Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 58: ĐỦ RỒI ĐÓ TỔNG GIÁM ĐỐC HÀ
Tống Thanh thẳng thắn từ chối: “Tổng giám đốc Hà, tôi nhớ hôm nay tôi được nghỉ phép cơ mà.”
Đùa kiểu gì thế này!
Cô còn phải ở bên cạnh anh trai của cô nữa!
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh từ chối thẳng thừng như vậy, lửa giận trong lòng lại nổi lên.
Hắn đã như vậy rồi mà cô ấy lại không hề rung động gì ư?
Cô ấy vẫn cảm thấy người đàn ông đó đẹp trai hơn hắn ư?
Tuyệt đối không được!
Nghe nói tối qua Phương Khanh Hân tìm cô ư?” Hà Nhật Dương ném cuốn sách trong tay qua một bên, dù sao thì hắn cũng không vô đầu được chữ nào cả.
Cơ thể Tống Thanh cứng đơ lại: “Anh đã biết rồi ư?”
“Cho nên, Thanh Thanh, bây giờ ngoại trừ làm việc bên cạnh tôi, thì cô cảm thấy nguyên cái tỉnh H này, liệu còn ai dám tuyển dụng cô nữa hay không?” Hà Nhật Dương ung dung đứng dậy, đi thẳng về phía Tống Thanh, hắn cúi đầu xuống, cứ nhìn cô như vậy.
Chóp mũi Tống Thanh cứ phảng phất mùi hương của riêng Hà Nhật Dương.
Cảm giác thanh mát cứ như xạ hương vậy, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, mùi nước hoa thanh nhã, phảng phất, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ngoài mùi hương của hắn ra, còn có hoocmon nam mãnh liệt của hắn vẫn không ngừng tiến về phía cô.
Hắn uy phong lẫm liệt dù cho phải kiềm nén hết tất cả khí thế lại, nhưng cũng có một sức hút khiến người khác phải thuần phục dưới chân hắn.
Tống Thanh cố gắng ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vì phải cúi đầu xuống nhìn cô, nên mái tóc đen ngắn mới được hất nhẹ ra, lộ ra đôi mắt phượng đầy khêu gợi ấy.
Tống Thanh đã từng cảm thán rất nhiều lần, tại sao ông trời lại thiên vị người đàn ông này, cho hắn một đôi mắt phượng hoàn hảo như vậy.
Và trong lúc này đôi mắt ấy cứ nhìn thẳng vào Tống Thanh như vậy, đến nỗi cô cứ hồi hộp lo âu như vậy.
“Tôi...” Tống Thanh chỉ nói được một chữ, sau đó lại không cách nào nói tiếp được nữa.
Đúng vậy, bây giờ toàn thế giới đều biết cô ấy đã bị tẩy chay rồi.
Ngoại trừ ngoan ngoãn làm việc cho Hà Nhật Dương thì cô đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi!
Đúng vậy, bây giờ không thể đắc tội với Hà Nhật Dương!
Nếu đắc tội với hắn, thì cô và anh phải sinh sống đầu đường xó chợ mất.
Cứ nghĩ như vậy, sau đó thái độ của Tống Thanh trở nên tốt hơn trước rất nhiều, cô nịnh hót nói: “Tôi... tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi một ngày mà thôi... và đây là điều mà anh đã hứa với tôi...”
“Ồ? Vậy sao? Vậy hôm nay cứ tính là tăng ca đi, lương gấp đôi.” Hà Nhật Dương rất không có thành ý nói.
Lương gấp đôi gì chứ, hắn tưởng cô có thể khuất phục được ư?
Chẳng lẽ cô lại người không có quy tắc đến vậy ư?
“Ừ, nếu lương gấp đôi vẫn không hài lòng, vậy thì lương gấp mười.” Hà Nhật Dương bổ sung thêm một câu.
Đôi mắt Tống Thanh sáng lên: “Tổng giám đốc Hà, không biết anh muốn bàn luận về cuốn sách nào vậy? Thành thích chuyên ngành của tôi cũng khá tốt đó.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương cong lên.
Người đẹp trai bảnh bao như hắn, trong mắt cô lại không so bì được với tiền lương gấp mười ư?
Thật đúng là... chết tiệt mà!
Loại phụ nữ này, chắc trên đời này sẽ không có người đàn ông nào muốn lấy về nhà.
Hà Nhật Dương khẽ ho một tiếng, thò tay vuốt mớ tóc rối trước trán nói: “Hôm nay những người hầu trong nhà cũng nghỉ phép hết rồi...”
Tống Thanh lập tức hiểu ra: “Anh cần tôi nấu ăn giúp anh ư? Hay là quét dọn vậy? Tôi đều làm được hết cả! Tôi thường xuyên làm việc nhà, những đồ gia dụng hoặc điện máy gì tôi cũng đều có thể ứng phó hết được...”
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt. chậm rãi nói: “Tôi vừa mới gội đầu, không có ai sấy tóc cho...”
“Vậy anh ngồi xuống đi, tôi sấy cho anh ngay.” Tống Thanh nịnh hót xoay người đi vào phòng tắm, tìm máy sấy tóc, sau đó đi về phía sau lưng Hà Nhật Dương, thử xong nhiệt độ thì bắt đầu thổi khô tóc cho hắn.
Tống Thanh bắt chước theo tư thế của những người thợ làm tóc, dùng ngón tay vuốt tóc của hắn lên, thổi một cách vô cùng nghiêm túc.
Đầu ngón tay của Tống Thanh lướt qua mái tóc của Hà Nhật Dương, để lại một chút hơi ấm.
Đôi mắt của hắn cũng vì thế mà trở nên sâu sắc vô cùng.
Hắn rất muốn nắm lấy bàn tay nghịch ngợm đó, sau đó bỏ vào miệng cắn cho thật đau.
Tống Thanh đang rất nghiêm túc sấy tóc cho Hà Nhật Dương.
Cô không thể không thừa nhận, mái tóc của Hà Nhật Dương rất tốt.
Tất cả nhà làm tóc và nhà tạo mẫu đều rất yêu thích mái tóc như vậy.
Vô cùng khỏe khoắn, cứng cáp, bóng mượt.
Tống Thanh sấy khô tóc một cách nhanh chóng, với khiếu thẩm mỹ chuyên nghiệp của nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, cô đã tạo ra một kiểu tóc rất bảnh bao cho Hà Nhật Dương.
Bệnh nghề nghiệp của Tống Thanh lại trỗi dậy, cô lui về sau hai bước, chọn ra nơi mà cô không hài lòng, tiến hành điều chỉnh chỗ đó ngay lập tức.
Ngón tay cô lướt qua mớ tóc bên tai của hắn, trượt xuống theo vành tai, sau khi xuống đến dái tai thì cô lại vô tình nhéo một cái...
Hà Nhật Dương giật cả mình.
Một luồng điện xẹt, bắt nguồn từ đôi tai cứ chạy khắp người hắn.
Con nha đầu này...
Sao lại dám...
Tống Thanh phát hiện đôi tai của Hà Nhật Dương ửng đỏ, vô tình thốt lên: “Ủa, đôi tai của anh sao lại đỏ lên vậy, chẳng lẽ là do tôi lúc này sấy trúng tai sao?”
Hà Nhật Dương ngước đầu liếc Tống Thanh một cái, hắn lặng lẽ đứng dậy, sau đó im lặng rời khỏi đó.
Tống Thanh vô cùng ngỡ ngàng.
Cô chỉ hỏi thôi mà, sao hắn lại giận dữ như vậy chứ?
Nể mặt tiền lương gấp mười nên hôm nay cô không thể đắc tội với sếp được!
Tống Thanh nịnh hót đi theo sau: “Vậy có cần tôi chọn lại một bộ trang phục cho anh không?”
Bước chân Hà Nhật Dương dừng lại, quả nhiên hắn đã xoay người đi vào phòng thay đồ.
Tống Thanh cứ như thế đi theo hắn.
Hà Nhật Dương vừa đi vừa cởi nút áo ra, sau đó cởi cả chiếc áo sơ-mi, vứt thẳng lên người Tống Thanh.
Tống Thanh cầm lấy chiếc áo sơ-mi chất liệu cao cấp, thủ công tinh tế, sau đó cẩn thận để qua một bên.
Cô thật sự không dám làm hư làm dơ chiếc áo này chút nào cả.
Tiền nợ của cô đã rất nhiều rồi, nên cô kiên quyết không thể tăng thêm một món nợ nữa!
Hà Nhật Dương là loại người mà khi mặc trang phục lên thì vô cùng thon thả, cởi ra thì cơ bắp cuồn cuộn.
Bây giờ hắn đã cởi chiếc áo sơ-mi ra, cả một thân hình hoàn hảo đầy cơ bắp của hắn, khiến Tống Thanh cứ muốn nhìn mãi không buông.
Cơ hội được gần gũi nam thần xem anh ấy không mặc quần áo, thật rất hiếm có.
Khi đi vào phòng thay đồ, thì mới phát hiện trang phục tại đây đã không phải những bộ mà lần trước cô đã thấy nữa rồi.
Hiển nhiên trang phục ở đây đã hoàn toàn được đổi mới hết.
Tống Thanh lập tức phối một bộ đồ giản dị màu trắng từ trong tủ quần áo cho hắn.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cái, đón lấy trang phục từ tay cô, sau đó xoay người đi thay quần áo.
Đợi đến khi Hà Nhật Dương đi ra thì Tống Thanh đã không nén được và phải đưa ngón tay cái lên: “Đúng là đẹp trai quá mà!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Tống Thanh, Hà Nhật Dương vừa mới tối tăm mặt mày kia, cuối cùng cũng có thể lộ ra một nụ cười nho nhỏ.
“Cô đi quét dọn phòng tắm đi.” Hà Nhật Dương chỉ cười khẽ với cô, chứ hắn chưa dự định sẽ tha thứ cho hành động lúc nãy chút nào.
Nhưng Tống Thanh lại không hề phát hiện ra tâm trạng của Hà Nhật Dương, lập tức tuân lệnh và xoay người đi về phía phòng tắm, cô vén tay áo lên, chuẩn bị quét dọn.
Phòng tắm của Hà Nhật Dương đúng là to lớn một cách quá đáng.
Một căn phòng tắm thôi mà cũng đã lớn bằng nguyên một căn hộ của cô ấy rồi.
Vả lại từng chi tiết trong phòng tắm đều vô cùng tinh tế, mỗi một linh kiện trong này đều được đặc chế riêng.
Quả thật là xa xỉ đến cực độ.
Lúc Tống Thanh cong lưng chà bồn tắm thì lại không hề phá hiện bên cạnh có một cây đèn cầy, cô dẫm lên nó một cái, sau đó trượt ngã xuống đất!
Tống Thanh bất chợt kêu lên: “Aaaa...”
Bịch---Cả người cô té hết vào trong bồn tắm.
Một giây sau, Hà Nhật Dương đột nhiên từ bên ngoài xông vào, ngước mắt lên nhìn thấy Tống Thanh đang nhếch nhác ngồi trong nước tắm mà hắn vừa tắm qua, ướt đẫm toàn thân.
Đùa kiểu gì thế này!
Cô còn phải ở bên cạnh anh trai của cô nữa!
Hà Nhật Dương thấy Tống Thanh từ chối thẳng thừng như vậy, lửa giận trong lòng lại nổi lên.
Hắn đã như vậy rồi mà cô ấy lại không hề rung động gì ư?
Cô ấy vẫn cảm thấy người đàn ông đó đẹp trai hơn hắn ư?
Tuyệt đối không được!
Nghe nói tối qua Phương Khanh Hân tìm cô ư?” Hà Nhật Dương ném cuốn sách trong tay qua một bên, dù sao thì hắn cũng không vô đầu được chữ nào cả.
Cơ thể Tống Thanh cứng đơ lại: “Anh đã biết rồi ư?”
“Cho nên, Thanh Thanh, bây giờ ngoại trừ làm việc bên cạnh tôi, thì cô cảm thấy nguyên cái tỉnh H này, liệu còn ai dám tuyển dụng cô nữa hay không?” Hà Nhật Dương ung dung đứng dậy, đi thẳng về phía Tống Thanh, hắn cúi đầu xuống, cứ nhìn cô như vậy.
Chóp mũi Tống Thanh cứ phảng phất mùi hương của riêng Hà Nhật Dương.
Cảm giác thanh mát cứ như xạ hương vậy, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, mùi nước hoa thanh nhã, phảng phất, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ngoài mùi hương của hắn ra, còn có hoocmon nam mãnh liệt của hắn vẫn không ngừng tiến về phía cô.
Hắn uy phong lẫm liệt dù cho phải kiềm nén hết tất cả khí thế lại, nhưng cũng có một sức hút khiến người khác phải thuần phục dưới chân hắn.
Tống Thanh cố gắng ngước đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương vì phải cúi đầu xuống nhìn cô, nên mái tóc đen ngắn mới được hất nhẹ ra, lộ ra đôi mắt phượng đầy khêu gợi ấy.
Tống Thanh đã từng cảm thán rất nhiều lần, tại sao ông trời lại thiên vị người đàn ông này, cho hắn một đôi mắt phượng hoàn hảo như vậy.
Và trong lúc này đôi mắt ấy cứ nhìn thẳng vào Tống Thanh như vậy, đến nỗi cô cứ hồi hộp lo âu như vậy.
“Tôi...” Tống Thanh chỉ nói được một chữ, sau đó lại không cách nào nói tiếp được nữa.
Đúng vậy, bây giờ toàn thế giới đều biết cô ấy đã bị tẩy chay rồi.
Ngoại trừ ngoan ngoãn làm việc cho Hà Nhật Dương thì cô đã không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi!
Đúng vậy, bây giờ không thể đắc tội với Hà Nhật Dương!
Nếu đắc tội với hắn, thì cô và anh phải sinh sống đầu đường xó chợ mất.
Cứ nghĩ như vậy, sau đó thái độ của Tống Thanh trở nên tốt hơn trước rất nhiều, cô nịnh hót nói: “Tôi... tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi một ngày mà thôi... và đây là điều mà anh đã hứa với tôi...”
“Ồ? Vậy sao? Vậy hôm nay cứ tính là tăng ca đi, lương gấp đôi.” Hà Nhật Dương rất không có thành ý nói.
Lương gấp đôi gì chứ, hắn tưởng cô có thể khuất phục được ư?
Chẳng lẽ cô lại người không có quy tắc đến vậy ư?
“Ừ, nếu lương gấp đôi vẫn không hài lòng, vậy thì lương gấp mười.” Hà Nhật Dương bổ sung thêm một câu.
Đôi mắt Tống Thanh sáng lên: “Tổng giám đốc Hà, không biết anh muốn bàn luận về cuốn sách nào vậy? Thành thích chuyên ngành của tôi cũng khá tốt đó.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương cong lên.
Người đẹp trai bảnh bao như hắn, trong mắt cô lại không so bì được với tiền lương gấp mười ư?
Thật đúng là... chết tiệt mà!
Loại phụ nữ này, chắc trên đời này sẽ không có người đàn ông nào muốn lấy về nhà.
Hà Nhật Dương khẽ ho một tiếng, thò tay vuốt mớ tóc rối trước trán nói: “Hôm nay những người hầu trong nhà cũng nghỉ phép hết rồi...”
Tống Thanh lập tức hiểu ra: “Anh cần tôi nấu ăn giúp anh ư? Hay là quét dọn vậy? Tôi đều làm được hết cả! Tôi thường xuyên làm việc nhà, những đồ gia dụng hoặc điện máy gì tôi cũng đều có thể ứng phó hết được...”
Hà Nhật Dương chớp chớp mắt. chậm rãi nói: “Tôi vừa mới gội đầu, không có ai sấy tóc cho...”
“Vậy anh ngồi xuống đi, tôi sấy cho anh ngay.” Tống Thanh nịnh hót xoay người đi vào phòng tắm, tìm máy sấy tóc, sau đó đi về phía sau lưng Hà Nhật Dương, thử xong nhiệt độ thì bắt đầu thổi khô tóc cho hắn.
Tống Thanh bắt chước theo tư thế của những người thợ làm tóc, dùng ngón tay vuốt tóc của hắn lên, thổi một cách vô cùng nghiêm túc.
Đầu ngón tay của Tống Thanh lướt qua mái tóc của Hà Nhật Dương, để lại một chút hơi ấm.
Đôi mắt của hắn cũng vì thế mà trở nên sâu sắc vô cùng.
Hắn rất muốn nắm lấy bàn tay nghịch ngợm đó, sau đó bỏ vào miệng cắn cho thật đau.
Tống Thanh đang rất nghiêm túc sấy tóc cho Hà Nhật Dương.
Cô không thể không thừa nhận, mái tóc của Hà Nhật Dương rất tốt.
Tất cả nhà làm tóc và nhà tạo mẫu đều rất yêu thích mái tóc như vậy.
Vô cùng khỏe khoắn, cứng cáp, bóng mượt.
Tống Thanh sấy khô tóc một cách nhanh chóng, với khiếu thẩm mỹ chuyên nghiệp của nhà tạo mẫu chuyên nghiệp, cô đã tạo ra một kiểu tóc rất bảnh bao cho Hà Nhật Dương.
Bệnh nghề nghiệp của Tống Thanh lại trỗi dậy, cô lui về sau hai bước, chọn ra nơi mà cô không hài lòng, tiến hành điều chỉnh chỗ đó ngay lập tức.
Ngón tay cô lướt qua mớ tóc bên tai của hắn, trượt xuống theo vành tai, sau khi xuống đến dái tai thì cô lại vô tình nhéo một cái...
Hà Nhật Dương giật cả mình.
Một luồng điện xẹt, bắt nguồn từ đôi tai cứ chạy khắp người hắn.
Con nha đầu này...
Sao lại dám...
Tống Thanh phát hiện đôi tai của Hà Nhật Dương ửng đỏ, vô tình thốt lên: “Ủa, đôi tai của anh sao lại đỏ lên vậy, chẳng lẽ là do tôi lúc này sấy trúng tai sao?”
Hà Nhật Dương ngước đầu liếc Tống Thanh một cái, hắn lặng lẽ đứng dậy, sau đó im lặng rời khỏi đó.
Tống Thanh vô cùng ngỡ ngàng.
Cô chỉ hỏi thôi mà, sao hắn lại giận dữ như vậy chứ?
Nể mặt tiền lương gấp mười nên hôm nay cô không thể đắc tội với sếp được!
Tống Thanh nịnh hót đi theo sau: “Vậy có cần tôi chọn lại một bộ trang phục cho anh không?”
Bước chân Hà Nhật Dương dừng lại, quả nhiên hắn đã xoay người đi vào phòng thay đồ.
Tống Thanh cứ như thế đi theo hắn.
Hà Nhật Dương vừa đi vừa cởi nút áo ra, sau đó cởi cả chiếc áo sơ-mi, vứt thẳng lên người Tống Thanh.
Tống Thanh cầm lấy chiếc áo sơ-mi chất liệu cao cấp, thủ công tinh tế, sau đó cẩn thận để qua một bên.
Cô thật sự không dám làm hư làm dơ chiếc áo này chút nào cả.
Tiền nợ của cô đã rất nhiều rồi, nên cô kiên quyết không thể tăng thêm một món nợ nữa!
Hà Nhật Dương là loại người mà khi mặc trang phục lên thì vô cùng thon thả, cởi ra thì cơ bắp cuồn cuộn.
Bây giờ hắn đã cởi chiếc áo sơ-mi ra, cả một thân hình hoàn hảo đầy cơ bắp của hắn, khiến Tống Thanh cứ muốn nhìn mãi không buông.
Cơ hội được gần gũi nam thần xem anh ấy không mặc quần áo, thật rất hiếm có.
Khi đi vào phòng thay đồ, thì mới phát hiện trang phục tại đây đã không phải những bộ mà lần trước cô đã thấy nữa rồi.
Hiển nhiên trang phục ở đây đã hoàn toàn được đổi mới hết.
Tống Thanh lập tức phối một bộ đồ giản dị màu trắng từ trong tủ quần áo cho hắn.
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh một cái, đón lấy trang phục từ tay cô, sau đó xoay người đi thay quần áo.
Đợi đến khi Hà Nhật Dương đi ra thì Tống Thanh đã không nén được và phải đưa ngón tay cái lên: “Đúng là đẹp trai quá mà!”
Nghe thấy lời khen ngợi của Tống Thanh, Hà Nhật Dương vừa mới tối tăm mặt mày kia, cuối cùng cũng có thể lộ ra một nụ cười nho nhỏ.
“Cô đi quét dọn phòng tắm đi.” Hà Nhật Dương chỉ cười khẽ với cô, chứ hắn chưa dự định sẽ tha thứ cho hành động lúc nãy chút nào.
Nhưng Tống Thanh lại không hề phát hiện ra tâm trạng của Hà Nhật Dương, lập tức tuân lệnh và xoay người đi về phía phòng tắm, cô vén tay áo lên, chuẩn bị quét dọn.
Phòng tắm của Hà Nhật Dương đúng là to lớn một cách quá đáng.
Một căn phòng tắm thôi mà cũng đã lớn bằng nguyên một căn hộ của cô ấy rồi.
Vả lại từng chi tiết trong phòng tắm đều vô cùng tinh tế, mỗi một linh kiện trong này đều được đặc chế riêng.
Quả thật là xa xỉ đến cực độ.
Lúc Tống Thanh cong lưng chà bồn tắm thì lại không hề phá hiện bên cạnh có một cây đèn cầy, cô dẫm lên nó một cái, sau đó trượt ngã xuống đất!
Tống Thanh bất chợt kêu lên: “Aaaa...”
Bịch---Cả người cô té hết vào trong bồn tắm.
Một giây sau, Hà Nhật Dương đột nhiên từ bên ngoài xông vào, ngước mắt lên nhìn thấy Tống Thanh đang nhếch nhác ngồi trong nước tắm mà hắn vừa tắm qua, ướt đẫm toàn thân.
Bình luận facebook