Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-614
CHƯƠNG 614
Thứ hai, người làm chuyện này không phải Sùng Minh.
Sùng Minh đối với Tống Linh có tâm tư gì, thử hỏi khắp thiên hạ còn ai không biết?
Lúc Sùng Minh tuyệt vọng, vẫn đối xử với Tống Linh khoan dung độ lương, làm sao có thể lật lọng, trở về bắt cóc Tống Hà chứ?
Tuy rằng Sùng Minh gấp rút về nước như điên như rồ, hoàn toàn chứng minh hắn là người vô tội nhất.
Nếu hắn muốn bắt cóc Tống Hà, sao lại tiết hộ hành tung của mình chứ, thậm chí còn không ngại mối nguy hiểm bị bọn người Châu Âu ám sát.
Thứ ba, sẽ không phải là Hà Quốc Tường và Vưu Thẩm Nguyệt.
Bọn họ không ngu xuẩn nữa.
Về nước lần này, bọn họ cũng xem như là đã hiểu chuyện rồi, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa.
Như vậy, rốt cuộc là ai đã ra tay?
Có thể sắp đặt một cơ sở gián điệp ngầm ở nơi ở của nhà họ Hà, chuyện này chắc chắn không phải người bình thường có thể làm được.
Tin tức thứ hai từ bọn bắt cóc quả nhiên đã đến.
Đó là một hàng chữ: “Muốn Tống Hà bình an, một mình Tống Linh đến thành phố T. Tôi đưa cho anh một tấm bản đồ đường đi, phải đi theo lộ trình tuyến trên bản đồ này.”
Tống Linh lập tức đứng thẳng người: “Tôi đi.”
Tống Thanh đang run run cũng muốn đi ra ngoài.
Hà Nhật Dương liền giữ cô ấy lại: “Em không thể đi. Để anh đi.”
“Không được, anh không thể đi.” Tống Thanh cố sức lắc đầu: “Anh phải ở nhà để phụ trách việc trấn an người già của hai bên. Nhật Dương, coi như em xin anh. Đừng để bà nội và bà ngoại biết chuyện. Bà ngoại em đã sắp chín mươi rồi, Tiều Hà là vận mệnh của bà, tin tức Tiều Hà xảy ra chuyện tuyệt đối không được để bà biết, anh hiểu chứ?”
Vừa nói nước mắt Tống Thanh lập tức liền rơi xuống.
“Em là mẹ của bọn nhỏ, em không thể không đi.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Em đi rồi, có thể tùy tiện lấy cái nớ nào đó để lấy lệ. Nhưng một khi anh có một biến động nhỏ, đối phương nhất định sẽ cảnh giác. Có thể bắt Tiều Hà từ chỗ ở của nhà họ Hà, đối phương sẽ không phải là bọn cướp bình thường. Nhật Dương, đừng chọc tức bọn bắt cóc, đừng để những người đó làm tổn thương con gái chúng ta. Coi như là em xin anh.”
“Nếu đối phương đã chỉ đích anh, vậy thì anh qua đó là được rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Linh xinh cũng trở nên tái mét.
Tiều Hà là vận mệnh của Tiểu Thanh, động vào Tiều Hà, chính là muốn bức tử Tiểu Thanh.
Việc này đối với Tống Linh mà nói, tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Bởi vì, Tiểu Thanh cũng là vận mệnh của Tống Linh.
Làm tổn thương Tiểu Thanh, Tống Linh sẽ không thể chịu đựng được.“Em cũng đi.” Lưu Nghĩa đứng dậy: “Mặt của em, độ nhận ra thấp, đối phương sẽ không chú ý vào em.”
Tống Thanh kiên định nói: “Em phải đi qua đó. Em không có cách gì mà ngồi đây đợi cả. Em không đợi được.”
“Mami, con cũng đi. Con cũng muốn đi cứu em gái.” Tống Duệ cũng mở miệng nói theo.
“Không được.” Tất cả mọi người có mặt ở đó đều đồng thanh từ chối.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tống Duệ, nước mắt lại lần lượt trào ra.
“Tiểu Duệ, ngoan ngoãn ở nhà đợi. Được không?” Tống Thanh ngồi xổm xuống, ôm lấy Tống Duệ: “Mami là người vô dụng, không bảo vệ được Tiều Hà, con không thể lại có chuyện gì được. Coi như là vì mami, ngoan ngoãn ở nhà đợi tin, được không?”
Tống Duệ lập tức ôm chầm lấy cổ Tống Thanh, tủi thân khóc: “Mami, con xin lỗi. Là Tiểu Duệ không tốt. Nếu lúc ấy Tiểu Duệ không thừa nhận, có lẽ Tiều Hà cũng sẽ không tức giận như vậy.”
“Tiểu Duệ ngoan. Đối phương tới có chuẩn bị, chúng ta hoàn toàn không có cách phòng bị. Cho dù con không thừa nhận, thì cuối cùng chuyện này cũng sẽ được tiết lộ ra.” Tống Thanh an ủi Tống Duệ: “Còn nữa, con biết làm thế nào có thể giấu được bà ngoại và cố không?”
Tống Duệ khóc lắc đầu.
“Nói với họ, mami đưa Tiều Hà đi thăm hỏi người thân.” Tống Thanh nghiêm túc nâng khuôn mặt của Tống Duệ lên, lau nước mắt cho thằng bé, nói từng từ từng chữ: “Nghe hiểu rồi chứ? Tuyệt đối không được để cho họ biết chuyện Tiều Hà bị bắt cóc.”
Tống Duệ cố sức gật đầu.
Tống Thanh dùng sức bế Tống Duệ một chút, sau đó buông Tống Duệ ra, đứng thẳng người nhìn qua Tống Linh và Lưu Nghĩa, thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi. Hãy nói, một vị trưởng bối của em lâm nguy, em đưa Tiều Hà đi thăm người bệnh. Mong bà nội thứ lỗi cho em đã đi mà không từ biệt.”
Hà Nhật Dương nắm bắt được mánh khóe của Tống Thanh, muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Hà Nhật Dương lại một lần nữa bắt đầu căm ghét chính mình.
Vì sao lần nào anh cũng không bảo vệ được người mà anh quan tâm nhất?
Anh không phải là một đế vương oai phong một cõi sao?
Anh không phải người cầm quyền của đế quốc quang minh sao?
Vì sao anh lại bất lực như vậy?
“Nhật Dương, tất cả mọi thứ trong nhà đều giao cho anh cả đấy. Ổn định bà nội và bà ngoại.” Tống Thanh rơi lệ nói với Hà Nhật Dương: “Anh đừng đi đâu cả. Không được để lộ dấu vết. Bà nội và bà ngoại đều là người thông minh, đừng để rò rỉ ra manh mối gì.”
Môi Hà Nhật Dương khẽ động, dùng sức nhắm chặt mắt: “Tiểu Thanh, anh đồng ý với em, cái gì cũng đồng ý với em. Em yên tâm, nếu đôi phương dám làm tổn thương Tiều Hà, anh nhất định…”
Tống Thanh lập tức bịt miệng Hà Nhật Dương lại, kiên định nói: “Em thà rằng không trả thù, chỉ cầu mong Tiều Hà bình an trở về.”
“Được, anh đồng ý với em.” Hà Nhật Dương ôm lấy Tống Thanh: “Anh sẽ để Tiểu Hạ đi cùng em. Nhất định phải bình an đưa Tiều Hà trở về. Cho dù có tốn bao nhiêu tiền, chúng ta đều đưa.”
Tống Thanh cố sức gật gật đầu.
Tống Thanh, Lưu Nghĩa cùng Tống Linh liếc nhau, không chùn bước mà rời đi.
Hà Nhật Dương cố nén tức giận, tiếp tục truyền mệnh lệnh: “Tiểu Đông, điều tra rõ ràng xem ai đã ra tay. Quy tắc của tôi, cậu cũng đã hiểu.”
Tiểu Đông lập tức nhận lệnh: “Vâng, tổng tài. Hiện tại đang phân tích tất cả số liệu camera ở chỗ ở Hà gia, tầm nửa giờ là có thể đưa ra kết quả.”
Hà Nhật Dương tiếp tục truyền mệnh lệnh thứ hai: “Thông báo cho người của thành phố T, làm tốt công tác chuẩn bị. Cho dù là muốn cái gì: tiền, vàng, châu báu, phi cơ, hộ chiếu, tất tần tật đều không là vấn đề. Chỉ cần bọn họ bình an.”
Tiểu Thu nhận lệnh: “Vâng, tổng tài.”
“Thông báo cho Tống Ngũ, chỉ thông báo cho một mình ông ấy, nói cho ông ấy biết chuyện phát sịnh ở bên này.” Hà Nhật Dương cố hết sức để giữ bình tĩnh, truyền mệnh lệnh thứ ba: “Bên phía Tống gia cần có người thay tôi ổn định.”
Tiểu Xuân trả lời: “Hiểu rồi ạ.”
Tuyên bố xong ba mệnh lệnh này, Hà Nhật Dương lập tức ôm lấy đầu.
“Tổng tài, ngài.” Tiểu Xuân lập tức đỡ lấy Hà Nhật Dương.
“Tôi không sao.” Hà Nhật Dương khoát tay.
Hắn chỉ là tức đến máu dồn lên não.
Sống lâu như vậy, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy người nào hung hăng càn quấy như thế.
Cũng chưa từng có người nào dám “ở dưới mí mắt hắn” mà bắt cóc người.
Nếu hắn đã không sợ chết như vậy, vậy được. Cố gắng tác thành cho hắn một chút vậy.
Hà Nhật Khang từ nãy tới giờ luôn im lặng, lập tức nói: “Không ngờ lại xảy ra loại chuyện này. Ta vào xem bà nội xem sao.”
Hà Nhật Dương gật đầu, nói: “Tiệc mừng thọ vẫn tiến hành bình thường, tuyệt đối không được để cho bà nội nhìn ra mạnh mối gì.”
“Hiểu rồi.” Hà Nhật Khang gật gật đầu.
Vũ Ngọc Bình cùng Phan Thịnh, Phan Ly ở trong phòng trao đổi ánh mắt, hiện tại còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, đến bây giờ mà người bên ngoài vẫn chưa đi vào, chứng tỏ thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Hơn nữa, còn xảy ra chuyện lớn.
Sau khi ba người vây quanh Hà phu nhân náo nhiệt một hồi, Bà cụ Hà nói: “Ba cái con khỉ nhỏ này, trêu đùa cũng trêu đùa rồi, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đó. Chắc để bọn họ chờ sốt ruột rồi.”
Vũ Ngọc Bình nhanh chóng ngăn cản Bà cụ Hà, nói: “Bà nội Hạ đợi một chút, cháu có một chuyện muốn nhờ bà đây.”
“Hả? Nhờ ta?” Bà cụ Hà quả nhiên lại ngồi xuống: “Chuyện gì, chuyện gì mà phải nhờ đến ta thế?”
Thứ hai, người làm chuyện này không phải Sùng Minh.
Sùng Minh đối với Tống Linh có tâm tư gì, thử hỏi khắp thiên hạ còn ai không biết?
Lúc Sùng Minh tuyệt vọng, vẫn đối xử với Tống Linh khoan dung độ lương, làm sao có thể lật lọng, trở về bắt cóc Tống Hà chứ?
Tuy rằng Sùng Minh gấp rút về nước như điên như rồ, hoàn toàn chứng minh hắn là người vô tội nhất.
Nếu hắn muốn bắt cóc Tống Hà, sao lại tiết hộ hành tung của mình chứ, thậm chí còn không ngại mối nguy hiểm bị bọn người Châu Âu ám sát.
Thứ ba, sẽ không phải là Hà Quốc Tường và Vưu Thẩm Nguyệt.
Bọn họ không ngu xuẩn nữa.
Về nước lần này, bọn họ cũng xem như là đã hiểu chuyện rồi, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như thế nữa.
Như vậy, rốt cuộc là ai đã ra tay?
Có thể sắp đặt một cơ sở gián điệp ngầm ở nơi ở của nhà họ Hà, chuyện này chắc chắn không phải người bình thường có thể làm được.
Tin tức thứ hai từ bọn bắt cóc quả nhiên đã đến.
Đó là một hàng chữ: “Muốn Tống Hà bình an, một mình Tống Linh đến thành phố T. Tôi đưa cho anh một tấm bản đồ đường đi, phải đi theo lộ trình tuyến trên bản đồ này.”
Tống Linh lập tức đứng thẳng người: “Tôi đi.”
Tống Thanh đang run run cũng muốn đi ra ngoài.
Hà Nhật Dương liền giữ cô ấy lại: “Em không thể đi. Để anh đi.”
“Không được, anh không thể đi.” Tống Thanh cố sức lắc đầu: “Anh phải ở nhà để phụ trách việc trấn an người già của hai bên. Nhật Dương, coi như em xin anh. Đừng để bà nội và bà ngoại biết chuyện. Bà ngoại em đã sắp chín mươi rồi, Tiều Hà là vận mệnh của bà, tin tức Tiều Hà xảy ra chuyện tuyệt đối không được để bà biết, anh hiểu chứ?”
Vừa nói nước mắt Tống Thanh lập tức liền rơi xuống.
“Em là mẹ của bọn nhỏ, em không thể không đi.” Tống Thanh tiếp tục nói: “Em đi rồi, có thể tùy tiện lấy cái nớ nào đó để lấy lệ. Nhưng một khi anh có một biến động nhỏ, đối phương nhất định sẽ cảnh giác. Có thể bắt Tiều Hà từ chỗ ở của nhà họ Hà, đối phương sẽ không phải là bọn cướp bình thường. Nhật Dương, đừng chọc tức bọn bắt cóc, đừng để những người đó làm tổn thương con gái chúng ta. Coi như là em xin anh.”
“Nếu đối phương đã chỉ đích anh, vậy thì anh qua đó là được rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Linh xinh cũng trở nên tái mét.
Tiều Hà là vận mệnh của Tiểu Thanh, động vào Tiều Hà, chính là muốn bức tử Tiểu Thanh.
Việc này đối với Tống Linh mà nói, tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Bởi vì, Tiểu Thanh cũng là vận mệnh của Tống Linh.
Làm tổn thương Tiểu Thanh, Tống Linh sẽ không thể chịu đựng được.“Em cũng đi.” Lưu Nghĩa đứng dậy: “Mặt của em, độ nhận ra thấp, đối phương sẽ không chú ý vào em.”
Tống Thanh kiên định nói: “Em phải đi qua đó. Em không có cách gì mà ngồi đây đợi cả. Em không đợi được.”
“Mami, con cũng đi. Con cũng muốn đi cứu em gái.” Tống Duệ cũng mở miệng nói theo.
“Không được.” Tất cả mọi người có mặt ở đó đều đồng thanh từ chối.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Tống Duệ, nước mắt lại lần lượt trào ra.
“Tiểu Duệ, ngoan ngoãn ở nhà đợi. Được không?” Tống Thanh ngồi xổm xuống, ôm lấy Tống Duệ: “Mami là người vô dụng, không bảo vệ được Tiều Hà, con không thể lại có chuyện gì được. Coi như là vì mami, ngoan ngoãn ở nhà đợi tin, được không?”
Tống Duệ lập tức ôm chầm lấy cổ Tống Thanh, tủi thân khóc: “Mami, con xin lỗi. Là Tiểu Duệ không tốt. Nếu lúc ấy Tiểu Duệ không thừa nhận, có lẽ Tiều Hà cũng sẽ không tức giận như vậy.”
“Tiểu Duệ ngoan. Đối phương tới có chuẩn bị, chúng ta hoàn toàn không có cách phòng bị. Cho dù con không thừa nhận, thì cuối cùng chuyện này cũng sẽ được tiết lộ ra.” Tống Thanh an ủi Tống Duệ: “Còn nữa, con biết làm thế nào có thể giấu được bà ngoại và cố không?”
Tống Duệ khóc lắc đầu.
“Nói với họ, mami đưa Tiều Hà đi thăm hỏi người thân.” Tống Thanh nghiêm túc nâng khuôn mặt của Tống Duệ lên, lau nước mắt cho thằng bé, nói từng từ từng chữ: “Nghe hiểu rồi chứ? Tuyệt đối không được để cho họ biết chuyện Tiều Hà bị bắt cóc.”
Tống Duệ cố sức gật đầu.
Tống Thanh dùng sức bế Tống Duệ một chút, sau đó buông Tống Duệ ra, đứng thẳng người nhìn qua Tống Linh và Lưu Nghĩa, thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta sẽ đi. Hãy nói, một vị trưởng bối của em lâm nguy, em đưa Tiều Hà đi thăm người bệnh. Mong bà nội thứ lỗi cho em đã đi mà không từ biệt.”
Hà Nhật Dương nắm bắt được mánh khóe của Tống Thanh, muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Hà Nhật Dương lại một lần nữa bắt đầu căm ghét chính mình.
Vì sao lần nào anh cũng không bảo vệ được người mà anh quan tâm nhất?
Anh không phải là một đế vương oai phong một cõi sao?
Anh không phải người cầm quyền của đế quốc quang minh sao?
Vì sao anh lại bất lực như vậy?
“Nhật Dương, tất cả mọi thứ trong nhà đều giao cho anh cả đấy. Ổn định bà nội và bà ngoại.” Tống Thanh rơi lệ nói với Hà Nhật Dương: “Anh đừng đi đâu cả. Không được để lộ dấu vết. Bà nội và bà ngoại đều là người thông minh, đừng để rò rỉ ra manh mối gì.”
Môi Hà Nhật Dương khẽ động, dùng sức nhắm chặt mắt: “Tiểu Thanh, anh đồng ý với em, cái gì cũng đồng ý với em. Em yên tâm, nếu đôi phương dám làm tổn thương Tiều Hà, anh nhất định…”
Tống Thanh lập tức bịt miệng Hà Nhật Dương lại, kiên định nói: “Em thà rằng không trả thù, chỉ cầu mong Tiều Hà bình an trở về.”
“Được, anh đồng ý với em.” Hà Nhật Dương ôm lấy Tống Thanh: “Anh sẽ để Tiểu Hạ đi cùng em. Nhất định phải bình an đưa Tiều Hà trở về. Cho dù có tốn bao nhiêu tiền, chúng ta đều đưa.”
Tống Thanh cố sức gật gật đầu.
Tống Thanh, Lưu Nghĩa cùng Tống Linh liếc nhau, không chùn bước mà rời đi.
Hà Nhật Dương cố nén tức giận, tiếp tục truyền mệnh lệnh: “Tiểu Đông, điều tra rõ ràng xem ai đã ra tay. Quy tắc của tôi, cậu cũng đã hiểu.”
Tiểu Đông lập tức nhận lệnh: “Vâng, tổng tài. Hiện tại đang phân tích tất cả số liệu camera ở chỗ ở Hà gia, tầm nửa giờ là có thể đưa ra kết quả.”
Hà Nhật Dương tiếp tục truyền mệnh lệnh thứ hai: “Thông báo cho người của thành phố T, làm tốt công tác chuẩn bị. Cho dù là muốn cái gì: tiền, vàng, châu báu, phi cơ, hộ chiếu, tất tần tật đều không là vấn đề. Chỉ cần bọn họ bình an.”
Tiểu Thu nhận lệnh: “Vâng, tổng tài.”
“Thông báo cho Tống Ngũ, chỉ thông báo cho một mình ông ấy, nói cho ông ấy biết chuyện phát sịnh ở bên này.” Hà Nhật Dương cố hết sức để giữ bình tĩnh, truyền mệnh lệnh thứ ba: “Bên phía Tống gia cần có người thay tôi ổn định.”
Tiểu Xuân trả lời: “Hiểu rồi ạ.”
Tuyên bố xong ba mệnh lệnh này, Hà Nhật Dương lập tức ôm lấy đầu.
“Tổng tài, ngài.” Tiểu Xuân lập tức đỡ lấy Hà Nhật Dương.
“Tôi không sao.” Hà Nhật Dương khoát tay.
Hắn chỉ là tức đến máu dồn lên não.
Sống lâu như vậy, nhưng từ trước tới nay chưa từng thấy người nào hung hăng càn quấy như thế.
Cũng chưa từng có người nào dám “ở dưới mí mắt hắn” mà bắt cóc người.
Nếu hắn đã không sợ chết như vậy, vậy được. Cố gắng tác thành cho hắn một chút vậy.
Hà Nhật Khang từ nãy tới giờ luôn im lặng, lập tức nói: “Không ngờ lại xảy ra loại chuyện này. Ta vào xem bà nội xem sao.”
Hà Nhật Dương gật đầu, nói: “Tiệc mừng thọ vẫn tiến hành bình thường, tuyệt đối không được để cho bà nội nhìn ra mạnh mối gì.”
“Hiểu rồi.” Hà Nhật Khang gật gật đầu.
Vũ Ngọc Bình cùng Phan Thịnh, Phan Ly ở trong phòng trao đổi ánh mắt, hiện tại còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, đến bây giờ mà người bên ngoài vẫn chưa đi vào, chứng tỏ thật sự đã xảy ra chuyện rồi.
Hơn nữa, còn xảy ra chuyện lớn.
Sau khi ba người vây quanh Hà phu nhân náo nhiệt một hồi, Bà cụ Hà nói: “Ba cái con khỉ nhỏ này, trêu đùa cũng trêu đùa rồi, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn chút gì đó. Chắc để bọn họ chờ sốt ruột rồi.”
Vũ Ngọc Bình nhanh chóng ngăn cản Bà cụ Hà, nói: “Bà nội Hạ đợi một chút, cháu có một chuyện muốn nhờ bà đây.”
“Hả? Nhờ ta?” Bà cụ Hà quả nhiên lại ngồi xuống: “Chuyện gì, chuyện gì mà phải nhờ đến ta thế?”
Bình luận facebook