Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-685
CHƯƠNG 685
Hai người này một người là con rể nuôi người là con rể ruột, cho nên Lưu Vân trực tiếp hỏi: “Các cậu có phải biết được tin gì không?”
Hà Nhật Dương rót ly trà cho Lưu Vân, nói: “Cha nuôi, đội nhiếp ảnh vừa rồi đi ra, mất liên lạc rồi.”
Sắc mặt Lưu Vân thay đổi: “Ý cậu là, có người cố tình gây ra án mạng sao? Muốn lợi dụng cơn bão này, chơi một chút máu me? Lưu Vân tôi đây không sợ chuyện này, thử động đến trên đầu tôi thử xem!”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình liền cười: “Người đừng vội. Đối phương nhắm vào ai, vẫn chưa nói được. Chúng ta không dễ bị kiểm soát như thế! Người cứ trông chừng ba người họ thật tốt là được!”
Lưu Vân nghe Hà Nhật Dương nói thế, trong lòng liền nhẹ nhàng một chút, nói: “Cũng đúng. Chỉ cần không chọc đến đầu chúng ta, cứ tùy ý họ thích gây sao gây. Thách họ cũng không dám.”
Chọc đến Hà Nhật Dương, đây là khái niệm gì?
Đối phương dù không muốn sống, cũng cần suy ngẫm một chút về cách chết chứ?
Chọc đến Hà Nhật Dương, đó thật sự là sống không được, chết không xong!
Nhưng, kẻ đứng sau bức màn này, hình như không có chút quy luật gì.
Vợ chồng Mã Khởi Dân, đội nhiếp ảnh.
Hai vụ án sát hại không chút liên quan gì nhau.
Nhưng chính là cứ âm thầm lặng lẽ loại bỏ như thế.
Thế thì, người đứng sau bức màn rốt cuộc là muốn gì?
Chính là vào lúc mà mọi người đang suy đoán ý đồ của người đứng sau bức màn này, bão tuyết cuối cùng đã tới.
Người miền bắc đối với bão tuyết không chút gì xa lạ.
Còn người sống quen khu vực này, đối với loại thời tiết khắc nghiệt này lại càng không lạ lẫm gì.
Mỗi năm khi mà bão tuyết lộng hành, đều có thể liên tục xuống mấy ngày mấy đêm, thậm chí là ca nửa tháng trời, đều là chuyện rất bình thường.
Lần bão tuyết này của năm nay, hình như so với mấy năm trước càng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức khiến cho người cả thị trấn suối nước nóng đều cảm thấy có chút khó thở và tuyệt vọng.
Tống Thanh đứng ngoài cửa sổ, nhìn ra bên ngoài những làn tuyết lộng hành theo những cơn gió lớn, nhìn lấy chiếc áo mỏng trên người cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Vốn dĩ ánh đèn sáng bóng, dưới sự tàn phá của bão tuyết, đều ảm đạm đi mấy phần.
Nhìn con đường ngoài kia chỉ trong chốc lát liền phủ lên lớp tuyết dày cộm, những thực vật chịu lạnh đều bị đề đến cong người.
Nếu lần tuyết này mà cứ rơi như thế cả một đêm, thì xe gì cũng không ra được.
Tống Thanh đột nhiên hiểu ra tại sao Lưu Vân lại mua nhiều thức ăn đến thế.
Nếu như ở đây cứ mãi không liên lạc với ngoài kia, thế thì tài nguyên trong đây sẽ đến lúc cạn kiệt.
Ở đây cả mấy trăm người, sự tiêu hao mỗi ngày thật sự đáng gờm.
Nếu như thiếu cung cấp hiệu quả, thế thì những ngày sau đây, e là không khả quan lắm.
Lưu Nghĩa cầm lấy chiếc áo, trùm lên cho Tống Thanh, nói: “Đừng nhìn nữa, tuyết này e là một lúc không ngừng lại được.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng thế, mấy ngày sắp tới, chúng ta đều phải ở đây.”
Từ Vân Khê đắp mặt nạ đi ra, nói: “Bỏ đi, đừng tính toán nữa. Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cả nhà chúng ta đều bình an là được, cứ xem như là làm việc mệt rồi, ở đây ngủ mấy ngày vậy. Đâu cũng đừng đi cả, cứ ở trong phòng ngủ! Nào, các con gái của ta, chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi nào! Ta chưa bao giờ cùng lúc ôm hai đứa con gái ngủ cả! Ta chính là giành trước Tử Dao một bước.”
Nghe Từ Vân Khê nói thế, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đồng thời bật cười, một trái một phải ôm lấy cánh tay Từ Vân Khê, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Chưa đi đến cửa phòng ngủ, Tiểu Xuân ở ngoài gõ cửa: “Thiếu phu nhân, các cô ngủ chưa?”
Tống Thanh nghe giọng của Tiểu Xuân, chạy qua mở cửa, liền thấy ánh mắt Tiểu Xuân nhấp nháy, không kiềm được hỏi: “Chuyện gì?”
Ánh mắt Tiểu Xuân có chút né tránh, không dám nhìn vào mắt Tống Thanh, chỉ là đưa một chiếc hộp cho Tống Thanh, nói: “Thiếu phu nhân, đây là thuốc tôi điều chế. Là thuốc gây tê mạnh. Nếu như có người xâm nhập, thì dùng cái này bắn. Đối phương sẽ trong chốc lát bị ghê mê.”
Tống Thanh không kiềm được hỏi: “Tại sao nghiêm túc thế? Tiểu Xuân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Xuân cúi đầu: “Không có, không có chuyện gì. Chỉ là tôi không yên tâm thôi. Tôi đi phát thuốc gây mê cho những người khác.”
“Ừm. Thế thì cậu cũng cẩn thận một chút.” Tống Thanh dặn dò một câu.
Tiểu Xuân gật đầu quay người bỏ đi.
Lưu Nghĩa đi qua, nhận lấy súng gây mê và ống tiêm trong tay Tống Thanh, không kiềm được nói: “Tiểu Xuân đêm nay sao là lạ thế? Hình như có rất nhiều tâm sự?”
“Cậu cũng phát hiện sao?” Tống Thanh ngược lại hỏi: “Tiểu Xuân luôn là người bình tĩnh, rất ít khi xuất hiện tình trạng này. Không biết Nhật Dương có biết không?”
Tống Nhất đóng cửa phòng, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi chăng? Tiểu Xuân là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Hà Nhật Dương.”
“Tớ không phải có ý nói Tiểu Xuân sẽ đối phó như thế nào với Nhật Dương, mà là có phải Tiểu Xuân có gì khó nói, hoặc là chỗ khó xử?” Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đi trở về, nói: “Lòng trung thành của Tiểu Xuân đối với Hà gia, trước giờ tớ không có dị nghị qua.”
“Thế cậu lo lắng Tiểu Xuân có tâm sự gì? Hoặc là chỗ khó xử gì?” Lưu Nghĩa xoay vòng lại: “Theo lý mà nói, không thể nào! Tớ nghe Ngọc Bình nói, Tiểu Xuân khi nhỏ bệnh nặng, trong nhà đều không cứu được, cho nên ông nội Tiểu Xuân đem cậu ấy đưa đến Hà gia, là Hà gia cứu Tiểu Xuân. Từ đó về sau, Tiểu Xuân cũng được xem như người nhà Hà gia. Cậu ấy có thể xem là người lớn lên cùng Hà Nhật Dương, thì có gì khó nói chứ? Không thể nào là thích một cô gái nào đó, kết quả là kẻ địch của Hà gia? Đừng đùa, chuyện cẩu huyết thế này, tác giả còn không thèm dùng nữa!”
Nghe Lưu Nghĩa nói thế, Tống Thanh và Từ Vân Khê đều bị chọc cười rồi.
“Nói lại, Tiểu Xuân này, rất tốt!” Từ Vân Khê cũng có hứng thú rồi, cùng nhiều chuyện: “Nói xem nào, cậu ta rốt cuộc có chuyện gì?”
Tống Thanh nói: “Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông đều là trợ lý được Hà gia đặc biệt đào tạo, ừm, sau này Tiểu Duệ cũng sẽ có những trợ lý như thế. Hà gia chọn lựa trợ lý điều kiện đầu tiên chính là tuyệt đối trung thành với Hà gia. Nói cho cùng họ tiếp xúc đều là những điều cơ mật nhất của Hà gia.”
Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa cùng gật đầu.
Tống Thanh bây giờ là nữ chủ nhân Hà gia, cô ấy tự nhiên biết được một số việc, cũng có quyền phát ngôn nhất định.
“Cho nên, lòng trung thành của Tiểu Xuân đối với Hà gia, không có gì đáng ngờ.” Tống Thanh nghiêm túc nói: “Tớ tin rằng, nếu như xảy ra chuyện lớn gì, cần cậu ta đưa ra lựa chọn, cậu ta sẽ không ngừng ngại mà lựa chọn Hà gia.”
“Tại sao? Lại tự tin như vậy?” Từ Vân Khê không kiềm được nói: “Cho dù Hà gia cứu lấy cậu ta, cũng khoogn cần làm đến mức đó?”
“Đó là bởi vì, Hà gia không chỉ cứu lấy mạng cậu ấy, vào năm Tiểu Xuân sáu tuổi, khi mà gia tộc Tiểu Xuân phải gánh chịu tai nạn diệt vong, là Nhật Dương ra tay giữ lại cả gia tộc cậu ấy. Chuyện xảy ra năm đó rất lớn rất chấn động, nếu như Nhật Dương không ra tay, cả nhà Tiểu Xuân sẽ phải gánh vác lấy khoảng nợ lớn và mấy vụ án mạng.”
Hai người này một người là con rể nuôi người là con rể ruột, cho nên Lưu Vân trực tiếp hỏi: “Các cậu có phải biết được tin gì không?”
Hà Nhật Dương rót ly trà cho Lưu Vân, nói: “Cha nuôi, đội nhiếp ảnh vừa rồi đi ra, mất liên lạc rồi.”
Sắc mặt Lưu Vân thay đổi: “Ý cậu là, có người cố tình gây ra án mạng sao? Muốn lợi dụng cơn bão này, chơi một chút máu me? Lưu Vân tôi đây không sợ chuyện này, thử động đến trên đầu tôi thử xem!”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình liền cười: “Người đừng vội. Đối phương nhắm vào ai, vẫn chưa nói được. Chúng ta không dễ bị kiểm soát như thế! Người cứ trông chừng ba người họ thật tốt là được!”
Lưu Vân nghe Hà Nhật Dương nói thế, trong lòng liền nhẹ nhàng một chút, nói: “Cũng đúng. Chỉ cần không chọc đến đầu chúng ta, cứ tùy ý họ thích gây sao gây. Thách họ cũng không dám.”
Chọc đến Hà Nhật Dương, đây là khái niệm gì?
Đối phương dù không muốn sống, cũng cần suy ngẫm một chút về cách chết chứ?
Chọc đến Hà Nhật Dương, đó thật sự là sống không được, chết không xong!
Nhưng, kẻ đứng sau bức màn này, hình như không có chút quy luật gì.
Vợ chồng Mã Khởi Dân, đội nhiếp ảnh.
Hai vụ án sát hại không chút liên quan gì nhau.
Nhưng chính là cứ âm thầm lặng lẽ loại bỏ như thế.
Thế thì, người đứng sau bức màn rốt cuộc là muốn gì?
Chính là vào lúc mà mọi người đang suy đoán ý đồ của người đứng sau bức màn này, bão tuyết cuối cùng đã tới.
Người miền bắc đối với bão tuyết không chút gì xa lạ.
Còn người sống quen khu vực này, đối với loại thời tiết khắc nghiệt này lại càng không lạ lẫm gì.
Mỗi năm khi mà bão tuyết lộng hành, đều có thể liên tục xuống mấy ngày mấy đêm, thậm chí là ca nửa tháng trời, đều là chuyện rất bình thường.
Lần bão tuyết này của năm nay, hình như so với mấy năm trước càng mãnh liệt.
Mãnh liệt đến mức khiến cho người cả thị trấn suối nước nóng đều cảm thấy có chút khó thở và tuyệt vọng.
Tống Thanh đứng ngoài cửa sổ, nhìn ra bên ngoài những làn tuyết lộng hành theo những cơn gió lớn, nhìn lấy chiếc áo mỏng trên người cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Vốn dĩ ánh đèn sáng bóng, dưới sự tàn phá của bão tuyết, đều ảm đạm đi mấy phần.
Nhìn con đường ngoài kia chỉ trong chốc lát liền phủ lên lớp tuyết dày cộm, những thực vật chịu lạnh đều bị đề đến cong người.
Nếu lần tuyết này mà cứ rơi như thế cả một đêm, thì xe gì cũng không ra được.
Tống Thanh đột nhiên hiểu ra tại sao Lưu Vân lại mua nhiều thức ăn đến thế.
Nếu như ở đây cứ mãi không liên lạc với ngoài kia, thế thì tài nguyên trong đây sẽ đến lúc cạn kiệt.
Ở đây cả mấy trăm người, sự tiêu hao mỗi ngày thật sự đáng gờm.
Nếu như thiếu cung cấp hiệu quả, thế thì những ngày sau đây, e là không khả quan lắm.
Lưu Nghĩa cầm lấy chiếc áo, trùm lên cho Tống Thanh, nói: “Đừng nhìn nữa, tuyết này e là một lúc không ngừng lại được.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng thế, mấy ngày sắp tới, chúng ta đều phải ở đây.”
Từ Vân Khê đắp mặt nạ đi ra, nói: “Bỏ đi, đừng tính toán nữa. Ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cả nhà chúng ta đều bình an là được, cứ xem như là làm việc mệt rồi, ở đây ngủ mấy ngày vậy. Đâu cũng đừng đi cả, cứ ở trong phòng ngủ! Nào, các con gái của ta, chúng ta chuẩn bị nghỉ ngơi nào! Ta chưa bao giờ cùng lúc ôm hai đứa con gái ngủ cả! Ta chính là giành trước Tử Dao một bước.”
Nghe Từ Vân Khê nói thế, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đồng thời bật cười, một trái một phải ôm lấy cánh tay Từ Vân Khê, chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Chưa đi đến cửa phòng ngủ, Tiểu Xuân ở ngoài gõ cửa: “Thiếu phu nhân, các cô ngủ chưa?”
Tống Thanh nghe giọng của Tiểu Xuân, chạy qua mở cửa, liền thấy ánh mắt Tiểu Xuân nhấp nháy, không kiềm được hỏi: “Chuyện gì?”
Ánh mắt Tiểu Xuân có chút né tránh, không dám nhìn vào mắt Tống Thanh, chỉ là đưa một chiếc hộp cho Tống Thanh, nói: “Thiếu phu nhân, đây là thuốc tôi điều chế. Là thuốc gây tê mạnh. Nếu như có người xâm nhập, thì dùng cái này bắn. Đối phương sẽ trong chốc lát bị ghê mê.”
Tống Thanh không kiềm được hỏi: “Tại sao nghiêm túc thế? Tiểu Xuân, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Xuân cúi đầu: “Không có, không có chuyện gì. Chỉ là tôi không yên tâm thôi. Tôi đi phát thuốc gây mê cho những người khác.”
“Ừm. Thế thì cậu cũng cẩn thận một chút.” Tống Thanh dặn dò một câu.
Tiểu Xuân gật đầu quay người bỏ đi.
Lưu Nghĩa đi qua, nhận lấy súng gây mê và ống tiêm trong tay Tống Thanh, không kiềm được nói: “Tiểu Xuân đêm nay sao là lạ thế? Hình như có rất nhiều tâm sự?”
“Cậu cũng phát hiện sao?” Tống Thanh ngược lại hỏi: “Tiểu Xuân luôn là người bình tĩnh, rất ít khi xuất hiện tình trạng này. Không biết Nhật Dương có biết không?”
Tống Nhất đóng cửa phòng, nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi chăng? Tiểu Xuân là một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Hà Nhật Dương.”
“Tớ không phải có ý nói Tiểu Xuân sẽ đối phó như thế nào với Nhật Dương, mà là có phải Tiểu Xuân có gì khó nói, hoặc là chỗ khó xử?” Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đi trở về, nói: “Lòng trung thành của Tiểu Xuân đối với Hà gia, trước giờ tớ không có dị nghị qua.”
“Thế cậu lo lắng Tiểu Xuân có tâm sự gì? Hoặc là chỗ khó xử gì?” Lưu Nghĩa xoay vòng lại: “Theo lý mà nói, không thể nào! Tớ nghe Ngọc Bình nói, Tiểu Xuân khi nhỏ bệnh nặng, trong nhà đều không cứu được, cho nên ông nội Tiểu Xuân đem cậu ấy đưa đến Hà gia, là Hà gia cứu Tiểu Xuân. Từ đó về sau, Tiểu Xuân cũng được xem như người nhà Hà gia. Cậu ấy có thể xem là người lớn lên cùng Hà Nhật Dương, thì có gì khó nói chứ? Không thể nào là thích một cô gái nào đó, kết quả là kẻ địch của Hà gia? Đừng đùa, chuyện cẩu huyết thế này, tác giả còn không thèm dùng nữa!”
Nghe Lưu Nghĩa nói thế, Tống Thanh và Từ Vân Khê đều bị chọc cười rồi.
“Nói lại, Tiểu Xuân này, rất tốt!” Từ Vân Khê cũng có hứng thú rồi, cùng nhiều chuyện: “Nói xem nào, cậu ta rốt cuộc có chuyện gì?”
Tống Thanh nói: “Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông đều là trợ lý được Hà gia đặc biệt đào tạo, ừm, sau này Tiểu Duệ cũng sẽ có những trợ lý như thế. Hà gia chọn lựa trợ lý điều kiện đầu tiên chính là tuyệt đối trung thành với Hà gia. Nói cho cùng họ tiếp xúc đều là những điều cơ mật nhất của Hà gia.”
Từ Vân Khê và Lưu Nghĩa cùng gật đầu.
Tống Thanh bây giờ là nữ chủ nhân Hà gia, cô ấy tự nhiên biết được một số việc, cũng có quyền phát ngôn nhất định.
“Cho nên, lòng trung thành của Tiểu Xuân đối với Hà gia, không có gì đáng ngờ.” Tống Thanh nghiêm túc nói: “Tớ tin rằng, nếu như xảy ra chuyện lớn gì, cần cậu ta đưa ra lựa chọn, cậu ta sẽ không ngừng ngại mà lựa chọn Hà gia.”
“Tại sao? Lại tự tin như vậy?” Từ Vân Khê không kiềm được nói: “Cho dù Hà gia cứu lấy cậu ta, cũng khoogn cần làm đến mức đó?”
“Đó là bởi vì, Hà gia không chỉ cứu lấy mạng cậu ấy, vào năm Tiểu Xuân sáu tuổi, khi mà gia tộc Tiểu Xuân phải gánh chịu tai nạn diệt vong, là Nhật Dương ra tay giữ lại cả gia tộc cậu ấy. Chuyện xảy ra năm đó rất lớn rất chấn động, nếu như Nhật Dương không ra tay, cả nhà Tiểu Xuân sẽ phải gánh vác lấy khoảng nợ lớn và mấy vụ án mạng.”
Bình luận facebook