Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-679
CHƯƠNG 679
Khi Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình nghe nói Từ Vân Khê và Lưu Vân cãi nhau vì chuyện này, vả lại còn làm trì trệ hành trình của họ, chợt ngẩn người ra một lúc.
Sau đó hai người họ đều cùng lúc thể hiện, họ có thể lập tức qua đó giải quyết ổn thỏa!
Cho nên, sáng mùng bốn, Tống Thanh, Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình ba người, xuất phát từ ba nơi khác nhau, cùng đi đến thị trấn nhỏ hướng Tây Bắc đó!
Thị trấn Tây Bắc đó luôn được gọi là thị trấn suối nước nóng.
Vũ Ngọc Bình cố tình cho cả nhà Từ Vân Khê tới đây để nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng, nhưng không hề biết được ở đây có một chất hóa học đặc biệt, chỉ cần những người từng xuống qua rượu mà đi tắm suối nước nóng, thì sẽ nảy sinh ra một phản ứng hóa học nhất định, kích thích hoocmon và gây hưng phấn.
Cho nên, Từ Vân Khê và Lưu Vân sau khi tắm nước nóng xong, mới quấn lấy nhau trong phòng như vậy.
Sau đó thì, hầu như nguyên cái nhà trọ đều biết hết chuyện của họ rồi.
Sau đó Từ Vân Khê vô cùng tức giận!
Chuyện đơn giản như vậy, nhưng đến khi dọn dẹp hậu sự thì không đơn giản chút nào.
Đợi đến khi Tống Thanh bọn họ tới đó, thì đã là chiều mùng bốn rồi.
Ừ, không sai, họ vẫn đang cãi nhau.
Lưu Nghĩa đã ngồi ở kế bên ăn hết không biết bao nhiêu bịch mỳ gói và thức ăn vặt rồi, nhưng họ vẫn cứ cấu xé mãi vấn đề đó.
Tống Thanh là người tới đầu tiên, sau đó Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình mới tới nơi.
Ba người không biết nên hỏi gì, sau khi ngồi xuống ăn chung với Lưu Nghĩa một hồi, thì cuối cùng cũng nghe và hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Vũ Ngọc Bình lập tức thể hiện: “Nếu sai thì người sai đầu tiên là con! Con không nên đề nghị chuyện này với mọi người, đến tắm suối nước nóng ở đây! Bác trai bác gái nếu muốn trách tội thì hãy trách con là được rồi!”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Đúng rồi! Nếu không phải là anh đề nghị bọn em đến đây nghỉ mát, thì hai người họ sẽ không cãi nhau ở đây rồi.”
Từ Vân Khê lập tức nói: “Có liên quan gì đến con chứ? Các con ăn đồ của các con đi!”
Đối với đứa con rể này, Từ Vân Khê vẫn rất hài lòng!
Vừa đẹp trai, vừa giàu có, vả lại còn hiếu thảo với bà nữa!
Lưu Vân không dám lên tiếng, chỉ tiếp tục xin lỗi nói: “Tiểu Khê, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Em hãy xem đi, các con đều đến đây hết rồi, hãy xem như là nể mặt các con, tạm dừng cuộc tranh luận lại được không?”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nuôi, tạm dừng lại đi! Hai người đã cãi nhau suốt hai ngày rồi, chẳng lẽ không mệt sao? Chúng con cũng đói rồi nè! Nhật Dương, anh có đói không?”
“Đói chứ!” Hà Nhật Dương gật đầu: “Đi suốt dọc đường, cũng không ăn được gì mấy.”
Nghe thấy Hà Nhật Dương và Tống Thanh nói như vậy, Từ Vân Khê quả nhiên không nói thêm gì nữa.
Lưu Nghĩa cũng nhẹ nhõm hẳn ra.
Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm nghiêm túc rồi!
Cuối cùng cũng không cần phải ăn mỳ gói và cơm hộp nữa rồi!
Thật không dễ dàng chút nào!
Quả nhiên, chỉ cần Tiểu Thanh đến đây là được mà!
“Đi đi đi, đi ra ngoài ăn cơm nào! Coi mấy đứa con đã đói như vậy rồi!” Lưu Vân nhanh chóng nói.
Tống Thanh chạy tới ôm lấy cánh tay của Từ Vân Khê: “Mẹ nuôi, con đói quá! Chúng ta đi ăn cơm trước có được không?”
Nhìn thấy Tống Thanh nũng nịu với mình, cơn giận của Từ Vân Khê chợt bớt đi rất nhiều.
Không còn cách nào khác, ai kêu bà cứ yêu thích những cô gái như Tiểu Thanh chứ?
“Mẹ nuôi, bụng con đói quá!” Tống Thanh cố tình làm ra một khuôn mặt tội nghiệp, chớp mắt nhìn Từ Vân Khê.
“Được rồi được rồi, tôi cũng mắc công phải cãi nhau với ông nữa! Đi nào đi nào, đi ăn cơm đi!” Từ Vân Khê cuối cùng cũng tha cho mọi người, kéo tay Tống Thanh đứng dậy nói: “Các con đi chuẩn bị trước đi, mẹ phải đi tắm và thay áo cái đã.”
“Vâng ạ!” Tống Thanh lập tức vui vẻ đứng dậy, đi theo những người khác ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, thì Tống Thanh đã hỏi ngay: “Ba nuôi, có phải ba cố tình đúng không? Lần trước thì không sao cả, nhưng sao lần này lại xảy ra chuyện chứ?”
Lưu Vân cẩn thận nhìn vào trong phòng, hạ giọng nói: “Các con không biết đâu! Lần này có một người đi cùng, có ý với mẹ nuôi của con. Ba phải cho người đó biết được, bà ấy là vợ của ba!”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cảm thấy không cách nào cứu chữa được nữa, bèn xoay người lại.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cũng không biết nên làm sao.
Được thôi, những chuyện của người lớn, thì con nít không nên nhúng tay vào.
Chỉ cần đừng cãi nhau nữa là được rồi!
Hà Nhật Dương đã rất nhiều ngày không gặp Tống Thanh rồi, bây giờ cuối cùng cũng gặp được, đương nhiên phải luôn dính chặt lấy Tống Thanh rồi!
“Đi đi đi, chúng ta ra ngoài gọi món nào! Đợi mẹ nuôi chải chuốt xong thì đúng lúc có thể bắt đầu ăn cơm rồi!” Hà Nhật Dương nắm tay Tống Thanh đi ra ngoài.
Vũ Ngọc Bình cũng nắm tay Lưu Nghĩa đi ra ngoài: “Chúng ta đi chung nào!”
Lưu Vân cứ đứng ngay tại chỗ ấy một hồi lâu, ông do dự một lúc, sau đó vẫn quyết định đứng đó.
Bốn người trẻ tuổi đã ra ngoài rồi, nên bên ngoài đã rất náo nhiệt.
Tiểu Xuân nhìn thấy Hà Nhật Dương đi ra, lập tức đi qua đó nói: “Tổng tài, căn phòng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Đi thôi, anh thật sự có chút đói bụng rồi.”
Tống Thanh cười với Tiểu Xuân nói: “Anh vất vả rồi. Tết mà cũng không cho các anh nghỉ ngơi được!”
Tiểu Xuân cười nói: “Không sao đâu, đều là trách nhiệm trong công việc mà. Mọi năm chúng tôi đều được nghỉ cố định, thật ra, chúng tôi đã sung sướng hơn rất nhiều người rồi. Làm người thì phải biết mãn nguyện.
Hà Nhật Dương tươi cười chạm vào chóp mũi của Tống Thanh một cái: “Chỉ có em hiền lành thôi!”
Tống Thanh thè lưỡi ra trêu chọc Hà Nhật Dương, làm một khuôn mặt tinh nghịch: “Cái gì chứ! Tiểu Xuân Tiểu Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông bọn họ cũng đã không còn nhỏ rồi, mà vẫn phải phục vụ cho anh, anh cũng không biết suy nghĩ cho họ nữa!”
Hà Nhật Dương còn chưa kịp trả lời, thì Tiểu Xuân đã cười nói: “Thiếu phu nhân, xin cô đừng nói như vậy. Chuyện này, thật sự không liên quan đến tổng tài. Là do chúng tôi tạm thời không muốn kết hôn sớm.”
Tống Thanh hiếu kỳ hỏi: “Tại sao vậy?”
Tiểu Xuân chỉ cười mà không trả lời.
Hà Nhật Dương nắm lấy tay của Tống Thanh nói: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.”
Đôi mắt Tống Thanh lóe sáng, dường như cô hiểu ra được điều gì, lập tức ngỏ lời xin lỗi Tiểu Xuân: “Xin lỗi anh, có phải tôi đã nói sai điều gì không?”
Tiểu Xuân lập tức huơ tay: “Không sao đâu, không có chuyện gì mà. Căn phòng đã sắp xếp xong rồi, chúng ta mau vào đi!”
“Được!” Tống Thanh gật đầu.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đi ở phía sau họ, Lưu Nghĩa chợt mở miệng hỏi: “Đúng rồi, em cũng không hiểu nỗi! Bốn trợ lý hàng đầu của Hà Nhật Dương này rất giỏi giang! Họ cũng không còn nhỏ nữa rồi đúng không? Sao lại cứ độc thân vậy?”
Vũ Ngọc Bình nhìn theo bóng lưng của Tiểu Xuân, khóe miệng chợt cong lên: “Chắc do họ thật sự không muốn kết hôn.”
“Tại sao vậy?” Lưu Nghĩa cũng rất hiếu kỳ.
“Bởi vì, bốn người họ” Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Rất phức tạp! Tiểu Xuân xuất thân trong gia đình bác sĩ, điều này mọi người đều biết mà.”
Lưu Nghĩa gật đầu.
“Từ nhỏ anh ấy đã có rất nhiều bệnh tật, uống thuốc không ngừng. Có một ngày, ông nội của Tiểu Xuân ôm lấy anh ấy đang sốt cao, quỳ trước cửa nhà của Hà gia, cầu xin Hà gia ra tay giúp đỡ. Là lão phu nhân đã thu nhận Tiểu Xuân, không màng đến việc phải làm những chuyện vi phạm nội quy trong gia tộc, mới có thể cứu được mạng sống của Tiểu Xuân. Từ đó, người nhà của Tiểu Xuân, mới đem Tiểu Xuân giao cho Hà gia. Họ còn nói là, mạng sống này là của Hà gia ban cho, vậy thì, cứ ở lại trong Hà gia đi.” Vũ Ngọc Bình khẽ giọng nói: “Còn những người khác, ít nhiều gì cũng có những vấn đề khác nhau. Bọn họ có thể nói là cam tâm tình nguyện cống hiến hết cuộc đời mình cho Hà gia rồi.”
Khi Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình nghe nói Từ Vân Khê và Lưu Vân cãi nhau vì chuyện này, vả lại còn làm trì trệ hành trình của họ, chợt ngẩn người ra một lúc.
Sau đó hai người họ đều cùng lúc thể hiện, họ có thể lập tức qua đó giải quyết ổn thỏa!
Cho nên, sáng mùng bốn, Tống Thanh, Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình ba người, xuất phát từ ba nơi khác nhau, cùng đi đến thị trấn nhỏ hướng Tây Bắc đó!
Thị trấn Tây Bắc đó luôn được gọi là thị trấn suối nước nóng.
Vũ Ngọc Bình cố tình cho cả nhà Từ Vân Khê tới đây để nghỉ dưỡng tắm suối nước nóng, nhưng không hề biết được ở đây có một chất hóa học đặc biệt, chỉ cần những người từng xuống qua rượu mà đi tắm suối nước nóng, thì sẽ nảy sinh ra một phản ứng hóa học nhất định, kích thích hoocmon và gây hưng phấn.
Cho nên, Từ Vân Khê và Lưu Vân sau khi tắm nước nóng xong, mới quấn lấy nhau trong phòng như vậy.
Sau đó thì, hầu như nguyên cái nhà trọ đều biết hết chuyện của họ rồi.
Sau đó Từ Vân Khê vô cùng tức giận!
Chuyện đơn giản như vậy, nhưng đến khi dọn dẹp hậu sự thì không đơn giản chút nào.
Đợi đến khi Tống Thanh bọn họ tới đó, thì đã là chiều mùng bốn rồi.
Ừ, không sai, họ vẫn đang cãi nhau.
Lưu Nghĩa đã ngồi ở kế bên ăn hết không biết bao nhiêu bịch mỳ gói và thức ăn vặt rồi, nhưng họ vẫn cứ cấu xé mãi vấn đề đó.
Tống Thanh là người tới đầu tiên, sau đó Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình mới tới nơi.
Ba người không biết nên hỏi gì, sau khi ngồi xuống ăn chung với Lưu Nghĩa một hồi, thì cuối cùng cũng nghe và hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Vũ Ngọc Bình lập tức thể hiện: “Nếu sai thì người sai đầu tiên là con! Con không nên đề nghị chuyện này với mọi người, đến tắm suối nước nóng ở đây! Bác trai bác gái nếu muốn trách tội thì hãy trách con là được rồi!”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Đúng rồi! Nếu không phải là anh đề nghị bọn em đến đây nghỉ mát, thì hai người họ sẽ không cãi nhau ở đây rồi.”
Từ Vân Khê lập tức nói: “Có liên quan gì đến con chứ? Các con ăn đồ của các con đi!”
Đối với đứa con rể này, Từ Vân Khê vẫn rất hài lòng!
Vừa đẹp trai, vừa giàu có, vả lại còn hiếu thảo với bà nữa!
Lưu Vân không dám lên tiếng, chỉ tiếp tục xin lỗi nói: “Tiểu Khê, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Em hãy xem đi, các con đều đến đây hết rồi, hãy xem như là nể mặt các con, tạm dừng cuộc tranh luận lại được không?”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy, mẹ nuôi, tạm dừng lại đi! Hai người đã cãi nhau suốt hai ngày rồi, chẳng lẽ không mệt sao? Chúng con cũng đói rồi nè! Nhật Dương, anh có đói không?”
“Đói chứ!” Hà Nhật Dương gật đầu: “Đi suốt dọc đường, cũng không ăn được gì mấy.”
Nghe thấy Hà Nhật Dương và Tống Thanh nói như vậy, Từ Vân Khê quả nhiên không nói thêm gì nữa.
Lưu Nghĩa cũng nhẹ nhõm hẳn ra.
Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa cơm nghiêm túc rồi!
Cuối cùng cũng không cần phải ăn mỳ gói và cơm hộp nữa rồi!
Thật không dễ dàng chút nào!
Quả nhiên, chỉ cần Tiểu Thanh đến đây là được mà!
“Đi đi đi, đi ra ngoài ăn cơm nào! Coi mấy đứa con đã đói như vậy rồi!” Lưu Vân nhanh chóng nói.
Tống Thanh chạy tới ôm lấy cánh tay của Từ Vân Khê: “Mẹ nuôi, con đói quá! Chúng ta đi ăn cơm trước có được không?”
Nhìn thấy Tống Thanh nũng nịu với mình, cơn giận của Từ Vân Khê chợt bớt đi rất nhiều.
Không còn cách nào khác, ai kêu bà cứ yêu thích những cô gái như Tiểu Thanh chứ?
“Mẹ nuôi, bụng con đói quá!” Tống Thanh cố tình làm ra một khuôn mặt tội nghiệp, chớp mắt nhìn Từ Vân Khê.
“Được rồi được rồi, tôi cũng mắc công phải cãi nhau với ông nữa! Đi nào đi nào, đi ăn cơm đi!” Từ Vân Khê cuối cùng cũng tha cho mọi người, kéo tay Tống Thanh đứng dậy nói: “Các con đi chuẩn bị trước đi, mẹ phải đi tắm và thay áo cái đã.”
“Vâng ạ!” Tống Thanh lập tức vui vẻ đứng dậy, đi theo những người khác ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, thì Tống Thanh đã hỏi ngay: “Ba nuôi, có phải ba cố tình đúng không? Lần trước thì không sao cả, nhưng sao lần này lại xảy ra chuyện chứ?”
Lưu Vân cẩn thận nhìn vào trong phòng, hạ giọng nói: “Các con không biết đâu! Lần này có một người đi cùng, có ý với mẹ nuôi của con. Ba phải cho người đó biết được, bà ấy là vợ của ba!”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình cảm thấy không cách nào cứu chữa được nữa, bèn xoay người lại.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cũng không biết nên làm sao.
Được thôi, những chuyện của người lớn, thì con nít không nên nhúng tay vào.
Chỉ cần đừng cãi nhau nữa là được rồi!
Hà Nhật Dương đã rất nhiều ngày không gặp Tống Thanh rồi, bây giờ cuối cùng cũng gặp được, đương nhiên phải luôn dính chặt lấy Tống Thanh rồi!
“Đi đi đi, chúng ta ra ngoài gọi món nào! Đợi mẹ nuôi chải chuốt xong thì đúng lúc có thể bắt đầu ăn cơm rồi!” Hà Nhật Dương nắm tay Tống Thanh đi ra ngoài.
Vũ Ngọc Bình cũng nắm tay Lưu Nghĩa đi ra ngoài: “Chúng ta đi chung nào!”
Lưu Vân cứ đứng ngay tại chỗ ấy một hồi lâu, ông do dự một lúc, sau đó vẫn quyết định đứng đó.
Bốn người trẻ tuổi đã ra ngoài rồi, nên bên ngoài đã rất náo nhiệt.
Tiểu Xuân nhìn thấy Hà Nhật Dương đi ra, lập tức đi qua đó nói: “Tổng tài, căn phòng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Đi thôi, anh thật sự có chút đói bụng rồi.”
Tống Thanh cười với Tiểu Xuân nói: “Anh vất vả rồi. Tết mà cũng không cho các anh nghỉ ngơi được!”
Tiểu Xuân cười nói: “Không sao đâu, đều là trách nhiệm trong công việc mà. Mọi năm chúng tôi đều được nghỉ cố định, thật ra, chúng tôi đã sung sướng hơn rất nhiều người rồi. Làm người thì phải biết mãn nguyện.
Hà Nhật Dương tươi cười chạm vào chóp mũi của Tống Thanh một cái: “Chỉ có em hiền lành thôi!”
Tống Thanh thè lưỡi ra trêu chọc Hà Nhật Dương, làm một khuôn mặt tinh nghịch: “Cái gì chứ! Tiểu Xuân Tiểu Hạ Tiểu Thu Tiểu Đông bọn họ cũng đã không còn nhỏ rồi, mà vẫn phải phục vụ cho anh, anh cũng không biết suy nghĩ cho họ nữa!”
Hà Nhật Dương còn chưa kịp trả lời, thì Tiểu Xuân đã cười nói: “Thiếu phu nhân, xin cô đừng nói như vậy. Chuyện này, thật sự không liên quan đến tổng tài. Là do chúng tôi tạm thời không muốn kết hôn sớm.”
Tống Thanh hiếu kỳ hỏi: “Tại sao vậy?”
Tiểu Xuân chỉ cười mà không trả lời.
Hà Nhật Dương nắm lấy tay của Tống Thanh nói: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.”
Đôi mắt Tống Thanh lóe sáng, dường như cô hiểu ra được điều gì, lập tức ngỏ lời xin lỗi Tiểu Xuân: “Xin lỗi anh, có phải tôi đã nói sai điều gì không?”
Tiểu Xuân lập tức huơ tay: “Không sao đâu, không có chuyện gì mà. Căn phòng đã sắp xếp xong rồi, chúng ta mau vào đi!”
“Được!” Tống Thanh gật đầu.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đi ở phía sau họ, Lưu Nghĩa chợt mở miệng hỏi: “Đúng rồi, em cũng không hiểu nỗi! Bốn trợ lý hàng đầu của Hà Nhật Dương này rất giỏi giang! Họ cũng không còn nhỏ nữa rồi đúng không? Sao lại cứ độc thân vậy?”
Vũ Ngọc Bình nhìn theo bóng lưng của Tiểu Xuân, khóe miệng chợt cong lên: “Chắc do họ thật sự không muốn kết hôn.”
“Tại sao vậy?” Lưu Nghĩa cũng rất hiếu kỳ.
“Bởi vì, bốn người họ” Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Rất phức tạp! Tiểu Xuân xuất thân trong gia đình bác sĩ, điều này mọi người đều biết mà.”
Lưu Nghĩa gật đầu.
“Từ nhỏ anh ấy đã có rất nhiều bệnh tật, uống thuốc không ngừng. Có một ngày, ông nội của Tiểu Xuân ôm lấy anh ấy đang sốt cao, quỳ trước cửa nhà của Hà gia, cầu xin Hà gia ra tay giúp đỡ. Là lão phu nhân đã thu nhận Tiểu Xuân, không màng đến việc phải làm những chuyện vi phạm nội quy trong gia tộc, mới có thể cứu được mạng sống của Tiểu Xuân. Từ đó, người nhà của Tiểu Xuân, mới đem Tiểu Xuân giao cho Hà gia. Họ còn nói là, mạng sống này là của Hà gia ban cho, vậy thì, cứ ở lại trong Hà gia đi.” Vũ Ngọc Bình khẽ giọng nói: “Còn những người khác, ít nhiều gì cũng có những vấn đề khác nhau. Bọn họ có thể nói là cam tâm tình nguyện cống hiến hết cuộc đời mình cho Hà gia rồi.”
Bình luận facebook