Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-714
CHƯƠNG 714
“ Cho em xem thứ này.” Hà Nhật Dương khóe miệng cong lên, xoay người lấy ra một tấm hình phóng lớn, để trước ống kính cho Tống Thanh xem:” nhìn xem, xem anh phát hiện được gì?”
Trên tấm hình có một dấu vết rất rõ, dấu vết này lại rất giống với lưu ly bảo kính trong tay Tống Thanh.
Tống Thanh lập tức mở to mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin, không thể không hỏi:” anh phát hiện vật này ở đâu vậy? làm sao có thể trùng hợp như vậy?”
Hà Nhật Dương cất tấm hình, mỉm cười nói:” anh đã nói, anh muốn để lại hậu quả tốt. Việc này, không thể để cho người khác biết. Tiểu Thanh, em còn nhớ lúc xảy ra sự việc, anh có mang theo người ra ngoài rất lâu không?”
Tống Thanh nghĩ thoáng qua, sau đó gật đầu.
Quả thực. Sau khi xuất hiện sự việc giết người, Hà Nhật Dương có một thời gian ở ngoài điều tra cái gì đó.
Tống Thanh trước giờ không hỏi, lại càng không thể ngờ sự việc lại liên quan đến lưu ly bảo kính trong tay mình.
“ Lúc đó anh phát hiện một cửa vào, cửa vào đó có một dấu vết nhìn rất quen. Lúc đó anh cũng không liên hệ với lưu ly bảo kính. Suy cho cùng, lăng mộ của Đại Đế và bãi sa mạc cách nhau thật sự rất xa. Khoảng cách xa như vậy, bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ đến.” Hà Nhật Dương nói:” nhưng mà sau khi trở về, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Cho nên, sau khi mọi người rời khỏi, anh lại dẫn theo người đi thăm dò lần nữa. Lần này, anh mang theo máy móc và quân đội đi. Tiểu Thanh, em đoán xem anh đã phát hiện được gì?”
“ Cái gì?” Tống Thanh cũng cảm thấy tò mò.
“ Phía sau lối vào đó, là một con đường rất dài. Em xem!” Hà Nhật Dương ngón tay gõ bàn phím, một bản đồ ba chiều, đột nhiên truyền đến trước mặt Tống Thanh, Hà Nhật Dương tiếp tục giải thích:” có phải cảm thấy rất quen không?”
Tống Thanh nhìn chăm chú, nào phải chỉ là quen mắt!
Bản đồ ba chiều này, rõ ràng là hình ảnh tòa thành trôi nổi trên không trung trong lăng mộ của Đại Đế đó sao!
Làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
“ Có phải cũng cảm thấy rất trùng hợp không? Nhưng mà, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp? Lưu ly bảo kính và tòa thành trên không, làm sao có thể xuất hiện cùng lúc được?” Hà Nhật Dương tiếp tục nói:” Tiểu Thanh, em có còn nhớ bộ phim thần thoại mà chúng ta đã từng xem không? Kể về câu chuyện của tiên quân và thất tiên tử. Sau khi thất tiên tử lấy trộm lưu ly bảo kính, không phải lúc nào cũng mang theo bên người, mà là mang đi trấn áp yêu thú. Vì vậy anh suy đoán, nơi đây chính là nơi năm đó trấn áp yêu thú. Cho nên, mới xuất hiện dấu vết của lưu ly bảo kính!”
Tống Thanh đột nhiên ngẩn người.
Trời đất!
Tại sao rõ ràng cảm thấy kiểu nói như vậy rất căng, nhưng mà lại không có cách nào phản bác!
Không lẽ nói thất tiên tử dẫn mình trở về nơi đó, không phải là lăng mộ Đại Đế, mà là cửa vào vùng sa mạc?
Trời, tại sao cảm thấy não mình không đủ chỗ chứa vậy?
Phải rồi, trong lời đồn đó, lưu ly bảo kính thực sự dùng để trấn áp yêu thú, chứ không phải tùy táng theo lăng mộ.
Hơn nữa, thất tiên tử chỉ là nhờ mình mang trở lại, chứ không nói địa điểm ở đâu.
Trừ phi, thật sự là vùng sa mạc?
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh đang ngẩn người, vội vàng gọi Tống Thanh:” Tiểu Thanh, lát nữa em hãy ngẩn người. Ở bên này anh đã xử lí cũng khá rồi, khoảng ngày mai ngày mốt có thể có kết quả. Tết nguyên tiêu, chúng ta cuối cùng cũng có thể cùng nhau ăn tết rồi!”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn, thấp giọng nói:” tiểu Hà rất lo cho anh. Chỉ là tiểu nha đầu này, rất cứng miệng, chỉ là không chịu thừa nhận.”
Nghe Tống Thanh nói vậy, Hà Nhật Dương lập tức cười vui vẻ.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, ánh mắt dịu dàng nói:” xử lí xong việc bên đó, về sớm. Chúng ta cùng nhau ăn tết nguyên tiêu.”
“ Được.” Hà Nhật Dương mắt phượng cũng dịu dàng:” Tiểu Thanh.”
“ Hử?” Tống Thanh trả lời.
“ Anh yêu em.” Hà Nhật Dương thâm tình thốt ra ba chữ này.
“ Em cũng yêu anh.” Tống Thanh mỉm cười, cả hai cùng thể hiện tâm tư.
Lúc Tống Thanh và Hà Nhật Dương đang ngọt ngào bên nhau, thì Mạc Thu thảm rồi.
Bên cạnh ngồi một vua Mặt Lạnh, cái cảm nhận này.
Toàn cuộc hành trình cả hai người không nói chuyện, sau khi tới nơi, Mạc Thu xuống xe, theo thói quen nói:” Cám ơn.”
“ Không có gì.” Tống Nhị vẫn dáng vẻ lạnh lùng đó.
Mạc Thu nhẫn nhịn, quay người bỏ đi.
“ Đúng rồi, Tiểu Thanh nói, ngày mai mời cô ăn cơm. Cô cảm thấy buổi trưa ngày mai mấy giờ thì được? Món Trung hay món Tây? Tôi thì thích món Trung!” Tống Nhị bỗng nhiên nói.
Mạc Thu xém chút là lảo đảo ngã rồi!
Đợi chút, chuẩn tướng đại nhân! Tôi lúc nào nói, tôi cùng anh đi ăn cơm?
Làm ơn đừng dùng cái giọng điệu chúng ta đã thương lượng xong mời ăn cơm có được không?
Bây giờ tôi đang nghĩ cách từ chối lời mời của anh!
Mạc Thu vẫn chưa nói gì, lông mày Tống Nhị nhăn lại, nói:” nếu như cô đã không thể chọn, vậy thì ăn món Trung đi! Mọi người đều là người Trung Quốc, ăn món Trung không có cảm giác miễn cưỡng. Không biết cô có khẩu vị đặc biệt nào không? Nếu như không có, vậy thì cơm trưa đặt ở chỗ gần công ty cô thế nào? Như vậy, sau khi cô ăn trưa xong, có thể trở về kịp giờ làm!”
Mạc Thu trong lòng đều muốn nản rồi được không?
Cô không muốn ăn cơm cùng mặt lạnh có được không vậy?
“ Trưa mai 11 giờ rưỡi, tôi sẽ đứng chờ ở cửa nhà hàng đợi cô. Vị trí tôi đã gửi cho cô rồi, hẹn tới đó gặp! Nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon!” Tống Nhị nói xong, liền đạp ga, đột nhiên không nhìn thấy người đâu nữa.
Mạc Thu đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Đợi chút, chuẩn tướng đại nhân!
Tôi còn chưa trả lời anh mà!
Có cần phải như vậy không!
Tôi thật sự không muốn cùng mặt lạnh ăn cơm!
Mạc Thu lặng lẽ quay người bấm số gọi cho Tống Thanh, Tống Thanh lúc này vừa mới cùng Hà Nhật Dương nói chuyện video vệ tinh, tiện tay bắt máy nghe điện thoại của Mạc Thu:” đại thư kí của tôi, về đến nhà chưa? Anh hai của tôi có đưa cô lên nhà không?”
“ Nữ thần đại nhân tại thượng, cầu mong nữ thần tha cho người nhỏ bé tôi đi!” Mạc Thu một bên bấm thang máy một bên nói chuyện với Tống Thanh:” vị gia của nhà cô, không nghe ý kiến của tôi, đã quyết định trưa mai ăn cơm rồi. Nữ thần đại nhân, tôi thật sự không được! Tha cho tôi đi! Tiền thưởng năm nay của tôi không cần nữa, có được không?”
Trong điện thoại Tống Thanh cười rất vui vẻ:” không cần sao! Mạc thu, cô tự nghĩ đi, tính cách cô mạnh mẽ như vậy, có người con trai nào áp đảo được cô! anh hai của tôi rất tốt, người thì đẹp trai, lại có nghị lực, lại bá đạo, quan trọng là sau này làm thiếu tướng. Cô gả cho anh ấy, cô chính là tướng quân phu nhân rồi! Quan trọng nhất là, chúng ta sẽ chính thức là người một nhà rồi! Làm chị dâu của tôi có gì không tốt sao? Thư kí bên cạnh tôi là chị dâu của tôi, như vậy tôi càng yên tâm hơn!”
“ Yên tâm, tôi coi như nếu không làm chị dâu của cô, tôi cũng sẽ trung thành với cô!” Mạc Thu nói:” cô rõ ràng để ý thân phận của tôi!”
“ Không có, tuyệt đối không có!” Tống Thanh lập tức thể hiện biểu cảm xin thề nói:” tôi chỉ là cảm thấy hai người thật sự rất hợp! Cô xem, cô đi theo tôi lâu như vậy, tôi trước đây vẫn chưa làm mai chô cô với người khác! Bởi vì tôi biết, những người đàn ông khác đều không hợp với cô. Được rồi, được rồi, nếu như anh hai đã mời cô đi ăn cơm, cô hãy đi đi. Dù sao anh ấy cũng ít nói, cô ăn phần cô được rồi, ăn no rồi thì về làm việc. Được rồi, được rồi, không nói nữa, tôi phải đi tắm cho tụi nhỏ đây!”
“ Cho em xem thứ này.” Hà Nhật Dương khóe miệng cong lên, xoay người lấy ra một tấm hình phóng lớn, để trước ống kính cho Tống Thanh xem:” nhìn xem, xem anh phát hiện được gì?”
Trên tấm hình có một dấu vết rất rõ, dấu vết này lại rất giống với lưu ly bảo kính trong tay Tống Thanh.
Tống Thanh lập tức mở to mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ khó tin, không thể không hỏi:” anh phát hiện vật này ở đâu vậy? làm sao có thể trùng hợp như vậy?”
Hà Nhật Dương cất tấm hình, mỉm cười nói:” anh đã nói, anh muốn để lại hậu quả tốt. Việc này, không thể để cho người khác biết. Tiểu Thanh, em còn nhớ lúc xảy ra sự việc, anh có mang theo người ra ngoài rất lâu không?”
Tống Thanh nghĩ thoáng qua, sau đó gật đầu.
Quả thực. Sau khi xuất hiện sự việc giết người, Hà Nhật Dương có một thời gian ở ngoài điều tra cái gì đó.
Tống Thanh trước giờ không hỏi, lại càng không thể ngờ sự việc lại liên quan đến lưu ly bảo kính trong tay mình.
“ Lúc đó anh phát hiện một cửa vào, cửa vào đó có một dấu vết nhìn rất quen. Lúc đó anh cũng không liên hệ với lưu ly bảo kính. Suy cho cùng, lăng mộ của Đại Đế và bãi sa mạc cách nhau thật sự rất xa. Khoảng cách xa như vậy, bất cứ ai cũng sẽ không nghĩ đến.” Hà Nhật Dương nói:” nhưng mà sau khi trở về, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Cho nên, sau khi mọi người rời khỏi, anh lại dẫn theo người đi thăm dò lần nữa. Lần này, anh mang theo máy móc và quân đội đi. Tiểu Thanh, em đoán xem anh đã phát hiện được gì?”
“ Cái gì?” Tống Thanh cũng cảm thấy tò mò.
“ Phía sau lối vào đó, là một con đường rất dài. Em xem!” Hà Nhật Dương ngón tay gõ bàn phím, một bản đồ ba chiều, đột nhiên truyền đến trước mặt Tống Thanh, Hà Nhật Dương tiếp tục giải thích:” có phải cảm thấy rất quen không?”
Tống Thanh nhìn chăm chú, nào phải chỉ là quen mắt!
Bản đồ ba chiều này, rõ ràng là hình ảnh tòa thành trôi nổi trên không trung trong lăng mộ của Đại Đế đó sao!
Làm sao có thể trùng hợp như vậy chứ?
“ Có phải cũng cảm thấy rất trùng hợp không? Nhưng mà, trên thế giới này làm gì có chuyện trùng hợp? Lưu ly bảo kính và tòa thành trên không, làm sao có thể xuất hiện cùng lúc được?” Hà Nhật Dương tiếp tục nói:” Tiểu Thanh, em có còn nhớ bộ phim thần thoại mà chúng ta đã từng xem không? Kể về câu chuyện của tiên quân và thất tiên tử. Sau khi thất tiên tử lấy trộm lưu ly bảo kính, không phải lúc nào cũng mang theo bên người, mà là mang đi trấn áp yêu thú. Vì vậy anh suy đoán, nơi đây chính là nơi năm đó trấn áp yêu thú. Cho nên, mới xuất hiện dấu vết của lưu ly bảo kính!”
Tống Thanh đột nhiên ngẩn người.
Trời đất!
Tại sao rõ ràng cảm thấy kiểu nói như vậy rất căng, nhưng mà lại không có cách nào phản bác!
Không lẽ nói thất tiên tử dẫn mình trở về nơi đó, không phải là lăng mộ Đại Đế, mà là cửa vào vùng sa mạc?
Trời, tại sao cảm thấy não mình không đủ chỗ chứa vậy?
Phải rồi, trong lời đồn đó, lưu ly bảo kính thực sự dùng để trấn áp yêu thú, chứ không phải tùy táng theo lăng mộ.
Hơn nữa, thất tiên tử chỉ là nhờ mình mang trở lại, chứ không nói địa điểm ở đâu.
Trừ phi, thật sự là vùng sa mạc?
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh đang ngẩn người, vội vàng gọi Tống Thanh:” Tiểu Thanh, lát nữa em hãy ngẩn người. Ở bên này anh đã xử lí cũng khá rồi, khoảng ngày mai ngày mốt có thể có kết quả. Tết nguyên tiêu, chúng ta cuối cùng cũng có thể cùng nhau ăn tết rồi!”
Lúc này Tống Thanh mới hoàn hồn, thấp giọng nói:” tiểu Hà rất lo cho anh. Chỉ là tiểu nha đầu này, rất cứng miệng, chỉ là không chịu thừa nhận.”
Nghe Tống Thanh nói vậy, Hà Nhật Dương lập tức cười vui vẻ.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương, ánh mắt dịu dàng nói:” xử lí xong việc bên đó, về sớm. Chúng ta cùng nhau ăn tết nguyên tiêu.”
“ Được.” Hà Nhật Dương mắt phượng cũng dịu dàng:” Tiểu Thanh.”
“ Hử?” Tống Thanh trả lời.
“ Anh yêu em.” Hà Nhật Dương thâm tình thốt ra ba chữ này.
“ Em cũng yêu anh.” Tống Thanh mỉm cười, cả hai cùng thể hiện tâm tư.
Lúc Tống Thanh và Hà Nhật Dương đang ngọt ngào bên nhau, thì Mạc Thu thảm rồi.
Bên cạnh ngồi một vua Mặt Lạnh, cái cảm nhận này.
Toàn cuộc hành trình cả hai người không nói chuyện, sau khi tới nơi, Mạc Thu xuống xe, theo thói quen nói:” Cám ơn.”
“ Không có gì.” Tống Nhị vẫn dáng vẻ lạnh lùng đó.
Mạc Thu nhẫn nhịn, quay người bỏ đi.
“ Đúng rồi, Tiểu Thanh nói, ngày mai mời cô ăn cơm. Cô cảm thấy buổi trưa ngày mai mấy giờ thì được? Món Trung hay món Tây? Tôi thì thích món Trung!” Tống Nhị bỗng nhiên nói.
Mạc Thu xém chút là lảo đảo ngã rồi!
Đợi chút, chuẩn tướng đại nhân! Tôi lúc nào nói, tôi cùng anh đi ăn cơm?
Làm ơn đừng dùng cái giọng điệu chúng ta đã thương lượng xong mời ăn cơm có được không?
Bây giờ tôi đang nghĩ cách từ chối lời mời của anh!
Mạc Thu vẫn chưa nói gì, lông mày Tống Nhị nhăn lại, nói:” nếu như cô đã không thể chọn, vậy thì ăn món Trung đi! Mọi người đều là người Trung Quốc, ăn món Trung không có cảm giác miễn cưỡng. Không biết cô có khẩu vị đặc biệt nào không? Nếu như không có, vậy thì cơm trưa đặt ở chỗ gần công ty cô thế nào? Như vậy, sau khi cô ăn trưa xong, có thể trở về kịp giờ làm!”
Mạc Thu trong lòng đều muốn nản rồi được không?
Cô không muốn ăn cơm cùng mặt lạnh có được không vậy?
“ Trưa mai 11 giờ rưỡi, tôi sẽ đứng chờ ở cửa nhà hàng đợi cô. Vị trí tôi đã gửi cho cô rồi, hẹn tới đó gặp! Nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon!” Tống Nhị nói xong, liền đạp ga, đột nhiên không nhìn thấy người đâu nữa.
Mạc Thu đứng im tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Đợi chút, chuẩn tướng đại nhân!
Tôi còn chưa trả lời anh mà!
Có cần phải như vậy không!
Tôi thật sự không muốn cùng mặt lạnh ăn cơm!
Mạc Thu lặng lẽ quay người bấm số gọi cho Tống Thanh, Tống Thanh lúc này vừa mới cùng Hà Nhật Dương nói chuyện video vệ tinh, tiện tay bắt máy nghe điện thoại của Mạc Thu:” đại thư kí của tôi, về đến nhà chưa? Anh hai của tôi có đưa cô lên nhà không?”
“ Nữ thần đại nhân tại thượng, cầu mong nữ thần tha cho người nhỏ bé tôi đi!” Mạc Thu một bên bấm thang máy một bên nói chuyện với Tống Thanh:” vị gia của nhà cô, không nghe ý kiến của tôi, đã quyết định trưa mai ăn cơm rồi. Nữ thần đại nhân, tôi thật sự không được! Tha cho tôi đi! Tiền thưởng năm nay của tôi không cần nữa, có được không?”
Trong điện thoại Tống Thanh cười rất vui vẻ:” không cần sao! Mạc thu, cô tự nghĩ đi, tính cách cô mạnh mẽ như vậy, có người con trai nào áp đảo được cô! anh hai của tôi rất tốt, người thì đẹp trai, lại có nghị lực, lại bá đạo, quan trọng là sau này làm thiếu tướng. Cô gả cho anh ấy, cô chính là tướng quân phu nhân rồi! Quan trọng nhất là, chúng ta sẽ chính thức là người một nhà rồi! Làm chị dâu của tôi có gì không tốt sao? Thư kí bên cạnh tôi là chị dâu của tôi, như vậy tôi càng yên tâm hơn!”
“ Yên tâm, tôi coi như nếu không làm chị dâu của cô, tôi cũng sẽ trung thành với cô!” Mạc Thu nói:” cô rõ ràng để ý thân phận của tôi!”
“ Không có, tuyệt đối không có!” Tống Thanh lập tức thể hiện biểu cảm xin thề nói:” tôi chỉ là cảm thấy hai người thật sự rất hợp! Cô xem, cô đi theo tôi lâu như vậy, tôi trước đây vẫn chưa làm mai chô cô với người khác! Bởi vì tôi biết, những người đàn ông khác đều không hợp với cô. Được rồi, được rồi, nếu như anh hai đã mời cô đi ăn cơm, cô hãy đi đi. Dù sao anh ấy cũng ít nói, cô ăn phần cô được rồi, ăn no rồi thì về làm việc. Được rồi, được rồi, không nói nữa, tôi phải đi tắm cho tụi nhỏ đây!”
Bình luận facebook