Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-654
CHƯƠNG 654
Trái tim của Tống Thanh lập tức co rụt lại.
Chuyện quan trọng gì đây?
Liên quan tới ai?
Thật phiền toái.
Cảm giác bất an này ngày càng rõ ràng, cũng ngày càng khiến người ta nôn nóng.
Làm cho oanh động thế này, chắc chắn là chuyện rung chuyển đất trời!
Sao bà nội lại chọn thời điểm này.
Tống Thanh tới nơi sâu nhất trong biệt thự Hà gia trong sự hốt hoảng.
Ở đó đã tụ tập đầy người.
Hà Nhật Dương liếc thấy Tống Thanh, anh bước vội lại, đưa tay đỡ lấy Tống Thanh: “Lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì em cũng đừng lên tiếng. Bà rất ít khi làm như vậy. Nếu bà đã quyết định làm thì sẽ không cho phép người khác trái với ý bà.”
Tống Thanh vội hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao phải làm lớn như vậy?”
“Anh cũng không rõ.” Hà Nhật Dương trầm mặc giây lát rồi nói: “Ước chừng là chuyện có liên quan tới ba mẹ.”
Tống Thanh giật thót mình.
Đúng lúc này, có người tới báo: “Lão phu nhân, ông chủ và bà chủ tới rồi.”
Tống Thanh quay đầu, có hai người đang đang bước tới cửa.
Vẻ mặt của Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt đều rất nghiêm trọng.
Mí mắt vẫn luôn rủ xuống của Bà cụ Hà lúc này mới giương lên, ánh mắt đục ngầu bỗng chốc sáng rọi, nét già nua biến mất trong nháy mắt, dường như bà vẫn là người phụ nữ mạnh mẽ đã trèo chống toàn bộ Hà gia năm đó.
Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt trở lại biệt thự Hà gia, nhưng họ không có chút gì gọi là vui mừng, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Tống Thanh định mở miệng chào hỏi, nhưng Vưu Thấm Nguyệt lại ngầm lắc đầu với cô, ngăn chặn lời nói của Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ có thể nhìn theo bóng họ đi tới trước bài vị của Hà lão gia, không nói lời nào mà quỳ xuống.
Thấy bọn họ tới, Bà cụ Hà chậm rãi đứng lên, giọng nói từ tốn nhưng chắc nịch: “Hôm nay ta gọi mọi người tới là vì muốn nói một chuyện.”
Ánh mắt của những người khác đều loé lên, nhưng không ai dám ngắt lời Bà cụ Hà.
Tống Thanh nắm chặt lấy cánh tay Hà Nhật Dương, có vẻ như cô đã đoán được bà nội muốn nói gì!
Cảm nhận được sự căng thẳng của Tống Thanh, Hà Nhật Dương cũng đã hiểu vì sao đột nhiên bà nội lại kêu mọi người tới đây!
Bà nội muốn trải đường cho Tiểu Thanh!
Tâm trạng của Hà Nhật Dương bỗng trở nên thật phức tạp!
Đều là máu mủ cả mà!
“Hà Quốc Tường, con cháu bất hiểu của Hà gia, vi phạm tổ huấn của Hà gia, mưu hại cốt nhục của Hà gia, ngày hôm nay chính thức huỷ bỏ thân phận tại đây, tước đoạt dòng họ, vĩnh viễn không được quay lại.” Bà cụ Hà gần như là gằn từng chữ một tuyên ba mệnh lệnh này.
“Đồng thời, ta chính thức tuyên ba, đoạt tuyệt quan hệ mẫu tử với nó. Từ nay về sau không còn là mẹ con nữa, sống chết cũng không gặp mặt lại!” Nói xong câu này, khuôn mặt Bà cụ Hà như co rụt lại một chút, bà cắn môi tiếp tục tuyên ba: “Toàn bộ Hà gia đều do Hà Nhật Dương kế thừa.”
Hà Nhật Khang đứng trong đám đông, khẽ than một tiếng.
Sắc mặt Lận Hinh thay đổi.
Tống Thanh lập tức quay sang nói với Hà Nhật Dương: “Anh mau đi ngăn căn bà nội đi! Ba mẹ không được về nhà đã thảm lắm rồi, tước đoạt dòng họ thật quá tàn nhẫn!”
Hà Nhật Dương đứng im không động đậy.
“Anh đi mau lên!” Tống Thanh vội vàng, không ngừng đẩy Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương bắt lấy bàn tay Tống Thanh, nói bình tĩnh: “Ban năm trước, sau khi em xảy ra chuyện dưới lăng mộ, ba mẹ đã bị đuổi ra Hà gia, chỉ còn chưa bị xoá tên thôi. Lời tuyên ba hôm nay chỉ là bổ sung thêm vào quyết định của ba năm trước. Bà nội đã quyết định như thế thì không thể thay đổi được đâu!”
“Nhưng mà, bọn họ là ba mẹ của anh!” Tống Thanh không nhịn được kêu khẽ.
“Nhưng chuyện bọn họ suýt chút nữa đã giết chết em trong lăng mộ cũng là sự thật. Ở Hà gia, mưu hại cốt nhục là tội danh lớn nhất, là tội không thể tha thứ được.” Cặp mắt phượng của Hà Nhật Dương trong phút chốc trở nên vô cùng thâm sâu.
Hắn không đau lòng sao?
Sao có thể?
Người quỳ ở đó chính là ba mẹ ruột của hắn!
Thế nhưng, tình cảm là tình cảm, lí trí là lí trí!
Hắn không thể phá hỏng kế hoạch của bà nội!
Bà nội làm lớn chuyện thế này, đau lòng có kém gì hắn?
Đó là con của bà, đứa con độc nhất!
Đuổi đứa con độc nhất của mình ra khỏi nhà, tước đoạt dòng họ, làm chuyện này, sao bà không đau đớn cho được?
“Nhưng chúng ta vẫn tốt mà!” Tống Thanh không nhịn được nữa: “Bọn họ đã biết sai rồi! Bọn họ đã cứu Tiểu Hoà, vì sao không thể lấy công chuộc tội?”
Hà Nhật Dương không nói gì.
Tống Thanh bước về phía Bà cụ Hà, mỗi bước như đi trên mũi dao, thân thể đau đớn khiến cô như không bước tiếp được nữa.
Tống Thanh lảo đảo, việc đi đứng cũng trở nên thật khó khăn.
Hà Nhật Dương vươn tay định đỡ cô, những nghĩ tới nỗi khổ tâm của bà nội, hắn lại khựng lại.
Hắn nắm chặt nắm đấm, rụt tay về.
Tiểu Thanh, đây là con đường bà nội đã trải cho em, em đã lựa chọn rồi, thì sẽ không còn cơ hội quay lại nữa.
Tiểu Thanh, anh chờ em.
Tiểu Thanh, đời này kiếp này, chúng ta sẽ không xa rời nữa.
Không ai có thể tách chúng ta ra nữa!
Không ai có thể!
Hà Nhật Dương nhắm chặt mắt lại, từ từ dời ánh mắt.
Hắn không dám nhìn, hắn sợ sự đau lòng sẽ khiến hắn không kìm được.
Tống Thanh bước tập tễnh như đi trên mũi dao, nhìn chằm chằm vào Bà cụ Hà, cô khẽ mở miệng: “Bà nội, đừng.”
Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt quỳ bên cạnh không lên tiếng.
Tống Thanh bước tới gần họ, quỳ xuống, ôm lấy chân Bà cụ Hà, vừa ngước lên, nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt: “Bà nội, van người hãy thu lại mệnh lệnh! Tha cho ba mẹ đi!”
“Tiểu Thanh, đây là việc nhà của Hà gia.” Sắc mặt Bà cụ Hà không thay đổi: “Con có chắc muốn tham dự vào không? Chỉ có người của Hà gia mới có quyền lên tiếng!”
“Bà nội.” Bờ môi Tống Thanh run lên, nước mắt không ngừng rơi trên mặt đất, như đang khẩn cần trong im lặng: “Con van người! Cho dù người là chủ của một gia đình, cho dù người phải có trách nhiệm với Hà gia, cho dù người muốn lấy lại lí lẽ cho Hà gia, nhưng mà, chúng ta đều là người làm cha mẹ, sao lại nhẫn tâm như thế? Bà nội, mặc dù Tiểu Thanh chưa chính thức là người của Hà gia, nhưng Tiểu Thanh luôn nhận được sự thương yêu từ bà nội, Tiểu Thanh thực lòng coi người của Hà gia thành người nhà của mình! Tiểu Thanh không muốn nhìn thấy cảnh người thân xa nhau. Tuy ba mẹ từng phạm sai lầm, nhưng tội chưa đáng chết. Hơn nữa, năm đó mẹ đã hối cải rồi, mẹ không ra tay với Tiểu Thanh. Bà nội, mẹ không ra tay! Van bà tha cho ba mẹ đi!”
Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt đồng thời nhìn Tống Thanh.
Hốc mắt Vưu Thấm Nguyệt ướt đẫm, cố nén để nước mắt không tràn mi.
“Mong bà nội nể tình Nhật Dương, nể tình Tiểu Duệ, Tiểu H mà, nể tình ba mẹ đã cứu Tiểu Hoà mà thu lại mệnh lệnh!” Tống Thanh tiếp tục khẩn cầu: “Quả thực tàn khốc quá! Tiểu Thanh từng trải qua cảm giác đau đớn khi máu mủ phải tách xa nhau, Tống Thanh không muốn Nhật Dương cũng phải gánh chịu sự đau khổ này. Mong bà nội nể tình chúng con, tha thứ cho ba mẹ!”
Trái tim của Tống Thanh lập tức co rụt lại.
Chuyện quan trọng gì đây?
Liên quan tới ai?
Thật phiền toái.
Cảm giác bất an này ngày càng rõ ràng, cũng ngày càng khiến người ta nôn nóng.
Làm cho oanh động thế này, chắc chắn là chuyện rung chuyển đất trời!
Sao bà nội lại chọn thời điểm này.
Tống Thanh tới nơi sâu nhất trong biệt thự Hà gia trong sự hốt hoảng.
Ở đó đã tụ tập đầy người.
Hà Nhật Dương liếc thấy Tống Thanh, anh bước vội lại, đưa tay đỡ lấy Tống Thanh: “Lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì em cũng đừng lên tiếng. Bà rất ít khi làm như vậy. Nếu bà đã quyết định làm thì sẽ không cho phép người khác trái với ý bà.”
Tống Thanh vội hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao phải làm lớn như vậy?”
“Anh cũng không rõ.” Hà Nhật Dương trầm mặc giây lát rồi nói: “Ước chừng là chuyện có liên quan tới ba mẹ.”
Tống Thanh giật thót mình.
Đúng lúc này, có người tới báo: “Lão phu nhân, ông chủ và bà chủ tới rồi.”
Tống Thanh quay đầu, có hai người đang đang bước tới cửa.
Vẻ mặt của Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt đều rất nghiêm trọng.
Mí mắt vẫn luôn rủ xuống của Bà cụ Hà lúc này mới giương lên, ánh mắt đục ngầu bỗng chốc sáng rọi, nét già nua biến mất trong nháy mắt, dường như bà vẫn là người phụ nữ mạnh mẽ đã trèo chống toàn bộ Hà gia năm đó.
Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt trở lại biệt thự Hà gia, nhưng họ không có chút gì gọi là vui mừng, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Tống Thanh định mở miệng chào hỏi, nhưng Vưu Thấm Nguyệt lại ngầm lắc đầu với cô, ngăn chặn lời nói của Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ có thể nhìn theo bóng họ đi tới trước bài vị của Hà lão gia, không nói lời nào mà quỳ xuống.
Thấy bọn họ tới, Bà cụ Hà chậm rãi đứng lên, giọng nói từ tốn nhưng chắc nịch: “Hôm nay ta gọi mọi người tới là vì muốn nói một chuyện.”
Ánh mắt của những người khác đều loé lên, nhưng không ai dám ngắt lời Bà cụ Hà.
Tống Thanh nắm chặt lấy cánh tay Hà Nhật Dương, có vẻ như cô đã đoán được bà nội muốn nói gì!
Cảm nhận được sự căng thẳng của Tống Thanh, Hà Nhật Dương cũng đã hiểu vì sao đột nhiên bà nội lại kêu mọi người tới đây!
Bà nội muốn trải đường cho Tiểu Thanh!
Tâm trạng của Hà Nhật Dương bỗng trở nên thật phức tạp!
Đều là máu mủ cả mà!
“Hà Quốc Tường, con cháu bất hiểu của Hà gia, vi phạm tổ huấn của Hà gia, mưu hại cốt nhục của Hà gia, ngày hôm nay chính thức huỷ bỏ thân phận tại đây, tước đoạt dòng họ, vĩnh viễn không được quay lại.” Bà cụ Hà gần như là gằn từng chữ một tuyên ba mệnh lệnh này.
“Đồng thời, ta chính thức tuyên ba, đoạt tuyệt quan hệ mẫu tử với nó. Từ nay về sau không còn là mẹ con nữa, sống chết cũng không gặp mặt lại!” Nói xong câu này, khuôn mặt Bà cụ Hà như co rụt lại một chút, bà cắn môi tiếp tục tuyên ba: “Toàn bộ Hà gia đều do Hà Nhật Dương kế thừa.”
Hà Nhật Khang đứng trong đám đông, khẽ than một tiếng.
Sắc mặt Lận Hinh thay đổi.
Tống Thanh lập tức quay sang nói với Hà Nhật Dương: “Anh mau đi ngăn căn bà nội đi! Ba mẹ không được về nhà đã thảm lắm rồi, tước đoạt dòng họ thật quá tàn nhẫn!”
Hà Nhật Dương đứng im không động đậy.
“Anh đi mau lên!” Tống Thanh vội vàng, không ngừng đẩy Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương bắt lấy bàn tay Tống Thanh, nói bình tĩnh: “Ban năm trước, sau khi em xảy ra chuyện dưới lăng mộ, ba mẹ đã bị đuổi ra Hà gia, chỉ còn chưa bị xoá tên thôi. Lời tuyên ba hôm nay chỉ là bổ sung thêm vào quyết định của ba năm trước. Bà nội đã quyết định như thế thì không thể thay đổi được đâu!”
“Nhưng mà, bọn họ là ba mẹ của anh!” Tống Thanh không nhịn được kêu khẽ.
“Nhưng chuyện bọn họ suýt chút nữa đã giết chết em trong lăng mộ cũng là sự thật. Ở Hà gia, mưu hại cốt nhục là tội danh lớn nhất, là tội không thể tha thứ được.” Cặp mắt phượng của Hà Nhật Dương trong phút chốc trở nên vô cùng thâm sâu.
Hắn không đau lòng sao?
Sao có thể?
Người quỳ ở đó chính là ba mẹ ruột của hắn!
Thế nhưng, tình cảm là tình cảm, lí trí là lí trí!
Hắn không thể phá hỏng kế hoạch của bà nội!
Bà nội làm lớn chuyện thế này, đau lòng có kém gì hắn?
Đó là con của bà, đứa con độc nhất!
Đuổi đứa con độc nhất của mình ra khỏi nhà, tước đoạt dòng họ, làm chuyện này, sao bà không đau đớn cho được?
“Nhưng chúng ta vẫn tốt mà!” Tống Thanh không nhịn được nữa: “Bọn họ đã biết sai rồi! Bọn họ đã cứu Tiểu Hoà, vì sao không thể lấy công chuộc tội?”
Hà Nhật Dương không nói gì.
Tống Thanh bước về phía Bà cụ Hà, mỗi bước như đi trên mũi dao, thân thể đau đớn khiến cô như không bước tiếp được nữa.
Tống Thanh lảo đảo, việc đi đứng cũng trở nên thật khó khăn.
Hà Nhật Dương vươn tay định đỡ cô, những nghĩ tới nỗi khổ tâm của bà nội, hắn lại khựng lại.
Hắn nắm chặt nắm đấm, rụt tay về.
Tiểu Thanh, đây là con đường bà nội đã trải cho em, em đã lựa chọn rồi, thì sẽ không còn cơ hội quay lại nữa.
Tiểu Thanh, anh chờ em.
Tiểu Thanh, đời này kiếp này, chúng ta sẽ không xa rời nữa.
Không ai có thể tách chúng ta ra nữa!
Không ai có thể!
Hà Nhật Dương nhắm chặt mắt lại, từ từ dời ánh mắt.
Hắn không dám nhìn, hắn sợ sự đau lòng sẽ khiến hắn không kìm được.
Tống Thanh bước tập tễnh như đi trên mũi dao, nhìn chằm chằm vào Bà cụ Hà, cô khẽ mở miệng: “Bà nội, đừng.”
Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt quỳ bên cạnh không lên tiếng.
Tống Thanh bước tới gần họ, quỳ xuống, ôm lấy chân Bà cụ Hà, vừa ngước lên, nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt: “Bà nội, van người hãy thu lại mệnh lệnh! Tha cho ba mẹ đi!”
“Tiểu Thanh, đây là việc nhà của Hà gia.” Sắc mặt Bà cụ Hà không thay đổi: “Con có chắc muốn tham dự vào không? Chỉ có người của Hà gia mới có quyền lên tiếng!”
“Bà nội.” Bờ môi Tống Thanh run lên, nước mắt không ngừng rơi trên mặt đất, như đang khẩn cần trong im lặng: “Con van người! Cho dù người là chủ của một gia đình, cho dù người phải có trách nhiệm với Hà gia, cho dù người muốn lấy lại lí lẽ cho Hà gia, nhưng mà, chúng ta đều là người làm cha mẹ, sao lại nhẫn tâm như thế? Bà nội, mặc dù Tiểu Thanh chưa chính thức là người của Hà gia, nhưng Tiểu Thanh luôn nhận được sự thương yêu từ bà nội, Tiểu Thanh thực lòng coi người của Hà gia thành người nhà của mình! Tiểu Thanh không muốn nhìn thấy cảnh người thân xa nhau. Tuy ba mẹ từng phạm sai lầm, nhưng tội chưa đáng chết. Hơn nữa, năm đó mẹ đã hối cải rồi, mẹ không ra tay với Tiểu Thanh. Bà nội, mẹ không ra tay! Van bà tha cho ba mẹ đi!”
Hà Quốc Tường và Vưu Thấm Nguyệt đồng thời nhìn Tống Thanh.
Hốc mắt Vưu Thấm Nguyệt ướt đẫm, cố nén để nước mắt không tràn mi.
“Mong bà nội nể tình Nhật Dương, nể tình Tiểu Duệ, Tiểu H mà, nể tình ba mẹ đã cứu Tiểu Hoà mà thu lại mệnh lệnh!” Tống Thanh tiếp tục khẩn cầu: “Quả thực tàn khốc quá! Tiểu Thanh từng trải qua cảm giác đau đớn khi máu mủ phải tách xa nhau, Tống Thanh không muốn Nhật Dương cũng phải gánh chịu sự đau khổ này. Mong bà nội nể tình chúng con, tha thứ cho ba mẹ!”
Bình luận facebook