Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 65: CẢNH CHƯỚNG MẮT
Sau khi Phương Khanh Hân gửi tin nhắn, cô vẫn chưa hồi phục lại trạng thái bình thường.
Phương Khanh Hân tươi cười, nói với chuyên viên đang massage cho cô: “Hôm nay mấy người làm không tệ, tôi có thể bảo với giám đốc tăng lương cho mấy người.”
Nghe được lời của Phương Khanh Hân, mấy chuyên viên kia lập tức cảm ơn rối rít.
Phương Khanh Hân cảm thấy tin tức này chính là tin tức tốt nhất cô nghe được hôm nay.
Cô đã đoán được Hà Nhật Dương nhất định sẽ nổi giận, sau đó sẽ ăn miếng trả miếng.
Ha ha!
Hà Nhật Dương cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện dưới chân của cao ốc quốc tế Thái Hào.
Sau khi hắn đọc được tin nhắn của Phương Khanh Hân, hắn lập tức lái xe tới.
Khi hắn đến cao ốc quốc tế Thái Hào, hắn mới kịp phản ứng bản thân đã làm gì.
“Mình nhất định là điên rồi! Cô ta có ở cùng với người đàn ông khác hay không thì liên quan gì đến mình?” Hà Nhật Dương đập mạnh vào vô lăng, chuẩn bị quay đầu xe rời đi.
Ngay lúc này, một nam một nữ từ cửa của cao ốc quốc tế Thái Hào bước ra.
Đèn xi nhan vẫn đang nhấp nháy nhưng tay hắn như bị đóng băng, không thể động đậy.
Hắn đã thấy người đàn ông này trong video...
Thì ra cô ấy cùng với người đàn ông này...
Hà Nhật Dương nhìn người đàn ông ngang tài ngang sức với hắn đang được Tống Thanh nắm tay, cảm thấy lồng ngực có chút nhói đau.
“Mình điên thật rồi...” Hà Nhật Dương nắm chặt tay lái.
Hắn muốn cứ như vậy lao ra, chia tách hai người kia.
Hà Nhật Dương nhíu chặt mày, bẻ lái không chút do dự, quay đầu xe rời đi.
Vừa ra khỏi cao ốc, Tống Thanh nói với Tống Linh: “Anh, hôm nay anh biểu hiện rất tốt. Bác sĩ nói anh đã nói nhiều chuyện hơn rồi, đây là tín hiệu tốt, chúng ta phải tiếp tục cố gắng!”
Tống Linh được Tống Thanh khích lệ, không nhịn được cười rộ lên.
Hắn thích nhất chính là bộ dạng vui vẻ của Thanh Thanh.
Chỉ cần Thanh Thanh vui vẻ, hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tống Thanh đưa tay vuốt ve gương mặt của Tống Linh: “Anh à, anh đẹp trai như vậy khiến cho người ta thật ghen tị nha! Không biết cô gái nào may mắn có thể làm chị dâu của em đây?”
Tống Linh cũng đưa tay véo má Tống Thanh: “Thanh Thanh, rất xinh đẹp!”
Được anh trai khen ngợi, Tống Thanh cười càng rạng rỡ.
Hà Nhật Dương nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người vuốt mặt nhau, nhìn nhau mỉm cười.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, chỉ muốn tiến lên.
Cô gái này dám cười với người đàn ông khác rạng rỡ như vậy!
Thật đúng là khiến người khác không chịu nổi!
Hà Nhật Dương vừa tức giận lái xe rời đi, Tống Thanh khẽ gãi đầu lẩm bẩm: “Kỳ quái, hình như vừa nãy là một chiếc Koenigsegg? Không thể nào! Hà Nhật Dương cũng đâu có rảnh rỗi như vậy mà chạy tới đây, đây cũng không phải khu thương mại lớn gì...”
Tống Linh thấy Tống Thanh nhìn đông ngó tây, không nhịn được lên tiếng: “Thanh Thanh, tìm người?”
Tống Linh tuy bị bệnh tự kỷ nhưng cũng là người có bệnh cuồng em gái trầm trọng.
Chỉ cần ở cùng Tống Thanh, hắn chỉ hận không thể khiến cho Tống Thanh dán mắt lên người hắn.
Tống Thanh lắc đầu cười: “Không sao, có lẽ là hoa mắt. Đi thôi, hôm nay em dẫn anh đi chỗ khác. Chúng ta đi tới quảng trường được không? Có Thanh Thanh ở đây, anh đừng sợ gì hết!”
Tống Linh muốn từ chối nhưng nghe Tống Thanh nói cô sẽ ở cạnh nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Hắn không muốn Tống Thanh thất vọng.
Tống Thanh kéo tay Tống Linh, chậm rãi đi tới đầu đường.
Cô cố gắng bảo vệ Tống Linh, không để cho hắn bị người khác va phải.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Tống Linh bất ngờ mở miệng: “Thanh Thanh, anh muốn mở tài khoản.”
“Tài khoản gì?” Tống Thanh ngơ ngác nhìn hắn.
“Người khác đều có tài khoản, anh không có.” Tống Linh mím chặt môi, gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ ấm ức.
Hắn không biết biểu cảm này của hắn đẹp trai đến mức nào, rất nhiều nam nữ thanh niên trên đường đều kinh ngạc nhìn hắn.
Tống Thanh lo lắng Tống Linh không chịu được việc bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô nhanh chóng trả lời: “Được, chúng ta đi nhanh một chút nhé. Anh muốn mở tài khoản gì, em cũng sẽ mở cho anh.”
Nghe được câu trả lời của Tống Thanh, lúc này Thẩm Lúc mới trở lại bình thường.
Ừ, Thanh Thanh của hắn là tốt nhất!
Đi vào quảng trường, Tống Linh giống như biến thành hình nhân bằng gỗ, toàn thân cứng ngắc.
Hắn ghét nhất là đám đông!
Nhưng hắn rất thích Thanh Thanh.
Hắn không thể để cho Thanh Thanh thất vọng.
Tống Thanh không hề buông lỏng tay hắn, để cho hắn chậm rãi thích ứng.
Tống Thanh rất kiên nhẫn, cô muốn anh trai mau chóng bình phục.
“Thanh Thanh...” Tống Linh kiên trì đến khi không chịu được nữa mới nói với Tống Thanh: “Chúng ta... về nhà.”
Tống Thanh giơ cổ tay lên xem đồng hồ, không tệ, so với lần trước đã lâu hơn được năm phút.
“Được rồi, chúng ta về nhà. Tối nay em sẽ cho anh ăn sườn nướng được không?” Tống Thanh dịu dàng nhìn Tống Linh.
“Được!” Tống Linh quả nhiên vui vẻ.
Lần này Tống Thanh không đưa Tống Linh trở về luôn mà cô gọi một chiếc taxi.
Chờ Tống Thanh và Tống Linh rời đi, một thân ảnh cao lớn mới xuất hiện trên quảng trường.
Hà Nhật Dương lười biếng dựa vào bức tượng ở quảng trường.
Đôi chân dài đứng thẳng, tóc mái rủ xuống, che khuất đôi mắt hắn.
Hắn bực bội vuốt tóc.
Hắn thật sự điên rồi!
Hắn lại đi theo bọn họ tới đây, xem bọn họ ở cùng nhau như thế nào.
Mọi người đi qua bên cạnh, nhìn thấy Hà Nhật Dương sẽ vừa sợ hãi vừa thán phục, thốt lên vài lời khen ngợi.
Đáng tiếc khí tức quanh người Hà Nhật Dương quá đáng sợ, bọn họ không dám dừng lại nhìn lâu, chỉ có thể đứng từ xa.
Hà Nhật Dương hoàn toàn không để ý đến đám người đó.
Chờ sau khi mấy người Tống Thanh rời đi, hắn cũng nhanh chân đi theo.
Đến tối, Tống Thanh nấu cả một bàn đồ ăn.
Lê Huy giúp Tống Linh ăn cơm, Tống Linh ăn rất nhanh, sau đó nghiêm túc nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, tài khoản...”
Lúc này Tống Thanh mới nhớ ra chuyện này, đặt đũa xuống nhìn hắn: “Anh muốn tài khoản gì?”
Lê Huy ở bên cạnh cười rộ lên: “Ý Tống Linh là thẻ ngân hàng, hôm nay lúc đi tính tiền tôi đã quẹt thẻ, Tiểu Linh liền hỏi đây là đồ vật gì, cậu ấy cũng muốn có một cái.”
Thì ra là vậy!
Tống Thanh tươi cười trả lời: “Được, mai em sẽ làm cho anh một cái. Chứng minh nhân dân của anh vẫn đang ở chỗ em, cho nên rất nhanh sẽ có thôi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Tống Thanh, Tống Linh cuối cùng mới hài lòng mỉm cười.
Tống Thanh còn chưa kịp dọn bàn ăn thì điện thoại bỗng có tin nhắn.
Vừa nhìn tin nhắn, Tống Thanh bỗng cảm thấy đau đầu.
Tin nhắn do Lý Xuân gửi tới.
Nội dung là: “Cô Tống, tổng giám đốc uống say rồi. Cô tới giúp chúng tôi một chút được không?”
Hà Nhật Dương uống rượu say?
Sao phải tìm cô đến giúp chứ?
Phương Khanh Hân tươi cười, nói với chuyên viên đang massage cho cô: “Hôm nay mấy người làm không tệ, tôi có thể bảo với giám đốc tăng lương cho mấy người.”
Nghe được lời của Phương Khanh Hân, mấy chuyên viên kia lập tức cảm ơn rối rít.
Phương Khanh Hân cảm thấy tin tức này chính là tin tức tốt nhất cô nghe được hôm nay.
Cô đã đoán được Hà Nhật Dương nhất định sẽ nổi giận, sau đó sẽ ăn miếng trả miếng.
Ha ha!
Hà Nhật Dương cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện dưới chân của cao ốc quốc tế Thái Hào.
Sau khi hắn đọc được tin nhắn của Phương Khanh Hân, hắn lập tức lái xe tới.
Khi hắn đến cao ốc quốc tế Thái Hào, hắn mới kịp phản ứng bản thân đã làm gì.
“Mình nhất định là điên rồi! Cô ta có ở cùng với người đàn ông khác hay không thì liên quan gì đến mình?” Hà Nhật Dương đập mạnh vào vô lăng, chuẩn bị quay đầu xe rời đi.
Ngay lúc này, một nam một nữ từ cửa của cao ốc quốc tế Thái Hào bước ra.
Đèn xi nhan vẫn đang nhấp nháy nhưng tay hắn như bị đóng băng, không thể động đậy.
Hắn đã thấy người đàn ông này trong video...
Thì ra cô ấy cùng với người đàn ông này...
Hà Nhật Dương nhìn người đàn ông ngang tài ngang sức với hắn đang được Tống Thanh nắm tay, cảm thấy lồng ngực có chút nhói đau.
“Mình điên thật rồi...” Hà Nhật Dương nắm chặt tay lái.
Hắn muốn cứ như vậy lao ra, chia tách hai người kia.
Hà Nhật Dương nhíu chặt mày, bẻ lái không chút do dự, quay đầu xe rời đi.
Vừa ra khỏi cao ốc, Tống Thanh nói với Tống Linh: “Anh, hôm nay anh biểu hiện rất tốt. Bác sĩ nói anh đã nói nhiều chuyện hơn rồi, đây là tín hiệu tốt, chúng ta phải tiếp tục cố gắng!”
Tống Linh được Tống Thanh khích lệ, không nhịn được cười rộ lên.
Hắn thích nhất chính là bộ dạng vui vẻ của Thanh Thanh.
Chỉ cần Thanh Thanh vui vẻ, hắn cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Tống Thanh đưa tay vuốt ve gương mặt của Tống Linh: “Anh à, anh đẹp trai như vậy khiến cho người ta thật ghen tị nha! Không biết cô gái nào may mắn có thể làm chị dâu của em đây?”
Tống Linh cũng đưa tay véo má Tống Thanh: “Thanh Thanh, rất xinh đẹp!”
Được anh trai khen ngợi, Tống Thanh cười càng rạng rỡ.
Hà Nhật Dương nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người vuốt mặt nhau, nhìn nhau mỉm cười.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, chỉ muốn tiến lên.
Cô gái này dám cười với người đàn ông khác rạng rỡ như vậy!
Thật đúng là khiến người khác không chịu nổi!
Hà Nhật Dương vừa tức giận lái xe rời đi, Tống Thanh khẽ gãi đầu lẩm bẩm: “Kỳ quái, hình như vừa nãy là một chiếc Koenigsegg? Không thể nào! Hà Nhật Dương cũng đâu có rảnh rỗi như vậy mà chạy tới đây, đây cũng không phải khu thương mại lớn gì...”
Tống Linh thấy Tống Thanh nhìn đông ngó tây, không nhịn được lên tiếng: “Thanh Thanh, tìm người?”
Tống Linh tuy bị bệnh tự kỷ nhưng cũng là người có bệnh cuồng em gái trầm trọng.
Chỉ cần ở cùng Tống Thanh, hắn chỉ hận không thể khiến cho Tống Thanh dán mắt lên người hắn.
Tống Thanh lắc đầu cười: “Không sao, có lẽ là hoa mắt. Đi thôi, hôm nay em dẫn anh đi chỗ khác. Chúng ta đi tới quảng trường được không? Có Thanh Thanh ở đây, anh đừng sợ gì hết!”
Tống Linh muốn từ chối nhưng nghe Tống Thanh nói cô sẽ ở cạnh nên đành miễn cưỡng gật đầu.
Hắn không muốn Tống Thanh thất vọng.
Tống Thanh kéo tay Tống Linh, chậm rãi đi tới đầu đường.
Cô cố gắng bảo vệ Tống Linh, không để cho hắn bị người khác va phải.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Tống Linh bất ngờ mở miệng: “Thanh Thanh, anh muốn mở tài khoản.”
“Tài khoản gì?” Tống Thanh ngơ ngác nhìn hắn.
“Người khác đều có tài khoản, anh không có.” Tống Linh mím chặt môi, gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ ấm ức.
Hắn không biết biểu cảm này của hắn đẹp trai đến mức nào, rất nhiều nam nữ thanh niên trên đường đều kinh ngạc nhìn hắn.
Tống Thanh lo lắng Tống Linh không chịu được việc bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô nhanh chóng trả lời: “Được, chúng ta đi nhanh một chút nhé. Anh muốn mở tài khoản gì, em cũng sẽ mở cho anh.”
Nghe được câu trả lời của Tống Thanh, lúc này Thẩm Lúc mới trở lại bình thường.
Ừ, Thanh Thanh của hắn là tốt nhất!
Đi vào quảng trường, Tống Linh giống như biến thành hình nhân bằng gỗ, toàn thân cứng ngắc.
Hắn ghét nhất là đám đông!
Nhưng hắn rất thích Thanh Thanh.
Hắn không thể để cho Thanh Thanh thất vọng.
Tống Thanh không hề buông lỏng tay hắn, để cho hắn chậm rãi thích ứng.
Tống Thanh rất kiên nhẫn, cô muốn anh trai mau chóng bình phục.
“Thanh Thanh...” Tống Linh kiên trì đến khi không chịu được nữa mới nói với Tống Thanh: “Chúng ta... về nhà.”
Tống Thanh giơ cổ tay lên xem đồng hồ, không tệ, so với lần trước đã lâu hơn được năm phút.
“Được rồi, chúng ta về nhà. Tối nay em sẽ cho anh ăn sườn nướng được không?” Tống Thanh dịu dàng nhìn Tống Linh.
“Được!” Tống Linh quả nhiên vui vẻ.
Lần này Tống Thanh không đưa Tống Linh trở về luôn mà cô gọi một chiếc taxi.
Chờ Tống Thanh và Tống Linh rời đi, một thân ảnh cao lớn mới xuất hiện trên quảng trường.
Hà Nhật Dương lười biếng dựa vào bức tượng ở quảng trường.
Đôi chân dài đứng thẳng, tóc mái rủ xuống, che khuất đôi mắt hắn.
Hắn bực bội vuốt tóc.
Hắn thật sự điên rồi!
Hắn lại đi theo bọn họ tới đây, xem bọn họ ở cùng nhau như thế nào.
Mọi người đi qua bên cạnh, nhìn thấy Hà Nhật Dương sẽ vừa sợ hãi vừa thán phục, thốt lên vài lời khen ngợi.
Đáng tiếc khí tức quanh người Hà Nhật Dương quá đáng sợ, bọn họ không dám dừng lại nhìn lâu, chỉ có thể đứng từ xa.
Hà Nhật Dương hoàn toàn không để ý đến đám người đó.
Chờ sau khi mấy người Tống Thanh rời đi, hắn cũng nhanh chân đi theo.
Đến tối, Tống Thanh nấu cả một bàn đồ ăn.
Lê Huy giúp Tống Linh ăn cơm, Tống Linh ăn rất nhanh, sau đó nghiêm túc nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, tài khoản...”
Lúc này Tống Thanh mới nhớ ra chuyện này, đặt đũa xuống nhìn hắn: “Anh muốn tài khoản gì?”
Lê Huy ở bên cạnh cười rộ lên: “Ý Tống Linh là thẻ ngân hàng, hôm nay lúc đi tính tiền tôi đã quẹt thẻ, Tiểu Linh liền hỏi đây là đồ vật gì, cậu ấy cũng muốn có một cái.”
Thì ra là vậy!
Tống Thanh tươi cười trả lời: “Được, mai em sẽ làm cho anh một cái. Chứng minh nhân dân của anh vẫn đang ở chỗ em, cho nên rất nhanh sẽ có thôi.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Tống Thanh, Tống Linh cuối cùng mới hài lòng mỉm cười.
Tống Thanh còn chưa kịp dọn bàn ăn thì điện thoại bỗng có tin nhắn.
Vừa nhìn tin nhắn, Tống Thanh bỗng cảm thấy đau đầu.
Tin nhắn do Lý Xuân gửi tới.
Nội dung là: “Cô Tống, tổng giám đốc uống say rồi. Cô tới giúp chúng tôi một chút được không?”
Hà Nhật Dương uống rượu say?
Sao phải tìm cô đến giúp chứ?
Bình luận facebook