Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-622
CHƯƠNG 622
Lúc này Hà Nhật Dương mới hự một tiếng, thả ông chủ Kim ra.
Ông chủ Kim như một con cá mắm khô, quỳ dưới đất, những tiếng thở hổn hển nghe rất rõ.
Những giọt mồ hôi sau lưng, đã làm áo ông ướt sũng, hồn cũng không biết bay đi đâu rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Hà Nhật Dương lại đến đây?
Chẳng phải Phương Khanh Hân đã nói, sẽ không để lại một dấu vết gì mà?
Tống Linh loạng choạng bước xuống từ máy bay, nhìn thấy Hà Nhật Dương, liền hỏi: “Tiểu Thanh và trẻ con đâu rồi? Họ đang ở đâu rồi?”
Nhắc đến Tống Thanh và Tống Hà, sát khí trong đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương càng rõ rệt hơn.
Anh quay lưng đá thật mạnh vào ông chủ Kim.
Bụp bụp, ông chủ kim giờ đã như con cá mắm, bị Hà Nhật Dương một chân đá bay lên, như đá một cái giẻ rách, nằm bẹp xuống đất, sắp đứt hơi đến nơi!
Lực chiến đấu của Hà Nhật Dương, rất là mạnh. Cú đá này, anh đã dè chừng, nếu không, một cú đá thôi đã đủ khiến ông chủ Kim chết ngay tại chỗ.
Tống Linh thấy Hà Nhật Dương không nói gì, càng trở nên sốt ruột, anh gần như sắp phát điên đến nơi: “cậu nói đi nào? Tiểu Thanh và Tiểu Hà đâu? Tôi đã đồng ý trao đổi với họ, họ nhận lời với tôi sẽ thả mọi người ra mà!”
Nhìn vẻ điên rồ của Tống Linh, Vũ Ngọc Bình liền ra kéo lấy Tống Linh: “tên khốn đó không giữ lời, ép họ nhảy xuống vực hết rồi!”
“A!” Tống Linh khụy xuống, anh dựa người vào lan can, mãi chưa hoàn hồn trở lại, khuôn mặt đẹp của anh, một màu trắng bạch.
“Đừng vội, họ chỉ là mất tích thôi, vẫn chưa.” Vũ Ngọc Bình vốn định an ủi Tống Linh, nhưng những lời an ủi này, anh thật sự không thể nói tiếp được nữa.
Vũ Ngọc Bình cũng nổi cơn thịnh nộ, anh đạp thật mạnh vào lốp xe của chiếc xe ngay bên cạnh.
Thời gian đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi, họ còn chưa có một chút tin tức gì!
Phan Thịnh Phan Ly là hai người tỉnh táo nhất, họ kể lại một lần toàn bộ sự việc cho Tống Linh nghe.
Tống Linh luôn mồm nói: “tôi phải đến đó xem sao, tôi phải đi tìm họ!”
“Cùng đi nào!” đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương trầm xuống, anh quay sang nói với Tiểu Xuân và Tiểu Đông: “chỗ này giao cho các cậu xử lý, tất cả chúng ta đi tìm người! Đi nào!”
Hà Nhật Dương luôn độc đoán như vậy.
Khí thế hừng hực đến giết người, sau khi giết xong quay đầu đi luôn.
Vấn đề nằm ở chỗ, không ai dám ngăn cản anh!
Nếu Sùng Minh không làm được việc này, thì hãy chờ chinh phục lệnh truy sát đi, sau đó sẽ là những đòn phản kích dài dằng dặc.
Nhưng Hà Nhật Dương không cần.
Anh chỉ cần giao dịch tốt là được.
Chính phủ Malaysia thật sự cần nhất tên chư hầu như ông chủ Kim này.Chỉ cần Hà Nhật Dương thích, lúc nào anh cũng có thể đào tạo vô số chư hầu!
Đây chính giai dịch.
Cuộc đời đúng là hiện thực như vậy đấy.
Ông chủ Kim cậy mình là trư hầu một phương, dám làm mây làm gió.
Trước đây vì địa vị ông ta đặc biệt, cũng vì sự đặc thù của đảo Sabah, cho nên, ông chủ Kim càng ngày càng vênh váo.
Ông ta ở Malaysia có vênh váo đến đâu cũng ok, nhưng dám vênh váo đến tận nước ta, tức là tự tìm đến cái chết rồi.
Bây giờ ông ta cả gan đến nỗi, dám đồng ý lời đề nghị của Phương Khanh Hân, bắt cóc Tống Hà, làm hại Tống Thanh và Lưu Nghĩa, còn dám đưa Tống Linh sang tận Malaysia.
Thật sự đã gây ra chuyện lớn rồi.
Giờ đây, chính phủ Malaysia hoàn toàn làm ngơ trước việc ông chủ Kim bị nhổ rễ tận gốc, Hà Nhật Dương cũng rất biết dâng hoa kính phật, anh mang lại cho chính phủ Malaysia rất nhiều lợi ích.
Mọi người ai nấy đều vui vẻ, người khổ duy nhất chính là ông chủ Kim.
Tiểu Thu và Tiểu Đông ở lại xử lý vấn đề còn lại của ông chủ Kim, Tiểu Xuân theo Hà Nhật Dương, cùng những người khác, tất cả chuyển hướng đến thành phố t.
Đến địa điểm xảy ra chuyện. Cả ngọn núi đã tụ tập rất đông người.
Trình Thiên Cát đang chỉ huy các đội tiến hành tìm kiếm.
Nhìn nét mặt anh ta, là biết tình hình không khả quan lắm.
Trình Thiên Cát vừa nhìn thấy Hà Nhật Dương, lập tức nói: “đã sử dụng các máy móc thăm dò tiến hành tìm kiếm rồi, không phát hiện bất kỳ thi thể nào, ở đây không có các loại cá hung hăng to lớn như cá sấu, vì vậy có thể nhận định bốn người họ tạm thời an toàn. Nhưng, con sông này nước chảy quá mạnh, có thể họ sẽ bị sóng đánh trôi dạt vào những nơi khác nhau. Vùng hạ lưu rất rộng, với lại đường rẽ rất nhiều, dựa vào mấy người này rất khó tìm kiếm được hết các nơi. Tôi đề nghị mời bố mẹ anh đến giúp đỡ, họ có rất nhiều kinh nghiệm.”
Hà Nhật Dương lập tức gật đầu: “được.”
Trình Thiên Cát lập tức gọi điện thoại quốc tế cho Hà Quốc Tường, Hà Quốc Tường vừa nghe xong câu chuyện, không nói nhiều lời đã lập tức điều động người qua hỗ trợ.
Hà Nhật Dương không thể ở lại đây quá lâu, anh còn phải trở về Hà gia để chủ trì đại cục.
Hà Nhật Dương ngẩn ngơ đứng trước nơi Tống Thanh đã nhảy xuống, trong đầu anh rối bời một mớ hỗn độn.
Bốn năm trước, khi ở cổ mộ, Tống Thanh bị Vưu Tâm Nguyệt đẩy xuống.
Nhưng giờ đây, cô đứng ở vị trí này, vì muốn sống sót mà chủ động nhảy xuống.
Tuy nguyên nhân có khác nhau, nhưng kết cục lại giống nhau đến thế.
Lần trước anh còn có thể nhảy xuống cùng cô, nhưng lần này, chỉ có thể mở mắt đứng ở đây, chỉ có thể chờ đợi, chờ tin cô bình an trở về.
Hà Nhật Dương trong mắt mọi người, không gì là không làm được, nhưng đến vợ con mình còn không bảo vệ nổi nữa.
Đế Vương này còn có ý nghĩa gì nữa.
Tống Linh cũng đứng bên vách núi, nhìn dấu vết cành cây bị gãy.
Khi anh nghe nói Sùng Minh ôm Tống Hà nhảy xuống, lòng Tống Linh tự nhiên run lên.
Sùng Minh vì anh, không màng để lộ thân phận của mình, thậm chí không dẫn theo một người nào bên cạnh, đã đến đây rồi.
Tấm chân tình này, làm sao có thể cảm ơn được hết?
Sùng Minh, hãy sống sót thật tốt.
Hãy dẫn theo Tiểu Hà sống sót thật tốt.
Chờ khi anh trở về, em sẽ thực hiện lời hứa của mình!
Vũ Ngọc Bình cũng đi đến đó, anh ngồi gục xuống đất, nhìn những con sóng đánh mạnh dưới chân, cứ thể ngẩn ngơ.
Anh không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Nghĩa của anh lúc nhảy xuống với tâm trạng như thế nào.
Giây phút khi cô nhảy xuống, có phải đã xác định sẽ chết không?
Trong giây phút cô cận kề với cái chết, có từng nghĩ đến mình không?
Giờ này cô đang ở đâu?
Nỗi nhớ nhung, sự bất an, sự bàng hoàng, sự giằng co, còn có cả sự hối hận và cả lời xin lỗi sâu sắc nữa.
Vũ Ngọc Bình đưa tay ấn vào lồng ngực, chỗ này rất đau rất đau.
Nếu không phải vì anh từng trăng hoa đa tình, có lẽ bây giờ sẽ có một kết cục khác hơn không?
Nếu lúc đó anh từ trối minh bạch với Phương Khanh Hân, vậy có phải hôm nay sẽ không xảy ra những chuyện này không?
Nhưng, trên thế gian này tất cả đều có thể, duy nhất thời gian không thể trở lại.
Trời bắt đầu tối dần.
Ba người đàn ông đứng ở đó, mỗi người một nỗi tâm sự.
Không ai qua đó làm phiền họ.
Hãy cứ để họ ngẩn ngơ ở đó một lúc đi.
Đến lúc trời đã tối hẳn trăng sao đã hiện lên, Hà Nhật Dương mới từ từ mở lời: “chúng ta về nhà thôi. Chúng ta còn phải ổn định gia đình nữa. Tống Linh, Tống gia giao cho anh đấy. Bà ngoại đã gần 90 tuổi rồi, nếu để bà biết Tiểu Thanh và Tiểu Hà xảy ra chuyện, chắc chắn bà sẽ không chịu nổi đâu. Tiểu Thanh trước lúc đi, đã dặn dò rất cẩn thận, nhất định phải bảo mật. Chúng ta không thể để Tiểu Thanh lo lắng.”
“Anh biết rồi.” Tống Linh gật đầu: “chúng ta thống nhất cách nói. Thật ra, có thể giấu được bao lâu đây?”
“Giấu được một ngày hay một ngày.” Hà Nhật Dương trả lời, quay sang nhìn Vũ Ngọc Bình: “bên bố mẹ nuôi, tạm thời cũng giấu đi. chuyện này, càng ít người biết càng tốt.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu, thẫn thờ đôi mắt đào hoa.
Bốn năm trước, có lẽ anh chưa hiểu được nỗi đau Hà Nhật Dương và Tống Thanh khi rời xa nhau.
Nhưng giờ đây, anh thật sự nếm mùi rồi.
Lúc này Hà Nhật Dương mới hự một tiếng, thả ông chủ Kim ra.
Ông chủ Kim như một con cá mắm khô, quỳ dưới đất, những tiếng thở hổn hển nghe rất rõ.
Những giọt mồ hôi sau lưng, đã làm áo ông ướt sũng, hồn cũng không biết bay đi đâu rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Hà Nhật Dương lại đến đây?
Chẳng phải Phương Khanh Hân đã nói, sẽ không để lại một dấu vết gì mà?
Tống Linh loạng choạng bước xuống từ máy bay, nhìn thấy Hà Nhật Dương, liền hỏi: “Tiểu Thanh và trẻ con đâu rồi? Họ đang ở đâu rồi?”
Nhắc đến Tống Thanh và Tống Hà, sát khí trong đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương càng rõ rệt hơn.
Anh quay lưng đá thật mạnh vào ông chủ Kim.
Bụp bụp, ông chủ kim giờ đã như con cá mắm, bị Hà Nhật Dương một chân đá bay lên, như đá một cái giẻ rách, nằm bẹp xuống đất, sắp đứt hơi đến nơi!
Lực chiến đấu của Hà Nhật Dương, rất là mạnh. Cú đá này, anh đã dè chừng, nếu không, một cú đá thôi đã đủ khiến ông chủ Kim chết ngay tại chỗ.
Tống Linh thấy Hà Nhật Dương không nói gì, càng trở nên sốt ruột, anh gần như sắp phát điên đến nơi: “cậu nói đi nào? Tiểu Thanh và Tiểu Hà đâu? Tôi đã đồng ý trao đổi với họ, họ nhận lời với tôi sẽ thả mọi người ra mà!”
Nhìn vẻ điên rồ của Tống Linh, Vũ Ngọc Bình liền ra kéo lấy Tống Linh: “tên khốn đó không giữ lời, ép họ nhảy xuống vực hết rồi!”
“A!” Tống Linh khụy xuống, anh dựa người vào lan can, mãi chưa hoàn hồn trở lại, khuôn mặt đẹp của anh, một màu trắng bạch.
“Đừng vội, họ chỉ là mất tích thôi, vẫn chưa.” Vũ Ngọc Bình vốn định an ủi Tống Linh, nhưng những lời an ủi này, anh thật sự không thể nói tiếp được nữa.
Vũ Ngọc Bình cũng nổi cơn thịnh nộ, anh đạp thật mạnh vào lốp xe của chiếc xe ngay bên cạnh.
Thời gian đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi, họ còn chưa có một chút tin tức gì!
Phan Thịnh Phan Ly là hai người tỉnh táo nhất, họ kể lại một lần toàn bộ sự việc cho Tống Linh nghe.
Tống Linh luôn mồm nói: “tôi phải đến đó xem sao, tôi phải đi tìm họ!”
“Cùng đi nào!” đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương trầm xuống, anh quay sang nói với Tiểu Xuân và Tiểu Đông: “chỗ này giao cho các cậu xử lý, tất cả chúng ta đi tìm người! Đi nào!”
Hà Nhật Dương luôn độc đoán như vậy.
Khí thế hừng hực đến giết người, sau khi giết xong quay đầu đi luôn.
Vấn đề nằm ở chỗ, không ai dám ngăn cản anh!
Nếu Sùng Minh không làm được việc này, thì hãy chờ chinh phục lệnh truy sát đi, sau đó sẽ là những đòn phản kích dài dằng dặc.
Nhưng Hà Nhật Dương không cần.
Anh chỉ cần giao dịch tốt là được.
Chính phủ Malaysia thật sự cần nhất tên chư hầu như ông chủ Kim này.Chỉ cần Hà Nhật Dương thích, lúc nào anh cũng có thể đào tạo vô số chư hầu!
Đây chính giai dịch.
Cuộc đời đúng là hiện thực như vậy đấy.
Ông chủ Kim cậy mình là trư hầu một phương, dám làm mây làm gió.
Trước đây vì địa vị ông ta đặc biệt, cũng vì sự đặc thù của đảo Sabah, cho nên, ông chủ Kim càng ngày càng vênh váo.
Ông ta ở Malaysia có vênh váo đến đâu cũng ok, nhưng dám vênh váo đến tận nước ta, tức là tự tìm đến cái chết rồi.
Bây giờ ông ta cả gan đến nỗi, dám đồng ý lời đề nghị của Phương Khanh Hân, bắt cóc Tống Hà, làm hại Tống Thanh và Lưu Nghĩa, còn dám đưa Tống Linh sang tận Malaysia.
Thật sự đã gây ra chuyện lớn rồi.
Giờ đây, chính phủ Malaysia hoàn toàn làm ngơ trước việc ông chủ Kim bị nhổ rễ tận gốc, Hà Nhật Dương cũng rất biết dâng hoa kính phật, anh mang lại cho chính phủ Malaysia rất nhiều lợi ích.
Mọi người ai nấy đều vui vẻ, người khổ duy nhất chính là ông chủ Kim.
Tiểu Thu và Tiểu Đông ở lại xử lý vấn đề còn lại của ông chủ Kim, Tiểu Xuân theo Hà Nhật Dương, cùng những người khác, tất cả chuyển hướng đến thành phố t.
Đến địa điểm xảy ra chuyện. Cả ngọn núi đã tụ tập rất đông người.
Trình Thiên Cát đang chỉ huy các đội tiến hành tìm kiếm.
Nhìn nét mặt anh ta, là biết tình hình không khả quan lắm.
Trình Thiên Cát vừa nhìn thấy Hà Nhật Dương, lập tức nói: “đã sử dụng các máy móc thăm dò tiến hành tìm kiếm rồi, không phát hiện bất kỳ thi thể nào, ở đây không có các loại cá hung hăng to lớn như cá sấu, vì vậy có thể nhận định bốn người họ tạm thời an toàn. Nhưng, con sông này nước chảy quá mạnh, có thể họ sẽ bị sóng đánh trôi dạt vào những nơi khác nhau. Vùng hạ lưu rất rộng, với lại đường rẽ rất nhiều, dựa vào mấy người này rất khó tìm kiếm được hết các nơi. Tôi đề nghị mời bố mẹ anh đến giúp đỡ, họ có rất nhiều kinh nghiệm.”
Hà Nhật Dương lập tức gật đầu: “được.”
Trình Thiên Cát lập tức gọi điện thoại quốc tế cho Hà Quốc Tường, Hà Quốc Tường vừa nghe xong câu chuyện, không nói nhiều lời đã lập tức điều động người qua hỗ trợ.
Hà Nhật Dương không thể ở lại đây quá lâu, anh còn phải trở về Hà gia để chủ trì đại cục.
Hà Nhật Dương ngẩn ngơ đứng trước nơi Tống Thanh đã nhảy xuống, trong đầu anh rối bời một mớ hỗn độn.
Bốn năm trước, khi ở cổ mộ, Tống Thanh bị Vưu Tâm Nguyệt đẩy xuống.
Nhưng giờ đây, cô đứng ở vị trí này, vì muốn sống sót mà chủ động nhảy xuống.
Tuy nguyên nhân có khác nhau, nhưng kết cục lại giống nhau đến thế.
Lần trước anh còn có thể nhảy xuống cùng cô, nhưng lần này, chỉ có thể mở mắt đứng ở đây, chỉ có thể chờ đợi, chờ tin cô bình an trở về.
Hà Nhật Dương trong mắt mọi người, không gì là không làm được, nhưng đến vợ con mình còn không bảo vệ nổi nữa.
Đế Vương này còn có ý nghĩa gì nữa.
Tống Linh cũng đứng bên vách núi, nhìn dấu vết cành cây bị gãy.
Khi anh nghe nói Sùng Minh ôm Tống Hà nhảy xuống, lòng Tống Linh tự nhiên run lên.
Sùng Minh vì anh, không màng để lộ thân phận của mình, thậm chí không dẫn theo một người nào bên cạnh, đã đến đây rồi.
Tấm chân tình này, làm sao có thể cảm ơn được hết?
Sùng Minh, hãy sống sót thật tốt.
Hãy dẫn theo Tiểu Hà sống sót thật tốt.
Chờ khi anh trở về, em sẽ thực hiện lời hứa của mình!
Vũ Ngọc Bình cũng đi đến đó, anh ngồi gục xuống đất, nhìn những con sóng đánh mạnh dưới chân, cứ thể ngẩn ngơ.
Anh không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Nghĩa của anh lúc nhảy xuống với tâm trạng như thế nào.
Giây phút khi cô nhảy xuống, có phải đã xác định sẽ chết không?
Trong giây phút cô cận kề với cái chết, có từng nghĩ đến mình không?
Giờ này cô đang ở đâu?
Nỗi nhớ nhung, sự bất an, sự bàng hoàng, sự giằng co, còn có cả sự hối hận và cả lời xin lỗi sâu sắc nữa.
Vũ Ngọc Bình đưa tay ấn vào lồng ngực, chỗ này rất đau rất đau.
Nếu không phải vì anh từng trăng hoa đa tình, có lẽ bây giờ sẽ có một kết cục khác hơn không?
Nếu lúc đó anh từ trối minh bạch với Phương Khanh Hân, vậy có phải hôm nay sẽ không xảy ra những chuyện này không?
Nhưng, trên thế gian này tất cả đều có thể, duy nhất thời gian không thể trở lại.
Trời bắt đầu tối dần.
Ba người đàn ông đứng ở đó, mỗi người một nỗi tâm sự.
Không ai qua đó làm phiền họ.
Hãy cứ để họ ngẩn ngơ ở đó một lúc đi.
Đến lúc trời đã tối hẳn trăng sao đã hiện lên, Hà Nhật Dương mới từ từ mở lời: “chúng ta về nhà thôi. Chúng ta còn phải ổn định gia đình nữa. Tống Linh, Tống gia giao cho anh đấy. Bà ngoại đã gần 90 tuổi rồi, nếu để bà biết Tiểu Thanh và Tiểu Hà xảy ra chuyện, chắc chắn bà sẽ không chịu nổi đâu. Tiểu Thanh trước lúc đi, đã dặn dò rất cẩn thận, nhất định phải bảo mật. Chúng ta không thể để Tiểu Thanh lo lắng.”
“Anh biết rồi.” Tống Linh gật đầu: “chúng ta thống nhất cách nói. Thật ra, có thể giấu được bao lâu đây?”
“Giấu được một ngày hay một ngày.” Hà Nhật Dương trả lời, quay sang nhìn Vũ Ngọc Bình: “bên bố mẹ nuôi, tạm thời cũng giấu đi. chuyện này, càng ít người biết càng tốt.”
Vũ Ngọc Bình gật đầu, thẫn thờ đôi mắt đào hoa.
Bốn năm trước, có lẽ anh chưa hiểu được nỗi đau Hà Nhật Dương và Tống Thanh khi rời xa nhau.
Nhưng giờ đây, anh thật sự nếm mùi rồi.
Bình luận facebook