Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-600
CHƯƠNG 600
Sau khi Tống Thanh về đến biệt thự, liền vào trong phòng làm việc, bắt đầu vẽ bảng vẽ thiết kế.Thao tác của Tống Tử Dao cũng rất nhanh, dựa theo yêu cầu của Tống Thanh, vẽ ra bản vẽ, sau đó gửi sang.Khi Tống Thanh lấy được bảng vẽ, không kiềm được mà khen ngợi rất lâu.Kỹ năng hội họa của mẹ thật tốt!
Mấy nét là đủ sống động.Khó trách Tiểu Hà lại có nền tảng hội họa đến thế, đây đều là di truyền!
Tống Thanh dựa vào bản vẽ mà Tống Tử Dao gửi sang, bắt đầu đem mấy kiểu này thiết kế lên trên trang sức.Tống Duệ và Tống Hà mặc đồ ngủ, thò đầu thò cổ mà ở cửa nhìn hồi lâu, nói: “Mami đang vẽ gì thế?”
Tống Thanh nhìn hai đứa một cái, không kiềm được nói: “Hai con sao vẫn mặc đồ ngủ? Mẹ nuôi các con đâu?”
Tống Duệ than nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ nuôi vẫn đang ngủ!”
Tống Thanh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sao vẫn còn ngủ?”
Tống Hà chu miệng nói: “Tối qua mẹ nuôi mệt quá! Cho nên mới dậy trễ! Mami, rốt cuộc đang vẽ gì thế?”
Tống Thanh trả lời nói: “Lão phu nhân Nhà họ Hà chuẩn bị mừng sinh nhật, mami muốn thiết kế bộ trang sức tặng bà ấy! Các con có muốn cùng làm không?”
Vừa nghe là thiết kế trang sức cho Bà cụ Hà, mắt của Tống Duệ va Tống Hà đều sáng lên: “Được ạ! Chúng con cũng muốn thiết kế!”
Tống Thanh cười ngoắc ngón tay: “Các con yêu, đến đây, cùng mami thiết kế nào! Chúng ta mỗi người cho ra một bản thiết kế, sau đó cùng bắt tay vào làm, được không nào?”
“Dạ được!” Tống Duệ và Tống Hà vui vẻ mà chạy vào.Cùng mami làm việc, thật sự rất vui!
Một lớn hai nhỏ, ba cái đầu liền chụm vào nhau, phát huy tài năng của mình, cùng nhau thiết kế.Khi Hà Nhật Dương đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng ấm áp này.Hà Nhật Dương lấy điện thoại ra chụp lại cảnh ba người cùng thiết kế, gửi cho Bà cụ Hà.Bà cụ Hà nhìn thấy hình mà Hà Nhật Dương gửi sang, thích không muốn buông tay luôn.Bộ trang sức này chưa làm ra, Bà cụ Hà đã quyết định rồi, đại thọ hôm đó, sẽ đeo tác phẩm của bọn nhỏ!
Đối với Bà cụ Hà mà nói, tâm ý quan trọng hơn bất cứ gì khác!
Đặc biệt là phần tâm ý này lại là tác phẩm của cháu dâu bà ưng ý nhất và cháu chắt của bà.
Hà Nhật Dương lặng lẽ rời khỏi biệt thự, về đến Cảnh Hòa trang viên, đến thư phòng, mở ra chiếc hộp mà Trình Thiên Cát gửi tới.Lần trước đem về, Hà Nhật Dương mãi không mở ra.Anh ấy mãi không biết nên dùng tâm trạng gì để mở chiếc hộp này.Là lòng đầy nút thắt? Hay là một vẻ bình thản?
Xảy ra nhiều chuyện như thế, làm sao mà có thể bình thản?
Nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, thì làm sao mà mãi canh cánh trong lòng cho được?
Cho đến khi nhìn thấy hình ảnh Tống Thanh cùng con trẻ bên nhau ngọt ngào, Hà Nhật Dương liền nghĩ đến thời gian lúc còn nhỏ mình bên cạnh bố mẹ.Từng có khoảng thời gian, anh ấy cũng được sự bảo bọc của bố mẹ mà lớn lên!
Cho dù họ trăm sai ngàn sai, nói cho cùng họ đối với con cái vẫn là thật lòng thật dạ.Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng, khẽ mở chiếc hộp ra.Trong hộp đựng đầy mấy hộp nhỏ được đóng gói nghiêm ngặt, trên đó đều dán kèm tấm hướng dẫn sử dụng.Đây toàn là những đồ có ích cho chức năng cơ thể con người mà Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đã tìm khắp mọi nơi trên thế giới.Không cần nói, những thứ này đều cho Bà cụ Hà.Trước đây, đều là lấy danh nghĩa Hà Nhật Dương tặng cho Bà cụ Hà.Từ sau khi bốn năm trước xảy ra những chuyện đó, Hà Nhật Dương không giúp tặng quà nữa, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt chỉ có thể tặng đến trước mặt Bà cụ Hà, nhưng lại bị vứt ra hết.Lần này, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lần nữa nhờ đến trước mặt Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương nhìn những món đồ trong thùng, ánh mắt liền phức tạp.Hà Nhật Dương gọi vào số điện thoại của Trình Thiên Cát: “Có thể nói chuyện không?”
“Tất nhiên.” Trình Thiên Cát trả lời: “Tôi ở quán trà Cát Tường trên đường N.”
Hà Nhật Dương rất nhanh xuất hiện trước cửa quán trà Cát Tường.Chỗ này đúng thật là không dễ kiếm, nếu như không có GPS, Hà Nhật Dương cũng không biết ở đây có một quán trà.Quán trà rất vắng, cả người phục vụ cũng không có.Lần ra ngoài này của Hà Nhật Dương, không đem theo bất cứ ai, một mình cứ chầm chậm đi lên trên.Đi trên cầu thang bằng gỗ đỏ, xoay tròn mà lên.Hai bên tường trồng lấy mấy cây dây leo um tùm, tỏ ra tràn đầy sức sống.Hà Nhật Dương từng bước một bước lên cầu thang, khi đến lầu ba, ở vị trí góc khuất nhìn thấy Trình Thiên Cát.Bên đó làm thành thảm ngồi tatami kiểu Nhật, dựa vào kệ bày trí gần góc tường, tao nhã lại sinh động.Hơi nước cuồn cuộn, cá bơi tinh nghịch.Với vẻ sức sống ngập tràn.Hà Nhật Dương tháo giày ra, đi qua đó, ngồi xếp đối diện Trình Thiên Cát.Trình Thiên Cát làm nóng ly trà, châm một ly cho Hà Nhật Dương: “Cậu cuối cùng cũng đến tìm tôi.”
Mắt phượng Hà Nhật Dương nhấp nháy: “Cậu sớm biết được, có phải không?”
“Cho nên tôi đợi cậu ở đây rất lâu.” Trình Thiên Cát đặt ấm trà trên tay xuống, nhìn chằm chằm Hà Nhật Dương: “Thực ra tôi không nói, cậu cũng nên đoán được. Bố mẹ cậu thực ra đã về nước.”
Tuy rằng thực sự đã đoán được, nhưng nghe Trình Thiên Cát nói như thế, sắc mặt Hà Nhật Dương vẫn có chút thay đổi!
“Tổng giám đốc Hà, cậu hôm nay đến đây, không thể nào chỉ để tán gẩu trò chuyện với tôi chứ?” Trình Thiên Cát tiếp tục nhìn chằm chằm Hà Nhật Dương, sóng mắt cứ nhấp nháy.“Tất nhiên là không phải.” Mắt phượng Hà Nhật Dương khẽ nhướng, sau đó liền chèn lại, đưa ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, đè xuống cảm xúc trong lòng, mới mở miệng nói: “Về lúc nào thế? Tại sao lần này tôi lại không nhận được tin?”
“Tất nhiên là giấu hết tất cả mọi người.” Trình Thiên Cát khẽ bật cười: “Cả tôi cũng giấu.”
“Xảy ra chuyện gì?” mắt phượng Hà Nhật Dương hơi cúi, nước trà màu hổ phách, phản chiếu ra ánh mắt lấp lánh của anh ta.“Ông Hạ, muốn trở về nhà,” Trình Thiên Cát đơn giản trả lời nói: “Ông ấy đã sắp 60 rồi.”
Về nhà.Con người, tuổi tác một khi lớn, cứ muốn lá rụng về cội.Cho dù là Hà Quốc Tường người từng một lòng muốn thoát khỏi gia tộc trốn tránh trách nhiệm, khi đến tuổi 60 cuối cùng vẫn là muốn trở về.“Căn cứ của lính đánh thuê ở Châu Phi, đã giao cho thuộc hạ xử lý. Còn Vưu tỷ, từ sớm đã rời khỏi tổ chức, cũng thành tâm thành ý mà muốn trở về nhận lỗi.” Trình Thiên Cát nhỏ giọng giải thích: “Họ biết, lần trở về này có biết bao gian khó. Nhưng, lần trờ về này của họ, thực sự đã hạ quyết tâm. Tổng giám đốc Hà, họ nói cho cùng cũng là bố mẹ cậu.”
Trên mặt Hà Nhật Dương không có bất kỳ biểu cảm nào, lần nữa uống ly trà trong tay.Nhưng dù trà có ngon hơn nữa, thì lúc này uống cũng không có mùi vị gì.Sau khi tạm biệt Trình Thiên Cát, Hà Nhật Dương ở trong xe liền gọi điện cho Mạc ca, nghe lời kể của Hà Nhật Dương, Mạc ca im lặng một lúc, trả lời nói: “Đúng vậy, chuyện của căn cứ, phần lớn đều giao vào tay chúng tôi. Thực ra mấy năm trước, lão đại đã có ý nghĩ lùi về phòng tuyến số 2, mấy năm nay chờ những người kia hoàn toàn trưởng thành, mới có thể chính thức bàn giao. Tôi thân là người của lão đại, cho dù là rời khỏi, cũng không thể không lo không hỏi. Cho nên, qua một thời gian, vẫn phải đi châu Phi một chuyến, bình ổn đại cục bên kia.”
“Hiểu rồi. Đúng rồi, gần đây cùng cô bên nhau thế nào?” Hà Nhật Dương đổi đề tài: “Đừng nói là cuối năm mà vẫn tính đi đó chứ?”
“Đối với chúng tôi mà nói, ở đâu ăn tết cũng như nhau!” Mạc ca bật cười, nói: “Tôi kêu người đem một thùng trứng ngỗng chuyển phát nhanh qua. Qua mấy ngày, tôi dẫn el cùng đi châu Phi.”
“Xem ra, không bao lâu nữa, tôi nên đổi thành dượng mà kêu rồi!” Hà Nhật Dương trêu đùa nói.Mạc ca ở đầu dây bên kia cười sảng khoái, chứ không phủ định điều này.Thấy Mạc ca thuận lợi giải quyết chuyện của Mạc gia trấn, cũng giải quyết chuyện của el, Hà Nhật Dương vẫn rất mừng thay cho họ.Có lẽ kết quả này là hoàn mỹ nhất.Chỉ là mình lại phải nhức đầu một thời gian rồi.Bố mẹ đã về nước, sao lại không động lòng chứ?
Nhưng, làm sao mới có thể hòa hoãn mối quan hệ cứng đờ không thể cứng hơn nữa?
Ngón tay Hà Nhật Dương gõ lấy vô lăng, cảm thấy áp lực vô cùng.Một phần là áp lực từ Tống Hà và Nhà họ Tống. Anh ấy cần nhận được sự chấp nhận của bọn trẻ, lần nữa ôm được vợ xinh và các cục cưng về nhà.Một phần áp lực khác chính là sự quay về của bố mẹ, anh ấy phải thuyết phục bà nội lần nữa chấp nhận họ.Hai áp lực này, không có cái nào nhẹ nhàng cả.Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào, áp lực cứ thế mà tăng lên, một điều khó hơn một điều.Nhưng, Hà Nhật Dương không phải là người đàn ông bình thường.Cho dù áp lực lớn hơn nữa, anh ấy vẫn phải đi đối mặt.Ai kêu anh ấy là đàn ông chứ?
Làm đàn ông không khó, khó ở sao làm người?
Hà Nhật Dương không hề đi gặp Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.Anh ấy sẽ giúp bố mẹ trở về là một chuyện, nhưng không tha thứ lại là chuyện khác.Năm đó, nếu như không phải Vưu Tâm Nguyệt dung túng Thôi Nguyệt Lam, cũng không xảy ra hậu quả thảm thiết đó.Tuy rằng chuyện đã cách bốn năm, nhưng năm đó giây phút xé lòng khi cứ phải giương mắt nhìn Tống Thanh bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống vực sâu, Hà Nhật Dương chính là cho tới giờ, mỗi khi nhớ đến cảnh đó, trái tim vẫn đau đến không thở nổi.Nổi tuyệt vọng đó, nổi đau đó. Không phải một lúc là có thể quên đi là có thể giải tỏa.Trong giây phút đó, anh ấy thật sự muốn chết cùng cô ấy.Sống không thể nào bên nhau, chết chôn cùng nhau cũng tốt.Chỉ là sau này, hai người đều có kỳ ngộ riêng của mình, cho nên mới không sao cả, chỉ là đồng thời mất trí nhớ.Ngôi mộ đó thật tà môn, gặp phải chuyện thế này cũng bình thường.Hà Nhật Dương bây giờ có chút cảm kích kỳ ngộ năm đó, tuy rằng chia xa bốn năm, vẫn có thể lần nữa gặp lại, lần nữa yêu nhau, đây chính là do ông trời thương sót.Cho nên, Hà Nhật Dương rõ biết Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lặng lẽ về nước, nhưng lại vẫn giữ im lặng.Dùng sự im lặng để bày tỏ thái độ của anh ta.Tống Thanh cùng với bọn trẻ ở nhà bận cả ngày trời, Lưu Nghĩa mới thức dậy với đôi mắt mơ màng.“Đói quá! Mọi người đang bận gì đó?” Lưu Nghĩa dụi mắt đi qua.Tống Thanh đầu cũng không ngước đáp: “Trên bàn có cơm canh, Cảnh Hòa trang viên bên kia mưới đưa sang. Mấy hôm nay, tớ có lẽ không chăm lo được chuyện cơm nước.”
Lưu Nghĩa hiếu kỳ thò cổ mà nhìn, liền nói: “Ồ, thế được, mọi người bận, tớ ăn chút gì đó.”
“Mẹ nuôi tối còn phải ra ngoài sao?” Tống Duệ ngước đầu chèn một câu hỏi.“Đúng thế.” Lưu Nghĩa gật đầu.Tống Thanh cũng không nhịn được mà hỏi: “Đêm khuya ra ngoài có việc sao?”
Lưu Nghĩa ngáp dài, nói: “Sư phụ mới mở tiệm, người ta chê sư phụ và sư huynh trông quá hung tợn, không ai dám vào làm, nên tớ đi phụ vài bữa.”
“Tiệm gì thế?” Tống Thanh không kiềm được hỏi: “Phải để cậu thức thâu đêm tăng ca?”
Sau khi Tống Thanh về đến biệt thự, liền vào trong phòng làm việc, bắt đầu vẽ bảng vẽ thiết kế.Thao tác của Tống Tử Dao cũng rất nhanh, dựa theo yêu cầu của Tống Thanh, vẽ ra bản vẽ, sau đó gửi sang.Khi Tống Thanh lấy được bảng vẽ, không kiềm được mà khen ngợi rất lâu.Kỹ năng hội họa của mẹ thật tốt!
Mấy nét là đủ sống động.Khó trách Tiểu Hà lại có nền tảng hội họa đến thế, đây đều là di truyền!
Tống Thanh dựa vào bản vẽ mà Tống Tử Dao gửi sang, bắt đầu đem mấy kiểu này thiết kế lên trên trang sức.Tống Duệ và Tống Hà mặc đồ ngủ, thò đầu thò cổ mà ở cửa nhìn hồi lâu, nói: “Mami đang vẽ gì thế?”
Tống Thanh nhìn hai đứa một cái, không kiềm được nói: “Hai con sao vẫn mặc đồ ngủ? Mẹ nuôi các con đâu?”
Tống Duệ than nhẹ một tiếng, nói: “Mẹ nuôi vẫn đang ngủ!”
Tống Thanh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Giờ mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, sao vẫn còn ngủ?”
Tống Hà chu miệng nói: “Tối qua mẹ nuôi mệt quá! Cho nên mới dậy trễ! Mami, rốt cuộc đang vẽ gì thế?”
Tống Thanh trả lời nói: “Lão phu nhân Nhà họ Hà chuẩn bị mừng sinh nhật, mami muốn thiết kế bộ trang sức tặng bà ấy! Các con có muốn cùng làm không?”
Vừa nghe là thiết kế trang sức cho Bà cụ Hà, mắt của Tống Duệ va Tống Hà đều sáng lên: “Được ạ! Chúng con cũng muốn thiết kế!”
Tống Thanh cười ngoắc ngón tay: “Các con yêu, đến đây, cùng mami thiết kế nào! Chúng ta mỗi người cho ra một bản thiết kế, sau đó cùng bắt tay vào làm, được không nào?”
“Dạ được!” Tống Duệ và Tống Hà vui vẻ mà chạy vào.Cùng mami làm việc, thật sự rất vui!
Một lớn hai nhỏ, ba cái đầu liền chụm vào nhau, phát huy tài năng của mình, cùng nhau thiết kế.Khi Hà Nhật Dương đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng ấm áp này.Hà Nhật Dương lấy điện thoại ra chụp lại cảnh ba người cùng thiết kế, gửi cho Bà cụ Hà.Bà cụ Hà nhìn thấy hình mà Hà Nhật Dương gửi sang, thích không muốn buông tay luôn.Bộ trang sức này chưa làm ra, Bà cụ Hà đã quyết định rồi, đại thọ hôm đó, sẽ đeo tác phẩm của bọn nhỏ!
Đối với Bà cụ Hà mà nói, tâm ý quan trọng hơn bất cứ gì khác!
Đặc biệt là phần tâm ý này lại là tác phẩm của cháu dâu bà ưng ý nhất và cháu chắt của bà.
Hà Nhật Dương lặng lẽ rời khỏi biệt thự, về đến Cảnh Hòa trang viên, đến thư phòng, mở ra chiếc hộp mà Trình Thiên Cát gửi tới.Lần trước đem về, Hà Nhật Dương mãi không mở ra.Anh ấy mãi không biết nên dùng tâm trạng gì để mở chiếc hộp này.Là lòng đầy nút thắt? Hay là một vẻ bình thản?
Xảy ra nhiều chuyện như thế, làm sao mà có thể bình thản?
Nhưng giọt máu đào hơn ao nước lã, thì làm sao mà mãi canh cánh trong lòng cho được?
Cho đến khi nhìn thấy hình ảnh Tống Thanh cùng con trẻ bên nhau ngọt ngào, Hà Nhật Dương liền nghĩ đến thời gian lúc còn nhỏ mình bên cạnh bố mẹ.Từng có khoảng thời gian, anh ấy cũng được sự bảo bọc của bố mẹ mà lớn lên!
Cho dù họ trăm sai ngàn sai, nói cho cùng họ đối với con cái vẫn là thật lòng thật dạ.Hà Nhật Dương than nhẹ một tiếng, khẽ mở chiếc hộp ra.Trong hộp đựng đầy mấy hộp nhỏ được đóng gói nghiêm ngặt, trên đó đều dán kèm tấm hướng dẫn sử dụng.Đây toàn là những đồ có ích cho chức năng cơ thể con người mà Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đã tìm khắp mọi nơi trên thế giới.Không cần nói, những thứ này đều cho Bà cụ Hà.Trước đây, đều là lấy danh nghĩa Hà Nhật Dương tặng cho Bà cụ Hà.Từ sau khi bốn năm trước xảy ra những chuyện đó, Hà Nhật Dương không giúp tặng quà nữa, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt chỉ có thể tặng đến trước mặt Bà cụ Hà, nhưng lại bị vứt ra hết.Lần này, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lần nữa nhờ đến trước mặt Hà Nhật Dương.Hà Nhật Dương nhìn những món đồ trong thùng, ánh mắt liền phức tạp.Hà Nhật Dương gọi vào số điện thoại của Trình Thiên Cát: “Có thể nói chuyện không?”
“Tất nhiên.” Trình Thiên Cát trả lời: “Tôi ở quán trà Cát Tường trên đường N.”
Hà Nhật Dương rất nhanh xuất hiện trước cửa quán trà Cát Tường.Chỗ này đúng thật là không dễ kiếm, nếu như không có GPS, Hà Nhật Dương cũng không biết ở đây có một quán trà.Quán trà rất vắng, cả người phục vụ cũng không có.Lần ra ngoài này của Hà Nhật Dương, không đem theo bất cứ ai, một mình cứ chầm chậm đi lên trên.Đi trên cầu thang bằng gỗ đỏ, xoay tròn mà lên.Hai bên tường trồng lấy mấy cây dây leo um tùm, tỏ ra tràn đầy sức sống.Hà Nhật Dương từng bước một bước lên cầu thang, khi đến lầu ba, ở vị trí góc khuất nhìn thấy Trình Thiên Cát.Bên đó làm thành thảm ngồi tatami kiểu Nhật, dựa vào kệ bày trí gần góc tường, tao nhã lại sinh động.Hơi nước cuồn cuộn, cá bơi tinh nghịch.Với vẻ sức sống ngập tràn.Hà Nhật Dương tháo giày ra, đi qua đó, ngồi xếp đối diện Trình Thiên Cát.Trình Thiên Cát làm nóng ly trà, châm một ly cho Hà Nhật Dương: “Cậu cuối cùng cũng đến tìm tôi.”
Mắt phượng Hà Nhật Dương nhấp nháy: “Cậu sớm biết được, có phải không?”
“Cho nên tôi đợi cậu ở đây rất lâu.” Trình Thiên Cát đặt ấm trà trên tay xuống, nhìn chằm chằm Hà Nhật Dương: “Thực ra tôi không nói, cậu cũng nên đoán được. Bố mẹ cậu thực ra đã về nước.”
Tuy rằng thực sự đã đoán được, nhưng nghe Trình Thiên Cát nói như thế, sắc mặt Hà Nhật Dương vẫn có chút thay đổi!
“Tổng giám đốc Hà, cậu hôm nay đến đây, không thể nào chỉ để tán gẩu trò chuyện với tôi chứ?” Trình Thiên Cát tiếp tục nhìn chằm chằm Hà Nhật Dương, sóng mắt cứ nhấp nháy.“Tất nhiên là không phải.” Mắt phượng Hà Nhật Dương khẽ nhướng, sau đó liền chèn lại, đưa ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm, đè xuống cảm xúc trong lòng, mới mở miệng nói: “Về lúc nào thế? Tại sao lần này tôi lại không nhận được tin?”
“Tất nhiên là giấu hết tất cả mọi người.” Trình Thiên Cát khẽ bật cười: “Cả tôi cũng giấu.”
“Xảy ra chuyện gì?” mắt phượng Hà Nhật Dương hơi cúi, nước trà màu hổ phách, phản chiếu ra ánh mắt lấp lánh của anh ta.“Ông Hạ, muốn trở về nhà,” Trình Thiên Cát đơn giản trả lời nói: “Ông ấy đã sắp 60 rồi.”
Về nhà.Con người, tuổi tác một khi lớn, cứ muốn lá rụng về cội.Cho dù là Hà Quốc Tường người từng một lòng muốn thoát khỏi gia tộc trốn tránh trách nhiệm, khi đến tuổi 60 cuối cùng vẫn là muốn trở về.“Căn cứ của lính đánh thuê ở Châu Phi, đã giao cho thuộc hạ xử lý. Còn Vưu tỷ, từ sớm đã rời khỏi tổ chức, cũng thành tâm thành ý mà muốn trở về nhận lỗi.” Trình Thiên Cát nhỏ giọng giải thích: “Họ biết, lần trở về này có biết bao gian khó. Nhưng, lần trờ về này của họ, thực sự đã hạ quyết tâm. Tổng giám đốc Hà, họ nói cho cùng cũng là bố mẹ cậu.”
Trên mặt Hà Nhật Dương không có bất kỳ biểu cảm nào, lần nữa uống ly trà trong tay.Nhưng dù trà có ngon hơn nữa, thì lúc này uống cũng không có mùi vị gì.Sau khi tạm biệt Trình Thiên Cát, Hà Nhật Dương ở trong xe liền gọi điện cho Mạc ca, nghe lời kể của Hà Nhật Dương, Mạc ca im lặng một lúc, trả lời nói: “Đúng vậy, chuyện của căn cứ, phần lớn đều giao vào tay chúng tôi. Thực ra mấy năm trước, lão đại đã có ý nghĩ lùi về phòng tuyến số 2, mấy năm nay chờ những người kia hoàn toàn trưởng thành, mới có thể chính thức bàn giao. Tôi thân là người của lão đại, cho dù là rời khỏi, cũng không thể không lo không hỏi. Cho nên, qua một thời gian, vẫn phải đi châu Phi một chuyến, bình ổn đại cục bên kia.”
“Hiểu rồi. Đúng rồi, gần đây cùng cô bên nhau thế nào?” Hà Nhật Dương đổi đề tài: “Đừng nói là cuối năm mà vẫn tính đi đó chứ?”
“Đối với chúng tôi mà nói, ở đâu ăn tết cũng như nhau!” Mạc ca bật cười, nói: “Tôi kêu người đem một thùng trứng ngỗng chuyển phát nhanh qua. Qua mấy ngày, tôi dẫn el cùng đi châu Phi.”
“Xem ra, không bao lâu nữa, tôi nên đổi thành dượng mà kêu rồi!” Hà Nhật Dương trêu đùa nói.Mạc ca ở đầu dây bên kia cười sảng khoái, chứ không phủ định điều này.Thấy Mạc ca thuận lợi giải quyết chuyện của Mạc gia trấn, cũng giải quyết chuyện của el, Hà Nhật Dương vẫn rất mừng thay cho họ.Có lẽ kết quả này là hoàn mỹ nhất.Chỉ là mình lại phải nhức đầu một thời gian rồi.Bố mẹ đã về nước, sao lại không động lòng chứ?
Nhưng, làm sao mới có thể hòa hoãn mối quan hệ cứng đờ không thể cứng hơn nữa?
Ngón tay Hà Nhật Dương gõ lấy vô lăng, cảm thấy áp lực vô cùng.Một phần là áp lực từ Tống Hà và Nhà họ Tống. Anh ấy cần nhận được sự chấp nhận của bọn trẻ, lần nữa ôm được vợ xinh và các cục cưng về nhà.Một phần áp lực khác chính là sự quay về của bố mẹ, anh ấy phải thuyết phục bà nội lần nữa chấp nhận họ.Hai áp lực này, không có cái nào nhẹ nhàng cả.Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào, áp lực cứ thế mà tăng lên, một điều khó hơn một điều.Nhưng, Hà Nhật Dương không phải là người đàn ông bình thường.Cho dù áp lực lớn hơn nữa, anh ấy vẫn phải đi đối mặt.Ai kêu anh ấy là đàn ông chứ?
Làm đàn ông không khó, khó ở sao làm người?
Hà Nhật Dương không hề đi gặp Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.Anh ấy sẽ giúp bố mẹ trở về là một chuyện, nhưng không tha thứ lại là chuyện khác.Năm đó, nếu như không phải Vưu Tâm Nguyệt dung túng Thôi Nguyệt Lam, cũng không xảy ra hậu quả thảm thiết đó.Tuy rằng chuyện đã cách bốn năm, nhưng năm đó giây phút xé lòng khi cứ phải giương mắt nhìn Tống Thanh bị Thôi Nguyệt Lam đẩy xuống vực sâu, Hà Nhật Dương chính là cho tới giờ, mỗi khi nhớ đến cảnh đó, trái tim vẫn đau đến không thở nổi.Nổi tuyệt vọng đó, nổi đau đó. Không phải một lúc là có thể quên đi là có thể giải tỏa.Trong giây phút đó, anh ấy thật sự muốn chết cùng cô ấy.Sống không thể nào bên nhau, chết chôn cùng nhau cũng tốt.Chỉ là sau này, hai người đều có kỳ ngộ riêng của mình, cho nên mới không sao cả, chỉ là đồng thời mất trí nhớ.Ngôi mộ đó thật tà môn, gặp phải chuyện thế này cũng bình thường.Hà Nhật Dương bây giờ có chút cảm kích kỳ ngộ năm đó, tuy rằng chia xa bốn năm, vẫn có thể lần nữa gặp lại, lần nữa yêu nhau, đây chính là do ông trời thương sót.Cho nên, Hà Nhật Dương rõ biết Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lặng lẽ về nước, nhưng lại vẫn giữ im lặng.Dùng sự im lặng để bày tỏ thái độ của anh ta.Tống Thanh cùng với bọn trẻ ở nhà bận cả ngày trời, Lưu Nghĩa mới thức dậy với đôi mắt mơ màng.“Đói quá! Mọi người đang bận gì đó?” Lưu Nghĩa dụi mắt đi qua.Tống Thanh đầu cũng không ngước đáp: “Trên bàn có cơm canh, Cảnh Hòa trang viên bên kia mưới đưa sang. Mấy hôm nay, tớ có lẽ không chăm lo được chuyện cơm nước.”
Lưu Nghĩa hiếu kỳ thò cổ mà nhìn, liền nói: “Ồ, thế được, mọi người bận, tớ ăn chút gì đó.”
“Mẹ nuôi tối còn phải ra ngoài sao?” Tống Duệ ngước đầu chèn một câu hỏi.“Đúng thế.” Lưu Nghĩa gật đầu.Tống Thanh cũng không nhịn được mà hỏi: “Đêm khuya ra ngoài có việc sao?”
Lưu Nghĩa ngáp dài, nói: “Sư phụ mới mở tiệm, người ta chê sư phụ và sư huynh trông quá hung tợn, không ai dám vào làm, nên tớ đi phụ vài bữa.”
“Tiệm gì thế?” Tống Thanh không kiềm được hỏi: “Phải để cậu thức thâu đêm tăng ca?”
Bình luận facebook