Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-689
CHƯƠNG 689
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình tâm trí càng lúc càng rối loạn.
Vợ chưa cưới mới tắm xong, ăn mặc tùy tiện, đơn giản mà chạy tới phòng của mình, hỏi thử có bất kỳ người đàn ông nào có thể nhịn nổi chứ!
Huống chi, Vạn Ngọc Bình đã ham muốn Lưu Nghĩa từ rất rất rất lâu rồi.
“Vẫn cảm thấy Tiểu Xuân Tiểu Hạ như có gì đó che giấu nhiều điều.” Đầu óc Lưu Nghĩa bắt đầu căng thẳng: “Anh nói, là chuyện gì chứ?”
Nói hết câu này, Lưu Nghĩa bỗng quay đầu lại.
Không ngờ vừa mới ngoảnh mặt đi, thì đập vào trong mắt là ánh mắt sâu thẳm của Vạn Ngọc Bình.
Lưu Nghĩa tức khắc muốn tránh qua một bên.
Thế nhưng cô ấy chưa kịp né tránh, đôi tay trên eo cô trong nháy mắt dùng sức đẩy cô ấy kéo gần tới mấy phân.
“Ngọc Bình, anh.” Lưu Nghĩa nói chưa hết câu, Vạn Ngọc Bình đã cúi người hôn lên môi cô ấy, khiến cho những lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng.
Não của Lưu Nghĩa bỗng chốc trở thành một màn trắng, thậm chí cũng quên đẩy Vạn Ngọc Bình ra.
Nụ hôn này của Vạn Ngọc Bình vừa nồng cháy vừa sâu đậm hơn những nụ hôn lúc trước.
Nhịp điệu dịu dàng như vậy, khiến người ta khó mà từ chối.
Hơn nữa, hiện giờ Vạn Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đã là đôi tình nhân được công khai.
Thế thì cần chống cự gì nữa?
Lưu Nghĩa ngượng ngùng trao lại nụ hôn, hành động này khiến cho Vạn Ngọc Bình vui mừng khôn xiết tới tận đáy lòng.
Sự gan dạ của anh ấy càng trở nên lớn hơn, ngón tay khiêu nhẹ lên khuy áo của Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cho anh đi, anh đã chịu đựng lâu lắm rồi, anh sắp nhịn không nổi rồi.”
Lưu Nghĩa úp mở đáp lại, Vạn Ngọc Bình không nghe rõ cô ấy nói gì, nhưng anh ấy thật sự là không nhịn kịp tới nỗi ngay tức khắc bồng lấy Lưu Nghĩa đi vào phòng ngủ.Ờ, đúng, lại là một khắc cảnh xuân tươi đẹp.
Dù gì ngoài kia tuyết đang rơi, cái gì cũng không làm được, thì làm những chuyện có ý nghĩa hơn vậy.
Trong lúc hai cặp đôi thanh niên trẻ tuổi đang làm chuyện ý nghĩa thì Lưu Vân cũng không nhàn rỗi.
Mấy đứa trẻ đang yêu đương, thì ông ấy cũng cần yêu đương chứ!
Từ Vân Khê tập xong yoga, kiên trì tắm rửa xong, thì thay cái áo bông lớn do Tống Thanh đưa mặc vào trên người.
Vẫn là chiếc áo này mặc lên thấy ấm áp hơn.
Nhìn thấy Lưu Vân ân cần đưa ly nước nóng cho cô, Từ Vân Khê lần này không có từ chối, nhận lấy ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ.
Lưu Vân ngồi đối diện với Từ Vân Khê, chủ động mở miệng nói: “ Sáng sớm hôm nay anh đã đi coi dấu tích của người bị mất tích đó. Có thể khẳng định là do người làm. Nếu anh ta muốn rời khỏi, thì không thể nào không đem theo chứng minh chứng nhân dân đi. Hung thủ không có dấu tích xóa bỏ, dễ nhận thấy đây là muốn gõ đánh người nào đó.
Sự chú ý của Từ Văn Khê quả nhiên bị câu nói của Lưu Vân thu hút: “Thế sau đó?”
“Hung thủ rất xảo quyệt, dù để lại vết tích, nhưng vẫn che giấu đuôi của mình rất kỹ càng.”
Lưu Vân nhìn thấy Từ Văn Khê không ngừng xoa tay, lập tức kéo tay Từ Văn Khê qua đặt vào lòng bàn tay của mình để truyền hơi ấm.
Từ Vân Khê vùng vẫy mấy hồi, cũng không giật ra được, vì vậy mà tuân theo ông ấy.
Lưu Vân cảm thấy hài lòng nắm lấy bàn tay vợ yêu của mình, tiếp tục nói: “Trận bão tuyết này chắc cũng sẽ kéo dài tới hai ba ngày. Tương lai trong một tuần nay, chúng ta cũng không còn cách nào rời khỏi. Máy bay không thể cất cánh và hạ cánh bình thường, toàn bộ đường băng đều bị phủ kín, muốn quét dọn sạch sẽ, cũng không phải là điều đơn giản. Hơn nữa, dường như còn có điều tệ hại sắp xảy ra.”
“Là điều gì?” Trong lòng của Từ Vân Khê có chút nơm nớp lo sợ.
“Hôm qua anh đi mua sắm một chút thức ăn và nước. Lúc đó, tất cả mọi người còn chưa ý thức được gì cả, thế nhưng cho đến hôm nay lúc anh lại đi mua sắm tiếp, thì siêu thị đã bị mọi người dọn sạch hết. Dễ nhận thấy, bọn họ đều đã hiểu rõ. Nếu bị kẹt ở đây thì chỉ có nước và thức ăn là quan trọng nhất.”
Từ Vân Khê quả nhiên gương mặt hiện lên vẻ lo sợ: “Thế tụi mình.”
“Đừng sợ. Nhật Dương họ đã sớm chuẩn bị trước.” Lưu Vân thấy được Từ Vân Khê bắt đầu lo lắng giống như mình, trong lòng quả là vui mừng hớn hở.
Vợ chồng thì phải đồng tâm.
Như vậy mới sống hòa thuận với nhau được.
“Chuẩn bị gì rồi?” Từ Vân Khê cầm lòng không đậu hỏi.
“Trước khi cơn bão tuyết ập đến, Tiểu Xuân đã điều phối một lượng thức ăn, nước, thuốc dược, quần áo chống rét từ thành phố gần đây chở qua. Trong phòng của họ hiện nay đều chất đầy tất cả vật tư. Cho nên, cho dù chúng ta ở đây chịu đựng tới mùa hè năm sau cũng không vấn đề gì.” Lưu Vân cười nói: “Con rể này rất tài giỏi! Việc gì cũng dự phòng kỹ càng.”
Từ Vân Khê lườm mắt ông ấy một cái nói: “Ngọc Bình cũng không tệ!”
“Đúng Đúng Đúng! Vợ nói đúng cả! Hai đứa con rể cũng đều giỏi!” Lưu Vân lập tức phục thiện trả lời: “Ngọc Bình cũng là người có đầu óc kinh doanh. Tuy rằng lúc trước anh không thích cậu ấy mấy, nhưng anh cũng không thể không nhận, hễ là những ngành nghề được cậu ấy đầu tư vào, không có cái nào mà không kiếm lời được. Bao năm nay, vẫn không bị thua lỗ nào cả. Tài năng và tầm nhìn này, cũng không phải là người bình thường nào có được.”
“Vậy mới đúng chứ.” Từ Vân Khê cảm thấy hài lòng rồi nói tiếp: “Đúng rồi, hai đứa trẻ đó ra ngoài lâu vậy, sao tới giờ chưa về?”
Lưu Vân liền cười to lên: “Mấy ngày nay, họ xa nhau lâu vậy, lâu lắm rồi mới được ở gần nhau, đương nhiên là phải nói chuyện nhiều một chút. Tiểu Khê, em đừng có giận nữa được không? Em yên tâm, anh ở đây sẽ bảo vệ em thật tốt! Sẽ không để cho ai đó có cơ hội làm hại em! Anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng, bảo vệ tốt em và hai đứa con gái. Anh tuy rằng tuổi tác không còn trẻ, nhưng căn bản thì vẫn còn nhé! Những người đó muốn làm hại các em, trừ phi bước qua được xác anh!”
“Ai thèm chứ!” Từ Vân Khê lườm ông ấy một cái.
“Anh thèm!” Bây giờ bọn trẻ không có ở đây, bộ mặt của Lưu Vân cũng trở nên dày lên, nắm lấy ngón tay của Từ Vân Khê đặt lên môi hôn một cái: “Anh cần em! Phụ nữ trên thế giới này rất nhiều, anh cũng không để mắt tới, chỉ để mắt đến em! Suốt đời này, ngoại trừ em ra, bất cứ ai anh cũng không thèm đụng tới! Lưu Vân đây suốt đời này chỉ đụng tới một người phụ nữ, đó chính là Em-Từ Vân Khê!”
Mặt Từ Vân Khê bỗng đỏ lên, giống như một thiếu nữ vậy.
“Tiểu Khê, anh với những phụ nữ khác đều là trong sạch cả. Điểm này, Tiểu Thanh cũng đã chứng minh qua! Mà sao em vẫn còn giận anh chứ?” Lưu Vân tiếp tục cả gan tiến lại gần, và ngồi ngay bên cạnh Từ Vân Khê: “Tuổi tác của chúng ta cũng đã lớn rồi, còn bao nhiêu thời gian có thể trôi qua một cách vô ích? Em xem, mấy đứa con đều sắp thành gia rồi, chúng mình đều sắp làm ông lão bà lão rồi. Những năm tháng đẹp nhất, lại bị lãng phí như vậy, em thật sự không hối hận, không hối tiếc hay sao?”
Từ Vân Khê quay đầu qua và không lên tiếng.
“Em xem, Tiểu Thanh và Nhật Dương cũng không dễ dàng gì cả. Hai đứa đó cũng trải qua và gạt bỏ mọi khó khăn để đến được với nhau, trong thế gian này, gặp được người mình thích đã rất khó. Lưu Vân này khi lần đầu tiên gặp em, anh đã tự nói với chính mình, người cô gái xinh đẹp đó chính là người vợ của mình! Đời này, anh chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, đời này, anh chỉ nằm với cô ấy!” Lưu Vân tiếp tục nói.
“Ngần này tuổi rồi, còn nói những lời này, có đáng xấu hổ không vậy?” Từ Vân Khê mặt bỗng càng đỏ như gấc, ánh mắt liền trở nên dịu xuống.
“Tính khí anh không tốt, tính khí em cũng không tốt. anh biết, là anh sai rồi! anh không dỗ dành em tốt, là anh rất sai!” Lưu Vân tiếp tục nói: “Nhiều năm rồi, sự trừng phạt đối với anh cũng quá đủ rồi. Em nhìn đi, vì chuyện của chúng mình, bốn đứa trẻ vẻ mặt trở nên u sầu như thế nào? Bây giờ càng vì hai chúng mình, mà họ đều bị kẹt vào thị trấn suối nước nóng này, đi cũng đi khỏi được! Còn phải chịu đựng sự nguy cơ của chết chóc ở đây. Tiểu Khê, chúng mình hòa giải nhé?
“Ừ, đúng á.” Vạn Ngọc Bình tâm trí càng lúc càng rối loạn.
Vợ chưa cưới mới tắm xong, ăn mặc tùy tiện, đơn giản mà chạy tới phòng của mình, hỏi thử có bất kỳ người đàn ông nào có thể nhịn nổi chứ!
Huống chi, Vạn Ngọc Bình đã ham muốn Lưu Nghĩa từ rất rất rất lâu rồi.
“Vẫn cảm thấy Tiểu Xuân Tiểu Hạ như có gì đó che giấu nhiều điều.” Đầu óc Lưu Nghĩa bắt đầu căng thẳng: “Anh nói, là chuyện gì chứ?”
Nói hết câu này, Lưu Nghĩa bỗng quay đầu lại.
Không ngờ vừa mới ngoảnh mặt đi, thì đập vào trong mắt là ánh mắt sâu thẳm của Vạn Ngọc Bình.
Lưu Nghĩa tức khắc muốn tránh qua một bên.
Thế nhưng cô ấy chưa kịp né tránh, đôi tay trên eo cô trong nháy mắt dùng sức đẩy cô ấy kéo gần tới mấy phân.
“Ngọc Bình, anh.” Lưu Nghĩa nói chưa hết câu, Vạn Ngọc Bình đã cúi người hôn lên môi cô ấy, khiến cho những lời muốn nói đều nuốt vào trong bụng.
Não của Lưu Nghĩa bỗng chốc trở thành một màn trắng, thậm chí cũng quên đẩy Vạn Ngọc Bình ra.
Nụ hôn này của Vạn Ngọc Bình vừa nồng cháy vừa sâu đậm hơn những nụ hôn lúc trước.
Nhịp điệu dịu dàng như vậy, khiến người ta khó mà từ chối.
Hơn nữa, hiện giờ Vạn Ngọc Bình và Lưu Nghĩa đã là đôi tình nhân được công khai.
Thế thì cần chống cự gì nữa?
Lưu Nghĩa ngượng ngùng trao lại nụ hôn, hành động này khiến cho Vạn Ngọc Bình vui mừng khôn xiết tới tận đáy lòng.
Sự gan dạ của anh ấy càng trở nên lớn hơn, ngón tay khiêu nhẹ lên khuy áo của Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cho anh đi, anh đã chịu đựng lâu lắm rồi, anh sắp nhịn không nổi rồi.”
Lưu Nghĩa úp mở đáp lại, Vạn Ngọc Bình không nghe rõ cô ấy nói gì, nhưng anh ấy thật sự là không nhịn kịp tới nỗi ngay tức khắc bồng lấy Lưu Nghĩa đi vào phòng ngủ.Ờ, đúng, lại là một khắc cảnh xuân tươi đẹp.
Dù gì ngoài kia tuyết đang rơi, cái gì cũng không làm được, thì làm những chuyện có ý nghĩa hơn vậy.
Trong lúc hai cặp đôi thanh niên trẻ tuổi đang làm chuyện ý nghĩa thì Lưu Vân cũng không nhàn rỗi.
Mấy đứa trẻ đang yêu đương, thì ông ấy cũng cần yêu đương chứ!
Từ Vân Khê tập xong yoga, kiên trì tắm rửa xong, thì thay cái áo bông lớn do Tống Thanh đưa mặc vào trên người.
Vẫn là chiếc áo này mặc lên thấy ấm áp hơn.
Nhìn thấy Lưu Vân ân cần đưa ly nước nóng cho cô, Từ Vân Khê lần này không có từ chối, nhận lấy ly nước, nhấp từng ngụm nhỏ.
Lưu Vân ngồi đối diện với Từ Vân Khê, chủ động mở miệng nói: “ Sáng sớm hôm nay anh đã đi coi dấu tích của người bị mất tích đó. Có thể khẳng định là do người làm. Nếu anh ta muốn rời khỏi, thì không thể nào không đem theo chứng minh chứng nhân dân đi. Hung thủ không có dấu tích xóa bỏ, dễ nhận thấy đây là muốn gõ đánh người nào đó.
Sự chú ý của Từ Văn Khê quả nhiên bị câu nói của Lưu Vân thu hút: “Thế sau đó?”
“Hung thủ rất xảo quyệt, dù để lại vết tích, nhưng vẫn che giấu đuôi của mình rất kỹ càng.”
Lưu Vân nhìn thấy Từ Văn Khê không ngừng xoa tay, lập tức kéo tay Từ Văn Khê qua đặt vào lòng bàn tay của mình để truyền hơi ấm.
Từ Vân Khê vùng vẫy mấy hồi, cũng không giật ra được, vì vậy mà tuân theo ông ấy.
Lưu Vân cảm thấy hài lòng nắm lấy bàn tay vợ yêu của mình, tiếp tục nói: “Trận bão tuyết này chắc cũng sẽ kéo dài tới hai ba ngày. Tương lai trong một tuần nay, chúng ta cũng không còn cách nào rời khỏi. Máy bay không thể cất cánh và hạ cánh bình thường, toàn bộ đường băng đều bị phủ kín, muốn quét dọn sạch sẽ, cũng không phải là điều đơn giản. Hơn nữa, dường như còn có điều tệ hại sắp xảy ra.”
“Là điều gì?” Trong lòng của Từ Vân Khê có chút nơm nớp lo sợ.
“Hôm qua anh đi mua sắm một chút thức ăn và nước. Lúc đó, tất cả mọi người còn chưa ý thức được gì cả, thế nhưng cho đến hôm nay lúc anh lại đi mua sắm tiếp, thì siêu thị đã bị mọi người dọn sạch hết. Dễ nhận thấy, bọn họ đều đã hiểu rõ. Nếu bị kẹt ở đây thì chỉ có nước và thức ăn là quan trọng nhất.”
Từ Vân Khê quả nhiên gương mặt hiện lên vẻ lo sợ: “Thế tụi mình.”
“Đừng sợ. Nhật Dương họ đã sớm chuẩn bị trước.” Lưu Vân thấy được Từ Vân Khê bắt đầu lo lắng giống như mình, trong lòng quả là vui mừng hớn hở.
Vợ chồng thì phải đồng tâm.
Như vậy mới sống hòa thuận với nhau được.
“Chuẩn bị gì rồi?” Từ Vân Khê cầm lòng không đậu hỏi.
“Trước khi cơn bão tuyết ập đến, Tiểu Xuân đã điều phối một lượng thức ăn, nước, thuốc dược, quần áo chống rét từ thành phố gần đây chở qua. Trong phòng của họ hiện nay đều chất đầy tất cả vật tư. Cho nên, cho dù chúng ta ở đây chịu đựng tới mùa hè năm sau cũng không vấn đề gì.” Lưu Vân cười nói: “Con rể này rất tài giỏi! Việc gì cũng dự phòng kỹ càng.”
Từ Vân Khê lườm mắt ông ấy một cái nói: “Ngọc Bình cũng không tệ!”
“Đúng Đúng Đúng! Vợ nói đúng cả! Hai đứa con rể cũng đều giỏi!” Lưu Vân lập tức phục thiện trả lời: “Ngọc Bình cũng là người có đầu óc kinh doanh. Tuy rằng lúc trước anh không thích cậu ấy mấy, nhưng anh cũng không thể không nhận, hễ là những ngành nghề được cậu ấy đầu tư vào, không có cái nào mà không kiếm lời được. Bao năm nay, vẫn không bị thua lỗ nào cả. Tài năng và tầm nhìn này, cũng không phải là người bình thường nào có được.”
“Vậy mới đúng chứ.” Từ Vân Khê cảm thấy hài lòng rồi nói tiếp: “Đúng rồi, hai đứa trẻ đó ra ngoài lâu vậy, sao tới giờ chưa về?”
Lưu Vân liền cười to lên: “Mấy ngày nay, họ xa nhau lâu vậy, lâu lắm rồi mới được ở gần nhau, đương nhiên là phải nói chuyện nhiều một chút. Tiểu Khê, em đừng có giận nữa được không? Em yên tâm, anh ở đây sẽ bảo vệ em thật tốt! Sẽ không để cho ai đó có cơ hội làm hại em! Anh cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người cha và người chồng, bảo vệ tốt em và hai đứa con gái. Anh tuy rằng tuổi tác không còn trẻ, nhưng căn bản thì vẫn còn nhé! Những người đó muốn làm hại các em, trừ phi bước qua được xác anh!”
“Ai thèm chứ!” Từ Vân Khê lườm ông ấy một cái.
“Anh thèm!” Bây giờ bọn trẻ không có ở đây, bộ mặt của Lưu Vân cũng trở nên dày lên, nắm lấy ngón tay của Từ Vân Khê đặt lên môi hôn một cái: “Anh cần em! Phụ nữ trên thế giới này rất nhiều, anh cũng không để mắt tới, chỉ để mắt đến em! Suốt đời này, ngoại trừ em ra, bất cứ ai anh cũng không thèm đụng tới! Lưu Vân đây suốt đời này chỉ đụng tới một người phụ nữ, đó chính là Em-Từ Vân Khê!”
Mặt Từ Vân Khê bỗng đỏ lên, giống như một thiếu nữ vậy.
“Tiểu Khê, anh với những phụ nữ khác đều là trong sạch cả. Điểm này, Tiểu Thanh cũng đã chứng minh qua! Mà sao em vẫn còn giận anh chứ?” Lưu Vân tiếp tục cả gan tiến lại gần, và ngồi ngay bên cạnh Từ Vân Khê: “Tuổi tác của chúng ta cũng đã lớn rồi, còn bao nhiêu thời gian có thể trôi qua một cách vô ích? Em xem, mấy đứa con đều sắp thành gia rồi, chúng mình đều sắp làm ông lão bà lão rồi. Những năm tháng đẹp nhất, lại bị lãng phí như vậy, em thật sự không hối hận, không hối tiếc hay sao?”
Từ Vân Khê quay đầu qua và không lên tiếng.
“Em xem, Tiểu Thanh và Nhật Dương cũng không dễ dàng gì cả. Hai đứa đó cũng trải qua và gạt bỏ mọi khó khăn để đến được với nhau, trong thế gian này, gặp được người mình thích đã rất khó. Lưu Vân này khi lần đầu tiên gặp em, anh đã tự nói với chính mình, người cô gái xinh đẹp đó chính là người vợ của mình! Đời này, anh chỉ nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy, đời này, anh chỉ nằm với cô ấy!” Lưu Vân tiếp tục nói.
“Ngần này tuổi rồi, còn nói những lời này, có đáng xấu hổ không vậy?” Từ Vân Khê mặt bỗng càng đỏ như gấc, ánh mắt liền trở nên dịu xuống.
“Tính khí anh không tốt, tính khí em cũng không tốt. anh biết, là anh sai rồi! anh không dỗ dành em tốt, là anh rất sai!” Lưu Vân tiếp tục nói: “Nhiều năm rồi, sự trừng phạt đối với anh cũng quá đủ rồi. Em nhìn đi, vì chuyện của chúng mình, bốn đứa trẻ vẻ mặt trở nên u sầu như thế nào? Bây giờ càng vì hai chúng mình, mà họ đều bị kẹt vào thị trấn suối nước nóng này, đi cũng đi khỏi được! Còn phải chịu đựng sự nguy cơ của chết chóc ở đây. Tiểu Khê, chúng mình hòa giải nhé?
Bình luận facebook