Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 51: HAY LÀ CÔ CÓ Ý XẤU VỚI TÔI?
Hà Nhật Dương kinh ngạc nhìn Tống Thanh: “Tại sao cô lại có biểu cảm như vậy? Chẳng lẽ, cô dự định có có ý đồ xấu xa với tôi sao?”
Tống Thanh suýt nữa nữa thì sặc chết vì nước bọt của mình!
Có ý đồ xấu ư?
Dù cho cô có muốn đi nữa, nhưng cô nào dám làm như vậy chứ?
Hà Nhật Dương là ai chứ?
Người tình trong mộng của Đệ Nhất thục nữ Phương Khanh Hân của thành phố H!
Là đế vương của vương quốc thương mại!
Là vị bạo quân của thương trường!
Điều quan trọng nhất, hắn còn là em chồng của cô nữa!
Cô dám vỗ ngực nói, nếu bị người khác biết cô và Hà Nhật Dương ngủ chung với nhau, thì ngày hôm sau chắc chắn cô sẽ bị toàn thế giới truy sát ngay!
Phương Khanh Hân sẽ truy sát cô tại thành phố H, Nhà họ Hà có lẽ sẽ truy sát cô trên toàn địa cầu!
Cô đã đắc tội với Phương Khanh Hân rồi, bất quá thì rời khỏi thành phố H là xong!
Nhưng nếu đắc tội với Nhà họ Hà, liệu cô còn có thể rời khỏi địa cầu không chứ?
“Nếu cô ngại ngùng như vậy, vậy thì cô cứ tiếp tục ngủ trên sàn đi.” Hà Nhật Dương ung dung chui vào trong chăn, hoàn toàn lơ đi sự phản đối của Tống Thanh.
Tống Thanh liếc xuống sàn nhà một cái.
Làm sao đây?
Bắt đầu từ giây phút cô lăn lộn trên chiếc giường này, thì cô đã hoàn toàn không còn muốn ngủ trên sàn nữa rồi.
Tống Thanh cắn chặt răng lập lại: “Tôi đã lăn qua trên chiếc giường này rồi...”
“Ừ, tôi không ngại đâu.” Hà Nhật Dương tiếp tục ung dung trả lời.
Tống Thanh la hét trong lòng: Tôi ngại! Tôi rất ngại có người đàn ông khác trên chiếc giường mà tôi đã lăn qua! Bao nhiêu năm nay, vẫn chưa từng có người đàn ông nào bước lên qua chiếc giường của tôi cả!
Nhưng câu nói này, Tống Thanh kiên quyết sẽ không dám thốt ra cho hắn biết.
Tống Thanh buồn rầu bỏ cái gối trong tay xuống, xoay người ôm lấy một tấm chăn đặt lên nền nhà, chuẩn bị ngủ trên sàn.
Hà Nhật Dương đột nhiên nói: “Chiếc giường này rộng ba mét, một người ngủ một bên, thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tống Thanh ngước đầu nhìn hắn, rốt cuộc ý của hắn là gì chứ?
“Hả?” Tống Thanh hoang mang nhìn hắn, sau đó cô lại cúi đầu nhìn chiếc giường lớn này, tuy rằng nó rất lớn...
Nhưng hai người ngủ cùng một chiếc giường, thật sự rất kỳ lạ.
Vả lại, dù cô chưa từng gặp qua người anh trai của hắn và cũng là chồng trên danh nghĩa của cô đi nữa, thì cô cũng vẫn là chị dâu của hắn cơ mà?
Ngủ chung trên một chiếc giường với em chồng nghĩa là sao?
Tống Thanh buồn rầu lắc đầu, ủ rủ đến nỗi không ai dám nhìn thẳng vào cô.
“Thôi kệ đi, tôi sẽ ngủ trên sàn.” Tống Thanh ôm lấy một tấm chăn và một cái gối xoay lưng đi về phía bên kia của căn phòng, chải trăn ra, sau đó âm thầm chui vào trong chăn.
Hà Nhật Dương cầm điện thoại trong tay, ung dung lướt xem tin tức trong đó.
Tống Thanh nằm trên sàn, liên tục khẽ cắn vào góc chăn của mình.
Chiếc giường đó quả thật rất thoải mái...
Cô vốn tưởng rằng cuối cùng cô cũng có thể trải nghiệm chiếc giường đáng trá trăm triệu kia, haiz, rốt cuộc vẫn là cô chưa đủ may mắn để trải nghiệm...
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên phát lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ: “Tổng giám đốc Hà, thức uống của ngài đã được đem đến rồi.”
Hà Nhật Dương lập tức nhìn Tống Thanh, đôi mắt của hắn chỉ liếc về phía bên kia giường, nhưng Tống Thanh đã nhanh chóng hiểu được, cô nhanh chóng đứng phắt dậy, ném hết chăn gối lên giường, sau đó chui vào trong chăn.
Đúng lúc Tống Thanh vừa chui vào thì cánh cửa phòng được mở ra, có một người đem thức uống đi vào phòng.
Người đó liếc một ánh mắt quanh phòng, sau đó bỏ đồ xuống và xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy người đó đi rồi, Tống Thanh mới đột ngột nhận ra...
Tại sao cô lại nhảy lên giường chứ?
Tại sao cô lại sợ sệt như vậy chứ?
Cô vốn dĩ không phải người của Hà Nhật Dương mà!
Từ đầu tới cuối cô đều không hề thừa nhận qua cô có mối quan hệ đặc biệt nào với Hà Nhật Dương mà?
Trời ơi...
Hà Nhật Dương liếc xuống, khóe mắt hơi lay động, nếu hắn tiếp tục nhịn thì sẽ gây nội thương mất.
“Mạc đại ca nhất định đã hiểu lầm rồi, nghĩ sai rồi.” Tống Thanh vô cùng xấu hổ, chuẩn bị tiếp tục ôm chăn gối xuống giường.
“Sao vậy? Cô sợ ngủ chung giường với tôi sẽ không cách nào kiềm kiềm chế được cơn dục vọng trong người cô sao? Cô sợ trong lúc tôi ngủ sẽ giở trò với tôi nên mới không dám ngủ trên giường sao?” Hà Nhật Dương thản nhiên nói, nhưng lại mang một uy nghiêm không cách nào phản bác lại được.
Tống Thanh lặng lẽ chửi rủa trong lòng, nhưng lại nói: “Tôi cảm thấy như vậy không tốt, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh...”
“Ở đây ngoại trừ người của taôi ra, thì chỉ có người của Mạc đại ca mà thôi.” Hà Nhật Dương thản nhiên liếc cô một cái: “Đương nhiên, nếu cô vẫn kiên trì ngủ trên sàn, thì tôi cũng không ép buộc cô.”
Ai muốn ngủ trên sàn chứ? Chứ không phải cô toàn bị ép buộc không đó sao!
Nhất là sau khi nằm qua chiếc giường đó mà ai còn ngủ trên sàn thì người đó mới là đồ ngốc!
Hứ, quả nhiên mình là đồ ngốc mà!
“Yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú với cô. Chỉ cần cô đừng nhân lúc này giở trò bất lịch sự với tôi thì hai chúng ta đều sẽ rất an toàn.” Hà Nhật Dương thản nhiên nói.
Khuôn mặt Tống Thanh đỏ bừng lên!
Cô hoàn toàn chưa từng có qua ý định này!
Nếu đã nhảy lên giường rồi, thì cô thật sự không muốn bước xuống nữa!
A, thật là thoải mái quá đi...
Tống Thanh xoay người kéo chăn chùm đầu lại, dính chặt trên chiếc giường lớn đó, hưởng thụ sự mát mẻ đặc biệt mà nó mang lại.
Nhìn thấy Tống Thanh cong người lại như một con đà điểu, Hà Nhật Dương cũng không thèm vạch trần cô, hắn chỉ xuống giường uống hai ngụm nước trái cây được đem tới, sau đó tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tống Thanh cảm nhận được phía bên kia giường bị đè nhẹ xuống, trong lòng cô ít nhiều gì cũng cảm thấy căng thẳng.
Bao nhiêu năm nay, đây cũng là lần đầu cô ngủ chung một giường với một người đàn ông khác.
Yêu nhau với Trịnh Bảo lâu như vậy, nhưng hai người vẫn chưa bao giờ vượt quá giới hạn, chưa từng có những sự tiếp xúc thân mật như vậy bao giờ.
Không ngờ sau khi cô kết hôn, đối tượng mà lần đầu tiên cô ngủ chung giường, lại là người em chồng của cô...
Không được không được, không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Dù sao thì cô cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với đại thiếu gia nhà họ Hạ, ngay đến mặt mũi của anh ta như thế nào cô còn chưa biết.
Vả lại, cô chỉ ngủ chung một giường với Hà Nhật Dương, chứ đâu phải xảy ra chuyện gì đâu.
Đợi kỳ hạn một năm trôi qua, thì cô sẽ rời xa tất cả những thứ này một cách triệt để.
Đi đến một nơi không ai tìm được cô, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cứ nghĩ như vậy, nên cảm giác căng thẳng của Tống Thanh cũng dần dần được giảm xuống, ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Giấc ngủ này, đặc biệt thoải mái.
Sống trên đời này bấy nhiêu năm rồi, chưa hề có một đêm nào cô được ngủ một cách yên ổn cả.
Quan trọng nhất là chiếc gối này quá thoải mái!
Vô cùng mềm mại, và rất đàn hồi!
Tại sao trước kia cô chưa từng mua được chiếc gối tốt như vậy chứ?
Chiếc gối... chiếc gối?
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao chiếc gối này lại có hơi ấm của riêng mình?
Tống Thanh dụi và mở mắt ra, vừa ngước lên nhìn thì một cảnh tượng như bị sét đánh ập vào mắt của cô!
Một khuôn mặt bảnh bao của Hà Nhật Dương, cứ được phóng lớn ra, xuất hiện trước mặt cô.
Khuôn mặt không hề có chút bóng dầu sau một đêm dài, làn da và lỗ chân lông không hề có điểm nào có thể bắt bẻ được.
Đôi lông mi dài, từng sợi rõ rệt, được sắp xếp thẳng hàng cứ như một chiếc quạt nhỏ.
Khóe miệng nhoẻn lên, sóng mũi thon dài và còn... đôi môi hồng hào căng mọng đó nữa..
Đợi! Đợi đã!
Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?
Tại sao mình lại tỉnh dậy trong vòng tay của hắn chứ?
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Có phải mình đã thật sự làm hành vi cầm thú đó với hắn không?
Ánh mắt của Tống Thanh chợt ngưng đọng lại!
Không phải chứ?
Đúng lúc này, đôi lông mi của Hà Nhật Dương khẽ run lên một cái.
Chết rồi, hắn sắp tỉnh dậy rồi!
Tống Thanh lập tức lăn xuống người của Hà Nhật Dương, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ chưa tỉnh.
Tống Thanh suýt nữa nữa thì sặc chết vì nước bọt của mình!
Có ý đồ xấu ư?
Dù cho cô có muốn đi nữa, nhưng cô nào dám làm như vậy chứ?
Hà Nhật Dương là ai chứ?
Người tình trong mộng của Đệ Nhất thục nữ Phương Khanh Hân của thành phố H!
Là đế vương của vương quốc thương mại!
Là vị bạo quân của thương trường!
Điều quan trọng nhất, hắn còn là em chồng của cô nữa!
Cô dám vỗ ngực nói, nếu bị người khác biết cô và Hà Nhật Dương ngủ chung với nhau, thì ngày hôm sau chắc chắn cô sẽ bị toàn thế giới truy sát ngay!
Phương Khanh Hân sẽ truy sát cô tại thành phố H, Nhà họ Hà có lẽ sẽ truy sát cô trên toàn địa cầu!
Cô đã đắc tội với Phương Khanh Hân rồi, bất quá thì rời khỏi thành phố H là xong!
Nhưng nếu đắc tội với Nhà họ Hà, liệu cô còn có thể rời khỏi địa cầu không chứ?
“Nếu cô ngại ngùng như vậy, vậy thì cô cứ tiếp tục ngủ trên sàn đi.” Hà Nhật Dương ung dung chui vào trong chăn, hoàn toàn lơ đi sự phản đối của Tống Thanh.
Tống Thanh liếc xuống sàn nhà một cái.
Làm sao đây?
Bắt đầu từ giây phút cô lăn lộn trên chiếc giường này, thì cô đã hoàn toàn không còn muốn ngủ trên sàn nữa rồi.
Tống Thanh cắn chặt răng lập lại: “Tôi đã lăn qua trên chiếc giường này rồi...”
“Ừ, tôi không ngại đâu.” Hà Nhật Dương tiếp tục ung dung trả lời.
Tống Thanh la hét trong lòng: Tôi ngại! Tôi rất ngại có người đàn ông khác trên chiếc giường mà tôi đã lăn qua! Bao nhiêu năm nay, vẫn chưa từng có người đàn ông nào bước lên qua chiếc giường của tôi cả!
Nhưng câu nói này, Tống Thanh kiên quyết sẽ không dám thốt ra cho hắn biết.
Tống Thanh buồn rầu bỏ cái gối trong tay xuống, xoay người ôm lấy một tấm chăn đặt lên nền nhà, chuẩn bị ngủ trên sàn.
Hà Nhật Dương đột nhiên nói: “Chiếc giường này rộng ba mét, một người ngủ một bên, thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tống Thanh ngước đầu nhìn hắn, rốt cuộc ý của hắn là gì chứ?
“Hả?” Tống Thanh hoang mang nhìn hắn, sau đó cô lại cúi đầu nhìn chiếc giường lớn này, tuy rằng nó rất lớn...
Nhưng hai người ngủ cùng một chiếc giường, thật sự rất kỳ lạ.
Vả lại, dù cô chưa từng gặp qua người anh trai của hắn và cũng là chồng trên danh nghĩa của cô đi nữa, thì cô cũng vẫn là chị dâu của hắn cơ mà?
Ngủ chung trên một chiếc giường với em chồng nghĩa là sao?
Tống Thanh buồn rầu lắc đầu, ủ rủ đến nỗi không ai dám nhìn thẳng vào cô.
“Thôi kệ đi, tôi sẽ ngủ trên sàn.” Tống Thanh ôm lấy một tấm chăn và một cái gối xoay lưng đi về phía bên kia của căn phòng, chải trăn ra, sau đó âm thầm chui vào trong chăn.
Hà Nhật Dương cầm điện thoại trong tay, ung dung lướt xem tin tức trong đó.
Tống Thanh nằm trên sàn, liên tục khẽ cắn vào góc chăn của mình.
Chiếc giường đó quả thật rất thoải mái...
Cô vốn tưởng rằng cuối cùng cô cũng có thể trải nghiệm chiếc giường đáng trá trăm triệu kia, haiz, rốt cuộc vẫn là cô chưa đủ may mắn để trải nghiệm...
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên phát lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ: “Tổng giám đốc Hà, thức uống của ngài đã được đem đến rồi.”
Hà Nhật Dương lập tức nhìn Tống Thanh, đôi mắt của hắn chỉ liếc về phía bên kia giường, nhưng Tống Thanh đã nhanh chóng hiểu được, cô nhanh chóng đứng phắt dậy, ném hết chăn gối lên giường, sau đó chui vào trong chăn.
Đúng lúc Tống Thanh vừa chui vào thì cánh cửa phòng được mở ra, có một người đem thức uống đi vào phòng.
Người đó liếc một ánh mắt quanh phòng, sau đó bỏ đồ xuống và xoay người rời khỏi.
Nhìn thấy người đó đi rồi, Tống Thanh mới đột ngột nhận ra...
Tại sao cô lại nhảy lên giường chứ?
Tại sao cô lại sợ sệt như vậy chứ?
Cô vốn dĩ không phải người của Hà Nhật Dương mà!
Từ đầu tới cuối cô đều không hề thừa nhận qua cô có mối quan hệ đặc biệt nào với Hà Nhật Dương mà?
Trời ơi...
Hà Nhật Dương liếc xuống, khóe mắt hơi lay động, nếu hắn tiếp tục nhịn thì sẽ gây nội thương mất.
“Mạc đại ca nhất định đã hiểu lầm rồi, nghĩ sai rồi.” Tống Thanh vô cùng xấu hổ, chuẩn bị tiếp tục ôm chăn gối xuống giường.
“Sao vậy? Cô sợ ngủ chung giường với tôi sẽ không cách nào kiềm kiềm chế được cơn dục vọng trong người cô sao? Cô sợ trong lúc tôi ngủ sẽ giở trò với tôi nên mới không dám ngủ trên giường sao?” Hà Nhật Dương thản nhiên nói, nhưng lại mang một uy nghiêm không cách nào phản bác lại được.
Tống Thanh lặng lẽ chửi rủa trong lòng, nhưng lại nói: “Tôi cảm thấy như vậy không tốt, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh...”
“Ở đây ngoại trừ người của taôi ra, thì chỉ có người của Mạc đại ca mà thôi.” Hà Nhật Dương thản nhiên liếc cô một cái: “Đương nhiên, nếu cô vẫn kiên trì ngủ trên sàn, thì tôi cũng không ép buộc cô.”
Ai muốn ngủ trên sàn chứ? Chứ không phải cô toàn bị ép buộc không đó sao!
Nhất là sau khi nằm qua chiếc giường đó mà ai còn ngủ trên sàn thì người đó mới là đồ ngốc!
Hứ, quả nhiên mình là đồ ngốc mà!
“Yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú với cô. Chỉ cần cô đừng nhân lúc này giở trò bất lịch sự với tôi thì hai chúng ta đều sẽ rất an toàn.” Hà Nhật Dương thản nhiên nói.
Khuôn mặt Tống Thanh đỏ bừng lên!
Cô hoàn toàn chưa từng có qua ý định này!
Nếu đã nhảy lên giường rồi, thì cô thật sự không muốn bước xuống nữa!
A, thật là thoải mái quá đi...
Tống Thanh xoay người kéo chăn chùm đầu lại, dính chặt trên chiếc giường lớn đó, hưởng thụ sự mát mẻ đặc biệt mà nó mang lại.
Nhìn thấy Tống Thanh cong người lại như một con đà điểu, Hà Nhật Dương cũng không thèm vạch trần cô, hắn chỉ xuống giường uống hai ngụm nước trái cây được đem tới, sau đó tắt đèn chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tống Thanh cảm nhận được phía bên kia giường bị đè nhẹ xuống, trong lòng cô ít nhiều gì cũng cảm thấy căng thẳng.
Bao nhiêu năm nay, đây cũng là lần đầu cô ngủ chung một giường với một người đàn ông khác.
Yêu nhau với Trịnh Bảo lâu như vậy, nhưng hai người vẫn chưa bao giờ vượt quá giới hạn, chưa từng có những sự tiếp xúc thân mật như vậy bao giờ.
Không ngờ sau khi cô kết hôn, đối tượng mà lần đầu tiên cô ngủ chung giường, lại là người em chồng của cô...
Không được không được, không thể tiếp tục nghĩ nữa.
Dù sao thì cô cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa với đại thiếu gia nhà họ Hạ, ngay đến mặt mũi của anh ta như thế nào cô còn chưa biết.
Vả lại, cô chỉ ngủ chung một giường với Hà Nhật Dương, chứ đâu phải xảy ra chuyện gì đâu.
Đợi kỳ hạn một năm trôi qua, thì cô sẽ rời xa tất cả những thứ này một cách triệt để.
Đi đến một nơi không ai tìm được cô, bắt đầu một cuộc sống mới.
Cứ nghĩ như vậy, nên cảm giác căng thẳng của Tống Thanh cũng dần dần được giảm xuống, ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Giấc ngủ này, đặc biệt thoải mái.
Sống trên đời này bấy nhiêu năm rồi, chưa hề có một đêm nào cô được ngủ một cách yên ổn cả.
Quan trọng nhất là chiếc gối này quá thoải mái!
Vô cùng mềm mại, và rất đàn hồi!
Tại sao trước kia cô chưa từng mua được chiếc gối tốt như vậy chứ?
Chiếc gối... chiếc gối?
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ.
Tại sao chiếc gối này lại có hơi ấm của riêng mình?
Tống Thanh dụi và mở mắt ra, vừa ngước lên nhìn thì một cảnh tượng như bị sét đánh ập vào mắt của cô!
Một khuôn mặt bảnh bao của Hà Nhật Dương, cứ được phóng lớn ra, xuất hiện trước mặt cô.
Khuôn mặt không hề có chút bóng dầu sau một đêm dài, làn da và lỗ chân lông không hề có điểm nào có thể bắt bẻ được.
Đôi lông mi dài, từng sợi rõ rệt, được sắp xếp thẳng hàng cứ như một chiếc quạt nhỏ.
Khóe miệng nhoẻn lên, sóng mũi thon dài và còn... đôi môi hồng hào căng mọng đó nữa..
Đợi! Đợi đã!
Rốt cuộc mình đang làm gì thế này?
Tại sao mình lại tỉnh dậy trong vòng tay của hắn chứ?
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Có phải mình đã thật sự làm hành vi cầm thú đó với hắn không?
Ánh mắt của Tống Thanh chợt ngưng đọng lại!
Không phải chứ?
Đúng lúc này, đôi lông mi của Hà Nhật Dương khẽ run lên một cái.
Chết rồi, hắn sắp tỉnh dậy rồi!
Tống Thanh lập tức lăn xuống người của Hà Nhật Dương, sau đó nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ chưa tỉnh.
Bình luận facebook