có một khuôn mặt của một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành? Anh nói xem, khuôn mặt mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành này có phải là Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi) không? Áo tơ vàng này vốn dĩ là của nàng ta mà!”
Tống Thanh vừa nghĩ đến Dương Ngọc Hoàn xuất hiện trên bụng cô mình mà dựng cả tóc gáy.Quả nhiên đầu óc tưởng tượng quá mức rồi!
Trí tưởng tượng quá phong phú, sớm muộn gì cũng tự dọa mình sợ chết khiếp thôi!
“Ô, có khả năng này nha!” Hà Nhật Dương giả bộ thâm trầm trả lời: “Mỗi ngày đối diện với một trong tứ đại mỹ nhân trong lịch sử, tâm trạng rất phức tạp nha! Em nói xem, bây giờ cô đã trẻ ra như vậy, liệu sẽ có người theo đuổi không nhỉ? Người đó nhìn thấy hình xăm trên bụng cô, sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương: “Anh đường đường là Tổng giám đốc Hà mà trí tưởng tượng cũng phong phú nhỉ?
Hà Nhật Dương phá lên cười haha, giơ tay xoa má Tống Thanh: “Chọc em thôi!”
Tống Thanh tức giận nói: “Em đã căng thẳng đến mức này rồi mà anh còn chọc em!”
“Nếu không thì sao chứ?” Hà Nhật Dương đột nhiên cúi người xuống ngang với Tống Thanh: “Hay là anh giúp em nhớ lại ký ức nhé?”
“Giúp thế nào?” Tống Thanh không phục nhìn hắn.Hà Nhật Dương cười gian tà, đột nhiên tiến sát lại, hôn Tống Thanh một cái.Không đợi Tống Thanh phản ứng lại, bàn tay lớn đã vươn tới, cố định cơ thể Tống Thanh lại khiến cô không thể tránh được.Tống Thanh vốn không ngờ rằng Hà Nhật Dương sẽ hôn cô!
Thói quen không nói lời nào mà đã hôn sao vẫn không hề thay đổi vậy!
Tống Thanh tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào ngùn ngụt khắp trời này một cách bị động. Hôn đến mức đầu óc mê loạn, cô dần dần vứt bỏ tất những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, chỉ còn giữ lại bản thân mình và Hà Nhật Dương.Hôn mãi hôn mãi, những đoạn ký ức trong đầu Tống Thanh từng chút từng chút xâu chuỗi lại.Những ký ức ngọt ngào đã qua, sự thất lạc, sự đau khổ, sự quấn quýt không rời.Giống như từng hạt trân châu rơi xuống, từng chút từng chút một ghép lại thành một bức tranh đẹp lạ thường.Lúc hai người đang ngọt ngào với nhau nhóm người Lý Hà tự động giữ khoảng cách.Chậc chậc, những khoảnh khắc ân ân ái ái của tổng tài và thiếu phu nhân đều khiến người ta có cảm giác bong bóng hồng bay rợp trời vậy.Lúc Hà Nhật Dương cảm thấy Tống Thanh hô hấp khó khăn mới quyến luyến không nỡ buông cô ra.Tống Thanh đỏ hết mặt, đôi môi bị gặm đến ướt át mềm mại, ánh mắt cũng trở nên trong veo lấp lánh, dáng vẻ xuân tình phơi phới.Hà Nhật Dương cực kỳ hài lòng.Hắn không tin, hôn đến như vậy mà đồ vật nhỏ của hắn còn có thể giữ vững được!
Hừ hừ hừ hừ.Sau khi được buông ra, Tống Thanh mới ý thức được bọn họ đang đứng hôn nhau trên đường lớn!
Xong rồi, lại mất mặt rồi.Nhìn thấy biểu cảm vô cùng xấu hổ của Tống Thanh, tâm trạng Hà Nhật Dương quả thực vui đến cực độ.Bàn tay lớn ôm lấy eo Tống Thanh, tiếp tục dẫn cô đi dạo.Những người xung quanh nhốn nháo lấy điện thoại ra chụp trộm.Oa, nam thần đẹp trai thế này!
Từ trước tới giờ chưa từng gặp qua nam thầm nào như vậy!
Đây là minh tinh nào vậy nhỉ?
Vì sao trước giờ chưa nghe nói?
Hà Nhật Dương hoàn toàn không để ý đến việc người khác chụp trộm, hắn còn mong bọn họ chụp càng nhiều càng tốt!
Càng có nhiều người chứng kiến hạnh phúc của họ, hắn sẽ càng vui hơn.Tống Thanh đi một hồi lâu mới định thần lại, nói: “A, đều tại anh! Tại anh ngắt lời, quên hỏi anh mất rồi!”
“Hử?” Mắt phượng nhướn lên, bá đạo gian tà, càng tôn thêm phong thái có một không hai của hắn.“Rốt cuộc anh đã giao dịch gì với tộc trưởng Mạc?” Tống Thanh hỏi: “Tộc trưởng Mạc lại dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định là đưa ra điều kiện rất khó rồi?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng gật đầu nói: “Quả thực là có chút khó khăn, nhưng mà, đối với anh mà nói, mọi thứ vẫn ổn.”
“Vậy rốt cuộc là điều gì?” Tống Thanh càng thêm tò mò.“Mạc Gia trấn là một khu du lịch, nhìn thì có vẻ phồn thịnh giàu có nhưng trên thực tế thì cũng mưa gió thất thường, nguy hiểm trùng trùng.” Hà Nhật Dương trả lời: “Cái khác không nói, vùng lân cận ở thành phố gần đây nhất đang xây dựng một thành cổ nhân tạo, đồng thời tăng thêm rất nhiều tính thú vị để thu hút khách du lịch. Bởi vì việc làm này mà lượng khách du lịch của Mạc Gia trấn giảm sút. GDP trong nửa năm nay đã giảm 40%. Nếu tiếp tục không có biện pháp hiệu quả và không phát triển những hạng mục mới kịp thời thì trên cơ bản sẽ bị chiếm 100%.”
Tống Thanh vẫn luôn không am hiểu lắm về việc kinh doanh, bây giờ nghe Hà Nhật Dương nói vậy lại hiểu đôi phần, nói: “Cho nên điều kiện mà tộc trưởng Mạc bàn với anh là bảo anh giúp đỡ Mạc Gia trấn thắng thành phố di tích cổ nhân tạo bên cạnh?”
“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì đâu cần giữ anh ở lại đây chứ?” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Cấp tiền là được rồi, việc mà chỉ cần dùng một câu nói đâu cần phải phí sức như vây?”
“Hả? Không phải ạ?” Tống Thanh càng kinh ngạc: “Vậy là chuyện gì chứ?”
Hà Nhật Dương giơ tay sờ lên chóp mũi Tống Thanh, nói: “Quan tâm tới việc làm ăn của anh vậy à? Có muốn về Nhà họ Hà sớm một chút rồi làm nữ chủ nhân của Nhà họ Hà, sau đó chính thức quản lý toàn bộ việc làm ăn và tài sản của Nhà họ Hà không?”
Tống Thanh đỏ mặt: “Đừng đùa nữa, nói chuyện chính đi! Đừng đánh trống lảnh.”
Hà Nhật Dương cười một tiếng rồi đáp: “Nhất định là cô chưa nói cho em biết, lúc mọi người trộm mộ chỉ mang theo một phần của cải, phần lớn bảo bối vẫn còn ở dưới mộ.”
Đôi tròng mắt của Tống Thanh suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài: “Chờ chút đã, chờ chút đã. Tộc trưởng Mạc không phải định nhờ anh đào phần mộ tổ tiên của ông ta lên để trộm đó chứ?”
“Haha! Đầu óc em đúng là vô địch mà.” Hà Nhật Dương tức giận nhìn Tống Thanh: “Đào mộ tổ tông của mình? Cũng chỉ có em mới nghĩ ra!”
Tống Thanh càng thêm rối như tơ vò: “Cái này không đúng, cái kia cũng không phải, rốt cuộc là có chuyện gì chứ! Anh nói đi! Đừng có thừa nước đục thả câu nữa! Nếu không tối nay sẽ không cho anh lên giường! À không đúng, câu này không đúng. Nếu như anh còn không nói, tối nay sẽ không được ăn cơm!”
Hà Nhật Dương không nhịn được, cười phụt: “Được được được, anh không thừa nước đục thả câu nữa! Ý của tộc trưởng Mạc là sửa lại phần mộ tổ tiên, dựng thành một phong cảnh, đồng thời thêm câu chuyện của chiếc áo tơ vàng vào để làm mánh khóe, tạo thành một điểm du lịch mới mẻ.”
Tống Thanh hỏi: “Nói đi, rốt cuộc các anh đã giao dịch điều gì với tộc trưởng Mạc?”
Mọi người đều không nói gì.Mạc đại ca chủ động giải thích: “Thực ra từ lúc các em rời khỏi, chúng tôi đã đoán được kết cục này rồi. Nếu như Ella có thể giao ra được thì họ đã sớm ra tay rồi. Dù sao thì Ella cũng chỉ là một giáo sư đại học và nhà khảo cổ học, lại không phải nhân vật quan trọng nào, cũng không thể giấu đồ vật kín như vậy được.Với độ phủ sóng của nhà họ Mạc, muốn tìm ra cũng không phải là việc gì khó. Lúc tộc trưởng giữ Nhật Dương lại tôi đã đoán ra được điều này. Chắc là tộc trưởng cũng biết vật này tám phần là không thể lấy lại. Nhưng ông ta cứ từ bỏ như vậy thì sẽ không can tâm. Vì vậy ông ta giữ Ella lại chính là đợi chúng ta tới.”
“Ồ? Phức tạp như vậy ạ?” Tống Thanh ngơ ngác.Vì sao đầu óc của những người này đều phức tạp như vậy nhỉ?
Quả thực không có lấy một người đơn giản?
À, ngoại trừ Lưu Nghĩa.Đầu óc của cậu ấy còn đơn giản hơn mình.Hà Nhật Dương gật đầu, biểu thị sự tán đồng với lời Mạc đại ca nói.“Ông ấy đưa ra điều kiện gì?” Tống Thanh hỏi: “Điều kiện gì quá khó ư?”
“Cũng bình thường thôi.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng xoa đầu Tống Thanh, mắt phượng hiện lên sự cưng chiều: “Chỉ là chúng ta có thể phải ở lại đây mấy ngày. Yên tâm, chúng ta sẽ dẫn cô rời khỏi đây.”
Tống Thanh gật đầu: “Em tin anh.”
Vũ Ngọc Bình nói: “Chà, cuối cùng cũng có chút manh mối rồi. Tuy rằng sẽ hơi rắc rối nhưng vẫn hơn việc không có tiến triển gì.”
Lúc này, trợ lý của Vũ Ngọc Bình đến báo cáo: “Thiếu gia, gần đây không có nơi nào giống như khách sạn. Vì vậy chúng tôi đã bao một khu nhỏ, cũng được coi là nơi sinh sống của người ở đây. Tổng cộng có mười mấy phòng, mọi người chen chúc chắc cũng đủ, quan trọng là vừa yên tĩnh vừa an toàn.”
Vũ Ngọc Bình ngẩng đầu nói với những người khác: “Mọi người có ý kiến gì không?”
Những người khác đều lắc đầu.Vẻ mặt Mạc đại ca áy náy nói: “Xin lỗi, đáng ra những chuyện này đều do anh sắp xếp. Tiếc là đã nhiều năm anh không trở lại đây nên cũng không rõ tình hình nơi này.”
“Mạc đại ca anh không cần khách khí với chúng em đâu! Anh bớt tàn bạo với Tiểu Nghĩa nhà chúng em là được rồi.” Vũ Ngọc Bình nói: “Lúc sáng nhìn thấy anh ra tay với Tiểu Nghĩa mạnh như vậy. Em chỉ trốn một bên nhìn mà cũng kinh hồn bạt vía đó.”
Những người khác đồng thanh nói: “Chúng tôi cảm thấy khi ấy cậu đang nhìn trộm thì đúng hơn đó!”
Vũ Ngọc Bình đỏ mặt: “Rõ ràng lúc đó mọi người không phát hiện ra tôi mà. Sao lại là tôi nhìn trộm chứ!”
Lưu Nghĩa hoàn toàn không cảm kích: “Ai là người nhà của anh? Tôi là của chính tôi! Còn nữa, anh bớt ý kiến về việc tôi đánh boxing đi!”
Vũ Ngọc Bình bị Lưu Nghĩa trách mắng như thế nên nhất thời nghẹn họng không nói lên lời.Tống Thanh khẽ ho một tiếng, phá vỡ sự ngại ngùng, nói: “Chúng ta trở về thôi, nhiều người đứng ở đây như vậy cũng hơi kỳ cục.”
Hà Nhật Dương mỉm cười, nắm lấy tay Tống Thanh nói: “Chúng ta đi dạo nhé, có phía Tiểu Xuân lo việc ăn ở rồi.”
“Ừm.” Tống Thanh vừa ngẩng đầu thì thấy Hà Nhật Dương nháy mắt với mình. Cô biết rằng hắn có chuyện muốn hỏi riêng mình nên liền nói: “Được thôi, vậy mọi người đi trước đi, em và Nhật Dương đi dạo một chút. Nghe nói nơi đây cũng là khu du lịch, nhân tiện chúng em đi dạo ngắm cảnh luôn.”
Những người khác đều không ý kiến gì, vội vàng đi làm việc của mình.Hà Nhật Dương nắm tay Tống Thanh, chậm bước trên phố.Lý Hà và mấy vệ sĩ theo sau ở đằng xa, phụ trách âm thầm bảo vệ Tống Thanh.“Anh muốn hỏi em chuyện gì sao?” Tống Thanh ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.Nắng chiều ấm áp, mặt trời ánh lên, cô và hắn đều cảm thấy đời người thật an nhàn.“Tình hình mà em nói khi nãy, em có nghĩ tới chuyện khác không?” Hà Nhật Dương hỏi.“Khác gì ạ?”Tống Thanh không hiểu nhìn Hà Nhật Dương.“Hừ.” Hà Nhật Dương đột nhiên đứng vững, quay người đỡ lấy vai Tống Thanh, thở dài một tiếng: “Lúc nào em mới có thể nhớ ra tất cả mọi thứ đây?”
“Em xin lỗi, em cũng đã cố gắng rồi, nhưng mà vẫn không nhớ ra được.” Vẻ mặt Tống Thanh áy náy: “Em chỉ nhớ ra một phần mà thôi.”
Hà Nhật Dương lắc đầu thở dài nói: “Chuyện mà cô đã gặp phải trong nghĩa địa, anh luôn cảm thấy có gì đó mờ ám. Giống như anh và em gặp nhau vậy, như thể đã được định từ trước rồi.”
Tống Thanh nghi ngờ nói: “Nhưng mà ngoài việc trở nên trẻ ra thì cô không có gì thay đổi! À, đúng rồi, trên bụng có một hình xăm rất đáng sợ! Ôi, nghĩ lại cảm thấy thật đáng sợ! Một khi nhìn vào gương thì sẽ thấy trên bụng có một khuôn mặt của một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành? Anh nói xem, khuôn mặt mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành này có phải là Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi) không? Áo tơ vàng này vốn dĩ là của nàng ta mà!”
Tống Thanh vừa nghĩ đến Dương Ngọc Hoàn xuất hiện trên bụng cô mình mà dựng cả tóc gáy.Quả nhiên đầu óc tưởng tượng quá mức rồi!
Trí tưởng tượng quá phong phú, sớm muộn gì cũng tự dọa mình sợ chết khiếp thôi!
“Ô, có khả năng này nha!” Hà Nhật Dương giả bộ thâm trầm trả lời: “Mỗi ngày đối diện với một trong tứ đại mỹ nhân trong lịch sử, tâm trạng rất phức tạp nha! Em nói xem, bây giờ cô đã trẻ ra như vậy, liệu sẽ có người theo đuổi không nhỉ? Người đó nhìn thấy hình xăm trên bụng cô, sẽ có tâm trạng như thế nào nhỉ?”
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương: “Anh đường đường là Tổng giám đốc Hà mà trí tưởng tượng cũng phong phú nhỉ?
Hà Nhật Dương phá lên cười haha, giơ tay xoa má Tống Thanh: “Chọc em thôi!”
Tống Thanh tức giận nói: “Em đã căng thẳng đến mức này rồi mà anh còn chọc em!”
“Nếu không thì sao chứ?” Hà Nhật Dương đột nhiên cúi người xuống ngang với Tống Thanh: “Hay là anh giúp em nhớ lại ký ức nhé?”
“Giúp thế nào?” Tống Thanh không phục nhìn hắn.Hà Nhật Dương cười gian tà, đột nhiên tiến sát lại, hôn Tống Thanh một cái.Không đợi Tống Thanh phản ứng lại, bàn tay lớn đã vươn tới, cố định cơ thể Tống Thanh lại khiến cô không thể tránh được.Tống Thanh vốn không ngờ rằng Hà Nhật Dương sẽ hôn cô!
Thói quen không nói lời nào mà đã hôn sao vẫn không hề thay đổi vậy!
Tống Thanh tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào ngùn ngụt khắp trời này một cách bị động. Hôn đến mức đầu óc mê loạn, cô dần dần vứt bỏ tất những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, chỉ còn giữ lại bản thân mình và Hà Nhật Dương.Hôn mãi hôn mãi, những đoạn ký ức trong đầu Tống Thanh từng chút từng chút xâu chuỗi lại.Những ký ức ngọt ngào đã qua, sự thất lạc, sự đau khổ, sự quấn quýt không rời.Giống như từng hạt trân châu rơi xuống, từng chút từng chút một ghép lại thành một bức tranh đẹp lạ thường.Lúc hai người đang ngọt ngào với nhau nhóm người Lý Hà tự động giữ khoảng cách.Chậc chậc, những khoảnh khắc ân ân ái ái của tổng tài và thiếu phu nhân đều khiến người ta có cảm giác bong bóng hồng bay rợp trời vậy.Lúc Hà Nhật Dương cảm thấy Tống Thanh hô hấp khó khăn mới quyến luyến không nỡ buông cô ra.Tống Thanh đỏ hết mặt, đôi môi bị gặm đến ướt át mềm mại, ánh mắt cũng trở nên trong veo lấp lánh, dáng vẻ xuân tình phơi phới.Hà Nhật Dương cực kỳ hài lòng.Hắn không tin, hôn đến như vậy mà đồ vật nhỏ của hắn còn có thể giữ vững được!
Hừ hừ hừ hừ.Sau khi được buông ra, Tống Thanh mới ý thức được bọn họ đang đứng hôn nhau trên đường lớn!
Xong rồi, lại mất mặt rồi.Nhìn thấy biểu cảm vô cùng xấu hổ của Tống Thanh, tâm trạng Hà Nhật Dương quả thực vui đến cực độ.Bàn tay lớn ôm lấy eo Tống Thanh, tiếp tục dẫn cô đi dạo.Những người xung quanh nhốn nháo lấy điện thoại ra chụp trộm.Oa, nam thần đẹp trai thế này!
Từ trước tới giờ chưa từng gặp qua nam thầm nào như vậy!
Đây là minh tinh nào vậy nhỉ?
Vì sao trước giờ chưa nghe nói?
Hà Nhật Dương hoàn toàn không để ý đến việc người khác chụp trộm, hắn còn mong bọn họ chụp càng nhiều càng tốt!
Càng có nhiều người chứng kiến hạnh phúc của họ, hắn sẽ càng vui hơn.Tống Thanh đi một hồi lâu mới định thần lại, nói: “A, đều tại anh! Tại anh ngắt lời, quên hỏi anh mất rồi!”
“Hử?” Mắt phượng nhướn lên, bá đạo gian tà, càng tôn thêm phong thái có một không hai của hắn.“Rốt cuộc anh đã giao dịch gì với tộc trưởng Mạc?” Tống Thanh hỏi: “Tộc trưởng Mạc lại dễ dàng bỏ qua như vậy, nhất định là đưa ra điều kiện rất khó rồi?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng gật đầu nói: “Quả thực là có chút khó khăn, nhưng mà, đối với anh mà nói, mọi thứ vẫn ổn.”
“Vậy rốt cuộc là điều gì?” Tống Thanh càng thêm tò mò.“Mạc Gia trấn là một khu du lịch, nhìn thì có vẻ phồn thịnh giàu có nhưng trên thực tế thì cũng mưa gió thất thường, nguy hiểm trùng trùng.” Hà Nhật Dương trả lời: “Cái khác không nói, vùng lân cận ở thành phố gần đây nhất đang xây dựng một thành cổ nhân tạo, đồng thời tăng thêm rất nhiều tính thú vị để thu hút khách du lịch. Bởi vì việc làm này mà lượng khách du lịch của Mạc Gia trấn giảm sút. GDP trong nửa năm nay đã giảm 40%. Nếu tiếp tục không có biện pháp hiệu quả và không phát triển những hạng mục mới kịp thời thì trên cơ bản sẽ bị chiếm 100%.”
Tống Thanh vẫn luôn không am hiểu lắm về việc kinh doanh, bây giờ nghe Hà Nhật Dương nói vậy lại hiểu đôi phần, nói: “Cho nên điều kiện mà tộc trưởng Mạc bàn với anh là bảo anh giúp đỡ Mạc Gia trấn thắng thành phố di tích cổ nhân tạo bên cạnh?”
“Nếu chuyện đơn giản như vậy thì đâu cần giữ anh ở lại đây chứ?” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Cấp tiền là được rồi, việc mà chỉ cần dùng một câu nói đâu cần phải phí sức như vây?”
“Hả? Không phải ạ?” Tống Thanh càng kinh ngạc: “Vậy là chuyện gì chứ?”
Hà Nhật Dương giơ tay sờ lên chóp mũi Tống Thanh, nói: “Quan tâm tới việc làm ăn của anh vậy à? Có muốn về Nhà họ Hà sớm một chút rồi làm nữ chủ nhân của Nhà họ Hà, sau đó chính thức quản lý toàn bộ việc làm ăn và tài sản của Nhà họ Hà không?”
Tống Thanh đỏ mặt: “Đừng đùa nữa, nói chuyện chính đi! Đừng đánh trống lảnh.”
Hà Nhật Dương cười một tiếng rồi đáp: “Nhất định là cô chưa nói cho em biết, lúc mọi người trộm mộ chỉ mang theo một phần của cải, phần lớn bảo bối vẫn còn ở dưới mộ.”
Đôi tròng mắt của Tống Thanh suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài: “Chờ chút đã, chờ chút đã. Tộc trưởng Mạc không phải định nhờ anh đào phần mộ tổ tiên của ông ta lên để trộm đó chứ?”
“Haha! Đầu óc em đúng là vô địch mà.” Hà Nhật Dương tức giận nhìn Tống Thanh: “Đào mộ tổ tông của mình? Cũng chỉ có em mới nghĩ ra!”
Tống Thanh càng thêm rối như tơ vò: “Cái này không đúng, cái kia cũng không phải, rốt cuộc là có chuyện gì chứ! Anh nói đi! Đừng có thừa nước đục thả câu nữa! Nếu không tối nay sẽ không cho anh lên giường! À không đúng, câu này không đúng. Nếu như anh còn không nói, tối nay sẽ không được ăn cơm!”
Hà Nhật Dương không nhịn được, cười phụt: “Được được được, anh không thừa nước đục thả câu nữa! Ý của tộc trưởng Mạc là sửa lại phần mộ tổ tiên, dựng thành một phong cảnh, đồng thời thêm câu chuyện của chiếc áo tơ vàng vào để làm mánh khóe, tạo thành một điểm du lịch mới mẻ.”
Bình luận facebook