Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 54: PHƯƠNG KHANH HÂN MUỐN GẶP TỐNG THANH
Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Ồ, vậy sao?”
Cảm nhận được sự lạnh lùng của Hà Nhật Dương, Phương Khanh Hân đột nhiên hỏi: “Người con gái đó... có phải đang ở bên cạnh anh không?”
Cuối cùng cô ta cũng hỏi câu hỏi này rồi!
Chắc chắn những câu trước chỉ là vòng vo cho có mà thôi
Hà Nhật Dương biết rằng, với tai mắt của Phương Khanh Hân, nếu muốn biết ai đi theo hắn, thì rất dễ dàng biết được.
Thế nhưng, Phương Khanh Hân chịu đựng hết hai ngày mới hỏi, xem ra chịu đựng cũng khá giỏi đó.
“Có liên quan gì đến Cô Phương sao?” Hà Nhật Dương vẫn hỏi với thái độ lạnh lùng đó.
Phương Khanh Hân cằn chặt răng: “Nhật Dương, em nghĩ chắc anh đã hiểu lầm rồi, ngày hôm đó, thật ra...”
“Được rồi, Cô Phương. Nếu không có việc gì khác thì tôi xin gác máy trước, tôi còn có việc phải làm.” Hà Nhật Dương thật sự không muốn ứng phó với vị đệ nhất thục nữ của thành phố H này nữa.
Người khác xem cô ta như báu vật, nhưng hắn chỉ xem cô ta như những cọng cỏ ven đường mà thôi.
Không thích là không thích!
Tiếng tút tút cứ truyền lại từ bên kia điện thoại, trong lúc này sắc mặt của Phương Khanh Hân trở nên càng đáng sợ hơn nữa.
Cô ta ném văng chiếc điện thoại trong tay lên sàn.
Chiếc màn hình đẹp đẽ tinh tế, đã bị nứt mẻ hết trong tích tắc.
Những người đứng kế bên cô, đều không dám hó hé tiếng nào cả, họ sợ Phương Khanh Hân sẽ chuốc giận lên đầu họ.
“Hà Nhật Dương, sao anh lại dám...” Phương Khanh Hân tức giận đến nỗi nắm thật chặt lấy lưng ghế sô-pha, lửa giận phừng phừng trong mắt.
Qua một lúc sau, Phương Khanh Hân mới ra lệnh: “Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, nghiêm cấm bất kỳ ai tìm con nhóc đó tạo mẫu! Tôi phải chống mắt lên coi Hà Nhật Dương có thể bảo vệ được cô ta đến khi nào! Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào có thể ở bên Hà Nhật Dương được lâu! Tôi phải cho cả thiên hạ trong thành phố H này biết, con người này sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại được nữa!”
Lập tức có người cúi đầu trả lời: “Vâng, tiểu thư. Bắt đầu từ hôm nay, từ trên xuống dưới, sẽ không còn ai mời cô ấy làm việc nữa!”
Phương Khanh Hân tức giận đứng lên, rải từng bước chân rời khỏi phòng.
Trong chiếc xe hộp đó, Tống Thanh thật sự đã nấu được nguyên một bàn đầy thức ăn.
Bánh trứng ngỗng, canh trứng ngỗng, bánh cuốn trứng ngỗng...
Hà Nhật Dương nhìn thấy những món ăn trên bàn, đôi mắt hắn bèn mở to lên: “Không phải chứ, tất cả những món ăn này đều làm từ trứng ngỗng ư?”
Tống Thanh đắc ý trả lời: “Đương nhiên không phải rồi, còn món này nữa!”
Tống Thanh bưng ra một dĩa rau chiên giòn từ đằng sau.
Không cần đoán cũng biết được trong nước sốt đó chắc chắn cũng có trứng ngỗng trong đó.
Hà Nhật Dương giơ tay lên vuốt mặt một cái.
Quả nhiên hắn không nên tràn đầy hy vọng như vậy mà...
“Anh có muốn nếm thử không?” Tống Thanh vô cùng hào hứng nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vô cùng nể mặt và thử một miếng.
Mùi vị và màu sắc cũng không khác biệt gì lần trước... rất dở.
Thế nhưng, để không đả kích tính tích cực của Tống Thanh, Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Cũng được, có chút tiến bộ rồi.”
Nghe thấy Hà Nhật Dương nói như vậy, Tống Thanh lập tức vui mừng nói: “Tôi đã nói mà, chỉ là vì dụng cụ nấu ăn không thích hợp mà thôi.”
Hà Nhật Dương nhoẻn miệng lên, hắn khẽ lắc đầu, nhưng sau đó lại ăn hết tất cả thức ăn trước mặt vào bụng.
Tiểu Hà đứng bên kia không cách nào chịu được nữa, dùng khủy tay khều khều Lý Xuân: “Tôi có phải bị mù rồi không? Tổng giám đốc chưa từng ăn qua những món ăn dở tệ như vậy chứ? Nhưng hôm nay ngài ấy lại ăn hết cả là sao!”
Lý Xuân nhìn ba người đồng nghiệp một cái, khẽ thở dài một tiếng nói: “Xem ra, sau này những tình trạng như vậy sẽ xảy ra thường xuyên hơn!”
Về đến thành phố H, Tống Thanh xuống xe, sau đó lập tức chạy ào vào nhà.
Trước khi đi, Hà Nhật Dương nói: “Cho cô thời gian nửa ngày, tối nay cô còn phải qua đây một lần, tôi có một bữa tiệc vào tối nay.:
“Tôi hiểu rồi.” Tống Thanh gật đầu, xách theo hộp công cụ chạy nhanh về nhà.
Liên tục hai ngày không có ở nhà, hy vọng anh trai không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Khi Tống Thanh về đến nhà, thì Tống Linh vẫn còn đang ngủ.
Nhìn thấy trong nhà vô cùng sạch sẽ, Tống Linh dường như cũng không chịu ức hiếp gì cả, Tống Thanh mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Bảo mẫu Lê Huy nhìn thấy Tống Thanh đã quay về, nên ông cũng về nhà nghỉ ngơi.
Tống Linh dường như cảm nhận được điều gì, sau khi Tống Thanh về nhà không lâu thì anh cũng đã tỉnh dậy.
Dù mở mắt ra không nhìn thấy Tống Thanh nhưng anh cũng biết cô đã về, lập tức mở miệng vui mừng kêu lên: “Thanh Thanh...”
“Ừ, em về rồi.” Tống Thanh lập tức đi tới, giơ tay ra đắp chăn lại cho Tống Linh: “Anh, mấy ngày nay anh có nghe lời của bảo mẫu không?”
Tống Linh cười dịu dàng.
Tống Thanh lại thò tay ra sờ vào khuôn mặt của Tống Linh, nhưng thật ra cô rất muốn được nhéo khuôn mặt của Hà Nhật Dương!
Không biết khuôn mặt bảnh bao tuấn tú đó, bị nhéo thì sẽ trông như thế nào nhỉ?
Cô dùng bữa cùng anh trai của mình, sau khi dỗ Tống Linh thiếp đi, Tống Thanh lại mang theo hộp công cụ đi tới Trang viên Cảnh Hoa làm việc.
Bởi vì tối nay có một buổi tiệc, nên sự phối hợp của Tống Thanh dành cho Hà Nhật Dương, đều phải thể hiện được sự cao quý trang nhã, sống động như một quý công tử trong hoàng tộc vậy.
Hà Nhật Dương không những có một thân hình hoàn hảo và khuôn mặt bảnh bao, điều quan trọng chính là khí chất hắn có thể ứng phó được với tất cả mọi thể loại tiệc tùng.
Dù cho Tống Thanh phối trang phục như thế nào cho Hà Nhật Dương, thì hắn cũng có thể điều chỉnh được khí chất tương ứng.
Tống Thanh thân là một nhà tạo mẫu, nhưng lần này thật sự không cách nào không khen ngợi hắn được: Thật đẹp trai!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Tống Thanh, Hà Nhật Dương mới âm thầm lộ ra sự hài lòng trong tận đáy lòng.
“Được rồi, cô về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay cô có thể làm những việc của mình, nhưng điện thoại lúc nào cũng phải mở máy.” Hà Nhật Dương nói: “Nếu tôi cần cô làm việc thì Lý Xuân sẽ gọi cho cô.”
Tống Thanh đồng ý một cách rất hào hứng.
Ra khỏi nhà ba ngày, nên bây giờ cô ấy rất muốn có thể ở nhà với anh trai.
Bác sĩ đã từng nói, một người bị bệnh trầm cảm càng nặng, thì càng cần đến những người thân cận nhất ở kế bên chăm sóc và động viên.
Tống Thanh thật sự rất nóng lòng nhìn thấy ngày anh trai của mình bình phục.
Tống Thanh mang theo hộp công cụ quay về nhà, vừa mới đặt đồ xuống, thì điện thoại của cô đã reo lên.
Thế nhưng lần này lại là một số lạ gọi đến.
Tống Thanh bắt máy thì nghe thấy bên đó truyền đến giọng nói của Phương Khanh Hân: “Số 80 đường Tường Vân, tôi sẽ đợi cô nửa tiếng tại đó.”
Tống Thanh còn chưa trả lời thì Phương Khanh Hân đã gác máy mất tiêu.
Phương Khanh Hân tìm cô ư?
Trực giác của Tống Thanh nói cho cô biết có chuyện không tốt sẽ xảy ra.
Lần trước Phương Khanh Hân cho cô một cái tát, cơn giận đó vẫn chưa trút ra hết sao?
Lần này lại muốn tiếp tục trút giận nữa ư?”
Tống Thanh không dám không qua đó.
Tống Thanh chỉnh trang lại trang phục, sau đó lập tức xuất hiện tại vị trí mà đối phương chỉ định.
Đây là một con hẻm rất sâu.
Con hẻm này đã có hơn trăm năm lịch sử tại thành phố H.
Những căn nhà trong con hẻm này có thể được xem như đồ cổ hết rồi, mỗi một căn nhà đều có lịch sử hơn trăm năm.
Bởi vì chính phủ tiến hành sự bảo vệ đặc biệt đối với thành phố H, nên rất nhiều công trình đã phải tránh xa khu vực này đi.
Và những người sống trong con hẻm này, đều rất giàu có.
Khi Tống Thanh xuất hiện trong con hẻm này, thì ngay lập tức đã có người đón cô: “Cô Tống ư? Mời cô qua đây.”
Trong lòng Tống Thanh rất căng thẳng, cô hỏi: “Cô Phương tìm tôi có chuyện gì không?”
Đối phương chỉ cười khẽ và không hề trả lời câu hỏi của cô.
Tống Thanh nhanh chóng bị dẫn vào một khu vườn, sau đó lại có người dẫn Tống Thanh đi đến một căn phòng, người đó chỉ vào những đồ đạc trong căn phòng đó nói: “Những thứ này cô đều có thể sử dụng. Sau khi sửa soạn xong, thì tới gặp tiểu thư nhà chúng tôi.”
Cảm nhận được sự lạnh lùng của Hà Nhật Dương, Phương Khanh Hân đột nhiên hỏi: “Người con gái đó... có phải đang ở bên cạnh anh không?”
Cuối cùng cô ta cũng hỏi câu hỏi này rồi!
Chắc chắn những câu trước chỉ là vòng vo cho có mà thôi
Hà Nhật Dương biết rằng, với tai mắt của Phương Khanh Hân, nếu muốn biết ai đi theo hắn, thì rất dễ dàng biết được.
Thế nhưng, Phương Khanh Hân chịu đựng hết hai ngày mới hỏi, xem ra chịu đựng cũng khá giỏi đó.
“Có liên quan gì đến Cô Phương sao?” Hà Nhật Dương vẫn hỏi với thái độ lạnh lùng đó.
Phương Khanh Hân cằn chặt răng: “Nhật Dương, em nghĩ chắc anh đã hiểu lầm rồi, ngày hôm đó, thật ra...”
“Được rồi, Cô Phương. Nếu không có việc gì khác thì tôi xin gác máy trước, tôi còn có việc phải làm.” Hà Nhật Dương thật sự không muốn ứng phó với vị đệ nhất thục nữ của thành phố H này nữa.
Người khác xem cô ta như báu vật, nhưng hắn chỉ xem cô ta như những cọng cỏ ven đường mà thôi.
Không thích là không thích!
Tiếng tút tút cứ truyền lại từ bên kia điện thoại, trong lúc này sắc mặt của Phương Khanh Hân trở nên càng đáng sợ hơn nữa.
Cô ta ném văng chiếc điện thoại trong tay lên sàn.
Chiếc màn hình đẹp đẽ tinh tế, đã bị nứt mẻ hết trong tích tắc.
Những người đứng kế bên cô, đều không dám hó hé tiếng nào cả, họ sợ Phương Khanh Hân sẽ chuốc giận lên đầu họ.
“Hà Nhật Dương, sao anh lại dám...” Phương Khanh Hân tức giận đến nỗi nắm thật chặt lấy lưng ghế sô-pha, lửa giận phừng phừng trong mắt.
Qua một lúc sau, Phương Khanh Hân mới ra lệnh: “Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, nghiêm cấm bất kỳ ai tìm con nhóc đó tạo mẫu! Tôi phải chống mắt lên coi Hà Nhật Dương có thể bảo vệ được cô ta đến khi nào! Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng thấy qua người phụ nữ nào có thể ở bên Hà Nhật Dương được lâu! Tôi phải cho cả thiên hạ trong thành phố H này biết, con người này sẽ vĩnh viễn không bao giờ tồn tại được nữa!”
Lập tức có người cúi đầu trả lời: “Vâng, tiểu thư. Bắt đầu từ hôm nay, từ trên xuống dưới, sẽ không còn ai mời cô ấy làm việc nữa!”
Phương Khanh Hân tức giận đứng lên, rải từng bước chân rời khỏi phòng.
Trong chiếc xe hộp đó, Tống Thanh thật sự đã nấu được nguyên một bàn đầy thức ăn.
Bánh trứng ngỗng, canh trứng ngỗng, bánh cuốn trứng ngỗng...
Hà Nhật Dương nhìn thấy những món ăn trên bàn, đôi mắt hắn bèn mở to lên: “Không phải chứ, tất cả những món ăn này đều làm từ trứng ngỗng ư?”
Tống Thanh đắc ý trả lời: “Đương nhiên không phải rồi, còn món này nữa!”
Tống Thanh bưng ra một dĩa rau chiên giòn từ đằng sau.
Không cần đoán cũng biết được trong nước sốt đó chắc chắn cũng có trứng ngỗng trong đó.
Hà Nhật Dương giơ tay lên vuốt mặt một cái.
Quả nhiên hắn không nên tràn đầy hy vọng như vậy mà...
“Anh có muốn nếm thử không?” Tống Thanh vô cùng hào hứng nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vô cùng nể mặt và thử một miếng.
Mùi vị và màu sắc cũng không khác biệt gì lần trước... rất dở.
Thế nhưng, để không đả kích tính tích cực của Tống Thanh, Hà Nhật Dương gật đầu nói: “Cũng được, có chút tiến bộ rồi.”
Nghe thấy Hà Nhật Dương nói như vậy, Tống Thanh lập tức vui mừng nói: “Tôi đã nói mà, chỉ là vì dụng cụ nấu ăn không thích hợp mà thôi.”
Hà Nhật Dương nhoẻn miệng lên, hắn khẽ lắc đầu, nhưng sau đó lại ăn hết tất cả thức ăn trước mặt vào bụng.
Tiểu Hà đứng bên kia không cách nào chịu được nữa, dùng khủy tay khều khều Lý Xuân: “Tôi có phải bị mù rồi không? Tổng giám đốc chưa từng ăn qua những món ăn dở tệ như vậy chứ? Nhưng hôm nay ngài ấy lại ăn hết cả là sao!”
Lý Xuân nhìn ba người đồng nghiệp một cái, khẽ thở dài một tiếng nói: “Xem ra, sau này những tình trạng như vậy sẽ xảy ra thường xuyên hơn!”
Về đến thành phố H, Tống Thanh xuống xe, sau đó lập tức chạy ào vào nhà.
Trước khi đi, Hà Nhật Dương nói: “Cho cô thời gian nửa ngày, tối nay cô còn phải qua đây một lần, tôi có một bữa tiệc vào tối nay.:
“Tôi hiểu rồi.” Tống Thanh gật đầu, xách theo hộp công cụ chạy nhanh về nhà.
Liên tục hai ngày không có ở nhà, hy vọng anh trai không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
Khi Tống Thanh về đến nhà, thì Tống Linh vẫn còn đang ngủ.
Nhìn thấy trong nhà vô cùng sạch sẽ, Tống Linh dường như cũng không chịu ức hiếp gì cả, Tống Thanh mới có thể thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Bảo mẫu Lê Huy nhìn thấy Tống Thanh đã quay về, nên ông cũng về nhà nghỉ ngơi.
Tống Linh dường như cảm nhận được điều gì, sau khi Tống Thanh về nhà không lâu thì anh cũng đã tỉnh dậy.
Dù mở mắt ra không nhìn thấy Tống Thanh nhưng anh cũng biết cô đã về, lập tức mở miệng vui mừng kêu lên: “Thanh Thanh...”
“Ừ, em về rồi.” Tống Thanh lập tức đi tới, giơ tay ra đắp chăn lại cho Tống Linh: “Anh, mấy ngày nay anh có nghe lời của bảo mẫu không?”
Tống Linh cười dịu dàng.
Tống Thanh lại thò tay ra sờ vào khuôn mặt của Tống Linh, nhưng thật ra cô rất muốn được nhéo khuôn mặt của Hà Nhật Dương!
Không biết khuôn mặt bảnh bao tuấn tú đó, bị nhéo thì sẽ trông như thế nào nhỉ?
Cô dùng bữa cùng anh trai của mình, sau khi dỗ Tống Linh thiếp đi, Tống Thanh lại mang theo hộp công cụ đi tới Trang viên Cảnh Hoa làm việc.
Bởi vì tối nay có một buổi tiệc, nên sự phối hợp của Tống Thanh dành cho Hà Nhật Dương, đều phải thể hiện được sự cao quý trang nhã, sống động như một quý công tử trong hoàng tộc vậy.
Hà Nhật Dương không những có một thân hình hoàn hảo và khuôn mặt bảnh bao, điều quan trọng chính là khí chất hắn có thể ứng phó được với tất cả mọi thể loại tiệc tùng.
Dù cho Tống Thanh phối trang phục như thế nào cho Hà Nhật Dương, thì hắn cũng có thể điều chỉnh được khí chất tương ứng.
Tống Thanh thân là một nhà tạo mẫu, nhưng lần này thật sự không cách nào không khen ngợi hắn được: Thật đẹp trai!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Tống Thanh, Hà Nhật Dương mới âm thầm lộ ra sự hài lòng trong tận đáy lòng.
“Được rồi, cô về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay cô có thể làm những việc của mình, nhưng điện thoại lúc nào cũng phải mở máy.” Hà Nhật Dương nói: “Nếu tôi cần cô làm việc thì Lý Xuân sẽ gọi cho cô.”
Tống Thanh đồng ý một cách rất hào hứng.
Ra khỏi nhà ba ngày, nên bây giờ cô ấy rất muốn có thể ở nhà với anh trai.
Bác sĩ đã từng nói, một người bị bệnh trầm cảm càng nặng, thì càng cần đến những người thân cận nhất ở kế bên chăm sóc và động viên.
Tống Thanh thật sự rất nóng lòng nhìn thấy ngày anh trai của mình bình phục.
Tống Thanh mang theo hộp công cụ quay về nhà, vừa mới đặt đồ xuống, thì điện thoại của cô đã reo lên.
Thế nhưng lần này lại là một số lạ gọi đến.
Tống Thanh bắt máy thì nghe thấy bên đó truyền đến giọng nói của Phương Khanh Hân: “Số 80 đường Tường Vân, tôi sẽ đợi cô nửa tiếng tại đó.”
Tống Thanh còn chưa trả lời thì Phương Khanh Hân đã gác máy mất tiêu.
Phương Khanh Hân tìm cô ư?
Trực giác của Tống Thanh nói cho cô biết có chuyện không tốt sẽ xảy ra.
Lần trước Phương Khanh Hân cho cô một cái tát, cơn giận đó vẫn chưa trút ra hết sao?
Lần này lại muốn tiếp tục trút giận nữa ư?”
Tống Thanh không dám không qua đó.
Tống Thanh chỉnh trang lại trang phục, sau đó lập tức xuất hiện tại vị trí mà đối phương chỉ định.
Đây là một con hẻm rất sâu.
Con hẻm này đã có hơn trăm năm lịch sử tại thành phố H.
Những căn nhà trong con hẻm này có thể được xem như đồ cổ hết rồi, mỗi một căn nhà đều có lịch sử hơn trăm năm.
Bởi vì chính phủ tiến hành sự bảo vệ đặc biệt đối với thành phố H, nên rất nhiều công trình đã phải tránh xa khu vực này đi.
Và những người sống trong con hẻm này, đều rất giàu có.
Khi Tống Thanh xuất hiện trong con hẻm này, thì ngay lập tức đã có người đón cô: “Cô Tống ư? Mời cô qua đây.”
Trong lòng Tống Thanh rất căng thẳng, cô hỏi: “Cô Phương tìm tôi có chuyện gì không?”
Đối phương chỉ cười khẽ và không hề trả lời câu hỏi của cô.
Tống Thanh nhanh chóng bị dẫn vào một khu vườn, sau đó lại có người dẫn Tống Thanh đi đến một căn phòng, người đó chỉ vào những đồ đạc trong căn phòng đó nói: “Những thứ này cô đều có thể sử dụng. Sau khi sửa soạn xong, thì tới gặp tiểu thư nhà chúng tôi.”
Bình luận facebook