Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-669
CHƯƠNG 669
“Sao rồi? Chơi có vui không?” Tống Thanh cười hỏi.
“Vui lắm ạ!” Tống Duệ và Tống Hà lớn tiếng đáp: “Đúng là quá vui luôn! Không ngờ nơi này lại có một toà thành băng tuyết dưới lòng đất, hơn nữa còn giống hệt với mô hình trong game của bọn con!”
Thấm Tứ bước tới từ đằng sau: “Đương nhiên phải giống hệt rồi, bởi vì người đầu tư xây thành không phải người lạ!”
Tống Thanh tò mò hỏi: “Là ai?”
Thấm Tứ vừa cười vừa nói: “Tiểu Thanh, em có nhớ năm đó em đưa Hà Nhật Dương về Tống gia, Hà Nhật Dương đã mua một mảnh đất trống không?”
“Tống Thanh gật đầu: “Nhớ chứ. Sao vậy?”
“Mảnh đất của toà thành là của nó. Thành băng tuyết cũng là do nó thiết kế riêng làm quà cho hai đứa nhóc. Về sau mới phát hiện còn có thể dùng toà thành này để làm nơi tham quan kiếm tiền, mới xây dựng thành như hiện tại. Công trình kiến trúc trên mặt đất coi như là thiết kế đi kèm. À, đúng rồi, mảnh đất này hiện giờ đứng tên em.” Thấm Tứ cười cười, nụ cười rất là sâu xa: “Nói cách khác, tất cả những thu nhập từ mảnh đất này đều thuộc về em.”
Tống Thanh sững sờ.
Tống Duệ sững sờ.
Tống Hà sững sờ.
Không ai ngờ rằng chủ nhân chính thức của thành băng tuyết lại là chính bản thân Tống Thanh!
Cái này, cái này, đúng là rất kinh ngạc!
Nhưng trái tim ấm áp quá! Ấm tới mức cực hạn luôn!
Trong lòng Tống Thanh thấy ngọt ngào hết sức!
Tống Duệ ngầm ấn like cho ba mình! Cách thức tỏ tình này, quá độc đáo!
Tống Hà đứng im, dùng mũi chân gảy gảy mặt đất, dù không nói gì, những rõ ràng biểu cảm thả lỏng hơn nhiều.
Món quà này quả thực rất hợp ý Tống Hà.
Làm sao đây? Dù không thích ba ruột, nhưng vẫn thật thích món quà này!
Bây giờ xem ra, người ta cũng không đáng ghét tới mức đó.
Ơ, ý nghĩ này thật là nguy hiểm!
Không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như thế, hừ!
Cả gia đình tập trung chuẩn bị tết nhất, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chỉ chớp mắt đã tới ngày ba mươi.
Đôi câu đối đã được dán lên từ sớm, có đủ mọi lại món ăn ngon.
Cả gia đình vui vẻ rộn ràng.
Tống Duệ, Tống Hà chạy trước chạy sau rất tưng bừng.
Những người lớn đang chuẩn bị đồ ăn mà nhìn thấy chúng đều sẽ gọi chúng lại, cho hai đứa nếm thử món ăn vừa mới ra lò.
Tống Duệ và Tống Hà cũng rất ra sức, không từ chối bất kì ai, cái miệng dẻo kẹo khiến tất cả mọi người vui vẻ.
Tần Trân ở trong phòng, may từng đường kim mũi chỉ cho bộ quần áo nhỏ.
Tống Hà không kìm được xem rất lâu, Tần Trân đưa cho cô bé một con búp bê vừa làm xong, khiến Tống Hà vui mừng suýt nữa thì nhảy lên.
Bởi vì con búp bê lần nãy là mô hình của một nhân vật trong game!
Thấy tay nghề khéo léo của mợ cả làm ra được cả cái tinh tuý của np, Tống Hà vui mừng chạy đi khoe với toàn thế giới.
Cô bé chụp hình, đăng lên tài khoản facebook của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương là người like đầu tiên.
Thấy Hà Nhật Dương like, con ngươi của Tống Hà xoay tròn, sau đó tự sướng một bức đăng lên facebook của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương lại là người đầu tiên ấn like.
Tống Hà không khỏi hỏi hắn: “Có phải anh cứ coi facebook suốt vậy không?”
Giọng điệu này, không phải tiểu công chúa thì là ai?
Hà Nhật Dương cố nhịn cười vờ như không biết: “Ừ, đúng rồi.”
“Anh không có gì để làm sao?” Tống Hà tiếp tục giả vờ là Tống Thanh hỏi.
“Bởi vì, em chính là chuyện quan trọng nhất của anh.” Hà Nhật Dương tung ra kĩ năng nói ngọt, hốt gọn cả đại mĩ nữ lẫn tiểu mĩ nữ.
Tống Hà phồng miệng, hừm, xem ra hắn thực sự rất thích mami.
Ừm, rốt cuộc vì sao năm đó bọn họ lại tách ra chứ?
Ừm, nếu có nỗi khổ tâm, bản thân mình có nên tha thứ cho hắn không đây?
Tống Hà do dự một lát rồi hỏi: “Anh có thích Tống Hà không?”
Hà Nhật Dương ở bên kia đã cười nghiêng ngả rồi!
Tiểu công chúa của hắn sao lại đáng yêu như thế chứ!
Hà Nhật Dương cố tỏ ra thâm trầm hỏi ngược lại: “Đoán xem.”
Tống Hà tức giận trả lời: “Sao em biết được?”
“Anh tưởng em biết.” Hà Nhật Dương tiếp tục đùa bảo bối nhỏ của mình: “Dù sao chúng ta thương nhau như thế cơ mà.”
Tống Hà đọc xong thấy thật là sến súa, không thể nhắn nổi nữa!
Sợ Tống Thanh phát hiện, Tống Hà ngầm xoá lịch sử tin nhắn đi!
Cô bé rón rén đặt điện thoại về chỗ cũ, sau đó ôm con búp bê mà Tần Trân làm cho mình đi khoe với cả thế giới.
Mãi tới khi ăn cơm tất niên, Tống Thanh mới phát hiện tự nhiên trên facebook của mình có hai thông báo mới.
Nhìn kĩ mới biết là kiệt tác của Tống Hà.
Tống Hà tưởng đã huỷ được chứng cớ, lại không ngờ vẫn để dấu vết. Bởi vì Tống Thanh có hai chiếc điện thoại!
Đọc xong, Tống Thanh dở khóc dở cười!
Tới lúc ăn cơm, cả gia đình quây quần một chỗ, kể lại những chuyện đã chứng kiến trong một năm này, nói đủ mọi việc từ nam ra bắc.
Cuộc sống này quả thực vui sướng như thiên đường.
Ngoài trời, không biết tuyết đã rơi từ lúc nào.
Tống Hà nhìn thấy, cô bé chạy tới bên cửa sổ, ngẩn người nhìn bông tuyết.
Từ sau khi đẩy ngã anh trai nhỏ tựa như tinh linh vương tử trong thành băng tuyết, trong đầu Tống Hà không thể quên được khuôn mặt ấy.
Ưm, anh trai nhỏ đẹp quá.
Tống Duệ thấy Tống Hà đứng sững người bên cửa sổ, cậu bé chạy lại, cùng Tống Hà ngắm cảnh tuyết.
Hai anh em nhìn nhau, rất là ăn ý.
Sự cảm ứng đặc biệt giữa song bào thai quả thực rất vi diệu.
Tống Linh gắp cho Tống Thanh một miếng măng ướp chua, thấy Tống Thanh nhìn sang hai đứa nhóc, Tống Linh cũng cười theo.
Nhìn cái cách mà Tống Duệ và Tống Hà ở bên nhau rất giống với mình lúc còn nhỏ, Tống Thanh và Tống Linh cùng cười rộ lên.
Tần Trân nhìn Tống Duệ và Tống Hà, cô đưa tay vuốt bụng mình, ánh mắt hâm mộ.
Ăn xong bữa tối, Tống Thanh ôm lấy điện thoại nói chuyện với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương gửi rất nhiều video cho Tống Thanh, nói với Tống Thanh năm nay Hà gia đón tết thế nào.
Tống Thanh cũng gửi những video mình quay ban ngày cho Hà Nhật Dương, trong lúc gọi video cô hỏi hắn về chuyện thành băng tuyết.
Hà Nhật Dương trả lời: “Đúng vậy, thành băng tuyết chính là quà tặng cho hai đứa nhóc. Chỉ không ngờ lại có nhiều người thích như vậy, mới kiến tạo thành điểm tham quan. Tiền kiếm được coi như tiền tiêu vặt cho hai đứa.”
Tống Thanh phì cười: “Điên à, tiền tiêu vặt nào nhiều như vậy! Chúng còn nhỏ!”
“Con của chúng ta sao có thể so với con nhà người ta được?” Hà Nhật Dương rất là tự hào: “Con chúng ta muốn tiêu tiền thế nào thì tiêu thế đó. Hơn nữa, hai đứa nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền, không cần lo lắng chúng hoang phí. Mà kể cả có hoang phí, thì chúng ta vẫn nuôi được.”
Nghe được Hà Nhật Dương mở miệng ra là con của chúng ta, đáy lòng Tống Thanh ngọt như mật.
“Bà nội cứ mãi nhắc tới em.” Hà Nhật Dương nói tiếp: “Bà nói năm nay không thể, nhưng sang năm thế nào cũng phải để em đón tết ở Hà gia.”
Sao Tống Thanh lại không hiểu hàm ý trong câu nói này của Hà Nhật Dương, mặt cô nóng bừng lên: “Đến lúc đó phải xem biểu hiện của anh nữa!”
“Sao rồi? Chơi có vui không?” Tống Thanh cười hỏi.
“Vui lắm ạ!” Tống Duệ và Tống Hà lớn tiếng đáp: “Đúng là quá vui luôn! Không ngờ nơi này lại có một toà thành băng tuyết dưới lòng đất, hơn nữa còn giống hệt với mô hình trong game của bọn con!”
Thấm Tứ bước tới từ đằng sau: “Đương nhiên phải giống hệt rồi, bởi vì người đầu tư xây thành không phải người lạ!”
Tống Thanh tò mò hỏi: “Là ai?”
Thấm Tứ vừa cười vừa nói: “Tiểu Thanh, em có nhớ năm đó em đưa Hà Nhật Dương về Tống gia, Hà Nhật Dương đã mua một mảnh đất trống không?”
“Tống Thanh gật đầu: “Nhớ chứ. Sao vậy?”
“Mảnh đất của toà thành là của nó. Thành băng tuyết cũng là do nó thiết kế riêng làm quà cho hai đứa nhóc. Về sau mới phát hiện còn có thể dùng toà thành này để làm nơi tham quan kiếm tiền, mới xây dựng thành như hiện tại. Công trình kiến trúc trên mặt đất coi như là thiết kế đi kèm. À, đúng rồi, mảnh đất này hiện giờ đứng tên em.” Thấm Tứ cười cười, nụ cười rất là sâu xa: “Nói cách khác, tất cả những thu nhập từ mảnh đất này đều thuộc về em.”
Tống Thanh sững sờ.
Tống Duệ sững sờ.
Tống Hà sững sờ.
Không ai ngờ rằng chủ nhân chính thức của thành băng tuyết lại là chính bản thân Tống Thanh!
Cái này, cái này, đúng là rất kinh ngạc!
Nhưng trái tim ấm áp quá! Ấm tới mức cực hạn luôn!
Trong lòng Tống Thanh thấy ngọt ngào hết sức!
Tống Duệ ngầm ấn like cho ba mình! Cách thức tỏ tình này, quá độc đáo!
Tống Hà đứng im, dùng mũi chân gảy gảy mặt đất, dù không nói gì, những rõ ràng biểu cảm thả lỏng hơn nhiều.
Món quà này quả thực rất hợp ý Tống Hà.
Làm sao đây? Dù không thích ba ruột, nhưng vẫn thật thích món quà này!
Bây giờ xem ra, người ta cũng không đáng ghét tới mức đó.
Ơ, ý nghĩ này thật là nguy hiểm!
Không thể tha thứ cho hắn dễ dàng như thế, hừ!
Cả gia đình tập trung chuẩn bị tết nhất, thời gian trôi qua rất nhanh.
Chỉ chớp mắt đã tới ngày ba mươi.
Đôi câu đối đã được dán lên từ sớm, có đủ mọi lại món ăn ngon.
Cả gia đình vui vẻ rộn ràng.
Tống Duệ, Tống Hà chạy trước chạy sau rất tưng bừng.
Những người lớn đang chuẩn bị đồ ăn mà nhìn thấy chúng đều sẽ gọi chúng lại, cho hai đứa nếm thử món ăn vừa mới ra lò.
Tống Duệ và Tống Hà cũng rất ra sức, không từ chối bất kì ai, cái miệng dẻo kẹo khiến tất cả mọi người vui vẻ.
Tần Trân ở trong phòng, may từng đường kim mũi chỉ cho bộ quần áo nhỏ.
Tống Hà không kìm được xem rất lâu, Tần Trân đưa cho cô bé một con búp bê vừa làm xong, khiến Tống Hà vui mừng suýt nữa thì nhảy lên.
Bởi vì con búp bê lần nãy là mô hình của một nhân vật trong game!
Thấy tay nghề khéo léo của mợ cả làm ra được cả cái tinh tuý của np, Tống Hà vui mừng chạy đi khoe với toàn thế giới.
Cô bé chụp hình, đăng lên tài khoản facebook của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương là người like đầu tiên.
Thấy Hà Nhật Dương like, con ngươi của Tống Hà xoay tròn, sau đó tự sướng một bức đăng lên facebook của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương lại là người đầu tiên ấn like.
Tống Hà không khỏi hỏi hắn: “Có phải anh cứ coi facebook suốt vậy không?”
Giọng điệu này, không phải tiểu công chúa thì là ai?
Hà Nhật Dương cố nhịn cười vờ như không biết: “Ừ, đúng rồi.”
“Anh không có gì để làm sao?” Tống Hà tiếp tục giả vờ là Tống Thanh hỏi.
“Bởi vì, em chính là chuyện quan trọng nhất của anh.” Hà Nhật Dương tung ra kĩ năng nói ngọt, hốt gọn cả đại mĩ nữ lẫn tiểu mĩ nữ.
Tống Hà phồng miệng, hừm, xem ra hắn thực sự rất thích mami.
Ừm, rốt cuộc vì sao năm đó bọn họ lại tách ra chứ?
Ừm, nếu có nỗi khổ tâm, bản thân mình có nên tha thứ cho hắn không đây?
Tống Hà do dự một lát rồi hỏi: “Anh có thích Tống Hà không?”
Hà Nhật Dương ở bên kia đã cười nghiêng ngả rồi!
Tiểu công chúa của hắn sao lại đáng yêu như thế chứ!
Hà Nhật Dương cố tỏ ra thâm trầm hỏi ngược lại: “Đoán xem.”
Tống Hà tức giận trả lời: “Sao em biết được?”
“Anh tưởng em biết.” Hà Nhật Dương tiếp tục đùa bảo bối nhỏ của mình: “Dù sao chúng ta thương nhau như thế cơ mà.”
Tống Hà đọc xong thấy thật là sến súa, không thể nhắn nổi nữa!
Sợ Tống Thanh phát hiện, Tống Hà ngầm xoá lịch sử tin nhắn đi!
Cô bé rón rén đặt điện thoại về chỗ cũ, sau đó ôm con búp bê mà Tần Trân làm cho mình đi khoe với cả thế giới.
Mãi tới khi ăn cơm tất niên, Tống Thanh mới phát hiện tự nhiên trên facebook của mình có hai thông báo mới.
Nhìn kĩ mới biết là kiệt tác của Tống Hà.
Tống Hà tưởng đã huỷ được chứng cớ, lại không ngờ vẫn để dấu vết. Bởi vì Tống Thanh có hai chiếc điện thoại!
Đọc xong, Tống Thanh dở khóc dở cười!
Tới lúc ăn cơm, cả gia đình quây quần một chỗ, kể lại những chuyện đã chứng kiến trong một năm này, nói đủ mọi việc từ nam ra bắc.
Cuộc sống này quả thực vui sướng như thiên đường.
Ngoài trời, không biết tuyết đã rơi từ lúc nào.
Tống Hà nhìn thấy, cô bé chạy tới bên cửa sổ, ngẩn người nhìn bông tuyết.
Từ sau khi đẩy ngã anh trai nhỏ tựa như tinh linh vương tử trong thành băng tuyết, trong đầu Tống Hà không thể quên được khuôn mặt ấy.
Ưm, anh trai nhỏ đẹp quá.
Tống Duệ thấy Tống Hà đứng sững người bên cửa sổ, cậu bé chạy lại, cùng Tống Hà ngắm cảnh tuyết.
Hai anh em nhìn nhau, rất là ăn ý.
Sự cảm ứng đặc biệt giữa song bào thai quả thực rất vi diệu.
Tống Linh gắp cho Tống Thanh một miếng măng ướp chua, thấy Tống Thanh nhìn sang hai đứa nhóc, Tống Linh cũng cười theo.
Nhìn cái cách mà Tống Duệ và Tống Hà ở bên nhau rất giống với mình lúc còn nhỏ, Tống Thanh và Tống Linh cùng cười rộ lên.
Tần Trân nhìn Tống Duệ và Tống Hà, cô đưa tay vuốt bụng mình, ánh mắt hâm mộ.
Ăn xong bữa tối, Tống Thanh ôm lấy điện thoại nói chuyện với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương gửi rất nhiều video cho Tống Thanh, nói với Tống Thanh năm nay Hà gia đón tết thế nào.
Tống Thanh cũng gửi những video mình quay ban ngày cho Hà Nhật Dương, trong lúc gọi video cô hỏi hắn về chuyện thành băng tuyết.
Hà Nhật Dương trả lời: “Đúng vậy, thành băng tuyết chính là quà tặng cho hai đứa nhóc. Chỉ không ngờ lại có nhiều người thích như vậy, mới kiến tạo thành điểm tham quan. Tiền kiếm được coi như tiền tiêu vặt cho hai đứa.”
Tống Thanh phì cười: “Điên à, tiền tiêu vặt nào nhiều như vậy! Chúng còn nhỏ!”
“Con của chúng ta sao có thể so với con nhà người ta được?” Hà Nhật Dương rất là tự hào: “Con chúng ta muốn tiêu tiền thế nào thì tiêu thế đó. Hơn nữa, hai đứa nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền, không cần lo lắng chúng hoang phí. Mà kể cả có hoang phí, thì chúng ta vẫn nuôi được.”
Nghe được Hà Nhật Dương mở miệng ra là con của chúng ta, đáy lòng Tống Thanh ngọt như mật.
“Bà nội cứ mãi nhắc tới em.” Hà Nhật Dương nói tiếp: “Bà nói năm nay không thể, nhưng sang năm thế nào cũng phải để em đón tết ở Hà gia.”
Sao Tống Thanh lại không hiểu hàm ý trong câu nói này của Hà Nhật Dương, mặt cô nóng bừng lên: “Đến lúc đó phải xem biểu hiện của anh nữa!”
Bình luận facebook