Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-549
CHƯƠNG 549
Có câu nói này của Hà Nhật Dương, Tống Thanh thấy yên tâm rồi.Tống Thanh nhìn về phía Phương Khanh Hân và Triệu Văn Văn, thấy họ đang ra vẻ đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết, cô cảm thấy trong lòng rất phức tạp.Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh Triệu Văn Văn hoảng hốt sợ hãi, chắc cô sẽ không dám tin, giữa họ chỉ là hôn nhân chính trị.
Triệu Văn Văn nói người cô yêu là người khác, Phương Khanh Hân nói thứ anh cần là thứ khác.Hai người họ đùa giỡn bao nhiêu người, khiến họ quay như chong chóng.Tống Thanh không muốn đi đánh giá cách làm của họ, thực chất là đúng hay là sai.Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cách sống của mình, những người khác không có quyền phán xét.Và cô cũng không có quyền.
Dù sao Triệu Văn Văn cũng là mẹ nuôi Từ Vân Khê giới thiệu đến, cô ta đã đến trước mặt mình xin giúp đỡ rồi, Tống Thanh thấy không lý do gì mà mình lại không giúp.Cho dù Phương Mạn Luân là sư huynh của mình, cho dù anh ta đối với mình vẫn rất tốt, nhưng làm ngơ trước một người con gái khóc lóc, cô thật sự không làm được.Những gì mình có thể làm, chỉ có thế mà thôi.Những việc còn lại, phải xem tạo hóa của họ thôi. 。
Một đoàn người cuối cùng cũng đến nhà hàng, từ xa đã thấy Giám đốc nhà hàng chạy ra nghênh đón rồi.“Tổng giám đốc Hà, Phương tổng, Văn thiếu, Phạm thiếu!” Giám đốc khách sạn cúi người cười chào: “nhị thiếu phu nhân là lần đầu tiên đến? Môi trường ở đây cô có thích không? Phương thiếu phu nhân thì là khách thường xuyên ở đây rồi, dạo này cô khỏe không? Vị này là.”
“Lưu Nghĩa.” Lưu Nghĩa trả lời rất ngầu.“À, hóa rà là Văn thiếu phu nhân. Nghe tên đã lâu.” Giám đốc nhà hàng cố tình tỏ ra vẻ mặt hiểu chuyện.Câu nói này của Giám đốc nhà hàng, quả thật đã lấy được lòng Vũ Ngọc Bình.Trong mắt Vũ Ngọc Bình thoáng qua một nụ cười, tên Giám đốc này đúng là khôn khéo đấy.Lưu Nghĩa chỉ nhìn qua Vũ Ngọc Bình, không hề vội vàng phủ nhận.Trong lòng Vũ Ngọc Bình rất vui sướng.Không phủ nhận là hiện tượng rất tốt.“Mời các vị vào trong này ạ.” Giám đốc nhà hàng lịch sự lễ phép chào đón mọi người đi vào nhà hàng xoang tròn, nói: “Phương tổng vừa gọi điện đến, là bên này lập tức dọn chỗ, tuyệt đối không có người ngoài làm phiền các vị dùng bữa đâu! Không biết các vị có khẩu vị đặc biệt nào không? Tôi sẽ dặn dò đầu bếp chiều theo khẩu vị mọi người.”
“Không sao đâu, cứ cho các món lên tùy ý đi.” Hà Nhật Dương trả lời với vẻ mặt không có cảm xúc gì.Đối với người lạ, anh sẽ không có một biểu cảm nào thừa thãi đâu.“Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi.” Giám đốc nhà hàng lập tức trả lời: “tôi đi chuẩn bị ngay đây.”
Tống Thanh nhìn thấy cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là hình ảnh một bầu trời trong xanh.Trên đỉnh là màu trong suốt, có thể nhìn rõ thấy nhật nguyệt trăng sao.Dưới chân là nền đá hoa màu xanh nước biển, sóng nước sóng sánh, nhìn vào có cảm giác như đang ở giữa biển ngắm bầu trời.Diện tích nhà hàng xoay tròn này không rộng lắm, có khoảng 70 đến 80 mét vuông diện tích sử dụng hữu hiệu, quy mô chỉ có thể chứa được khoảng mười mấy người dùng bữa.Bảo sao đắt đến vậy, phong cách thật sự rất hay.Hà Nhật Dương chủ động cởi áo khoác cho Tống Thanh, rồi đưa cho Tiểu Xuân, sau đó nắm chặt ngón tay Tống Thanh, áp sát vào má mình, đôi mắt phượng dừng lại: “sao em mặc ít áo vậy.”
Tống Thanh nhìn lại anh: “mặc như vậy còn ít sao? Đây là vừa rồi em bị Trần sư huynh dọa cho sợ quá chân tay lạnh ớn đấy.”
Hà Nhật Dương nghe Tống Thanh nói vậy, mới yên tâm.Vũ Ngọc Bình cũng nhìn vậy học theo, anh chưa kịp cởi áo khoác cho Lưu Nghĩa, cô đã quay người vứt một phát chiếc áo khoác trên tay vào tay nhân viên phục vụ, sau đó rất nhanh gọn ngồi lên ghế sofa kiếm đồ ăn vặt.Vũ Ngọc Bình thở nhẹ một tiếng, vì sao bạn gái nhà mình, không đáng yêu thế chứ.Mà, thôi đi!
Mình chỉ thích bạn gái ngầu thế thôi!
Thích thế thì sao chứ!
Nhà người ta thể hiện tình cảm, Phương Khanh Hân sao có thể thua kém người khác chứ?
Nhìn cử chỉ giữa anh với Triệu Văn Văn, đúng là có thể bình chọn làm chỉ nam ứng xử của cặp đôi rồi đó.Nhưng, họ chỉ là đang diễn kịch thôi.Chỉ là diễn kịch, không ai làm được như họ đâu?
Phan Thịnh Phan Ly không muốn thấy 6 người họ thể hiện tình cảm, đã ngồi một bên chơi game online.Chờ sau khi đồ ăn mang hết lên rồi, tất cả mọi người mới lần lượt ngồi lên bàn dùng bữa.Nhưng đáng tiếc, chưa ăn được bao lâu, Tiểu Xuân đột nhiên vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, nói nhỏ bên tai Hà Nhật Dương một câu: “Tổng tài, bên tuyến số 12 xảy ra chuyện. Hình như đối phương dở mặt rồi.”
Hà Nhật Dương lập tức ngẩng đầu lên nói với Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, theo tôi đi một chuyến đi?”
Vũ Ngọc Bình đang dày mặt giằng co với Lưu Nghĩa, nghe Hà Nhật Dương nói vậy, ngoảnh đầu lại: “A? Chuyện gì đấy?”
“Việc chính đáng.” Hà Nhật Dương trả lời nói: “cậu không đi xem xem, trước cửa nhà cậu cháy rồi đây này.”
Vũ Ngọc Bình nghe, đúng thật là việc chính đáng.Nghe Hà Nhật Dương nói vậy, là biết ngay bên Châu Âu xảy ra chuyện rồi.Vũ Ngọc Bình lập tức nghiêm túc nói: “định lúc nào xuất phát đây?”
“Bây giờ.” Hà Nhật Dương đứng ngay dạy, nói với những người khác: “xin lỗi mọi người, tôi có chút việc, phải tạm thời rời đi một lúc.”
Tống Thanh lập tức đứng dạy theo, nhìn Hà Nhật Dương với vẻ mặt lo lắng.Hà Nhật Dương lấy sức ôm Tống Thanh một cái: “chờ anh về. Không lâu lắm đâu, 2 đến 3 ngày là giải quyết xong.”
“Mọi việc chú ý an toàn anh nhé.” Tống Thanh dặn dò một tiếng, mặt rất luyến tiếc.Hà Nhật Dương lập tức cười lên: “yên tâm, trên thế giới này người có thể uy hiếp đến tính mạng của anh, chỉ có duy nhất mình em thôi.”
Tống Thanh cũng cười theo: “nói luyên thuyên bát đảo.”
Vũ Ngọc Bình cũng chào tạm biệt Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, anh đi đây! Mấy hôm này em chăm sóc tốt cho mình, bảo vệ tốt Thanh Thanh nhé.”
“Biết rồi! Cần anh nói sao?” Lưu Nghĩa trả lời, nghỉ một lúc, rồi thêm một câu: “chú ý an toàn.”
Vũ Ngọc Bình mừng quá: “em nói lại một lần nữa đi?”
“Im mồm!” Lưu Nghĩa lườm anh một cái
Phan Thịnh Phan Ly cũng đứng dạy nói: “chúng tôi sẽ làm hậu phương cho hai người.”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cùng gật đầu.Phương Mạn Luân và Triệu Văn Văn cùng đứng dậy, nói: “có cần giúp đỡ gì không?”
Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Thanh Thanh tạm thời nhờ cạy mọi người nhé! Tôi tin, Phương tổng sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh, đúng không?”
“Đó là tất nhiên rồi.” Phương Mạn Luân gật đầu: “Phương gia sẽ trở thành nơi an toàn nhất.”
“Vậy thì tốt rồi, chúng tôi đi trước đây!” Hà Nhật Dương lại ôm Tống Thanh lần nữa, cùng Vũ Ngọc Bình dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.Phan Thịnh Phan Ly sau khi tiễn Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, kéo Tống Thanh sang một bên, nói nhỏ: “Thanh Thanh em đừng lo, Nhật Dương chỉ là đi công việc và xử lý tên phản đồ không nghe lời thôi, không có nguy hiểm đâu.”
“Vâng.” Tống Thanh vẫn vẻ mặt bất an.“Được rồi, những chuyện khác chúng ta không nói nhiều nữa. Đây chỉ là một trận biến cố của chính trị thôi, không liên quan gì đến sống chết.” Phan Thịnh véo má Tống Thanh: “đừng coi thường sự ảnh hưởng của Nhật Dương và Ngọc Bình ở Châu Âu! Đừng quên là, cụ ngoại của Ngọc Bình là Trung Tướng của nước Anh đấy! Ngọc Bình đi theo, không phải là đi không đâu!”
Lúc này Tống Thanh mới yên tâm hơn chút: “vâng, em biết rồi.”
Phan Thịnh cũng vò vò đỉnh đầu Tống Thanh nói: “được rồi, chúng tôi cũng phải về thôi. Chờ họ đến nơi, chúng tôi còn hỗ trợ ở hậu phương nữa. Bốn người chúng ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Chính vì chúng ta là một đội, cho nên, chúng ta mới có thể không sợ bất kỳ một ai trên thế gian này.”
“Em biết rồi.” Tống Thanh gật đầu: “em sẽ chăm sóc tốt cho mình, không làm vướng chân mọi người đâu!”
“Good girl!” Phan Thịnh Phan Ly cùng lúc nói: “được rồi, chúng ta đi thôi!”
Một lần nữa tiễn Phan Thịnh Phan Ly về, mân cơm náo nhiệt vừa rồi, chỉ còn lại Tống Thanh, Lưu Nghĩa, Phương Mạn Luân và Triệu Văn Văn bốn người.Tuy Hà Nhật Dương không nói vì sao việc lại vội đến thế, nhưng Phương Mạn Luân biết, không cần bao lâu nữa là anh sẽ biết.Có thể khiến Hà Nhật Dương bỏ cả Tống Thanh, vội vội vàng vàng dẫn Vũ Ngọc Bình đi, chắc chắn là chuyện lớn.Phương Mạn Luân lục tìm rất lâu trong đầu, tự nhiên nghĩ đến một việc.Hình như Hà Nhật Dương vẫn luôn ủng hộ một gia tộc nào đó chuẩn bị cho cuộc bầu cử lớn tới.Chẳng lẽ, anh ta lần này đi là vì việc này sao?”
Nếu đúng là như vậy, là Hà Nhật Dương đang muốn giấu giếm thao túng Quốc gia sao?
Dã tâm anh ta thật là lớn đó.Triệu Văn Văn không biết chuyện của họ, cô cũng không hề muốn biết.Giờ này cô chỉ muốn bảo toàn Triệu gia thôi.Triệu Văn Văn bảo mọi người tiếp tục dùng bữa: “họ bận việc của họ, chúng ta ăn cơm của chúng ta! Nào nào nào, ngồi xuống hết đi!”
Lúc này Lưu Nghĩa và Tống Thanh mới ngồi lại vào mâm.Phương Mạn Luân lại nói: “mọi người ăn trước đi, anh đi ra ngoài một lúc!”
Nói xong câu này, Phương Mạn Luân vội vàng rời đi luôn.Anh cũng không có tâm trạng ăn nữa!
Biết đâu, anh lại có thể nhân cơ hội này kiếm một mớ thì sao?
Anh ta vừa đi, cả nhà hàng xoay tròn chỉ còn lại mỗi ba người phụ nữ.Tống Thanh nói nhỏ trước với Triệu Văn Văn: “em yên tâm, đã chuyển qua đó rồi.”
Triệu Văn Văn lập tức gật đầu cảm ơn Tống Thanh, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, ho nhẹ một tiếng, nói: “chúng ta ăn cơm trước đi nào.”
Lưu Nghĩa vẻ mặt mặc kệ, cũng không khách sáo với Triệu Văn Văn, nói thẳng với Tống Thanh: “Thanh Thanh ăn nhiều vào.”
Tống Thanh từ từ ăn một miếng, tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng Hà Nhật Dương.Sau khi ăn xong cơm, cũng không thấy Phương Mạn Luân quay lại.Ba người ăn cơm xong, lập tức có người ở Phương gia đến, đưa họ về Phương gia.Lưu Nghĩa nói cô muốn đi gặp sư huynh, vì vậy, lái xe đưa Triệu Văn Văn và Tống Thanh về Phương gia trước.Đến tối lúc gần nửa đêm, Phương Mạn Luân mới về Phương gia.Lúc anh về đến nơi, trên khuôn mặt rõ ràng rất vui.Anh đã tìm hiểu được vì sao Hà Nhật Dương lại rời đi rồi.Chuyện này thật là thú vị.Người của Hà Nhật Dương trong lúc tiếp quản địa bàn đã xảy ra vấn đề.Đúng thật là Hà Nhật Dương có ý thao túng chính cục Quốc gia, nếu không như vậy, anh ta sẽ không mất nhiều thời gian và nhiều tiền vậy, đi ủng hộ gia tộc này.Nhưng vào lúc quan trọng nhất, đối phương đột nhiên dở mặt.Và lý do dở mặt này, cũng khiến ai nấy đều thấy rất nực cười.
Người kế vị tiếp theo của gia tộc này thích Hà Nhật Dương, nhưng lại không muốn lấy Hà Nhật Dương, mà muốn làm người tình của anh, và muốn tình một đêm cùng anh.Không biết lúc Hà Nhật Dương biết được tin này, vẻ mặt anh ta sẽ ra sao đây?
Hà Nhật Dương đã bắt đầu bố trí rất lâu trước đây, mất rất nhiều công sức và tiền bạc, tổng đầu tư vào đã lên đến hơn trăm triệu USD.Nếu Hà Nhật Dương từ chối người phụ nữ này, khả năng rất lớn tâm huyết bao nhiêu năm sẽ đổ xuống sông xuống biển.Nhưng, nếu Hà Nhật Dương xảy ra tình một đêm cùng người phụ nữ này, Tống Thanh biết được tin này sẽ phản ứng ra sao đây?
Nhà họ Tống biết được tin này, sẽ phản ứng ra sao đây?
Tống Thanh của bây giờ, đã không còn là Tống Thanh của bốn năm trước rồi.Hà Nhật Dương, tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh sẽ làm thế nào đây?
Phương Mạn Luân nhíu mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm trạng vui đến đỉnh điểm.
Có câu nói này của Hà Nhật Dương, Tống Thanh thấy yên tâm rồi.Tống Thanh nhìn về phía Phương Khanh Hân và Triệu Văn Văn, thấy họ đang ra vẻ đôi vợ chồng yêu nhau thắm thiết, cô cảm thấy trong lòng rất phức tạp.Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh Triệu Văn Văn hoảng hốt sợ hãi, chắc cô sẽ không dám tin, giữa họ chỉ là hôn nhân chính trị.
Triệu Văn Văn nói người cô yêu là người khác, Phương Khanh Hân nói thứ anh cần là thứ khác.Hai người họ đùa giỡn bao nhiêu người, khiến họ quay như chong chóng.Tống Thanh không muốn đi đánh giá cách làm của họ, thực chất là đúng hay là sai.Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn cách sống của mình, những người khác không có quyền phán xét.Và cô cũng không có quyền.
Dù sao Triệu Văn Văn cũng là mẹ nuôi Từ Vân Khê giới thiệu đến, cô ta đã đến trước mặt mình xin giúp đỡ rồi, Tống Thanh thấy không lý do gì mà mình lại không giúp.Cho dù Phương Mạn Luân là sư huynh của mình, cho dù anh ta đối với mình vẫn rất tốt, nhưng làm ngơ trước một người con gái khóc lóc, cô thật sự không làm được.Những gì mình có thể làm, chỉ có thế mà thôi.Những việc còn lại, phải xem tạo hóa của họ thôi. 。
Một đoàn người cuối cùng cũng đến nhà hàng, từ xa đã thấy Giám đốc nhà hàng chạy ra nghênh đón rồi.“Tổng giám đốc Hà, Phương tổng, Văn thiếu, Phạm thiếu!” Giám đốc khách sạn cúi người cười chào: “nhị thiếu phu nhân là lần đầu tiên đến? Môi trường ở đây cô có thích không? Phương thiếu phu nhân thì là khách thường xuyên ở đây rồi, dạo này cô khỏe không? Vị này là.”
“Lưu Nghĩa.” Lưu Nghĩa trả lời rất ngầu.“À, hóa rà là Văn thiếu phu nhân. Nghe tên đã lâu.” Giám đốc nhà hàng cố tình tỏ ra vẻ mặt hiểu chuyện.Câu nói này của Giám đốc nhà hàng, quả thật đã lấy được lòng Vũ Ngọc Bình.Trong mắt Vũ Ngọc Bình thoáng qua một nụ cười, tên Giám đốc này đúng là khôn khéo đấy.Lưu Nghĩa chỉ nhìn qua Vũ Ngọc Bình, không hề vội vàng phủ nhận.Trong lòng Vũ Ngọc Bình rất vui sướng.Không phủ nhận là hiện tượng rất tốt.“Mời các vị vào trong này ạ.” Giám đốc nhà hàng lịch sự lễ phép chào đón mọi người đi vào nhà hàng xoang tròn, nói: “Phương tổng vừa gọi điện đến, là bên này lập tức dọn chỗ, tuyệt đối không có người ngoài làm phiền các vị dùng bữa đâu! Không biết các vị có khẩu vị đặc biệt nào không? Tôi sẽ dặn dò đầu bếp chiều theo khẩu vị mọi người.”
“Không sao đâu, cứ cho các món lên tùy ý đi.” Hà Nhật Dương trả lời với vẻ mặt không có cảm xúc gì.Đối với người lạ, anh sẽ không có một biểu cảm nào thừa thãi đâu.“Vâng vâng vâng, tôi hiểu rồi.” Giám đốc nhà hàng lập tức trả lời: “tôi đi chuẩn bị ngay đây.”
Tống Thanh nhìn thấy cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là hình ảnh một bầu trời trong xanh.Trên đỉnh là màu trong suốt, có thể nhìn rõ thấy nhật nguyệt trăng sao.Dưới chân là nền đá hoa màu xanh nước biển, sóng nước sóng sánh, nhìn vào có cảm giác như đang ở giữa biển ngắm bầu trời.Diện tích nhà hàng xoay tròn này không rộng lắm, có khoảng 70 đến 80 mét vuông diện tích sử dụng hữu hiệu, quy mô chỉ có thể chứa được khoảng mười mấy người dùng bữa.Bảo sao đắt đến vậy, phong cách thật sự rất hay.Hà Nhật Dương chủ động cởi áo khoác cho Tống Thanh, rồi đưa cho Tiểu Xuân, sau đó nắm chặt ngón tay Tống Thanh, áp sát vào má mình, đôi mắt phượng dừng lại: “sao em mặc ít áo vậy.”
Tống Thanh nhìn lại anh: “mặc như vậy còn ít sao? Đây là vừa rồi em bị Trần sư huynh dọa cho sợ quá chân tay lạnh ớn đấy.”
Hà Nhật Dương nghe Tống Thanh nói vậy, mới yên tâm.Vũ Ngọc Bình cũng nhìn vậy học theo, anh chưa kịp cởi áo khoác cho Lưu Nghĩa, cô đã quay người vứt một phát chiếc áo khoác trên tay vào tay nhân viên phục vụ, sau đó rất nhanh gọn ngồi lên ghế sofa kiếm đồ ăn vặt.Vũ Ngọc Bình thở nhẹ một tiếng, vì sao bạn gái nhà mình, không đáng yêu thế chứ.Mà, thôi đi!
Mình chỉ thích bạn gái ngầu thế thôi!
Thích thế thì sao chứ!
Nhà người ta thể hiện tình cảm, Phương Khanh Hân sao có thể thua kém người khác chứ?
Nhìn cử chỉ giữa anh với Triệu Văn Văn, đúng là có thể bình chọn làm chỉ nam ứng xử của cặp đôi rồi đó.Nhưng, họ chỉ là đang diễn kịch thôi.Chỉ là diễn kịch, không ai làm được như họ đâu?
Phan Thịnh Phan Ly không muốn thấy 6 người họ thể hiện tình cảm, đã ngồi một bên chơi game online.Chờ sau khi đồ ăn mang hết lên rồi, tất cả mọi người mới lần lượt ngồi lên bàn dùng bữa.Nhưng đáng tiếc, chưa ăn được bao lâu, Tiểu Xuân đột nhiên vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, nói nhỏ bên tai Hà Nhật Dương một câu: “Tổng tài, bên tuyến số 12 xảy ra chuyện. Hình như đối phương dở mặt rồi.”
Hà Nhật Dương lập tức ngẩng đầu lên nói với Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, theo tôi đi một chuyến đi?”
Vũ Ngọc Bình đang dày mặt giằng co với Lưu Nghĩa, nghe Hà Nhật Dương nói vậy, ngoảnh đầu lại: “A? Chuyện gì đấy?”
“Việc chính đáng.” Hà Nhật Dương trả lời nói: “cậu không đi xem xem, trước cửa nhà cậu cháy rồi đây này.”
Vũ Ngọc Bình nghe, đúng thật là việc chính đáng.Nghe Hà Nhật Dương nói vậy, là biết ngay bên Châu Âu xảy ra chuyện rồi.Vũ Ngọc Bình lập tức nghiêm túc nói: “định lúc nào xuất phát đây?”
“Bây giờ.” Hà Nhật Dương đứng ngay dạy, nói với những người khác: “xin lỗi mọi người, tôi có chút việc, phải tạm thời rời đi một lúc.”
Tống Thanh lập tức đứng dạy theo, nhìn Hà Nhật Dương với vẻ mặt lo lắng.Hà Nhật Dương lấy sức ôm Tống Thanh một cái: “chờ anh về. Không lâu lắm đâu, 2 đến 3 ngày là giải quyết xong.”
“Mọi việc chú ý an toàn anh nhé.” Tống Thanh dặn dò một tiếng, mặt rất luyến tiếc.Hà Nhật Dương lập tức cười lên: “yên tâm, trên thế giới này người có thể uy hiếp đến tính mạng của anh, chỉ có duy nhất mình em thôi.”
Tống Thanh cũng cười theo: “nói luyên thuyên bát đảo.”
Vũ Ngọc Bình cũng chào tạm biệt Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, anh đi đây! Mấy hôm này em chăm sóc tốt cho mình, bảo vệ tốt Thanh Thanh nhé.”
“Biết rồi! Cần anh nói sao?” Lưu Nghĩa trả lời, nghỉ một lúc, rồi thêm một câu: “chú ý an toàn.”
Vũ Ngọc Bình mừng quá: “em nói lại một lần nữa đi?”
“Im mồm!” Lưu Nghĩa lườm anh một cái
Phan Thịnh Phan Ly cũng đứng dạy nói: “chúng tôi sẽ làm hậu phương cho hai người.”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cùng gật đầu.Phương Mạn Luân và Triệu Văn Văn cùng đứng dậy, nói: “có cần giúp đỡ gì không?”
Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Thanh Thanh tạm thời nhờ cạy mọi người nhé! Tôi tin, Phương tổng sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh, đúng không?”
“Đó là tất nhiên rồi.” Phương Mạn Luân gật đầu: “Phương gia sẽ trở thành nơi an toàn nhất.”
“Vậy thì tốt rồi, chúng tôi đi trước đây!” Hà Nhật Dương lại ôm Tống Thanh lần nữa, cùng Vũ Ngọc Bình dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.Phan Thịnh Phan Ly sau khi tiễn Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình, kéo Tống Thanh sang một bên, nói nhỏ: “Thanh Thanh em đừng lo, Nhật Dương chỉ là đi công việc và xử lý tên phản đồ không nghe lời thôi, không có nguy hiểm đâu.”
“Vâng.” Tống Thanh vẫn vẻ mặt bất an.“Được rồi, những chuyện khác chúng ta không nói nhiều nữa. Đây chỉ là một trận biến cố của chính trị thôi, không liên quan gì đến sống chết.” Phan Thịnh véo má Tống Thanh: “đừng coi thường sự ảnh hưởng của Nhật Dương và Ngọc Bình ở Châu Âu! Đừng quên là, cụ ngoại của Ngọc Bình là Trung Tướng của nước Anh đấy! Ngọc Bình đi theo, không phải là đi không đâu!”
Lúc này Tống Thanh mới yên tâm hơn chút: “vâng, em biết rồi.”
Phan Thịnh cũng vò vò đỉnh đầu Tống Thanh nói: “được rồi, chúng tôi cũng phải về thôi. Chờ họ đến nơi, chúng tôi còn hỗ trợ ở hậu phương nữa. Bốn người chúng ta vinh cùng vinh, nhục cùng nhục. Chính vì chúng ta là một đội, cho nên, chúng ta mới có thể không sợ bất kỳ một ai trên thế gian này.”
“Em biết rồi.” Tống Thanh gật đầu: “em sẽ chăm sóc tốt cho mình, không làm vướng chân mọi người đâu!”
“Good girl!” Phan Thịnh Phan Ly cùng lúc nói: “được rồi, chúng ta đi thôi!”
Một lần nữa tiễn Phan Thịnh Phan Ly về, mân cơm náo nhiệt vừa rồi, chỉ còn lại Tống Thanh, Lưu Nghĩa, Phương Mạn Luân và Triệu Văn Văn bốn người.Tuy Hà Nhật Dương không nói vì sao việc lại vội đến thế, nhưng Phương Mạn Luân biết, không cần bao lâu nữa là anh sẽ biết.Có thể khiến Hà Nhật Dương bỏ cả Tống Thanh, vội vội vàng vàng dẫn Vũ Ngọc Bình đi, chắc chắn là chuyện lớn.Phương Mạn Luân lục tìm rất lâu trong đầu, tự nhiên nghĩ đến một việc.Hình như Hà Nhật Dương vẫn luôn ủng hộ một gia tộc nào đó chuẩn bị cho cuộc bầu cử lớn tới.Chẳng lẽ, anh ta lần này đi là vì việc này sao?”
Nếu đúng là như vậy, là Hà Nhật Dương đang muốn giấu giếm thao túng Quốc gia sao?
Dã tâm anh ta thật là lớn đó.Triệu Văn Văn không biết chuyện của họ, cô cũng không hề muốn biết.Giờ này cô chỉ muốn bảo toàn Triệu gia thôi.Triệu Văn Văn bảo mọi người tiếp tục dùng bữa: “họ bận việc của họ, chúng ta ăn cơm của chúng ta! Nào nào nào, ngồi xuống hết đi!”
Lúc này Lưu Nghĩa và Tống Thanh mới ngồi lại vào mâm.Phương Mạn Luân lại nói: “mọi người ăn trước đi, anh đi ra ngoài một lúc!”
Nói xong câu này, Phương Mạn Luân vội vàng rời đi luôn.Anh cũng không có tâm trạng ăn nữa!
Biết đâu, anh lại có thể nhân cơ hội này kiếm một mớ thì sao?
Anh ta vừa đi, cả nhà hàng xoay tròn chỉ còn lại mỗi ba người phụ nữ.Tống Thanh nói nhỏ trước với Triệu Văn Văn: “em yên tâm, đã chuyển qua đó rồi.”
Triệu Văn Văn lập tức gật đầu cảm ơn Tống Thanh, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, ho nhẹ một tiếng, nói: “chúng ta ăn cơm trước đi nào.”
Lưu Nghĩa vẻ mặt mặc kệ, cũng không khách sáo với Triệu Văn Văn, nói thẳng với Tống Thanh: “Thanh Thanh ăn nhiều vào.”
Tống Thanh từ từ ăn một miếng, tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng cuối cùng vẫn tin tưởng Hà Nhật Dương.Sau khi ăn xong cơm, cũng không thấy Phương Mạn Luân quay lại.Ba người ăn cơm xong, lập tức có người ở Phương gia đến, đưa họ về Phương gia.Lưu Nghĩa nói cô muốn đi gặp sư huynh, vì vậy, lái xe đưa Triệu Văn Văn và Tống Thanh về Phương gia trước.Đến tối lúc gần nửa đêm, Phương Mạn Luân mới về Phương gia.Lúc anh về đến nơi, trên khuôn mặt rõ ràng rất vui.Anh đã tìm hiểu được vì sao Hà Nhật Dương lại rời đi rồi.Chuyện này thật là thú vị.Người của Hà Nhật Dương trong lúc tiếp quản địa bàn đã xảy ra vấn đề.Đúng thật là Hà Nhật Dương có ý thao túng chính cục Quốc gia, nếu không như vậy, anh ta sẽ không mất nhiều thời gian và nhiều tiền vậy, đi ủng hộ gia tộc này.Nhưng vào lúc quan trọng nhất, đối phương đột nhiên dở mặt.Và lý do dở mặt này, cũng khiến ai nấy đều thấy rất nực cười.
Người kế vị tiếp theo của gia tộc này thích Hà Nhật Dương, nhưng lại không muốn lấy Hà Nhật Dương, mà muốn làm người tình của anh, và muốn tình một đêm cùng anh.Không biết lúc Hà Nhật Dương biết được tin này, vẻ mặt anh ta sẽ ra sao đây?
Hà Nhật Dương đã bắt đầu bố trí rất lâu trước đây, mất rất nhiều công sức và tiền bạc, tổng đầu tư vào đã lên đến hơn trăm triệu USD.Nếu Hà Nhật Dương từ chối người phụ nữ này, khả năng rất lớn tâm huyết bao nhiêu năm sẽ đổ xuống sông xuống biển.Nhưng, nếu Hà Nhật Dương xảy ra tình một đêm cùng người phụ nữ này, Tống Thanh biết được tin này sẽ phản ứng ra sao đây?
Nhà họ Tống biết được tin này, sẽ phản ứng ra sao đây?
Tống Thanh của bây giờ, đã không còn là Tống Thanh của bốn năm trước rồi.Hà Nhật Dương, tôi thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc anh sẽ làm thế nào đây?
Phương Mạn Luân nhíu mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, tâm trạng vui đến đỉnh điểm.
Bình luận facebook