Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-655
CHƯƠNG 655
Hà Nhật Khang cũng bước nhanh về phía trước, quỳ xuống trước mặt Bà cụ Hà: “Bà nội, cầu xin bà nội hãy rút lại mệnh lệnh! Tuy cháu không phải cháu ruột của Hà gia, nhưng lại được Hà gia thu nhận, trở thành một thành viên trong gia đình. Ba mẹ của cháu đã phạm sai lầm, nên Nhật Kỳ cũng không có gì để biện minh cả. Nhưng cũng giống như em dâu nói, sự trừng phạt này nặng quá! Họ đã bị trừng trị rồi, nên xin bà nội hãy rũ lòng tha thứ cho họ!”
Những người khác đều mở miệng cầu xin: “Lão phu nhân, hay là thôi đi. Dù sao thì mọi người cũng cầu xin cho họ rồi.”
“Không có quy tắc thì sẽ không ra thể thống gì cả.” Bà cụ Hà vẫn không hề lung lay, kiên định nói: “Quyết định này được công bố trước mặt mọi người, nên không hề có đất thương lượng nào cả!”
Nước mắt của Vu Tâm Nguyệt cứ chảy xuống trên khuôn mặt của bà.
Bà không còn gì để nói nữa.
Tất cả đều do bà tự chuốc lấy mà thôi.
Suốt bốn năm nay, mỗi ngày mỗi đêm bà đều muốn chuộc tội của mình.
Nhưng tiếc rằng, tội lỗi của bà quá lớn, không thể dễ dàng được tha thứ như vậy!
“Bà nội!” Tống Thanh muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng cô ấy thật sự không thể nào đứng dậy được nữa: “Người xưa có câu, con cái chịu tộii thay cho ba mẹ. Dù họ không phải là ba mẹ ruột của con, nhưng từ khi họ trèo đèo lội suối cứu Tiểu Hà, thì Tiểu Thanh đã xem họ như cha mẹ ruột của mình rồi! Nếu có trừng phạt gì thì hãy để cháu chịu thay cho họ! Năm nay ba cũng đã sáu mươi tuổi rồi! Cáo chết ba năm cũng phải quay đầu về núi, cho ông ấy về đi mà! Cầu xin bà nội cho Tiểu Thanh được toại nguyện!”
Đôi mắt Bà cụ Hà lóe sáng: “Cháu muốn chịu tội thay họ sao?”
“Vâng!” Tống Thanh cắn răng nói: “Chỉ cần bà nội thu hồi mệnh lệnh!”
“Vậy thì, ta sẽ hỏi con mấy câu.” Bà cụ Hà hơi cúi mặt xuống nhìn Tống Thanh, khóe miệng cong lên nói: “Câu hỏi thứ nhất. Nữ chủ nhân của Hà gia có quyền quyết định tất cả những chuyện lớn trong Hà gia. Nếu con muốn can thiệp vào, thì có nghĩa là suốt đời này con cũng sẽ là người của Hà gia, con có hiểu không?”
“Con hiểu!” Tống Thanh gật đầu mạnh.
“Điều thứ hai, người thừa kế nhất định phải xác nhận rõ ràng, mới có thể khẳng định ngôi vị nữ chủ nhân của con. Tống Duệ và Tống Hà nhất định phải quay về Hà gia, Tống Duệ phải trở thành người thừa kế hợp lệ đầu tiên.” Bà cụ Hà tiếp tục nói: “Con có hiểu không?”
“Sắc mặt Tống Thanh chợt thay đổi, nhưng khi nhìn thấy Hà Quốc Tường râu tóc bạc phơ kế bên thì Tống Thanh mới cắn chặt răng đồng ý: “Vâng, con hiểu!”
“Điều thứ ba, con muốn chuộc tội cho họ, thì con nhất định phải sinh thêm một đứa bé nữa. Con có đồng ý không?” Bà cụ Hà ngước đầu nhìn Tống Thanh, đôi mắt của bà sáng lên: “Con có quyền từ chối!”
Tống Thanh lập tức xoay đầu qua nhìn Hà Nhật Dương một cái, Hà Nhật Dương hình như cũng rất kinh ngạc vì điều này.
Rõ ràng, Hà Nhật Dương cũng không ngờ Bà cụ Hà lại nêu ra yêu cầu như vậy.
Nhưng mà, yêu cầu này, hình như hắn không phản đối.
Dù trước mặt bao nhiêu người, cũng có chút xấu hổ nếu hứa những chuyện như vậy.
Nhưng Tống Thanh nhìn Hà Quốc Tường và Vu Tâm Nguyệt, bèn cắn chặt răng gật đầu: “Tiểu Thanh đồng ý!”
Cuối cùng cũng có được câu trả lời mà mình mong muốn, Bà cụ Hà cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Hà nói: “Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, ta chính thức giao lại đại quyền của nữ chủ nhân này cho con, con phải bảo vệ ông nội của con, bảo vệ Hà gia. Bắt đầu từ hôm nay, Tống Thanh con chính là thiếu phu nhân của Hà gia, con phải làm tròn trách nhiệm nữ chủ nhân của con.”
“Vâng, Tiểu Thanh hiểu rõ rồi.” Tống Thanh lập tức trả lời: “Vậy ba mẹ thì sao?”
“Tội lỗi của họ quá nặng, không thể dễ dàng tha thứ như vậy được. Nếu con đã đồng ý với những điều kiện của ta, thì sẽ sửa thành, khi nào con mang cái thai thứ ba thì khi đó mới có thể xóa bỏ tội lỗi của họ được! Điều kiện này, con có hài lòng không?” Trong mắt của Bà cụ Hà hiện lên một nụ cười hài lòng.
Tống Thanh quả nhiên đã đến theo như dự tính của bà.
Và lại, bản tính hiền lành của cô ấy nhất định sẽ khiến cô ấy làm như vậy!
Đây chính là lý do tại sao Bà cụ Hà phải nói cho Tống Thanh biết câu chuyện của bà.
Bà muốn Tống Thanh hiểu được, dù phải bày kế thì chỉ cần đạt được mục đích của mình, thì cũng tuyệt đối không được nương tay!
Sớm muộn gì Tống Thanh cũng sẽ hiểu được tất cả những điều này.
Có câu chuyện của Bà cụ Hà làm tiền đề, thì cô ấy mới không nảy sinh lòng phản bội.
Bởi vì, khi ngồi lên vị trí đó, thì phải đảm nhận những việc mà chức vụ này phải gánh vác.
Điều kiêng kỵ nhất chính là mềm lòng, nhưng lại có thể dùng làm vũ khí của mình.
Chỉ là nên dùng như thế nào mà thôi.
Những người ở đó, cuối cùng cũng hiểu ra được.
Bà cụ Hà bày ra cục diện lớn như vậy, hoàn toàn là để mở đường cho Tống Thanh.
Trước mặt bao nhiêu người, Bà cụ Hà đã giao Hà gia cho Tống Thanh, dù cô ấy và Hà Nhật Dương không có đến một hôn lễ chính thức, thì thân phận trước mắt dù sao thì cũng là một thân phận rõ rệt.
Nhưng khi có được sự thừa nhận của Bà cụ Hà, thì cô ấy chính là thiếu phu nhân của Hà gia!
Có được sự thừa nhận của tổ tông Hà Gia, thì cô ấy sẽ là phu nhân tổng tài của tập đoàn Hà thị!
Tống Thanh lúc này thật sự đã không còn đường lui nữa rồi!
Hôm nay cô ấy công khai thể hiện như vậy, đúng là muốn trốn cũng không cách nào trốn thoát được nữa.
Đương nhiên là, cô ấy cũng không hề nghĩ qua sẽ chạy trốn.
Chỉ là, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, lại tăng thêm một sự đảm bảo mà thôi.
Tống Thanh nghe thấy có thể tha thứ cho Hà Quốc Tường và Vu Tâm Nguyệt rồi, thì lập tức trả lời: “Vâng, Tiểu Thanh nhất định sẽ làm được!”
Hà Quốc Tường và Vu Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một cách rõ rệt.
Nếu hôm nay không có Tống Thanh cầu xin giùm họ, thì chắc họ thật sự đã bị đuổi ra khỏi Hà gia rồi.
Có chết đi thì cũng không thể đem thi thể về chôn cất.
Điều này đối với người trong nước mà nói, là một trừng phạt nhục nhã nhất.
May là, may là, còn có Tống Thanh.
“Được, hãy ghi chép hết tất cả những chuyện của ngày hôm nay.” Bà cụ Hà nói với với Hà quản gia: “Những người tại đây đều là nhân chứng!”
Mọi người đều hùa theo: “Vâng vâng vâng, lão phu nhân anh minh!”
“Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, thì cứ quyết định như vậy đi.” Bà cụ Hà giơ tay lên, thì Hà quản gia lập tức dìu lấy tay Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà xoay người rời đi cùng Hà quản gia.
Những người trong Hà gia đều tới chúc mừng Tống Thanh, tất cả bọn họ đều đang nịnh hót cô.
Hà Nhật Dương đứng ngay tại chỗ, khóe miệng hắn chợt cong lên.
Ánh mắt sâu thẩm cứ nhìn Tống Thanh trong đám đông đó, sau đó mỉm cười xoay người rời khỏi.
Khi Tống Thanh trở về Tống Hà Trang Viên, thì đã say giấc nhờ vào mũi tiêm của Bác sĩ Tần rồi.
Cô ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Đợi đến khi Tống Thanh tỉnh dậy, cảm giác tê tái toàn thân đã tan biến mất tiêu rồi.
Tống Thanh cảm thấy hình như mình được sống lại vậy.
Mùi vị đó cứ y như thập đại cực hình thời nhà Thanh vậy!
Tống Thanh vừa tỉnh dậy, thì Tống Hà đã vui mừng nhảy lên người cô: “Cuối cùng mami cũng tỉnh rồi! Mami mà còn không tỉnh dậy, e là sẽ trở thành công chúa ngủ trong rừng mất thôi!”
Tống Thanh cười lên, ôm lấy Tống Hà: “Mẹ xin lỗi, mẹ ngủ lâu quá rồi.”
Nhìn thấy đầu tóc của Tống Hà được chải chuốt gọn gàng, Tống Thanh bèn hỏi: “Ai chải đầu cho con vậy? Chải đẹp quá.”
Nghe thấy lời khen của Tống Thanh, Tống Hà nhón chân lên xoay mấy vòng ngay tại chỗ, nhưng không tiết lộ người đó là ai.
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, thì mới hiểu ra.
“Tiểu Duệ đâu?” Tống Thanh hỏi.
Vừa dứt lời, thì tiếng của Tống Duệ đã vang lên từ ngoài cửa: “Mami, con nấu canh cho mẹ nè.”
Cửa phòng vừa mở ra, thì Tống Duệ đã bưng một cái khay đi tới, mỉm cười đi đến gần, đưa tận tay cho Tống Thanh: “Mami, đây là canh do con tự hầm đó nha!”
Hà Nhật Khang cũng bước nhanh về phía trước, quỳ xuống trước mặt Bà cụ Hà: “Bà nội, cầu xin bà nội hãy rút lại mệnh lệnh! Tuy cháu không phải cháu ruột của Hà gia, nhưng lại được Hà gia thu nhận, trở thành một thành viên trong gia đình. Ba mẹ của cháu đã phạm sai lầm, nên Nhật Kỳ cũng không có gì để biện minh cả. Nhưng cũng giống như em dâu nói, sự trừng phạt này nặng quá! Họ đã bị trừng trị rồi, nên xin bà nội hãy rũ lòng tha thứ cho họ!”
Những người khác đều mở miệng cầu xin: “Lão phu nhân, hay là thôi đi. Dù sao thì mọi người cũng cầu xin cho họ rồi.”
“Không có quy tắc thì sẽ không ra thể thống gì cả.” Bà cụ Hà vẫn không hề lung lay, kiên định nói: “Quyết định này được công bố trước mặt mọi người, nên không hề có đất thương lượng nào cả!”
Nước mắt của Vu Tâm Nguyệt cứ chảy xuống trên khuôn mặt của bà.
Bà không còn gì để nói nữa.
Tất cả đều do bà tự chuốc lấy mà thôi.
Suốt bốn năm nay, mỗi ngày mỗi đêm bà đều muốn chuộc tội của mình.
Nhưng tiếc rằng, tội lỗi của bà quá lớn, không thể dễ dàng được tha thứ như vậy!
“Bà nội!” Tống Thanh muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng cô ấy thật sự không thể nào đứng dậy được nữa: “Người xưa có câu, con cái chịu tộii thay cho ba mẹ. Dù họ không phải là ba mẹ ruột của con, nhưng từ khi họ trèo đèo lội suối cứu Tiểu Hà, thì Tiểu Thanh đã xem họ như cha mẹ ruột của mình rồi! Nếu có trừng phạt gì thì hãy để cháu chịu thay cho họ! Năm nay ba cũng đã sáu mươi tuổi rồi! Cáo chết ba năm cũng phải quay đầu về núi, cho ông ấy về đi mà! Cầu xin bà nội cho Tiểu Thanh được toại nguyện!”
Đôi mắt Bà cụ Hà lóe sáng: “Cháu muốn chịu tội thay họ sao?”
“Vâng!” Tống Thanh cắn răng nói: “Chỉ cần bà nội thu hồi mệnh lệnh!”
“Vậy thì, ta sẽ hỏi con mấy câu.” Bà cụ Hà hơi cúi mặt xuống nhìn Tống Thanh, khóe miệng cong lên nói: “Câu hỏi thứ nhất. Nữ chủ nhân của Hà gia có quyền quyết định tất cả những chuyện lớn trong Hà gia. Nếu con muốn can thiệp vào, thì có nghĩa là suốt đời này con cũng sẽ là người của Hà gia, con có hiểu không?”
“Con hiểu!” Tống Thanh gật đầu mạnh.
“Điều thứ hai, người thừa kế nhất định phải xác nhận rõ ràng, mới có thể khẳng định ngôi vị nữ chủ nhân của con. Tống Duệ và Tống Hà nhất định phải quay về Hà gia, Tống Duệ phải trở thành người thừa kế hợp lệ đầu tiên.” Bà cụ Hà tiếp tục nói: “Con có hiểu không?”
“Sắc mặt Tống Thanh chợt thay đổi, nhưng khi nhìn thấy Hà Quốc Tường râu tóc bạc phơ kế bên thì Tống Thanh mới cắn chặt răng đồng ý: “Vâng, con hiểu!”
“Điều thứ ba, con muốn chuộc tội cho họ, thì con nhất định phải sinh thêm một đứa bé nữa. Con có đồng ý không?” Bà cụ Hà ngước đầu nhìn Tống Thanh, đôi mắt của bà sáng lên: “Con có quyền từ chối!”
Tống Thanh lập tức xoay đầu qua nhìn Hà Nhật Dương một cái, Hà Nhật Dương hình như cũng rất kinh ngạc vì điều này.
Rõ ràng, Hà Nhật Dương cũng không ngờ Bà cụ Hà lại nêu ra yêu cầu như vậy.
Nhưng mà, yêu cầu này, hình như hắn không phản đối.
Dù trước mặt bao nhiêu người, cũng có chút xấu hổ nếu hứa những chuyện như vậy.
Nhưng Tống Thanh nhìn Hà Quốc Tường và Vu Tâm Nguyệt, bèn cắn chặt răng gật đầu: “Tiểu Thanh đồng ý!”
Cuối cùng cũng có được câu trả lời mà mình mong muốn, Bà cụ Hà cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Hà nói: “Vậy thì, bắt đầu từ hôm nay, ta chính thức giao lại đại quyền của nữ chủ nhân này cho con, con phải bảo vệ ông nội của con, bảo vệ Hà gia. Bắt đầu từ hôm nay, Tống Thanh con chính là thiếu phu nhân của Hà gia, con phải làm tròn trách nhiệm nữ chủ nhân của con.”
“Vâng, Tiểu Thanh hiểu rõ rồi.” Tống Thanh lập tức trả lời: “Vậy ba mẹ thì sao?”
“Tội lỗi của họ quá nặng, không thể dễ dàng tha thứ như vậy được. Nếu con đã đồng ý với những điều kiện của ta, thì sẽ sửa thành, khi nào con mang cái thai thứ ba thì khi đó mới có thể xóa bỏ tội lỗi của họ được! Điều kiện này, con có hài lòng không?” Trong mắt của Bà cụ Hà hiện lên một nụ cười hài lòng.
Tống Thanh quả nhiên đã đến theo như dự tính của bà.
Và lại, bản tính hiền lành của cô ấy nhất định sẽ khiến cô ấy làm như vậy!
Đây chính là lý do tại sao Bà cụ Hà phải nói cho Tống Thanh biết câu chuyện của bà.
Bà muốn Tống Thanh hiểu được, dù phải bày kế thì chỉ cần đạt được mục đích của mình, thì cũng tuyệt đối không được nương tay!
Sớm muộn gì Tống Thanh cũng sẽ hiểu được tất cả những điều này.
Có câu chuyện của Bà cụ Hà làm tiền đề, thì cô ấy mới không nảy sinh lòng phản bội.
Bởi vì, khi ngồi lên vị trí đó, thì phải đảm nhận những việc mà chức vụ này phải gánh vác.
Điều kiêng kỵ nhất chính là mềm lòng, nhưng lại có thể dùng làm vũ khí của mình.
Chỉ là nên dùng như thế nào mà thôi.
Những người ở đó, cuối cùng cũng hiểu ra được.
Bà cụ Hà bày ra cục diện lớn như vậy, hoàn toàn là để mở đường cho Tống Thanh.
Trước mặt bao nhiêu người, Bà cụ Hà đã giao Hà gia cho Tống Thanh, dù cô ấy và Hà Nhật Dương không có đến một hôn lễ chính thức, thì thân phận trước mắt dù sao thì cũng là một thân phận rõ rệt.
Nhưng khi có được sự thừa nhận của Bà cụ Hà, thì cô ấy chính là thiếu phu nhân của Hà gia!
Có được sự thừa nhận của tổ tông Hà Gia, thì cô ấy sẽ là phu nhân tổng tài của tập đoàn Hà thị!
Tống Thanh lúc này thật sự đã không còn đường lui nữa rồi!
Hôm nay cô ấy công khai thể hiện như vậy, đúng là muốn trốn cũng không cách nào trốn thoát được nữa.
Đương nhiên là, cô ấy cũng không hề nghĩ qua sẽ chạy trốn.
Chỉ là, chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, lại tăng thêm một sự đảm bảo mà thôi.
Tống Thanh nghe thấy có thể tha thứ cho Hà Quốc Tường và Vu Tâm Nguyệt rồi, thì lập tức trả lời: “Vâng, Tiểu Thanh nhất định sẽ làm được!”
Hà Quốc Tường và Vu Tâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm một cách rõ rệt.
Nếu hôm nay không có Tống Thanh cầu xin giùm họ, thì chắc họ thật sự đã bị đuổi ra khỏi Hà gia rồi.
Có chết đi thì cũng không thể đem thi thể về chôn cất.
Điều này đối với người trong nước mà nói, là một trừng phạt nhục nhã nhất.
May là, may là, còn có Tống Thanh.
“Được, hãy ghi chép hết tất cả những chuyện của ngày hôm nay.” Bà cụ Hà nói với với Hà quản gia: “Những người tại đây đều là nhân chứng!”
Mọi người đều hùa theo: “Vâng vâng vâng, lão phu nhân anh minh!”
“Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, thì cứ quyết định như vậy đi.” Bà cụ Hà giơ tay lên, thì Hà quản gia lập tức dìu lấy tay Bà cụ Hà.
Bà cụ Hà xoay người rời đi cùng Hà quản gia.
Những người trong Hà gia đều tới chúc mừng Tống Thanh, tất cả bọn họ đều đang nịnh hót cô.
Hà Nhật Dương đứng ngay tại chỗ, khóe miệng hắn chợt cong lên.
Ánh mắt sâu thẩm cứ nhìn Tống Thanh trong đám đông đó, sau đó mỉm cười xoay người rời khỏi.
Khi Tống Thanh trở về Tống Hà Trang Viên, thì đã say giấc nhờ vào mũi tiêm của Bác sĩ Tần rồi.
Cô ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Đợi đến khi Tống Thanh tỉnh dậy, cảm giác tê tái toàn thân đã tan biến mất tiêu rồi.
Tống Thanh cảm thấy hình như mình được sống lại vậy.
Mùi vị đó cứ y như thập đại cực hình thời nhà Thanh vậy!
Tống Thanh vừa tỉnh dậy, thì Tống Hà đã vui mừng nhảy lên người cô: “Cuối cùng mami cũng tỉnh rồi! Mami mà còn không tỉnh dậy, e là sẽ trở thành công chúa ngủ trong rừng mất thôi!”
Tống Thanh cười lên, ôm lấy Tống Hà: “Mẹ xin lỗi, mẹ ngủ lâu quá rồi.”
Nhìn thấy đầu tóc của Tống Hà được chải chuốt gọn gàng, Tống Thanh bèn hỏi: “Ai chải đầu cho con vậy? Chải đẹp quá.”
Nghe thấy lời khen của Tống Thanh, Tống Hà nhón chân lên xoay mấy vòng ngay tại chỗ, nhưng không tiết lộ người đó là ai.
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, thì mới hiểu ra.
“Tiểu Duệ đâu?” Tống Thanh hỏi.
Vừa dứt lời, thì tiếng của Tống Duệ đã vang lên từ ngoài cửa: “Mami, con nấu canh cho mẹ nè.”
Cửa phòng vừa mở ra, thì Tống Duệ đã bưng một cái khay đi tới, mỉm cười đi đến gần, đưa tận tay cho Tống Thanh: “Mami, đây là canh do con tự hầm đó nha!”